Edit: Leia
Một sự thật hiển nhiên trong lúc quay one-take chính là thời gian chuẩn bị lâu muốn khủng hoảng, nhưng chỉ cần diễn tập đủ nhiều, đến khi bắt tay vào quay thật, mọi người tập trung ai vào việc nấy phối hợp nhịp nhàng, thì cảnh quay sẽ cực kỳ trôi chảy thuận lợi.
Phần một của《 Tạm biệt, Angela 》phải chuẩn bị từ tháng 3 đến tận tháng 6. Mọi chuyển động biểu diễn trong cảnh quay đó —— Từ mỗi một hành động của diễn viên đến độ sáng của một ngọn đèn LED trên tháp đèn đều phải chính xác tuyệt đối, tựa như những bánh răng và ốc vít trong một cỗ máy tinh vi.
Giữa phim trường, tòa nhà có ban công cũ kỹ đã lâu không người ở một lần nữa trang hoàng rực rỡ, tràn ngập khói lửa nhân gian. Bên cạnh nó là "Khách sạn Hữu Nghị" được thiết kế dựa trên nguyên mẫu tòa khách sạn cao ba tầng Minh Đình ở Ninh Thị. Nó từng được xưng tụng là "Vương miện của phương nam" với lối kiến trúc trang nghiêm, tươi sáng và thanh lịch. Cho dù trước hay sau khi bị chiếm đóng, tòa nhà này luôn là một viên ngọc quý về đêm dành cho các nhà ngoại giao và giới chức sắc.
Kha Dữ ngồi trong phòng hóa trang để tạo hình. Trong phần thứ nhất, anh vẫn là một thanh niên non nớt chưa đầy hai mươi. Những năm tháng náo động đó không dễ tìm được công việc, anh vừa tốt nghiệp từ trường sư phạm, tạm thời chưa có việc làm nên cả ngày lên phố chơi bời lêu lổng, cùng đám bạn học đồng hương nghịch phá chút chuyện gà bay chó sủa, sau đó xin nhà này chén chè lạnh, nhà kia tô mì gạo qua ngày.
Tháng 6 ở Ninh Thị đã không thể mặc nổi trang phục sinh viên kiểu tây âu nữa, phải mặc quần áo ngắn và đi giày vải. Mái tóc anh cắt ngắn gọn gàng trông rất trẻ trung, trang điểm cũng không quá đậm, đủ để có thể nhìn thấy kết cấu vân da thật trên ống kính.
Hóa trang xong, tất cả mọi người lui hết ra ngoài, bởi vì bọn họ biết trước khi quay Kha Dữ có thói quen nghỉ ngơi một mình, đây là thói quen cố hữu có từ ngày xưa.
Một số người cho rằng quay one-take không cần storyboard, đây là một sai lầm. Chỉ cần có tham vọng giữ lại ngôn ngữ ống kính thì storyboard chắc chắn phải tồn tại. Bản thảo phân cảnh của Thương Lục trong đầu Kha Dữ vẫn tối đen, im lặng và mờ nhạt như cũ, nhưng anh biết, những hình ảnh đó đã khắc sâu vào ký ức cơ bắp mình trong chín mươi ngày diễn thử dài đằng đẵng.
Cách một lớp cửa sổ có thể quan sát được phim trường đã nhộn nhịp lên hẳn, lão Hứa phó đạo diễn đang tập hợp diễn viên quần chúng lại dặn dò lần cuối, vài người có cảnh đối diễn với A Bảo mang sắc mặt nghiêm túc, ngay cả những người chỉ xuất hiện một phần hoặc một góc lưng trong ống kính cũng cực kỳ căng thẳng.
Đúng vậy, mỗi một người chỉ là một hạt cát bé nhỏ, nhưng ai cũng rõ ràng rằng mình sắp tham gia cống hiến vào một tác phẩm xưa nay chưa từng có.
Kha Dữ đẩy cửa ra, nghe thấy lão Hứa cầm loa hét: "Được rồi, các đơn vị đã ——"
"Anh ơi, chị Ưng Ẩn đến thăm ban." Thịnh Quả Nhi đưa cho anh cốc giữ nhiệt đựng trà ngâm la hán quả.
Kha Dữ nhìn ra xa, trông thấy Ưng Ẩn và Mạch An Ngôn cùng đi về phía này, bên ngoài đậu một chiếc xe tải đông lạnh có vẻ là đựng đồ uống cho đoàn phim. Nhưng hiện tại đã sắp đến giờ quay, chỉ có thể chờ đạo diễn cho phép nghỉ ngơi mới được phân phát.
