Edit: Leia
Kha Dữ ngồi xổm bên hồ rửa tay rất lâu, lâu đến mức lúc đứng dậy bị tụt huyết áp đứng không vững, trước mắt tối sầm phải để Thương Lục đỡ lấy.
Cảnh này bắt đầu quay từ 3 giờ, dọn dẹp xong hết trời đã tờ mờ sáng. Tổ hậu cần kêu bếp ăn làm bữa sáng, mùi khói và cháo trắng cùng nhau lượn lờ, phiêu tán trên bầu trời nhá nhem mờ ảo.
Mỗi cảnh quay qua cửa là một ngày vui, nếu là bình thường khu vực ăn uống đã sớm cười nói ồn ào, thế nhưng hôm nay đâu đâu cũng mang bầu không khí nặng nề yên ắng, ai nấy tự giác ăn bánh quẩy húp cháo phần mình. Vốn là một đám người thô kệch ăn nói bỗ bã, hôm nay đến húp cháo cũng không phát ra tiếng động gì.
Một lát sau, hai bóng người mờ mờ mới xuất hiện trên con đường dọc bờ hồ, chậm rãi đi về phía này.
Thời điểm này mặt trời vừa mọc chiếu ánh sáng ngay sau lưng họ, mọi người dù căng mắt vươn cổ kiểu gì cũng không thể nhìn rõ sắc mặt hai người.
"Chôn xa thế cơ à." Lão Đỗ thì thầm, lại khe khẽ uống một ngụm sữa đậu nành.
Có người nghe thấy mà không ai phụ họa theo. Dưới bầu không khí này, dù là người thô lỗ nhất cũng biết rằng nếu không tỏ vẻ đồng cảm sẽ là một hành động cực kỳ khiếm nhã.
Thương Lục cùng Kha Dữ leo lên sườn núi chôn con dê kia, mặt đất san bằng lại, mọi thứ như bị xóa đi sạch sẽ.
"Thầy Kha diễn làm tôi khó chịu quá," Cuối cùng có người không nhịn được phải chửi thề: "Đệt mẹ!"
"Mọi người nói xem, không biết thầy Kha có hoài niệm những ngày tháng làm bình hoa trước đây không nhỉ?" Có người đưa ra một câu hỏi khá ngốc.
Thật ra giới điện ảnh và truyền hình không lớn, các đoàn phim có năng lực quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng đó con người. Nếu đi dạo một vòng quanh đoàn《 Tạm biệt, Angela 》sẽ bắt gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc từng hợp tác với Kha Dữ, người này điều chỉnh ánh sáng, người kia dập bảng, hoặc là treo dây cáp trong suốt những năm tháng làm bình hoa dài dòng. Đương nhiên bọn họ đã từng mắng chửi anh sau lưng, kéo nhau vào vô số group chat riêng cười nhạo anh quay NG phải ăn tới hai mươi mấy bát mì.
"Ngẫm lại làm bình hoa vẫn tốt hơn," Có người gắp một gắp mì lên, "Không cần nhập vai, tùy tiện đứng một chỗ đọc lời thoại, diễn mấy phân đoạn giả ngầu giả lạnh là đủ cho fan tâng bốc anh mình ngọt quá ngầu quá đẹp trai quá rồi. Vừa kiếm nhiều tiền, vừa thoải mái, trạng thái tinh thần còn khỏe mạnh nữa chứ."
"Không đến mức đó đâu, hồi còn làm bình hoa thầy Kha cũng chuyên nghiệp lắm."
Người nọ bật cười gật đầu: "Công nhận công nhận, nhưng chuyên nghiệp quá cũng không tốt, nhất là khi bây giờ đã biết diễn rồi lại phải đắm chìm vào vai diễn. Không đáng đâu, cứ phiên phiến là được."
"Đạo diễn cho phép mới lạ đấy."
Nói rồi, một bàn người ngẩng đầu lên nhìn về hướng lều họp, thấy Thương Lục đang bóc trứng gà cho Kha Dữ.
