Edit: Leia
"Đi Tây Quan, cảm ơn."
Cửa xe taxi đóng lại, chiếc xe từ từ di chuyển khỏi bãi đỗ tầng hầm nhà ga. Lúc nó leo lên dốc, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường bê tông tạo ra tiếng ầm ầm, ánh sáng đổ xuống từ kính chắn gió chớp nháy trước mắt mỗi khi thân xe xóc nảy.
"Ninh Thị phát triển quá nhỉ?"
"Cũng tàm tạm," Tài xế tập trung lái xe, đối đáp bằng chất giọng phổ thông không quá chuẩn: "Phải xem là so với ai nữa."
"Vẫn hơi lộn xộn, không sạch sẽ bằng bên Nhật chúng tôi."
"Ồ, cô là người Nhật à? Nói tiếng Trung tốt thế?"
"Tôi là Hoa kiều nhập cư thế hệ thứ ba."
"Quay về Trung Quốc làm gì? Du lịch? Hay là thăm người thân?"
"Buồn cười quá, bây giờ làm gì còn thân thích nào cho tôi thăm viếng nữa? Tôi chỉ theo ông ngoại trở về thăm quê thôi."
Khoang xe rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại cảnh phố nhanh chóng xẹt qua cửa sổ, những hàng cây cọ và cây sung cao ngất, cùng những bậc phụ huynh trung niên đội mũ bảo hiểm chạy xe máy chở con đi học về.
"Tới nơi rồi, mười ba đồng, cảm ơn."
"Nhanh vậy sao?"
"Nhà ga cũ đương nhiên phải gần," Lái xe cúi đầu chậm rãi thối tiền lẻ, "Sắp bị phá dỡ rồi, chờ xây lại cái mới chắc sẽ ở xa hơn."
Cô gái trẻ bước xuống xe rồi vòng qua cửa bên kia, "Ông ngoại, để cháu đỡ ông nào."
Một đôi chân đi giày vải đen bước xuống taxi và cố gắng đứng vững. Người nọ nâng mắt nhìn quang cảnh xa lạ cùng tiếng gầm rú ồn ào. Khu nhà vòm quen thuộc cũng trở nên xa lạ, cơn gió ẩm ướt vẫn quen thuộc như trong trí nhớ, nhưng mỗi khuôn mặt đều khác biệt.
Hôm nay chỉ diễn tập, cảnh đến đây là kết thúc. Ưng Ẩn nhanh chóng thoát vai khỏi A Nhu, "Giọng Cảng Đài có nặng quá không?"
"Không đâu."
Ưng Ẩn vẫn kéo tay Kha Dữ: "Nói thật nhé, tôi vẫn căng thẳng lắm."
Kha Dữ liếc cô một cái: "Cô từng quay phim one-take rồi mà nhỉ?"
"Chưa từng quay cảnh nào dài như vậy, hơn nữa lời thoại của A Nhu rất nhiều, nói liến thoắng như chim sẻ ấy."
Trong lúc hai người trò chuyện, tổ quay phim đã xác nhận xong tuyến đường lái xe và thời lượng cảnh quay như vậy là phù hợp.
Sau đó bọn họ sẽ phải diễn tập cho cảnh tiếp theo, cũng tương tự như vậy, tuyến đường, độ dài của lời thoại và tốc độ nói sẽ quyết định thời lượng của một cảnh quay hoàn chỉnh, tiếp theo mới cân nhắc đến các góc máy và thiết kế ánh sáng phù hợp.
Toàn bộ cảnh quay này là bản tái hiện tỉ lệ 1:1 của cảnh thật ngoài đời.
Gần khu Tây Quan ở Ninh Thị thật sự không có nhà ga nào. Nếu đặt trong một bộ phim khác, nửa đầu có thể quay phông xanh trong phim trường, nửa sau quay cảnh thật, sau đó ghép hai cảnh với nhau bằng thủ thuật biên tập cắt nối. Nhưng hiển nhiên đối với phim one-take, sẽ không thể quay toàn bộ một đường thẳng từ nhà ga, lên xe taxi rồi tiến vào Tây Quan được.
