Edit: Leia
Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, quá trình "Tự cầu nhiều phúc" kia vẫn chưa chịu kết thúc.
Thân thể đẫm hơi cồn của Kha Dữ vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, tùy tiện trêu chọc một chút đã bủn rủn không chịu nổi, huống chi còn rơi vào tay cao thủ như Thương Lục. Hắn nắm quyền khống chế toàn bộ, bàn tay vừa mạnh mẽ vừa linh hoạt, động tác thành thạo như thường ngày điều khiển máy quay ở phim trường. Những đường cong quyến rũ ở eo mông tựa như một cái tay cầm có xúc cảm tuyệt diệu, rất hợp để hắn dùng sức và nắm chặt.
Kha Dữ túm lấy ga trải giường, quay đầu thở gấp xin tha, nhưng sắc mặt Thương Lục vẫn cực kỳ tập trung, khóe môi hiện lên độ cong thản nhiên lạnh lẽo, là tư thái của kẻ thao túng tuyệt đối.
Không thể chịu nổi nữa, Kha Dữ trườn về phía trước mưu toan chạy trốn. Mắt cá chân đột nhiên nóng lên vì bị Thương Lục bắt lại, hắn cầm lấy nó, v**t v* thưởng thức như thưởng thức miếng noãn ngọc thượng hạng, sau đó cười một tiếng, tiếp tục kéo Kha Dữ về rồi nhấn chìm anh vào cơn lốc xoáy khoái lạc.
"Biết sai chưa?"
Giọng hắn vang lên bên tai.
Kha Dữ bị tra tấn vừa khóc xong một trận, nước mắt chưa kịp khô, hàng lông mi ướt đẫm nhìn Thương Lục cực kỳ đáng thương, giọng nói khàn đặc: "Anh... biết sai rồi."
Thương Lục lau nước mắt cho anh, ngón tay cong cong lưu luyến bên má: "Biết sai rồi... cũng không thể tha cho anh được."
Đạo lý gì thế này!
Có lẽ vì đôi mắt Kha Dữ quá mức phẫn uất, Thương Lục cứ thế hả hê cười thành tiếng rồi cúi người hôn môi anh, "Đến chồng còn dỗ không xong, vậy mà đòi đi dỗ gái?"
Dỗ chồng phải hy sinh thân thể cho chồng chơi nguyên đêm, dỗ gái phải cùng người ta nổi điên cả buổi tối, trong khoảng thời gian ngắn Kha Dữ cũng không rõ bên nào làm mình chịu tra tấn nhiều hơn.
Đã tới giờ chạy bộ buổi sáng, nhưng hôm nay con người đáng lẽ nên hì hục leo dốc núi quyết định đổi sang hì hục trên giường. Chú Minh lên tầng hai chợt nghe thấy mấy tiếng động không quá trong sáng, đành nghiêm mặt phất tay cho người làm lui hết, cấm không cho ai bước chân lên lầu.
Kha Dữ mệt đến mức không động nổi một ngón tay, bộ não đặc như hồ chỉ còn lại một chút trực giác hoang đường. Lúc được ngâm mình vào bồn tắm lớn, rốt cuộc anh cũng hỏi ra miệng: "Có phải vì quay phim nhịn suốt hai tháng..."
Bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng thành thạo, thật ra bên trong đã sớm không chịu nổi...?
Thương Lục không cho anh cơ hội nói hết câu, hắn vươn tay che mắt anh, dịu dàng bình tĩnh ra lệnh: "Anh đừng nói nữa."
Ngủ một giấc thẳng đến giờ cơm chiều mới dậy, Kha Dữ chống giường mà cảm giác như thắt lưng mình sắp gãy làm đôi. Vừa đỡ lưng vừa đi hai hàng trước mặt Thương Lục đã đủ mất mặt rồi, chú Minh đứng đó còn chu đáo chuẩn bị cho anh một cái gối kê lưng.
Kha Dữ cực kỳ muốn tự sát.
Thương Lục đứng dựa vào bàn xem tài liệu, nhìn qua không có cảm xúc gì nhưng khóe môi vẫn nhếch cao không hạ. Hắn gọi chú Minh: "Chú bưng canh hầm suốt một ngày nay lên cho mợ chủ ăn đi."
Kha Dữ đá hắn một cái dưới gầm bàn.
Chú Minh từ ngày này qua tháng nọ xem đôi chim c* liếc mắt đưa tình đã sớm chai sạn, thế nhưng giờ phút này vẫn cạn lời không biết phải nói gì.
