Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 214

Edit: Leia

 

Quay phim ở vùng rừng núi hoang vu tất nhiên là tự do, khuyết điểm duy nhất chính là quá cô độc.

 

Công việc quay phim diễn ra vào buổi tối, ban ngày chẳng có việc gì để làm. Ngoại trừ ngủ đẫy mắt ra, mọi người chỉ biết chơi điện thoại, cuối cùng chơi điện thoại cũng chán, nhân viên đoàn phim bắt đầu tranh giành nhau giúp ba hộ nông dân đi chăn bò, hoặc là đi mò tôm câu cá để thêm ít đồ ăn cho bữa tối.

 

Sau khi test ánh sáng xong, cả đoàn chính thức quay đêm đầu tiên, sau đó NG tới gần sáng. Tất cả mọi người đều há hốc mồm vì không ai nhìn ra Kha Dữ diễn có chỗ nào không đúng. Nhưng đạo diễn chỉ hô "cắt" hết lần này đến lần khác, bắt anh diễn đi diễn lại đúng một cảnh.

 

Cảnh quay trong phần hai bắt đầu từ đoạn Kha Dữ bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hình ảnh mở đầu bằng tư thế anh ngã xuống cuối phần thứ nhất. Trong bóng tối, mặt đất và bức tường rung lên trong tiếng bom đạn, vôi vữa bụi bẩn trên tường ào ào rơi xuống đánh vào người A Bảo làm cậu ta tỉnh dậy, hít một hơi thật sâu rồi thở hổn hển dữ dội. Lúc này cậu ta mới nhận ra rằng mình chỉ vừa yếu đuối mơ về những ngày tươi đẹp đã qua.

 

Kịch bản chỉ viết qua loa khung sườn và lời thoại của nhân vật, không có thêm quá nhiều chi tiết. Càng là cảnh diễn độc thoại hoặc đối diễn ít người, diễn viên càng phải tự sáng tạo và làm phong phú vai diễn của mình nhiều hơn.

 

Đó cũng là lý do mà rất nhiều diễn viên bị khán giả lên án, bọn họ đóng phim với nhau mà y hệt như hai khúc gỗ đang học thuộc lòng lời thoại vậy.

 

Trong vòng sáu mươi giây sau khi quay, Kha Dữ đã đưa ra đủ loại chi tiết kiểu đó vào vai, từ hít sâu, ho khan, ôm chặt súng cố đứng dậy đến ánh mắt giật mình hoảng hốt, mất mát và tự giễu, cuối cùng là bừng tỉnh. Sự thay đổi quá nhanh chóng làm người ta dễ dàng nắm bắt được nội tâm đấu tranh kịch liệt bên trong.

 

Dù diễn tốt như vậy mà Thương Lục vẫn liên tiếp hô cắt năm lần.

 

Kỷ Duẫn ngồi yên ở vị trí của mình chờ đến lượt. Cách một bức tường, cậu không xem được cảnh diễn của Kha Dữ, chỉ biết rằng tiếng sợi vải áo tổng hợp trên người anh cọ xát vào nhau đủ khiến mọi người càng nghe càng khó chịu.

 

Phong cách đạo diễn của Thương Lục càng ngày càng rõ ràng và thẳng thắn. Trừ phi đó là cảnh đặc biệt khó, nếu không hắn sẽ không thèm đóng vai bảo mẫu, không chỉ điểm tường tận cho diễn viên ở lần NG đầu tiên là đối phương đã sai ở đâu, nên diễn như thế nào, chỉ nói tự cân nhắc cho tốt. Nếu cân nhắc không ra và đạt đến cảnh giới NG trong đầu, hắn mới hạ cố mở miệng chỉ dẫn.

 

Ngày thường hắn vốn đã lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì ngữ khí còn nhạt nhẽo làm người ta cảm thấy rất áp lực, diễn viên đương nhiên càng khốn khổ hơn.

 

Nằm lần NG, Kha Dữ chưa nói gì, Thương Lục đã kêu phó đạo diễn cho ê kíp nghỉ ngơi mười lăm phút.

 

Kha Dữ phủi phủi bụi bẩn trên bàn tay, ngồi yên tại chỗ suy nghĩ, báng súng trong tay chống xuống đất nhìn qua giống hệt một người lính chật vật trên chiến trường. Anh không để mình thoát vai.

