Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 217

Edit: Leia

 

A Bảo tiễn Tiểu Bân đi ngay trước hừng đông. Ánh bình minh xanh thẳm bao phủ mặt đất, sương mù màu lam nhạt phủ đầy trên những rặng cây. Một chiếc xe jeep quân sự chạy lướt qua hai người, A Bảo ép Tiểu Bân nằm sấp xuống đất. Tiếng lốp xe phanh gấp làm đất đá văn tung tóe bắn lên mặt A Bảo.

 

Một đôi giày quân đội dừng ngay trước mắt: "Đứng lên."

 

Là quân ta đang trên đường ra tiền tuyến, đồng thời mang theo một tin tức, đó là chỉ huy sư đoàn nơi A Bảo tòng quân vừa nhận được lệnh tác chiến mới, đã lên tàu hỏa rút lui về đông nam rồi.

 

Vậy là sáng hôm đó mỗi người một ngả. Thật ra nếu ngẫm lại, cả hai chỉ mới quen nhau được khoảng mấy tiếng đồng hồ, thậm chí còn chưa bước chân ra khỏi khuôn viên thôn trang.

 

Tiểu Bân lên xe jeep lái đi xa trước mắt A Bảo. Đi được mấy chục mét, tiếng phanh xe lại vang lên, một binh sĩ bước xuống khiêng con dê đã chết lên vai, xe lại khởi hành, cuối cùng biến mất cuối đường chân trời đang dâng lên một vệt sáng mờ nhạt.

 

Trên đường ray bên ngoài con đường làng, A Bảo chờ đợi chuyến tàu sẽ chở mình. Khi tiếng còi tàu vang lên, cậu ta nhìn ra vùng đất trống đó lần cuối rồi xoay người bước lên toa tàu.

 

Cảnh này được quay trên phông xanh, đường ray, đoàn tàu, còi hơi nước đều dùng hiệu ứng đặc biệt ghép vào. Đây là kết cục của phần phim thứ hai, A Bảo đi xuyên qua từng toa tàu, con tàu xuyên qua đường hầm ngắn ngủi của Lĩnh Nam. Màn hình tối lại, lúc nó sáng lên, A Bảo đã là một ông già tóc hoa râm, khói thuốc súng bên ngoài cửa kính tan hết, biến thành thôn làng và những cánh đồng lúa mênh mông. Bên cạnh ông ta bây giờ là cô cháu ngoại xinh đẹp trẻ tuổi, A Nhu.

 

Đây là một cảnh chuyển cực kỳ xinh đẹp và mộc mạc thuần túy, không có khái niệm hoặc kỹ thuật khó khăn gì nhưng tính tự sự vẫn nhất quán trôi chảy, mang lại cho mọi người cảm giác tươi sáng.

 

Ý tưởng của phần phim thứ hai là một thế giới được tạo thành từ hình ảnh, với những cuộc đối đáp đơn giản như kịch sân khấu, con dê đầy tính biểu tượng, cô gái, ánh bình minh, thậm chí là bộ lọc ống kính màu lam đậm đều cho khán giả cảm giác như mơ mà không phải mơ, là ba mươi phút đồng hồ mang ý nghĩa tượng trưng mạnh mẽ.

 

Đối với những tác phẩm theo chủ nghĩa tượng trưng, logic dựa trên thực tế không phải là trọng điểm, mà sự nhất quán trong hình ảnh mới là chìa khóa.

 

Lúc xem bộ phim này sẽ không ai hỏi ra những câu hỏi ngu ngốc như: Tại sao quân đội Trung Quốc có thể chạy xe jeep nghênh ngang trên khu vực bị quân địch chiếm đóng? Nếu đã rơi vào tay địch, tại sao đường tàu vẫn không hư hại? Làm sau một lực lượng cấp sư đoàn có thể di chuyển theo quy mô lớn ngay dưới mí mắt quân thù? Bởi vì bọn họ biết, những câu hỏi như thế sẽ phá nát một bài thơ.

