Edit: Leia
Để thể hiện chân thật trạng thái đói ăn mấy ngày, buổi sáng hôm sau Kỷ Duẫn chỉ húp một chén cháo lót dạ, sau đó để bụng rỗng. Thế nhưng sự nỗ lực đó cũng không hề nhận được chút xót thương nào từ ông thầy mình ——
Tiếng động cơ nổ vang, một chiếc xe máy Honda dừng lại ngoài cửa, kéo luôn Kỷ Duẫn đang nghiêm túc suy ngẫm kịch bản ra khỏi lều trại.
"Đi theo tôi chạy mười vòng."
Kỷ Duẫn vừa lén cắn một miếng táo xong, giờ phút này đang gian nan nuốt xuống, cậu hoảng hốt trợn to hai mắt: "Không cần đâu thầy ơi, em sẽ diễn tốt mà!"
Thương Lục nở nụ cười lạnh giống hệt một gã hung thần, "Tôi thấy cậu vẫn còn nhiều sức lực lắm."
Chiếc xe này hắn cố ý thuê từ chỗ hộ nông dân, rất thích hợp để rong ruổi trên đồng cỏ. Nhưng Kỷ Duẫn chạy bộ lại không được thoải mái như thế, đường đất gập ghềnh, Thương Lục còn bắt cậu hát.
Kỷ Duẫn: "... Hu hu hu."
Hát muốn đứt hơi, cậu không phục nên thở hồng hộc hỏi: "Dựa, dựa vào đâu mà thầy... thầy nhỏ không cần chạy!"
Bước chân lảo đảo dần dần tuột xa tốc độ xe máy. Thương Lục không giảm tốc mà ra lệnh: "Đuổi cho kịp."
Chờ Kỷ Duẫn đuổi kịp , hắn mới nói: "Anh ấy diễn tốt rồi, tại sao phải cùng chạy với cậu?"
"Em, em nhiều sức lực hơn là bởi vì, vì Tiểu Bân... Tiểu Bân nhỏ hơn A Bảo mười tuổi! ... Dù là đói bụng mười ngày giống nhau, cũng, cũng khỏe hơn thầy ấy!" Nói xong một câu mà muốn nổ cả phổi.
Thương Lục cong môi, nheo mắt nhìn phía trước: "Khá lắm, còn biết tự tìm cớ cho mình nữa —— Hát đâu? Tôi cho cậu dừng lại à?"
Lúc này đương là giờ nghỉ trưa, tiếng hát cực kỳ thê thảm đó khiến cả đoàn phim phải từ trong lều xông ra như chuột chũi ló đầu khỏi hang, mọi người cùng há hốc mồm chứng kiến Kỷ Duẫn bị tra tấn dã man.
Kỷ Duẫn bị người ta cười trêu, trái tim mười chín tuổi tràn đầy mất mặt, tủi thân và phẫn uất.
Thương Lục nhìn ra tâm trạng cậu, bình thản nói: "Cậu chưa từng chịu đói, càng chưa từng bị đói quá một tuần. Cậu đúng là có diễn xuất, nhưng lại không biết người nhịn đói bảy ngày đến tột cùng mang trạng thái gì. Kha Dữ từng chịu đói, anh ấy hiểu nên diễn tốt, cũng không cần ở đây chịu tội cùng cậu."
"Thầy ấy chịu đói bao giờ?"
Trong lòng Kỷ Duẫn tràn ngập suy nghĩ bất ổn. Cậu biết trước kia gia cảnh Kha Dữ rất khó khăn, nhưng không tới mức thê thảm đến vậy chứ!
Thương Lục liếc cậu một cái, "Trước ngày vào đoàn."
Kỷ Duẫn giật mình dừng chân lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt sau khi vận động quá mạnh, cảm giác trong miệng mình tràn ngập mùi máu tanh rỉ sắt, "Đây là một phương pháp ngu xuẩn." Cậu quật cường phản bác.
Ý cười trên môi Thương Lục rất nhạt: "Thế cậu thông minh đến đâu nào? Cậu cảm thấy thiên phú mình cao, cho nên không cần cân nhắc, quan sát, trải nghiệm để diễn tốt hơn à. Đúng là cậu có nghiêm túc với kịch bản, đây là ưu thế, nhưng đồng thời cậu cũng chỉ biết mỗi kịch bản, vậy nên vai diễn của cậu chỉ có thể sống trong cuốn kịch bản đó thôi."
