Edit: Leia
Tin tức《 Tạm biệt, Angela 》sẽ tổ chức lễ công chiếu đầu ở Cannes không còn khiến bất kỳ ai ngạc nhiên nữa.
Tất cả mọi người đều biết rằng Cannes mang một ý nghĩa rất quan trọng đối với cả Thương Lục lẫn Kha Dữ, mà điện ảnh Hoa ngữ cũng đã im hơi lặng tiếng ở Cannes lâu lắm rồi.
Từ khi Cannes ban hành quy định mới, những bộ phim chưa đạt đủ quy chuẩn công chiếu tại quốc gia sở tại —— cũng chính là ấn rồng của cục Quảng Điện, sẽ không có tư cách tham gia liên hoan phim. Quy định này vô hình trung đã khiến nhiều bộ phim nghệ thuật tiểu chúng mất đi lối tắt thu hút sự chú ý của công chúng, nhưng đồng thời, đối với những đạo diễn thuần túy theo đuổi nghệ thuật và biểu diễn, cũng không khác gì có thêm một bộ gông xiềng.
Sau khi《 Tạm biệt, Angela 》hoàn tất công đoạn hậu kỳ, bởi vì phần ba bộ phim đề cập đến bối cảnh thời đại khá nặng nề, tập trung vào sự nhập nhằng danh tính và những mâu thuẫn giằng xé nên trên dưới đoàn phim, tính cả các bên sản xuất đều lo lắng về vấn đề phê duyệt.
Thân là đương sự trực tiếp nhất, Thương Lục ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh. Trong ngày chiếu thử nội bộ, biểu hiện của hắn có thể nói là thong dong trầm ổn, nắm chắc thắng lợi.
"Phê duyệt phim one-take không dễ dàng đâu," Một nhà đồng sản xuất chép miệng nói: "Phim hay thì hay thật, nhưng tùy tiện cắt đoạn nào cũng là trí mạng đoạn đó."
"Tôi thấy thái độ đạo diễn ung dung lắm." Một nhà sản xuất cấp cao khác cười.
"Tám mươi phần trăm." Thương Lục thản nhiên đưa ra một con số, chỉ là trong lòng hắn rất có niềm tin vào xác suất không cắt giây nào.
Kết quả chứng minh, hắn vẫn được tính là khiêm tốn bảo thủ.
Sau khi bộ phim nộp hồ sơ thành công, qua một khoảng lặng không quá dài, người ta nghênh đón tin tức oanh động: 《 Tạm biệt, Angela 》lọt danh sách đề cử rút gọn cho hạng mục tranh giải chính, và cũng được chọn là phim mở màn cho liên hoan phim Cannes năm nay.
Đây là lần thứ hai một bộ phim truyện dài của Thương Lục lọt danh sách đề cử hạng mục tranh giải chính. Hơn nữa, với biểu hiện ấn tượng của 《 Cửa hông 》 ở Liên hoan phim Berlin, có thể nói cả vận may lẫn thực lực của hắn đều không thể xem thường.
Cây cao tất đón gió lớn.
Một nhà phê bình phim thủ cựu lên tiếng làm khó dễ: [ Thẩm mỹ và cốt truyện cực kỳ hàn lâm, hoàn toàn thể hiện cái nhìn hạ cố của phương tây. Nếu làm tốt thì không nói làm gì, đằng này từ đầu đến cuối tôi chỉ nhìn thấy thủ pháp thú vị chứ không có chút tinh thần nào. Điện ảnh Hoa ngữ có thể có thêm gương mặt mới nào có sức sống hơn không vậy? ]
Trong thời đại lưu lượng này, bất kỳ quan điểm nào cũng dễ dàng có được không gian thảo luận sôi nổi.
Người đồng tình đúng là có, nhưng người phản bác vẫn chiếm thế thượng phong, dù sao lượng fan của Thương Lục cũng đã ngang ngửa một ngôi sao đỉnh lưu. Giữa trận chiến hỗn loạn đó, một ý kiến hàm súc rõ ràng nhất được mọi người like leo lên thẳng top xu hướng:
[ Nhìn qua thì tưởng là phê bình lợi hại lắm, thực tế cứ như chưa nói gì cả. Dựa theo cách dùng từ của vị kia, tôi cũng có thể khẳng định đó chỉ là một nhà phê bình tràn ngập định kiến và judge. Nếu viết tốt thì không nói làm gì, nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy chó má chứ không có chút tư tưởng nào. Giới phê bình điện ảnh có thể có thêm gương mặt mới nào có văn hóa hơn, bớt già cỗi hơn không vậy? ]
Các fan đang chuẩn bị cầm súng ra trận, không ngờ cuối cùng biến thành chiến trường tấu hề:
[ Cười hết muốn sống luôn ]
[ Nghe nói mà như nghe nói ]
[ lần sau nói gì nhiều hơn đi ]
[ Phải rồi phải rồi, liên hoan phim Cannes mỗi năm chiếu hơn hai ngàn bộ phim cũng không được tinh tế và thẩm mỹ bằng ngài ]
Ngay sau đó, người phản bác ý kiến phê bình kia tiếp tục đăng bài thứ hai:
[ Từ khi nào mà một nhà làm phim dùng thủ pháp để quay phim lại biến thành chuyện đáng phê bình thế? Huống chi thủ pháp và tinh thần của một bộ phim vốn không phải hai mặt xung đột lấy này bỏ kia. Đồi với ngài mà nói, lên tiếng phê bình để chèn ép phim của một đạo diễn cùng lắm chỉ khiến ngài đạt được cảm giác ưu việt và hưởng thụ đặc quyền lên tiếng. Với tín niệm ít đến đáng thương của ngài, tôi đang rất hoài nghi không biết ngài có đủ năng lực phân biệt giữa thủ pháp và tài năng hay không. Nói tóm lại, bớt quản chuyện của thiên tài đi. ]
[ Ngầu quá ngầu quá ]
[ Tình hình hiện trạng một số nhà phê bình: Vì tôi không thích nên phim không hay ]
[ Người hâm mộ điện ảnh đích thực đã chuẩn bị khởi hành đi Cannes rồi, chỉ có người lấy điện ảnh làm công cụ diễn thuyết mới ở nhà cào phím thôi ]
"Kỷ Duẫn, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe không hả?"
"A à?" Kỷ Duẫn cất điện thoại, "Em nghe đây ạ."
Thương Lục nhíu mày: "Đang làm gì đấy?"
Kỷ Duẫn nghiêm túc: "Lên mạng cãi nhau."
Thương Lục không nhịn nổi nữa: "Đừng có làm chuyện nhảm nhí cả ngày nữa đi!"
·
Cơn gió ở Cannes vẫn mang theo hương vị của biển cả.
