Edit: Leia
"Cái gì? —— Cậu ta tặng nguyên một hòn đảo?!" Ưng Ẩn kéo chiếc khăn lông đang khoác trên người, đứng phắt dậy.
"Nói nhỏ thôi." Kha Dữ bất đắc dĩ nhìn cô. Là người đại diện cho vẻ tao nhã ngọt ngào của giới giải trí, Ưng Ẩn gần như đã dùng hết mọi kinh ngạc bất ngờ cả đời chỉ trong một lần.
Bên cạnh hồ bơi xanh biếc, các nhân viên đang tiến hành một đợt dọn dẹp vệ sinh để đoàn phim bắt đầu quay. Đây là địa điểm quay campaign quảng cáo mới của tập đoàn khách sạn Khởi Lệ, chung quanh đã sớm phong tỏa không cho khách lạ ra vào, chỉ để lại các nhân viên có phận sự.
Bởi vì mới có bão quét qua, mưa to liên tục bốn ngày nên việc thi công phim trường cho phần thứ hai bị đình trệ, ngày quay chụp cũng bị dời lại. Đúng lúc này kế hoạch quảng cáo từ đầu năm của Khởi Lệ cũng kịp đưa xuống, Thương Lục xem qua một lượt, nhẩm tính sơ lược thời gian quay, thiết bị, địa điểm, cả nhân viên đoàn phim cũng sẵn sàng, vậy là quyết định thuận tay quay luôn quảng cáo cho xong chuyện.
Khởi Lệ kế thừa toàn bộ phong cách làm việc mạnh mẽ và quyết đoán của Thương Minh Tiễn. Quyết định vừa đưa xuống, toàn bộ phòng khách, nhà hàng, spa, trung tâm thương mại, sòng bạc, các cửa hàng xa xỉ phẩm và đội hình biểu diễn, chương trình pháo hoa đều sẵn sàng phối hợp chỉ trong một ngày.
Ban quản lý khách sạn người nước ngoài đứng đợi Thương Minh Tiễn cùng đến hiện trường theo dõi tiến độ quay chụp, tất cả đều giao tiếp bằng tiếng Anh. Thương Minh Tiễn nghe bọn họ khen ngợi đại sứ được tuyển chọn năm nay có khí chất rất độc đáo, khuôn mặt hiện lên chút ý cười.
Một lát sau, trợ lý kín đáo đến báo cáo: "Monica, phu nhân và cô út cũng đến rồi."
Sau khi mọi thứ quyết định xong, cuối tuần vừa rồi cô về Vịnh Thâm Thủy ăn cơm thuận miệng nhắc tới mấy câu, sau đó cười hỏi: "Dù sao cũng ở gần, mọi người có muốn đến hiện trường thăm ban không?"
Thương Minh Bảo bĩu môi: "Không thèm, anh tư sẽ giận cho coi."
Thương Minh Tiễn thể hiện bản lĩnh của nhà đầu tư: "Chị là bên thuê, chị nói được là được."
Xưa nay Ôn Hữu Nghi luôn hành động kín đáo, ngoại trừ các sự kiện quan trọng hoặc tiệc từ thiện, bà hiếm khi xuất hiện trước mặt nhân viên công ty nhà mình. Thương Minh Tiễn đích thân dẫn hai người tiến vào, "Sáng nay nắng không gắt lắm nên quay cảnh ở bể bơi trước. Vừa rồi mới thử hai lần, hiệu quả không tốt, bây giờ đang chờ quay lần ba."
Nhân viên phục vụ bước ra che ô cho các phu nhân tiểu thư, Ôn Hữu Nghi nheo mắt nhìn qua tổ đạo diễn. Ánh nắng buổi sáng khá mạnh, Thương Lục đang chờ tổ ánh sáng điều chỉnh lại cường độ nên nhất thời không kịp chú ý bên này.
"Tại sao quay hai lần rồi vẫn chưa được?" Thương Minh Bảo là người am hiểu nhất ở đây, "Chưa nói đến anh Đảo Nhỏ, Ưng Ẩn cũng là diễn viên từng cầm giải thưởng, sao có thể để NG khi quay quảng cáo?"
Kha Dữ hoàn toàn không nhận ra thành phần đoàn làm phim đã thay đổi ít nhiều, vừa ngồi chờ tổ quay phim thông báo vừa nghe Ưng Ẩn trút giận.
