Edit: Leia
Tết Âm lịch đang đến gần, công tác trù bị của đoàn phim cũng sắp đi đến hồi kết. Ngoại trừ diễn viên chính, hơn hai trăm diễn viên phụ và quần chúng đã được tuyển chọn xong.
One-take khác với kiểu quay phim thông thường, tỉ lệ chấp nhận sai sót đối với diễn viên quần chúng cơ bản bằng 0. Những diễn viên này chỉ có vài câu thoại, có khi chỉ đi lướt qua ống kính trong giây lát. Chính vì lẽ đó mà phó đạo diễn phụ trách diễn viên và Dư Trường Nhạc đã lập ra một bảng biểu casting với cấp bậc rõ ràng, phân chia nghiêm ngặt thời lượng quay của từng người và tiến hành sàng lọc dựa trên các mức độ khác nhau. Kết quả cuối cùng là, tuy nói "diễn quần chúng" nhưng người trúng tuyển phần lớn đều là các diễn viên lớn tuổi hoặc có kinh nghiệm.
Sau nhiệm vụ lớn đó, trên dưới đoàn phim rốt cuộc cũng có thể thở phào về nghỉ Tết. Trước khi nghỉ, Thương Lục mở họp lần cuối, Kha Dữ cũng tham dự với tư cách một trong số các nhà đầu tư, hai người cùng nhau tặng bao lì xì cho các thành viên cốt cán trong đoàn. Chỉ đạo mỹ thuật Kỷ Nam cầm tiền lì xì mà rưng rưng nước mắt: "Qua năm mới lại bắt đầu một trận đánh cam go nữa."
Thật ra áp lực của Kỷ Nam không thua gì Tề Đại Nam cả, tháng 10 đọc kịch bản xong, anh ta bắt đầu lên ý tưởng cho bối cảnh. Nhiều khi bản thảo sắp hoàn thành rồi lại bị bác bỏ phải làm lại từ đầu, rất dễ khiến người ta phát cáu. Hồi Tết dương lịch Thương Lục tặng anh ta một bức thư pháp, tưởng có gì sâu sắc, mở ra lại là ——
"Hầm không nát, nấu không chín, giã không dập, chiên không cháy, chỉ là một hạt đậu đồng kêu đinh đang"
Kỷ Nam mếu máo mỉm cười treo nó trong phòng làm việc, đầu lướt qua một vạn câu chửi thề. Từ đó trở đi, bất kể ai tới thăm ban đều vui vẻ hả hê chạy tới chỗ bức thư pháp chụp một tấm ảnh kỷ niệm.
Thương Lục vỗ vai Kỷ Nam: "Lần này làm tốt, anh chính là chỉ đạo mỹ thuật xuất sắc nhất đấy."
Kỷ Nam biết, cuộc chiến thực sự nằm hết ở năm tới. Stephen đã xác nhận vào đoàn, mỗi một vị bậc thầy trong giới nghệ thuật đều là một gã bạo chúa. Thân là chỉ đạo quay phim huyền thoại Hollywood, các thước phim để đời và tính tình hung bạo của ông ta đều được viết thẳng vào sách giáo khoa. Phần phim thứ nhất là một cảnh one-take với sự góp mặt của hơn hai trăm diễn viên, phải nói là khó khăn cấp bậc sử thi và lịch trình phức tạp đến muốn tê liệt. Kỷ Nam lãnh đạo tổ mỹ thuật tổ tạo hình, phải làm thế nào phối hợp với tổ ánh sáng tạo hiệu ứng như mong muốn, quả thực là một trận đánh gian nan và ác liệt.
Trên bàn tiệc rượu vào lời ra, tất cả những gì ngày thường mọi người chỉ dám giấu trong bụng hôm nay cũng mượn rượu lấy ra đùa được hết. Lão Tiêu bên tổ thu âm cũng là người quen cũ hợp tác cả ba bộ phim trước, quay sang hỏi Thương Lục: "Đạo diễn, tôi thấy cậu có hôm đeo nhẫn có hôm lại không đeo, cậu thật sự bước vào nấm mồ hôn nhân rồi à, hay là đeo để ngừa phiền phức thôi?"