Kỷ Duẫn dùng sức nuốt nước bọt.
"Tôi hỏi cậu nhé," Thương Lục xòe chân xuống đất chống xe máy, ánh mắt nhìn Kha Dữ ở phía xa, "Sức sống của vai diễn đến từ đâu?"
Đây là bài học Thương Lục dạy cậu từ rất lâu rất lâu trước đây. Kỷ Duẫn nhắm mặt lại, nín thở đọc to: "Sức sống của vai diễn đến từ cuộc sống! Càng cắm rễ vào đời sống bao nhiêu, vai diễn càng có chiều sâu bấy nhiêu! Đây là đạo lý mà mỗi một biên kịch và diễn viên đều phải khắc ghi trong lòng!"
Kha Dữ đang đi chăn dê, nghe thấy giọng Kỷ Duẫn theo gió bay đến liền nheo mắt nhìn một lát, tự dưng cảm thấy dáng vẻ làm thầy của Thương Lục quá sức mê người.
Kỷ Duẫn đọc xong lại thở hồng hộc: "Em hiểu hết! Em diễn được cảnh đau đớn vì em đã từng đau, trải nghiệm cảm giác đau. Em chưa bao giờ bị đói nên không diễn tốt cảnh đói. Khán giả có lẽ sẽ cảm thấy tàm tạm, nhưng nếu chỉ lấy tiêu chuẩn tàm tạm đó làm mục tiêu cuối cùng thì cả đời này không thể làm một diễn viên giỏi!"
Thương Lục vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc trán cậu: "Tốt, còn biết suy từ một ra ba."
Kỷ Duẫn lau mặt: "Tiếp tục chạy."
"Tự chạy tiếp đi, có thấy Kha Dữ đang làm gì không?"
Kỷ Duẫn khẽ liếc mắt: "Chăn dê ạ."
"Có biết tại sao không?"
Kỷ Duẫn do dự : "... Vì... Vì muốn cho con dê được thoải mái trước khi chết?"
Thương Lục: "..."
"Em sai rồi em sai rồi em sai rồi, để em suy nghĩ..." Kỷ Duẫn là đứa nhỏ thông minh, cậu vốn đã nghĩ ra đáp án rồi, nhưng vì đáp án quá khó tin nên gần như không thể nói ra miệng: "... Là để bồi dưỡng tình cảm với con dê."
"Ừ."
Cậu nhìn thầy mình rút gói thuốc trong túi quần, lấy ra một điếu gõ gõ vào lòng bàn tay, sau đó cúi đầu cụp mắt: "Nếu anh ấy sắp tự tay giết con dê đó, tại sao còn phải sống chung với nó? Xem nó là một đống thịt vô tri không tốt hơn sao?"
Đầu ngón tay Kỷ Duẫn run lên: "... Để khiến bản thân phải sụp đổ."
Thương Lục kẹp điếu thuốc trong mấy ngón tay, hờ hững nói: "Kỷ Duẫn, nhớ cho kỹ, cảnh này tôi không cho phép cậu mắc bất cứ sai lầm nào."
Không biết nghĩ tới chuyện gì, do tuyến lệ quá nhạy cảm hoặc do gió thổi quá lớn, Kỷ Duẫn mở to mắt mà cảm giác như đuôi mắt sắp nhòe nhoẹt nước, "... Em biết rồi," Cậu nhấn từng chữ: "Em sẽ xuất ra hai trăm phần trăm sức lực, không để thầy ấy phải trải qua thêm lần nào nữa."
Xe máy đi khuất tầm mắt, chỉ để lại một hàng dấu bánh xe nhàn nhạt trên đồng cỏ. Kỷ Duẫn nhìn Thương Lục dựng xe máy bên cạnh lều, sải bước đi về phía Kha Dữ.
Cậu tiếp tục chạy, chịu đựng cơn đói cùng cảm giác đau đớn âm ỉ trong lồng ngực, ra sức vừa chạy vừa hát.