"Ai thèm nghe mấy chuyện như tặng hòn đảo làm quà sinh nhật chứ! Đáng ghét, anh cố ý đâm hơi tôi đúng không!"
Kha Dữ cạn lời: "Là cô hỏi trước."
"Anh có thể nói dối tôi mà!"
Đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo, Kha Dữ liếc nhìn ra xa, buồn cười thở dài: "Là cô hỏi tôi sinh nhật năm nay nhận được quà gì, cũng chính cô tuyên bố nếu tôi còn dám lừa cô thì sẽ tuyệt giao. Cô nói tôi phải làm gì bây giờ."
Ưng Ẩn cầm lấy khăn tắm, lại giận dữ ngồi xuống: "Tôi căm thù đám nhà giàu!"
Bộ phận quản lý thương hiệu của Khởi Lệ cũng có vài chuyên gia ở đây, thấy các quản lý cấp cao và Monica đều có mặt, bọn họ lập tức tỏ vẻ nghiêm túc chuyên nghiệp, quần tây áo sơ mi váy bút chì thanh lịch đứng đắn, miệng vẫn to nhỏ thì thầm với nhau: "... Người thật đẹp vãi chưởng."
Là nhân vật dẫn đầu thế hệ minh tinh mới, Ưng Ẩn hoàn toàn xứng đáng trở thành biểu tượng sắc đẹp của giới điện ảnh. Với thân hình tiêu chuẩn 1m68, cặp đùi thon dài cân đối, tỉ lệ eo hông gần bằng siêu mẫu, bờ vai thẳng tắp cùng đôi cánh tay nhỏ xinh, quả thực cô nàng giơ tay nhấc chân làm gì cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.
Cho dù gầy như vậy... mà vẫn có ngực!
Ưng Ẩn quấn lại khăn lông vào người. Không biết cô nàng nghĩ gì mà đầu tiên kéo ghế bố liếc nhìn về phía tổ đạo diễn, sau đó biết rõ còn cố hỏi: "Anh diễn vai tình nhân với tôi, cậu ta không ghen à?"
Kha Dữ thầm thở dài trong lòng: "Có chứ."
Nhưng toàn bộ storyboard kịch bản gốc và mấy chi tiết lãng mạn trong video đều do Thương Lục tự mình thiết kế, vẽ từng nét từng nét bút xuống giấy.
Xét về mặt cấu trúc tự sự, loại video quảng cáo thương mại này sớm đã có một khuôn mẫu kinh điển, dù là đạo diễn xuất sắc cỡ nào cũng không thể sáng tác ra thứ gì lóa mắt chấn động chỉ trong hai phút ngắn ngủi đó. Yêu cầu của Thương Minh Tiễn cũng cực kỳ đơn giản: "Nam phải ngầu, nữ phải xinh, Khởi Lệ phải thật đẳng cấp —— Chị chỉ cần ba thứ này thôi."
Loại phim ngắn thương mại kiểu này vốn không cần hắn đích thân ra tay, nhưng nếu Thương Minh Tiễn đã chỉ đích danh, Thương Lục cũng lười mượn tay kẻ khác đi đối phó, đơn giản là tự vẽ tự quay cho xong.
... Vẽ vẽ viết viết một hồi, tự mình làm mình giận luôn.
Thùng rác chất đầy giấy vụn và bản thảo hỏng muốn tràn ra ngoài, một tờ giấy nữa lại bị vo tròn lăn mấy vòng dưới đất. Đạo diễn ném bút ra ban công hút thuốc, rít được mấy hơi đã bực bội dập tắt, tiếp tục mang thái độ sầm sì trở về bàn nhặt bút lên vẽ.
Hai ngày hai đêm sau, bản thảo cuối cùng nằm trên tay Kha Dữ. Thương Lục trưng vẻ mặt cao ngạo xen lẫn chút đè nén khó lòng phát hiện, thản nhiên nói: "Mau dỗ em đi."
Kha Dữ không dỗ hắn mà bắt đầu cười từ trang đầu tiên đến tận trang cuối cùng.
Thương Lục ngồi bên cạnh anh, hai khuỷu tay chống gối nghiêm túc gằn từng tiếng:
"Hiện giờ em có cảm giác như tự viết ra kịch bản ngoại tình cho vợ mình ấy."