 

Tranh thủ giờ giải lao, mọi người xì xầm to nhỏ.

 

"Đã bao nhiêu năm rồi thầy Kha không NG nhiều lần thế nhỉ?"

 

"Trước đây NG hai ba mươi lần là chuyện như cơm bữa, nhưng mấy năm nay đúng là không nghe thấy nữa. Hồi quay bộ 'Hoa tâm công địch' vẫn vô cùng thuận lợi mà."

 

"Hôm nay cũng thuận đấy chứ, tôi người trần mắt thịt nhìn không ra chỗ nào không tốt luôn ấy."

 

"Hầy, anh có phát hiện ra không, đạo diễn Thương lúc nào cũng nghiêm khắc với thầy Kha hơn người khác. Nếu là người ngoài, có khi đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi."

 

"Đúng thế, chắc thầy Kha cũng thấy khó chịu lắm."

 

Kỷ Duẫn chạy về xem đoạn chiếu lại, ánh mắt chậm rãi trợn to: "Thầy ơi, diễn thế này mà vẫn chưa được sao ạ?"

 

Cậu thấy hơi sợ Thương Lục rồi đấy!

 

"Diễn rất tốt."

 

"A, thầy..." Kỷ Duẫn khó hiểu hỏi, "Hai thầy cãi nhau nên thầy cố ý chèn ép thầy nhỏ à?"

 

Thương Lục búng vào đầu học trò, "Tôi không nhàm chán như cậu đâu."

 

Kỷ Duẫn biết hắn lại đang kiểm tra mình. Cậu xem lại đoạn phim lần nữa rồi ra sức suy nghĩ, nghĩ mãi không có kết quả, Kỷ Duẫn tuyên bố đầu hàng: "Em nghĩ không ra, chỉ thấy lần sau tốt hơn lần trước thôi." Nói rồi lại liếc nhìn Kha Dữ.

 

Kha Dữ vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, đưa lưng về phía mọi người. Không biết từ lúc nào, anh rút một điếu thuốc từ trong túi quần rách nát của bộ quân phục ra. Đó là một điếu thuốc đạo cụ được A Bảo giữ rất lâu, lúc này đã móp méo ẩm ướt. Kha Dữ vừa suy nghĩ vừa xoay xoay bật lửa dầu hỏa kiểu cũ, đốt điếu thuốc kia lên từ từ nhấp một ngụm.

 

"Hướng đi sai rồi," Thương Lục thản nhiên nói, "Cậu không thể giải một bài toán hình học không gian với số điểm tuyệt đối trong bài thi ngữ văn được. Tương lai ra ngoài nhận vai diễn khác, cậu phải nhớ kỹ những lời này, chi tiết đúng là quan trọng, nhưng đầu tiên phải nắm chắc được cốt lõi tình hình chung đã."

 

"Hướng đi sai chỗ nào ạ?" Trong lòng Kỷ Duẫn ngứa ngáy muốn chết, nhưng Thương Lục không nói thêm gì nữa. Cùng lúc đó trên phim trường vang lên tiếng động, là Kha Dữ chống báng súng đứng dậy, vẫn giữ tư thế đưa lưng, chỉ có bàn tay cầm thuốc lá là hơi nâng lên, "Tôi làm được."

 

Thương Lục cong môi, ra lệnh cho Kỷ Duẫn về lại vị trí.

 

"《 Tạm biệt, Angela 》phần hai, cảnh 1 lần thứ 6, action!"

 

Tiếng đánh bản vang lên, máy quay chuyển động. Kha Dữ bừng tỉnh trong tiếng rung lắc dữ dội, một cơn ho đè nghiến trong lồng ngực. Anh chỉ tốn một giây để lấy lại tầm nhìn sau cơn choáng váng, sau đó khuôn mặt trở nên căng thẳng, hơi thở nhanh và sắc như dao. Anh ôm súng trốn vào trong góc tường, đây là công sự che chắn anh khỏi họng súng bắn lén. Ở thời khắc ngồi xuống, anh mới hít thở một hơi thật sâu rồi phát ra một tiếng rên đau đớn, yết hầu di chuyển lên xuống thật nhanh.

