Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 206

Edit: Leia

 

Làm thế nào để hoàn thành một cảnh quay dài có đến hai trăm diễn viên góp mặt?

 

"Hôm nay chương trình 'Âm thanh sau màn' chúng tôi vinh dự mời đến trường quay thầy Tề Đại Nam..."

 

Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Tề Đại Nam ngồi nghiêm chỉnh, quần jean và áo sơ mi cổ lật dường như rất gò bó với anh ta, thế cho nên đối mặt với người dẫn chương trình, Tề Đại Nam có vẻ khá mất tự nhiên.

 

"Âm thanh sau màn" là một chương trình chuyên cung cấp kiến thức điện ảnh và truyền hình cho đại chúng, nội dung chủ yếu là phân tích các tác phẩm kinh điển theo góc độ kỹ thuật hậu trường, đồng thời chia sẻ một ít chuyện ngoài lề thú vị. Giải trí GC rất am hiểu ngón nghề quảng bá, cho rằng one-take là một kỹ thuật cao cấp ít phổ biến, cho nên ngay từ đầu phải chủ động xây dựng hình ảnh và cung cấp chút ít kiến thức cho khán giả bình thường, đẩy sự chấp nhận và kỳ vọng của họ lên một mức độ cao hơn.

 

Lên chương trình có thể xem là nhiệm vụ chính trị quan trọng, Tề Đại Nam là người thành thật, nếu ông chủ đã lên tiếng cũng chỉ đành căng da đầu liều mình một phen.

 

"Thầy Tề vào nghề gần hai mươi năm và quay ra vô số thước phim để đời, nhưng cảnh quay ấn tượng nhất với khán giả có lẽ vẫn là cảnh one-take kinh điển trong bộ《 Cửa hông 》, chính cảnh quay đó đã giúp thầy lọt danh sách đề cử Tinh Vân hạng mục Quay phim xuất sắc nhất."

 

Tề Đại Nam thành thật nói: "Cảnh đó là do đạo diễn Thương đích thân quay mà."

 

MC: "..."

 

May mà người ta đã được huấn luyện bài bản, trên mặt giữ vững nụ cười: "Nghe nói cảnh đó phải quay mất một tuần, NG hơn mười lần, về sau làm sao qua được ạ?"

 

"Vấn đề chủ yếu nằm ở tôi, NG cũng là tại tôi thôi, đến phiên đạo diễn Thương quay một lần qua luôn. Về mặt kỹ thuật, khó ở chỗ đây là một cảnh có nhiều chuyển động rất phức tạp..." Tề Đại Nam nghiêm túc nói, "Ban đầu trong lòng tôi cảm thấy thiết kế cảnh quay như vậy rất thừa thãi, nhưng sự thật đã chứng minh ngược lại, trình độ cao thấp trong điện ảnh đôi khi nằm ở cách tư duy, khi nào thì more, khi nào là less is more, phải đưa ra quyết định rất tinh tế, nhưng nó cũng chính là chìa khóa thành công."

 

Đề cương phỏng vấn đương nhiên đã được duyệt trước, có lẽ vì khách mời quá căng thẳng nên mới trả lời dông dài như vậy.

 

Dù nói thế nào đi nữa, trọng điểm của chương trình hôm nay vẫn là quảng bá cho《 Tạm biệt, Angela 》, MC nhanh chóng vòng chủ đề về quỹ đạo: "Theo góc nhìn chuyên nghiệp trong ngành, cảnh quay one-take đó đã tính là kinh điển, rất hoành tráng và ấn tượng, vậy ở lần thử thách tiếp theo ——"

 

"Hoàn toàn không cùng một cấp bậc đâu." Tề Đại Nam nghiêm nghị lắc đầu, "Cảnh quay sòng bạc trong bộ《 Cửa hông 》tuy cũng tập hợp đến một trăm hai mươi diễn viên, nhưng quãng đường máy quay di chuyển cùng lắm chỉ hơn trăm mét, cảnh cũng chỉ kéo dài một phút ba giây. Nó đúng là một cảnh quay với chuyển động phức tạp, cơ mà dù sao cũng chỉ miêu tả góc nhìn chủ quan của Diệp Sâm, shot size với góc quay thực ra rất đơn giản..."

