Edit: Leia
Một bộ phim gồm nhiều cảnh one-take vẫn phải dựa vào một ít thủ thuật cắt nối để tạo ra đoạn chuyển cảnh mượt mà như không. Đối với những fan điện ảnh chuyên nghiệp, tìm ra điểm cắt nối mấu chốt đó cũng là một loại thú vui. Đó có thể là một đoạn màn hình biến đen, một vật thể nào đó lướt ngang qua, hoặc một loạt cảnh quay nhiễu.
Đối với《 Tạm biệt, Angela 》, chỗ khó là phải khiến ống kính nối liên tục để làm liền mạch các phần nội dung. Dù sao đây cũng là ba phần phim về ba giai đoạn lịch sử riêng biệt, nhân vật A Bảo cũng có ba tạo hình hoàn toàn khác nhau.
Thương Lục lựa chọn biện pháp dùng cảnh trong mơ xâm lấn qua hiện thực.
"Cảnh trong mơ xâm lấn hiện thực, nghĩa là phần một chỉ do nhân vật nhớ lại, cũng là cảnh tượng anh ta mơ thấy. Hồi ức kết thúc, giấc mơ cũng ở trên bờ vực sụp đổ. Lúc này cả khu nhà rung chuyển vì vụ nổ, làm diễn viên bừng tỉnh giấc ——" Thương Lục búng tay như muốn đánh thức cảnh trong mơ: "A Bảo tỉnh khỏi mộng, nhận ra mình đang đứng giữa một cuộc chiến. Mặt đất thật sự rung chuyển, đó là tiếng pháo kích hỏa lực bên ngoài, vì thế anh ta đứng dậy ôm súng tiếp tục chạy, ống kính đuổi theo sau, mở ra phần phim thứ hai."
Phương pháp chuyển đổi từ ảo sang thực khiến cho một giây màn hình tối lại trở nên rất hợp lý, mà một giây đó chính là chìa khóa quan trọng để nối hai đoạn phim.
Stephen rất tán thành cách xử lý này, công việc của ông ta là phải thiết kế và giải quyết cho Steadicam di chuyển thật nhanh, sau đó phải làm sao "ném" được quay phim lên xe tải để đuổi theo đường chạy của Kha Dữ.
Trong quá trình trù bị cho bộ phim, Thương Lục từng nhắc đến chuyện "cho nổ thật", cũng chính là cảnh quay này.
Điểm nổ được lựa chọn rất kỹ, tới lúc quay thật tuyệt đối không thể NG, bởi vì khu kiến trúc đã xuống cấp tả tơi mẹ nó chỉ có thể nổ một lần thôi. Chính vì cân nhắc đến điểm này nên phần một bộ phim xem như cấu thành từ hai cảnh, cảnh thứ nhất dừng ở đoạn A Bảo bước lên cầu thang để tìm cô gái tên Angela, cảnh thứ hai là cảnh tòa nhà bị nổ và màn hình chuyển đen.
Kha Dữ phát huy quá xuất sắc, cảnh một sau ba ngày đã thuận lợi hoàn thành nên Thương Lục cho cả đoàn hai ngày nghỉ, chỉ cho tổ kỹ thuật nổ mìn ở lại phim trường bố trí.
Trước kia Kha Dữ chưa từng quay cảnh cháy nổ bao giờ.
Nổ thật, mảnh gạch vụn và bụi đất văng ra cũng là thật. Bọn họ phải đo đạc rất cẩn thận, đong đếm lượng thuốc nổ cho chính xác không sai một li để diễn viên và quay phim hoàn thành đường chuyển động một cách an toàn, thuận lợi hoàn thành cảnh quay.
Nói không căng thẳng là nói dối, nhưng lúc Thương Lục hỏi anh có muốn dùng diễn viên đóng thế không, anh dứt khoát cự tuyệt mà không cần suy nghĩ.
"Em đùa gì thế, ống kính nhắm ngay mặt anh, làm sao cho đóng thế được?"
"Có thể đổi thành quay góc xa, chỗ cái cần cẩu kia, anh thấy không, lúc máy quay đi ngang qua đó sẽ đụng phải chướng ngại vật, lúc này có thể cắt nối thêm lần nữa, treo máy quay lên cần cẩu để đổi thành quay toàn cảnh."