Vì thế, đầu tiên đoàn phim khảo sát cảnh thật ở Tây Quan, xác định bối cảnh, sau đó sao chép hoàn toàn phông cảnh đó vào trong phim trường. Về phần cảnh phố bên ngoài xe taxi sẽ được ghép vào bằng kỹ thuật vi tính —— Khán giả khó lòng tưởng tượng được rằng cảnh phim mà họ đang xem được quay trên một chiếc xe chạy vòng vòng quanh mê cung dựng đầy phông xanh.
Do đó, toàn bộ phần ba được thực hiện bằng một chuỗi các cảnh quay one-take trên toa xe lửa, nhà ga, xe taxi và Tây Quan.
Phương án quay của cả ba phần phim đã được xác định rõ từ ngày đầu với mức đầu tư siêu khủng, bởi vậy ngoại trừ Giải trí GC và Phim ảnh Tháng Ba, lần đầu tiên dự án phá lệ mời thêm hai nhà đầu tư nữa cùng sản xuất. Thế nhưng dự án càng tiến triển, dự toán ban đầu càng không ngừng bị phủ định rồi tăng hạn mức. Nhiếp Cẩm Hoa nghe tin cũng suýt ngất xỉu phải ấn huyệt nhân trung —— chi phí đã sắp vượt mốc hai trăm triệu rồi.
Gần tới ngày đóng máy, tần suất nhận phỏng vấn càng nhiều hơn. Với cá tính lạnh lùng thờ ơ của hội cốt cán đoàn phim, đương nhiên sẽ không rút thời gian quý báu của mình ra đi lấy lòng truyền thông, vậy là kpi đổ dồn hết lên vai Nhiếp Cẩm Hoa.
"Dù xét về trình độ sản xuất hay ý tưởng, tôi cũng lạc quan cho rằng đây sẽ là một bộ phim kinh điển của làng điện ảnh Hoa ngữ," Nhiếp Cẩm Hoa nghiêm túc chậm rãi nói với cánh truyền thông, "Những gì《 Tạm biệt, Angela 》đại diện chính là tiên phong của ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc."
"Ông có bao giờ lo lắng rằng nó được tâng bốc quá đà nhưng sẽ không đáp ứng kỳ vọng của khán giả không? Nghe nói chi phí sản xuất hiện tại đã sắp lên con số ba trăm triệu, liệu các ông có thu hồi được số vốn này không?"
"Không đến mức ba trăm triệu đâu mà. Nhưng đối với doanh thu phòng vé mà nói, nó được đón nhận đương nhiên là kết quả tốt nhất, còn nếu không, chúng tôi vẫn sẽ thản nhiên đón nhận, tôn trọng lựa chọn của khán giả."
Thật ra truyền thông vẫn muốn cầm câu này đi hỏi Thương Lục hơn, có điều không một ai có cơ hội thấy mặt đạo diễn cả.
Thời điểm chính thức gia nhập đoàn diễn tập, Ưng Ẩn mới hiểu được hết những khó khăn và nhàm chán trong đó, quả thật không thể so với phim bình thường. Chuyện đáng ăn mừng nhất là phần thứ ba không giống hai phần trước, không có nổ nhà cũng không có giết dê, không có kiểu cảnh quay bắt buộc tỷ lệ sai phạm bằng không hoặc thành công hay bỏ mạng. Phần này cho phép diễn viên có cơ hội NG, cho phép mọi người mài giũa diễn xuất đến mức tối đa.
Ưng Ẩn diễn vai A Nhu, là cháu ngoại của A Bảo.
Sau khi chiến tranh chống Nhật kết thúc là chiến tranh giải phóng bắt đầu. A Bảo đi theo quân đội quốc gia nam chinh bắc chiến, rút lui từng bước cuối cùng lui hẳn về đông nam, sau đó lực lượng này dừng chân ở trạm cuối cùng —— Đài Loan. A Bảo, vô số quân nhân cùng tráng đinh trẻ tuổi vượt hết sóng gió đổ bộ lên đảo. Sau đó cậu ta gặp gỡ một cô gái người Nhật mồ côi ở Đài Loan rồi kết làm vợ chồng. Một thời gian sau, người bà ở quê hương Nhật Bản của cô gái gửi thư thúc giục, vậy là hai người cùng nhau chuyển về vùng nông thôn nước Nhật sinh sống.
A Nhu được sinh ra trong hoàn cảnh đó. Có điều cô càng lớn lên, trí nhớ của ông ngoại A Bảo lại càng ngày càng kém, thường xuyên nhắc tới một cái tên nước ngoài, đại diện cho một cô gái nước ngoài ——"Angela" .