Bán kính một trăm mét xung quanh phim trường đều quấn ba vòng rào sắt kín mít, tất cả cửa ra vào có bảo vệ túc trực ngày đêm nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Người xem náo nhiệt, phóng viên chụp ảnh và người không biết gì cũng muốn hóng chuyện xếp thành một vòng như zombie —— Dù trên thực tế bọn họ chẳng nhìn thấy gì bên trong cả.
"Thế nào, có hồi hộp không?"
Kha Dữ liếc nhìn động tác cắn móng tay của Ưng Ẩn, buồn cười hỏi: "Cô hồi hộp làm gì?"
"Tôi hồi hộp thay anh mà!" Ưng Ẩn thả tay xuống, bắt đầu giậm chân, một tay nắm lấy tay Kha Dữ.
Thương Lục vừa trao đổi với Stephen xong đi về phía hai người. Đến đủ gần, Mạch An Ngôn lập tức đon đả: "Đạo diễn Thương vất vả quá, khoảng thời gian này chắc là mệt lắm? Tiểu Ẩn nhà tôi biết hôm nay thầy Kha phải quay chính thức nên nói gì cũng muốn đến phim trường để quan sát học hỏi!"
Thương Lục hơi gật đầu, Ưng Ẩn khách khí chào, "Chào đạo diễn."
Thương Lục cụp mắt nhìn bàn tay cô nàng đang kéo tay Kha Dữ, trên mặt không có cảm xúc rõ ràng nhưng vẫn khiến Ưng Ẩn giật mình, lập tức buông lỏng tay ra.
"Có hồi hộp không?" Thương Lục hỏi cùng một câu.
"Có một chút."
"Hít sâu, không nhất thiết phải cố xong trong một lần."
Có lẽ vì Mạch An Ngôn cũng có mặt nên thái độ của hắn lạnh lùng hơn thường ngày một ít, cũng không nói nhiều. Đi được mấy bước, hắn chợt quay đầu lại thản nhiên nói: "Năm phút nữa đến phòng đạo diễn, có mấy chỗ quan trọng muốn dặn dò anh."
Kha Dữ nhếch khóe môi: "Được."
Người đi rồi, anh quay qua vạch trần Ưng Ẩn: "Trước kia cô nhìn cậu ấy cũng đâu căng thẳng như bây giờ?"
Ưng Ẩn lạnh run: "Cậu ta là người ngoài hành tinh! Lại còn thờ ơ với tôi, đương nhiên tôi phải sợ!" Cô nàng nhìn theo bóng lưng Thương Lục, tiếp tục lên án: "Hơn nữa mỗi lần bắt gặp anh đứng cùng với tôi, tôi luôn cảm giác cậu ta không thích lắm đâu."
Kha Dữ nói đúng trọng tâm: "Thế chứng tỏ cậu ấy vẫn đánh giá cao sắc đẹp của cô lắm."
Ưng Ẩn: "... Hả?"
Mọi công tác chuẩn bị đã kết thúc, chỉ chờ mặt trời lặn là bắt đầu quay. Kha Dữ gọi Thịnh Quả Nhi, hai người cùng nhau đi về hướng phòng nghỉ. Phòng nghỉ, phòng đạo diễn và phòng hóa trang nằm sát cạnh nhau, đều được cải tạo từ nhà dân cũ. Phòng làm việc của đạo diễn trên lầu hai, chính giữa bày mô hình sa bàn cho phần hai, trên tường dán bản vẽ cực lớn, nhìn qua còn tưởng đây là phòng tổng tư lệnh thời chiến nào đó.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đạo diễn ngồi trên bàn làm việc xem lại bản thảo, không buồn ngẩng đầu: "Mời vào."
Thịnh Quả Nhi đã quá quen với trọng trách canh gác cho anh chủ, lần này vẫn theo lệ cũ đứng gác bên ngoài không khác gì thần giữ cửa.
Kha Dữ ho nhẹ: "Đạo diễn muốn giảng giải chỗ nào?"
Ai ngờ Thương Lục thật sự chỉ muốn giảng diễn, cảnh này thế nào cảnh kia ra sao, lại dặn dò cách xử lý khi có động tác thừa. Hắn dặn anh làm diễn viên chính không được để người khác làm nhiễu nhịp điệu, không được phép thả lỏng cho đến khi đạo diễn hô cắt. Thật ra hắn toàn dặn dò chuyện cũ, giọng điệu ôn hòa nhưng không kém phần nghiêm túc, Kha Dữ cũng rất nghiêm túc trả lời.
