(Từ góc nhìn chú mèo Ragdoll của Kha Dữ)
Edit: Leia
Tên tôi là Bergman, nhưng phía trước không có "Ingrid" đâu nha, cho nên tôi không phải nữ diễn viên nổi tiếng thế giới, mà là một con mèo ragdoll. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy vẻ đẹp của mình vẫn hơn cô nàng kia một tí xíu á.
Cha mẹ tổ tiên tám đời của tôi đều là quán quân các cuộc thi hoa hậu mèo, cụ tổ của cụ tổ của cụ tổ tôi đã từng gạt đổ một cái bình hoa pha lê cực kỳ đắt tiền trong cung điện Versailles ở Pháp, lúc đó vị phu nhân của lâu đài chỉ nghĩ rằng ông ấy quá xinh đẹp quá cao ngạo, thậm chí còn không nỡ đánh phạt một roi nào.
Vì có huyết thống cao quý và gia thế hiển hách như thế, cho nên khi được con sen ôm về nhà, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Thôi xong, gia đạo tan nát rồi!
Con sen tôi là một minh tinh giới giải trí, thời cậu ấy mua tôi về thì vẫn chưa nổi tiếng, mua tôi phải nghiến răng chắt bóp ghê lắm. Nể tình con sen cung phụng tôi rất tử tế, tôi quyết định tha thứ cho hành động phạm thượng bất kính của cậu ta, thỉnh thoảng còn cho phép cậu ta được sờ chân sờ người mấy tí. Nhưng rồi không thể ngờ rằng, với xuất thân cao quý, với dung nhan tuyệt đỉnh, khí chất không gì sánh kịp của mình, vẫn không đủ để tôi trở thành hoàng thượng duy nhất của con sen!
Con sen nhanh chóng mang về một con mèo Anh lông cam.
Hừ, tôi biết chứ, nó chỉ là cái thứ trưởng giả mới phất lên gần đây, còn cốt cách vẫn là dân ngu c* đen thôi! Thời tổ tiên tôi còn đang uy phong trong cung điện Versailles, tổ tiên nó không chừng đang lang thang trong khu ổ chuột nào đó uống nước xà phòng ăn cơm thừa canh cặn đấy!
Con sen đặt tên cho nó là Dylan —— Hay thật, bây giờ đến cái tên nước ngoài cũng không phải mỗi mình tôi sở hữu nữa rồi.
"Ê, trong cái nhà này, tao là nhất, mày xếp hàng thứ hai, Kha Dữ v**t v* tao xong thì mới tới phiên mày. Gậy trêu mèo phải để tao chơi trước, pate mèo cũng là tao nếm trước, ăn xong mày mới được ăn, nghe chưa. Lúc đi ngủ tao phải là người ngủ trong ngực cậu ấy, mày chỉ được ngủ dưới chân, đã rõ chưa?" Tôi đứng ra lập quy củ trong nhà.
Cái đầu tròn tròn của thứ đê tiện kia gật nhanh ơi là nhanh, nhưng hiển nhiên là không tử tế nghe theo lời tôi rồi. Con sen vừa bước chân về nhà, nó lập tức chạy tới diễn dáng vẻ ngoan ngoãn buồn nôn, còn kêu meo meo, còn l**m lòng bàn tay con sen cực kỳ thảo mai!
Quá mất mặt!
"Tao thích l**m cậu ấy thì l**m, dựa vào đâu mà mày không cho tao l**m?" Đôi mắt nó giả vờ giả vịt trợn to.
Hỏi hay lắm! Có biết cái gì gọi là thuyết tiến hóa không? Hả? Thế biết cái gì gọi là tiến hóa lùi không? Mày không l**m tao không l**m, chúng ta cùng nằm chơi làm hoàng thượng cao quý. Mày l**m con sen, mày tỏ vẻ dễ thương để con sen cho mày ăn ngon, tao không chủ động ngoan ngoãn dễ thương mà được sao? Lỡ lỡ lỡ lỡ lỡ như tao thất sủng luôn thì sao?!
Về sau tôi mới biết, địa ngục tranh sủng của tôi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Con sen, Kha Dữ, vậy mà dám đi nhặt từ trường quay về tận ba con mèo hoang!
Mèo! Hoang!
Giống loài! Đê tiện! Không hề thuần huyết!
Giỏi lắm, bây giờ đến cả lũ mèo hoang cũng đe dọa được đến địa vị của tôi rồi, con nào cũng có khả năng cướp cơm trong bát tôi.
