Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 213

Edit: Leia

 

Phần hai của《 Tạm biệt, Angela 》không giống như phần một, phần bối cảnh phải dựng lại toàn bộ. Bởi vì tuyến đường di chuyển khá dài không phim trường trong nhà nào chứa nổi, đoàn phim chỉ có thể tìm cảnh thật bên ngoài. Ninh Thị thuộc nhóm thành phố hàng đầu cả nước, để tìm cho ra một khu đất trống rộng lớn như vậy, Kỷ Nam phải chạy gãy cả chân, cuối cùng cực chẳng đã, cả GC và bất động sản Cần Đức đều phải lấy mấy lô đất dự trữ của nhà mình ra cho mượn, Thương Lục chọn một mảnh trong số đó xem như vấn đề mới được giải quyết.

 

Khu đất này nằm ở ngoại thành rất xa trung tâm Ninh Thị, xa đến mức mỗi khi người ta liệt kê tám khu trực thuộc Ninh Thị vẫn luôn bị quên mất, thế cũng đủ biết trình độ hẻo lánh ghê gớm của nó. Đây vốn là đất để GC xây dựng khu biệt thự nghỉ dưỡng, bởi vì nó hướng mặt ra một hồ nước thiên nhiên hẹp dài, xung quanh là đồng cỏ và rừng rậm bao phủ, không giống miền nam mà khá giống quang cảnh dưới chân núi tuyết, có thể xem là phong cảnh hữu tình. Cũng chính vì địa điểm quá hẻo lánh, quanh đó chỉ có ba hộ nông dân sinh sống nên tiết kiệm được cả công sức bảo mật phim trường.

 

Trước ngày khởi công Kha Dữ và Kỷ Duẫn đã có mặt, giống như ở phần đầu tiên, bọn họ cần diễn tập theo kịch bản để xác định độ dài của từng phần khu phế tích.

 

"Thầy nhỏ ơi," Kỷ Duẫn không thèm xem kịch bản vì đã thuộc lòng lời thoại như cháo, "Cảnh NG của em chưa chắc nhiều hơn của thầy, cảnh NG của thầy cũng chưa chắc ít hơn em đâu nhé."

 

"Cậu có lòng tin quá nhỉ."

 

Kỷ Duẫn rất nóng lòng muốn thử thách: "Nếu em thắng, thầy phải dạy em cách cua Tạ Miểu Miểu."

 

Kha Dữ cảm thấy cậu ta đánh giá mình hơi cao, "Tôi không lợi hại như cậu nghĩ đâu."

 

"Em cảm thấy thầy làm được đấy," Kỷ Duẫn nghiêm túc nói, đồng thời hạ âm lượng thấp đi một chút: "Thầy cua được cả thầy Thương Lục, Miểu Miểu nhất định phải dễ hơn rồi."

 

"Cậu biết rõ thế."

 

Kỷ Duẫn nhớ lại cảnh tượng Thương Lục dạy mình đóng phim ngày xưa mà đổ mồ hôi lạnh, "Thầy ấy không phải người, mà là một tên b**n th** đã thoát ly khỏi d*c v*ng cấp thấp!"

 

Thương Lục đang trao đổi với Stephen chợt dừng lại, "Kỷ Duẫn."

 

Kỷ Duẫn nghẹn mất một giây như vừa bị đại ma vương nhìn trúng, giây tiếp theo tức tốc quỳ xuống: "Thầy ơi em sai rồi!"

 

Mùa hè là cơn ác mộng của tất cả các đoàn phim, cho dù đã trang bị rất nhiều quạt hơi nước công suất lớn và máy điều hòa không khí làm mát cũng không thể thoát khỏi kết cục mồ hôi ròng ròng cả ngày. Giữa mùa hè đổ lửa đó, Kỷ Nam đội mũ bảo hộ lăn lộn ngoài công trường gần một tháng rưỡi mới hoàn thành xong ý tưởng khái niệm ban đầu cho Thương Lục. Đến lúc trở về đoàn, tất cả mọi người đều nhận không ra, vì người đã đen như cục than luôn rồi.