"Đạo diễn Thương không phải người thường, thầy Kha cũng không phải người thường. Đổi thành đạo diễn khác không chừng đã lãng phí diễn xuất của thầy Kha, hoặc đổi thành diễn viên khác cũng lãng phí tài năng của đạo diễn. Tôi thấy như bây giờ rất tốt, cứ theo như lời fan nói ấy, khóa chặt hai người đó lại với nhau đi."
Nói tới đây mới cảm giác không khí thoải mái hơn một chút, mọi cười bật cười, "Thế anh nuốt chìa khóa xuống bụng nhé?"
Ăn sáng xong, cả bọn lê chân vào lều nghỉ ngơi. Mặt trời còn chưa mọc hoàn toàn, cả đoàn phim đã chìm vào giấc ngủ sâu vì kiệt sức.
Cảm xúc của Kha Dữ vẫn còn lang thang ở đâu đó rất xa, chuyên gia tâm lý giúp anh khai thông suy nghĩ, hỏi một câu mất ba lần anh mới hồi thần. Cặp mắt xinh đẹp lấy lại tiêu cự, anh áy náy hỏi: "... Xin lỗi... vừa rồi anh mới hỏi gì vậy?"
Dòng nước lũ dữ dội đáng lẽ phải phá tan miệng cống tàn phá một trận cho thỏa, nhưng bây giờ miệng cống đã bị anh chặn đứng. Dòng nước lũ thong thả luân chuyển trong thân thể anh, cuốn theo bùn lầy nặng trịch và phong ấn mọi sự sống nơi nó chảy qua.
"Anh ấy cần phóng thích, hoặc cần đủ thời gian để giải tỏa, cộng thêm tiền sử bị trầm cảm trước đây nữa," Bác sĩ lật qua mấy trang thành quả ít ỏi trong suốt một tiếng điều trị, cười khổ: "Thầy Kha có nhiều kinh nghiệm trong việc điều trị tâm thần. Anh ấy quá phòng bị, tôi không có cách nào giải quyết."
Thương Lục gật đầu: "Tôi hiểu."
Thịnh Quả Nhi pha nước ấm cố gắng thuyết phục Kha Dữ rửa mặt mũi tay chân. Anh vừa tắm nước lạnh về, toàn thân tản ra luồng không khí mát lạnh, mái tóc nửa khô rối bù, những giọt nước chậm rãi nhỏ xuống từ mấy lọn tóc đen.
Nhưng mà Thịnh Quả Nhi không biết làm thế nào, bởi vì dường như Kha Dữ không nghe thấy giọng cô.
Trước kia không phải chưa từng có trường hợp nhập diễn quá sâu, nhưng bản chất lại không giống. Ngày trước anh chỉ phải thuyết phục bản thân mọi thứ đều là giả, còn hôm nay chuyện mà anh phải đối mặt là tự dối gạt rằng sinh mạng mình vừa g**t ch*t kia thực ra không có gì to tát.
Quá khứ anh rất giỏi nói dối, hôm nay lại không thể lừa được chính mình.
Tính tình Thịnh Quả Nhi thẳng thắn, hồi ra ngoài rót nước nóng vô tình nghe hai trợ lý tạo hình khinh khỉnh nói với nhau: "Ra vẻ quá." Cô lập tức xông lên cứng rắn nói: "Nếu có một ngày cô phải tự tay g**t ch*t con thú cưng mình nuôi từ nhỏ đến lớn, tôi chân thành chúc cô không mạnh miệng như thế nhé." Sau đó bỏ lại một người trợn mắt há hốc mồm, người kia mặt mũi đỏ lựng.
Đứng một lúc lâu nước nóng đã biến thành nước nguội, cửa lều bị xốc lên, Quả Nhi quay đầu nhìn Thương Lục khom lưng tiến vào.
"Để tôi ở đây cho, cô đi ngủ đi."
Thấy sắc mặt Quả Nhi chần chừ, Thương Lục ra lệnh ôn hòa nhưng nghiêm khắc: "Ngủ dậy nhớ lên mạng xem người ta có lời ra tiếng vào gì không."