Toàn bộ thành viên chủ chốt đã tụ họp đông đủ, mọi người vẫn được sắp xếp ở lại khách sạn Majestic, nơi duy nhất được ban tổ chức chỉ định. Về lại chốn cũ, cảnh tượng cũng thay đổi như đèn kéo quân... Không đúng, không phải thay đổi, mà là về với diện mạo nguyên bản, diện mạo tốt nhất mà nó nên có.
Kha Dữ tính lại nợ cũ: "Lần trước ở khu đón khách anh nhìn em, em không thèm đáp lại anh."
Nợ này quá chi li, Thương Lục chỉ đành thừa nhận: "Có đáp lại trong lòng."
"Đáp lại thế nào?"
"'Anh ấy trông ổn quá, mình không thích'."
Kha Dữ cười gần chết.
Mặc dù《 Tạm biệt, Angela 》là phim tiếng Hoa duy nhất lọt danh sách đề cử rút gọn cho hạng mục chính, nhưng bên giải "Un Certain Regard" cũng có phim mới tham gia. Năm nay Lịch Sơn không mang theo tác phẩm mà đảm nhiệm vai trò giám khảo cho hạng mục chính, ngôi sao kỳ cựu Vu Vọng từng cùng tham gia gameshow với hai người làm giám khảo cho giải "Un Certain Regard". Ngoài ra, người phát ngôn của các nhãn hàng tài trợ cho Cannes năm nay cũng được đi thảm đỏ theo thông lệ, cùng với rất nhiều ngôi sao nổi tiếng lấy thân phận khách mời thương hiệu tham gia lễ khai mạc.
Cảnh tượng bên ngoài kém trật tự hơn ảnh chụp thảm đỏ trên mạng nhiều. Xe thương vụ lần lượt từ ngoài tiến vào, đưa các nhân vật điện ảnh khắp nơi trên thế giới về đây, nghênh đón quy cách chào mừng cao nhất của giới điện ảnh, thu hút toàn bộ sự chú ý cùng tiếng hô hào kêu khóc của người hâm mộ. Tiếng đèn flash và tiếng màn trập tanh tách vang lên không ngừng hai bên, gần như có thể khiến người ta lóa mắt tạm thời.
Lịch Sơn và Vu Vọng không dừng lại quá nhiều trên thảm đỏ, rất kín tiếng, sau khi bước được vào sảnh Lumière Hall mới thở phào nhẹ nhõm, "Lần này Thương Lục lọt đề cử, ông lại là giám khảo, có phải Cannes chuẩn bị trao cây cọ vàng tiếp theo cho điện ảnh Hoa ngữ chúng ta không thế?"
Tuy Vu Vọng mang ý trêu chọc nhưng cũng đủ chân thành, rất nhiều nhà truyền thông trong nước cũng có suy đoán tương tự.
Tính cách Lịch Sơn vốn cẩn trọng, chỉ mỉm cười mà không đáp lại.
"Còn một tín hiệu nữa," Vu Vọng liếc nhìn tấm áp phích của hạng mục chính, "Cannes đã không cho phép bộ phim khai mạc lọt vào danh sách đề cử rút gọn trong bao lâu rồi? Ít nhất phải sáu bảy năm gì đó đúng không? Đãi ngộ lần này của họ thật sự làm tôi có niềm tin đấy."
Lịch Sơn trầm ngâm một lát: "Trước khi mọi thứ được công bố, cô đừng suy nghĩ quá nhiều. Cô đã quên những gì mà chủ tịch ban giám khảo bình phẩm về nền điện ảnh Trung Quốc rồi à? Thành kiến của ông ta khó mà tiêu trừ được, tính tình cũng cố chấp lắm."
Thân là tòa điện phủ cao nhất của nghệ thuật điện ảnh, tôn chỉ của Cannes chỉ có một: Nghệ thuật là tối thượng. Nhưng trong mấy năm gần đây, bộ phim được chọn trình chiếu khai mạc càng ngày càng coi trọng thanh thế và ảnh hưởng của dòng phim thương mại, một vài trong đó còn bị giới truyền thông chỉ trích là phim dở. Thế cho nên không biết từ bao giờ, bộ phim chiếu khai mạc đã bị dính một lời nguyền: Hễ là phim được chọn chiếu khai mạc sẽ không thể lọt danh sách đề cử cho hạng mục chính.
《 Tạm biệt, Angela 》 là bộ phim lọt đề cử Cannes thứ hai sau bảy năm ròng rã.
Về phần "định kiến" trong miệng Lịch Sơn, thật ra không chỉ chủ tịch ban giám khảo Cannes, mà đến ngài tổng giám nghệ thuật Fremaux cũng từng nói thẳng, "Điện ảnh Trung Quốc đã bị thương mại hóa quá nhiều", đương nhiên khó mà đạt được thành tích sáng giá.
Dưới những tiền đề như vậy, đãi ngộ dành cho《 Tạm biệt, Angela 》khiến không ít người oán thầm trong dạ. Đây có thể xem là phần thể diện mà nước Pháp ưu ái một mình Thương Lục —— Ngẫm mà xem, hắn đi du học từ thời niên thiếu, theo học danh sư, dù là trong cuộc phỏng vấn nào cũng chưa từng kiêng dè về nguồn cảm hứng mà mình có được trong thời gian ở Pháp. Người Pháp vốn nổi tiếng toàn thế giới về sự cao ngạo trong nghệ thuật, cho nên Thương Lục cũng hưởng lợi ít nhiều từ điều này.
Giống như người ta đang ngụ ý rằng, nếu vị đạo diễn đã từng lớn lên và học tập tại Pháp lọt danh sách đề cử, thì giải Cành Cọ Vàng trước sau gì cũng nằm trong túi anh ta.
Đoàn phim《 Tạm biệt, Angela 》xuất hiện ở vị trí áp chót trên thảm đỏ.
Tạo hình thảm đỏ của Ưng Ẩn luôn tươi đẹp hào phóng, nhưng lần này lại diện một bộ đầm satin màu hồng tua rua mang cảm giác thiếu nữ, có lẽ là để tiệp với tuổi tác và tính cách của A Nhu. Cô là diễn viên nữ duy nhất trong đoàn, bên cạnh là Thương Lục, Kha Dữ, Kỷ Duẫn và Stephen, quả thực y như tâm điểm vũ trụ.
"Hiện tại đang bước đi trên thảm đỏ là các thành viên của đoàn phim《 Tạm biệt, Angela 》," Dẫn chương trình giới thiệu nhanh bằng tiếng Pháp, đồng thời được phiên dịch ngay qua tiếng Anh, "Đạo diễn Thương Lục, đây là lần thứ hai anh ấy lọt danh sách đề cử rút gọn của giải thưởng chính, cũng từng giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất và giải Golden Eye cho phim tài liệu xuất sắc nhất. Bên cạnh là diễn viên chính Kha Dữ trẻ tuổi và đầy sức hấp dẫn phương đông, từng giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất... Lần này《 Tạm biệt, Angela 》 lọt danh sách đề cử, đồng thời cũng vinh dự được chọn là phim công chiếu mở màn liên hoan phim năm nay. Chúng tôi cực kỳ mong đợi."