 

Công cuộc quảng bá và tạo điểm nóng cho phim đã được tiến hành đồng bộ. Trong một sự kiện nọ, Nhiếp Cẩm Hoa nhận phỏng vấn, lúc được hỏi đến chỗ khó khăn trong lúc quay phim, ông ta mím môi trả lời:

 

"Ôi chao, khó khăn khi quay bộ này chủ yếu nằm ở chỗ nó quá nhanh, quá thuận lợi! Tập luyện hai ba tháng, quay một phát qua luôn, vì vậy làm cho công tác trù bị của chúng tôi giữa ba phần phim rất thụ động. Như các anh chị xem phần phim thứ ba đi, trong lúc bối cảnh thực tế còn đang cải tạo, thế mà phần hai đã quay xong hết rồi." Ông ta dang tay, "Đúng không, chuyện này làm cho nhà sản xuất như tôi đau đầu lắm!"

 

Phóng viên: "..."

 

Hot search rục rịch, nhiệt độ liên tục tăng lên theo thời gian thực.

 

[ Thế này có phải hơi lố rồi không! ]

 

[ Nếu rảnh rỗi chưa quay tiếp, vậy thì cho Kha Dữ ra ngoài tham gia sự kiện đi mà hu hu hu ]

 

Bài post Weibo cuối cùng của Kha Dữ là từ hồi Tết Nguyên đán, chỉ phát một câu "Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu" kèm với tấm hình đứng trên ban công xem pháo hoa, những bông pháo rực rỡ hoa lệ chiếu sáng ánh mắt anh.

 

Ban đầu dưới bài đăng Weibo này toàn là lời chúc năm mới, lâu dần lại biến thành nơi các fan bày tỏ nỗi nhớ thương. Nếu xem bình luận theo thứ tự thời gian, người ta chỉ toàn nhìn thấy người hâm mộ kêu gọi rất thống thiết:

 

[ Anh ơi, vào đoàn nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng liều mạng quá nhé! ]

 

[ Bao giờ mới update nữa vậy? Tùy tiện nói một câu cũng được mà. ]

 

[ Hôm nay đi ngang qua Eight Centimet. Trước kia em chỉ dám đứng ngoài nhìn thôi, hôm nay cuối cùng cũng cắn răng đi vào mua một bó hoa. Poster trong tiệm đã thay mới rồi, người ta chụp anh vẫn đẹp quá. ]

 

[ Nhớ anh quá, mau nói Thương Lục nhả anh ra đi hu hu hu ]

 

Trang chủ Ngang Diệp cũng biến thành nơi chất vấn:

 

[ Ngôi sao hàng đầu nhà mấy người đâu rồi? Ngày nào cũng thấy bài lăng xê người mới tuyến mười tám, tại sao không thấy đăng Kha Dữ? ]

 

[ Hoạt động mới đâu? Đại ngôn mới đâu? Lịch trình đâu? ]

 

[ Không thể chỉ vì vào đoàn quay phim mà không thèm chia sẻ lịch trình hoạt động luôn chứ! ]

 

Kha Dữ vốn không hề hủy hợp đồng với Ngang Diệp, các hợp đồng đại diện và thương vụ vẫn giữ nguyên. Lần trước anh lừa Mạch An Ngôn mình đã ra ngoài "làm riêng" chỉ là vì không muốn giải thích quá cặn kẽ, dù sao bây giờ Diệp Cẩn cũng quản lý không nổi anh nữa. Nhưng đối mặt với sức ép từ người hâm mộ, Viên Lệ Chân thân là quản lý trên danh nghĩa cũng cực kỳ đau đầu: "Có cần hỏi xin Đảo Nhỏ mấy clip hậu trường không? Nếu cứ để vậy mãi sẽ ồn ào cho xem."