"May mà bà ngoại qua đời sớm, nếu không mỗi ngày nghe ông nhắc đi nhắc lại cái tên 'Angela', bà không bệnh cũng sẽ tức chết mất!"
Ưng Ẩn đối diễn cùng Kha Dữ, đột nhiên cuốn kịch bản lại gõ lên người anh: "Này, bao giờ anh mới chính thức hóa trang? Tôi muốn xem thử quá."
"Ngày mốt."
"Vậy..." Ưng Ẩn cúi người, hỏi ra một câu cực kỳ cấp thấp bằng thái độ thần bí: "Có khi nào Thương Lục nhìn thấy sẽ mất hết hứng thú với anh không —— trong thời gian ngắn ý."
Kha Dữ: "?"
Ưng Ẩn bối rối vì bị anh nhìn: "Tôi hỏi sai rồi à?"
Kha Dữ kiềm chế giọng điệu lại, ánh mắt vẫn hờ hững nhưng ngữ khí rất nghiêm túc: "Ưng Ẩn này, cô định nghĩa tình yêu là gì vậy? Làn da tươi trẻ, ngoại hình mãi mãi ngăn nắp hay vẻ đẹp không bao giờ tàn phai?"
"Đúng là thế thật," Ưng Ẩn nhún vai, "Tôi cũng không tin là mình sẽ tìm được một người đàn ông yêu mình cho đến ngày già cỗi xuống sắc."
Kha Dữ không định dạy đời cô, chỉ mím môi dưới, "Lỡ có thật thì sao."
.
Ngày làm tạo hình chính thức, Kha Dữ tới rất sớm. Hóa trang thành người già được xếp vào loại hóa trang đặc biệt, trong ba lớp nền ngoài ba lớp phấn, phải tỉ mỉ phác họa từng nếp nhăn trên gương mặt, một lần ngồi xuống bàn trang điểm phải tốn hết ba tiếng đồng hồ.
So sánh qua lại, tạo hình của A Nhu đơn giản hơn rất nhiều. Mái tóc dài thẳng buông xõa trên vai, mắt vẽ kiểu mắt hạnh tròn to phong cách Nhật Bản, tất cả màu sắc trên khuôn mặt đều rất nhẹ, toát lên vẻ ngọt ngào, tươi tắn giản dị dễ làm người ta lầm tưởng là không trang điểm.
Lúc cô nàng đi qua, trong phòng hóa trang của Kha Dữ đã tụ tập rất nhiều người. Quay phim, trang điểm, stylist, các trợ lý, nhiếp ảnh gia và nhân viên ánh sáng đều có mặt. Một số người đang chăm sóc trang phục, một số tranh thủ quay clip hậu trường, người khác lại chờ để chụp hình check hiệu ứng ánh sáng, xác nhận xem lớp hóa trang này đã đủ tiêu chuẩn trong phim trường chưa.
Không gian rộng lớn nhưng rất ngăn nắp nhịp nhàng, Thương Lục lại không có mặt. Hắn đang ở một chỗ khác xem người ta bài trí phim trường.
"Thầy Kha có cấu trúc xương đẹp thế này," Chuyên viên hóa trang Maggie cười nói, "Dù già đến tám mươi tuổi thì vẫn là một ông ngoại đẹp lão."
"Hồi trẻ đẹp trai thì thôi đi, về già vẫn muốn đẹp hơn người cơ à?" Nhiếp Cẩm Hoa nhìn xung quanh một vòng, "Có phải ông trời bất công với chúng ta quá không?"
Tất cả mọi người cười ầm lên, "Thật đấy, không biết kêu ai luôn!"
"Maggie, tôi hỏi cô này," Nhiếp Cẩm Hoa ném ra một câu hỏi khó, "Có ai thời trẻ vốn đẹp nhưng về già lại xấu đi không?"
"Cấu trúc xương mặt không thể thay đổi, chỉ cần khuôn mặt đầy đặn một chút, ánh mắt có sức sống, đi ra ngoài nhảy quảng trường chắc chắn vẫn được các bà các cô tranh nhau xin WeChat thôi!"
"Vậy cô xem cấu trúc xương của đạo diễn Thương có tốt không?"
"..." Cọ vẽ trong tay Maggie hơi dừng lại trong chớp mắt, tai nghe thấy tiếng cười rất nhẹ của Kha Dữ. Cô nhịn xuống một lát mới lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh thong thả.