Đó là một con dê chưa lớn hẳn, lông trắng như tuyết, khóe miệng lúc nào cũng cong cong như đang cười, tiếng kêu be be cũng rất đặc biệt. Nó ăn rất khỏe, Kha Dữ vừa ăn trưa cùng nó, xong lại hỏi: "Sao mày ăn nhiều thế?"
Nói rồi xoa xoa lỗ tai dê.
Xúc cảm mềm mại bông xù cọ qua đầu ngón tay Kha Dữ.
Một cơn ngột ngạt đau đớn xẹt qua lồng ngực anh.
Cánh tay chợt bị người khác dùng sức túm lại, sau đó toàn thân cũng bị kéo lên khỏi tư thế ngồi xổm ——
"Đủ rồi."
Kha Dữ lảo đảo nhào vào lòng Thương Lục, cơn gió thổi qua dãy lều bạt tạo ra tiếng vang phần phật.
"Thế là đủ lắm rồi," Ngữ khí Thương Lục bình thản nhưng không cho phép ai cự tuyệt, cổ họng khẽ nuốt một cái: "Anh đã có thể diễn tốt."
Dê là loài động vật rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng rất dễ sợ hãi. Dây thừng tuột khỏi tay Kha Dữ, không ai trông giữ mà bốn vó nó vẫn dừng trên đồng cỏ, mờ mịt kêu be một tiếng, đi thêm mấy bước rồi thôi.
Sau khi mặt trời lặn, công việc quay phim tiếp tục tiến hành.
Đầu tiên là diễn lại cảnh vốn đã qua ngày hôm trước. Kỷ Duẫn nhịn đói cả ngày, lại chạy hơn mười cây số nên ẩu đả với Kha Dữ quả nhiên có thêm cảm giác yếu nhớt lực bất tòng tâm. Ngày hôm qua hai người thể hiện tốt lắm rồi, cả đoàn phim đều cho rằng đạo diễn quá mức khó tính, hôm nay xem tiếp mới gật gù thừa nhận đúng là chỉ có đạo diễn hiểu diễn viên của mình nhất —— Chỉ có hắn mới biết được giới hạn cuối cùng của họ nằm ở mức nào.
Cảnh đầu tiên thông qua, phim trường khẩn trương chỉnh sửa ánh sáng và xếp đặt góc máy diễn thử, con dê cũng được người ta dắt tới. Cổ nó vẫn buộc dây, chỉ thay từ dây bình thường bằng một sợi dây làm từ giẻ rách đã phai màu.
Vết máu trên mặt không được lau đi, nếu không sẽ làm cảnh bị lỗi, tay cũng không được rửa, kẽ móng tay toàn là đất và vết bẩn. Kha Dữ giữ nguyên trạng thái đó hút hết một điếu thuốc. Kỷ Duẫn nhìn mà ngứa ngáy cổ họng, nghĩ thầm muốn diễn hay cần phí nhiều thuốc lá đến thế cơ à.
Bởi vì liên quan đến một sinh mạng nên Thương Lục hạ cố giảng giải kỹ thêm một lần. Cuối cùng, hắn dừng một lát rồi nói: "Đây là dê mua từ trang trại, là loại dê chuyên nuôi lấy thịt, từ lúc sinh ra đã mang định mệnh bị ném vào lò mổ. Trước khi quay phim chúng ta có báo cáo lên Cục Chăn nuôi và Hiệp hội Động vật điện ảnh Trung Quốc rồi, hôm nay lại là cảnh one-take, Kha Dữ ——"
Hắn dừng một chút, không nói hết câu đã được Kha Dữ tiếp lời: "Anh hiểu mà."
Kỷ Duẫn mím môi nhìn chằm chằm, trầm mặc nhưng vẻ khiếp sợ vẫn hiện rõ trên mặt. Thương Lục chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
"Thầy Kha, cậu cứ nghĩ thoáng ra," Chuyên viên đạo cụ mở miệng: "Giết dê giết bò giết heo giết gà, mấy cảnh thế này người ta quay suốt. Chúng ta cũng không giết chó giết mèo hay động vật hoang dã, không liên quan đến hoạt động bảo vệ động vật, cậu đừng tự mang gánh nặng."
Kỷ Duẫn trừng mắt liếc chuyên viên đạo cụ.
