Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 210

Edit: Leia

 

Tim Kha Dữ hẫng mất một nhịp, Ưng Ẩn véo tay anh đến đỏ bừng, tiếng cười ngọt ngào lọt khỏi kẽ răng nghiến chặt: "Mặt thầy Kha sao lại trắng bệch thế này?"

 

Lão Đỗ xen miệng giúp vui: "Vậy à? Để tôi xem nào, thầy Kha có thấy buồn nôn không? Có khó chịu chỗ nào không?"

 

Kha Dữ hít sâu mỉm cười: "Không sao, tôi khỏe lắm."

 

Lão Đỗ lại dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo trao đổi với quay phim: "Emm... Mr.Ke said he is... was fine, and... thank you,... and you?"

 

Quay phim: "... I'm fine too."

 

Thấy Thương Lục đã trở lại, lão Đỗ thở phào một hơi, thuận tay lau mồ hôi trên trán.

 

Ưng Ẩn ở trước mặt Thương Lục cũng không buồn kiềm chế nữa, cuối cùng cô cũng biết lý do vì sao cái gã chết tiệt đó luôn tỏ thái độ không hòa nhã với mình! Với sắc đẹp đánh thẳng vào bản năng của mọi sinh vật giống đực này, không lý gì Thương Lục có thể thờ ơ! Hóa ra ngay từ đầu hắn đã cong rồi!

 

"Đạo diễn Thương quan tâm đến Đảo Nhỏ của chúng ta quá," Ưng Ẩn chớp mắt, một giọt nước chảy ra từ mắt phải, "Tình bạn vào sinh ra tử cỡ này thật sự là buồn vui lẫn lộn."

 

Thương Lục: "?"

 

Kha Dữ: "Cô đủ chưa."

 

"Cô Ưng cũng quan tâm đến thầy Kha phết nhỉ." Thương Lục hàm súc nói, ánh mắt dừng trên bàn tay hai người đang giao nắm.

 

Kha Dữ muốn rút ra nhưng không được, ngược lại còn phải nhận nụ cười ngọt ngào chết người của Ưng Ẩn.

 

"Chẳng qua với độ nổi tiếng của cô Ưng, có mặt ở bệnh viện công đông đúc thế này không phải ý hay. Dù có vì quan tâm đến thầy Kha đi nữa thì làm vậy cũng mạo hiểm quá đúng không?" Thương Lục thản nhiên nói, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa vài ý khuyên bảo.

 

Lần này Ưng Ẩn hoàn toàn không sợ, trực tiếp đối chọi với hắn: "Tôi hiểu lời đạo diễn Thương, nhưng mà tôi lo cho thầy Kha quá. Huống chi ở những giờ phút quan trọng thế này sao tôi có thể không ở bên anh Đảo Nhỏ được? Anh Đảo Nhỏ này," Cô quay sang Kha Dữ, chớp chớp mắt, "Anh có trách tôi không?"

 

Cứu mạng, trà xanh thành tinh ở đâu ra thế này!

 

Kha Dữ kiên trì cắn răng: "... Không đâu."

 

Thương Lục hiển nhiên đã nghẹn họng, Kha Dữ phải vội vàng nói: "Đi lấy kết quả, —— Lão Đỗ! Chú đưa Thương Lục đi lấy kết quả đi!"

 

Ưng Ẩn nhìn theo bóng dáng hai người rời đi —— Chính xác là chỉ nhìn theo Thương Lục, thân cao chân dài, vai rộng eo hẹp, thân thể dưới lớp áo thun dù đang ở trạng thái thả lỏng cũng tràn đầy hormone nam tính, khiến người ta có thể nghĩ ra đủ loại ảo tưởng bảo vệ và chiếm hữu.

 

Ưng Ẩn phục hồi tinh thần, gằn từng tiếng chỉ chỉ vào ngực Kha Dữ: "Cậu ta trông cũng được đấy —— Thầy Kha, phúc phần của anh lớn thật."

 

Kha Dữ: "..."