Ở bên con sen ba năm, tôi đau khổ nhận ra rằng địa vị và sự ưu ái đặc biệt của mình cứ ngày một thấp dần. Trước kia con sen đi làm về đều ôm tôi hôn mấy cái, dù tôi có lấy chân đạp vào mặt, cậu ấy cũng không tức giận chút nào. Bây giờ thì đến cả cơ hội đạp cậu ấy cũng mất luôn, bên người cậu ta luôn có bốn con tiện tì không hề có mặt mũi, cả ngày kêu meo meo dụ con sen sờ vuốt.
Những lúc như vậy tôi luôn cao ngạo ngồi bên bồn hoa, lười chạy tới tham gia náo nhiệt. Từ trên cao nhìn xuống, tôi trông thấy tấm lưng của con sen thật là gầy, ngọn đèn tròn trong phòng khách chiếu xuống sàn một cái bóng hình tròn kín mít, mà cậu ấy là hòn đảo đơn độc đứng chính giữa, giống hệt như tên cậu ấy vậy.
Trên người con sen có rất nhiều bí mật, những bí mật này không một ai biết đến, mà cậu ấy cũng không nói với bất kỳ con người hay con mèo nào. Từng tầng bí mật cứ bao bọc lấy cậu ấy, làm cậu ấy trông rất tự do và tách biệt, cứ như có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Tôi không biết bí mật của con sen, chỉ biết cậu ấy thường xuyên về nhà vào đêm khuya, thân ôm đầy thương tích, cả người ứa mồ hôi ướt đẫm như vừa mắc mưa. Thế nhưng cậu ấy chưa bao giờ kêu đau một tiếng, cũng không khóc, chỉ lẳng lặng tự băng bó bôi thuốc cho mình. Thậm chí có những vết thương da tróc thịt bong rất đáng sợ, tôi nhìn mà bị dọa giật mình, nhưng cậu ấy cũng chỉ khẽ rên một tiếng rồi thôi.
Trên đời này ai sĩ diện người đó khổ, ở đây đâu có ai thèm chê cười cậu ấy đâu, cứ khóc lên đi chứ.
Con sen vẫn không khóc, cậu ấy bôi thuốc xong liền ngồi xổm xuống sờ vuốt bọn tôi. Nhìn cậu ấy đáng thương như vậy, tôi bèn miễn cưỡng ngửa bụng lên cho sờ thỏa thích.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tuy cuộc sống sau ống kính của con sen rất khốn khổ, nhưng trước ống kính thì càng ngày càng đẹp đẽ xán lạn. Cậu ấy từng ôm tôi nhận phỏng vấn mấy lần, nên tôi cũng được xuất hiện trước công chúng, hừ, lũ vượn hai chân trên màn hình đúng là có mắt không tròng, ai ai cũng bảo nhan sắc của Kha Dữ còn đẹp hơn tôi! Tổ tiên tôi sống ở cung điện Versailles... Thôi bỏ đi.
May mắn là con sen vẫn rất có lương tâm, dù người ngoài hay mèo ngoài có châm ngòi ly gián thế nào, tôi vẫn luôn là con mèo được nằm ngủ trong lòng cậu ấy, tôi luôn an ủi bản thân như vậy.
Mãi đến một ngày gã thanh niên kia xuất hiện.
Hắn rất cao, tôi được con sen ôm trong lòng mà cũng phải ngẩng muốn mỏi cổ mới nhìn được mặt hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn tôi lấy một cái, chỉ toàn nhìn con sen thôi.
Hắn rất đẹp trai, mỗi khi hắn chăm chú nhìn con sen, tôi có thể cảm giác cơ thể cậu ấy luôn vô thức nóng lên, cậu ấy toàn phải giả vờ thản nhiên sờ vuốt lông tôi để giữ bình tĩnh.
Mẹ nó, đừng nhìn nữa, có thấy tôi bị vuốt sắp trọc rồi không hả!
"Tôi đâu có bảo đầu óc mình bình thường, bỏ bốn mươi sáu triệu ra mua một căn hộ giá thị trường ba mươi tám triệu, giá rao bán hai mươi tám triệu. Chuyên gia tư vấn bất động sản của tôi còn hỏi tôi có khùng hay không kia kìa... Thầy Kha à, anh đừng từ chối tôi nữa."