Anh ta không hiểu căn nguyên sâu xa cho nên không khuyên được vào trọng tâm, càng nói vậy chỉ càng làm thầy nhỏ của cậu khó chịu hơn thôi.
Chuyên viên đạo cụ không nhìn thấy Kỷ Duẫn trừng mắt, chỉ thấy Kha Dữ cười nói với mình: "Được."
Nửa tiếng sau, tất cả đều đã vào vị trí ——
"《 Tạm biệt, Angela 》 phần hai, cảnh 2 lần 1, action!"
Máy quay di chuyển từ cảnh ẩu đả mơ hồ lúc nãy tập trung vào mặt Tiểu Bân. Lúc này bọn họ đang ngồi nghỉ trong một ngôi nhà đổ nát đầy gió lùa, đã kịp hàn huyên với nhau rất nhiều chuyện. Tiểu Bân biết A Bảo định lên tiền tuyến tìm lại sư đoàn của mình, A Bảo biết được thằng nhóc mới nứt mắt trước mặt muốn được tòng quân nhập ngũ.
Chiến trường mà bọn họ đang đứng chưa thắng một trận nào, chỉ có liên tiếp bại lui. Tiểu Bân nói: "Mẹ nó đánh gì mà chết nhát."
Động tác lau súng của A Bảo hơi dừng, mở miệng nói: "Cậu thì biết cái gì." Thế nhưng không dám nhìn vào mắt cậu nhóc.
"Cậu nghĩ đánh giặc là sao, cầm súng cầm lưỡi lê xông lên liều mạng với chúng nó à? Đã nhìn thấy xe tăng của quân Nhật chưa, thấy máy b** n*m b*m chưa? Bom thả từ độ cao đó, một quả cũng đủ giết hết một trung đội. Mấy khẩu súng máy bắn đùng đùng, núi thây biển máu cũng không lấp nổi lỗ thủng phun lửa đó đâu. Chết nhát —— cậu biết gì mà nói?"
Ai cũng nghe ra được A Bảo đang thẹn quá hóa giận, nhưng vẫn muốn đóng vai người từng trải và tỏ ra hiểu biết trước mặt mấy đứa nhóc trẻ hơn.
"Này," Tiểu Bân đá nhẹ vào đầu gối A Bảo, "Trước khi đánh giặc, anh từng làm nghề gì thế?"
"Làm gì à? Đi hẹn hò, làm giáo viên."
Tiểu Bân ôm đầu gối, "Vậy đối tượng của anh đâu rồi? Có xinh đẹp không? Trốn lên núi rồi hả?"
"Cô ấy tên Angela, chắc bây giờ trốn qua Hồng Kông rồi."
"Angela..." Tiểu Bân nhẩm lại hai lần, "Đặt tên nước ngoài hay là người tây thật?"
A Bảo dừng một chút, qua loa lấp l**m: "Cậu quan tâm làm gì?"
Hai người khoác súng cầm dao, tiếp tục cất bước trên đường đêm với cái bụng đói meo.
Ánh trăng trên trời rất nhạt nhòa, ánh sao thưa thớt, vùng đất trước mắt rộng mênh mông. Máy quay lia ngang toàn cảnh trên cần trục, bày biện ra hai cái bóng mờ lang thang trên bình nguyên rộng lớn và tĩnh lặng.
Cần trục hạ xuống, máy quay vững vàng trở lại trên tay chuyên gia, góc toàn cảnh biến thành góc chính diện, nhân vật đi về phía ống kính, vừa đi vừa tiến hành đối thoại.
Rất mượt mà, Tề Đại Nam đứng bên làm trợ lý chỉ biết ngả mũ bội phục. Toàn bộ hình ảnh mà Thương Lục thiết kế ra đều được bàn tay Stephen hóa thành thực thể. Việc kiểm soát tỉ lệ cảnh quay và những thay đổi trong góc máy này cung cấp đủ không gian rộng rãi cho mục đích tự sự. Tuy là dạng phim one-take nhưng cũng không thể để khán giả cảm thấy quá nhàm chán.
Anh ta có dự cảm rằng bộ phim này sẽ là một cột mốc quan trọng trong lịch sử điện ảnh Hoa ngữ, mà mình chính là một phần của nó. Nghĩ đến đây, một cơn rùng mình từ từ chạy dọc cơ thể Tề Đại Nam.