Kha Dữ phát giác ra chỗ sai sai, "Em đã thảo luận tính khả thi với Stephen chưa đấy?"
Thương Lục không phủ nhận.
"Tại sao?" Kha Dữ ngạc nhiên, "Anh không đồng ý."
Nếu đây là một cảnh phim, ống kính đảo qua đống quần áo vương vãi đầy trên sàn, chiếc giường hỗn độn và vùng xương quai xanh đầy dấu hôn, khán giả sẽ hiểu ngay hai nhân vật chính vừa mới trải qua một trận l*m t*nh.
Bởi vì cuối cùng cũng được thỏa mãn sau hai tháng ròng, giọng Kha Dữ thấm đẫm lười biếng sau cuộc yêu. Anh muốn hút thuốc nên rút một điếu ra khỏi hộp, vừa định xốc chăn lên đã bị Thương Lục kéo lại vào lòng, thuận tay cướp luôn điếu thuốc đi: "Đổi thành diễn viên đóng thế cũng không ảnh hưởng gì, em đã vẽ lại storyboard, thấy hiệu quả vẫn rất tốt."
Kha Dữ cầm lấy chiếc nhẫn treo trên ngực hắn nghịch một lát, cụp mắt suy nghĩ: "Chỗ đó vốn là đặc tả và quay cận cảnh, vì thời điểm này A Bảo đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Cậu ta quay đầu lại, phát hiện ra khu phố náo nhiệt đã biến mất, tòa nhà và hành lang trống rỗng. Giữa cơn chấn động, cậu ấy lảo đảo đi về phía trước, trong lòng cực kỳ khủng hoảng, khuôn mặt hiện rõ bất an như đứa trẻ lạc mẹ. Em cũng biết diễn viên đóng thế sẽ không diễn ra được loại cảm xúc đó, cho dù đổi thành toàn cảnh, trạng thái tinh thần của nhân vật cũng phải được truyền đạt bằng cử chỉ."
Kha Dữ chơi với chiếc nhẫn đính hôn của bọn họ, ngữ khí hờ hững nhưng chắc chắn: "Cho dù chỉ lộ cái bóng lưng, nhưng nếu là anh diễn sẽ truyền cảm hơn diễn viên đóng thế rất nhiều."
Thương Lục ôm anh nằm xuống giường. Kha Dữ gối lên ngực nghe được nhịp tim hắn, cùng với một tiếng hít thở sâu bị đèn nén.
"Em không muốn anh mạo hiểm. Diễn viên đóng thế nhiều kinh nghiệm, biết cách xử lý mấy cảnh quay này hơn."
Quả nhiên.
Kha Dữ nghe vậy liền cười khúc khích: "Anh biết, nhưng không sao đâu, em đã hợp tác với ê kíp hiệu ứng cháy nổ giỏi nhất Trung Quốc, phải tin tưởng bọn họ chứ."
Thương Lục gác cánh tay lên trán, từ từ nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì. Có lẽ do mấy tháng nay không nghỉ ngơi đủ, cả cơ thể lẫn tinh thần đều đến cực hạn nên hắn cứ thế ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, cánh tay hắn dường như được Kha Dữ nhẹ nhàng đặt xuống, khóe môi nhận một nụ hôn phớt qua.
Vốn tưởng chuyện đã giải quyết xong, vậy mà sáng hôm sau Thương Lục lại nhắc.
"Tối hôm qua em nằm mơ." Thương Lục hiếm khi lộ vẻ do dự muốn nói lại thôi, động tác phết bơ lên bánh mì hơi dừng, không quá muốn nói ra miệng.
"Mơ thấy gì?"
Hình ảnh không may có lẽ không nên nói ra, nhưng chẳng phải người ta vẫn hay bảo "nói toạc mất linh" đó sao? Một người vốn không tin quỷ thần như hắn thế mà hôm nay cũng phải thỏa hiệp với thế lực huyền học.
"Mơ thấy có lỗi kỹ thuật, anh gặp tai nạn."
Nói ra đúng là nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn ném luôn bánh mì nướng và dao vào đĩa, đứng dậy lau tay, quả quyết nói: "Dùng diễn viên đóng thế, sửa lại storyboard, quyết định vậy đi."