 

Bầu không khí hoàn toàn khác với năm lần trước, từ buồn bã nháy mắt kéo sang căng thẳng.

 

Mãi đến khi thấy Kha Dữ thiết kế hết động tác, mọi người mới bừng tỉnh.

 

Quả thật, chiếu theo kịch bản cũ, A Bảo đương nhiên phải tìm được một chỗ an toàn mới dám chợp mắt một lát, sau đó nằm mơ. Như vậy sau khi tỉnh lại, phải trải qua một đoạn cảm xúc chậm chạp chùng xuống là hợp lý.

 

Nhưng vì phần một kết thúc ngoài ý muốn, tư thế của nhân vật biến thành ngã sấp xuống đất, hiển nhiên là ngã theo cách bị động —— bất tỉnh. Thói quen trường kỳ chạy trốn đã khắc sâu bản năng phát hiện nguy hiểm vào cơ thể A Bảo. Như vậy sau khi tỉnh dậy, cậu ta phải cực kỳ cảnh giác và chật vật mới đúng.

 

Giọng nói phát ra từ bộ đàm đạo diễn, Thương Lục hô dừng.

 

Vẫn không được sao?! Mọi người ca thán, giọng Thương Lục rất rời rạc: "Hoàn hảo lắm, nhưng mà thầy Kha à, anh làm rơi thuốc lá đạo cụ rồi."

 

Kha Dữ: "..."

 

Kỷ Duẫn trốn trong góc tường, phát ra một tiếng cười hả hê khi thấy người gặp họa.

 

·

 

"《 Tạm biệt, Angela 》cảnh 1 lần thứ 7 —— action!"

 

Cốt truyện diễn ra rất suôn sẻ.

 

Nơi này là khu vực đã bị địch chiếm đóng, hai quân Trung Nhật giao chiến ác liệt, quân đội quốc gia thua cuộc bỏ chạy, quân phát xít Nhật thực hiện một cuộc càn quét rất vô nhân đạo, để lại phía sau một đống phế tích hỗn loạn. Thế nhưng cho dù quân địch đã càn qua cũng không chứng minh nơi này đủ an toàn. Đôi khi một nhóm quân ra ngoài tuần tra đụng độ với quân Trung Quốc vừa củng cố xong lực lượng cũng đủ xảy ra một cuộc giao tranh mới.

 

A Bảo bị tách khỏi tiểu đội của mình, phải tự lần mò theo dấu vết giao chiến tới tận đây. Đã một tuần liền cậu ta không được ăn no bụng, mỗi ngày chỉ dựa vào nước suối và chút lương khô mốc meo ăn cầm hơi. Sau mấy phút bất tỉnh ngắn ngủi, cậu ta nhanh chóng sắp xếp lại trang bị, kiểm tra đạn dược và tiếp tục cuộc hành trình thận trọng của mình.

 

Thiết kế đường di chuyển rất phức tạp, vì đề phòng bom mìn còn sót lại hoặc quân địch bắn lén từ nơi mình không nhìn thấy, A Bảo luôn phải tìm kiếm từng mặt tường đổ nát làm công sự che chắn. Lúc bước vào không gian kín, tiếng th* d*c gấp gáp được thu lại hoàn hảo thông qua ba chiếc micro giấu kín khắp người.

 

Ngay từ giai đoạn thiết kế ý tưởng ban đầu, đây đã là một "vở nhạc kịch của địa ngục", người không giống người mà giống hệt một bầy chuột hoảng loạn. Nhờ ánh sáng thiết kế quá xuất sắc mà cái bóng dài của A Bảo chiếu xuống đất giống hệt một con quỷ quái dị lén lút đi lang thang trong ngọn lửa địa ngục đen sì.

 

Nơi này không có thể diện, không có tôn nghiêm, cũng gần như không có nhân tính.

 

Máy quay chạy theo từ vị trí thấp như nhập vai vào góc nhìn thứ nhất, truyền đạt hoàn hảo cảm giác căng như dây đàn. Đột nhiên ống kính đi theo A Bảo bắt gặp nửa chiếc giày trốn sau bức tường đỏ —— Đồng tử co chặt theo phản xạ sinh lý, A Bảo nắm con dao găm trong tay, không nhịn được nuốt khan một cái. Cậu ta thủ sẵn tư thế chiến đấu, chậm rãi tới gần —— Con dao sắc nhọn đâm xuống bằng một lực cực mạnh ——

 

"A a a a a a a ——"

 

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, máu tươi bắn đầy mặt A Bảo.