"Anh Bảo này," Tiểu Bân s* s**ng dao găm bên thắt lưng, "Anh có nghe thấy tiếng ai đang hét không?"
Micro trung thực ghi lại tiếng gió và ngọn cỏ kêu xào xạc trên cánh đồng rộng lớn.
Hai người tập trung lắng nghe, "Hình như là..." A Bảo nhíu mày, "Là tiếng phụ nữ kêu?"
Tuy thôn trang đã bị càn quét nhưng vẫn giữ nguyên bố cục ban đầu, nhà cửa nằm rải rác trên một trục đường chính. Hai người rón rén trốn, dùng mấy ngôi nhà đó làm công sự che thân.
Âm thanh trở nên rõ ràng hơn.
Cách đó mấy bức tường, có tiếng một cô gái đang kêu thảm thiết như ra sức chống cự.
"Bọn Nhật..." Tiểu Bân nghiến răng, toan nắm lấy dao găm thì bị A Bảo đè lại, "Cậu định làm gì?"
"Giết bọn nó, cứu cô gái!"
"Đừng nhúc nhích!"
Hai tay A Bảo giữ chặt Tiểu Bân, camera bắt trọn phần thân trên hơi nhoài ra. Trên bức tường đổ nát ở tiền cảnh hiện ra bóng dáng mơ hồ của năm tên phát xít đang làm nhục một cô gái mặc áo vải trắng.
A Bảo trông nhỏ bé thế nào thì góc quay camera cũng nhỏ bé tương tự, hơi thở cậu ta run rẩy theo tiếng tim đập, ống kính cũng hơi loạng choạng rung lên.
"Năm tên." A Bảo dựa vào tường, nín thở nhìn trời.
"Đừng đứng đó nữa!"
Tiểu Bân bắt đầu giãy dụa, nhưng hai tay A Bảo không hề buông tha đối phương: "Đừng nhúc nhích! Cậu còn làm gì dại dột, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này!"
Hình ảnh là cố định, chỉ có tiếng động vọng vào như mô tả trực tiếp cảnh tượng tàn khốc bên ngoài. Tuy khán giả không trực tiếp nhìn thấy, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng cùng A Bảo.
Âm thanh yếu dần chuyển sang khàn khàn như máu trào khỏi cổ họng, giữa tiếng gió gào nức nở, đó là tiếng động phát ra từ yết hầu sặc đầy máu của cô gái trẻ.
Kỷ Duẫn lau hàng nước mắt chảy dài, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.
Không thể diễn hỏng, không thể diễn hỏng, không thể diễn hỏng.
Sức lực trong người dần dần cạn kiệt, Kha Dữ hạ cánh tay xuống, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất như rơi vào khoảng không vô định.
"Đồ nhu nhược! Đồ hèn nhát!" Kỷ Duẫn kiệt sức thở hổn hển, chỉ vào mặt anh.
"Cậu biết cái chó gì..." Đôi mắt Kha Dữ vẫn mất đi tiêu cự, "Bọn chúng có năm người, chúng ta hai. Mỗi ngày chúng nó ăn thịt ăn cá, chúng ta ăn cái gì?! Đã bảy ngày rồi tôi không được ăn no! Cậu hiểu cái mẹ gì? Muốn ra ngoài đánh tay đôi với chúng nó? Biết chúng nó khỏe thế nào, liều mạng đến mức nào không? Chúng nó là quỷ!"
Giữa cơn trầm mặc, Tiểu Bân thương hại nhìn A Bảo ngồi xổm dưới đất: "Anh không lên được tiền tuyến đâu, anh tàn phế rồi."
A Bảo cười lạnh: "Nhãi con, hồi mới lên chiến trường tôi cũng không sợ chết giống cậu đấy! Chờ đến khi cậu nhìn thấy đồng đội nổ thành thịt vụn trước mặt mình đi! Đến khi cậu chứng kiến thân thể một người nát bấy vì lỗ đạn, cậu mới biết muốn sống khó khăn biết chừng nào, nhưng cũng tốt biết chừng nào! Chướng mắt tôi á? Không có ông đây, cậu đừng hòng tìm được quân đội!"
Cuộc hành trình cứ thế tiếp tục.