Đến giọng nói của hắn cũng rất là êm tai! Âm thanh cứ như cộng hưởng từ trong lồng ngực, mang tần số trầm thấp nhưng rất rõ ràng.
Tôi không rõ con sen thích thú hay khó chịu với thứ cảm giác áp bách vừa thoải mái vừa ngột ngạt đó, riêng tôi thì không thích chút nào! Quả nhiên, con sen chỉ biết ôm chặt tôi, cuối cùng không nói lời từ chối hắn.
Ở thời điểm đó tôi đã biết, thế là tiêu rồi, cái nhà này chắc chắn sẽ xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Bởi vì con sen của tôi không thể nói ra lời cự tuyệt trước mặt hắn.
Cậu ấy bắt đầu ôm điện thoại không rời người, đầu bên kia không biết đã nói gì làm cậu ấy bực bội, nhưng vẫn vô thức cong khóe môi, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Những lúc như vậy, con sen bước đi sẽ không bao giờ nhìn đường, giẫm vào tôi cũng không thèm xin lỗi. Tôi hạ mình ủi ủi vào ngực cậu ấy đòi an ủi, cậu ấy chỉ s* s**ng cho có, vuốt vuốt mấy cái rồi lại quay ra gõ chữ tiếp.
Hóa ra lòng dạ đàn ông thay đổi nhanh chóng như vậy đấy.
Người mà con sen gặp không phải người tốt, bởi vì không có một người tốt nào hay đi gây sự như hắn, xông vào nhà nhanh như hắn, biết cách tra tấn người nhiều như hắn!
Con sen đi đâu làm gì cũng bị hắn đè xuống, trên sô pha, trên bàn trà, phòng bếp, phòng giặt quần áo, ban công, quá hoang đường! Đọc sách, xem phim, gọi điện thoại, làm cơm cho tôi, quá vô sỉ! Chén cơm như này còn còn còn còn còn có thể ăn nữa sao? Méoooo!
Đêm đến, tôi chui vào lòng con sen ngủ như thường lệ thì bị hắn xách gáy lên.
Hắn cụp mắt nhìn tôi, lạnh giọng chất vấn: "Đây là chỗ mà mày nên ngủ đấy à?"
Cái, cái gì? Ông đây ngủ trong nhà này sáu năm, cậu là cái thá gì mà dám hô to gọi nhỏ —— Bạch, tôi bị ném choáng váng đầu óc, cánh cửa phòng đóng sập ngay trước lỗ mũi.
Trái tim mèo nhỏ tan nát!
Bốn con mèo đê tiện còn lại đang nằm ngồi trên sàn cười nhạo nhìn tôi.
"Tao đã bảo rồi, lúc hắn đến mày đừng có chui vào phòng giúp vui."
"Cậy già lên mặt có được tích sự gì đâu? Mày không thấy trong mắt Thao Thao chỉ có mỗi hắn thôi à?"
"Đừng tự rước nhục nữa, lần trước tao mới liếc nhìn lâu một tí thôi mà bị hắn đạp cho một phát, phải ôm đầu bỏ chạy đấy."
Đáng ghét! Nhất định phải lấy lại vị trí của mình chứ! Không phải chỉ cần cào cửa, chỉ cần giả vờ đáng thương thôi à, tôi cũng ——
"Em đừng —— Ưm... đừng hôn —— ứm!"
Không thể không thừa nhận, một con mèo nhỏ như tôi sẽ không thể kêu to bằng con sen, cũng không tài nào đáng thương bằng cậu ấy được.
Vậy nên gã thanh niên kia quả thật rất đáng sợ, trước kia con sen bị thương khắp người mà không rên một tiếng, còn hắn thì không cần mang hung khí gì vẫn có thể khiến con sen tước vũ khí đầu hàng, sáng hôm sau đuôi mắt đỏ ửng mãi không tiêu sưng.
Nhưng thôi, bản thân con sen không lên tiếng phàn nàn, tôi còn nói thêm câu gì được chứ.
Không có cách nào, dù sao tôi cũng không thể yêu cầu cậu ấy phải có cốt khi hay giữ thể diện như mình được.
Thật ra thì, chung sống lâu ngày làm tôi dần quen với địa vị chênh lệch như lòng sông với đáy biển kia rồi, gã thanh niên xếp thứ nhất, tôi thứ nhì. Xem cử chỉ khí chất, không chừng tổ tiên của hắn cũng là quý tộc xịn đấy, thua dưới tay một người như thế vẫn có thể chấp nhận được.