"Cảm giác như chắp tay dâng vợ mình cho đứa khác."
"... Anh đừng cười nữa!"
Kha Dữ nhào vào lòng hắn cười chảy cả nước mắt, Thương Lục đè anh xuống hung hăng cưỡng hôn.
Làn gió thơm từ rừng dừa thổi tung xấp bản thảo màu trắng trên bàn bay tán loạn.
Địa điểm quay quảng cáo là Khởi Lệ Ma Cao, cũng chính là nơi trước kia từng quay "Cửa hông" và là con át chủ bài của tập đoàn khách sạn Khởi Lệ.
Kha Dữ trực tiếp bay từ ngoài đảo về Ma Cao. Anh luôn giữ nếp sinh hoạt đơn giản, theo lệ thường chỉ dẫn theo một mình Thịnh Quả Nhi. Ưng Ẩn cũng rất phối hợp đưa theo Mạch An Ngôn và hai trợ lý, không tỏ thái độ phô trương của ngôi sao lớn. Đương nhiên Khởi Lệ không hề bạc đãi đại sứ toàn cầu của mình, tiếp đãi cô bằng căn phòng suite tốt nhất.
Đêm trước ngày quay, Thương Minh Tiễn chủ trì một bữa tiệc chào đón, cô bắt tay Ưng Ẩn, "Sắp tới Khởi Lệ mở chi nhánh ở Florida, hy vọng phong thái của cô và Đảo Nhỏ có thể chinh phục toàn thế giới."
Mạch An Ngôn ngồi bên cạnh nghe mà vỗ đùi đen đét. Mẹ nó, đây đúng là giao dịch ngon lành nhất từ xưa tới giờ của anh ta.
Chiếu theo kịch bản gốc, thời gian quay chụp sẽ kéo dài ba ngày, lịch trình mỗi ngày tính ra không quá sát sao. Ngày đầu tiên quay cảnh phòng khách sạn, bể bơi riêng, spa cao cấp và phòng triển lãm nghệ thuật, ngày thứ hai quay cảnh dạo bước bên bờ biển dưới hoàng hôn, bữa tối, vũ hội và mua sắm, ngày cuối quay cảnh sòng bạc, chương trình pháo hoa và trình diễn nghệ thuật.
Phó đạo diễn ra hiệu cho biết ánh sáng và bể bơi đã xử lý xong, có thể bắt đầu tiến hành quay lần ba.
Ưng Ẩn xuống nước đợi lệnh, Kha Dữ đứng dậy khỏi ghế bãi biển làm khăn lông khoác vai rơi xuống đất. Sau khi làm nóng người đơn giản, anh đưa tay ra hiệu một dấu "ok" với đoàn phim.
Thư ký trường quay dập bảng: "Bể bơi Khởi Lệ, lần thứ ba, action!"
Máy quay đặt dưới đất bắt giữ toàn ảnh Kha Dữ vui vẻ tiến đến mép bể bơi, máy quay dưới nước phối hợp đẩy lên, trung thực quay lại cảnh anh bơi về phía Ưng Ẩn, hai người nhìn nhau đầy trìu mến ở dưới nước rồi ôm hôn nhau.
"Cảnh dưới nước hơi khó diễn, hai lần trước Ưng Ẩn có dấu hiệu bị sặc." Thương Minh Tiễn nói với Minh Bảo, "Chúng ta qua chỗ Lục Lục đi, cảnh dưới nước có thể xem từ máy theo dõi ở bên đó."
Bước đến gần mái hiên của tổ đạo diễn, Thương Minh Bảo lập tức hít một hơi lạnh ——
Đụ má! Kha Dữ và Ưng Ẩn hôn nhau!
Không không không, hình như là canh góc thôi ——
Khoan, hình như là hôn thật! ——
Rốt cuộc là thật hay là canh góc? Phiền quá đi!
Toàn thân Ôn Hữu Nghi chấn động, may mà có Thương Minh Tiễn đỡ. Tại sao bà phải chứng kiến cảnh con dâu mình hôn nữ minh tinh ở đây thế này!
Căn cứ vào lòng tín nhiệm tuyệt đối, Thương Minh Tiễn cũng không xem kỹ toàn bộ kịch bản trước đó, không ngờ mới cảnh đầu tiên đã k*ch th*ch cỡ này, liền cho Thương Lục một ánh mắt phức tạp: ... Tinh thần chuyên nghiệp của em trai cô thật quá tàn nhẫn.