"Đảo Nhỏ cần tẩm bổ, nhưng tôi thấy cậu cũng cần đấy."
Chờ chú Minh đi khuất, Kha Dữ mới phá lên cười.
Thật ra Thương Lục chỉ ngủ có ba tiếng, sau đó đã kịp gọi hai cuộc điện thoại bàn công việc dài dòng, lại trao đổi với Kỷ Nam về tình hình thi công phim trường ngoại cảnh cho phần hai. Công tác chuẩn bị cho phần thứ ba cũng đang được đẩy mạnh, hiện tại hắn bắt đầu thẩm duyệt khái niệm thiết kế ý tưởng cho bối cảnh phim.
"Vừa rồi em mới họp với tổ sản xuất," Thương Lục đứng dậy khỏi bàn làm việc, "Với tốc độ như hiện nay, chắc khoảng ba tuần nữa là quay phần hai được rồi."
"Thế thì tốt quá, em cũng được nghỉ ngơi một thời gian."
Nhân vật trong phần hai rất đơn giản, gần như chỉ có Kha Dữ và Kỷ Duẫn. Vai của Kỷ Duẫn là một thiếu niên khăng khăng muốn tòng quân lên tiền tuyến giết giặc, còn Kha Dữ đang thất lạc với quân của mình. Lúc hai người chạm mặt nhau trong khu vực bị địch chiếm đóng đã phải vượt qua năm ngày đói khát.
Trước đó mọi người đã họp lại tiến hành đọc kịch bản. Cốt truyện và các phân cảnh trong phần hai rất u ám và áp lực, chủ yếu xoay quanh "đói khát" và "tiếng súng". Con người giữa chiến loạn yếu ớt và nhỏ bé như loài gián chuột, chỉ biết đâm đầu chạy trốn, sau đó mới bùng nổ lên một đoạn cao trào đầy tàn khốc và máu me.
Cốt truyện càng bình thường càng thử thách khả năng diễn xuất. Mỗi ngày Kỷ Duẫn đều có mặt ở phim trường điểm danh. Kha Dữ diễn, cậu đứng xem, Kha Dữ không diễn, cậu chui vào một góc nghiền ngẫm, đôi khi còn ngẩn người như đứa ngốc. Kha Dữ có lòng tốt khuyên nhủ, nói cậu đừng quá căng thẳng, Kỷ Duẫn đáp mình không căng thẳng, chỉ không muốn quá thua kém mà thôi.
Thương Lục lại cân nhắc đến một nhiệm vụ khác.
"Anh có ý tưởng gì cho quảng cáo của Khởi Lệ không?"
Kha Dữ vừa nghe đã biết ngay hắn nghĩ gì, "Em tính tranh thủ quay luôn trong khoảng thời gian này à?"
"Ừ, đúng lúc thiết bị và người đều có sẵn, anh cảm thấy sao?"
Chú Minh bưng canh bước vào, mùi thơm tỏa ngào ngạt đánh gãy câu chuyện của hai người. Bọn họ ăn ý không nhắc đến công việc để tránh gây căng thẳng đầu óc, ăn mất ngon.
"Cả đêm không ngủ, 9 giờ sáng đã dậy rồi bận rộn tới bây giờ." Chú Minh nói với Kha Dữ, vẻ mặt lo lắng xen lẫn nghiêm nghị, "Nếu cứ như vậy mãi, tôi sợ có ngày tỉnh dậy nghe tin cậu ấy đột tử mất."
Đoạn chú ta quay sang Thương Lục: "Mấy hôm trước phu nhân mới gọi cho tôi, nói cậu cắm đầu làm việc thì thôi đi, còn kéo Kha Dữ cũng cắm đầu làm việc cùng, không biết dắt người ta ra ngoài du lịch giải sầu gì cả."
Không biết Thương Lục đang cân nhắc chuyện gì mà không trả lời, ai ngờ uống canh xong hắn đột nhiên nói: "Sau đợt quay phim này, anh muốn đi đâu chơi?"
Kha Dữ quả thực không nghĩ tới, sau chuyến lưu diễn suốt cả năm trước, anh có hơi chán ngán cuộc sống phiêu bạt nay đây mai đó, nhưng bây giờ Thương Lục hỏi tới, trong đầu anh vẫn có đáp án khẳng định: "Nước Pháp."