 

Diệp Cẩn nghịch cây bút máy trong tay, cười nhạt một tiếng: "Cậu đi hỏi cậu ta đi. Tớ đã bảo rồi, phải cho fan chút thời gian giảm xóc thích nghi, đừng quay đầu một cái đã lặn luôn như thế mà."

 

Viên Lệ Chân liền liên hệ Thịnh Quả Nhi lấy vài đoạn phim hậu trường, vừa đăng lên mạng một cái nháy mắt đã được các fan kéo thẳng lên top.

 

Diệp Cẩn thở dài, không biết nên thấy vui hay thấy buồn cười: "Với cái nhiệt độ này, nếu đến ngày cậu ta tuyên bố rời giới thật chắc sẽ xảy ra động đất mất thôi."

 

Viên Lệ Chân cũng nặng nề thở dài, nói đùa: "Nghĩ theo hướng tốt đi, dù sao cậu ta vẫn về phe chúng ta."

 

Quả Nhi vừa đảm nhiệm chức đại diện điều hành vừa làm trợ lý, hoạt động quản lý fanclub đã giao lại cho người ở phòng làm việc nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được chạy vào siêu thoại xem một vòng. Cô biết hết mọi lời kêu gọi gào khóc của fan, nhưng cũng biết rằng không thể lấy mấy thứ đó ra quấy rầy Kha Dữ.

 

Trong tay cô tích cóp rất nhiều lời mời béo bở, tất cả đều là chương trình giải trí hàng đầu, ai cũng hy vọng nhà mình sẽ là nhà đầu tiên mời được Kha Dữ về làm MC cố định. Thừa dịp phần thứ hai quay xong dư ra một khoảng nghỉ ngắn, Quả Nhi in toàn bộ tài liệu ra để báo cáo cho Kha Dữ.

 

"Đưa đến Vân Quy đi," Kha Dữ kêu cô sang Vân Quy bàn công việc, "Sau này anh chỉ ở bên Vân Quy thôi."

 

Chiếc Land Rover của anh cũng bị ném cho Quả Nhi chạy một thời gian dài. Cô nàng chạy ròng rã một tiếng, cuối cùng cũng chạy từ đầu tây Ninh Thị về được bên này. Qua cổng rồi mới biết biển số xe đã được đăng ký, Quả Nhi cứ thế chạy một đường không bị ai ngăn trở.

 

Tuy đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, cũng từng xem chương trình gameshow rồi, nhưng đến khi thật sự bước vào, hai tay Thịnh Quả Nhi vẫn nắm chặt vô lăng, trong lòng chỉ còn lại im ắng đầy bất an. Lái xe tới đỉnh núi, trông thấy nhà họ Thương tọa lạc ở vị trí thứ hai, cô hít sâu một hơi rồi bóp còi. Nhân viên bảo vệ mở cổng cho vào, lại chạy thêm một lát nữa mới chính thức tới cửa.

 

Chú Minh đã đứng ngoài cửa nghênh đón, không để cô lái xe xuống gara ngầm.

 

"Đảo Nhỏ đang bơi trên lầu hai, để tôi đưa cô lên." Nói xong, chú ta giao chìa khóa xe cho bảo vệ, để đối phương lái giúp xe vào bãi đỗ.

 

"Nên sớm mời cô về nhà làm khách mới đúng," Chú Minh cố làm dịu cơn bối rối của Thịnh Quả Nhi, "Nhưng Đảo Nhỏ và cậu chủ cứ bận rộn mãi, cho nên mới trì hoãn lâu như vậy."

 

Thịnh Quả Nhi nhìn thấy người quen mới tính là có chút cảm giác chân thật, "Thầy Kha nói nhiều lần lắm, tại gần đây cháu tranh thủ về quê ít ngày."

 

Hai người vừa tán gẫu vừa bước lên cầu thang xoắn ốc nhìn ra cảnh biển, đi vào bể bơi trên tầng hai. Kha Dữ đang ngâm mình dưới nước, nửa người trên ghé vào mép bể đọc sách.