Bởi vì đoán trước《 Tạm biệt, Angela 》 có lẽ sẽ làm nên lịch sử nên truyền thông Trung Quốc có mặt nhiều hơn hẳn mọi năm, cũng càng điên cuồng hơn. Thêm nữa, nhờ sức ảnh hưởng từ đợt lưu diễn kịch nói, fan của Kha Dữ trên toàn thế giới cũng chen chúc nhau đến đây la hét khóc lóc bằng đủ loại ngôn ngữ.
"... Cá cược còn hiệu lực không?" Giữa bầu không khí ồn ào náo động, Kha Dữ nhẹ nhàng hỏi, đồng thời vẫn thuần thục mím môi mỉm cười, gật đầu trước ống kính.
"Cá cược gì cơ?" Thương Lục hỏi lại.
"..." Kha Dữ giơ tay phải lên chào hỏi, nụ cười hoàn hảo không tì vết: "Không có gì."
Truyền thông quốc tế luôn miệng hô tên "Sean", "Yu" , cùng với tiếng màn trập dày đặc như tiếng mưa.
Dưới ngàn vạn con mắt công chúng và vô số ống kính phát sóng trực tiếp, Thương Lục nắm tay trái anh.
"Đây là lời hứa, không phải cá cược." Hắn nói, giọng trầm thấp và không quá rõ ràng giữa hoàn cảnh náo nhiệt hiện tại.
Nhưng Kha Dữ lại như bị ném vào một vùng không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Anh thậm chí quên mất phải quản lý biểu cảm, sắc mặt đông cứng, đồng tử hơi tan rã vì hoảng hốt. Giây tiếp theo, toàn bộ cánh truyền thông đều chụp được khoảnh khắc anh nở nụ cười. Anh cúi đầu nên nụ cười dường như chỉ lướt qua một chút, không cho ai xem kỹ, nhưng khóe môi vẫn mô tả nó rất chân thành, là bất ngờ, là không thể khống chế, khó lòng che giấu người ngoài.
Khi những bức ảnh và video ngắn đó truyền về Trung Quốc, không một ai dám cầm kính lúp nên chỉ trích rằng thị trường quốc tế không chấp nhận bọn họ, truyền thông thế giới căn bản không muốn chụp họ hoặc những chuyện hoang đường tương tự. Tất cả mọi người đều biết đoàn phim hoàn toàn xứng đáng với địa vị siêu sao.
Cư dân mạng nhanh chóng tìm thấy điểm đáng chú ý khác.
[ Thương Lục nắm tay Kha Dữ? ]
[ Đừng nói tui đớp CP nhiều quá nên bị đục thủy tinh thể nha? Là Thương Lục nắm tay Kha Dữ cùng nhau đi thảm đỏ đúng không?? ]
[ Cứu mạng! Tay nắm chặt quá vậy ba ơi! ]
[ Chồng tui nắm tay tui vô giáo đường làm lễ cũng không được chặt như vậy. Chua lè. ]
[ Quan hệ của đoàn phim tốt thật ]
[ Trong một khoảnh khắc tôi rất là hâm mộ đầu óc trong sáng thuần khiết của lầu trên ]
[ Xuất hiện rồi! Nhẫn của đạo diễn và diễn viên chính... Hu hu hu hết sức hét rồi, tôi chỉ muốn khóc thôi ]
Nhưng thái độ của họ rất bình thản ung dung, không phải sao?
Ngay cả các nhiếp ảnh gia quốc nội giơ ống kính lên chụp cũng phải sửng sốt, trong khi khóe môi hai đương sự vẫn nở nụ cười bình thản thong dong, cứ như việc nắm tay nhau đi thảm đỏ chẳng phải việc gì quá to tát.
Vì phải phối hợp với Ưng Ẩn, cùng sự nhiệt tình chào đón của phía ban tổ chức, truyền thông và người hâm mộ, thời gian bọn họ dừng lại trên thảm đỏ cũng lâu hơn tất cả những lần trước đó.
Ưng Ẩn tạo dáng xong liền dùng tư thái hào sảng tươi tắn của mình, một tay nắm tay Kha Dữ, tay kia dắt Kỷ Duẫn, để lại trước ống kính hình ảnh một đoàn phim phương đông tay trong tay nhau như muốn tuyên bố tình đoàn kết chặt chẽ.
Hội trường Lumière sức chứa hai ngàn ghế chật kín không còn chỗ ngồi. Tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, thưởng thức bộ phim kết cấu ba phần sử dụng thủ pháp one-take cực kỳ tự nhiên trong thính phòng thấm khí lạnh.
Rạng sáng hôm đó ở Trung Quốc, trên network người dùng tiếng Trung giản thể xuất hiện một bình luận lộn xộn như sau:
[ Quá tuyệt vời, từ lúc phim kết thúc đến khi bắt đầu phỏng vấn, khán giả đứng dậy vỗ tay ba lần, mỗi lần vượt quá năm phút đồng hồ. Thương Lục quá lợi hại, Stephen quá lợi hại, bộ phim one-take này chắc chắn sẽ đi vào sử sách.
Sự nhiệt tình của truyền thông nước ngoài cũng vô cùng khó tin. Chỉ sáng mai thôi, toàn bộ giới truyền thông điện ảnh và giải trí khắp thế giới sẽ phải trao cho bộ phim này những danh xưng mỹ miều nhất.
Là một người trong ngành truyền thông có may mắn được xem lễ công chiếu đầu bộ phim, vào khoảnh khắc bước chân ra khỏi Lumière Hall, sống lưng tôi bất giác dựng thẳng, ngực cũng đường hoàng ưỡn cao.
Chuyện duy nhất tôi lo lắng chính là, hy vọng Cannes có thể cho bộ phim tiếng Trung hoàn chỉnh này một đãi ngộ công bằng.
Không biết nên mô tả tâm trạng hiện giờ như thế nào nữa. Lúc này thành phố nhỏ ven biển Cannes đã rơi vào màn đêm, nhưng tay tôi vẫn không ngừng run rẩy. Tôi sẽ không uống cà phê, tôi muốn uống bia, uống vang đỏ, uống brandy để viết bản thảo suốt đêm nay.