"Nước Pháp?" Thương Lục thoáng sửng sốt, "Anh qua đó mấy lần rồi mà? Hồi luyện tập cho Kẻ dã tâm còn chưa xem đủ sao?"
Kha Dữ và chú Minh cùng nhìn hắn như nhìn đứa thiểu năng.
"Sao vậy?"
Kha Dữ bực bội không đáp, chú Minh lắc đầu tỏ vẻ hết cứu. Chú ta nghênh ngang đi ra ngoài gọi lớn: "Dì Tần, hầm cho cậu chủ chén canh lót dạ nữa đi ——"
Dì Tần hỏi: "Muốn ăn canh bổ gì?"
"Bổ não."
Thương Lục: "..."
Quản gia nhà hắn hình như sắp tạo phản rồi.
Kha Dữ tùy tay lấy một cuốn sách trên giá rồi ngồi phịch xuống sô pha, bắt đầu chăm chú đọc. Chỉ liếc mắt một cái thôi cũng nhận ra ngay anh đang giả vờ, đôi môi mím chặt vì giận nhưng động tác vẫn ung dung bình thản như không có việc gì.
Thương Lục đắp chiếc chăn mỏng cho anh che đi phần cẳng chân trần, sau đó ngồi xuống bên cạnh, tay nhẹ nhàng nắm lấy một bên gan bàn chân: "Cho em thêm năm phút suy nghĩ lại nhé."
Kha Dữ không thèm để ý tới hắn.
Cuốn sách anh đang xem là sách gốc tiếng nước ngoài, gồm tuyển tập những bức ảnh chụp nông thôn của một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Cuốn sách dày in màu toàn bộ, cảnh vật trong sách mang màu sắc tươi sáng dưới ánh mặt trời, do Thương Lục mang về từ một hiệu sách độc lập bên Pháp.
Hắn nhìn mấy bức ảnh, chậm rãi ngẫm nghĩ. Đáp án vừa lóe lên, cả ánh mắt lẫn sắc mặt hắn đều dịu xuống, nhưng hắn không trả lời trực tiếp: "Em mới phát hiện ra mình làm mất một đĩa phim sưu tầm tư liệu ở Pháp, không biết có tìm lại được không nữa," Hắn chậm rãi nói rồi khẩn cầu Kha Dữ: "Nếu không tìm thấy... Anh có thể cùng em đi quay lần nữa không?"
Kha Dữ ra sức mím môi nhưng không nổi, khóe môi cứ mất khống chế nhếch lên, làm anh phải úp luôn cuốn sách lên mặt che lại.
Thương Lục dễ dàng vạch trần lớp ngụy trang đó, vươn người hôn lên môi anh.
Một tuần sau, Kha Dữ nhận được quà tặng là một đồn điền rượu nho ở vùng Bordeaux.
Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi "quà tặng" và tên mình, ngơ ngác như chưa tỉnh mộng.
"... Em mới làm gì thế...?"
"Tặng quà cho anh nguôi giận."
Kha Dữ: "?"
Tại sao vậy? Thế giới này hình như đang vận hành vượt ngoài tầm hiểu biết của anh luôn rồi.
Thương Lục bất đắc dĩ, gọi anh: "Cục cưng."
Kha Dữ choáng váng nhào vào vòng tay hắn, cảm giác nụ hôn của Thương Lục dừng trên đỉnh đầu mình, "Tiểu Ôn nói đúng, em không thể kéo anh cùng điên cuồng làm việc với mình được."
Giữa thời khắc lãng mạn đó, trong đầu Kha Dữ vẫn nhanh chóng làm phép tính.
Thương Lục giận, anh chỉ cần chịu bị chơi một đêm là xong.
Anh giận, Thương Lục tặng hẳn một trang trại rượu nho.
Phương trình cho thấy một trận ch*ch có giá trị tương đương với một tòa trang viên quý tộc thời Trung cổ.
Thương Lục nhận ra anh đang thất thần, đưa tay búng trán một cái: "Anh đang mộng du đấy à?"
Kha Dữ ngoan ngoãn nói: "Sinh nhật tới em không cần tặng quà nữa đâu."
Thương Lục không mấy để ý, cũng không dễ dàng chịu tiết lộ bất ngờ: "Sinh nhật sẽ có quà khác."
... Kết quả đến sinh nhật hắn tặng một hòn đảo.