"Vừa rồi em..."
"Vừa rồi em làm sao?"
Thương Lục hiếm hoi ngập ngừng, Kha Dữ kiên nhẫn chờ mãi, cuối cùng chỉ chờ được một câu "Không có gì", sau đó bị hắn ôm vào ngực, "Có lẽ tại gần đây em mệt mỏi quá."
Cho nên mới cho rằng vừa rồi mình trông thấy Thang Dã.
Nhưng hắn lại không quá xác định, bởi vì đối phương đội mũ đeo khẩu trang kín mít, ăn mặc cũng rất bình thường khó lòng phân biệt giữa đám đông. Là vì Thương Lục có mắt nhìn người rất tinh nên mới mơ hồ nhận ra ông ta từ vóc dáng và một số cử chỉ cơ thể.
Nhưng đó chỉ là cảm giác lướt qua trong giây lát, đối phương nhanh chóng lẫn vào giữa đám công nhân mất dạng, chính là đám nhân viên phụ trách làm việc trên xe tải ướp lạnh mà Ưng Ẩn đưa tới. Quả là một suy đoán quá nực cười, bởi vì không có lý do gì để Thang Dã phải ngụy trang thành như vậy cả.
Phim trường này cách khu biệt thự Vân Quy lẫn trung tâm thành phố đến 30 km, mỗi ngày đi tới đi lui không tiện nên cả đoàn phim nghỉ lại khách sạn gần đó. Khách sạn ở khu này không phải loại cao cấp, không có phòng suite càng không có tính bảo mật riêng tư gì đáng nói. Thế cho nên từ lúc vào đoàn đến giờ đã lâu lắm rồi hai người không có giây phút nào thân mật, mỗi lần gặp chỉ dám ôm hôn cọ cọ mấy cái cho đỡ nhớ.
Lén lút thập thò y như hẹn nhau hít m* t**.
Kha Dữ được Thương Lục ôm một lát, ngẩng đầu lên: "Thật sự không có gì à?"
"Không có, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật mà anh dám tay trong tay với Ưng Ẩn, ngại người ta ít viết về mình quá hay sao?"
"Em ghen?"
"Ngoại hình cô ta trông cũng được."
Có thể được Thương Lục mất tự nhiên thả một câu "trông cũng được" đã tính là lời khen ngợi xuất sắc lắm rồi. Kha Dữ vẫn chưa dừng ý cười, đưa tay tháo hai nút áo sơ mi của hắn, kéo chiếc nhẫn đeo bên trong ra ngoài: "Sao thế, đính hôn rồi lại bắt đầu không có cảm giác an toàn?"
Thương Lục cúi đầu nghĩ thầm trong bụng, người ta vẫn nói ba mươi chưa phải là tết kia kìa.
Không thể làm hỏng lớp hóa trang, Kha Dữ vòng tay qua cổ Thương Lục, áp sát thân thể mình vào ngực hắn, nở nụ cười không mấy đứng đắn: "Đạo diễn, anh hồi hộp quá, cần đạo diễn hôn một cái mới khá hơn."
Hai mắt Thương Lục tối lại: "... Muốn hôn thế nào?"
Kha Dữ nhắm mắt lại, nghiêng đầu chỉ vào cần cổ thon dài cong cong. Thương Lục bắt lấy tay anh, đôi môi áp lên không dám dùng quá nhiều sức, uyển chuyển lưu luyến từ gáy xuống đến xương quai xanh. Hai người đã lâu không được ăn mặn đều không chịu nổi khiêu khích, lập tức có phản ứng sinh lý. Bên ngoài tấm rèm che kín mít, dưới cửa sổ tầng hai là tiếng phó đạo diễn hét to nhắc nhở: "Còn mười lăm phút nữa mặt trời lặn!"
Kha Dữ thở hổn hển, nhưng Thương Lục lại không chịu thỏa mãn anh. Hai tháng nay luôn như vậy, hắn cứ khiêu khích rồi dừng giữa chừng, vừa không cho anh mà cũng không cho phép anh tự xử. Nếu không phải biết công năng của hắn vẫn bình thường, quả thực người ta sẽ hoài nghi hắn đang muốn chơi trò kiểm soát giới hạn.
"Các đơn vị stand by..." Phó đạo diễn hét to lần cuối.
Nội dung trong phần phim thứ nhất thật ra rất đơn giản, Kha Dữ đóng vai A Bảo, một ngày nọ rảnh rỗi đi bộ ngang qua tòa nhà có ban công, nửa đường nghe nói lầu trên mới có một vị khách thuê trọ mới cực kỳ xinh đẹp, thế là cậu ta nảy ra ý nghĩ đi loanh quanh tìm kiếm cô ấy.