 

Kết quả xét nghiệm được bác sĩ kiểm tra kỹ, sức khỏe cả bốn người đều bình thường, không gặp chấn thương bên trong nào. Lão Đỗ lập tức thông báo tình hình cho Nhiếp Cẩm Hoa, lúc này bên kia mới được thở phào nhẹ nhõm.

 

Hiệu ứng của hot search cuối cùng cũng tới, từ nãy giờ di động của mỗi người liên tục kêu vang, đầy ắp tin nhắn hỏi thăm an ủi, may mà sau đó Quả Nhi đi theo sau giúp Kha Dữ xử lý. Thương Lục gọi điện cho Ôn Hữu Nghi và Trần Hựu Hàm báo bình an, còn lại cũng giao hết cho chú Minh và Mia lo liệu.

 

Công việc quay chụp phần phim thứ nhất xem như hoàn thành toàn bộ. Tiến độ quá nhanh, trong khi ngoại cảnh của phần phim thứ hai vẫn đang trong quá trình thi công, vậy là dư ra một tháng rảnh rỗi. Thương Lục dự định cho đoàn phim nghỉ ngơi mấy ngày trước, sau đó sẽ tập hợp mọi người đọc kịch bản và tiến hành công tác chuẩn bị.

 

Sau mười phút gọi điện thoại dặn dò hết mọi việc, xe của chú Minh cũng vừa vặn tiến vào bãi đỗ. Thương Lục muốn đưa Kha Dữ về Vân Quy nghỉ ngơi, quay đầu nhìn một cái, làm gì còn thấy bóng người đâu nữa?

 

Tin nhắn WeChat lúc này mới tới: [ Anh phải đi xử lý mấy việc, em về nhà trước đi. ]

 

Ưng Ẩn trưng dụng xe của Mạch An Ngôn tự lái tới đây. Bắt cóc Kha Dữ thành công rồi, cô nàng khóa cửa xe, khởi động sang số và đạp ga cực kỳ thành thạo lưu loát.

 

Kha Dữ đeo dây an toàn: "Cô bình tĩnh chút đi, tôi không định chết chung đâu nhé."

 

Đó tuyệt đối sẽ trở thành một scandal tình ái buồn vui lẫn lộn chấn động giới giải trí... Quá đáng sợ.

 

Ưng Ẩn hừ lạnh một tiếng: "Đồ súc sinh, khốn kiếp, chó má, đồ lừa đảo, đồ phản bội!"

 

Kha Dữ thành khẩn nhận lỗi: "Tôi sai rồi."

 

"Nói! Bắt đầu từ khi nào!"

 

Chuyện từ quá lâu, Kha Dữ phải suy nghĩ một lúc mới có thể xác định: "Có lẽ là từ trước khi hủy hợp đồng với Thần Dã."

 

Ưng Ẩn không tin nổi, quay phắt đầu nhìn anh: "Cái gì! Anh giấu giếm tôi lâu như vậy cơ á!"

 

"Nhìn đường!"

 

Ưng Ẩn quay xe vào đường cao tốc, hít sâu: "Không được, anh đừng nói nữa, nếu không tôi tức chết mất."

 

Kha Dữ làm động tác kéo khóa miệng.

 

Qua mười giây sau.

 

"A a a a a không được! Anh phải kể rõ ràng mười mươi cho tôi nghe!"

 

Kha Dữ lớn tiếng mắng: "Cô lái xe nguy hiểm quá!"

 

"Nói đi! Hồi còn thuê nhà trong làng đô thị có xảy ra tình một đêm không?"

 

Từ lúc đó đã im thin thít giấu cô rồi!

 

Kha Dữ vừa nhìn chằm chằm vào đồng hồ đo tốc độ vừa nhìn đường phía trước: "Không có —— Cô chạy quá tốc độ kìa!"

 

Ưng Ẩn thả lỏng chân ga, nở nụ cười lạnh: "Ha, thế mà tôi tưởng anh thẳng như thước kẻ. Đồ dối trá, sáu lần hẹn hò cũng là nói phét luôn!"

 

Kha Dữ cũng nổi cơn tức: "Trước khi gặp Thương Lục tôi thẳng thật!"