Là đảo thật ở ngoài biển, chỉ thuộc về một người. Một hòn đảo nghỉ dưỡng hàng thật giá thật có bờ cát trắng và rừng dừa, có thể nằm ườn ra phơi nắng, ngắm sao hoặc lướt sóng cả ngày.
Sân bay nằm ở trung tâm đảo, ở đó hiện diện một chiếc máy bay trực thăng sơn màu bạc được phủ vải bạt.
Đó cũng là một trong số những món quà của Thương Lục, phần cánh sơn vẽ thiết kế mang phong cách "thuộc về Đảo Nhỏ".
Thương Lục cầm tay dạy anh cách điều khiển từng bước, đưa anh bay lên bầu trời Thái Bình Dương.
Đây là cơn gió giữa tháng bảy, dòng hải lưu của tháng bảy, ánh mặt trời của tháng bảy.
Thời điểm cầm cần điều khiển, lòng bàn tay Kha Dữ ướt đẫm mồ hôi. Cánh quạt phần phật xé gió, mặt biển xanh thẳm như ngọc, phản chiếu ra thứ ánh sáng đẹp đẽ và thuần khiết nhất thế gian.
"Nơi này thường xuyên có cá voi đi qua, anh đừng bay cao quá." Thương Lục giúp anh điều chỉnh độ cao.
Cảm giác vô trọng lực nhẹ lướt qua, Kha Dữ thấy thân thể mình như trống rỗng.
Dáng vẻ căng thẳng của anh quá đáng yêu, tuy lúc này đang đeo kính râm phi công và đeo tai nghe chống ồn, các fan mà thấy chắc chắn phải hét lên ngầu quá đẹp quá, nhưng thật ra trong đầu anh đang điên cuồng chửi thề ——
Ai nói học lái máy bay trực thăng rất đơn giản vậy!
Kha Dữ không khỏi nhớ lại lần đầu tiên Thương Lục đưa anh bay trên bầu trời đêm Ninh Thị, hóa ra vẻ thành thạo chuyên nghiệp của hắn không phải ai cũng có thể bắt chước được.
Hơn nữa anh rõ ràng không phải người sợ độ cao, nhưng lúc ngồi vào buồng điều khiển đột nhiên biến thành sợ độ cao!
"Nhìn xuống dưới đi."
Kha Dữ hít sâu: "? Không!"
"Ngoan," Thương Lục bật cười thành tiếng, dỗ dành, "Nếu không xem, con cá voi xanh phía dưới sẽ lặn mất đấy."
Lồng ngực Kha Dữ chấn động, dưới bản năng thúc giục to lớn, anh ném cơn sợ hãi ra sau đầu, nắm chặt tay lái hơi hơi nghiêng người nhìn ra xa.
Cơn gió thổi qua tựa như một bức tường trong suốt.
Anh nhìn thấy con cá voi xanh đó phun một cột nước lên không trung như pháo hoa, duyên dáng quẫy đuôi và chìm xuống biển sâu như một con tàu khổng lồ.
Kha Dữ kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
"Hồi em ra biển đuổi theo cá voi cũng giống như anh bây giờ, nhưng mà vẫn có thêm một chút tiếc nuối."
"Cái gì?" Kha Dữ lấy lại tinh thần, anh nhìn theo bóng dáng con cá voi để lại một vạt bọt sóng cuối cùng trước khi biến mất hẳn, sau đó nhìn qua Thương Lục, "... Là tiếc nuối gì vậy?"
Thương Lục ngẫm nghĩ như đang nhớ về hồi ức mất mát đó, hắn cong môi, "Từ sau khoảnh khắc vừa rồi, nó không còn là tiếc nuối nữa. Cho nên không sao đâu, em không cần phải nói ra."
Chính là tiếc nuối vì "Nếu anh cũng có mặt ở đây ngay lúc này thì tốt quá".
Cảnh đẹp khắp thế gian, những cuộc gặp gỡ thú vị, những kỳ tích khó tin, những câu chuyện không đầu không cuối, cực quang giữa đêm đen, đêm tối vĩnh hằng giữa cực quang, nếu gặp được mà không chút tiếc nuối thì sẽ là "Tuyệt đẹp", còn nếu có tiếc nuối, đó chỉ có thể là —— "Nếu người kia cũng ở đây thì tốt quá".
Máy bay trực thăng bay một vòng cung trên bầu trời, sau đó hướng về hòn đảo mà nó thuộc về.
---
Lời tác giả:
Hôm nay không có chương kế, ngày mai quay quảng cáo tình iu