 

Kỷ Nam liên tục cười khổ trước lời trêu chọc: "Mấy người tới đó đi là biết."

 

Lão Đỗ rất có tiếng nói: "Đất gì mà chim không thèm ị!"

 

Sự nghiệp làm hậu cần của ông ta hiếm khi có trường hợp phải nhức đầu như lần này, đường quốc lộ vẫn có, nhưng thôn trấn gần nhất cũng ở cách đó đến mười km, muốn đóng cơm hộp gửi qua có khi còn sợ ôi thiu giữa đường.

 

Chỗ ngủ nghỉ cũng không phải chuyện đùa, khách sạn ra hình ra dạng nhất xa khoảng sáu mươi km, đi lại kiểu gì? Ngồi một chuyến xe thôi là đủ gãy lưng rồi!

 

Một tháng rưỡi Kỷ Nam giám sát công trình phải dựng trại ăn ngủ ngoài trời, tắm giặt nước lạnh. Đến cuối tuần trở về Ninh Thị, anh ta có nhà không ở mà qua thẳng khách sạn năm sao hưởng thụ phòng suite mới đủ nguôi ngoai nỗi đau.

 

Chuyện này do Nhiếp Cẩm Hoa và Thương Lục cùng nhau quyết định, lão Đỗ không quá chắc chắn.

 

"Chúng ta có mấy lựa chọn như sau, một là cả đoàn phim dựng lều trại, có thể sử dụng loại lều lớn kiểu kim tự tháp, loại đó đủ rộng để chứa đệm hơi 1m2 làm giường ngủ, ngủ tạm vài ngày chắc không đến nỗi nào," Lão Đỗ báo cáo lại, "Hai là ở trong thị trấn cách đó mười km, tôi đã đi thăm dò, chỗ đó có hai khách sạn chất lượng trung bình, tiêu chuẩn ngang nhà khách; ba là bấm bụng ở khách sạn luôn, mỗi ngày đi lại một trăm hai mươi km, có xe bus đưa đón tận nơi."

 

Trong ba phương án trên, cái thứ hai là tiết kiệm tiền nhất nhưng không ai tình nguyện chọn, chi phí cho phương án một và ba có thể xem là ngang nhau.

 

"Tôi thấy hay là ở khách sạn đi, mỗi chuyến đi mất tiếng rưỡi cũng tạm chấp nhận được." Nhiếp Cẩm Hoa là người đầu tiên lựa chọn.

 

"Quá nguy hiểm." Thương Lục trầm ngâm, mắt lướt xem bản đồ vệ tinh, "Quay toàn cảnh ban đêm, ngày nào cũng rạng sáng mới về, còn phải chạy sáu mươi cây số đường núi, gặp sự cố gì sẽ biến thành chuyện lớn đấy."

 

"Được," Lão Đỗ gõ bàn, "Vậy dựng trại đi, để tôi sắp xếp."

 

Đừng xem thường ông ta to miệng lại nói năng thô thiển, thật ra làm việc rất có năng lực, đưa cục đá cứng thế nào cũng có thể khắc được thành hoa.

 

Gần một trăm chiếc lều lớn dựng lên trên đồng cỏ chỉ sau một ngày. Lão Đỗ sáng suốt dựng cho nhóm diễn viên chính và lãnh đạo các tổ kỹ thuật một dãy lều rất chi là xa hoa, khu vực tắm vòi sen, khu phòng khách và khu phòng ngủ ngay ngắn trật tự, trước lều đạo diễn dựng một hàng mái che dài khoảng mười mét để mở họp. Máy phát điện công suất lớn hoạt động liên tục trước giờ mặt trời lặn, giành giật từng giây nạp đầy các bình ắc quy để đảm bảo cho công tác quay đêm được thuận lợi.

 

Năm chiếc lều siêu lớn khác được dùng để làm văn phòng, quy mô có thể sánh ngang với bộ tư lệnh trong thời chiến và thuận tiện để tổ quay phim, tổ ghi âm phân loại công việc mỗi ngày, cũng là chỗ dựng phòng hóa trang cho các diễn viên chính.