 

Là vai diễn của Kỷ Duẫn, tên Tiểu Bân. Sau tiếng thét, người này thốt lên một tiếng khò khè vì đau đớn, khuôn mặt ngây ngô dính đầy máu lộ vẻ hung ác, "Bọn —— Nhật —— chó chết, tao đ*t cả lò nhà mày!"

 

Nghe thấy giọng nói quê hương, A Bảo hốt hoảng làm rơi con dao, Tiểu Bân cũng không buông tha. Hai người vật lộn nhau từ tư thế đứng đến tư thế nằm, Kỷ Duẫn diễn rất chân thật, sống chết siết cổ Kha Dữ, bàn chân đi giày quân đội đá túi bụi vào chân anh, đôi mắt long sòng sọc như sắp rớt ra ngoài, trán rịn đầy mồ hôi lạnh, lỗ mũi vì hít thở quá mạnh mà mấp máy nở to.

 

Khán giả sẽ phát hiện ra rằng bọn họ chưa bao giờ bắt gặp những động tác diễn "xấu xí" như vậy trên màn ảnh bao giờ.

 

Không có kỹ xảo chuyên nghiệp, không phải là hai cao thủ võ thuật giao tranh kịch liệt mà chỉ có sức lực liều chết. Nhưng bởi vì cả hai đều đã chịu đói một thời gian dài nên trận giằng co này kéo dài không bao lâu đã hết sức. Hình ảnh càng lúc càng xấu xí hơn, còn không bằng hai con chó già cắn nhau tranh giành địa bàn.

 

Dao găm bị ném xuống đất, Kha Dữ vừa ho gần chết vừa khàn khàn đọc thoại: "Trung Quốc, người Trung Quốc..."

 

Kỷ Duẫn hung hăng chụp lòng bàn tay bị đâm thủng lên mặt Kha Dữ, máu chảy từ vết thương trây trét khắp mặt anh, phủ kín mắt anh ——"đ*t mẹ nhà mày!" Kỷ Duẫn đau run rẩy cả người, đôi môi run run, hơi thở mỏng manh nhưng dữ dội: "Người Trung Quốc đi đâm người Trung Quốc, chó Hán gian... Chó Hán gian..."

 

Kha Dữ đạp lên bụng cậu một cái, gian nan khống chế đối phương rồi báo ra số hiệu và sư đoàn của mình.

 

"Nhãi con..." Anh bóp vào vết thương của Kỷ Duẫn, đồng thời giam tiếng hét của đối phương trong lòng bàn tay: "Đừng kêu! Suỵt —— suỵt —— đừng kêu nữa..."

 

Stephen ngồi trong lán đạo diễn nhịn không được vỗ tay: "Amazing."

 

Hai người diễn xuất ở trình độ hoàn hảo không thể chê, cơn đau giống hệt như phản ứng sinh lý thực sự ngoài đời.

 

"Một người thì bùng nổ, người kia rất tự nhiên." Stephen nói lần thứ hai, sau đó ném cho đạo diễn một câu hỏi khó: "Sean, cậu cảm thấy ai diễn tốt hơn?"

 

Cảnh diễn vẫn tiếp tục, A Bảo băng bó vết thương cho Tiểu Bân, bầu không khí trong bóng đêm có thể xem là hòa bình. Thương Lục luôn nhìn chăm chú vào máy theo dõi, một lúc sau mới phân tâm trả lời bằng tư thái không cần nghĩ ngợi: "Kha Dữ."

 

Mọi người kinh ngạc, Stephen lại không quá bất ngờ, chờ hắn tiếp tục giải thích.

 

"Tâm điểm của đoạn này là Kỷ Duẫn, Kha Dữ đã giấu mình rất khá."

 

Nếu đây là một ban nhạc rock thì Kha Dữ giống như tiếng bass, còn Kỷ Duẫn là đàn guitar. Nếu không có bass làm nền ở tông thấp, tiếng đàn guitar sẽ không thể bật lên trong trẻo như thế được.

 

"To be honest," Stephen nói, "Tôi rất chờ mong xem Kha Dữ sẽ xử lý đoạn giết con dê như thế nào."