Tôi bắt đầu quen với việc hắn hiện diện trong nhà mỗi ngày. Con sen thích ngồi trong lòng hắn, hai người cùng nhau đọc sách, xem phim, nghe nhạc, trao đổi những chuyện mà tôi không hiểu cũng không nhớ. Nói qua nói lại một hồi, ánh mắt bọn họ nhìn nhau, chóp mũi chạm vào nhau rồi hôn nhau. Kiểu hôn ngẫu hứng bất thình lình này luôn mang theo tiếng cười, người kia dùng ngón tay v**t v* mặt con sen, nhẹ giọng gọi cậu ấy là "Kha Dữ", hai chữ đó luôn mang theo niềm yêu thích tràn trề không bao giờ muốn buông ra.
"Có mệt không?"
Con sen ừ một tiếng bằng giọng mũi, nói mình không mệt.
Thanh niên lại hôn lên mí mắt cậu ấy, "Em ôm anh ngủ trưa một lát nhé?"
Con sen ở trong lòng hắn luôn mang tâm thế rất thoải mái, trông còn lười nhác hơn cả loài mèo chúng tôi. Cậu ấy vòng tay qua cổ hắn, gật gật đầu, "Em đừng đi."
"Em không đi."
Trong lúc con sen ngủ trưa, thanh niên kia ngồi bên cạnh cậu ấy đọc sách, ghi chép các phê bình hoặc làm việc, nhưng cứ làm được vài phút là hắn lại ngẩng đầu lên nhìn con sen một lần.
Ánh mắt đó khiến ai nhìn cũng phát sợ.
Tôi từng nghĩ những ngày như vậy sẽ mãi mãi không có hồi kết, thẳng đến một ngày, con sen vội vàng chạy về nhà, vội vàng thu dọn hành lý, vội vàng lùa cả năm con mèo chúng tôi vào chuồng đưa đi mất.
Thời điểm làm những việc này, sắc mặt cậu ấy không hề thay đổi, đáy mắt cũng không có chút cảm xúc nào nhưng lại làm chúng tôi cảm giác như tận thế sắp đến rồi.
Chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, không có gì to tát. Tôi lấy thân phận mèo từng trải đi an ủi ba con mèo cỏ và Dylan béo mập, "Chắc chắn chúng ta sẽ được chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn." Tôi uể oải quét đuôi.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, chỗ ở đã đổi rồi mà người thanh niên kia lại không đến.
Tại sao hắn không đến nữa? Hắn mà không đến, hồn của con sen cũng có ở đây đâu.
Cậu ấy luôn ngồi trên băng ghế ngoài ban công, ngẩn người nhìn bầu trời chiều lâu thật lâu.
Thật ra cậu ấy chẳng suy nghĩ được gì cả.
Cậu ấy không nhớ nổi mặt thanh niên kia, không nhớ nổi nụ cười của hắn, không nhớ được ánh mắt hắn nheo lại mỗi khi chăm chú nhìn, cũng không nhớ nổi khung cảnh tốt đẹp mỗi khi hai người hôn nhau.
Từ ít chuyện vụn vặt nghe từ miệng con sen và cô gái tên Thịnh Quả Nhi mà tôi mới chắp nối được một vài sự thật.
Trước kia luôn trách con sen ở trước mặt thanh niên kia không có thể diện gì, bây giờ tôi lại thầm thở dài một hơi tiếc hận ——
Kha Dữ ơi, Thao Thao ơi, thật ra cậu không cần cứng đầu như vậy, không cần giữ thể diện nhiều như vậy đâu.
Con sen vẫn làm việc, vẫn đi đóng phim, vẫn làm ngôi sao giải trí như thường. Thế nhưng phạm vi những bộ phim mà cậu ấy xem thì càng ngày càng thu hẹp, trong phòng chiếu phim cất giữ đủ loại phim điện ảnh, vậy mà cậu ấy chỉ xem đi xem lại một tựa phim duy nhất.
Là bộ điện ảnh "Cửa hông".
Là phần behind the scenes của "Cửa hông".
Ngoài ra còn có một đoạn phim chiếu lại lễ trao giải nào đó.