Cuộc phỏng vấn sau buổi công chiếu dài chưa từng có, trong đó có vài điểm làm tôi khắc sâu ấn tượng:
Kỹ năng diễn xuất của Kha Dữ không có chỗ chê, phối hợp với các diễn viên khác cũng hoàn hảo không tì vết;
Bộ phim này tốn đến tám tháng sản xuất, riêng tập luyện thôi đã mất tới bảy tháng, thời gian quay chụp thực tế không vượt quá hai tuần;
Là một nhân vật "thượng lưu" hàng thật giá thật, xuất thân từ gia đình tài phiệt Hồng Kông và là con cưng của trời đi du học Pháp từ nhỏ, thật khó tin khi Thương Lục có thể chú ý đến những mệnh đề tinh tế và phức tạp như vậy, rất đáng quý. ]
Dù sao đây cũng là phát ngôn của một nhà phê bình phim chuyên nghiệp, tuy lời lẽ hơi lộn xộn kích động, văn bản còn mang theo dấu vết nghĩ đến đâu viết đến đó. Những nhân viên công tác may mắn đi cùng cũng bình phẩm rất trực tiếp:
[ Mẹ nó không tin được luôn, phim one-take mà cũng có thể phong phú nhiều màu sắc được như vậy ]
[ Có tin hành lang là hồi đó ủy ban tuyển chọn và tổng giám nghệ thuật của liên hoan phim không quá đánh giá cao bộ phim one-take khai mạc này. Nhưng sự thật hiển nhiên là nó không chỉ có mánh lới thủ pháp, mà còn có cả tính nghệ thuật lẫn thương mại. Khán giả hoàn toàn chìm đắm trong quá trình xem phim, lúc phim hết thậm chí còn cảm giác buồn bã mất mát nữa chứ. ]
[ Thời điểm bài "Tiễn biệt" vang lên, tôi tin là trong hội trường hai ngàn người đó chỉ có những người Trung Quốc như tôi là nổi hết da gà. Đó là một loại cảm giác khó lòng diễn tả, suýt nữa tôi còn túm lấy anh bạn ngồi cạnh để nói với cậu ta là mình cũng biết hát bài này! Mỗi một người Trung Quốc chúng tôi đều biết hát! Bây giờ tôi mới hiểu được, đây là bức thư tình bí mật mà Thương Lục tặng cho tất cả khán giả Trung Quốc có mặt tại đây ]
[ Thật ra xem xong phim rồi cũng không ai biết rốt cuộc Angela là ai, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Cô ấy tựa như ngọn đèn xanh bên kia bờ sông trong『 Great Gatsby 』 vậy. Bạn mãi mãi đi tìm nó, nhưng lại luôn get lost. PS: cái này chắc không tính là spoil đâu ha ]
[ Nói một câu bi quan nhưng cũng không tính là bi quan lắm, doanh thu của bộ này chắc sẽ không ấn tượng lắm đâu, cũng có thể không vượt được mặt Cửa hông, nhưng địa vị của nó trong tương lai nhất định sẽ không chỉ được ghi nhận bằng doanh thu phòng vé. ]
Ngày hôm sau, vô số phương tiện truyền thông và báo chí bao gồm tiếng Trung giản thể, tiếng Trung phồn thể, tiếng Anh, tiếng Pháp đều đưa tin về thảm đỏ lễ khai mạc liên hoan phim Cannes, và dành hẳn một mục riêng cho《 Tạm biệt, Angela 》với những từ ngữ có cánh, ví dụ như:
[ Một bộ phim trên cả tuyệt vời, đã đưa phim nhựa khai mạc Cannes về đúng với quỹ đạo vốn có của nó ]
[ Một bộ phim có lối suy nghĩ và thể hiện trong bối cảnh phương đông, nhưng vẫn gây được tiếng vang và sẽ được khán giả toàn thế giới ghi nhớ ]
[ Diễn xuất phức tạp nhất, biểu đạt vững chắc nhất, biểu tượng sâu sắc nhất ]
《 Tạm biệt, Angela 》 leo lên hot search.
Tâm trạng các fan vô cùng phức tạp:
[ Cảm giác như ngủ một giấc dậy Thương Lục lại phong thần rồi? Khoan đã, tại sao tôi dùng từ "lại"? ]
[ Trợn mắt há mồm, vợ ơi, mau ra đây coi Thượng Đế hạ phàm nè ]
[ Có chắc là không lừa tụi tui để tạo đà hay tiếp thị không? Kiểu tâng bốc lên tận trời này làm tụi tui bất an quá! ]
Càng nhiều bài viết, bản thảo được đăng lên, các fan điện ảnh cũng hóng được càng nhiều chi tiết ngoài lề thú vị.
[ Chuyện thú vị là ba năm trước Thương Lục từng nói với Simon Gray rằng Kỷ Duẫn là diễn viên lý tưởng trong đầu anh ta, bởi vì đối phương dũng cảm và chân thật. Lúc này đây, vẫn đối diện với Simon Gray, nhưng người đứng bên cạnh Thương Lục là Kha Dữ. Vậy mà Simon lại không hỏi câu này lần thứ hai, bởi vì đáp án không cần nói cũng đủ hiểu rồi. ]
[ Credit thú vị lắm nhé, tên Ưng Ẩn và Kỷ Duẫn xuất hiện trước, ghi chú là『 diễn viên chính 』, sau đó một mình Kha Dữ độc chiếm một màn hình, ghi là『 diễn viên chính đặc biệt 』, có công bằng đến mấy cũng ngửi ra được chút thiên vị ]
[ Bộ phim này không thể thiếu bất kỳ nhân vật nào. Nếu không có Kha Dữ, diễn xuất trong phim tuyệt đối không bao giờ đạt tới mức hoàn hảo; nhưng nếu không có Thương Lục, cũng làm gì còn ai khác có thể trình bày một tác phẩm thiên tài đến vậy? Nói anh ta chỉ biết dùng thủ pháp là truyện cười gây cười nhất năm luôn á. ]
[ Lúc xem phim đã cảm thấy kh*ng b* lắm rồi, sau đó mới chợt nhớ ra năm nay Thương Lục mới ba mươi mốt, Kha Dữ ba mươi lăm, hai người vẫn còn quá trẻ. Điện ảnh là sự nghiệp cả đời, có thể học tập đến năm tám mươi tuổi hoặc đến tận lúc xuống mồ. Đối với ngành này mà nói, bọn họ vẫn trẻ khủng khiếp. Tương lai còn quá dài, liệu bọn họ sẽ giao nộp ra thêm bao nhiêu bài thi vô tiền khoán hậu nữa đây? ]
Danh tiếng truyền miệng lan ra với tốc độ chóng mặt, Nhiếp Cẩm Hoa bay sang Cannes đưa theo vô số lời ân cần thăm hỏi từ các phương tiện truyền thông và nhà làm phim kỳ cựu trong nước, đồng thời cũng giành được lợi thế rất lớn trước các chuỗi rạp phim, nhà phân phối và các nền tảng phát trực tuyến nước ngoài.