 

Trong nhà kho chứa đạo cụ, một con dê núi sắp bị giết đang nhấm nuốt đống cỏ khô dành cho mình.

 

Mười phút sau, cảnh quay dài dòng này đã đi đến đoạn có thể cắt nối. Kha Dữ chà lau nòng súng, ống kính lướt nhẹ qua họng súng dưới chuyển động tay mờ nhạt của anh. Mọi người nín thở chờ đón tiếng hô "Cắt" cứu mạng, ai cũng ngã ngồi xuống đất như trút gánh nặng.

 

"Quay lại thêm lần nữa."

 

Mọi người: "........................"

 

Hắn là ma quỷ thật đúng không??!!

 

Kỷ Duẫn diễn đến mức lồng ngực khó chịu, nhưng cậu biết Thương Lục không phải kiểu đạo diễn thiếu quyết đoán. Hắn nói diễn lại lần nữa nhất định là có lý do chính đáng.

 

"Thầy, em diễn không đúng chỗ nào sao? Em hay là thầy nhỏ?"

 

"Cậu," Thương Lục thản nhiên nói, "Tức giận vẫn có sức lực quá, không đủ đói, giọng cậu nghe cứ như mới ăn cơm no xong ý."

 

Kỷ Duẫn: "..."

 

Đáng ghét, nhưng mà đúng.

 

"Hôm nay dừng ở đây đi." Thương Lục tuyên bố kết thúc công việc, "Ngày mai tiếp tục."

 

Mặt mũi Kha Dữ lem luốc đầy vết bẩn khô một nửa, là máu giả mang mùi rất tanh. Anh lau sơ mặt mũi, thở một hơi ra chiều rất mệt mỏi. Các tổ phụ trách vội vàng thu dọn thiết bị, Kha Dữ đi tẩy trang rửa mặt. Phòng tắm cùng được dựng tạm trong khu trại, bận rộn suốt một ngày xong vẫn có thể tắm rửa ngủ một giấc, xem như là một niềm vui giữa bể khổ.

 

Tắm xong, Kha Dữ đi đến kho đạo cụ, con dê núi nhìn thấy anh liền cất tiếng kêu be be.

 

Kha Dữ ngồi xổm xuống lấy một nắm cỏ đút cho nó. Trễ thì ngày mốt, sớm thì ngày mai, anh sẽ phải tự tay giết con dê này.

 

Cửa lều bị nhấc lên, anh nghe hơi thở cũng đoán được là Thương Lục đi vào.

 

"Trước kia từng giết động vật bao giờ chưa?"

 

"Hồi trước có giúp người khác giết gà, cắt tiết lấy máu." Kha Dữ thản nhiên nói, "Từng thấy người ta mổ heo, cũng từ đó mới hiểu thế nào gọi là kêu như giết heo."

 

Thương Lục ôm vai anh, "Tội lỗi đều tính lên đầu em hết."

 

"Mấy hôm trước còn ăn thịt dê nướng không phải sao," Kha Dữ nhìn con dê trắng như tuyết đáng yêu trước mắt, "Con người giả dối như vậy đấy, lúc ăn chỉ cảm thấy rất ngon miệng. Hoặc nên nói là, một con dê chết trong lò mổ, chết dưới dao của dân chăn nuôi gia súc là chết có ý nghĩa, còn nếu không chết vì giết thịt lại thành tội lỗi, là một hành động ngược đãi động vật tàn bạo."

 

Anh cũng không biết mình đang nói lung tung những gì, nở nụ cười mệt mỏi: "Anh ngốc quá."

 

Chuyện duy nhất anh có thể làm là diễn thật tốt, như vậy mới không đến mức hại chết thêm một con dê.

 

Thương Lục che mắt anh: "Đừng nhìn nữa."

 

Hắn đã sắp xếp sẵn chuyên gia tâm lý, ngày mai quay xong, nếu trạng thái tinh thần Kha Dữ bất ổn có thể nhận được lời khuyên và giải tỏa cảm xúc sớm nhất có thể.

 

Nhưng chuyện mà hắn không ngờ là, trạng thái của Kha Dữ sẽ bất ổn khủng khiếp như vậy.

Bình Luận (0)
Comment