Cậu ấy đã thuộc đến nằm lòng rồi mà vẫn ngoan cố xem. Trong phòng chiếu phim rất tối, cậu ấy để chân trần cuộn tròn trên ghế sô pha, toàn thân lạnh lẽo. Ánh sáng xanh từ màn hình chiếu rọi nước mắt trên mặt cậu ấy.
Con sen có một khuôn mặt được thần tiên ưu ái ban cho, khuôn mặt xinh đẹp như thế không nên dùng để khóc.
Tôi rất muốn ôm lấy cậu ấy, chia sẻ cho cậu ấy chút ấm áp.
Lúc tôi chui vào ngực con sen, cậu ấy cúi đầu v**t v* tôi, bật cười khàn khàn hỏi: "Sao thế, mày cũng nhớ em ấy à?"
Tôi thì nhớ cậu ta làm gì? Tôi chỉ muốn cậu đi gặp cậu ta, chỉ muốn cậu lại được cậu ta hôn mà thôi.
Cuộc đời của một con mèo có thể đếm bằng số năm trên hai bàn tay, bây giờ tôi đã sống qua một bàn tay rồi. Đừng thấy mèo ở nhà không làm gì, nó chỉ chung sống với một hai con người ít ỏi, nhưng hỉ nộ ái ố, thăng trầm cuộc đời của những người đó đều bị mèo nhìn thấu hết.
Con sen của tôi, chủ nhân Kha Dữ của tôi, là một người rất cứng cỏi, nếu nói thời điểm nào trong cuộc đời cậu ấy tiếp cận với sụp đổ, thì chính là ngày hôm đó.
Hai năm sau ngày chuyển nhà, chứng trầm cảm của cậu ấy tái phát, lần này bệnh tình nặng hơn trước kia rất nhiều, nặng đến mức bác sĩ phải kê đơn uống thuốc. Đối với cậu ấy, loại thuốc đó là một thứ tốt, thế nên cậu ấy nuốt xuống.
Con sen không muốn chết, chỉ là cậu ấy quá muốn gặp người kia. Tôi nhìn thấy cậu ấy lảo đảo chạy vào toilet, ôm bồn cầu nôn đến trào nước mắt, sau đó ngã xuống sàn nhà.
Tôi cứ nghĩ cậu ấy phát điên rồi. Kha Dữ nhìn lên trần nhà, vươn tay với vào hư không tựa như đang miêu tả gương mặt người kia. Khuôn mặt cậu ấy tái nhợt ứa đầy mồ hôi, khóe môi mang cười, miệng lẩm bẩm nói câu gì đó.
Lúc đó tất cả chúng tôi đều sợ hãi, tôi kề lại gần thì nghe được cậu ấy nỉ non hai chữ: Thương Lục.
Thương Lục, là tên của gã thanh niên kia.
Có ai tới giúp cậu ấy không? Nếu có thể, tôi tình nguyện vác theo hạt mèo và nước uống trên lưng, đi khắp thế gian tìm Thương Lục về cho Kha Dữ.
Rào —— Một chậu nước từ đâu ập xuống làm cả năm con mèo chúng tôi dựng lông giật mình.
"Khụ khụ khụ ——" Con sen vừa ho khan vừa cố gắng chống người ngồi dựa vào cửa.
"Quả Nhi..." Cậu ấy vừa th* d*c vừa cười, "Anh vừa nhìn thấy em ấy."
Thịnh Quả Nhi đã khóc rối tinh rối mù, cô ấy ôm cái chậu nói, "Thầy Kha, chuyện đã qua rồi."
"Không qua được."
"Qua rồi!" Rốt cuộc Thịnh Quả Nhi không chịu nổi nữa mà hét lên, khàn khàn cầu xin, "Đã sớm qua rồi! Qua hết rồi..."
Con sen im lặng thật lâu, vẫn kiên trì cố chấp nói: "Không qua được."
Tôi biết, trong lòng cậu ấy sẽ mãi mãi không để mọi chuyện qua đi, không để người kia trôi vào dĩ vãng.
Cho dù nó làm cho cậu ấy đau đớn suốt đêm không ngủ nổi.
"Thật sự không thể qua được," Kha Dữ ngẩng đầu nhìn Quả Nhi, đôi môi xinh đẹp hé mở, "Quả Nhi, anh sẽ trở về tìm em ấy."
Sống nửa đời người, tôi luôn cho rằng mình đã hiểu hết về con sen, nhưng rồi mỗi ngày trôi qua đều cảm giác mình vẫn chưa đủ hiểu biết.