 

Giữa tháng 9 là khoảng thời gian Ninh Thị nóng nhất, nhưng ánh nắng lúc 9 giờ sáng vẫn khá thoải mái, không tính là phơi cháy da. Kha Dữ không đeo kính râm, tóc nửa ướt, nghe thấy tiếng động, anh nhẹ nhàng trồi lên mặt nước, cúi người lấy chiếc khăn lông từ trên ghế bãi biển.

 

"Tưởng em ngủ đến chiều mới qua chứ ——" Liếc thấy một xấp tài liệu dày cộp trong lòng Quả Nhi, động tác của anh hơi khựng lại.

 

Thịnh Quả Nhi nở nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn: "Vâng, nếu để chiều mới qua chắc em phải nói đến khuya mất."

 

Kha Dữ chột dạ lau tóc: "Chờ anh một chút." Đoạn quay sang nói với chú Minh, "Chú chuẩn bị điểm tâm cho Quả Nhi nhé."

 

Thịnh Quả Nhi há miệng toan nói nhưng bị Kha Dữ ngắt lời: "Sao, có ăn không?" Ánh mắt nửa cười nửa không rõ ràng là đang xem cô nói dối.

 

"... Không."

 

Chú Minh cười to, Kha Dữ cũng cười thành tiếng, "Cho cô bé một phần nước dưa hấu ép và bánh kếp siro lá phong, cô ấy thích mấy món đó."

 

Thịnh Quả Nhi vội xua tay, chú Minh đối xử với cô không khác gì con gái, rất tự nhiên ấn cô ngồi xuống bàn. Đến khi Kha Dữ tắm rửa thay quần áo đi ra, Thịnh Quả Nhi vẫn đang hăng say giải quyết đĩa bánh kếp.

 

"Một phút nữa thôi!" Cô nàng vội vàng lau miệng, uống cạn cốc nước ép dưa hấu rồi gian nan nuốt miếng bánh cuối cùng xuống, lại thở phào một hơi.

 

Kha Dữ đưa cô vào phòng làm việc, bên trong không có một bóng người, Thịnh Quả Nhi hỏi: "Thương Lục không ở nhà sao?"

 

"Đi phim trường rồi."

 

Thịnh Quả Nhi gật đầu, trong lòng cực kỳ bội phục sức lực không bao giờ cạn kiệt của hắn.

 

Hai người ngồi trên sô pha, Kha Dữ nhận chồng tài liệu dày trong tay cô đặt phịch một tiếng xuống bàn trà.

 

"Nhiều thế."

 

"Em đã sàng lọc bớt rồi, loại bỏ một ít chương trình không quá phù hợp."

 

Kha Dữ lật một bản ra.

 

"Cái này liên quan đến hoạt động kinh doanh, mở nhà hàng."

 

Lại đổi một tờ khác.

 

"Đây là chương trình lần trước anh tham gia đấy. Bọn họ cảm thấy anh rất hợp với show, muốn mời anh làm khách mời cố định mùa tiếp theo, còn định mời cả Thương Lục nữa. Nhưng em hỏi Mia rồi, chỗ cô ấy cũng nhận được lời đề nghị, nhưng thấy không khả thi nên đã từ bỏ."

 

Đổi thêm lần nữa.

 

"Cái này là kiểu talkshow bình luận về tình yêu và nghề nghiệp, em xem bản kế hoạch rồi, drama lắm."

 

Một bản khác.

 

"Là chương trình du lịch vòng quanh châu Âu. Anh mới đi lưu diễn bên đó về mà, nên bọn họ nghĩ anh rất hợp."

 

Phần còn lại không buồn xem nữa, Thịnh Quả Nhi vội nói: "Còn nhiều lắm, bây giờ nội dung hình thức show giải trí rất là đa dạng."

 

Kha Dữ thở dài: "Em trả lời trôi chảy phết nhỉ."

