Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 209

Edit: Leia

 

Vụ tai nạn bất ngờ trên phim trường chưa kịp lắng xuống đã được các fan điện ảnh đẩy lên hot search, bên dưới toàn là các bình luận xót xa giùm Kha Dữ.

 

Fan nhà ảnh đế cũng không chịu thua kém, ai cũng mang tâm sự nghiệp hỏi: [ Thế rốt cuộc có cứu được đoạn phim không?! ]

 

Đương nhiên là cứu được. Lúc ấy trên lưng và cánh tay Thương Lục toàn vết trầy xước, chưa kịp rửa sạch băng bó đã chạy ngay về chỗ máy theo dõi xem lại. Tư thế, vị trí và thời gian Kha Dữ ngã xuống đều cực kỳ hoàn hảo, đầy vẻ kịch tính, cho cảnh quay này một kết thúc chuyển tiếp không chê vào đâu được. Hơn nữa vì máy quay cũng rơi xuống đất thật nên vô tình truyền tải luôn tính chân thật của góc nhìn thứ nhất.

 

Sau khi xác nhận đã qua cảnh, cả phim trường thở phào nhẹ nhõm. Lão Đỗ cho người dọn dẹp đống đổ nát, sau đó lái xe đưa bốn người đi bệnh viện kiểm tra chụp phim. Không thể trách ông ta chuyện bé xé ra to, bên ngoài tưởng không có gì, lỡ như có người thật sự bị thương hay chảy máu trong thì sao?

 

Thương Lục ngồi lên xe vẫn lạnh mặt không nói gì, thái độ như sắp đóng băng. Kha Dữ đưa khăn giấy hắn không nhận, cũng làm như không thấy mà nhẹ nhàng lướt qua người anh tự rút một tờ khác.

 

Trên xe thương vụ có lão Đỗ làm tài xế, bên ghế phó lái là bác sĩ túc trực trên trường quay, quay phim chính và trợ lý quay phim ngồi hàng ghế cuối, còn lại Kha Dữ và Thương Lục ngồi hàng giữa, có động thái gì lập tức bị mọi người phát hiện ra ngay.

 

Kha Dữ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ khẽ kéo kéo vạt áo thun của Thương Lục. Hắn liếc nhìn một cái, anh lập tức bày ra vẻ mặt cực kỳ đáng thương tủi hổ, môi mím chặt, đôi mắt mở to, loang loáng ánh nước cứ như giây tiếp theo sẽ khóc.

 

Thương Lục không mắc lừa.

 

Hắn đổi tư thế ngồi, im lặng dùng tăm bông phủi sạch đất và mảnh cát sỏi dính trên cánh tay, ngay đến hướng đầu gối cũng tỏ thái độ cự tuyệt.

 

Có lẽ thấy bầu không khí trên xe quá khó thở, lão Đỗ liền hắng giọng: "Thầy Kha, cảnh vừa rồi cậu cứu quá là đẹp luôn!"

 

Thương Lục hừ lạnh một tiếng.

 

Kha Dữ nghĩ thầm, thôi chú đừng khen nữa, còn khen chắc tôi chết mất.

 

"Bây giờ chuyện đã thành chủ đề nóng trên hot search rồi, tương lai đi roadshow chắc chắn sẽ được phóng viên hỏi đến, lúc ấy cậu định trả lời thế nào? Nghĩ gì mà lại phản ứng nhanh như vậy?" Lão Đỗ chưa thôi đổ dầu vào lửa.

 

Kha Dữ lau tay bằng khăn giấy ướt, "Không nghĩ gì sâu xa đâu, tôi ngại quay lại phiền phức ấy mà."

 

Giọng anh rất trầm thấp, hoàn toàn không có trạng thái phấn khích tột độ sau khi sống sót qua tại nạn. Lão Đỗ lén nhìn đạo diễn qua gương chiếu hậu, phát hiện ra đạo diễn và diễn viên chính mỗi người quay mặt về một hướng, có vẻ như đang giận dỗi. Ông ta không dám tiếp lời linh tinh nữa, phải quay sang bắt chuyện với bác sĩ cho đỡ xấu hổ.