Sau khi Quả Nhi đi khuất, Thương Lục kéo cửa lều lại. Chiếc lều này có kết cấu hai lớp chia không gian thành lều trong và lều ngoài. Phần lều ngoài ban đầu được dựng mở tận dụng làm mái hiên, bây giờ Thương Lục kéo luôn phần mái đó xuống biến thành một kim tự tháp khép kín, người bên ngoài không thể nhìn trộm, cũng không thấy được chút bóng dáng nào của bọn họ.
Giữa nguồn sáng lờ mờ, chỉ có phần chóp lều trong suốt là cho phép ánh mặt trời chiếu xuống.
"Kha Dữ." Thương Lục gọi tên anh.
Mí mắt Kha Dữ hơi run lên một chút nhưng vẫn giữ tư thế ngồi khoanh tay bên mép giường. Tóc anh chưa thôi nhỏ nước, Thương Lục lấy máy sấy ra, "Sấy khô tóc cho anh nhé, được không?"
Kha Dữ gật đầu.
Tiếng máy sấy vang lên trong lều nghe khá ồn ào. Thương Lục thử nhiệt độ trên tay mình trước, xong mới nhấc một lọn tóc anh lên.
Kha Dữ hơi nghiêng đầu như muốn đến gần tiện cho hắn thao tác. Ánh mắt Thương Lục hiện lên chút ý cười: "Hôm nay anh ngoan thế?"
Kha Dữ không trả lời.
"Ngày xưa Babe có nuôi một con chuột lang cảnh thuộc giống Hà Lan, rất là dễ thương, giống con bé," Thương Lục hạ tốc độ gió xuống, ôn hoà nói tiếp: "Một ngày nọ con bé nổi hứng xách theo lồng chuột ra ngoài bãi cỏ chơi trò picnic. Con chuột kia bỗng dưng chạy mất, chạy thẳng ra ngọn núi phía sau biệt thự, tìm thế nào cũng không tìm thấy.
"Babe khóc rất lâu, cho rằng mình đã hại chết nó nên từ đó trở đi không nuôi thêm con gì nữa. Em dẫn Odin từ Pháp trở về, con bé thích lắm, mỗi ngày đều dắt chó đi chơi nhưng không bao giờ nói mình là chủ nhân của nó."
Kha Dữ vẫn còn ấn tượng với con doberman kia, bởi vì bị nó dọa giật mình mà anh lỡ xô gãy một cây tùng la hán nhà Thương Lục. Tuy chủ nhân con chó trên danh nghĩa là hắn, nhưng hiển nhiên mọi công việc chăm sóc chơi bời đều do Minh Bảo làm.
"Có một số việc, một khi xảy ra nghĩa là nó phải xảy ra. Dấu vết mà nó để lại có thể kéo dài trong vài ngày, vài tháng, vài năm rồi biến mất, nhưng cũng có thể bắt anh phải nhớ tới cả đời. Anh đừng đối kháng nó, cứ để nó ở lại trong cuộc đời mình đi."
Tóc đã khô hẳn, Thương Lục cuộn dây cắm máy sấy lại, "Ngủ nhé?"
Kha Dữ lại gật đầu, mơ màng nghĩ tại sao Thương Lục không khuyên mình? Ví dụ như anh nghĩ thoáng ra đi, để nó trôi qua đi, không có gì to tát đâu, qua một thời gian nữa sẽ khá hơn, vân vân...Đều là những lời sáo rỗng mà người bình thường sẽ nói.
Trong lều mở điều hòa, anh nằm lên giường, người trùm chiếc chăn mỏng. Thương Lục ngồi bên mép giường hỏi, "Có muốn em ngủ cùng không?"
Kha Dữ mệt mỏi nhắm mắt lại, hàng lông mi đổ một cái bóng mờ dưới đáy mắt. Anh gật đầu, mở miệng nói ra câu thứ nhất trong ngày: "Ừ."
Thương Lục cởi áo thun nằm xuống bên cạnh, để anh gối đầu trên cánh tay mình, tay kia khoanh lại. Kha Dữ bị hắn giam vào lòng, quanh chóp mũi đều là hơi thở của hắn, cảm thấy cực kỳ an toàn.