 

"Em thấy thú vị mà..." Thịnh Quả Nhi thì thầm, "Ra giá cũng cao."

 

"Cao chừng nào?"

 

"Cao hơn cát xê ba bộ điện ảnh của anh đấy."

 

Nghĩa là hơn một trăm triệu. Trong lòng Kha Dữ hiểu rõ, anh không hay lên show giải trí nhưng mỗi lần lên lại rất hút khách. Bây giờ cả danh tiếng lẫn giá trị thương mại của anh đều tăng cao, nếu ai có thể kéo được ảnh đế Cannes về quay show cho nhà mình, đảm bảo quảng cáo tài trợ lẫn rating chỉ là chuyện nhỏ.

 

Đáng tiếc.

 

Thịnh Quả Nhi há hốc miệng nhìn Kha Dữ đứng lên, đi đến cạnh bàn làm việc cùng đống tài liệu chương trình giải trí.

 

"Thầy Kha ——"

 

Tiếng máy hủy giấy hoạt động rất nhẹ nhàng, giấy bị hủy cũng rất kỹ lưỡng.

 

Thịnh Quả Nhi trợn to mắt, "Anh?"

 

"Em đã thấy một nghệ sĩ rời giới giải trí lên show giải trí bao giờ chưa?" Kha Dữ lần lượt cho từng phần tài hiệu vào trong máy hủy giấy, "Quả Nhi, anh đang nghiêm túc, em đừng xem lời anh chỉ là nói đùa, cũng đừng ôm tâm lý cầu may nữa."

 

Thịnh Quả Nhi bị chọc trúng tim đen, mặt lập tức đỏ lên, "Em xin lỗi..."

 

Quả thật cô có ôm tâm lý cầu may. Lúc Viên Lệ Chân bàn giao công việc cũng đã nói qua rằng Kha Dữ sẽ không nhận thêm công việc gì liên quan đến show giải trí nữa, nhưng cô vẫn không muốn tin như bị quỷ ám.

 

Có lẽ vì thói quen mỗi ngày điểm danh trên siêu thoại, có lẽ vì đã quen nhìn tên anh trên hot search, hoặc có lẽ cô vẫn mơ về một ngày tuy anh nói không muốn giao lưu, nhưng vẫn lên mạng đăng một câu trêu tức quần chúng "Xem như tôi chết rồi đi" ——

 

Quả Nhi cảm thấy Kha Dữ sẽ không thật sự rời đi.

 

"Anh biết em không nỡ buông bỏ nên mới nghiêm túc xem xét những lời mời này, lần lượt giúp anh tuyển chọn, chịu khó gọi từng cuộc điện thoại hỏi thăm, " Kha Dữ kéo ghế dựa, bắt tréo chân ngồi xuống hờ hững nhìn cái máy hủy tài liệu, "Cho nên hôm nay em đến đây, công việc duy nhất chính là cùng anh hủy hết chúng."

 

Thịnh Quả Nhi: "... Anh cứ vứt đi là được mà."

 

Cô nói nhẹ nhàng như đang dỗi, Kha Dữ không khỏi nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười: "Vẫn phải có chút cảm giác nghi thức chứ."

 

Vậy là Thịnh Quả Nhi cũng đi qua ngồi xổm, từ từ nhét từng tờ tài liệu vào máy, nhìn nó nuốt chửng những bản kế hoạch đẹp đẽ kếch xù tựa như đang nuốt chửng tương lai của một nghệ sĩ tên "Đảo Nhỏ".

 

Mất nửa tiếng mới hủy xong hết số giấy, Kha Dữ xoa tóc cô: "Vất vả rồi," Đoạn nắn nắn đầu ngón tay, "... Còn nữa, lần sau tới gặp anh nhớ gội đầu."

 

Quả Nhi: "..."

 

Huhu.