 

Bọn họ vào bệnh viện chụp X quang theo thứ tự, người bị thương ngoài da rõ ràng nhất là Thương Lục được ưu tiên xếp thứ nhất.

 

Lão Đỗ và Kha Dữ ngồi bên ngoài hàn huyên: "Ai mà ngờ được đạo diễn của chúng ta là người bị thương nặng nhất. May mà không sao, chứ lỡ mà có thật thì ——"

 

Thấy Kha Dữ đổi sắc mặt trong chớp mắt, ông ta đột nhiên im bặt, tim đập thình thịch, "Bậy bậy bậy, tôi lỡ lời tôi lỡ lời, xem tôi vừa nói gì kìa!" Sau đó tự cho một cái tát nhẹ.

 

Kha Dữ dựa vào bức tường trắng ngoài hành lang, cúi đầu thở một hơi thật dài, sau đó bật cười tự giễu.

 

Thương Lục giận là đương nhiên rồi, đổi lại là anh chắc cũng sẽi tức chết.

 

Chụp phim xong chờ thêm ba mươi phút nữa mới có kết quả, mọi người rảnh rỗi tụ thành từng cặp nói chuyện phiếm, rất ăn ý chừa không gian lại cho đạo diễn và diễn viên chính.

 

Bệnh viện vào ban đêm cũng chưa hết ồn ào, mấy gã say rượu ngồi trên hành lang khoa cấp cứu lải nhải gì đó dưới sự trông giữ của bảo vệ, bệnh nhân gãy xương đi lại bằng nạng có người nhà dìu đỡ, vài thanh niên ẩu đả ngoài đường bị tẩn cho một trận suýt chết, nằm trên cáng kêu cha gọi mẹ. Thương Lục đi ra ngoài hút thuốc, vừa nhét điếu thuốc lên miệng đã bị Kha Dữ cướp về.

 

Kha Dữ bóp đầu lọc, "Đừng làm anh thấy áy náy thêm nữa."

 

Thương Lục bình tĩnh nhìn anh. Một giây, hai giây sau, hắn hung tợn vươn tay kéo Kha Dữ vào lòng, "Kha Dữ," hắn nghiến răng nghiến lợi gọi anh, "Anh chỉ biết lấy mạng mình ra dọa em thôi."

 

Kha Dữ chôn sâu mặt vào cổ hắn lưu luyến hít sâu, tham lam ngửi hơi thở trên người Thương Lục.

 

Thương Lục không nỡ để anh buồn, nhưng kêu hắn trơ mắt nhìn Kha Dữ bị thương trên phim trường có lẽ còn khó chịu hơn bắt hắn đi chết.

 

"Sau này không như thế nữa." Anh rầu rĩ nói, "Em đừng không nói chuyện với anh."

 

Thương Lục v**t v* gáy anh, hôn l*n đ*nh đầu: "Thật sự biết mình sai ở đâu chưa?"

 

"Ừm," Kha Dữ nhẹ nhàng ôm eo hắn, "Cho dù anh gặp nguy hiểm, chỉ cần có một giây cơ hội, em sẽ không tiếc gì mà đổi chỗ với anh. Chờ em đổi xong rồi anh muốn làm gì cũng không kịp nữa. Anh không muốn mình hành động quá trễ."

 

Thương Lục: "..."

 

Thế này mà gọi là suy nghĩ cái rắm gì!

 

Khóe môi Kha Dữ nhếch lên, tay v**t v* thắt lưng hắn thì thầm nói: "... Hôm nay đạo diễn ngầu quá, rất muốn gọi chồng ơi."

 

Thương Lục hơi nhướn mày, lời lẽ vẫn lạnh lùng tàn khốc: ".. Bớt bày trò đi!"