Thật ra anh cũng không ngủ được.
Thay vì nói là ngủ, nên nói là nhắm mắt nằm yên. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ý thức mơ hồ, Kha Dữ cảm giác Thương Lục hôn lên trán và chóp mũi mình, lại càng ôm anh chặt hơn.
Hắn còn nói một câu "... Sẽ không có lần sau." Kha Dữ không xác định mình có nghe rõ không, hay đó chỉ là ảo giác.
Nếu là thật thì Thương Lục đang nói gì vậy? Chuyện gì không có lần sau?
Cuối cùng anh mê man ngủ thiếp đi, thẳng đến buổi chiều mới bị tiếng động và tiếng nói chuyện bên ngoài lều gọi tỉnh.
"Thầy Kha có ổn không thế?" Là giọng của Nhiếp Cẩm Hoa.
"Đang ngủ ạ." Thịnh Quả Nhi đáp.
Nhiếp Cẩm Hoa quay đầu đi được mấy bước, cuối cùng vẫn hỏi: "Cô có thấy đạo diễn Thương đâu không?"
Quả Nhi gật đầu: "Đạo diễn đang ở bên trong với thầy Kha."
Nhiếp Cẩm Hoa cũng gật đầu: "Vậy thì tốt, cứ để bọn họ ngủ một lát đi."
Những lời này nói xong mới thấy kỳ cục, Nhiếp Cẩm Hoa trầm ngâm rồi chép miệng, "Cố nghe động tĩnh nhé."
Bàn tay Kha Dữ dán lên ngực Thương Lục, anh cất tiếng không đầu không đuôi: "Vừa rồi anh mơ thấy em nói một câu."
Sau đó chậm chạp nhận ra rằng bệnh tâm manh không thể mơ, vì thế anh ngộ ra: "... Là em nói thật à?"
"Ừ."
"Cái gì không có lần sau?"
"Lần sau sẽ không viết ra kịch bản làm tổn thương anh nhiều thế nữa."
Kha Dữ ngược lại chủ động nói: "... Chuyện qua là xong ấy mà."
Quả nhiên chỉ là một câu sáo rỗng, nói ra miệng không cần quá để ý, cũng không cần biết có tác dụng gì hay không, chỉ cần đối phương nghe lọt tai là được.
"Cảm xúc của một cuộc đời là có hạn, em không thể bắt anh rơi vào những xung đột nội tâm kiểu này, anh có tiền sử bị trầm cảm."
"Đã hết lâu rồi." Kha Dữ sửa lời.
Thương Lục tạm dừng một cái chớp mắt, hôn l*n đ*nh đầu anh: "Vừa rồi em nằm mơ."
"Ừm."
"Mơ thấy có một ngày anh không phân biệt được cảnh trong phim và ngoài đời, sụp đổ đến cực hạn và nhảy xuống vách núi ngay trước mắt em."
Lồng ngực Thương Lục lạnh ngắt, chỉ có thể hấp thu nhiệt độ ấm áp từ thân thể trong lòng mình.
"Không đâu." Kha Dữ nhắm mắt lại, dùng sức nói: "Sẽ không có chuyện đó."
Lần thứ hai chìm vào giấc ngủ có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, lúc tỉnh lại trời đã tối nhưng sao còn chưa kịp dâng lên. Mùi thức ăn thơm lừng từ bên ngoài bay vào, tất cả mọi người đã tỉnh ngủ, cùng quây quần một chỗ ăn uống no nê chờ đến giờ làm việc buổi tối.
"Thầy Kha? Thầy Kha ơi?" Giọng lão Đỗ vang lên bên ngoài lều, "Cậu có đói không? Có muốn ăn chút gì không? Bên này có canh này, nếu cậu muốn ăn cái khác, tôi sẽ kêu đầu bếp nấu cho."
Kha Dữ đáp: "Không cần."
Nhưng những lời này chỉ đủ để Thương Lục nghe thấy, vì thế Đỗ Nhược Đường nghe tiếng đạo diễn cao giọng, ngữ khí lạnh lùng nói: "Không cần."