 

MC gật gù, chờ Tề Đại Nam giải thích tiếp.

 

Một giây bối rối chợt xẹt qua ánh mắt Tề Đại Nam, bên tai anh ta vang lên giọng Thương Lục ——

 

"Cho dù là cảnh one-take thì vẫn phải lưu ý đến kích cỡ khung cảnh và góc máy cần thiết, khung hình kết thúc phải ở đúng vị trí của nó. Ngay cả khi không có storyboard, chúng ta cũng phải sáng tạo ra thước phim thật đẹp."

 

.

 

Một nắm đấm ấn xuống tờ giấy cỡ đại vẽ bản thảo tạo hình mỹ thật, giọng nói trầm ổn dứt khoát vang lên: "Nếu không có cảm giác kể chuyện, quay one-take sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết."

 

"Tôi tán thành với cách nói của cậu, nhưng mà..." Đôi mắt ưng của Stephen cũng nhìn chằm chằm vào bản thảo: "Đây là một thử thách chưa từng có."

 

Bối cảnh của phần phim thứ nhất là đêm trước ngày kháng chiến chống Nhật bùng nổ, Ninh Thị vẫn chưa bị chiếm đóng, ngọn lửa chiến tranh chỉ le lói ở miền bắc xa xôi. Giữa tình hình náo động đó, làn gió từ nam dương vẫn thổi qua những tòa nhà mái vòm cũ kỹ, thổi qua những người dân đại lục chạy khỏi nạn đói, các phu nhân quý cô thượng lưu mượn đường tị nạn qua Hồng Kông hoặc mấy nữ minh tinh được các chính khách đưa đi trốn —— Đương nhiên, còn có cả những người già sinh sống lâu năm ở Ninh Thị.

 

"Một mặt ban công nhìn ra đường, mặt bên kia là cửa tiệm. Diễn viên quần chúng ngồi trước cửa tiệm, diễn viên chính đi ngang qua, hai bên gặp nhau," Chỉ đạo mỹ thuật Kỷ Nam chỉ vào sa bàn 3D, "Với tình hình này, sợ là không đủ không gian để quay các cảnh liên quan."

 

Trên thực tế, khó khăn không chỉ có vậy. Phần một bắt đầu quay từ lúc hoàng hôn đến khi dãy phố lên đèn, vì là one-take nên thời gian trong phim tính theo thời gian thực ngoài đời, thừa hay thiếu một giây cũng không thể chỉnh sửa, mà cách bố trí ánh sáng trường quay lúc chạng vạng và cảnh ban đêm phải theo hai kiểu hoàn toàn khác nhau.

 

"Phải sắp xếp shot size cho hợp lý để bố trí đèn, ngoài ra còn nhiều cảnh sinh hoạt phức tạp khác nữa. Nếu lỡ lia máy trúng một trụ đèn nào đó thôi là coi như bỏ." Kỷ Nam chỉ đúng vào trọng tâm, ánh mắt căng thẳng đảo qua Thương Lục và Stephen.

 

Ngoại cảnh lần này do Trần Hựu Hàm giúp đỡ, thời gian đó GC vừa vặn nhận được một nhiệm vụ chính trị lớn của thành phố là cải tạo một khu phố cũ. Trong số mấy miếng đất được chia, phần do GC phụ trách là tốt nhất, có giá trị đầu ra cao nhất, quyền sở hữu cũng rõ ràng và sạch sẽ nhất. Đó là một khu nhà hành chính xây theo lối kiến trúc dân quốc, trước đây đã từng tu sửa ba lần, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, tấm biển "Quảng trường lịch sử Ninh Thị" vẫn bị tháo xuống, từ đó trở đi quyền quản lý tài sản trở nên hỗn loạn hẳn, dần dần biến thành một khu làng đô thị giữa lòng thành phố.

 

Nơi này đã sớm được giải tỏa không còn người ở, sắp sửa bị cài mìn cho nổ để xây nhà mới. Trong một buổi tụ hội, Trần Hựu Hàm có nghe Thương Lục nhắc đến, vậy là đơn giản cho hắn mượn làm phim trường luôn.

 

"Không cần đèn nữa." Thương Lục nói.