Chiếc nhẫn đính hôn trên tay Thương Lục đúng là xuất hiện rất thất thường, làm cả bọn luôn hoài nghi mình hoa mắt. Thật ra nếu thận trọng quan sát sẽ nắm rõ quy luật ngay, có truyền thông thì tháo xuống, không có truyền thông lại đeo, tham dự hoạt động bên ngoài tháo xuống, làm việc trong văn phòng đeo lên.
"Chắc chắn là thật rồi," Một người khác ồn ào, "Lần trước tôi thấy mà, đạo diễn đi rửa tay còn phải tháo nhẫn luôn đấy."
"Ủa? Đây không phải nhẫn của nhãn hàng thầy Kha làm đại sứ à?" Một người tinh mắt hỏi ngay.
Đề tài lập tức vòng lên người Kha Dữ, hai ngón tay anh miết lên chiếc ly chân cao, đang nhàm chán quan sát rượu vang lắc lư trên thành ly. Thình lình nghe thấy tên mình, anh giật mình nâng mắt: "Hả?"
Ngón tay đặt dưới đế ly hôm nay cũng đeo nhẫn.
Mọi người: Úi chao.
Thương Lục không tránh ngại, thậm chí còn cợt nhả hỏi thăm: "Thầy Kha nghĩ gì mà hôm nay đeo nhẫn thế?"
Thần sắc rất là nhàn nhã.
Câu hỏi thú vị lắm, không biết là ai ghen lòi mắt với Ưng Ẩn, về nhà còn tra hỏi anh lý do tại sao không đeo nhẫn. Nói nhảm, hắn xem năng lực trinh thám soi hàng bách phát bách trúng của fan là đồ bỏ cả sao?
Kha Dữ nâng tay lên, "Cái này à?" Xong còn v**t v* rồi xoay xoay, "Của Harry Winston, đồ đại ngôn ấy mà, thỉnh thoảng có nghĩa vụ phải đeo."
Lão Đỗ chủ nhiệm sản xuất vừa nhảy việc và được GC chính thức thu nhận, không biết là thật sự không hiểu hay vờ vịt, hỏi: "Nếu không đeo thì sao?"
Kha Dữ liếc nhìn Thương Lục: "Không đeo người ta giận."
Lão Đỗ: "..."
Thương hiệu hàng đầu mà sao gắt gỏng thế.
Kha Dữ cười như không cười: "Có khi còn dọa tôi đòi hủy hợp đồng nữa cơ."
Lão Đỗ khí phách cảm thán: "Thương hiệu lớn mà keo kiệt thật!"
Kha Dữ: "Đúng vậy."
Thương Lục hết cách với anh, hắn bất lực nhìn Kha Dữ qua ngọn đèn: "... Đừng nói bậy."
Kha Dữ nâng cằm: "Nhẫn của đạo diễn là ai tặng đấy? Gu thẩm mỹ khá quá."
Thương Lục biết anh nổi máu trêu đùa, không phối hợp mà chỉ lạnh lùng đáp: "Tùy tiện đeo chơi thôi."
"Tự mua à?"
"Không được sao?"
"Sao phải mua loại giống của anh? Định giúp anh tăng doanh số? Sao không lên Weibo show bill luôn đi."
Thương Lục: "..."
Kha Dữ bật cười bằng giọng mũi, tựa như một ly champagne sóng sánh trong tiệc rượu, "Lỡ bị người ta chụp lại, fan CP sẽ hiểu lầm, bạn gái em không giận đấy chứ?"
Thương Lục lãnh đạm gằn từng chữ: "Dỗ dành chút là được."
Cả bàn tiệc há hốc mồm mờ mịt nhìn hai người ném banh qua lại, ánh mắt hết nhìn người này lại nhìn người kia. Nhân viên đoàn phim hồ hởi mừng thầm, cứu tinh cuối cùng đã trở lại rồi! Hai năm! Bọn họ bị bạo quân Thương Lục thống trị suốt hai năm, trông ngày trông đêm rốt cuộc cũng kéo được người có thể trị hắn về lại đoàn!
Kỷ Nam cầm đầu, tất cả mọi người đồng loạt cầm ly lên, nước mắt rưng rưng nói: "Thầy Kha, không nói nhiều nữa, tất cả đều ở trong ly rượu này!"
Sau đó một hơi cạn sạch ly.