 

"Từ từ ——" Ưng Ẩn kiềm chế tâm trạng, cẩn thận nhìn quanh xe một vòng, "Đây là xe của An Ngôn, anh tìm xem thử gần mình có bút ghi âm hay camera gì đó không?"

 

Kha Dữ cạn lời.

 

"Lỡ đâu An Ngôn biết thì anh —— Khoan, " Cô nàng lại liếc Kha Dữ một cái sắc lẹm, nheo mắt đánh giá, "Kha Dữ, không đúng —— Mẹ nó, Mạch An Ngôn biết từ sớm rồi chứ gì?!"

 

Kha Dữ tức tốc phủi bỏ: "Thang Dã nói cho anh ta biết."

 

"Cái —— gì?!" Vô lăng trong tay không quá ổn định, thân xe run lên không khác gì ngữ khí của Ưng Ẩn: "Sếp Thang cũng biết?!"

 

"Cô kích động thế làm gì?!"

 

"Tôi là gì của anh! Kha Dữ! Giữa chúng ta có lòng tin và tình bạn nữa không!"

 

"Cô lại vượt tốc độ kìa!"

 

Không thể để như vậy mãi được, Kha Dữ chỉ vào lối rẽ trước mặt, ra lệnh: "Đi qua đó."

 

Rẽ vào con đường này là ra khỏi thành phố, đoạn đường bê tông dốc kéo dài đến một thôn xóm vắng vẻ, ven đường không có ngọn đèn nào, chỉ có một cửa hàng bán quà vặt nhỏ đứng trơ trọi vẫn đang mở cửa kinh doanh.

 

Ưng Ẩn đóng sầm cửa xe lại: "Nói đi, mau nói thật hết đi, có phải nhãi ranh kia bẻ cong anh không?"

 

"Là tôi bẻ cong cậu ấy."

 

"Há!" Ưng Ẩn ngửa mặt lên trời, "Nghĩa là cả hai người đều thẳng, sau đó nhìn nhau thấy vừa mắt —— Anh tưởng tôi là đồ ngốc hả?!"

 

Kha Dữ không dám lên tiếng.

 

"Nhẫn trên tay cậu ta là anh tặng?"

 

"Đúng là do tôi tặng."

 

"Nhẫn định tình, đính hôn hay kết hôn?"

 

"Định ——"

 

Dưới ánh mắt tóe lửa cương trực của Ưng Ẩn, Kha Dữ phải sửa miệng: "Nhẫn đính hôn."

 

Dưới chân Ưng Ẩn vấp một cái, thân thể lảo đảo: "Cái gì? Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì, để bây giờ anh đính hôn cũng không nói cho tôi biết?!"

 

"Người biết chuyện cũng không nhiều mà."

 

Đừng bao giờ đánh giá thấp năng lực Sherlock Holmes của cánh phụ nữ, "—— Hóa ra vẫn có người khác biết?!"

 

Kha Dữ thở dài, "Có, Trần Hựu Hàm."

 

"Gã đàn ông chó má."

 

"Bạn đời anh ta."

 

"Hừ."

 

"Người nhà Thương Lục."

 

"Còn ai nữa?"

 

"Kỷ Duẫn."

 

"Cái gì?" Ưng Ẩn suýt phát điên: "Ngay cả thằng quỷ con đó cũng biết? Dựa vào đâu!"

 

"Cậu ấy là học trò mà tôi và Thương Lục cùng thu nhận."

 

"Coi như cũng có lý —— Hết rồi?"

 

Dưới cái nhìn sắc bén nặng nề như ánh đèn pha ngàn watt trong phòng thẩm vấn và sự lên án mãnh liệt của lương tâm, Kha Dữ tiếp tục nói: "... Còn có Miểu Miểu."

 

Ưng Ẩn nhướn mày, nhận ra sự tình không đơn giản như mình nghĩ, "Miểu Miểu? Miểu Miểu nào?"

 

"Tạ Miểu Miểu."