"Angela? Angela? Để tôi xem cô gái tên Angela xinh đẹp đó đang ở đâu nào?"
Trong đại cương kịch bản phần thứ nhất, bởi vì Kha Dữ đóng vai một chàng sinh viên trẻ huyết khí phương cương, cả ngày chỉ biết nhàm chán dạo quanh khu phố, tinh lực trong người không có chỗ trút bỏ nên nghe tin về một cô gái xinh đẹp liền bức thiết muốn được chạy đi ngắm một cái góp vui. Trong những đoạn đối thoại với hàng xóm, cùng phần sau đi tìm Angela sẽ xuất hiện một chút ẩn ức t*nh d*c, nó được truyền tải dựa trên cảm giác rung tay của máy quay và tiếng hít thở nôn nóng của Kha Dữ.
Đây là lý do tại sao Thương Lục bắt anh không được làm chuyện thân mật. Đối với một ảnh đế, diễn cho ra cậu thanh niên choai choai đầy hormone cáu kỉnh là rất đơn giản, nhưng Thương Lục không yêu cầu đơn giản như vậy. Hắn muốn một trạng thái thật tự nhiên, một kiểu tò mò và h*m m**n nguyên thủy nhất —— Nhân vật chính chưa từng gặp mặt Angela, nhưng sâu trong lòng vẫn sinh ra những chờ mong bí ẩn. Trạng thái tinh thần đó phải thật sạch sẽ, nguyên thủy và không quá rõ ràng, cũng không được phép quá hấp tấp xao động, càng không phải háo sắc. Chỉ những khán giả tinh mắt nhất mới nhìn ra được tầng thiết kế này, dù nhìn không ra vẫn cảm giác Kha Dữ diễn đoạn này rất tốt, chỉ không nói rõ được tốt ở chỗ nào.
Để diễn xuất đạt đến bản năng sinh lý, nhất định phải làm cho cơ thể tiến vào trạng thái trước.
Cơn gió phổi vào phòng, Kha Dữ chống tay lên mép bàn để bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ bừng.
đ*t mẹ, ở góc độ nào đó đúng là hắn vừa "giảng diễn" chứ còn gì nữa. Sau một lúc lâu, anh nghiến răng mắng: "Đồ khốn."
Thương Lục giúp anh vuốt lại vạt áo bị nhàu, ghé vào tai nói nhỏ: "Diễn cho tốt vào là sẽ được đ*t."
Về sau nhận phỏng vấn, lúc phóng viên hỏi anh làm sao để diễn một cảnh one-take phức tạp như vậy mà chỉ mất ba ngày ngắn ngủi, Kha Dữ rất khó mở miệng trả lời, bởi vì anh không thể mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính rồi nói, chẳng qua là tôi muốn bị ch*ch quá ấy mà.
Nếu đoạn đối thoại như vậy thật sự diễn ra, có lẽ phóng viên sẽ hỏi tiếp, anh làm thế có phải quá bất kính với nghệ thuật điện ảnh rồi không?
Kha Dữ sẽ trả lời là, nhân danh vị thần nghệ thuật, anh luôn hoàn thành thật tốt mỗi một cảnh diễn trong sự nghiệp của mình. Nếu Thương Lục không ép buộc anh vào tình cảnh đó, có lẽ anh sẽ phải diễn thêm mấy lần, chịu thêm vài tiếng NG nữa mới đạt được tới hiệu quả mong muốn.
Phóng viên vẫn không chịu buông tha, ý của anh tức là, anh quá muốn bị ch*ch đến mức phải phát huy 200% công lực để nhanh kết thúc cảnh quay sao?
Kha Dữ sẽ nói —— không thèm xấu hổ mà nhìn thẳng vào ống kính nói: Đúng vậy.
Kết thúc công việc trời cũng đã tối mịt, phần phim thứ nhất hoàn thành, toàn thể đoàn phim hoan hô hò reo như sấm dậy, các nhân viên cùng chỉ đạo viên chưa hết bàng hoàng: "Thế là xong rồi? Diễn đi diễn lại suốt ba tháng, mới quay có ba ngày đã xong rồi?"