Kha Dữ: "...?"
.
Truyền thống của dân xứ Cảng rất coi trọng Tết Nguyên Đán, đến tận ngày nay vẫn lưu giữ tập tục vui chơi náo nhiệt trắng đêm Giao Thừa. Nếu cả gia tộc cùng tụ họp, bọn họ sẽ càng khua chiêng đánh trống múa lân múa rồng bái thần tế tổ bận rộn hơn nữa. Nhà bình thường đã thế, càng đừng nói đến những gia đình giàu có hiển hách. Từ trước Tết mấy ngày, cả nhà họ Thương đã bận rộn trang hoàng quét dọn, theo chỉ thị của Ôn Hữu Nghi, việc chuẩn bị của năm nay càng phải tỉ mỉ hoành tráng hơn.
"Đây là lần đầu Đảo Nhỏ đến nhà chúng ta đón năm mới, không biết ở có quen không, hay sẽ nhớ nhà?"
Thân làm nữ chủ nhà, Ôn Hữu Nghi đã đứng ra phụ trách mấy trăm bữa tiệc lớn nhỏ, cũng từng tiếp đãi cả công chúa vương phi thủ tướng hoặc các chính khách người nổi tiếng khắp thế giới, gặp ai cũng giữ được phong phạm tao nhã cao quý. Đối với giới thượng lưu xứ Cảng mà nói, những người hầu quản gia dưới bàn tay Ôn Hữu Nghi dạy dỗ phải nói là quý như vàng, nhưng cực kỳ hiếm thấy bên ngoài —— Bởi vì chẳng mấy ai có nhu cầu nhảy việc.
Ngay cả Thương Kình Nghiệp cũng cảm thấy dáng vẻ bối rối hấp tấp của bà quá mới mẻ, ông nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở: "Còn năm phút nữa là máy bay hạ cánh."
Ôn Hữu Nghi vuốt mặt, vươn tay lên búi lại tóc, "Lục Lục nói thế à?"
"Mới nhắn tin mười lăm phút trước."
Trợ lý cá nhân Tiểu Lai, cánh tay phải đắc lực của Ôn Hữu Nghi đứng bên cạnh nhắc nhở: "Phu nhân, bà vẫn chưa thay trang sức kìa."
Cô vẫn còn khắc sâu ấn tượng về lần đầu tiên Ôn Hữu Nghi gặp mặt Kha Dữ, âu phục màu trắng tiêu chuẩn, đeo vòng cổ ngọc lục bảo 6 carat nạm thêm 120 viên kim cương trắng, mà đó chỉ tính là trang phục và trang sức thường ngày của bà. Lần này đón khách về, lại cùng nhau đón năm mới lý ra phải long trọng hơn mới đúng. Thế nhưng Ôn Hữu Nghi lại nói: "Cứ để thế này thôi."
Tiểu Lai liếc mắt quan sát, hôm nay bà chủ đeo một chiếc vòng tay ngọc xanh biếc cùng nhẫn cưới, cổ đeo dây chuyền ngọc trai đơn giản, nhìn qua cực kỳ mộc mạc. Nhưng nếu Ôn Hữu Nghi đã nói vậy tức là bà đã có tính toán riêng trong đầu.
Tháng 2 ở Ninh Thị không quá lạnh, còn Hồng Kông không khác gì mùa hè. Lúc ngồi trên máy bay chưa cảm thấy gì, cabin vừa mở cửa một cái, nhiệt độ bên ngoài lập tức ùa vào trong. Bà được Kha Dữ đỡ đi, gấu áo đung đưa lay động trước gió.
Ôn Hữu Nghi chắp hai tay trước người, đứng sóng vai cùng Thương Kình Nghiệp. Thương Lục đi ngay phía sau Kha Dữ, tay xách xe lăn gấp của bà. Sau khi xuống khỏi cầu thang, Ôm Hữu Nghi chủ động tiến lên cúi người, đưa một tay ra tự nhiên đỡ bà nội: "Bà ơi, bà đi đường có thấy quen không?"