 

Nếu đã chấp nhận màn trời chiếu đất thì cũng không thể uống gió ăn sương được. Lão Đỗ thuê bốn đầu bếp phụ trách ba bữa một ngày cộng thêm quà vặt trà chiều, tiêu chuẩn thức ăn cao hơn cơm hộp cả mấy cây số. Các diễn viên chính đều có bếp riêng, mỗi ngày muốn ăn gì cứ tùy ý yêu cầu.

 

Trước khi quay phim, người phụ trách phim trường đã phổ biến tình hình cho tất cả các tổ bên dưới. Mọi người đều chuẩn bị xong tâm lý chịu khổ, tới nơi mới thấy điều kiện tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, thậm chí còn hơi giống đi cắm trại nghỉ dưỡng, cả bọn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

"Thầy Kha, cậu ở bên này," Lão Đỗ đích thân dẫn Kha Dữ đi giới thiệu một vòng, ân cần nói: "Lều này của Quả Nhi, sát bên cạnh. Lều to chỗ đó là của Kỷ Duẫn, hai người muốn tìm nhau đối diễn cũng tiện, bên kia là lều đạo diễn, không đến mấy bước chân, rất là gần! Cái lớn lớn đằng này là phòng hóa trang, trời vừa tối là cậu đi qua bên đó nhé."

 

Kha Dữ xoay người bước vào trong lều, lão Đỗ dựng ngón tay cái, "Xem đi xem đi, tôi đã nói phải dùng lều kim tự tháp mà. Đừng nói cậu, đến đạo diễn Thương cũng đứng được thẳng lưng."

 

Kha Dữ gật gù, "Chú làm tốt lắm."

 

"Ôi chao," Lão Đỗ lôi kéo nịnh nọt, "Đừng khách sáo, tốt xấu gì chúng ta cũng hợp tác quá một bàn tay rồi mà!"

 

Kha Dữ cười, "Làm khó cho chú quá."

 

Cái này thì không dám! Lão Đỗ âm thầm sợ hãi, xưa đâu bằng nay, Kha Dữ đã sớm không còn là bình hoa để ông ta tùy ý chèn ép làm khó dễ nữa. Lời này ông ta không dám tiếp, đành cười gượng: "Cậu ấy, cứ xem Đỗ Nhược Đường tôi đây là Tiểu Đỗ, có thể tạo điều kiện thoải mái cho cậu quay phim là tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nào, để tôi đưa cậu đi xem mấy chỗ khác."

 

Bọn họ đi qua lều lớn của đạo diễn, bên cạnh là mái hiên ngoài trời có bàn dài và ghế sắp xếp gọn gàng. Bước vào trong lều, dưới đất trải một lớp xốp lót sàn, bên trên trải thêm một tấm thảm len thoải mái. Bên trong lều bài trí giống lều Kha Dữ nhưng có thêm một chiếc bàn làm việc và ghế sô pha tay vịn đắt tiền.

 

Vừa nhìn là biết ngay do Thương Lục tự mang đến.

 

Kha Dữ nhớ tới lần ở trong khu làng đô thị, trên mặt hiện lên ý cười mơ hồ. Khi đó Thương Lục cũng giống thế này, cái gì cũng tạm chấp nhận được, chỉ có giường và bàn ghế là không thể đổi, còn dám lừa anh là dùng đồ nhái.

 

Nhưng mà... anh chợt nhớ ra, "Sao giường của Thương Lục cũng giống giường tôi?" Anh nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người lão Đỗ thản nhiên: "Cậu ấy bị lạ giường, chú để nệm này cậu ấy không ngủ được đâu." Sau đó đọc tên nhãn hiệu nệm ra: "Bây giờ chú đi nhờ ai khuân về đi."

 

Lão Đỗ há hốc miệng.

 

Thịnh Quả Nhi ho khan một tiếng.

 

Kha Dữ vẫn chưa nhận ra, cảm thấy mình lo lắng quá đà nên trấn an lão Đỗ: "Thôi bỏ đi, không sao, chắc cậu ấy tự chuẩn bị được ấy mà."