 

"Tạ Miểu Miểu? Tạ Miểu Miểu? Tạ Miểu Miểu?" Ưng Ẩn giơ hai tay vò tóc, hoàn toàn rơi vào vòng xoáy phẫn nộ: "Thậm chí Tạ Miểu Miểu cũng biết! Tạ Miểu Miểu có mặt ở hiện trường cầu hôn! Tạ! Miểu! Miểu! Con ranh đó mới cướp vai nữ phụ của tôi! Tôi còn không bằng Tạ Miểu Miểu? Tôi kém hơn cô ta sao? Tạ Miểu Miểu ——"

 

Ông cụ chủ quầy quà vặt phe phẩy chiếc quạt hương bồ, nãy giờ luôn trợn mắt há mồm nhìn hai vị khách ồn ào trước quán mình.

 

Dưới ánh đèn điện là đủ loại bướm đêm, muỗi, côn trùng, dế kêu hỗn loạn.

 

Giữa khung cảnh yên tĩnh đó, đột nhiên bùng lên một tiếng rú cuồng loạn: "Ưng Ẩn tôi xem như chết rồi! Flop rồi! Tôi phải lấy lại vị thế!"

 

Kha Dữ lùi về sau từng bước như chuyên gia đàm phán với tội phạm phản xã hội đang thủ ác: "Cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh, bình tĩnh, hít sâu ——"

 

Tiếng gió chợt cắt qua tai, một chiếc giày cao gót màu đỏ hung hăng ném ra ngoài: "Đi chết đi!"

 

Cô nàng điên thật rồi.

 

Ưng Ẩn dùng sức lau nước mắt: "Anh là đồ vô lương tâm. Lúc nãy anh gặp tai nạn, nếu không bị An Ngôn cản tôi đã xông lên đi đỡ anh rồi, anh thì làm gì? Anh nép vào người thằng đàn ông khác như chim hoàng yến."

 

Kha Dữ chịu không nổi cách dùng từ đó: "Cô dùng từ khách quan một chút xem nào."

 

Ưng Ẩn nức nở một tiếng, sắc mặt rất đáng sợ: "Tôi muốn tuyệt giao với anh, từ nay về sau chúng ta xem nhau như hai người xa lạ!"

 

Điện thoại đột ngột đổ chuông, Kha Dữ bắt máy: "A lô? À, anh đang bận dỗ gái."

 

Thịnh Quả Nhi mờ mịt cầm di động, miệng há hốc thành hình chữ O.

 

Thương Lục đè nén cơn bực bội: "Anh ấy mới nói gì?"

 

"Anh anh anh anh anh ấy nói nói nói nói nói ——"

 

"Kéo thẳng đầu lưỡi ra!"

 

Thịnh Quả Nhi thấy chết không sờn: "Thầy Kha nói anh ấy đang bận dỗ gái!"

 

Ánh mắt Thương Lục như tóe lửa: "Kêu anh ấy gửi định vị —— Ngay lập tức!"

 

Phản rồi!

 

Thịnh Quả Nhi cực kỳ muốn khóc, tay run rẩy đánh cho Kha Dữ một hàng chữ: [ Anh, em chuẩn bị đi đón anh một mình đây, anh gửi định vị đi. ]

 

Khi không lại khẳng định "một mình" cũng đủ khiến Kha Dữ sinh nghi, nhưng hiển nhiên, lúc này anh đang ở trong hoàn cảnh sứt đầu mẻ trán chưa lo nổi cho mình, không kịp suy nghĩ kỹ đã gửi luôn định vị cho Thịnh Quả Nhi.

 

Ưng Ẩn ngồi xổm bên đường: "Anh còn không cầu xin tôi đừng tuyệt giao đi à? Mau cầu xin đi!"

 

Kha Dữ ngồi xổm bên cạnh cô: "Đừng tuyệt giao với tôi mà."

 

Ưng Ẩn khóc thút thít mất mấy phút, đôi mắt đẫm lệ nấc lên một cái: "Cũng không phải không thể, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện."

 

"Xin chị cứ nói."

 

"Một, kể hết cho tôi nghe toàn bộ chuyện yêu đương hẹn hò của anh! Tôi muốn nghe từ đầu đến cuối! Phiên bản đầy đủ nhất thế giới!"