Lão Đỗ: "...?"
Tại sao không ai nói ông ta biết đạo diễn cũng ở bên trong vậy!
Người nhạy bén cũng có lúc đần độn, ông ta hỏi một câu dư thừa: "Thế đạo diễn thì sao? ..."
Thương Lục hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, Kha Dữ khe khẽ cong khóe môi.
"Tôi cũng không ăn."
"Được rồi." Lão Đỗ phất tay, liếc nhìn nhân viên hậu cần bưng khay đồ ăn tới, "Im lặng." Ông ta thì thào dặn.
Đến khi trăng treo cao trên trời, mọi người mới nhìn thấy bóng dáng đạo diễn.
Đạo diễn vừa tắm rửa sạch sẽ, bước ra cửa lều gọi hết thành viên tổ đạo diễn vào để dặn dò vài chuyện đơn giản, cuối cùng thông báo đêm nay tạm nghỉ, muốn làm gì tùy thích nhưng nhất quyết không được làm ồn.
Tề Đại Nam không nhịn nổi muốn nhìn thử vào trong lều, Thương Lục thản nhiên liếc một cái, làm anh ta sợ tới mức co đầu rụt cổ nhìn đi chỗ khác.
"Vậy ngày mai đã làm tiếp được chưa?" Stephen hỏi.
"Không chắc nữa."
Nhiếp Cẩm Hoa lại nhức đầu, "Cứ để lãng phí thế à?"
Thương Lục thản nhiên nói: "Anh ấy cần thời gian, tôi lãng phí nổi."
Hắn mang theo thân thể hơi ẩm ướt quay vào trong.
Đầu Kha Dữ đau muốn vứt, huyệt thái dương giật thình thịch nhưng anh vẫn không khỏi thất thần.
"Cục cưng."
Kha Dữ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn thấy một tay Thương Lục nằm thành quyền.
"Tặng anh."
Bàn tay xòe mở, một con đom đóm lặng lẽ bay ra.
Ánh sáng yếu ớt nhẹ nhàng bay múa giữa không gian.
Kha Dữ co đầu gối, hai tay khoanh lại, nghiêng đầu gối lên trên xem đom đóm bay từ cao xuống thấp. Dần dần, ánh mắt anh như rơi vào khoảng không xa thẳm.
Đom đóm dừng bay. Anh khàn khàn nói muốn uống nước. Thương Lục liền rót cho anh một cốc nước ấm trong phích.
Nước thấm ướt đôi môi khô khốc, anh chợt quyến luyến hơi ấm trong lòng Thương Lục nên chủ động dựa vào người hắn, ngẩng mặt lên.
Thương Lục rũ mắt nhìn anh, hôn xuống.
Trước giờ đi ngủ, bọn họ hàn huyên thêm một lát, rất ngắt quãng, vô định và vô tâm.
"Anh không muốn quay đoạn hậu trường này," Kha Dữ nói, "Đừng bao giờ công bố."
"Được."
"Anh sợ người ta sẽ nói Kha Dữ không chuyên nghiệp."
"Em hiểu mà."
Kha Dữ an tâm đi vào giấc ngủ, lắng nghe nhịp tim của Thương Lục.
Bên ngoài mọi người làm làm gì thế? Anh nghe thấy tiếng mở lon, tiếng người nói chuyện bên hồ và tiếng xe máy gầm rú.
Đoàn phim đã nuôi thói quen thức đêm ngủ ngày, dù hiện tại buổi tối không làm gì, cả đám người vẫn thức đến sau nửa đêm mới ngủ. Hôm sau là một ngày nắng, thậm chí không một gợn mây.
"Vẫn không thấy đói à...?" Lão Đỗ đã ăn xong phần mình.
"Nếu đói tôi sẽ báo với chú ngay." Quả Nhi đứng yên làm thần giữ cửa bên phải.
Kỷ Duẫn đóng vai thần giữa cửa bên trái nói: "Chú không cần qua đây hỏi suốt như thế đâu, làm ồn thầy Kha đấy."