 

Kha Dữ thầm than trong lòng, khó dỗ quá!

 

"Nếu đây là một bộ phim Hollywood," Anh đổi qua sách lược khác, bắt đầu hàm súc đòi hôn, "Bây giờ hai diễn viên chính nên hôn nhau."

 

Một tay Thương Lục giữ eo anh, tay kia hung hăng chỉ chỉ, dáng vẻ cực kỳ tức giận và bất lực.

 

Đèn đường không chiếu đến góc tối này, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang đơn điệu. Kha Dữ túm lấy gáy hắn, bấu vai hắn nhón chân hôn lên. Nụ hôn dần dần làm anh choáng váng, đối phương nhanh chóng nắm lấy thế chủ động, ấn Kha Dữ cong eo ngửa người ra sau, anh gần như chỉ đứng vững nhờ khuỷu tay Thương Lục chống đỡ.

 

Kha Dữ th* d*c rồi bật cười, "... Về nhà hôn tiếp."

 

Thương Lục không chịu buông tha, tiếp tục đuổi theo m*t lấy môi anh.

 

"Ưm."

 

Giọng lão Đỗ từ phía xa truyền đến: "Thầy Kha? Thầy Kha ơi?"

 

Thương Lục ghé vào tai anh thở hổn hển, hơi thở nóng rực làm Kha Dữ mềm cả người, "Lão Đỗ còn tìm anh luôn, hửm? Tại sao thầy Kha nhà chúng ta lại được mọi người yêu mến thế nhỉ?"

 

Kha Dữ khẽ rên lên dưới bàn tay hư hỏng của hắn, "Bởi vì em quá hung dữ..."

 

Lão Đỗ vẫn tiếp tục vừa kêu vừa tìm, giọng dần dần đi xa. Kha Dữ bỏ chạy trối chết, đến dưới cột đèn đường, anh liếc thấy một ông già ngồi bên bồn hoa nhìn mình chằm chằm.

 

Đệt mẹ.

 

Kha Dữ giả vờ ho khan cúi đầu đi thật nhanh, dáng vẻ cực kỳ chật vật không giống một ngôi sao chút nào. Quay đầu lại, Thương Lục đi sau vẫn rất ung dung nhàn nhã, "Thầy Kha đi nhanh thế?"

 

Kha Dữ bịt kín khẩu trang, co cẳng chạy.

 

Lão Đỗ tìm đủ một vòng, trở về thấy người đang yên bình ngồi ngoài phòng chờ, "Thầy Kha?"

 

Kha Dữ kéo khẩu trang xuống: "Chuyện gì vậy?"

 

"Cô Ưng tới thăm, đang tìm cậu khắp nơi đấy."

 

"Ưng Ẩn?"

 

Lão Đỗ gật đầu: "Cô Ưng lo lắng cho cậu quá nên tự lái xe đến đây luôn."

 

Kha Dữ đứng lên, nhìn thấy Ưng Ẩn đang chạy như bay trên đôi giày cao gót hướng về phía này, đầu đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang che kín mặt, mái tóc xoăn dài và tà váy bay múa phần phật.

 

Kha Dữ cực kỳ cảm động, tiến lên hai bước đón người trước mặt lão Đỗ. Ưng Ẩn cầm tay Kha Dữ, khuôn mặt mếu máo chực khóc: "Anh Đảo Nhỏ! Anh có sao không? Tôi lo muốn chết luôn này!"

 

Ở thời điểm dấu chấm hỏi trong đầu Kha Dữ chưa kịp hiện ra, Ưng Ẩn đã nắm chặt tay anh nghiến răng nghiến lợi: "Đồ khốn nạn —— Anh và Thương Lục có quan hệ thế nào?! Nói mau!"

 

---

 

Lời tác giả:

 

Ưng Ẩn: Nhắc lại lần nữa, chị đây là ngôi sao nữ ít buôn chuyện nhất Cbiz đấy.

Bình Luận (0)
Comment