Bà lão mắc chứng alzheimer vốn đã không phân biệt được thế nào là quen với không quen rồi, đầu óc nửa mê nửa tỉnh, lúc mê man thỉnh thoảng lại hô hoán Kha Dữ mau đi trốn Mai Trung Lương, khi tỉnh táo có thể nhớ được vài chuyện cũ, biết quan tâm sức khỏe Kha Dữ. Hồi còn trên máy bay bà ngủ được nửa giấc đã đỉnh dậy, hỏi Kha Dữ mình đang đi đâu. Kha Dữ chưa kịp trả lời, bà chợt nói: "Có phải chúng ta đi Hồng Kông không?"
Khiến cả Kha Dữ lẫn Thương Lục phải kinh ngạc.
"Phải ạ, con đưa bà đi Hồng Kông đón Tết."
Đây là lời mời từ Ôn Hữu Nghi xuất phát từ lòng quan tâm với người nhà, cũng là dịp Tết Nguyên đán đầu tiên sau khi hai người cầu hôn thành công, đương nhiên phải khác. Những năm trước Kha Dữ luôn về đảo ăn Tết với bà, suốt cả tháng Giêng trải qua trong nhàn nhã, yên tĩnh và cô đơn, lâu lắm cũng không đi thăm viếng ai.
Bà nghe được câu trả lời, khuôn mặt nở nụ cười tinh nghịch: "Bà biết ngay mà."
"Làm sao bà biết?" Kha Dữ hỏi bằng ngữ khí dỗ trẻ con.
Cánh mũi bà hơi giật giật, chất giọng Quảng Đông bất biến: "Con không biết đâu, bà ngửi được mùi gió đấy."
Đây đương nhiên là những lời vô căn cứ, bọn họ đang ở cách mặt đất hơn ba ngàn feet, đâu thể nào có gió được?
Thương Lục mở xe lăn, Kha Dữ và Ôn Hữu Nghi cùng đỡ bà ngồi xuống, anh trả lời thay bà: "Vẫn quen ạ, chỉ là lâu rồi mới rời nhà nên bà hưng phấn lắm."
"Bà ơi, ngày mốt là ba mươi Tết rồi, năm nay bà cùng ăn Tết với nhà chúng cháu nhé." Ôn Hữu Nghi nói.
Bà gật đầu, nheo mắt cười nói: "Hong Kong."
Khi người ta có tuổi, tròng mắt sẽ chuyển sang màu vàng trầm đục. Trong đôi mắt không còn trong trẻo đó, bà nhớ lại những ánh đèn màu rực rỡ và pháo hoa ở Cảng Victoria vào một năm nào không rõ. Bởi vì khung cảnh đẹp như vậy mà lại miễn phí, cho nên bà mới dừng chân lại một chút để ngắm nghía cùng Kha Dữ. Đó cũng là một trong số những giờ phút hiếm hoi Mai Trung Lương thể hiện chút lương tâm, lão ta ra vẻ rành rẽ dạy bà cách phát âm tiếng Anh chữ "Hong Kong", đồng thời ngửa đầu khen pháo hoa này lớn thật. Chỉ có mình Kha Dữ là liếc nhìn ánh mắt bà được pháo hoa chiếu rọi lấp lánh, như thể bà vừa có được chút hạnh phúc mà người bình thường nào cũng dễ dàng sở hữu.
Ôn Hữu Nghi tặng bà một bộ quần áo mới bằng gấm đỏ thêu chìm hoa văn hoa hồng, cắt may vừa rộng rãi vừa khéo léo, rất hợp với nước da bà. Bà cực kỳ thích, tối ngày hai mươi chín âm lịch còn sai Kha Dữ lấy bộ đồ ra khỏi tủ để v**t v* ngửi ngửi. Như chợt nhớ ra chuyện gì, bà cúi đầu lẩm bẩm: "Thao Thao bảy tuổi rồi, phải may đồ mới thôi."
Người nhà họ Thương mặc kệ là đi bao xa hoặc bận rộn chuyện gì, đến Tết luôn phải trở về nhà đoàn tụ mấy ngày, ngay cả Thương Minh Trác quanh năm không có ngày nghỉ cũng không ngoại lệ. Qua ba mươi Tết, tất cả những mệt mỏi của năm cũ được gác lại, mọi người vui vẻ hân hoan, nhà trong nhà ngoài quét tước trang hoàng sạch đẹp, đến mấy bụi cây ngoài vườn cũng được treo rất nhiều bao lì xì đỏ thắm, để cho ai tùy tay hái xuống đều nhận được lời chúc phúc năm mới vui vẻ nhiều may mắn.