Giỏi thật, canh phòng cả trong lẫn ngoài.
Lão Đỗ rời đi nhưng cứ mấy bước lại ngoái nhìn một lần, dưới chân lọt hố một cái làm ông ta xuýt xoa một tiếng.
Toàn bộ đoàn phim đều bắt đầu trầm tư suy nghĩ, hai ngày rồi, đạo diễn và diễn viên chính, ở chung một lều, bên trong che kín bên ngoài canh người, ru rú không ló mặt —— hai ngày! Không ăn, cũng không uống, rốt cuộc là làm gì? Tu tiên à? Hai vị đó đã sớm thành thần tiên rồi, đừng nói lần này sẽ phi thăng luôn chứ!
Kỷ Duẫn huých Thịnh Quả Nhi: "Thật sự không đói bụng sao ạ?"
Dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của Thịnh Quả Nhi nháy mắt biến mất, chột dạ nói: "... Cậu vào xem đi?"
"Sao tôi dám vào?!" Kỷ Duẫn nghiến răng nghiến lợi hạ giọng.
"Tôi càng không thể vào!" Thịnh Quả Nhi giậm chân, "Tôi là con gái đấy!"
Cuối cùng hai người kéo búa bao, Thịnh Quả Nhi nở nụ cười đắc ý.
Kỷ Duẫn nghiêm mặt hắng giọng, xoay người thận trọng kéo nửa thanh khóa kéo ——
"Đi ra ngoài."
"Dạ vâng ạ!"
Giây tiếp theo cấp tốc kéo kín lều như cũ, nhanh chóng lùi thêm ba bước —— Là giọng thầy! Hơn nữa còn rất mất hứng!
Kha Dữ dựa vào người Thương Lục ngủ, thân thể đè nặng lên ngực hắn, dù là trong mơ cũng nghe được tiếng nhịp tim bình ổn.
Thương Lục ôm anh vào lòng, đúng là hắn đói, nhưng vẫn không tính là gì.
Ánh trăng lại dâng lên.
Hôm nay bầu trời đầy sao, bởi vì không có mây, chỉ có gió đêm thổi nhẹ.
Đạo diễn lại bước ra khỏi lều, quần áo không thay, dưới mắt xuất hiện hai quầng thâm nhàn nhạt.
"Đã khá hơn chưa?" Nhiếp Cẩm Hoa sốt ruột.
"Gấp cái gì," Thương Lục không quá để ý, "Lấy cho tôi hai chén cháo, nấu loãng thôi."
"Cần gì nữa không?" Lão Đỗ hỏi.
"Không cần."
Hắn chờ luôn ngoài cửa để người ta bưng khay đến, hắn nhận lấy, sau đó xoay người đi vào lều. Thịnh Quả Nhi ăn ý tiếp tục vào vị trí đứng canh.
Cháo còn nóng, không có hương vị gì, húp xong như sưởi ấm hết cả lục phủ ngũ tạng. Kha Dữ dưới cái nhìn chăm chú của Thương Lục miễn cưỡng ăn hết một chén, qua nửa đêm vẫn nôn ra bằng hết. Thương Lục nhanh chóng dọn dẹp mớ hỗn độn, xách thùng rác ra khỏi lều. Thịnh Quả Nhi tiếp lấy, trong đầu nghĩ thầm, sao giống chăm sóc người ở cữ thế nhỉ? Không, giống đỡ đẻ mới đúng.
Nôn xong lại ngủ không được. Gió thổi nhè nhẹ qua mái lều, Kha Dữ tập trung lắng nghe, đột nhiên Thương Lục hỏi: "Có muốn ra ngoài hóng gió không?"
Kha Dữ từ từ nhắm hai mắt: "Không."
Thương Lục lại nhẹ nhàng hôn lên mũi và má anh: "Ừ."
Mặt trời dâng lên, tất cả những người biết chuyện đều không bình tĩnh nổi nữa.
Ngày thứ ba, dưới bao nhiêu con mắt trong đoàn, đạo diễn và diễn viên chính chui rúc trong một cái lều không bước chân ra ngoài đủ ba ngày!