Bởi vì đã hợp tác vô số lần, quá quen mặt nhau nên Maggie vô tội trao đổi với anh một ánh mắt.
"Xương mặt của đạo diễn Thương cũng đẹp," Maggie bất đắc dĩ nói, "Là vẻ đẹp không tuổi đấy."
Nhiếp Cẩm Hoa thật sự là người chuyên đổ dầu vào lửa, ở không gây chuyện, "Chà," Ông ta sờ cằm, "Cô nói thế làm tôi hơi tò mò rồi."
Lúc Thương Lục đẩy cửa tiến vào, trong phòng rõ ràng đã phát ra một trận xì xầm. Nhiếp Cẩm Hoa chỉ vào hắn: "Cô xem, người tới rồi đây này!"
Hắn hơi rùng mình, nhếch môi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Kha Dữ nhìn hắn qua gương, áo sơ mi trắng hôm nay hắn mặc là do anh tặng, không thời trang và sắc sảo như trang phục thường ngày của Thương Lục, cúc áo bằng gỗ mộc ngược lại trông khá đằm tính. Cách ăn mặc của hắn cũng khá tùy tiện, nút áo mở rộng, tay áo dài xắn lên hai lần, th*n d*** mặc quần tây xám nhạt và thắt lưng cùng màu trên eo —— trông dễ tính hơn thường ngày rất nhiều.
Kha Dữ yên lặng suy nghĩ, đừng nó cái áo sơ mi này đã tạo cơ hội cho bọn họ tạo phản đấy nhé?
"Bọn tôi mới cá cược với thầy Kha." Nhiếp Cẩm Hoa bắt đầu bốc phét, một bên liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Kha Dữ.
Kha Dữ: "..."
Xem ra mình đang vẽ dở tạo hình ông già cũng dễ nói chuyện không kém... Tiếp thêm dũng khí cho Nhiếp Cẩm Hoa thỏa sức làm bậy.
Thương Lục đi vào phòng, trước hết nhìn vào mắt Kha Dữ trong gương: "Cá cược gì thế?"
Ưng Ẩn cười gần chết, Kha Dữ không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng thở dài.
Em còn hỏi nữa.
Đừng hỏi được không.
Maggie mất tự nhiên hắng giọng, bàn tay cầm cọ đã run lắm rồi.
Cao xanh ơi! Tự dưng cô lắm miệng làm gì!
Có khi nào cô sẽ trở thành chuyên viên hóa trang đầu tiên trong giới điện ảnh Hoa ngữ bị tẩy chay vì hóa trang xấu cho đạo diễn không!
Nhiếp Cẩm Hoa nhìn chung quanh một vòng, nghiêm túc, đứng đắn y hệt một người chia bài sắp lật bài: "Cược xem nếu cậu hóa trang thành ông già, ai trong hai người sẽ đẹp lão hơn."
Thương Lục: "..."
Ánh mắt hắn nhìn về phía Kha Dữ quả thực là vô cùng đau đớn, "... Anh trở nên nhảm nhí như vậy từ bao giờ?"
Kha Dữ cúi đầu đỡ trán.
"Nhất định là anh ấy đẹp hơn." Thương Lục tự kết thúc ván bài, "Ai thua?"
"Thầy Kha thua."
Thương Lục: "?"
"Cậu ấy cược cậu đẹp trai hơn."
Kha Dữ đành phải nói: "Bọn họ ép anh."
"Tiền cược là gì?"
Kha Dữ cam chịu: "Bên thua phải hít đất một trăm lần, đăng Weibo."
Thương Lục: "..........................."
"Dừng ——" Nhiếp Cẩm Hoa ngăn ý niệm sửa miệng của hắn từ trong trứng nước, "Ai nói cũng không tính hết, phải vẽ thật để có cái mà so sánh chứ, mọi người thấy đúng không!"
Người đã sắp lăn bẫy, ai nấy đồng lòng gật đầu: "Đúng!"
"Gì nhỉ," Thương Lục ho khan, "Tôi bận rồi." Vừa nói vừa quay đầu tính đánh bài chuồn.
Stephen cũng đến góp vui, hiện giờ đang chặn cửa cùng phiên dịch. Ông ta cười ha ha: "Bận cái gì? Cậu mới nói chiều nay không phải làm gì mà?"