Thương Minh Trác về đến nhà lập tức ồn ào đòi xem nhẫn đính hôn của hai người, cô đã sớm nghe chị Minh Tiễn tường thuật toàn bộ quá trình. Thân là tuyển thủ độc thân từ trong bụng mẹ, Minh Trác vẫn không khỏi ghen tị, "—— Nghĩa là hai đứa có tận ba đôi nhẫn giống y nhau?"
"Chính xác."
"Ngốc thế."
"Chị không hiểu được đâu." Thương Lục vặc lại chị ba.
"Thế em đang đeo nhẫn của đôi nào?"
"Em đeo nhẫn anh ấy tặng, anh ấy đeo nhẫn em tặng."
"Mấy cái còn lại thì sao?"
Thương Lục kéo chiếc nhẫn xỏ dây chuyền bên trong cổ áo ra, Minh Trác cạn lời: "Còn đâu nữa?"
"Đôi nhẫn đầu tiên bọn em cất kỹ, chờ năm mươi năm sau tổ chức đám cưới vàng lại lấy ra."
Thương Minh Trác: "Ọe."
Trong năm anh chị em, giờ phút này chỉ có mình Thương Minh Bảo não yêu đương là hiểu được Thương Lục: "Trời ơi lãng mạn muốn chết!"
Ngày lễ ngày tết không được nhắc điềm gở, không chờ Minh Tiễn nhắc, Minh Bảo lập tức sửa miệng ngay: "Lãng mạn muốn sống!"
Nếu như trước đây cô nàng có lỡ miệng, Ôn Hữu Nghi sẽ luôn bênh vực một câu: "Trẻ con nói không lựa lời". Bây giờ người lớn đùng rồi không thể lừa thần lừa Phật nổi nữa, Minh Tiễn búng mũi em một cái xem như trừng phạt.
Kha Dữ đưa bà đi dạo vườn hoa một vòng, qua tận đảo nhân tạo xem hồng hạc. Tinh thần người già không quá tốt, đi một chút đã muốn nghỉ ngơi, anh đành đưa bà trở về phòng ngủ trưa. Có lẽ vì chất lượng chăn đệm quá tốt nên một người lạ giường như bà cũng không có chút khó chịu bất an nào, bà chỉ thi thoảng hỏi thăm mấy người bạn già cùng viện dưỡng lão như chú Tài chú Tiêu bà Vi tại sao không có mặt ở đây. Kha Dữ hỏi bà có thích chỗ này không, bà gật gù nói thích lắm.
Trở lại phòng sinh hoạt, có hương trà thoang thoảng, bướm quý bay dập dờn, mấy anh em đang ngồi quây quần bên bàn trà tán gẫu. Ánh mắt Minh Bảo tinh nhất, lớn tiếng hô lên: "A, mợ tư tới rồi kìa!"
Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả, Kha Dữ thản nhiên đáp lại: "Miệng ngọt thế, anh chưa đưa phí sửa miệng nữa mà."
Minh Trác nói: "Trước khi về nước chị có qua khu người Hoa một hôm, rạp chiếu phim bên đó đang chiếu bộ《 Hoa tâm công địch 》đấy."
Đó quả thực là một bộ phim vui vẻ hợp chiếu dịp lễ tết, thế nhưng ý tứ của Minh Trác không chỉ dừng ở đó: "Bây giờ em không chỉ là ngôi sao nổi tiếng trong nước, mà đã là ngôi sao nổi tiếng của cộng đồng người Hoa toàn thế giới rồi!"
Phàm là chỗ nào có sự hiện diện của người gốc Hoa là sẽ xuất hiện hình ảnh của Kha Dữ, không chỉ có người Hoa ở Thái Lan hay Malaysia, mà còn cả người Hoa ở châu Âu châu Mỹ. Thành tích ấn tượng như vậy có một phần công không nhỏ nằm ở ngôn ngữ mẹ đẻ. Tiếng Quảng Đông và tiếng Triều Sán vốn là ngôn ngữ quê hương của giới Hoa kiều, Kha Dữ lại là người có bản sắc đa dạng, dù là người gốc Hoa ở các vùng văn hóa khác nhau đều có thể tìm thấy một phần đồng điệu trên người anh.