Ánh mắt Thương Lục nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, giữa những bong bóng nước màu lam thẫm tuyệt đẹp, bộ đồ trắng mỏng tang trên người Ưng Ẩn tựa như một tấm rèm voan. Đôi môi Kha Dữ ở cách cô rất gần, trong mắt tràn đầy tình yêu sâu sắc.
Đó quả là một cảnh hôn mượn góc cực kỳ chân thực, nhưng Thương Lục vẫn cảm thấy lồng ngực mình hơi nghẹn cứng.
Cảnh quay kết thúc bằng hình ảnh hai người nổi lên khỏi mặt nước, ánh mặt trời gợn sóng nhấp nhô trong lòng hồ bơi, rất tiện để làm hậu kỳ chuyển cảnh.
Tiếng hô "Cắt' của Thương Lục cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt. Trợ lý của hai người vội vàng ôm khăn tắm giương dù che nắng. Kha Dữ nhanh chóng khoác áo tắm vào, đưa mắt đối diện với Thương Lục ở xa xa.
Có người ngoài ở đây nên Thương Minh Bảo không dám nói gì táo bạo, chỉ thấp giọng than thở nghi hoặc: "Sau này anh Đảo Nhỏ còn phải quay rất nhiều cảnh thân mật với diễn viên khác đúng không? Có khi còn do anh tư đích thân quay cho ý."
Ôn Hữu Nghi đưa tay khoác vai Thương Lục, nhẹ nhàng vuốt vuốt xem như trấn an.
Bọn họ tiếp tục quay một số cảnh bổ sung bên bờ bể bơi, nhưng ánh sáng ngoài trời lúc này không đủ tốt, đành phải chuyển sang quay cảnh trong phòng khách sạn.
Phòng ốc đã sớm bố trí xong, hoàn toàn dựng nên bầu không khí đôi tình nhân tình dậy trong ánh ban mai ấm áp. Ưng Ẩn định lén hôn lên má và khóe môi Kha Dữ nhưng bị anh kéo vào lòng vui đùa ầm ĩ, sau đó kết thúc bằng cảnh Kha Dữ kéo cô ngồi dậy, cũng là để chuẩn bị cho quá trình chuyển sang cảnh kế tiếp.
Đây là một cảnh có góc máy trung bình, Ưng Ẩn không thật sự hôn, nhưng cái ôm của hai người thì cực kỳ rắn chắc thân mật.
Thương Minh Bảo lại xuýt xoa, "Ghét ghê, sao lại ôm chặt như thế nhỉ!"
Ôn Hữu Nghi: "Tiểu Lai, mau đưa thuốc huyết áp..."
Bà vừa nuốt thuốc huyết áp vừa sai Tiểu Lai phổ cập thông tin xem rốt cuộc Ưng Ẩn là ai, có an toàn không, có phải gái thẳng không!
Tiểu Lai mở trang bách khoa toàn thư Baidu của Ưng Ẩn ra.
"Bạn thân nhất trong giới giải trí: Kha Dữ; người thích nhất trong giới giải trí: Kha Dữ; người muốn được hợp tác cùng nhất: Kha Dữ..."
Ôn Hữu Nghi liều mạng an ủi bản thân: "Không sao không sao, Đảo Nhỏ chỉ thích mình Lục Lục thôi... "
Thương Minh Bảo góp vui thêm drama, "Ưng Ẩn và anh Đảo Nhỏ cũng có fan CP đấy! Độ hot nằm trong top 3 luôn!"
Ôn Hữu Nghi váng đầu hoa mắt ấn ấn huyệt thái dương, liếc mắt trừng Thương Minh Tiễn: "Con giỏi thật đấy!"
"Con ——" Thương Minh Tiễn hết đường chối cãi, "Con đâu có biết kịch bản và storyboard mà Lục Lục vẽ nó như thế này đâu!"
Ôn Hữu Nghi không muốn nghe: "Thôi bỏ đi, chỉ cần Đảo Nhỏ kiếm được tiền quảng cáo, nó vui là được rồi..."
Thương Minh Tiễn nở nụ cười miễn cưỡng: "... Thực ra cậu ấy làm miễn phí."