 

Lúc này không phải Kỷ Nam mà là Stephen ngẩng phắt đầu lên, quả thực là nghi ngờ mình nghe nhầm, "What?" Ông ta nhíu mày lắc đầu, "I beg you pardon?"

 

Ngữ khí rõ ràng không mấy thân thiện, huống chi ông ta đã lăn lộn ở Hollywood gần năm mươi năm, là nhân vật bước ra từ thời hoàng kim của điện ảnh hiện đại. Dù vẻ mặt ông ta vẫn như thường, nhưng thái độ và cảm giác áp bách đã không giống bình thường nữa. Các nhân viên trong cuộc họp không ai dám thở mạnh, Kỷ Nam bóp bóp lòng bàn tay, cùng Tề Đại Nam đã lui về làm trợ lý đạo diễn bốn mắt nhìn nhau.

 

Thương Lục vẫn thờ ơ, trầm ngâm đặt tay lên môi một lát, sau đó hắn vươn tay vẽ một đường chuyển động lên mô hình 3D, đường chuyển động dừng ngay chỗ ngã ba đường, "Diễn viên chính dừng lại ngay dưới ban công, đúng lúc này trời tối, anh ấy tiếp tục đi, bên tay phải là khách sạn Hữu Nghị. Lúc này cảnh đủ rộng rãi rồi, bố trí ánh sáng cho khách sạn Hữu Nghị, ống kính chủ quan quét ngang qua. Sau đoạn đó diễn viên tiếp tục chuyển động trên đường phố rồi, cho nên không cần lo lắng đến cảnh ban đêm."

 

Ngữ khí của hắn rất bình thản như không nhận ra vẻ tức giận trên mặt Stephen. Qua một khoảng dừng không nghe thấy tiếng trả lời, hắn mới nâng mắt lên: "Sao thế?"

 

Sắc mặt Stephen hơi dịu xuống: "Không có, nhưng mà Sean, cậu vẫn chưa giải quyết vấn đề ánh sáng cho khu vực ban công."

 

Thương Lục chống tay lên mép bàn, lục lọi tất cả kinh nghiệm và kỹ thuật mà mình biết trong đầu, thậm chí cả những ý nghĩ táo bạo nhất: "Có thể dựng một cái khung sắt cao ngang bằng tòa nhà ở bên cạnh, treo đầy đèn lên đó để chiếu sáng cả khu không."

 

Hình thức tương tự như màn hình LED khổng lồ ở các concert âm nhạc, người đứng trước màn hình bị ngược sáng, nhưng nếu đối diện với màn hình sẽ nhận được thứ ánh sáng rất mềm mại.

 

"Nhưng ánh sáng chỉ đến từ một bên, nhân vật ——" Stephen không kịp nói hết câu, sắc mặt đã thình lình chấn động, sau đó chuyển sang phấn khích sâu sắc: "Không, không phải ánh sáng từ một bên ——"

 

"Còn có ánh hoàng hôn." Thương Lục mỉm cười.

 

"Nếu dùng cách này, ánh sáng sẽ rất mềm mại —— đưa bút cho tôi!" Stephen bò xuống bàn thử vẽ lại sơ đồ bố trí đèn lên giấy. Ông ta thuận tay trái, cả tiếng Anh lẫn nét vẽ đều trẻ con như nhau, "Nếu khái niệm này được hiện thực hóa, giá đèn đó phải là một gã khổng lồ..." Không cần máy tính hay công cụ tính toán gì, ông ta hoàn toàn có thể tính ra quy mô đại khái bằng trực giác: "Phải cao ít nhất là năm mươi mét, chúng ta đang chạy đua với mặt trời mà. Bề rộng thì sao? Chúng ta không thể dựng một cái giá đèn dài bằng con đường được đâu."

 

Nhiếp Cẩm Hoa nghe mà choáng váng. Cái đụ má một đứa dám nghĩ một người dám làm, khái niệm gì thế này?!

 

"Nếu chúng ta có thể dọn được một khoảng không gian đủ rộng, kéo đủ xa, đạt độ cao đủ cao, tính toán thêm phạm vi bức xạ của ánh sáng và tăng giảm cường độ là có thể biết được cần rộng bao nhiêu rồi."