"Thế nào, quay bộ điện ảnh mới chắc áp lực lắm nhỉ?"
Thương Lục thuận thế kéo anh vào trong lòng, trả lời thay: "Cố gắng hết sức sẽ không có gì phải tiếc nuối."
Bởi vì nhà có đến hai người làm nghệ thuật nên cả nhà bắt đầu quan tâm đến tin tức giới giải trí, "Chị thấy tất cả mọi người đều rất chờ mong vào cảnh one-take của em, cái đó hình như khó lắm đúng không?"
"Một khi bắt đầu quay one-take sẽ không được phép mắc lỗi, đến bao giờ quay xong mới thôi."
"Thế nghĩa là rất thử thách diễn xuất?"
Thương Lục gật đầu: "Ừ, cho nên chỉ có mình Kha Dữ mới diễn được, kinh nghiệm diễn kịch sân khấu của anh ấy không có sách giáo khoa nào có thể tái hiện lại."
Dù nghe Thương Lục khen ngợi mình bao nhiêu lần, trong lòng Kha Dữ vẫn không khỏi căng thẳng chứ không được ung dung như vẻ ngoài. Anh là diễn viên phái nhập tâm được toàn thế giới công nhận, thế nhưng vẫn bất an vì một giây xuất hiện trong phim của Thương Lục. Phải làm tốt đến mức nào mới xứng đáng với tài năng của hắn? Kha Dữ cảm thấy con đường này mãi mãi không có điểm cuối, nhưng anh vẫn vui vẻ cam chịu.
Thương Thiệu hỏi: "Nữ diễn viên đóng chính là ai?"
"Cô ấy tên Ưng Ẩn." Thương Lục đáp.
"Ưng Ẩn." Thương Thiệu lẩm nhẩm hai chữ ngắn ngủi này, mỉm cười: "Cái tên nghe lạ thật."
"Diễn xuất khá lắm, là lựa chọn tốt nhất đấy."
Đột nhiên Minh Tiễn nói: "Khởi Lệ chưa từng ký hợp đồng đại sứ nào, vì em mà chị phải chịu tổn thất lớn rồi. Chị mặc kệ, phí đại ngôn chia đôi."
Thương Lục nghiêm túc: "Tết nhất đừng keo kiệt như vậy mà."
Thương Minh Tiễn quay sang Kha Dữ: "Vẫn chưa ký giấy chưa mời tiệc rượu, em nên suy xét lại nó đi."
Thương Lục: "..."
Minh Tiễn tiếp tục đào hố: "Hoặc là trao đổi bằng thứ khác."
Thương Lục ra vẻ chăm chú lắng nghe, Thương Minh Tiễn nói: "Cho Đảo Nhỏ cùng làm đại sứ, em quay quảng cáo cho chị."
Ba người còn lại chăm chú xem kịch vui, Thương Lục vẫn cố gắng sưởi ấm trái tim tư bản băng giá của chị gái: "Mua một tặng hai có phải hơi quá đáng không?"
Kha Dữ cười không dừng được, đứng ra quyết định thay: "Cứ quyết định vậy đi, cảm ơn Monica đã trợ giúp."
Thương Minh Tiễn được hời còn cố ra vẻ, chưa chịu buông tha Thương Lục: "Em chưa quay quảng cáo thương mại bao giờ, giao cho em chị còn không yên tâm đâu đấy."
Minh Bảo giơ tay: "Chị hai chị hai, để em đi trông giúp chị! Em sẽ đến trường quay theo dõi anh ấy cho!" Cô nhỏ tiếp tục bày trò, "Anh, em định tìm thời gian rảnh mời mọi người tới thăm ban nữa!"
Trực giác Thương Lục mách bảo rằng "mọi người" này rất không ổn, quả nhiên Minh Bảo giơ ngón tay đếm: "Ba nè, mẹ nè, anh cả, chị hai, chị ba, em, Phỉ Nhiên, chú Minh, chú Xương, chị Yến, Tiểu Lai...."
Thương Lục nhíu mày: "Em tưởng trường quay là vườn bách thú hả?"