Hội diễn viên quần chúng nước mắt lưng tròng, bởi vì bọn họ nghĩ mình từng hiểu rõ hai từ "diễn xuất" và "ảnh đế" là thế nào, nhưng hôm nay mắt thấy tai nghe lại được trực tiếp làm việc cùng, họ mới hiểu được hết ý nghĩa của chúng. Có được vinh hạnh xuất hiện chung khung hình với Kha Dữ quả là một việc vui, xứng đáng nâng chén chúc mừng.
Kha Dữ suýt nữa bị các nhân viên bế bổng lên hôn nồng nhiệt, sau khi đụng phải ánh mắt đạo diễn dọa chết khiếp, mọi người đành chuyển hướng sang phía Stephen. Lúc này hòa thượng ngoại lai cũng không dễ niệm kinh nữa, ông già tám mươi tuổi xém bị ôm gãy cả xương.
Chỉ có đạo diễn là không ai dám hành động l* m*ng, bởi vì trên phim trường hắn luôn là bạo quân nói một không hai, là một gã thống soái chuyên quyền lạnh lùng, lúc nào cũng chỉ yêu cầu đáp án hoàn hảo nhất.
Ôm hắn? Muốn chết đúng không.
Đúng là Kha Dữ muốn gần chết.
"Đạo diễn," Kha Dữ không tránh ngại đám đông, "Em cảm thấy anh diễn không tốt lắm à?"
Dứt lời, những người xung quanh lập tức im bặt, chỉ còn tiếng hò reo hoan hô từ phía xa vì chưa hiểu chuyện gì.
"Diễn tốt lắm." Thương Lục vỗ tay, tư thái vừa nghiêm túc vừa lười biếng, "Sao anh lại hỏi thế?"
Kha Dữ nhìn dáng người của Thương Lục, hắn lúc nào cũng ngầu, nhất là dưới cảnh đêm, áo thun đen bó sát phần thân trên hoàn mỹ, cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc khiến người ta rất muốn được ôm lấy. Kha Dữ từng nghe mấy diễn viên lén nói với nhau, được Thương Lục ôm chắc sẽ thích lắm.
Quả thật, được hắn ôm, được hôn, được kéo vào lòng trêu chọc đều rất thích, rất dễ gây nghiện.
"Anh nhớ hồi quay 'Cửa hông', sau khi diễn tốt một cảnh khó em sẽ ôm anh mà."
Vãi —— lò?
Khụ khụ khụ khụ!
Một trận dịch bệnh vô hình quét qua toàn bộ đoàn phim, chỉ trong nháy mắt mà tất cả mọi người mẹ nó đều bị cảm.
Một tay Thương Lục gác lên chân máy quay, nghe vậy cúi đầu cười khẽ, "Cảnh nào thầy Kha diễn cũng tốt, nếu lúc nào em cũng ôm sẽ bị mọi người hiểu lầm mất."
"Không! Làm gì có chuyện hiểu lầm?! Ôi chao ——" Nhiếp Cẩm Hoa điên cuồng xua tay, quả quyết nói: "Không thể!"
"Đúng vậy, làm sao hiểu lầm được? Có gì mà hiểu lầm đâu?" Kỷ Nam phụ họa.
"Phải đấy phải đấy, tôi cũng muốn ôm thầy Kha ——" Tề Đại Nam chưa nói hết câu thì bị lão Đỗ sút cho một phát, phải thành thật sửa miệng: "Tôi nói nhầm, để tôi suy nghĩ lại."
"Ôm đi, ôm một cái đi," Lão Đỗ ồn ào, "Làm bài điểm cao chí ít cũng phải được thầy khen một câu chứ."
Kha Dữ sợ run, vốn chỉ mang tâm tình cợt nhả lúc này cũng nghiêm túc hẳn lên. Anh là học trò suốt đời của Thương Lục, đạt thành tích tốt đương nhiên muốn được thầy khen thưởng. Dù sau này có vĩ đại đến đâu, người học trò sẽ luôn hy vọng ánh mắt của thầy mãi mãi hướng về mình.
Đã nói đến thế rồi, Thương Lục đành đứng thẳng dậy, mỉm cười kéo Kha Dữ vào lòng ôm chặt, cằm gác lên vai anh: "Làm tốt lắm."
Còn một câu nữa nói bằng âm lượng nhỏ hơn, thổi một làn hơi nóng rực lên vành tai anh: "... Tối nay chờ em."
Sâu trong thân thể vì câu nói này mà lập tức nóng lên. Đúng lúc đó, một giọng nói từ đâu bay tới: "Lần sau diễn tốt em cũng muốn được thầy ôm."
Thương Lục quay đầu nhìn Kỷ Duẫn: "Cút."
---
Lời tác giả:
Kỷ Duẫn: ahuhu