"Ôi! Đúng vậy!" Nhiếp Cẩm Hoa cầm đầu vỗ tay, "Thầy Stephen bảy mươi ba, là đẹp lão hàng thật giá thật đây này!"
Tay Thương Lục vịn lên khung cửa, bất đắc dĩ cúi đầu cười một tiếng, quyết định đầu hàng: "Rồi, thích vẽ thì vẽ đi."
Maggie đang dở tay không làm được, bên cạnh còn có hai cô đệ tử xoa tay sốt ruột thể hiện rõ cái gì gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp. Maggie đành ra lệnh: "Đi qua luyện tay nghề với đạo diễn đi... Làm cẩn thận vào!"
Thương Lục ôn hòa cười: "Đừng căng thẳng quá."
Hai đồ đệ: "..."
Đáng sợ quá!
Chơi cá cược thì vui, nhưng quá trình hóa trang thì vừa dài vừa chán. Đến nửa sau chán quá không ai buồn đùa giỡn nữa, xem náo nhiệt cũng mệt rồi, thế là kéo nhau ra ngoài tìm chỗ nghỉ trưa hết. Căn phòng rộng như vậy chỉ còn lại mấy nhân viên hóa trang và Ưng Ẩn bận chơi game trên điện thoại. Ngay cả quay phim phụ trách quay cảnh hậu trường cũng lăn ra sàn nhà ngủ một giấc.
Thương Lục chưa bao giờ phải ngồi hóa trang trong thời gian lâu như vậy, thấy đã hơi hòm hòm rồi bèn hỏi: "Sắp xong chưa?"
Nhân viên hóa trang: "... Vẫn còn lâu."
Kha Dữ đang xem phim của người khác trên điện thoại, đột nhiên nhận được thông báo Wechat: [ Hay là anh đi hít đất một trăm cái đi ]
Kha Dữ: [ Không thích. ]
Hai người giằng co một trận ngay dưới mí mắt chuyên viên hóa trang, cuối cùng Thương Lục đầu hàng: [ Thôi vậy, em cũng không nỡ. ]
Kha Dữ cong môi, [ Lừa em đấy, không có cá cược gì đâu. Bọn họ hỏi anh có muốn xem không, anh bảo muốn. ]
Chân tướng đã rõ ràng, Thương Lục rất muốn đứng dậy ngay lập tức, nhưng dùng sức nắm tay vịn ghế mất một lúc lâu, thân thể chưa kịp đứng thẳng đã lại ngồi trở về.
Sau khi biết là Kha Dữ muốn xem, ngược lại hắn còn kiên nhẫn ngồi lâu hơn một ít.
Hóa trang xong hết đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau đó.
Kha Dữ phải hóa trang để quay phim tốn nhiều thời gian, Thương Lục chỉ hóa trang kiểu người già thông thường nên nhanh hơn chút đỉnh. Team hóa trang của Maggie phải nói là hàng đầu trong ngành, dù chỉ là đồ đệ đi theo học nghề thì thủ pháp cũng không chê vào đâu được, gần như đổi thành một gương mặt mới. Thương Lục khó lòng nhận ra khuôn mặt xuất hiện trong gương ngay lúc này, nhưng người đó rõ ràng chính là hắn.
"Đừng nhìn." Đột nhiên hắn đổi ý, đứng lên quay lưng lại, "Cứ để vậy đi."
"Vậy em không muốn xem anh hóa trang thế nào à?"
Yết hầu Thương Lục nuốt một cái: "Tẩy trang xong lại nhìn."
"Em như thế là không công bằng," Kha Dữ bật cười, "Em có thể xem anh, nhưng anh không được nhìn em?"
Ưng Ẩn đặt điện thoại xuống yên lặng xem hai người trao đổi. Ánh mắt chạm phải Maggie, cô phất phất tay, hất mặt về phía cửa ý muốn bọn họ đi ra ngoài một lát.
"Tôi ra ngoài rửa tay đây." Maggie tự nhiên nói, không quên xách theo hai cô đồ đệ.
Ưng Ẩn không lên tiếng, cũng rón rén đi ra ngoài. Trước khi cẩn thận đóng cửa lại, cô liếc nhìn vào trong lần thứ hai.