"Quyết định vậy đi! Ai không đồng ý giơ tay lên ba hai một thông qua! Ái da ——"
Ôn Hữu Nghi đi lướt qua ô cửa kính, bên trong căn phòng sinh hoạt tràn đầy ánh nắng ấm áp, em út đang bị anh trai tác động vật lý bỏ chạy trối chết, chợt giật mình cảm giác như năm đứa con vẫn chưa trưởng thành. Bà khẽ nở nụ cười, cúi đầu sửa sang lại chiếc bình gốm hai quai ôm trong tay rồi nhẹ nhàng bước tiếp.
Tập đoàn lớn yêu cầu lúc nào cũng phải có người túc trực giải quyết sự vụ. Theo thông lệ, vào ngày cuối cùng của năm cũ Thương Kình Nghiệp luôn tốn hết phân nửa thời gian ở lại động viên thăm hỏi các nhân viên ca trực. Tiền công làm việc ngày lễ luôn cao hơn ngày thường, ngoài ra ông còn chuẩn bị thêm bao lì xì để gửi đến toàn bộ nhân viên trong hệ thống, chưa bao giờ chậm trễ. Đó là hệ thống quản lý của tập đoàn Thương Vũ, quản lý toàn bộ các chi nhánh và công ty con trên toàn thế giới với mấy chục ngàn nhân viên làm việc, trong một đêm Thương Kình Nghiệp có thể phát đến cả triệu nhân dân tệ tiền lì xì.
Tối nay Thương Thiệu vốn cũng phải ở lại công ty thăm hỏi động viên nhân viên, nhưng có Kha Dữ và bà ở nhà, anh ta thân làm con trưởng nên về nhà sớm đãi khách mới phải đạo.
Thương Kình Nghiệp về đến nhà vào giờ cơm tất niên. Tắm rửa thay quần áo xong, ông đi qua ân cần chào hỏi bà Kha Dữ trước, chúc bà năm mới vui vẻ rồi tự tay đưa người đến phòng tiệc, mời bà ngồi xuống. Thật ra bà Kha Dữ không lớn tuổi hơn Thương Kình Nghiệp bao nhiêu, nhưng nhìn qua vẫn có cảm giác chênh lệch thế hệ rất lớn. Đây chính là sự bất công của số mệnh, nhưng Thương Kình Nghiệp vẫn nghiêm túc đối xử với bà như người bề trên.
Bà cầm trong tay một xấp bao lì xì, bao đầu tiên đưa cho Thương Kình Nghiệp: "Được nha được nha, cung hỉ phát tài."
Minh Bảo xếp hàng tiến lên phía trước, ngoan ngoãn nói: "Chúc bà năm mới vui vẻ, chúc qua năm bà nhớ tới anh Đảo Nhỏ nhiều thêm một chút!"
Bà đáp: "Được nha được nha."
Minh Tiễn nói: "Chúc bà thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
Hình như bà rất thích Minh Tiễn, cứ kéo tay cô lại v**t v* mãi.
Minh Trác chúc bà năm mới đại cát đại lợi, ăn ngon ngủ tốt, bà gật đầu. Thương Thiệu ngồi xổm trước xe lăn: "Luôn nở nụ cười, mỗi ngày vui vẻ."
Đến phiên Thương Lục, hắn ngẫm nghĩ rồi cầm tay bà, tay kia nắm tay Kha Dữ, nhìn anh xong mới nói: "Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu*."
*年年有今日, 岁岁有今朝: Năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như sáng nay.
Pháo hoa năm nay càng long trọng đẹp đẽ hơn những năm trước, từng đóa hoa lửa nở rộ trên triền núi làm đêm đen sáng rực như ban ngày. Những bông hoa rực rỡ xinh đẹp đó in dấu trên võng mạc, bởi vì chúng quá lấp lánh nên phản chiếu vào đôi mắt mọi người cũng long lanh rạng rỡ, tựa như không còn điều xấu xa hiện diện trên thế giới, mỗi một sự kiện, mỗi một phút một giây đều chứa đầy điều tốt đẹp và may mắn.
---
Lời tác giả:
Câu về đậu đồng là của Quan Hán Khanh nha.
Trên máy bay tư nhân có nối mạng nên Thương Lục có thể gửi tin nhắn như thường.