 

"Vấn đề là, dãy phố đó có mật độ nhà cửa rất dày, phía sau khu nhà vòm lại là một đống ngõ hẻm nữa, làm sao dọn được không gian?"

 

Kỷ Nam hỏi xong lập tức biết ngay mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Quả nhiên, Thương Lục nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại rồi nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là cho nổ hết."

 

Nhiếp Cẩm Hoa: "?"

 

Không phải, chúng ta quay một bộ phim mà phải phụ trách thêm việc phá bỏ giải tỏa đất giùm người ta nữa à?

 

Thương Lục liếc ông ta như biết rõ suy nghĩ trong lòng đối phương, thản nhiên nói: "Miếng đất đó sớm muộn gì cũng phải dùng mìn phá, cho nên..."

 

Nhiếp Cẩm Hoa: "Cho nên?"

 

Thương Lục: "Cho nên sếp Trần phải xuống tiền đi chứ?"

 

Nhiếp Cẩm Hoa: "..."

 

Mẹ nó, cậu quen thân thì đi mà xin, tôi không có mặt mũi!

 

Thương Lục làm như không thấy thái độ muốn nói lại thôi của ông ta, Nhiếp Cẩm Hoa nghẹn đến mức đỏ mặt, còn hắn đã kịp tập trung chú ý về lại vấn đề đèn đóm, chỉ nói thêm câu nữa: "Chuyện này giao cho ông nhé, sếp Nhiếp."

 

Kỷ Nam cũng gật đầu với Nhiếp Cẩm Hoa, lời ít ý nhiều biểu đạt vẻ thương hại thông cảm cùng vui sướng cực kỳ khi người khác gặp họa.

 

"Tháp đèn cao bao nhiêu rộng chừng nào chỉ là giàn giáo sơ lược thôi, mấu chốt là nó phải có mấy tầng, mỗi tầng phải bố trí bao nhiêu đèn với cường độ mạnh yếu thế nào nữa," Suy nghĩ của Thương Lục đồng bộ với ánh mắt, chỉ cần mắt không nhắm, suy nghĩ trong đầu hắn sẽ không dừng, "Mọi người đã từng ngắm ánh sáng chảy trên mặt nước lúc hoàng hôn chưa?"

 

"Cảm giác mịn như tơ lụa."

 

"Không chỉ có thế, nó còn thể hiện tính trôi chảy của câu chuyện nữa. Mặt nước có kết cấu giống tơ lụa là vì nó làm nhòe đi rất nhiều chi tiết, và ánh sáng sẽ chảy nhấp nhô trên phần tơ lụa đó. Cảm giác như ánh sáng đang chuyển động chính là mấu chốt."

 

Stephen biết hắn lại chuẩn bị đưa ra một đề bài khó nữa. Quả nhiên sau đó Thương Lục nói: "Tôi hy vọng rằng trong lúc thiết kế, ánh sáng nhân tạo của chúng phải làm dịu được ánh hoàng hôn và đạt tới cảm giác nó đang chuyển động," Hắn cân nhắc rồi điều chỉnh cách diễn đạt: "Không phải một cảm giác quá mãnh liệt, nó ở dưới các giác quan, nhưng phải mạnh hơn trực giác... Ý tôi là, khán giả có thể không lập tức nhận ra, nhưng trực giác trong lòng họ sẽ mách bảo, dù là người có trí tưởng tượng nghèo nàn nhất hay mắt thẩm mỹ cằn cỗi nhất cũng đã từng thấy dòng sông ánh sáng đó trong ký ức của mình rồi. Có lẽ nó ở nhà bà ngoại, ở quê cũ, hoặc là trong lần hẹn hò đầu tiên."

 

Một giàn ánh sáng quy mô như vậy cần đến những phép tính toán tinh vi nhất cùng hàng trăm ngàn lần thử lỗi. Stephen cười lắc đầu: "Vì phần một như thiên đường mà cậu chấp nhận đánh đổi tất cả nhỉ."

 

Thương Lục ném bút marker xuống, cuối cùng cũng đứng thẳng dậy: "Tôi không tiếc gì hết."