 

Kha Dữ: "Còn có hai nữa cơ?"

 

Ưng Ẩn cao giọng: "Sao, anh không muốn?!"

 

"Có mà có mà."

 

"Hai, tôi muốn chọc Thương Lục tức chết!"

 

Ông lão ngồi trong quầy hàng lắc lắc quạt hương bồ: "Này, này."

 

Kha Dữ quay đầu lại.

 

"Khát nước chưa?" Ông già đặt hai chai nước ngọt lên quầy, "Mười đồng hai chai, xem hai cô cậu cứ quang quác nãy giờ, ếch cũng chạy hết không buồn kêu rồi kìa."

 

Kha Dữ: "..."

 

Ông lão khoanh chân: "Mười đồng, uống xong lại cãi tiếp."

 

Kha Dữ quét mã xong, lịch sự vặn một chai ra đưa cho Ưng Ẩn, "Không được, không được chọc giận cậu ấy, càng không được chọc tức chết."

 

Ưng Ẩn ôm chai nước: "Tôi mặc kệ, cậu ta dám hung dữ với tôi, lại không chịu tin anh! Lúc tôi và anh quen nhau cậu ta còn ở bên Pháp nghịch bùn! Dựa vào đâu mà đòi ghen với tôi?"

 

".. Thôi mà, thật ra cô cũng không già đến thế."

 

Để đứng vững gót chân trên đỉnh cao đạo đức, Ưng Ẩn hiển nhiên không cần đến logic, "Không biết, tôi vẫn là tiền bối!"

 

"Dạ, tiền bối."

 

"Hơn nữa, trước kia người ta còn lén thích anh đấy ——"

 

"Phụt ——" Kha Dữ phun ngụm nước ra ngoài, "Đừng có đùa như thế!"

 

Ưng Ẩn bĩu môi: "Thích cũng chia làm nhiều loại, thích như anh trai bộ không được sao?"

 

"Vậy cứ nói toẹt một lần là thích tôi như anh trai xem nào!"

 

Ưng Ẩn cúi đầu lẩm bẩm:

 

"Chẳng trách tôi mượn đồ anh lại không cần, hóa ra đã sớm có chồng đại gia làm chỗ dựa."

 

"Chẳng trách tôi đưa phim cho cũng không cần, hóa ra đã sớm có chồng đạo diễn tận lực o bế."

 

"Chẳng trách tự dưng diễn xuất tiến bộ như thế, hóa ra đã sớm có chồng thiên tài phụ trách dạy dỗ."

 

"Không đúng... Mấy năm trước hai người tỏ thái độ một sống một chết với nhau là có chuyện gì?"

 

Kha Dữ nhìn ra ruộng lúa đen kịt: "Chia tay."

 

Ưng Ẩn che miệng: "Người nhà không đồng ý?"

 

"Là tôi có lỗi với cậu ấy."

 

"Đù má ——" Ưng Ẩn dựng thẳng ngón tay cái, "Trâu bò đấy."

 

Kha Dữ vỗ đầu cô: "Đừng có nghĩ bậy, không phải tôi ngoại tình."

 

"Hai người ai trên ai dưới?"

 

Kha Dữ nhìn cô như nhìn đồ ngốc.

 

"Cậu ta có được không?"

 

"Phải hỏi kỹ đến thế kia à?"

 

"Cậu ta nhỏ lắm sao?" Ưng Ẩn che ngực.

 

"..."

 

"Thế có thích không?"

 

Kha Dữ chịu thua: "Thích lắm."

 

"Không biết xấu hổ."

 

"Em lạy chị."

 

"Có ký thỏa thuận tiền hôn nhân không?"

 

"Không ký."

 

"Lợi hại lắm." Ưng Ẩn buồn bã đứng lên, "Tại sao, tại sao trai đẹp nhà giàu đều đi làm gay hết? Tại sao không chừa lại cho tôi một người?"

 

Kha Dữ vỗ vỗ vai cô: "Tôi nghĩ cô sẽ sớm có thôi."