Thế nhưng cả hai vị đương sự đều không lên mạng, mọi lịch trình công việc giao hết cho trợ lý Mia hoặc dịch vụ lễ tân nhắc nhở của khách sạn, thậm chí còn tắt điện thoại di động luôn.
Mỗi ngày sau khi lịch trình chấm dứt, hai người liền dắt nhau đi xem phim. Suốt sáu mươi tám buổi công chiếu phim chính thức của Cannes, bọn họ đều đeo thẻ làm việc màu hồng trước ngực đi nghênh ngang khắp nơi như những nhân viên liên hoan phim bình thường. Nếu gặp được bộ phim nào hợp nhãn, cả hai lại trốn xếp hàng lẻn vào sảnh ngồi xem.
Tối muộn đương nhiên có rất nhiều buổi after party rực rỡ xập xình, nhưng thú vị nhất vẫn là được ra ngoài bãi biển uống rượu, nghe nhạc Pháp và xem bộ phim được trình chiếu lộ thiên ngoài bãi biển năm nay. Màn ảnh treo cao chiếu sáng những khuôn mặt trong bóng đêm, các cặp đôi ôm nhau rất nhiều nên cũng không ai buồn chú ý đến bọn họ.
Có người tình cờ chạm mặt: [ Tình cờ nhìn thấy Kha Dữ và Thương Lục trong buổi công chiếu bộ『 Under the rose 』, cả hai đều mặc áo sơ mi và xem phim rất nghiêm túc. Tôi không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy, đến khi phim chiếu xong họ lại biến mất, cảm giác như mình vừa nằm mơ vậy. Nếu đang mơ, hẳn đó cũng là một giấc mơ tuyệt vời. ]
Mười một ngày sau, điện ảnh Hoa ngữ cuối cùng cũng nghênh đón cúp Cành Cọ Vàng thứ hai trong lịch sử. Mặc dù rất hiếm thấy trường hợp một diễn viên giành giải thưởng cao quý nhất đến hai lần tại Cannes, nhưng có lẽ để bù lại lần tiếc nuối phải nhận giải thưởng kép trước đó, Kha Dữ đã ôm về chiếc cúp Cọ Vàng thứ hai, lần này danh hiệu "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" chỉ thuộc về một mình anh.
Tin tức nhanh chóng bay về Trung Quốc, và hình ảnh Thương Lục cùng Kha Dữ cầm cúp Cọ Vàng ôm nhau cứ thế khắc ghi vào lịch sử điện ảnh.
·
Tiếp sau đó là tin tức về ngày trình chiếu chính thức,《 Tạm biệt, Angela 》quyết định phát hành vào kỳ nghỉ hè năm nay. Tình cảnh doanh thu lạnh nhạt mấy ngày đầu như thời chiếu《 Cửa hông 》không còn xuất hiện nữa, bởi vì tất cả mọi người đều muốn ra rạp để thưởng thức tận mắt bộ phim làm nên lịch sử đó. Tình cảnh phim bị cắt đầu cắt đuôi không còn gì như trong《 Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau 》cũng không tái diễn lần thứ hai, bởi vì nó là một tác phẩm hoàn mỹ, không bị cắt một giây một phút nào.
·
Lời chúc mừng bay tới như bông tuyết, nhưng đều được chuyển hết sang máy Thịnh Quả Nhi, hộp thư thoại nhét đầy tràn tin nhắn:
"Hello tôi là Tạ Miểu Miểu đây, anh Đảo Nhỏ này, bao giờ mới mời tôi đi uống rượu chúc mừng thế?"
"Thầy Kha, tôi Đường Trác đây, chúc mừng cậu. Từ đáy lòng mình tôi vui cho cậu, cũng cảm thấy vinh hạnh cho chính tôi."
"Hi Đảo Nhỏ, tôi là Cici của《 Nhân vật điện ảnh 》, chúc mừng anh nhé! Anh nhớ phải để tôi thực hiện cuộc phỏng vấn độc quyền đầu tiên với đoàn phim đoạt giải Cành Cọ Vàng đấy, nhớ chưa nhớ chưa?"
"Đảo Nhỏ này, rèn luyện ở chỗ Thương Lục đủ lâu rồi, cậu định bao giờ mới về hợp tác tiếp với tôi đấy? Thầy Thẩm vừa viết cho cậu một kịch bản mới còn hay hơn 'Hoa tâm công địch' luôn."
"Tôi là A Châu đây, chúc mừng cậu nhé, vạn sự tốt đẹp."
·
Đảo St.Helena.
"Lần trước đạo diễn Thương gặp tai nạn suýt chết ở đây, tôi nghĩ hai người sẽ có bóng ma tâm lý, cả đời không lên đảo lần hai chứ."
Cậu nhân viên Mike của liên hoan phim St.Helena vẫn là người nói nhiều như mọi khi.
Bởi vì lần này không phải tiếp đón chính thức nên anh ta lái xe mui trần đi đón người, gió thổi làm mái tóc hành khách rối tung hỗn độn. Mike liếc nhìn Thương Lục từ gương chiếu hậu, nhận ra hắn đang cười, "Không đâu," Hắn nói, "Ở đây toàn là kỷ niệm đẹp mà."
Ví dụ như vách đá ẩn sau khu rừng rậm, hàng chữ "Slu & Kyu" mới xếp một nửa bằng sỏi trắng đã bị đủ loại động vật bài tiết lên.
Kha Dữ ngồi xổm dưới đất cười gần chết, bởi vì những vật thể không tên màu trắng đó xuất hiện trên hàng chữ "Slu" nhiều hơn một chút.
"Bà anh từng nói là, nếu bị chim ị vào đầu chứng tỏ sắp có vận may đấy," Kha Dữ khó khăn lắm mới nhịn được cười, ánh mắt cố gắng nghiêm nghị, "Cho nên em nhìn đi, vận may của em —— đừng đừng đừng đừng! Coi chừng ngã —— Ứm!"
Thương Lục đè anh lên thân cây rồi ấn xuống một nụ hôn kín kẽ cường thế. Tán cây xanh thẫm khổng lồ lay động, lá cây rụng rào rào, mấy con chim đậu trên cây vỗ cánh bay mất vì không chịu nổi tiết mục xà nẹo nhão dính bên dưới.
Kha Dữ vừa hôn vừa cười, ôm lấy cổ hắn rồi được Thương Lục n*ng m*ng lên, toàn thân treo trên người hắn.
"Anh nói thật đấy," Kha Dữ v**t v* đôi má hắn, ánh mắt mê ly quyến luyến còn dịu dàng hơn ánh hoàng hôn trên Đại Tây Dương, "Em sắp có chuyện vui lớn rồi."
Thương Lục nheo mắt đánh giá anh, đây là một tín hiệu nguy hiểm. Lần này hắn khôn ngoan hơn, bật cười một tiếng, đoạn ghé vào tai Kha Dữ, "..."