 

Sau khi xác định xong ý tưởng khái niệm, các bước thiết kế tiếp theo rõ ràng hơn rất nhiều. Đầu tiên bọn họ tìm trong khu phố cũ đó một tòa nhà có ban công thích hợp, bên trái dựng khách sạn Hữu Nghị, bên phải nổ mìn giải phóng hết không gian để dựng giàn đèn —— Đó là công tác xây dựng ở cấp độ vĩ mô, còn việc bố trí chi tiết tòa nhà có ban công thế nào là trách nhiệm của Kỷ Nam.

 

Nếu đã không cần lo đụng phải giá đèn, phần không gian hắn có thể triển khai rộng hơn rất nhiều —— Tuy đó cùng lắm chỉ là một con đường hành lang rộng hơn một mét.

 

Trong một cảnh quay liên tục mà phải đảm bảo đủ shot size phong phú —— toàn cảnh, cảnh rộng, cảnh tầm trung, cận cảnh, đặc tả và cảnh từ trên cao, chắc chắn phải dùng đến Steadicam, đường ray, xe chuyên dụng, dây cáp và cần cẩu một cách trơn tru. Không gian biểu diễn của mỗi diễn viên được quy hoạch ngay từ đầu, diễn viên chính đi như thế nào, bước mấy bước, thậm chí đến góc nào sẽ xoay người đi đâu đều phải diễn tập nhuần nhuyễn.

 

"Thầy Kha vất vả quá."

 

Kha Dữ cầm kịch bản trong tay học lời thoại, trả lời mà không buồn ngẩng đầu: "Không vất vả."

 

Trên trường quay bày đủ mô hình của hai trăm diễn viên, mô phỏng cả cách các diễn viên quần chúng đứng hoặc ngồi và vị trí chính xác của từng người, Kha Dữ phải diễn tập một lượt hoàn chỉnh từ đầu đến cuối với chúng. Công việc này có ba mục đích chính, một là kiểm tra xem thiết kế chuyển động có khả thi hay không, hai là có thể điều chỉnh không gian biểu diễn của mỗi người, ba là xác định độ dài thực tế và độ dài quãng đường phải đi của toàn bộ cảnh quay. Các phản hồi từ những lần diễn thử này sẽ được chuyển cho tổ ánh sáng để bọn họ tính toán ra chính xác các thông số chính của tháp đèn.

 

Công việc này giống như việc phải diễn tập mỗi ngày trước khi quay, thật ra có thể ném cho người khác làm hộ —— Nếu diễn viên chính lười. Tuy truyền ra ngoài chắc chắn không tốt, nhưng xem như cũng là chuyện thường ngày ở huyện của các ngôi sao lớn trên phim trường.

 

Kha Dữ vẫn kiên trì đảm nhiệm công việc đó làm Kỷ Nam cực kỳ xúc động. Bởi vì quá trình này diễn ra rất lâu —— bọn họ đã diễn tập gần hai tuần rồi. Nói cách khác, anh đã diễn trọn phần một bộ phim lặp đi lặp lại trong vòng hai tuần. Anh ta ngẩng đầu nhìn qua Thương Lục, cảm thấy đạo diễn đúng là quá nhẫn tâm.

 

Tháng ba ở Ninh Thị nóng chảy mỡ, Thịnh Quả Nhi tiến lên giúp Kha Dữ lau mồ hôi. Cô nàng từng làm quản lý nghệ sĩ ở Ngang Diệp một thời gian, nhưng sau khi biết ý định nửa rời giới của Kha Dữ liền dứt khoát từ chức về làm cho anh. Quả Nhi là người hiểu anh nhất thế giới ngoại trừ Thương Lục, đã hạ quyết tâm đồng hành cùng anh trong suốt sự nghiệp của mình.

 

Quyết định này xuất phát từ lòng tín nhiệm không đong đếm được, nhưng trong miệng người ngoài nó vẫn dính líu đến chút lợi ích. Vài vị quản lý khác ở Ngang Diệp thường xuyên nói xấu cô sau lưng: "Ai chẳng biết bây giờ Kha Dữ vừa đóng phim vừa đầu tư phim ảnh, phòng làm việc tương lai biết đâu còn ký với nghệ sĩ mới, đương nhiên phải ôm chặt cái đùi vàng đó rồi."