 

Cuộc họp bàn công việc đáng lẽ phải nói đến hết đêm cuối cùng hoàn tất bằng phương thức thô bạo không đâu bằng, nhưng Kha Dữ không cho cô về nhà sớm mà giữ người lại cùng ăn cơm trưa, sau đó dẫn cô ra bãi biển chơi. Chủ sở hữu thường xuyên thấy anh ra vào, lần này chào hỏi đã không còn kinh ngạc nữa.

 

"Anh định bao giờ sẽ công bố?" Nghĩ đến phong ba sắp tới, Quả Nhi vẫn rất lo lắng, "Hay là anh không định công bố?"

 

"Vẫn nên chào từ biệt một tiếng chứ," Kha Dữ đeo kính râm, quen tay muốn vỗ đầu cô nhưng nhớ đến chuyện cô nàng chưa gội đầu, lại buông tay xuống, "... Quả Nhi, con gái ra đường phải gội đầu biết chưa."

 

Thịnh Quả Nhi: "..."

 

Đáng ghét, ngày mai đi cạo trọc luôn!

 

"Nghĩ thoáng ra đi, anh chỉ không ở trong giới giải trí nữa, chứ không phải không tiếp tục đóng phim. Mỗi năm một bộ, đóng cho đến khi mọi người không muốn xem anh diễn nữa mới thôi."

 

Về thời điểm tạm biệt của anh, trong đầu Quả Nhi đã có suy đoán mơ hồ nhưng không dám nói ra miệng.

 

Cô nghĩ chuyện đó vẫn quá tàn nhẫn.

 

Quá tàn nhẫn với người hâm mộ.

 

Khoảng 2 giờ chiều tỉnh dậy trên ghế bãi biển dài, cô trông thấy Kha Dữ tiếp tục đọc sách. Thịnh Quả Nhi dường như có thể tưởng tượng ra những ngày tháng mà anh không đi đóng phim, bơi lội, phơi nắng, đọc cuốn sách mình yêu thích, làm những việc tầm thường... nhưng rất hợp với anh.

 

Kha Dữ nên là người rời xa thế giới ồn ào náo động ngoài kia, cô nghĩ.

 

Quả Nhi ngồi cáp treo quay về Vân Quy mà cảm thấy mình bắt đầu hận nhà giàu, "Đáng ghét, phong cảnh đẹp thế này mà bị lũ nhà giàu các anh bao trọn hết rồi!"

 

"Nghiêm túc bỏ chữ 'các anh' đi, anh mua không nổi chỗ này." Kha Dữ vẫn cúi đầu đọc sách, thản nhiên lật qua trang mới, "Chỉ ở ké thôi."

 

Nói là ở ké nhưng trông thấy chủ nhà trở về, Kha Dữ không có vẻ gì là khách khí của người "ăn nhờ ở đậu", ngược lại còn lên tiếng trêu chọc: "Hôm nay về sớm thế."

 

"Lại đây."

 

Anh bước qua, được Thương Lục dang rộng tay ôm vào lòng: "Stephen cứ tán gẫu về anh mãi, càng nói em càng thấy nhớ."

 

"Cho nên em bỏ của chạy lấy người?"

 

Thương Lục bật cười búng trán anh: "Không có bỏ của, gọi là nhắc nhở hữu hiệu."

 

Thấy Thịnh Quả Nhi đứng đó, vẻ dịu dàng trên mặt hắn hơi thu lại: "Quả Nhi đến chơi à."

 

Thịnh Quả Nhi cảm giác như mình đang quấy rầy người ta, lập tức nói: "Không có không có, tôi đi ngay đây!"

 

"Cái gì mà không có," Kha Dữ thản nhiên, "Đi đâu? Còn công việc chưa xong mà."

 

"Hả?"

 

Công việc? Công việc gì mới được?

 

Hóa ra là sắp tới ngày đóng máy, bên phía GC cung cấp danh sách các phương tiện truyền thông để tổ chức họp báo công khai, đồng thời cũng muốn các nhân vật chủ chốt cùng nhau tuyển chọn vài nhà để thực hiện phỏng vấn độc quyền.