Trên nền trời màu lam thẫm, thỉnh thoảng có một cột pháo sáng nhấp nháy ở phía xa. Bọn họ lẻ loi bước tiếp, lén lút, thận trọng và luôn nín thở, thay vì nói là chuột, họ càng giống lũ gián chui nhủi dưới cống thoát nước hơn.
Một con dê, một con vật may mắn không người trông giữ chợt xuất hiện cuối đường chân trời.
Bầu trời như màu mực, là thời điểm đen tối nhất của đêm.
"Kia là gì vậy?"
"Dê."
"Tại sao lại có dê?"
Kỷ Duẫn chạy tới, con dê hơi do dự, nhưng nhìn thấy Kha Dữ vẫn dừng lại, kêu be một tiếng.
Trái tim Kha Dữ thắt lại, suýt nữa thì thoát vai nhưng may mà camera đang quay xa, ống kính không bắt được chút dao động chậm chạp trên mặt anh.
"Là của cô gái vừa nãy à?"
"Ai biết."
"Dắt nó ra sau sườn dốc đi." Tiểu Bân nhìn quanh, "Lũ kia liệu có cưỡng h**p luôn con dê không nhỉ?"
A Bảo cười nhạo, "Chúng nó sẽ chặt nó ra làm tám khúc, ăn sạch không chừa gì luôn."
... Thịt.
Trong lòng hai người không hẹn mà cùng xuất hiện chữ này.
Cả hai đồng loạt nuốt nước bọt.
Động tác cởi dây của Kỷ Duẫn chậm lại, cũng vụng về hơn.
Không ai nhìn vào ai, giữa khu vực bị địch chiếm đóng, hai người cùng xuất hiện trạng thái nhấp nhổm không yên.
Đột nhiên A Bảo lên tiếng: "Để tôi làm thịt nó!"
Con dê giật mình muốn trốn khỏi tay Tiểu Bân, đi chưa được mấy mét đã bị hai người đuổi kịp.
"Lũ chúng nó cứ hai ba ngày đi càn một lần, con dê này không sống được bao lâu nữa! Dê của người Trung Quốc phải vào bụng người Trung Quốc..." A Bảo nắm chặt dây thừng, kéo cho con dê ngửa cổ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "... Một miếng xương cũng không được để lại cho bọn Nhật!"
Con dê bắt đầu giãy giụa, Tiểu Bân ngơ ngác nhìn, lòng bàn tay bị A Bảo đâm thủng cách đó không lâu lại đau nhói, cả ngón tay cũng run rẩy theo.
"Thất thần làm gì! Giữ nó lại!"
Cả đoàn nhìn chằm chằm không dám chớp mắt, không biết bao nhiêu người nuốt nước bọt hồi hộp hoặc nắm tay thành quyền. Đôi mắt ưng già nua nhưng lợi hại của Stephen thu từng cử động nhỏ của Kha Dữ vào đáy mắt, ông ta phân thần nhìn qua Thương Lục đã thấy hắn ở yên trước máy giám sát, bàn tay vô thức nắm chặt tay vịn ghế.
"À, ừ." Tiểu Bân như bừng tỉnh, nhưng tay lại quá đau. Rõ ràng là một thằng nhóc lớn lên ở nông thôn nhưng lúc này vẫn lóng nga lóng ngóng, vụng về bất lực.
Cảnh này quay ở góc trung bình, không đặc tả, bởi vì cảnh tượng giết chóc máu me chân thật như vậy không nhất thiết phải truyền tải lên màn ảnh rộng.
"Suỵt, suỵt ——" A Bảo sờ con dao giắt bên hông, "Suỵt —— không đau, không đau —— Tao hóa kiếp cho mày, mày sẽ được đi đầu thai làm người, kiếp sau làm người —— suỵt..."
Mỗi khi nảy ý định giết chóc, cậu ta luôn buột miệng "Suỵt —— suỵt" như muốn an ủi sinh mạng sắp kết thúc dưới tay mình.
Con dao giơ lên, hơi dừng một giây giữa không trung.
Trái tim mọi người như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Máu tươi văng ra, bắn tung tóe lên mặt Kha Dữ.
Thứ đó không giống dịch máu giả, nó nóng bỏng, bắn lên mặt còn có cảm giác dính dớp hơi âm ấm.