Hắn lập tức gọi điện thoại cho Stephen lúc này đang ở phim trường, nhưng đối phương không tiếp máy.
Không biết diễn viên chính đã dùng phương pháp gì, có thể là thuyết phục bằng lý lẽ lẫn tình cảm, hoặc là kết hợp cả niềm tin vào điện ảnh lẫn quyến rũ trên giường. Nói tóm lại, ngày thứ ba trở về đoàn, phương án quay chụp vẫn được giữ nguyên không đổi, Kha Dữ phụ trách diễn hết từ đầu đến cuối.
Hiện trường đã bố trí xong, các kỹ thuật viên ngồi phía sau tiến hành thao tác. Chỉ cần diễn viên chính vừa chạy qua, thuốc nổ kích hoạt, tòa nhà cũ kỹ phía sau sẽ lập tức rung ầm ầm, lớp vôi vữa màu trắng bong ra từng mảng làm bốc lên một lớp bụi mù dày đặc.
Để đảm bảo an toàn cho diễn viên và nhân viên công tác, toàn bộ phim trường được giải phóng hết, chỉ để lại các kỹ thuật viên kích nổ và nhân viên tổ quay phim.
Nhưng rồi đột nhiên, các phương tiện truyền thông địa phương háo hức đầy thiện ý từ đâu chui ra đã bày tỏ một cách xúc động rằng đây là nơi từng chứa đựng vô số ký ức của người dân Ninh Thị, và hôm nay chính là một buổi lễ chia tay nó cực kỳ long trọng. Thông báo vừa truyền đi, rất nhiều bà con cô bác bản địa lớn tuổi cùng dắt díu kéo nhau về chứng kiến nghi thức chia tay đó.
Người đứng vây xem bên ngoài toàn người lớn tuổi, ai cũng đầu tóc hoa râm hoặc đi đứng không vững. Nói là chào tạm biệt nhưng ai nấy mặc toàn áo ba lỗ đi dép lê, chỉ có đôi mắt là vẫn đong đầy cảm xúc. Bọn họ khe khẽ thì thầm kể cho nhau nghe nơi này có cô Tây Thi bán cá viên đẹp thế nào, món lòng bò của lão to xác phía bên kia ngon lành ra sao, mấy năm nay không thể tìm lại được dư vị như xưa nữa.
Đội bảo vệ đương nhiên còn nhức đầu hơn ngày thường, toàn các ông già bà cả tụ tập, lỡ xảy ra thương tích gì chắc chắn sẽ lên đầu đề tin tức xã hội. Cho đứng xem cũng không ổn mà đuổi về cũng không xong, dù sao cũng là nơi đầy kỷ niệm cũ, đoàn phim mà cư xử tuyệt tình quá rất dễ bị phê phán là tư bản máu lạnh vô tình.
Giữa bối cảnh bận rộn đó, Ưng Ẩn đến tiếp ứng thăm ban dường như chỉ gây thêm phiền. Hôm nay cô cũng tới cùng một xe chở đồ uống lạnh và Mạch An Ngôn đi theo.
Thật ra cô nàng chỉ định tới một mình, nhưng Mạch An Ngôn cứ khăng khăng đòi dẫn theo đội tiếp ứng, vì dù sao thời gian tới cô sẽ hợp tác với mọi người. Ưng Ẩn thấy có lý nên miễn cưỡng đáp ứng, ném hết sự vụ cho trợ lý và nhân viên điều hành làm.
"Anh đừng căng thẳng quá nhé, " Ưng Ẩn kéo Kha Dữ, "Tôi diễn mấy cảnh thế này rồi, yên tâm, không sao đâu, hồi đó tôi còn mang giày cao gót chạy cơ mà."
Ánh mắt liếc một cái, cô nàng cảm giác như hôm nay thái độ đạo diễn còn căng thẳng hơn diễn viên chính nhiều.
"Sao tôi cứ thấy đạo diễn của chúng ta thấp thỏm không yên thế nhỉ?" Ưng Ẩn gõ gõ đầu, "Đừng nói cậu ta sợ anh bị nổ chết nhé?"
Kha Dữ khó lòng mở miệng, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, vặn bình giữ nhiệt ra uống đỡ ngụm nước.