Cho dù có bịa chuyện lừa gạt thì trên đời không có bức tường nào là không lọt gió! Qua thêm mấy ngày nữa chắc chắn người từ trên xuống dưới đều biết chuyện đạo diễn an ủi diễn viên chính vào tận trong lều mất!
Kỷ Duẫn u sầu tái nhợt cả mặt mũi, quả này thầy cậu thật sự muốn come-out rồi. Thực ra có rất nhiều thời điểm, tuy chỉ cách có một lớp cửa sổ bằng giấy, nhưng nó rách hay chưa vẫn mang đến hậu quả một trời một vực.
Lão Đỗ cũng không buồn tới hỏi xem ai đói bụng chưa nữa, cứ để bọn họ thành tiên đi thôi, người phàm bọn họ không xứng!
Nhiếp Cẩm Hoa nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, "Truyền thông gì? Cảnh nhạy cảm là sao? Giết dê? Kêu bọn họ cút đi!"
Stephen rảnh rỗi phải ra hồ câu cá.
Ở thời điểm Thịnh Quả Nhi trông giữ lâu nhất, trong lòng âm thầm đếm, về sau đếm nhầm lại bối rối, cuối cùng không thể nhớ được Thương Lục đã gọi cục cưng bao nhiêu lần.
Cô nghe mà tan nát cõi lòng.
Đây đã là đêm thứ ba, đạo diễn không ra khỏi lều nữa, tất cả mọi người đều hiểu tối nay vẫn chưa thể làm việc trở lại.
Gió vẫn thổi qua mái lều kêu xào xạc, khiến người ta nghe như tiếng cá chép đi lạc trên mặt hồ.
Thương Lục lại hỏi: "Có muốn ra ngoài hóng gió không?"
Kha Dữ do dự rất lâu, cuối cùng gật đầu.
Trong vòng ba ngày ba đêm, lần đầu tiên anh bước chân ra khỏi lều, đạp lên nền đất cỏ mềm mại rộng lớn. Bầu trời đầy sao đập vào mắt, đột nhiên hốc mắt anh ẩm ướt, gió thổi qua, thổi luôn giọt nước bên khóe mắt như vừa thổi bay những ngôi sao run rẩy lấp lánh.
Ba ngày ba đêm, không ai biết trong lòng Kha Dữ suy nghĩ những gì, trong những giấc mơ đen kịt của anh có thứ gì. Không ai biết lý do tại sao anh nghĩ không thông, nhưng cũng không ai biết tại sao bây giờ anh lại nghĩ thông.
Dường như anh vừa bước ra từ chốn hư không, sương mù trước mắt đã tan hết, rồi đột nhiên bầu trời quang đãng, người ở bên cạnh, chuyện ở ngoài kia, tất cả đều được nhìn thấy rõ ràng.
Như ý thức được chuyện gì, anh quay đầu nhìn về phía Thương Lục, đoạn vươn tay sờ lên chòm lâu lún phún dưới cằm hắn.
Xúc cảm rất xa lạ, cổ họng anh nuốt một cái, nhẹ giọng hỏi: "Không cạo râu mấy ngày rồi?"
"Mười ngày."
Khuôn mặt Kha Dữ lộ vẻ ngơ ngác bối rối, Thương Lục cười thành tiếng: "Lừa anh đấy, ba ngày."
Sắc mặt Kha Dữ buông lỏng, "Sao giọng em khàn thế?"
Hắn toát ra vẻ dịu dàng mệt mỏi.
"Tại nói chuyện với anh đấy."
Kha Dữ không nhớ rõ mấy ngày qua mình đã nói những gì, cũng không nhớ được Thương Lục đã nói gì. Nhưng giọng Thương Lục rõ ràng đã khàn đi, làm người ta nghe mà muốn đau họng theo.
"Nói gì vậy?" Anh dựa vào lòng Thương Lục, cọ lên cằm hắn. Hơi châm chích, nhưng mà vẫn đẹp trai.
"Ba trăm hai mươi bảy lần gọi anh là cục cưng."