Đồng tử lập tức trợn to vì những lời này.
"Anh muốn nói thế chứ gì?"
Kha Dữ không phản bác nổi: "Em xấu lắm."
"Anh có đồng ý không?"
Làn gió từ Đại Tây Dương nhấc lên những ngọn sóng, mang theo câu nói "Chúng ta kết hôn đi" tựa như tiếng thở dài thổi qua từng ngọn núi, dòng sông và dòng hải lưu.
"Đồng ý."
Dứt lời anh lập tức bất an, "Em không thấy nó qua loa quá à?"
"Không." Thương Lục nói, "Chỉ cần anh thích là được."
"Anh thích."
Đúng là tâm huyết dâng trào, nhưng cũng đã ấp ủ từ lâu.
"Vốn định chờ sau khi Angela công chiếu, chúng ta cùng đi Pháp sưu tầm tư liệu rồi thuận tiện đi thăm tòa trang viên rượu nho mà em tặng anh. Chúng ta sẽ đi đến bất cứ nơi nào mình muốn, có lẽ sẽ dừng chân ở một nơi đặc biệt xinh đẹp nào đó, ngày hôm ấy mặt trời rất đẹp, nhiệt độ không khí, độ ẩm, mùi hương trong gió đều vừa vặn, anh sẽ nói với em là Chúng ta kết hôn đi! Chúng ta sẽ tổ chức tiệc ngay tại chỗ đó, trong thôn có mấy nhạc công ở sẵn để mừng ngày mùa, hoa hái luôn từ ngoài đồng, rồi chúng ta cứ như vậy kết hôn, trong một tòa giáo đường nhỏ xây bằng gạch đá cũ kỹ, chỉ có hai ta và những người xa lạ. Sau đó về nước cả hai cùng chờ bị Tiểu Ôn đánh chết."
Hai tay Thương Lục giữ chặt hai má và cằm anh, hắn bật cười vì những lời tùy tiện và đáng yêu đó. Bọn họ đang ở rất gần nhau, hơi thở giao hòa, Thương Lục hôn lên khóe môi anh như có như không "Hóa ra anh cũng biết là sẽ bị đánh."
"Bây giờ thì ổn rồi," Kha Dữ ôm tấm lưng rộng lớn của hắn, "... Chỉ mình em bị đánh chết thôi."
Có ai dám nói đảo St.Helena không phải nơi thích hợp để tổ chức lễ cưới đâu?
Dân cư trên đảo quá ít, vừa nghe tin có người muốn làm hôn lễ, bọn họ lập tức dắt díu cả gia đình bạn bè con cái đến chung vui, giống hệt như lần xem phim ngoài trời năm đó.
Nhưng mà... dường như không người nào biết rõ ai là cô dâu, ai là chú rể, ai là cặp đôi cần chúc phúc trong ngày hôm nay.
Chỉ biết là có một vị khách bí ẩn nào đó đã bao hết toàn bộ số rượu ngon nhất, số hoa tươi thơm nhất, số hoa quả tươi ngon nhất, những dây đèn đẹp nhất và ánh hoàng hôn rực rỡ tráng lệ nhất trên đảo. Người đó nói, hoan nghênh tất cả các nhạc công đến đây, dù bạn chỉ biết lắc maracas, hắn nói, hoan nghênh mọi đứa trẻ, dù các em chỉ biết quậy phá gây sự, hắn còn nói, hoan nghênh chào đón mọi người già, dù các ông các bà chỉ có thể ngồi bần thần nhớ về những người thủy thủ.
Luôn có người bắt gặp hai thanh niên mặc lễ phục đen, thắt nơ và cà vạt, cài hoa và quả thông trên ngực áo. Bọn họ thong dong đi xuyên qua lều bạt và bàn tiệc, tựa như hai vị khách từ phương xa ghé tới.
Không một ai biết câu chuyện của bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều chúc phúc cho sự lãng mạn này.
Trên màn ảnh lộ thiên khổng lồ, hình ảnh sáng lên một lần nữa.
Đó là món quà cưới mà Thương Lục tặng cho Kha Dữ.
Năm trăm tám mươi cảnh hôn lễ cắt từ năm trăm tám mươi bộ phim, từ phim câm đen trắng đến phim màu, từ phim nhựa đến phim kỹ thuật số. Bộ phim lần lượt chạy qua mỗi một lần mục sư hỏi, mỗi một câu trả lời "Em đồng ý", mỗi một lần trao nhẫn, mỗi một lần hôn môi, mỗi một lần tiếng đàn accordion vang lên, mỗi một bản nhạc giao hưởng, mỗi một tràng pháo tay giữa hoa tươi và nước mắt.
Nhạc nền cho bộ phim lấy từ main theme của bộ《 Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau 》.
Kha Dữ không nói gì, nhưng nước mắt đã lăn dài trên má. Ánh sáng từ màn hình chiếu vào anh, khiến giọt nước mắt cũng như đang tỏa sáng.
·
Giải Tinh Vân năm nay vẫn tiến hành theo thông lệ.
Chưa từng có đợt trao giải nào mà vòng nguyệt quế chưa được trao, nhưng ai cũng biết trước kết quả như năm nay. Chuyện kỳ lạ hơn chính là, Kha Dữ đã cố ý yêu cầu người ta xếp giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trao cuối cùng, ban tổ chức cũng rất hài hước, cố ý mời Ngải Phúc Nhuận tiếp tục lên sân khấu trao thưởng.
Ngải Phúc Nhuận cầm phong bì trên tay, cười nói: "Hồi xưa Kha Dữ bảo tôi là phúc tinh của cậu ấy, chỉ cần tôi có mặt là cậu ấy sẽ nhận giải, tuy đó chỉ là giải Cây Chổi Vàng. Còn nhớ lần cậu ấy nhận giải thưởng đầu tiên ở Tinh Vân là giải kép, giống y cái lần ở Cannes. Vấn đề là, tháng 5 năm ngoái Cannes đã bù lại cho Kha Dữ một giải Nam chính xuất sắc độc nhất vô nhị rồi, cho nên năm nay, có phải Tinh Vân cũng nên bù đắp không nhỉ? Chúng ta cùng chờ xem."
Ông ta mở phong bì, không có gì bất ngờ, cho nên lại thoải mái cười to: "Giải thưởng Tinh Vân dành cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là —— Hay là mọi người cùng đồng thanh tuyên bố với tôi đi."
Trong tiếng hô "Kha —— Dữ ——" vang khắp hội trường, Kha Dữ bước lên sân khấu.
Mọi ánh đèn tập trung vào người anh, giữa biển ánh sáng lấp lánh như đêm đầy sao, anh chính là ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất.