Thương Lục đang giận anh, chiến tranh lạnh được hai ngày rồi, lần sau gặp Ôn Hữu Nghi phải mách mẹ hắn giở thói bạo lực lạnh gia đình mới được.
Mặt trời đã xuống núi, chỉ chờ trời tối là bấm máy.
Kha Dữ chuẩn bị làm nóng người dưới dù che nắng, bên tai nghe kỹ thuật viên dặn đi dặn lại mấy chỗ quan trọng. Trên thực tế, các dấu hiệu cần lưu ý trên đường di chuyển đều đã được diễn tập tới lui cả trăm lần, không đời nào có thể sai sót. Kha Dữ hít sâu, gật đầu rồi hỏi bằng ngữ khí cợt nhả: "Lỡ tôi bị chuột rút thì tính sao?"
Kỹ thuật viên sửng sốt, "Không sao, vụ nổ do phía hậu trường kiểm soát, nếu bên này cậu gặp sự cố, chúng tôi không cho nổ nữa là xong?"
"Vậy nếu tôi vừa bị chuột rút mà hệ thống bên kia vừa vặn gặp bug, thì phải làm sao?"
Kỹ thuật viên: "..."
Thịnh Quả Nhi chịu hết nổi: "Anh, anh đừng nói nữa!"
Kha Dữ cười thành tiếng: "Mấy câu đấy là đạo diễn hỏi tôi, tôi chỉ biết đi hỏi ý kiến các chuyên gia trong ngành thôi."
Kỹ thuật viên lúng túng nói: "Vậy... chỉ có thể cầu trời phù hộ."
Kha Dữ gật gù, hơi cong môi lên: "Tốt quá, tôi cũng trả lời y như vậy đấy."
"Bởi vì anh là người em yêu nhất, ông trời ưu ái em như vậy nhất định sẽ không nỡ để em đau lòng —— Cho nên, cũng nhất định phù hộ cho anh được bình an."
Thuyết phục Thương Lục bằng lý lẽ ngụy biện cỡ này, bị người ta giận dỗi hẳn hai ngày cũng xứng lắm.
Để đảm bảo tính nhất quán, cảnh này và cảnh kết thúc trước đó phải quay vào cùng một thời điểm trong ngày, là khoảng 8 giờ tối. Đến 7 giờ 40 phút, rốt cuộc Thương Lục nhịn không nổi nữa, hắn kéo Kha Dữ qua một bên trước mắt bao nhiêu người rồi tháo chiếc vòng trên cổ mình xuống, đeo lên cổ anh.
Mọi người: "???"
Vì hạn chế khoảng cách nên không ai nghe được cuộc đối thoại, ngoại trừ Thịnh Quả Nhi.
"Năm ngoái Tiểu Ôn cầm nó đi tụng kinh trì chú rồi đấy," Thương Lục hung tợn nói, "Tốt nhất là nó nên phù hộ anh đi."
Kha Dữ: "... Em đang uy h**p Bồ Tát đấy à?"
Khổ thật, người tốt số đúng là muốn làm gì thì làm.
Thương Lục cũng bị anh trêu tức chết, chọc ngón tay vào ngực anh: "Em chấp nhận đổi hết vận may của mình cho Bồ Tát, chỉ cần người ta chịu phù hộ cho anh thôi."
Kha Dữ giấu sợi dây chuyền xỏ nhẫn vào trong cổ áo, "Cục cưng, em làm vậy là thiếu chuyên nghiệp lắm."
Thương Lục quay đầu đi thẳng.
Đi được hai bước lại vòng về, lần này hắn rõ ràng kéo luôn Kha Dữ vào một góc khuất không ai thấy, ôm cổ anh. Kha Dữ lẳng lặng cười: "Tiểu Thương Lục tốt số ơi, hôn anh một cái đi."
Hai tay Thương Lục đang ôm mặt anh, hắn chăm chú nhìn ngắm một hồi rồi hôn thật sâu.
Thịnh Quả Nhi lại bất đắc dĩ làm thần canh cửa, lần này làm trước mặt mọi người luôn. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía này, cô không thể không liều mạng giả vờ như không có chuyện gì... Đáng ghét, tài năng diễn xuất cả đời gom hết vào giờ phút này rồi!