 

Lão Đỗ vỗ vỗ tay: "Để lát nữa tôi hỏi lại cho chắc!"

 

Nội tâm đã sớm hỗn loạn: Cái —— gì?! Tại sao thầy Kha biết đạo diễn lạ giường?! Tại sao đến tên nhãn hiệu nệm người ta nằm cũng biết?!

 

Lão Đỗ ngứa miệng thành thói, hơn nữa cũng nhờn mặt muốn tự tìm k*ch th*ch nên nửa đùa nửa thật: "Không dối gạt gì cậu, tôi ngủ ở nhà mười năm, thế mà cậu hỏi tôi cũng không biết nhà mình dùng nệm gì đâu —— Nhưng vợ tôi biết đấy!"

 

Kha Dữ: "..."

 

Ngày đầu tiên vào đoàn theo lệ thường phải mở tiệc giao lưu, mọi người nhập gia tùy tục quyết định ăn tiệc nướng. Trên dưới tổng cộng một trăm người, đầu bếp ấn đầu người và phần ăn mà mua thịt thà nguyên liệu, kêu xe đông lạnh trực tiếp chở tới cùng một xe chở than. Cứ mười người dựng một lò nướng thịt, bia và đồ uống chuẩn bị sẵn sàng.

 

Tối nay thời tiết tốt, trời trong vắt không một gợn mây, dải ngân hà treo ngược, bên ngoài hồ nước tối om thậm chí có cả đom đóm lượn lờ bay múa.

 

Khác với mấy lần ăn uống náo nhiệt trước đó, có lẽ là vì Stephen cũng ở đây nên bầu không khí đoàn làm phim rất thoải mái, gần giống với một bữa tiệc barbecue xã giao.

 

Động tác của Thương Lục rất thành thạo, hương vị đồ nướng cũng ngon, nhìn là biết thường xuyên thao tác: "Trước kia ở Pháp, mỗi lần thời tiết tốt là Tiểu Chi lại đòi nướng thịt trong vườn hoa."

 

Đại nhạc hội mừng năm mới năm nay hai người cố ý bay sang Vienna xem Bùi Chi Hòa diễn tấu, không muốn cho cậu ta biết nên chỉ ngồi hàng ghế sau.

 

Kha Dữ nhìn động tác của hắn, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng bấy lâu: "Lần sau đi Pháp, hay là hẹn gặp cậu ấy một hôm đi."

 

Anh không có bạn chơi từ nhỏ, Thương Lục lại có, nhìn hai người cứ như vậy cắt đứt chính anh cũng tiếc hận thay hắn.

 

Thương Lục lật miếng sườn dê trên vỉ nướng, khẽ cười lắc đầu: "Nếu cậu ấy bằng lòng gặp em thì đã chủ động đi tìm, không liên lạc chứng tỏ không muốn gặp."

 

Kha Dữ im lặng không biết phải nói gì, bên tai nghe văng vẳng tiếng Stephen và Nhiếp Cẩm Hoa thảo luận về mô hình tài trợ của Hollywood.

 

Thương Lục dường như đọc được suy nghĩ trong đầu anh, "Đừng nghĩ linh tinh nữa, trên đời không có nhiều chữ nếu như vậy," Hắn gắp thịt bò đã nướng chín vào đĩa Kha Dữ, "Ngoan nào, thưởng cho anh."

 

"Anh chỉ cảm thấy, nếu đổi lại là người khác không quậy đục nước như Tô Tuệ Trân, không chừng hai em vẫn có thể tiếp tục làm bạn."

 

"Anh cảm thấy cũng vô ích, em và Tiểu Chi thành ra như bây giờ có một phần nguyên nhân do tính cách của chúng em, một phần nguyên nhân ở Tô Tuệ Trân, một phần ở xuất thân và gia cảnh, duy chỉ không có nguyên nhân từ anh."

 

"Được rồi," Kha Dữ nhún vai, cố ý chế nhạo hắn: "Tiếc cho tuyển tập thiên tài của em thiếu mất một góc tư liệu."

 

Thương Lục sửng sốt, tức giận nói: "Kha Dữ, trong mắt anh em là người như thế à."