Khuôn mặt anh trống rỗng trong giây lát, con dê chổng bốn vó lên trời, vẫn còn một hơi tàn giãy giụa.
Kỷ Duẫn không dám nhìn anh, chỉ cố gắng ấn chặt con dê, nước mắt gần như sắp rơi xuống.
Không thể khóc, không được bắt Kha Dữ diễn lại lần nữa, không thể để anh giết chóc một lần nữa.
Một dao nữa hạ xuống, máu bắn thẳng lên mắt làm Kha Dữ phải chớp chớp.
Sinh vật dưới tay anh mất đi dấu hiệu sinh tồn, thậm chí không run rẩy thêm cái nào, nó đã chết.
"Ăn thịt." A Bảo thì thào nói rồi nở nụ cười ngắn ngủi, ngữ khí hơi phấn chấn lên: "Có thịt ăn rồi."
Ống kính di chuyển lại gần, quay cảnh lưỡi dao trên tay anh cắt mở vùng da bụng mềm mại.
Nhưng nhát cắt đầu tiên chỉ nhích được khoảng một phân đã dừng lại, cứ như gặp phải vật cản gì đó.
"Ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt..."
"... Anh Bảo..." Tiểu Bân ngã ngồi xuống đất sợ hãi nhìn cậu ta, vạt áo bị máu bắn đỏ thẫm.
"Ăn thịt! Ăn thịt! Ăn! Ăn thịt!"
"Ha, ha, ha" A Bảo thở hồng hộc từ miệng tạo thành tiếng động quái dị gần giống như cười, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp, lưỡi dao dính đầy máu.
Cảm xúc đã lên đến đỉnh điểm, Kha Dữ ôm lấy thân thể còn ấm của con dê, điên cuồng khóc lớn.
Mũi dao vẫn còn cắm lên bụng nó, chỉ còn phần cán quấn vải lộ bên ngoài cũng dính đầy máu.
Hộp thuốc đặt ngay trên bàn, Thương Lục vươn tay, ánh mắt dừng lại trên đầu ngón tay run rẩy.
Hắn phải cầm ba lần mới cầm được chính xác hộp thuốc kia lên.
Tiếng chốt an toàn trên súng bị kéo ra, Tiểu Bân lăn lộn bò dưới đất mấy bước mới đứng dậy được: "Anh Bảo?!"
"Bọn Nhật chó chết —— Tao đ*t chết mày! Tao đ*t chết cả nhà mày!"
A Bảo ghìm súng dùng sức đi nhanh về phía trước, đi thêm một lát, cậu ta vấp phải rễ cây giữa đường nên ngã khụy xuống đất.
Đây là cảnh không hề có trong lúc diễn tập.
Thương Lục vội vàng đứng bật dậy, lại nhìn thấy Kha Dữ nắm chặt nòng súng cố gắng đứng lên.
Bước chân anh lúc này càng hỗn độn, hoảng loạn hơn vừa rồi.
Bình minh dâng lên, ánh nắng sớm nhợt nhạt đọng lại trên những ngọn cây màu lam nhạt.
Làm gì còn bóng dáng lũ phát xít ở đây nữa? Chỉ còn lại một vạt đất trắng nhuốm máu tựa như chiếc áo tang phủ lên mặt đất.
Tất cả mọi người đều biết cảnh diễn đến đây là kết thúc rồi. Bọn họ nín thở chờ đạo diễn chỉ thị, nhưng không có tiếng động nào vang lên, cảnh quay cũng không thể dừng. Chỉ là cuối cùng tất cả mọi người đều dừng lại, bởi vì đây là một cảnh đã được diễn tập qua trăm ngàn lần, mỗi người đều hoạt động chính xác như một chiếc dây cót, và dây cót đến giờ phút này đã hoàn toàn lỏng xuống.
Đưa mắt nhìn qua, chỗ ngồi sau máy giám sát trống rỗng.
Thương Lục sải bước đi về phía Kha Dữ, Stephen bất đắc dĩ tuyên bố cảnh quay đã hoàn tất.
Một tiếng nôn mửa vang lên, tiếp theo là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng sau tiếp tiếng trước như muốn nôn hết phế phủ, dạ dày, cả trái tim ra ngoài.