Trời nhá nhem tối làm người ta khó lòng phân biệt được mặt ai với ai, nhân viên nào đội mũ đeo khẩu trang thì gần như không biết được danh tính, nhưng trên ngực áo rõ ràng có đeo thẻ thông hành của đoàn phim, nói vậy sẽ không thể là đối tượng khả nghi, huống chi bên cạnh người này còn có Mạch An Ngôn kè kè theo sát.
Trái tim Mạch An Ngôn luôn treo cao lơ lửng.
Anh ta đang chột dạ.
Mạch An Ngôn không biết nếu để Kha Dữ phát hiện mình lén đưa Thang Dã vào phim trường sẽ có phản ứng thế nào.
Trước đó hai bên đã có lời hứa hẹn quân tử, dù nói thế nào anh ta cũng không nên để Thang Dã xuất hiện ở đây mới đúng.
Nhưng Thang Dã là ông chủ, là cơm cha áo mẹ. Ông ta nghe nói Ưng Ẩn chuẩn bị vào đoàn phim của Thương Lục làm nữ chính số 1, ngoài mặt không nói gì, nhưng tiếng chén trà cọ xát trong tay ông ta cũng đủ khiến Mạch An Ngôn toát mồ hôi lạnh. Sau đó ông ta thản nhiên hỏi: "Đảo Nhỏ có mặt ở đó không."
Mạch An Ngôn không dám nói dối, "Có."
Thang Dã nở nụ cười không cảm xúc, "Em ấy không sợ gặp tôi nữa nhỉ."
Mạch An Ngôn kiên trì: "Trước khi ký hợp đồng, thầy Kha cố ý gửi lời là xin anh đừng xuất hiện ở đoàn phim, dù với hình thức gì, thân phận nào, lý do ra sao cũng không chấp nhận."
Tiếng nắp sứ cọ vào thành chén hơi dừng lại, sau một lúc lâu, Thang Dã đặt tách trà xuống: "Vậy sao."
Kha Dữ không cho, nhưng anh không biết rằng ông ta đã có mặt ở phim trường một lần rồi, tối nay là lần thứ hai.
Mặc đồng phục nhân viên, đeo khẩu trang đội mũ ngư dân, che chắn luôn cả một bên vành tai chưa từng được cố gắng chữa trị —— Cả đời Thang Dã chưa phải ăn mặc sơ sài và mất thể diện như vậy bao giờ.
Ông ta cũng rất ít đi phim trường thăm ban, trước kia đi đều là vì Kha Dữ, đôi khi để tạo áp lực cho đạo diễn, đôi khi là để dằn mặt những người hay nhìn mặt đặt tên phải cư xử an phận hơn. Ông ta luôn đóng vai khách mời danh dự trên phim trường, kiên nhẫn ngồi thêm một lát im lặng thưởng thức những màn biểu diễn tệ hại của Kha Dữ. Thang Dã khao khát được nhìn thấy anh tỏ thái độ bối rối khó xử, nhưng dù Kha Dữ biết mình diễn xuất kém cỏi cũng không tự hạ thấp mình, tư thái luôn thong dong bình thản.
Hình như Kha Dữ gầy đi.
Nhưng trông cũng có vẻ như mập lên một chút.
Thang Dã không quá xác định, phải chăm chú nhìn thật kỹ. Trong lòng ông ta trào lên vẻ sung sướng khó tả, có lẽ là hả hê vì mình dám làm trái ý Kha Dữ. Anh không muốn ông ta nhìn mình nhưng cuối cùng cũng bị nhìn, mỗi một lời nói hành động đều lọt hết vào ánh mắt đối phương.
Thang Dã không muốn thừa nhận rằng mình thường xuyên nhớ tới anh, mang theo phần cảm xúc rất kỳ lạ. Hình ảnh mà ông ta nhớ tới luôn bình yên và tốt đẹp, cây phong đỏ ngoài vườn nhà được chăm sóc rất cẩn thận, năm nào cũng tươi tốt sum suê, làm người ta liên tưởng tới suối nước nóng đầy sương mù ở Nhật Bản xa xôi.
Ban đầu lỗ tai bị thương vốn có thể chữa trị dứt điểm, dù đã qua mấy năm nhưng vẫn có khả năng khôi phục nhờ các thủ thuật thẩm mỹ, đủ để Thang Dã xuất hiện trước công chúng như một người bình thường. Nhưng ông ta từ chối tất cả những đề nghị chữa trị đó, giữ lại nửa vành tai rách toạc và một vết sẹo dài chạy từ sau tai xuống cổ.