 

"Thầy Kha này, nếu ở trên phim trường tôi vẫn cư xử với anh như trước kia, chắc Tiểu Thương Lục sẽ tức chết nhỉ?"

 

Trong lòng Kha Dữ sinh ra dự cảm không hề tốt, anh lặp lại lần thứ một trăm: "Cô bình tĩnh một chút đi."

 

Ưng Ẩn mỉm cười, kết hợp với lớp trang điểm đã nhoe nhoét trông rất dễ sợ: "Hồi đầu cậu ta còn tưởng tôi bao nuôi anh cơ mà, fan CP của chúng ta cũng không ít hơn hội 'Phải Lòng' đúng không?"

 

Kha Dữ lập tức quỳ xuống: "Chị đừng hành em nữa."

 

Ưng Ẩn khoác vai anh: "Vậy anh phải phối hợp với tôi."

 

"Thế tôi được ưu đãi gì?"

 

"Ưu đãi là... Vì anh, tôi sẽ bỏ rượu, suốt đời không say xỉn nữa. Chỉ cần ở trước mặt người lạ, tôi tuyệt đối không uống nhiều! Đã được chưa?"

 

Kha Dữ lập tức cảm động, để một con sâu rượu yêu rượu như mạng chịu bỏ rượu, thành tựu này chắc phải tính là di sản cấp quốc gia.

 

"Thỏa thuận vậy đi."

 

Thời điểm Thương Lục đến nơi liền bắt gặp cảnh tượng hai người ngồi xếp bằng trên băng ghế dài trước quầy quà vặt, dưới chân vứt lăn lóc mười mấy chai bia. Trên quầy hàng bằng kính đặt một cái khui nắp chai, số chai bia đã khui chưa uống còn ít nhất nửa tá, mà Ưng Ẩn hiển nhiên đã xỉn quắc cần câu. Cô nàng giơ cao chai bia, miệng lảm nhảm: "Thầy Kha... Thầy Kha ơi..."

 

Nhân tiện nói xấu đồng nghiệp: "Con nhỏ trà xanh Tạ Miểu Miểu... ngủ với giám khảo!"

 

Kha Dữ mệt gần chết: "Người ta đồn bậy thôi."

 

"Đáng ghét, không cho nói giúp cô ta!"

 

"Ừ ừ ừ được được được, cô là tốt nhất."

 

Ưng Ẩn giơ cái chai rỗng lên: "Cụng ly!"

 

Một tay Kha Dữ ôm nửa chai bia, tay kia gác lên bức tường ván gỗ, có vẻ rất buồn ngủ vì mấy lời lảm nhảm lộn xộn của đối phương.

 

"Thầy Kha là tốt nhất! Thầy Kha là người tốt nhất thế giới!"

 

"Cơ ngực thầy Kha rất đẹp, cơ bụng cũng đẹp, eo đẹp, chân đẹp!"

 

Thương Lục: "..."

 

"Tôi muốn cùng thầy Kha... muốn cùng anh Đảo Nhỏ sống hạnh phúc cả đời!"

 

Thương Lục: "?"

 

Không thể chịu nổi.

 

Thịnh Quả Nhi đứng một bên thê thảm che kín mặt.

 

Một bóng người sải bước tiến đến gần, Ưng Ẩn cố gắng hé mắt nhìn, chỉ trông thấy Thương Lục xuất hiện như thiên thần dưới ánh trăng —— Không, phải là hung thần mới đúng.

 

"Quý cô này," Hắn thậm chí không thèm gọi tên, cúi xuống bế ngang Kha Dữ lên, "Người, tôi mang về, còn cô —— tự xử đi."

 

Kha Dữ kinh ngạc thấy mình nằm trong lòng hắn, thậm chí tỉnh cả rượu: "Đụ má —— tại sao em lại ở đây?"

 

Thương Lục gằn từng tiếng: "Tự cầu nhiều phúc đi, Kha, Dữ."

 

---

 

Lời tác giả:

 

Tự cầu nhiều phúc đê!

 

 

Má, gõ chương này cười gần chết =))))

Bình Luận (0)
Comment