Ôn Hữu Nghi cực kỳ đau lòng: "Cái gì? Đảo Nhỏ bán sắc diễn cảnh nóng thế này mà không kiếm được đồng nào sao?!"
Babe: "Ôi thảm quá!"
Thương Minh Tiễn: "..."
Cảnh quay chấm dứt, một tiếng "Cắt" vội vã mà sốt ruột vang lên, dường như đạo diễn không chờ âm thanh hoàn toàn truyền đi đã vội ném luôn ống đạo diễn. Thương Minh Bảo quay đầu, bắt gặp bóng lưng anh trai mình bỏ đi vô cùng gấp gáp.
Kha Dữ bước nhanh đuổi theo, đi ngang qua mới biết mấy người Ôn Hữu Nghi cũng có mặt, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu một cái xem như chào hỏi, bước chân không hề tạm dừng.
Mùi thuốc lá thoang thoảng từ ban công bay ra, hai cánh tay Thương Lục gác lên lan can, hai ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở, thở một hơi thật dài.
"Cho anh một điếu."
Thân thể Thương Lục cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống nền đá cẩm thạch dưới chân, "Em không sao."
"Anh biết."
Thương Lục ném cho anh một điếu, Kha Dữ ngậm vào miệng nhưng không châm lửa, "Hình như anh nhận ra mình có chỗ sai sai."
"Sai chỗ nào?"
Kha Dữ ngậm điếu thuốc, tự cười một lát, "Thấy em khó chịu thế này tự nhiên anh thấy buồn cười."
Thương Lục: "..."
Ban công đóng cửa nhưng vẫn chiếu rõ hình ảnh hai người. Tất cả mọi người bên trong đều chứng kiến diễn viên chính và đạo diễn trao đổi gì đó với nhau, một người bật cười, người kia hình như đang nghẹn họng không nói nổi, nhưng giây tiếp theo không biết vì sao mà hắn cũng thản nhiên nở nụ cười. Cả hai cùng dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn đường chân trời phía xa xa.
Công việc ngày đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, quay xong cảnh ở phòng triển lãm nghệ thuật cũng là lúc mặt trời lặn. Thương Minh Tiễn mời ê kíp quay phim ăn cơm, chia ra mấy bàn. Hai đại sứ và đạo diễn ngồi trong phòng riêng do Thương Minh Tiễn và các quản lý cấp cao của tập đoàn tiếp đãi, Mạch An Ngôn cũng tham dự một lát. Trong bữa tiệc mọi người cười nói rôm rả, ai cũng khen ngợi hai vị diễn viên diễn xuất ăn ý, chemistry cọ tóe lửa.
"Đến ngày clip quảng cáo phát hành, không biết mọi người có hiểu lầm hai cô cậu phim giả tình thật không nhỉ?" Có người hỏi.
"Không có đâu," Ưng Ẩn đáp, "Bây giờ các fan khôn ngoan rồi, đã biết đến khái niệm xào CP. Dù biết chỉ là động thái giả nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ tự cắn đường đâu."
"Mấy hôm trước công ty tuyên bố kế hoạch quảng cáo, chúng tôi còn nghĩ sếp khéo tuyển thật đấy, CP của cô và thầy Kha cũng tồn tại vững vàng bao nhiêu năm nay rồi."
Ưng Ẩn mỉm cười liếc nhìn Thương Lục, nói một cách khiêm tốn: "Phải, nhiều năm lắm rồi. Trước đây chúng tôi cùng công ty, xào CP rất thuận tiện, cũng tiết kiệm nhiều chi phí, lên một hot search cả hai người cùng hưởng lợi."
Mạch An Ngôn ho khan một tiếng. Cô nàng này lại vui quá ăn nói không lựa lời rồi.
Quản lý bộ phận thương hiệu chớp chớp mắt, cố ý trêu chọc để làm dịu bầu không khí: "Chuyện tình cảm cũng không nói chính xác được, thỉnh thoảng lại có vài chuyện tưởng đùa mà cuối cùng thành sự thật, cũng có chuyện từ tình bạn chuyển biến thành tình yêu nữa, lãng mạn không kém."
Thương Minh Tiễn ngẩng đầu liếc một cái, không tính là nghiêm khắc nhưng đối phương lập tức thức thời im lặng, cả người căng thẳng, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được mình vừa nói sai ở đâu.