Đó là thứ duy nhất Kha Dữ để lại.
Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh đạo diễn kéo diễn viên chính vào một góc thì thầm. Mạch An Ngôn liếc mắt nhìn Thang Dã, cứ thấp thỏm sợ ông ta nổi điên. Nhưng rồi anh ta lại nhanh chóng phát hiện ánh mắt Thang Dã cũng không dừng ở nơi đó.
Đôi mắt ông ta nhìn vào một vị trí không quá nổi bật, không có Thương Lục cũng không có Kha Dữ, quai hàm siết chặt như đang nghiến răng, đang cố kìm nén thứ gì đó trong người.
Đồng hồ chỉ 7 giờ 55 phút, toàn bộ nhân viên vào vị trí đợi lệnh, Kha Dữ và quay phim đứng đúng chỗ quy hoạch sẵn, trong tay kỹ thuật viên cháy nổ cầm vững bàn điều khiển từ xa.
Cảnh đầu tiên tiếp nối với cảnh trước đó, A Bảo vẫn trèo lên cầu thang muốn tìm kiếm Angela, đột nhiên cậu ta nhận ra chuyện gì, quay đầu nhìn lại mới phát hiện toàn bộ tòa nhà đã trống rỗng. Chú Bảo, chị Mỹ Trân, bé Tiểu Ngư, mọi người đều biến mất. Ánh hoàng hôn như một lớp sơn dội lên bức tường bong tróc, cả tòa nhà rơi thẳng vào màn đêm quỷ dị.
A Bảo hoảng hốt xoay người, quay phim hơi lùi về sau, ống kính khóa chặt lên toàn thân.
Cậu ta bắt đầu đi ngược trở lại, trước kia đến nơi này vui vẻ cười đùa nhiều bao nhiêu, hiện giờ bàng hoàng loạng choạng bấy nhiêu. Đến lối rẽ vào Khách sạn Hữu Nghị, A Bảo ngẩng đầu nhìn lên, mới chỉ phút trước trên chiếc ban công xinh đẹp đó vẫn còn hình bóng một ngôi sao nữ đang uống rượu champagne, hình ảnh mảnh mai kiều diễm khiến người ta say đắm, bây giờ đã chìm trong màu đen trầm mặc.
Tiếng nổ mạnh đầu tiên phát ra từ khách sạn Hữu Nghị, cả tòa nhà màu trắng ba tầng ầm ầm rung chuyển, sau đó từng mảng tường rơi xuống như thác nước. A Bảo nhìn thoáng qua, dường như cho rằng mình đang chìm trong một cơn ác mộng khủng khiếp, và bước chân bắt đầu lảo đảo.
Kha Dữ nói rất đúng, cho dù có đổi sang quay toàn cảnh, nhưng diễn viên đóng thế sẽ không thể bắt chước được tư thái và cách bước chân hoảng loạn của anh.
Mọi thứ đang tiến triển theo kế hoạch, từng chùm thuốc nổ lần lượt được kích hoạt theo thứ tự vạch sẵn tạo hiệu quả như đang nổ ngay bên người A Bảo. Ống kính rung chuyển cùng mặt đất, cả thế giới như lung lay hủy diệt ngay sau lưng cậu ta.
Vì vậy nhân vật chính càng quả quyết rằng mình đang bị giam trong một cơn ác mộng, đất đá vụn văng lên vô tình làm xước má Kha Dữ, anh chỉ hơi chớp mắt chứ không buồn lau đi.
Máu chảy thành dòng từ miệng vết thương.
"Sếp Thang." Mạch An Ngôn giữ chặt người bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm không chớp mắt, hạ giọng trấn an ông ta: "Đạo diễn chưa nói gì, không sao đâu."
Chỉ cần camera vẫn còn chạy chứng tỏ mọi chuyện không hề đáng ngại.
Thang Dã run rẩy quay đầu nhìn về hướng tổ đạo diễn. Thương Lục ngồi sau máy theo dõi, bị bóng đen che phủ, khuôn mặt trầm tĩnh lạnh băng như rất thờ ơ.