 

Kha Dữ để Quả Nhi làm quản lý cho mình, nhưng cô còn đảm trách luôn công việc của một trợ lý.

 

"Anh, hay là chúng ta kêu họ cho nghỉ một chút đi." Thịnh Quả Nhi nhìn áo sơ mi sau lưng anh đã hơi chuyển màu trong suốt.

 

"Em xem ở đây có ai đang nghỉ không?" Kha Dữ thản nhiên nói.

 

Đích xác là không có ai. Mọi người đều biết đây là một công trình lớn, mỗi ngày nghỉ ngơi nhiều bao nhiêu thì công việc lại bị kéo ra lâu thêm bấy nhiêu, tiền cũng phải đốt thêm mấy trăm ngàn.

 

"Thật ra ai cũng mệt cả mà..." Quả Nhi vẫn nhạy bén như trước.

 

Kha Dữ hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thương Lục. Hắn đang đứng sau máy theo dõi cùng Stephen xem lại một đoạn phim bị bỏ. Nếu phải chọn ra một vị chiến sĩ thi đua trong đoàn, một người mệt mỏi suốt ngày suốt đêm, Thương Lục xếp thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Mấy tháng nay mỗi ngày hắn chỉ ngủ khoảng bốn tiếng, một người coi trọng ngoại hình như hắn, chỉ vì quá chăm chú vào các vấn đề kỹ thuật nên có đôi khi đến phim trường còn quên luôn việc cạo râu.

 

Quả Nhi nói rất đúng, ở đây không ai là không mệt, nhưng vì Thương Lục luôn đi đầu làm gương nên không có người nào dám đứng ra xin nghỉ.

 

Kha Dữ gấp kịch bản lại, tiến lại gần máy theo dõi.

 

"Yu." Stephen gọi anh.

 

Kha Dữ gật đầu đồng thời mím môi, quay sang gọi Thương Lục: "Đạo diễn."

 

"?"

 

"Anh mệt."

 

Thương Lục theo bản năng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, Kha Dữ lại nói: "Không cần biết bây giờ là mấy giờ, anh muốn nghỉ ngơi."

 

Holyshit, Kha Dữ giở bệnh ngôi sao!

 

Toàn bộ tổ quay phim tổ mỹ thuật tạo hình tổ đạo diễn đồng loạt cúi đầu ra vẻ bận rộn —— thực ra là đang hóng chuyện, nhưng không dám hóng quá lộ liễu.

 

Kha Dữ đứng đối diện Thương Lục, hắn liếc một cái đã hiểu ngay, sau đó quay sang thì thầm mấy câu với Stephen, Tề Đại Nam giơ cao tay vỗ vỗ: "Nghỉ ngơi bốn mươi lăm phút!"

 

Cả phim trường đè nén tiếng hô tô phấn khích, vội vàng ném hết thiết bị nằm ngồi ngả nghiêng đầy dưới đất.

 

Kha Dữ mở tủ lấy ra hai lon Coca ướp lạnh, ném cho Thương Lục một lon. Phòng nghỉ cũng được xây dã chiến ngay trên phim trường, phải đi bộ mất một đoạn, Thương Lục cùng anh đi qua đó.

 

Khoen lon bật mở cùng tiếng bọt khí kêu tanh tách mát lạnh.

 

"Cầm đầu bãi công, phải phạt thế nào?"

 

"Anh mà không đình công, một là em mệt chết hai là mọi người cùng mệt chết." Kha Dữ uống một hơi hết nửa lon, "Mọi người đã đến cực hạn rồi. Anh là người có địa vị cao nhất ở đây, nếu không nghỉ thì bọn họ cũng không dám than mệt. Anh chỉ phải đi qua đi lại mấy bước đọc lời thoại thôi, nhưng em xem, cả quay phim lẫn Steadicam đều sắp say nắng tới nơi rồi, đám nhân viên đạo cụ dưới trướng Kỷ Nam có ai không biến thành c* li không?"

 

"Em biết." Thương Lục nở nụ cười, "Là lỗi của em, cứ nghĩ bọn họ mệt sẽ nói ra ngay chứ."