 

Kha Dữ trêu xong, lập tức nhét một miếng thịt vào miệng hắn, "Suỵt."

 

Ăn uống đến tối khuya, tiệc tàn, mọi người bắt đầu cầm bia chạy khắp nơi, còn hát hò khàn cả giọng.

 

Có người tìm Thương Lục, có người tìm Kha Dữ, tìm tới tìm lui mà không thấy: người đi đâu mất rồi?

 

Kéo nhau ra hồ hẹn hò rồi.

 

Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng mờ ảo, trừ một cái bóng ra không thể biết được là ai với ai. Kha Dữ nằm trong lòng Thương Lục, được hắn ôm từ phía sau, dù cho ai đi ngang qua cũng chỉ nhìn ra được một người ngồi đó.

 

Hai chân Thương Lục áp hai bên người Kha Dữ, hai tay vòng ra trước ôm anh, vóc dáng cực kỳ vừa vặn.

 

Hai người cúi đầu nói chuyện, âm lượng không lớn hơn tiếng nước gợn trên mặt hồ.

 

Thương Lục nói được mấy câu lại hôn lên tai, lên cổ lên má anh, gọi anh cục cưng.

 

Kha Dữ cảm giác được hắn yêu mình nhiều đến mức nào.

 

Hai người hôn nhau, môi lưỡi giao hòa phát ra tiếng nước khe khẽ, bên tai là tiếng kể chuyện th* t*c siêu to của lão Đỗ từ đâu vọng tới, thỉnh thoảng lại kèm thêm những tràng cười tục tĩu. Vậy mà Kha Dữ không hề lo âu căng thẳng, bây giờ nếu có người đi tới bắt gặp, hô lên hóa ra hai người đang hẹn hò lén lút ở đây à? Có lẽ anh cũng sẽ thản nhiên trả lời đúng vậy.

 

Nếu có người tra khảo anh xem bắt đầu từ lúc nào, đã trải qua những chuyện gì, có thích đối phương nhiều không, anh nghĩ đó sẽ là cuộc tra khảo mà mình khao khát nhất trần đời, cũng sẽ đáp đâu vào đấy cực kỳ chi tiết, mỗi một câu một lời đều tràn ngập đến tình yêu, mỗi một lần dừng lại đều chỉ vì tim đập quá mãnh liệt.

 

Anh rất muốn kể cho toàn thế giới nghe.

 

"Rốt cuộc đạo diễn đi đâu rồi?" Nhiếp Cẩm Hoa mời chào, "Mau đi tìm đi! Kêu cậu ta qua đây nghe chuyện cười!"

 

Thực ra là ôm ý đồ xấu, muốn lừa Thương Lục kể chuyện cười cho họ nghe thì có.

 

Kha Dữ vừa hôn vừa cười, "Em có câu chuyện cười nào không?"

 

Thương Lục nghiêm túc suy nghĩ, cũng nghiêm túc trả lời anh: "Có."

 

Quyết tâm muốn nghe đạo diễn kể chuyện cười quá mãnh liệt, thế là cả đoàn phim bắt đầu bổ đi tìm hắn.

 

Kha Dữ phân biệt âm thanh, "Kỷ Duẫn không đi với bọn họ."

 

"Đang tán gẫu với Stephen chuyện hậu trường."

 

Kha Dữ yên tâm hơn một chút. Anh nằm trong lòng Thương Lục, hơi thở hai người đan xen, tầm nhìn cũng đảo ngược. Trong mắt anh, Thương Lục là chàng trai hạ cánh xuống bên cạnh anh từ bầu trời đầy sao. Anh lẳng lặng nhìn ngắm mấy giây, ngón tay thon dài giữ cổ Thương Lục để hắn hôn môi mình.

 

Thương Lục ôm trọn mặt Kha Dữ, tuy dưới ánh sáng tù mù không nhìn rõ được gì, nhưng trong đầu hắn vẫn có hình ảnh tưởng tượng tuyệt đẹp.