Mạch An Ngôn nghe thấy Thang Dã cười lạnh.
Từ bao giờ mà ông ta muốn quan tâm Kha Dữ cũng phải nhìn sắc mặt tay đạo diễn kia?
Có lẽ chỉ một mình Thịnh Quả Nhi là thấy Thương Lục đang siết chặt ống đạo diễn trong tay, căng thẳng đến mức giây tiếp theo chắc sẽ nhảy bổ ra ngoài. Hắn định hô "Cắt", nhưng rồi liếc mắt thấy ống kính vẫn còn bắt trọn khuôn mặt Kha Dữ —— Anh chưa diễn xong.
Sắc mặt Kha Dữ rất hoảng loạn, mờ mịt nhưng cố ép mình bình tĩnh, cổ họng liên tục nuốt khan, đồng tử tập trung nhưng rõ ràng đang tan rã. Không ai biết được loại phản ứng sinh lý này được thực hiện như thế nào, về sau nó cũng là đoạn phim được các nhà phê bình hết lòng khen ngợi, nhận xét là: "Tuy nhìn qua trống rỗng nhưng thật ra chứa đựng toàn bộ cảm xúc, mặc dù đầy cảm xúc nhưng vẫn trống rỗng".
Thương Lục nhét ống đạo diễn cho phó đạo diễn, mình thì sải bước đi về hướng hiện trường.
Hắn chưa bao giờ thấy mất khống chế như lúc này, hắn muốn khi cảnh quay kết thúc phải là người đầu tiên ôm Kha Dữ, nói với anh rằng anh diễn tốt lắm!
Để sát với khung cảnh hoang tàn vì chiến tranh nhất có thể, dưới đất có rất nhiều vụn gạch đá không được dọn sạch, nhưng những khối gạch lớn đều đã qua xử lý sắp xếp có mục đích, Kha Dữ thậm chí nhắm mắt lại cũng biết mình sẽ vấp ngã ở đâu.
Nhưng không ai đoán được biến cố sẽ xảy ra với tổ quay phim.
Máy quay chuyển sang cảnh quay xa nằm ngang.
Là trợ lý hay quay phim chính gặp sự cố? Giữa tiếng nổ lớn, tiếng r*n r* nghe không quá rõ ràng, nhưng Kha Dữ nghe thấy. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, quay phim chính lảo đảo ngã xuống đất cùng với máy quay ——
Nguy rồi!
Cảnh cuối cùng cực kỳ quan trọng, nếu nó không được ngắt đúng lúc và thuận lợi thì tất cả màn diễn trước đó đều đổ sông đổ biển hết. Tòa nhà, khách sạn —— tất cả phần cảnh trí đều phải xây dựng lại và cho nổ một lần nữa!
Thân thể hành động trước cả ý thức, trong một phần ngàn giây máy quay chuẩn bị đáp đất, Kha Dữ lấy đà quăng người về phía trước —— máy quay bắt trọn cảnh diễn viên chính ngã sấp xuống. Một tiếng "phịch" vang lên trong tai nghe giám sát, màn hình theo dõi tối lại ——
"Kha Dữ!"
Không ai biết đạo diễn đã làm thế nào, họ chỉ kịp thấy một bóng đen lao như bay vào giữa phim trường. Ống đạo diễn không ngừng lắc lư, phó đạo diễn điều hành đột ngột đứng dậy, viên pháo cuối cùng bị kích nổ ——
"Đạo diễn!"
"Mau! Mau mau mau cứu người!"
"Nhanh lên!"
Kỹ thuật viên đứng đờ đẫn, cú nổ cuối cùng và chuyển động của Kha Dữ đã được tính toán kỹ lưỡng, anh ta không ấn nhầm, bởi vì không ai đoán được Kha Dữ sẽ ngã xuống ở vị trí đó.
Trong đầu Nhiếp Cẩm Hoa kêu ong ong, không thể đứng vững. Ông ta lao đến túm lão Đỗ ở bên cạnh: "Chết rồi... Chết rồi chết rồi."
Tiêu tùng rồi, một ảnh đế một đạo diễn một quay phim đẳng cấp Hollywood một trợ lý quay phim, dù là ai gặp chuyện không may cũng khó lòng vực dậy nổi!