 

Thương Lục về phòng tắm nước lạnh. Chú Minh đã pha xong cà phê, Quả Nhi lại bước vào căn phòng làm việc có cả chục ngàn cuốn sách như thư viện kia, cùng nhau thảo luận trong bầu không khí yên tĩnh tràn ngập mùi cà phê thơm.

 

Thật ra phía GC đã làm bảng báo cáo cụ thể ưu khuyết điểm và các chủ đề thăm hỏi của từng nhà, Mia cũng có phê bình chú thích bên dưới nhưng Kha Dữ vẫn muốn trưng cầu thêm ý kiến của Quả Nhi, yêu cầu cô dùng góc nhìn của fan điện ảnh thông thường để đưa ra kiến nghị.

 

Quả Nhi không biết làm sao mà bọn họ có thể tiến vào trạng thái làm việc nhanh như vậy, hai người bàn việc cùng nhau bằng ngữ khí trầm thấp đứng đắn, hiệu suất cực cao. Thế nhưng Quả Nhi là người tinh mắt, cô quan sát được mỗi lần Thương Lục lơ đãng nâng mắt lên nhìn Kha Dữ sẽ luôn lộ ra một khoảnh khắc dịu dàng.

 

Làm việc đến hơn 5 giờ chiều thì chú Minh nhắc nhở đến giờ dùng bữa. Bọn họ dừng việc lại ra ngoài tản bộ thêm mấy vòng, miệng trò chuyện về những dự án và kịch bản tốt mà Stephen mang đến hôm nay, rồi cứ thế trò chuyện đến hết bữa tối.

 

Rất nhiều cái tên nước ngoài phức tạp, những giải thưởng xa lạ và công nghệ điện ảnh tiên tiến nhất, tất cả dường như đều liên quan đến bộ phim sắp tới. Ngoài ra còn có kịch bản do Stella gửi đến, hỏi bọn họ có hứng thú làm phim chuyển thể không, hoặc là một liên hoan phim tiểu chúng nào đó nhận thấy sức ảnh hưởng của hai người từ liên hoan phim St.Helena cũng muốn mời họ về làm giám khảo, đóng góp công sức cho giới nghệ thuật điện ảnh trẻ tuổi.

 

Dùng cơm xong, chị A Hoa gọi video tới, Quả Nhi cũng được gặp bà Kha Dữ, nghe chị A Hoa thông báo về tình hình cơm nước và tâm trạng bà hôm nay, đã làm gì, đi được mấy con đường. Bà không chỉ gọi tên "Thao Thao" mà gần đây còn biết gọi cả "Lục Lục", luôn khen hắn là đứa bé ngoan, xem hắn như một đứa nhỏ thực thụ.

 

Quả Nhi nói lời tạm biệt trước khi đêm xuống. Kha Dữ vốn còn muốn giữ cô nàng lại cùng xem phim, nhưng danh sách phim ngày hôm nay khiến một "fan điện ảnh bình thường" như cô cảm thấy quá nhức đầu, vì thế vội đánh bài chuồn, kiên quyết không ở lại làm bóng đèn nữa.

 

"Không biết chú Minh chịu đựng kiểu gì." Cô lẩm bẩm.

 

Từ Vân Quy đi ra, Quả Nhi bất giác nhìn lên bầu trời.

 

Hôm nay là một ngày nhiều mây, bầu trời không sao, ánh trăng cũng mông lung mờ nhạt, chỉ có ánh đèn pha rọi sáng con đường xuống núi của cô.

 

---

 

Lời tác giả:

 

Ý tưởng rời giới giải trí thầy Kha đã nói rất rõ ràng trong chương 187 chính văn, chỉ rời giới giải trí, không phải giải nghệ!!

 

Ai quên thì vòng về xem lại nha!

Bình Luận (0)
Comment