"Kha Dữ, Kha Dữ, Kha Dữ," Thương Lục ôm chặt anh vào lòng, ấn đầu để mặt anh chôn vào cổ mình. Hắn nghiến răng, sườn mặt c**ng c*ng như đá, bình tĩnh nói từng tiếng: "Không sao đâu, không sao đâu..."
Kha Dữ ngả vào bờ vai hắn, ngón tay gần như cắm sâu vào thân thể.
Kỷ Duẫn đứng yên tại chỗ, đau đớn âm ỉ trong lòng hóa thành nỗi sợ hãi khó diễn tả được bằng lời.
Cậu nhìn thấy Thương Lục khóc.
Thầy giáo của cậu, người không ai bì nổi, vĩnh viễn khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, lúc này chảy xuống một hàng nước mắt, nhưng chảy rất yên lặng, cùng với khuôn mặt lạnh lùng lo âu.
Chỉ mình Kỷ Duẫn thấy được nước mắt của hắn, bắt gặp hắn hôn lên tóc Kha Dữ.
Kết thúc công việc mà không một ai tỏ vẻ mừng vui hớn hở, tất thảy đều trật tự thu dọn trong yên ắng. Không ai lên tiếng xin chỉ thị đạo diễn, cũng không ai bước tới quấy rầy họ. Thịnh Quả Nhi cầm khăn lông ướt đứng yên một chỗ chậm chạp không cử động.
Cô không biết tại sao mình khóc.
---
Lời tác giả:
Xin các bạn bình tĩnh và nghe tôi kể thêm về những trường hợp hy sinh động vật trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình:
Mỹ là một quốc gia có các tổ chức và hiệp hội liên quan đến vấn đề này, bọn họ và các hội bảo vệ động vật chú ý rất nhiều đến các loài động vật hoang dã như ngựa, chó, mèo, hươu..., cũng như đối xử nhân đạo với các loài nuôi làm thú cưng trong nhà cùng các loài nuôi lấy thịt như cá gà vịt dê bò. Dưới tình huống bắt buộc quay chụp cảnh thật, đạo diễn sẽ phải khống chế các cảnh tượng máu me, tránh ghi hình trực tiếp để không gây sốc hoặc gây sang chấn cho khán giả.
Vì đây là phim quay theo thủ pháp one-take nên không thể dùng đạo cụ hay cắt nối trí trá cho qua, chỉ có thể quay thật. Shot size của cảnh quay có miêu tả trong văn, không tập trung đặc tả hình ảnh máu me, trọng điểm nằm ở diễn xuất của Kha Dữ, nó chỉ mô tả về nỗi đau đớn của nhân vật chứ tuyệt đối không khơi gợi cảm xúc giết chóc cho khán giả. Xem xong mọi người sẽ hiểu thêm về sự tàn khốc của chiến tranh (chọn dê cũng là vì nó là một biểu tượng, hẳn tất cả mọi người đều nhìn ra) và tâm trạng đau đớn khi phải ra tay kết thúc một sinh mạng.
Trong bộ truyện này, cả tác giả và đạo diễn Thương Lục đều không cổ súy cho hành động giết chóc không cần thiết, càng đừng nói đến hành hạ tàn nhẫn đến chết. Thủ pháp giết dê của Kha Dữ đã được đào tạo chuyên nghiệp, rất nhanh chóng, không phải hành hạ, không tìm niềm vui trong việc giết chóc cũng không phải hy sinh vì nghệ thuật. Đối với trường hợp đạo diễn nào đó trong nước lừa quay cảnh nổ chết quân khuyển hoặc ngựa, là tuyệt đối sai lầm, tôi kiên quyết chỉ trích và tẩy chay, loại như vậy xứng đáng bị mắng chửi và bêu tên sỉ nhục mãn kiếp. Một ví dụ thực tế khác, hồi năm 2014 đạo diễn Trương Dương quay phim có giết một con hươu trong quá trình quay. Cốt truyện thiết lập nó là một con hươu hoang đang mang thai, nhưng thực tế là hươu nuôi lấy thịt, cũng tiến hành báo cáo xin phép đầy đủ, sau đó bộ phim được đề cử và giành nhiều giải thưởng lớn trong ngoài nước.
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã nhìn thấu những khó khăn của tác giả và đạo diễn Thương Lục.