"Sếp Nhiếp bình tĩnh lại đi!" Lão Đỗ nôn nóng giậm chân, "Ở đây ông là người quyết định cao nhất đấy!"
"Ưng Ẩn, cô đừng chạy qua đó thêm phiền!" Mạch An Ngôn hô lên, trong tay trống rỗng, Thang Dã mới vừa rồi còn bị anh ta giữ chặt đã vọt đi từ bao giờ.
"Khụ khụ khụ ——"
"Này! Có tiếng người! Có tiếng người có tiếng người!"
"Thầy Kha?! Anh anh anh —— anh không sao chứ?!"
Khỏi bụi chưa bay hết, trên người Kha Dữ toàn là bụi đất, "... Tôi không sao."
"I'm fine."
"It's ok, it's ok."
Quay phim chính và trợ lý đồng thời lên tiếng.
"Đạo diễn Thương đâu? Đạo diễn ——"
Khói mù tan đi, mọi người phát hiện đạo diễn đang ôm chặt lấy Kha Dữ, dùng tấm lưng rộng lớn bảo vệ anh trong lòng mình.
Mấy tiếng ho khan vừa nãy... có khi là vì bị đạo diễn siết chặt quá thôi!
Mặt Kha Dữ đỏ ửng, không biết là vị sợ hay vì ngạt thở, hoặc là... xấu hổ trước mắt bao nhiêu người. Trên phim trường không phải lúc nào bọn họ cũng ôm nhau thế này.
"Anh không sao..." Kha Dữ ôm lấy Thương Lục, "Thật sự không sao... Em buông ra đi," Giọng anh thấp dần, gần như dán vào tai hắn: "Ngoan, người ta cười kìa."
Thương Lục buông tay, lúc này Kha Dữ mới nhìn thấy đuôi mắt hắn hồng hồng. Anh giật mình sửng sốt, ý cười thoải mái treo trên mặt cũng biến mất hoàn toàn. Anh đọc được vẻ hoảng sợ trong ánh mắt Thương Lục.
"Anh điên rồi hả!"
Hắn hét cực kỳ lớn tiếng, làm cho cả đoàn phim vừa thở phào sau tai nạn phải im bặt.
Thương Lục nắm vai anh nghiến răng nghiến lợi: "Ai cho phép anh nằm xuống chỗ này?! Phim có cứu được hay không là việc của em! Anh không quan tâm đến mạng mình luôn sao?! Cùng lắm thì xây lại cho nổ lại mẹ nó em thiếu chút tiền đó à?! Kha Dữ, anh quá đáng lắm! Anh ——" Hình như không biết phải mắng thêm gì nữa, hắn lại kéo người vào lòng, nghẹn ngào nói một câu chỉ mình Kha Dữ nghe rõ: "Anh không có trái tim đúng không."
Kha Dữ cảm nhận một cơn đau nhói trong tim, còn đau khủng khiếp hơn cú ngã vừa rồi, cũng càng sợ hãi hơn.
"Vậy còn em?" Anh áp một tay lên gáy Thương Lục, "Ai cho phép em chạy vào đây?... Không phải em cũng quá đáng giống anh sao?"
Đoàn phim lại bắt đầu nhìn đông ngó tây, lung tung ngắm phong cảnh.
Hôm nay trăng sáng quá, tròn quá, hình như có vài bí mật che giấu không nổi nữa rồi.
Nhiếp Cẩm Hoa khẽ phất tay cho mọi người lặng lẽ giải tán.
Tại sao cả đám phải đi theo kiểu rón ra rón rén thế này?
Giữa đám đông chợt xuất hiện một người mặc đồ công nhân, đeo khẩu trang đội mũ ngư dân.
Mọi người lui đi hết rồi, riêng ông ta vẫn đứng ở chỗ cũ. Rất lâu sau, có lẽ là nhận ra mình quá đường đột, trong đường đột kèm theo chật vật nên ông ta không thể không hốt hoảng xoay người, dùng bước chân lảo đảo không khác gì A Bảo lúc nãy để rời khỏi phim trường.
"Ủa, người bên kia có phải sếp Thang không nhỉ?" Ưng Ẩn ngoái đầu nhìn quanh, cười nói: "Có lẽ tôi nhìn nhầm rồi."
---
Lời tác giả:
Lục Lục đúng là quá đáng yêu