 

Kha Dữ nhắm mắt lại, trong đầu anh trống rỗng yên ắng, nhưng mở mắt ra, Thương Lục đã ở ngay bên mình.

 

Anh được hôn một cách đầy chăm chú.

 

Trước khi đoàn phim kịp tìm tới nơi này, hai người chủ động lộ mặt.

 

"Trời đất ơi, hai người làm chúng tôi tìm muốn chết!" Lão Đỗ lau mồ hôi, "Bọn tôi sợ đạo diễn bị bệnh quáng gà, sảy chân rơi xuống hồ thì toi!"

 

Liếc mắt một cái, Kha Dữ đang nắm tay Thương Lục.

 

Anh rất tự nhiên nói: "Thấy mà, tôi đang nắm đây, sẽ không để đạo diễn rớt xuống hồ đâu."

 

Lão Đỗ trêu: "Vẫn nên mang theo đèn pin!"

 

Thương Lục thản nhiên nói: "Tối nay thầy Kha dắt tôi đi cả buổi, tôi chỉ đành đưa anh ấy đi thảm đỏ Cannes để trả ơn thôi."

 

Mọi người: "!!!!"

 

Cậu thật sự coi lời đùa là nghiêm túc đấy à!

 

Kha Dữ giật mình nhìn hắn, qua một lúc lâu, anh thong thả nở nụ cười: "Nhiều người ở đây cùng nghe nhé, anh nhớ rồi đấy."

 

Bên dưới khu mái che, Quả Nhi và các chị bên tổ hóa trang đang cùng theo dõi show giải trí trên điện thoại, bên này một đám đàn ông lớn tiếng bốc phét, vỏ lon bia lăn lông lốc, gạt tàn nhồi đầy đầu mẩu thuốc lá, trên bàn chỉ còn lại một ít chả giò cuốn và trái cây.

 

Nhiếp Cẩm Hoa quả nhiên là kẻ bụng dạ khó lường, ồn ào nói: "Lại đây lại đây, ai muốn nghe đạo diễn kể chuyện cười nào? Để đạo diễn Thương kể chuyện đi!"

 

Tất cả mọi người đồng loạt giơ tay, có người còn huýt sáo làm Kha Dữ nghĩ thầm, không đến mức khoa trương như vậy chứ!

 

Nhưng chính anh cũng chưa từng nghe Thương Lục kể chuyện cười bao giờ, vừa rồi còn nghe hắn thừa nhận đúng là có chuyện nên trong lòng tò mò không kém.

 

Chờ cho ồn ào lắng xuống, Thương Lục cúi người nhấc một lon bia lên, kéo khoen lon để bọt khí kêu tanh tách: "Đúng là có một chuyện có thể kể."

 

Mọi người chăm chú lắng nghe.

 

"Xưa kia có một cậu công tử nhà giàu muốn vẽ tranh nên chạy về nông thôn sưu tầm tư liệu. Ở đó cậu ta gặp một người trẻ tuổi xinh đẹp nhưng cao ngạo. Cậu ta tưởng người đó là dân buôn hương bán sắc, nhưng không biết rằng thực ra đối phương là đại minh tinh. Ngôi sao kia thấy cậu công tử sống trong hoàn cảnh nghèo khổ mà một chút thường thức cũng không biết, nên cũng nghĩ cậu ta đi làm trai bao."

 

Không biết là ai uống say buông lời th* t*c: "Tôi biết rồi, đến nửa đêm cậu công tử nhà giàu ngủ với ngôi sao chứ gì!"

 

Thương Lục cầm lon bia, cúi đầu cười: "Sau đó bọn họ yêu nhau."

 

---

 

Lời tác giả:

 

Toàn bộ đoàn phim: Chịu hết nổi

 

Tôi cũng có một chuyện cười nè: Một ngày nọ đoàn phim《 Tạm biệt, Angela 》rủ nhau đi chơi xuân. Bọn họ đang đi thì không hẹn mà cùng dừng lại. Có người không hiểu nên hỏi tại sao, lão Đỗ nói: Cậu không thấy à! Phía trước có cái tủ trong suốt kìa!

Bình Luận (0)
Comment