Thịnh Quả Nhi ở dưới sân khấu căng thẳng nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay ẩm ướt và trái tim đau nhói từng cơn.
"Cảm ơn thầy Ngải, thầy đúng là phúc tinh của em."
Hội trường ầm ầm cười to, Ngải Phúc Nhuận ôm anh vỗ vỗ vai, thì thầm cảm thán: "Làm tốt lắm."
Kha Dữ cầm cúp trên tay, lấy lại bình tĩnh, "Đoạn tiếp theo đây hình như tôi đã nói qua nhiều lần lắm rồi."
Mọi người lại cười.
"Tôi rất muốn cảm ơn hết tất cả những người cần cảm ơn, nhưng mà danh sách đó mỗi ngày một dài, nếu tôi đọc hết thì không kịp nói lời muốn nói mất. Bởi vì giải Tinh Vân đối với tôi có ý nghĩa rất đặc biệt, cho nên ngày hôm nay tôi muốn nói cái gì đó khác biệt hơn.
Đại khái là năm năm trước —— Thời gian trôi nhanh quá —— Lần đầu tiên tôi đạt được giải thưởng công nhận cho những cố gắng của mình ở ngay đây, chạm tay vào chiếc cúp danh giá. Bạn bè vẫn là những người bạn cũ, thầy Lịch, thầy Ngải, thầy Thẩm Linh, Đường Trác, chị Tranh, Miểu Miểu, Ưng Ẩn. Tôi thật vui vì tất cả chúng ta vẫn tụ họp ở nơi này, cùng nhau chúc mừng vì điện ảnh, ăn mừng vì những sáng tạo nghệ thuật xuất sắc nhất.
Có mấy lời tôi đã ấp ủ trong lòng rất lâu, đến ngày hôm nay, rốt cuộc tôi cũng quyết định nói ra miệng."
Anh dừng lại, ánh mắt khóa trên gương mặt Thương Lục, nhìn thẳng vào hắn mỉm cười.
Ánh đèn như lay động trái tim của mỗi người, nhưng hôm nay trái tim anh vẫn đập rất ổn định.
Màn hình lớn sau lưng anh đang quay lại khung cảnh trực tiếp, Kha Dữ nhẹ nhàng hít một hơi và nắm chặt chiếc cúp. Mọi người nghe thấy giọng anh xuyên qua micro: "Từ ngày mai trở đi, giới giải trí sẽ không còn cái tên Kha Dữ nữa."
Cả hội trường náo loạn, MC khiếp hãi nhìn anh, rơi vào trạng thái mất khả năng ngôn ngữ không thể cứu sân khấu kịp thời.
Bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng rơi vào điên cuồng.
Còn hội trường lại rơi vào không khí im lặng quỷ quái sau một đợt xôn xao nho nhỏ.
Kha Dữ mỉm cười, "Không phải tôi không đóng phim nữa, cũng không giải nghệ, chỉ là từ nay về sau thân phận tôi chỉ là diễn viên, đóng phim là công việc. Tôi sẽ không xuất hiện trên show giải trí, không chia sẻ về đời sống cá nhân, không có fan tiếp ứng nữa. Nếu các bạn thích tôi, tôi sẽ đáp lại tình cảm đó, phần đáp lại đó đơn giản chỉ là bạn ra rạp xem phim của tôi, tôi sẽ dùng diễn xuất tốt nhất, tác phẩm tốt nhất để chào đón bạn.
Chuyện này tôi đã bàn bạc kỹ với công ty quản lý, cũng thông báo qua với người nhà và bè bạn, thậm chí các thương hiệu hợp tác cũng ủng hộ tôi. Tôi cảm thấy rất may mắn vì có được nhiều tiếng nói ủng hộ và thấu hiểu như vậy.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không cho rằng mình đã làm tốt công việc của một ngôi sao, cũng thường xuyên mất đi tính tự giác của người nổi tiếng. Cho nên, cứ coi như tôi làm không được nên chủ động từ chức đi."
Thịnh Quả Nhi che miệng vừa khóc vừa cười, nước mắt chảy xuống làm ướt mỗi một khe hở, nhưng cô lại cười thành tiếng, "Đồ thần kinh." Cô mắng, bả vai càng rung lên bần bật.
"Cuối cùng tôi muốn nói lời xin lỗi với ban tổ chức giải thưởng Tinh Vân. Đêm nay vốn nên thuộc về các vị, tôi lên cầm thưởng mà lại không làm tròn nhiệm vụ, có khi còn cướp luôn hot search của mọi người. Thôi, coi như hot search ngày hôm nay là lần kỷ niệm cuối cùng của tôi đi."
Dẫn chương trình tuy đã hồi thần nhưng vẫn còn cứng nhắc, cố gắng cứu vãn sân khấu một cách yếu ớt: "Thầy Kha, anh đang... nói đùa đấy à?"
MC nữ khom lưng cẩn thận hỏi.
Kha Dữ cười: "Cô cảm thấy sao?"
Nháy mắt nước mắt cô đột nhiên chảy xuống, nhưng bị lau đi rất nhanh, "Vậy..."
Cô lại rơi vào tình huống cứng họng, chỉ có thể vừa ch** n**c mắt vừa cười.
"Tôi còn một yêu cầu quá đáng nữa."
"Anh, anh cứ nói."
"Năm năm trước cô cũng đứng đây dẫn chương trình. Lúc ấy mọi người công bố giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất, cô và tôi cùng chơi một trận cá cược, nói nếu《 Cửa hông 》đoạt giải, thì tôi và Thương Lục sẽ ôm nhau trên sân khấu một cái."
"Đúng là như vậy, anh nhớ rõ quá." Nữ MC thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Lúc ấy chúng tôi gọi đó là cái ôm thế kỷ."
"Con người tôi thích làm việc đến nơi đến chốn. Nếu đã bắt đầu ở Tinh Vân thì cũng nên kết thúc ở Tinh Vân, cho nên hôm nay, tôi muốn mời mọi người cùng chứng kiến," Kha Dữ mím môi, "Để chúng tôi được ôm nhau thêm lần nữa, có được không?"
Ống kính lia đến chỗ Thương Lục, toàn bộ ánh mắt trong hội trường cũng đổ dồn về phía hắn.
Lượng người tham gia xem phát sóng trực tiếp đã tăng vọt, hot search "Kha Dữ rời giới" bị ấn dấu hot đỏ chói. Mà đó chỉ mới là một câu tóm tắt ngắn ngủi được truyền thông tại chỗ nhanh tay phát ra ngoài.
Thương Lục đứng lên cài nút áo vest. Hắn vẫn đẹp trai và cao ngạo như trước nay. Kha Dữ nhìn hắn, toàn bộ thế giới chăm chú nhìn hắn sải bước ung dung đi lên sân khấu, đi đến bên cạnh anh.