Mạch An Ngôn lên tiếng: "Tiểu Ẩn nhà chúng tôi và thầy Kha là lam nhan tri kỷ. Trước kia còn hay đùa là nếu Tiểu Ẩn qua ba mươi lăm mà nam chưa cưới nữ chưa gả, thầy Kha sẽ cưới cô ấy, CP thành thật, nhà nhà đều vui!"
Một tiếng dao nĩa vang lên chói tai, mọi người khó hiểu quay đầu nhìn, chỉ thấy Thương Lục đã nở nụ cười lạnh nhạt khéo léo.
"Thất lễ quá." Hắn xin lỗi một cách bình thường, nhưng ánh mắt nhìn về phía Kha Dữ lại đầy trêu chọc, tựa như muốn nói: Em không biết trước kia anh còn quá khứ như thế nữa đấy.
... Đủ bùng nổ, đủ giận dỗi rồi.
Kha Dữ đột nhiên cất lời: "Không thể nào."
Tối nay anh nói không nhiều mà nhường hết sân khấu cho Ưng Ẩn, cho nên lời phủ định này nghe có vẻ rất đột ngột.
"Quả thật không có, " Ưng Ẩn cũng lên tiếng, trên mặt là nụ cười chiêu bài quyến rũ hoàn hảo, "Đừng thấy tôi và Đảo Nhỏ quan hệ thân thiết, thực ra nếu để chúng tôi hẹn hò, chắc sẽ ghét nhau tới chết mất!"
Mọi người cười ha ha, Mạch An Ngôn hùa theo pha trò, nhìn qua Thương Lục phía đối diện cũng ý thức được vừa nãy mình lỡ lời.
Tuy trận đùa có vẻ đã kết thúc, nhưng thái độ Kha Dữ vẫn rất nghiêm túc —— thậm chí bướng bỉnh: "Thật sự chúng tôi chưa từng đùa như thế, cho dù có cũng không phải do tôi và Ưng Ẩn chính miệng nói ra. Loại chuyện hứa hẹn cả đời này tôi chỉ từng làm với một người duy nhất thôi."
Bàn tiệc yên tĩnh mất mấy giây.
Trước nay Kha Dữ luôn ung dung bình thản, loại thờ ơ đó làm anh trở nên lạnh nhạt như không để ý đến bất cứ chuyện gì trên đời. Hôm nay bỗng dưng anh nghiêm túc khác thường, nếu cái người khiến anh phải nghiêm túc đến thế có mặt ở đây, chắc sẽ cảm động ghê gớm lắm.
Thương Lục ho nhẹ một tiếng giấu đầu lòi đuôi, Thương Minh Tiễn liếc hắn một cách đầy trêu chọc: Ăn cơm chó muốn no căng luôn rồi.
Ưng Ẩn chống cằm chớp chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi: "Ôi chao, là ai mà đặc biệt thế?"
Kha Dữ liếc nhìn Thương Lục, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, sau đó nhẹ nhàng dời ánh mắt đi: "Tự cậu ấy biết là được rồi."
·
Tuy trước khi quay quảng cáo Ưng Ẩn đã nghĩ đủ trò quậy phá, muốn cho Thương Lục ghen lồng lộn lên mới hả giận, nhưng thực ra cô không phải kẻ ngu ngốc. Những hành động mập mờ vi diệu của hai người kia trong suốt ngày hôm nay đều bị cô nhìn thấu rõ ràng.
Buổi tối kết thúc công việc, cô nàng ôm theo một chai rượu đi tìm Kha Dữ xin lỗi.
Kha Dữ và Thương Lục ở chung phòng. Cửa mở ra, Ưng Ẩn khoác áo choàng tắm dựa vào khung cửa, cũng không có ý định bước vào trong.
"Anh biết không," Cô rót rượu cho Kha Dữ rồi đưa qua: "Lần trước tôi hợp tác với Thẩm Tịch, mấy cảnh diễn thân mật phải diễn rất khó khăn."
Thẩm Tịch cũng là ảnh đế, mấy năm trước anh ta và Ưng Ẩn cùng nhau đóng chính trong một bộ phim nghệ thuật bối cảnh dân quốc, Kha Dữ cũng được mời đóng vai cameo.
"Chuyện như thế nào?"
Ưng Ẩn cất cao giọng như cố ý muốn cho người ngồi trong phòng nghe thấy: "Vợ anh ta ngày nào cũng đến thăm ban, đề phòng tôi như phòng cướp ý."