 

"Điện ảnh là đức tin của em, có lẽ cũng là đức tin của nhiều người ở đây, nhưng không phải của tất cả mọi người. Có lẽ đó chỉ là một công việc mưu sinh của bọn họ thôi." Kha Dữ nói xong lại áp lon Coca tỏa khí lạnh lên cánh tay Thương Lục, "Này, nếu xuyên không về thời cổ đại, em chính là kiểu bạo quân hi sinh tất cả vì nghiệp lớn thiên thu cũng nên?"

 

Bước chân Thương Lục hơi dừng, "Bạo kiểu gì? Là đốt sách chôn nho sinh, làm Mạnh Khương Nữ khóc sập Trường Thành, hay là kiểu nổi lửa thiêu chư hầu mua tiếng cười ngàn vàng của anh?"

 

"Em xếp Tần Thủy Hoàng chung mâm với Chu U Vương, coi chừng đến tối ông ta về tìm em đấy."

 

Hơi thở của hắn mang theo ý cười như có như không, "Thế anh là Lý Tư hay là Bao Tự?"

 

"Anh ——"

 

Thương Lục không chờ anh trả lời đã chụp luôn tội danh hồng nhan họa quốc lên đầu, "Vừa rồi Bao Tự đã thấy vui chưa?" Cửa kẽo kẹt mở ra lại bị lưng hắn nhẹ nhàng đóng lại, cành cạch khóa trái. Thương Lục lười biếng dựa vào cửa, "Nếu vui rồi thì cười một cái cho bạo quân trước mắt anh xem nào."

 

Ôi chao, mọi người có thấy lạ không, diễn viên chính nghỉ ngơi trở về đôi môi còn đỏ đẹp hơn lúc nãy nữa.

 

---

 

Lời tác giả:

 

Ngày nghỉ vui vẻ, tôi vẫn cố gắng update cách ngày đây~

 

Phần truyện này sẽ đề cập đến công việc quay phim và những chuyện thường ngày trên phim trường, chỉ là mỗi chương có một trọng điểm khác nhau. Các khái niệm cơ bản đã được phổ cập trong chính truyện cả rồi, hôm nay có thêm một từ mới nè: khung hình kết thúc – Lạc bức, nghĩa là hình ảnh xuất hiện cuối cùng khi cảnh quay kết thúc. Bởi vì cảnh quay là one-take nên có thể hiểu là hình ảnh cuối cùng mà máy quay dừng lại. Ví dụ như cảnh quay Kha Dữ và Ưng Ẩn đối thoại, ống kính cuối cùng nhắm vào mặt cậu ấy thì tức là "lạc bức" dừng trên người Kha Dữ.

 

Trước đây tôi có nói qua về quan hệ giữa chỉ đạo quay phim và đạo diễn rồi, có đạo diễn không quá am hiểu về hình ảnh hay cách quay dựng, cho nên storyboard sẽ ném cho họa sĩ làm, việc quay phim ném hết cho chỉ đạo quay phim. Nhưng đối với một đạo diễn chuyên quyền (Thương Lục: cứ kêu thẳng tên tôi ra xem nào), anh ta sẽ muốn thao túng tất cả, chỉ đạo quay phim chỉ phụ trách hoàn thành ý tưởng, sau đó là trợ giúp về mặt kỹ thuật, thẩm mỹ và cung cấp lời khuyên dựa trên kinh nghiệm cá nhân. Nói tóm lại, trong ngành công nghiệp điện ảnh, tất cả mọi người trên phim trường chỉ là công cụ của đạo diễn mà thôi.

 

Cho nên, cho dù lần này hợp tác với chỉ đạo quay phim cấp bậc huyền thoại Hollywood, nhưng có thể nhìn ra rằng Thương Lục vẫn là người nắm quyền chủ đạo.

 

Một vị chỉ đạo quay phim lợi hại ở chỗ mỗi lần hợp tác với một đoàn phim và đạo diễn khác nhau sẽ show ra được nhiều phong cách nhưng vẫn phù hợp hoàn hảo với từng người, trong khi cốt lõi họ vẫn có gu thẩm mỹ nhất quán, hay bên không xung đột lẫn nhau.

Bình Luận (0)
Comment