Trước mắt bao nhiêu người, trong cơn tĩnh lặng nghẹt thở, Thương Lục ôm Kha Dữ vào lòng đúng như yêu cầu, vẫn chặt chẽ như mọi cái ôm trước giờ, không hề e dè hay do dự.
"Cái này tính là bất ngờ hay gây sốc thế?" Thương Lục ghé vào tai anh thì thầm, ngữ khí không được trầm ổn như vẻ ngoài, thậm chí còn có chút run rẩy.
Dưới ánh đèn sân khấu, trước vô số máy quay trực tiếp, Kha Dữ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói bằng âm lượng chỉ mình hắn nghe được: "Tính là tỏ tình."
·
Tin tức liên tục bay lên hot search, bao gồm cả cái ôm không biết nên định nghĩa như thế nào của hai người.
Rất lâu rất lâu sau, các fan mới kịp phục hồi sau lời chia tay quá đột ngột đó.
Trên quảng trường nơi thông tin được cập nhật theo từng giây, giữa đêm khuya chợt xuất hiện một bài đăng không quá thu hút, sau đó nó nhanh chóng bị nhấn chìm dưới biển tin tức như một thiên thạch:
[ Em nghĩ bây giờ chắc anh đang rất vui, mỗi ngày chỉ có đóng phim, thảo luận về điện ảnh và hợp tác với những đồng nghiệp ăn ý nhất. Kết thúc công việc anh sẽ cùng bạn bè đi uống bia, mỗi năm quay một tác phẩm, xong việc liền ra ngoài biển nghỉ ngơi, có thêm nhiều thời gian dành cho bà và năm con mèo đã không còn quá trẻ của mình.
Từ một bình hoa đến bây giờ là ảnh đế, em đã quên mất mình dõi theo anh được bao lâu. Về sau nghĩ lại, em mới nhận ra chính mình cũng từ một cô học sinh trung học biến thành quản lý bảo tàng làm việc tại Anh rồi. Hóa ra thời gian trôi nhanh như thế, nhưng em vẫn nhớ rõ những ngày mình vừa gặm bánh mì vừa học thuộc lòng lịch sử nghệ thuật, hoặc chen chúc dưới tàu điện ngầm và uống nước lọc để tiết kiệm tiền đi xem triển lãm. Em có thể kiên trì vượt qua những ngày tháng đó, tất cả là nhờ có anh.
Cảm ơn anh đã luôn cố gắng, em biết, anh là một người cố gắng không phải để người khác xem, mà chăm chỉ làm việc hay nghỉ hưu cũng đều vì chính bản thân mình. Nhưng mà, sự cố gắng của anh đã khích lệ và truyền cảm hứng cho em suốt cuộc đời, em tin rằng mình không phải là người duy nhất.
Sau này chúng em không còn được nhìn thấy anh nữa sao?
Nếu cùng quay lại lúc bắt đầu câu chuyện, có một bình hoa giới giải trí vụng về sắm vai gã hành khất và một thiếu gia Hồng Kông chưa hết kiêu ngạo, phù phiếm, tự tin. Hai người đi lướt qua nhau trên phim trường, buổi chiều hôm đó cũng là một buổi chiều tầm thường như mọi ngày. Chỉ là cây bút cuối cùng không nằm trong tay số phận, cho nên kết cục của câu chuyện cũng chỉ hai người mới có thể viết lên.
Đó là câu chuyện hay nhất, cũng là một kết thúc tốt đẹp nhất."
— Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí kết thúc toàn bộ —
---
Lời tác giả:
— Một số chú thích trong chương này —
Chất lượng phim mở màn tại Cannes và những lời bình phẩm của Fremaux đều đúng theo sự thật ngoài đời, nhưng hiện giờ chức danh tổng giám nghệ thuật Cannes đã không còn do Fremaux đảm nhiệm nữa rồi.
Bộ phim cắt nối mà Thương Lục tặng Đảo Nhỏ trong hôn lễ là lời tri ân cho cái kết của《 Cinema Paradiso 》. Tôi nghĩ đặt lời tri ân đó tại đây vào ngày hôm nay là không gì thích hợp bằng.
Chương này có một nửa là tôi sáng tác hư cấu, trước bộ《 Tạm biệt, Angela 》, bộ phim tiếng Hoa duy nhất đoạt giải Cành Cọ Vàng ở Cannes chính là《 Bá Vương Biệt Cơ 》, phần còn lại của cốt truyện không có liên quan đến bất cứ đạo diễn hay diễn viên nào ngoài đời, xin đừng nhập nhằng giữa hai bên.
Truyện riêng của Ưng Ẩn và Bùi Chi Hòa hiện đã được lên lịch viết, hy vọng sẽ được mọi người thêm vào danh sách. ·
—— Nói một chút về cái kết chính thức đi ——
Khó mà tin được bộ tiểu thuyết này đã đồng hành cùng tôi trong thời gian dài như vậy. Năm ngoái bắt đầu viết vào mùa đông, mà hiện giờ đã là một mùa đông nữa, chúng ta cùng nhau đi qua bốn mùa rồi.
Đây có lẽ là cuốn tiểu thuyết dài nhất mà tôi từng viết. Tôi luôn nói rằng nó đã vắt kiệt sức lực của mình, tựa như dòng máu nhiệt tình nhất bị rút ra khỏi trái tim. Trong quá trình sáng tác, tôi nhận được rất nhiều bình luận cảm động, tin nhắn riêng, cũng có cả lời đánh giá đúng trọng tâm, tranh cãi dữ dội và những lời phủ nhận mang đầy định kiến bất công. Hôm nay quay đầu nhìn lại, những điều tốt đẹp vẫn ở đó, còn chuyện không vui cũng không còn quá quan trọng nữa.
Là một tác giả văn học mạng, tôi rất vinh dự khi có những độc giả tình nguyện đồng hành theo 970.000 từ, đi qua cả xuân hạ thu đông cùng mình.
Mỗi khi kết thúc một quyển sách, tôi luôn nói rằng sơn thủy hữu tương phùng, chúng ta hãy cùng chờ đến cuộc gặp gỡ tiếp theo! Hôm nay là lần nói thứ hai, hy vọng đến lần ba các bạn vẫn ở lại đây cùng tôi.
Cuối cùng, tôi khẩn cầu mọi người hãy giới thiệu cho Bình Hoa nhiều hơn. Tên xuất bản của bộ này đã được đổi thành《 Bắt mắt 》, dự kiến phát hành trước cuối năm. Đúng vậy, tôi đã từng nói rằng khi hoàn thành cuốn sách này, hãy để tôi khép máy tính tắt đèn đi, để căn phòng chìm vào bóng tối rồi nhẹ nhàng nói một câu: "Ngủ ngon nhé, những con người của điện ảnh."
Don't be sad it's over, be happy that it happened.