Cậu ấy muốn trở về tìm người kia?
Phải tìm thế nào? Đã hai năm trôi qua không tin tức gì, thậm chí một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn cậu ấy cũng không dám gửi, chỉ dám lặng lẽ đăng nhập Weibo gửi một dòng status "Anh là Đảo Nhỏ" mà có lẽ hắn sẽ mãi mãi không đọc được.
Chẳng lẽ tình yêu của cậu ấy dễ dàng như vậy, nói tìm là tìm về được ngay sao? Có lẽ người kia đã gặp gỡ người mới, phải lòng một chàng trai hoặc cô gái nào khác, người đó có thể giống Kha Dữ hoặc không giống Kha Dữ. Hắn sẽ cùng người đó xem phim, chỉ dạy người đó nhiều thứ, giải quyết vấn đề khó khăn, ân cần hỏi han mỗi khi khốn đốn, hoặc ôm người đó đi vào giấc ngủ.
Tôi biết, con sen chỉ đang nói mê sảng thôi.
Nhưng về sau tôi mới biết cậu ấy không mê sảng.
Con sen Kha Dữ của tôi là một người rất kiên định. Nếu cậu ấy muốn, dù trước mắt là ngàn nan vạn trở cũng sẽ theo đuổi, nếu cậu ấy thích, dù trước mắt đầy chông gai và xui rủi cũng sẽ cố chấp bước tới.
Đi đến bên cạnh Thương Lục.
Thanh niên kia trông càng trưởng thành, càng thâm trầm lạnh lùng hơn hai năm về trước. Tôi không biết con sen đã theo đuổi hắn như thế nào, nghe nói là đuổi qua tận châu Âu xa xôi. Tôi chỉ biết ánh mắt hắn mỗi khi nhìn chăm chú vào con sen vẫn khiến lòng người run sợ. Mà lúc con sen ôm tôi vẫn mang tâm trạng bất an bối rối vờ vịt y như xưa, cả nhiệt độ cơ thể vì rung động cũng trước sau như một.
Loài mèo vốn không hề thích chuyển nhà, huống chi tôi còn là con mèo già đã sống qua nửa đời. Đi theo con sen này xem như đời tôi cũng đủ lang bạt kỳ hồ, may mắn là ngôi nhà tôi chuyển tới càng về sau lại càng lớn hơn.
Ngôi nhà mới bên bãi biển lớn đến nỗi chỉ cần tôi không muốn thì nửa đời sau sẽ không phải chạm mặt con Dylan béo tròn ngu ngốc kia nữa. Những ngày trời đẹp, tôi sẽ ngủ bên ngoài ban công nhìn ra bể bơi, nheo mắt ngắm mặt biển ở xa xa.
Tôi có người hầu chuyên phụ trách làm cơm, chơi đùa, hốt phân cho, việc của tôi chỉ là ở nhà chờ con sen và gã thanh niên kia cùng nhau quay về là đủ.
Ngôi nhà lộng lẫy ở một mức độ nào đó có thể thể hiện bối cảnh cùng tài sản địa vị của chủ nhân, ví dụ như tổ tiên tôi từng ở lâu đài Versailles... thôi bỏ đi. Nói ngắn gọn lại, tôi đã biết được hóa ra gia thế của gã thanh niên kia rất tốt, của cải rất dồi dào, tất cả những bức tranh treo trên tường đều là đồ thật. Chỉ riêng một bức tranh của Thường Ngọc thôi đã vượt qua con số hàng triệu, ngày xưa bà cố của bà cố của bà cố tôi đã từng gặp mặt Thường Ngọc... thôi quên đi.
Tóm gọn của tóm gọn, nửa đời sau tôi sẽ ở lại ngôi nhà này, được nuôi bởi một gia đình như thế này, xem như đã chấn hưng gia đạo, làm rạng rỡ tổ tông.
Về phần ba con mèo cỏ ngu ngốc bên kia... Thôi, cứ để cho chúng nó hưởng thụ ké hào quang quý phái của Bergman tôi đi.
Vấn đề duy nhất mà tôi có lúc này là... Tôi đang suy nghĩ, cân nhắc, tìm kiếm... phải dùng cái đuôi xinh đẹp tao nhã của mình quật vỡ chiếc bình hoa pha lê nào mới đủ làm truyền kỳ kể lại cho con cháu đời sau đây?
Cái bình bên kia được đấy... Hai triệu, ha ha ha.