Thương Lục: "..."
Kha Dữ nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ưng Ẩn cũng cười theo: "Tôi mới nhớ ra một vụ nữa, hồi đó từng hợp tác với một sao nam mà diễn cảnh hôn nào cũng dùng diễn viên đóng thế, bởi vì anh ta lỡ xào một CP nổi tiếng quá, thế là không dám tự mình diễn, nếu không fan CP sẽ xé xác anh ta ra."
Kha Dữ: "..."
Ưng Ẩn cười hỏi: "Anh nói xem, fan CP của đạo diễn với anh có xé xác tôi ra không?"
Không đợi Kha Dữ trả lời, cô nàng đã tự "Ừ" một tiếng, bình tĩnh quả quyết nói: "Chắc chắn là có rồi... Nhưng tôi không hối hận đâu, mấy chuyện đó khiến tôi phát ốm, tôi chỉ muốn được đóng phim một cách thuần túy thôi. Thầy Kha này, thật tốt khi được hợp tác với anh."
Kha Dữ cũng nhấp một ngụm rượu, hai người cứ như vậy đừng hàn huyên ngay ngoài cửa phòng: "Tôi nhớ rõ trước khi hai chúng tôi chia tay, hình như là trong ngày chiếu ra mắt bộ 'Cửa hông', tôi lại rơi vào trạng thái của Diệp Sâm không thoát vai được. Trần Hựu Hàm mời chúng tôi đi ăn cơm, tôi về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó hai đứa làm trong phòng tắm một trận lâu lắm."
Ưng Ẩn: "... Anh hai này, quả nhiên anh không xem tôi là người ngoài nhỉ."
Kha Dữ cheers với cô một phát, "Đấy không phải chuyện cô muốn à?" Anh cầm ly rượu, dáng vẻ rất lười biếng, "Ngày đó Thương Lục cười tôi, nói tôi nhập diễn nhanh mà thoát vai quá chậm, tương lai nếu phải diễn phim tình cảm thì biết làm thế nào."
Thương Lục dừng công việc trong tay, dỏng tai chăm chú nghe anh nhớ lại.
Kha Dữ nâng mắt nhìn Ưng Ẩn, "Tôi nói với em ấy là, đạo diễn, em như thế là không chuyên nghiệp nhé. Em ấy không phủ nhận, còn nói không nỡ để tôi diễn."
Ưng Ẩn há hốc mồm, lẳng lặng wow một tiếng.
"Tôi rất thích những lời đó nên nhớ mãi. Về sau tôi xem Kỷ Duẫn và Miểu Miểu diễn 'Ánh mắt', đó quả là một bộ phim đầy sức giãn. Thế là tôi không khỏi nghĩ thầm, nếu đổi lại là tôi diễn, liệu em ấy có thể kiên trì giữ những khung hình vượt giới hạn như vậy không? Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhận được đáp án là có, bởi vì thật ra cả hai chúng tôi đều hiểu hết."
Hiểu được em là đạo diễn chuyên nghiệp, còn anh là diễn viên chuyên nghiệp, hiểu được điện ảnh là lý tưởng cả đời của em, diễn xuất là tín niệm cả đời của anh. Giữa vô số kịch bản, câu chuyện, phim trường, chúng ta lần lượt trải qua từng cuộc đời không đong đếm nổi, nếm trải vô số cảm xúc. Lúc bộ phim kết thúc, nhạc ending vang lên, khán giả giải tán hết, chỉ còn lại lớp bụi bay tán loạn trong cột sáng phát ra từ máy chiếu, cuối cùng em vẫn là em, anh vẫn là anh, chúng ta là chúng ta.
Đoạn văn dài này không được nói ra miệng, nhưng dường như cả ba người đều nghe thấy.
"—— Đó là lý do chúng tôi yêu nhau đấy."
Thương Lục tháo kính mắt xuống, khẽ day day hốc mắt nhức mỏi về đêm, sau đó nhắm mắt lại. Tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng như ngọn đèn, hắn không khỏi cong môi lên vì cuộc đối thoại bên ngoài cánh cửa.
Ưng Ẩn không biết lòng mình đã cảm động đến mức nào, chỉ cảm thấy trong giây phút này cô không nói được câu gì, cũng không pha nổi trò đùa nào nữa. Cuối cùng cô mỉm cười gật đầu: "Ngủ ngon nhé, con người của điện ảnh."