Thật ra Maggie nói rất đúng, người có cấu trúc xương đẹp cho dù bảy tám mươi tuổi thì ngoại hình vẫn rất xuất chúng, nhưng không thể dùng từ "đẹp trai" thông thường được. Đàn ông trẻ tuổi có thể được mô tả bằng từ "đẹp trai", nhưng người già lại có thêm năm tháng lắng đọng trên khuôn mặt, nói "đẹp" thành ra quá sức nông cạn.
Nên nói là vừa anh tuấn vừa phong độ.
Tiếng cửa đóng vang khe khẽ, Kha Dữ bước mấy bước về phía hắn.
"Đừng qua đây." Thương Lục nói, "... Em vẫn chưa chuẩn bị xong."
"Chuẩn bị gì cơ?"
"Chuẩn bị tinh thần để anh nhìn thấy em già."
"Cái gì?" Kha Dữ ra vẻ kinh ngạc và thất vọng, "Hóa ra em không định chung sống với anh đến già sao."
Thương Lục: "..."
Người này càng ngày càng biết xuyên tạc!
Cuối cùng Kha Dữ đưa ra một ý kiến, đó là cùng nhau nhắm mắt rồi đứng đối mặt nhau, sau đó cùng mở mắt ra.
Thương Lục không biết rằng trong lúc hắn nhắm mắt, Kha Dữ đã kịp cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt hóa trang của mình cà ngàn lần.
Nếu sau này hai người nhận con nuôi, anh sẽ nói với nó rằng hồi trẻ Thương Lục rất đẹp trai, vừa đẹp trai vừa cao ngạo.
Có lẽ bọn trẻ sẽ ngước đầu nói thật sao, muốn được nhìn thử quá.
Bọn họ lưu giữ lại rất nhiều đoạn quay hậu trường, lễ trao giải và phỏng vấn, trong những thước phim đó họ mãi mãi trẻ trung, phong thái lỗi lạc, nhan sắc không bao giờ tàn phai.
Sẽ có những thành tựu mới phủ lên đầu bọn họ, sẽ có nhiều câu chuyện mới tô điểm phong phú cho nghệ thuật quang ảnh. Chỉ là đến một ngày quay đầu lại, người ta sẽ luôn đặt tên "Kha Dữ" bên cạnh cái tên "Thương Lục" rồi cảm thán một câu, hai người đúng là duyên trời tác hợp.
"Nhưng làm sao điện ảnh có thể so sánh với hiện thực được? Nhất định là các ông luôn mơ ước được quay về quá khứ!"
Thật ra anh chưa bao giờ có thể tưởng tượng, cũng không biết nằm mơ.
Liệu nụ cười của anh có dừng lại không? Những khoảng thời gian đã mất đó sẽ chảy trong ký ức của những người khác, còn anh dù cố gắng đến mức nào cũng không thể nhớ lại những cảnh tượng đó nữa.
Liệu anh có quên mất hình ảnh của Thương Lục đã từng trẻ tuổi không.
Liệu anh có tiếc nuối, buồn bã hay thấy đau đớn không?
Kha Dữ nghĩ, có lẽ là không.
Bởi vì những điều anh đã trải qua không cần phải tưởng tượng, những năm tháng sẽ luôn ở đó, không cần anh nhớ lại.
Trước khi tiến hành đếm ngược, anh vẫn tiếp tục nhìn Thương Lục thật sâu và nghiêm túc.
Cứ như... thật sự có thể nhìn đến ngày đó.
Những gì mà anh không thể tưởng tượng trong quá khứ, khoảnh khắc này dường như đã thấy được.
Anh nhìn thấy một ngày nào đó, ánh hoàng hôn chiếu lên chiếc ghế dài giữa lưng chừng núi, xa xa ngoài bãi biển có tiếng trẻ em chơi đùa. Cuốn tạp chí điện ảnh trong tay Thương Lục bị gió thổi kêu sàn sạt, còn anh đang cho thêm sữa vào cà phê, bên cạnh đặt một đĩa bánh quy mới nướng, hoặc có thể là bánh madeleine, ai biết được. Cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi Thương Lục đã tăng thêm số độ, nhưng ánh mắt hắn thì vẫn chăm chú thầm trầm như trước.
Cả điện ảnh lẫn Kha Dữ đều ở bên hắn cho đến già.
---
Lời tác giả:
Rất có không khí kết thúc, nhưng mà chưa... Thật ra mọi người cùng đếm ngược với thầy Kha được rồi á.