Buổi quay chụp ngày hôm sau vẫn lãng mạn như cũ, độ thân mật lại tăng theo cấp số nhân. Trạng thái của ảnh đế ảnh hậu còn tốt hơn so với ngày hôm qua, họ gần như diễn xuất hết khả năng của mình, khiến một đoạn clip quảng cáo có hiệu quả ngang bằng với một bộ phim hài lãng mạn.
Công việc kết thúc lúc hoàng hôn, hai người phải cùng nhau khiêu vũ trên một bãi cỏ hơi dốc ngoài vườn hoa của Khởi Lệ. Cảnh tượng đẹp đẽ và tráng lệ đúng như cái tên của khách sạn, vì quay ngoại cảnh nên không thể hoàn toàn phong tỏa không gian, xung quanh có rất nhiều vị khách tò mò vây quanh. Bảo vệ liên tục đi qua đi lại nhắc nhở: "Vui lòng không chụp ảnh, không quay phim dưới mọi hình thức, mong mọi người phối hợp."
Giữa đám đông hỗn loạn đến mất trật tự đó, một người đàn ông mặc âu phục lịch sự rẽ đám đông bước tới dưới sự mở đường của hai vệ sĩ.
Anh ta đi thẳng qua chỗ tổ đạo diễn, quen thuộc hàn huyên với Thương Lục, ngay cả Thương Minh Tiễn cũng kinh ngạc, hai mắt sáng rỡ, "Sao anh có thời gian qua đây?"
Thương Thiệu cười: "Vừa vặn có việc tới Ma Cao, nhớ tới mọi người nên thuận đường qua nhìn một cái."
Tối hôm qua anh ta đã kịp nghe Ôn Hữu Nghi thuật lại mọi chuyện, đoạn quay sang cười hỏi Thương Lục: "Nghe nói hôm qua ở phim trường có người nào đó kích động chịu không nổi hả?"
Thương Lục ra vẻ ngầu lòi trước mặt anh trai: "Không có."
Thương Thiệu cười thành tiếng: "Để anh xem tình địch của Lục Lục trông thế nào nào."
Ưng Ẩn đang cùng Kha Dữ diễn tập thử ánh sáng. Giữa tiếng nhạc du dương, bọn họ nhảy xong điệu thứ nhất, tà váy trắng tung bay trong gió phác họa ra ánh vàng của buổi hoàng hôn. Không biết Kha Dữ vừa nói câu gì mà cô nàng cong môi cười ha ha. Giây phút quay đầu theo hướng gió, cô vươn tay lên vén mái tóc xoăn hơi rối, chợt trông thấy một ánh mắt giữa đám người.
Ban đầu, đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua không hề quan trọng.
---
Lời tác giả:
Ngủ ngon nhé, những con người của tiểu thuyết (xs
Truyện về CP Ưng Ẩn và anh cả đã đăng giới thiệu trên phần chuyên mục rồi á, tên là【 Thư gửi từ Hồng Kông】
Nếu mọi người thấy hứng thú thì nhớ save về list nha! Chuyện bên này dừng ở đây thôi.
—
Nhân tiện, ở đây có 2 cái trứng màu thú dị mà editỏ muốn tiết lộ cho các bạn đọc chơi:
Một, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, về sau hai diễn viên đóng quảng cáo cho Khởi Lệ đều trở thành con dâu của nhà này hết.
Hai, anh em nhà họ Thương có truyền thống không hẹn mà gặp, đó là chuyên môn dắt bồ đi Khởi Lệ ch*ch phòng năm sao free. Thương Lục dẫn Kha Dữ đi Khởi Lệ Ma Cao ch*ch phòng lux; anh cả dẫn Ưng Ẩn đi ch*ch ở Khởi Lệ Ninh Thị một đêm thay bốn cái ga trải giường; nhỏ Minh Bảo dắt Phỉ Nhiên đi Khởi Lệ Hồng Kông ăn uống chơi bời ch*ch xoạc đủ 2 ngày không trả cho chị xu nào (còn nói láo với bạn trai là có voucher nên không cần lo tiền bạc), sau đó để chị về nhà nói dối ba mẹ nếu không lại bị đánh gãy chân lmao.