Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 53

" Đại ca, ta không muốn bị đuổi đi, ngươi tìm cách giúp đỡ ta đi!"

Trong phòng, Trương Bình đau khổ thở dài cầu khẩn.

Người ngồi trên ghế chủ, tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, dáng người cũng khôi ngô, bộ dáng lại vô cùng oai hùng, khuôn mặt gầy cao, sống mũi thẳng tắp, chỉ là trong ánh mắt luôn hiện lên một tia giảo hoạt, khó có thể khiến người ta tín nhiệm.

Người này chính là Trương Duẫn cháu ngoại của Lưu Biểu, quan hàm Giáo úy thuỷ quân bắc Kinh Châu.

Hắn là tộc huynh của Trương Bình, Trương Duẫn mặc dù từ trong cốt đã có chút xem thường tộc đệ thô lỗ vô trí này, có điều công phu trên nước của Trương Bình vô cùng tốt, hơn nữa rất nghe lời, Trương Duẫn cần một thuộc hạ can tướng đắc lực như vậy.

" Ta không biết nên nói ngươi như thế nào, không ngờ lại thua vào tay một tên tiểu tử như thế."

Trương Duẫn nói chuyện rất chậm, trong giọng nói mang theo một tia âm lãnh, khiến người ta không rét mà run, hắn lạnh lùng nhìn Trương Bình:

" Lần trước hắn và Thái Tiến so kiếm, ngươi không phải không nhìn thấy, ngươi đừng nói với ta, võ nghệ của ngươi còn không bằng hắn chứ."

Trương Bình cúi gầm mặt, xấu hổ vạn phần nói:

" Ta chính là thấy hắn đấu kiếm với Thái Tiến, mới có chút khinh địch."

" Khinh địch! Mỗi người đều lấy lý do khinh địch để nói, Thái Tiến là khinh địch thất bại, ngươi cũng khinh địch, chẳng lẽ đều ngu xuẩn như vậy! Không thể bình thường một chút sao?"

Nói đến đây, ngữ khí Trương Duẫn bắt đầu nghiêm nghị lại, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Bình, lúc này hắn liền hận không thể một cước đem hắn đá ra.

Trương Bình cúi đầu không nói, thật ra trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ không thông, một côn kia của Lưu Cảnh rõ ràng còn cách xa hai thước, tại sao lại đột nhiên vọt đến trước mặt mình, hắn cũng chỉ có thể cho rằng là bản thân khinh địch.

" Vậy được rồi, không nói chuyện luận võ, chuyện này ngươi chuẩn bị làm sao đây? Ngươi dĩ hạ phạm thượng, công văn buộc tội ngươi đã đến tay Lý thái thú rồi, ta chỉ sợ rất khó giúp ngươi."

Đây mới là việc Trương Duẫn thâm hận, hắn hao hết sức chín trâu hai hổ mới điều tộc đệ đến Du Chước Sở thứ hai, chính là muốn hắn bao trùm sinh ý của mình, miễn thuế khóa, nhưng không ngờ rằng, Trương Bình lại ngu xuẩn như thế, bị Lưu Cảnh thoáng cái đã nắm được đằng chuôi.

" Lúc ấy ta là bị tức giận hồ đồ, hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả, hơn nữa hắn chỉ là một tên nhóc mười sáu tuổi..."

" Câm mồm!"

Trương Duẫn một tiếng gầm lên:

" Kiêu binh tất bại, ngươi còn xem thường hắn, sẽ chết ở trong tay hắn, ngươi thật ngu xuẩn!"

" Vâng! Tiểu đệ hiểu rõ."

Trương Bình sợ tới mức nín thinh, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Trương Duẫn cuối cùng nhịn xuống cơn tức này, chuyện đã xảy ra, hắn cũng không thể nào mặc kệ, tức giận thì tức giận, thật sự để Trương Bình bị điều đi, hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Trầm tư một lát, Trương Duẫn chậm rãi nói:

" Ngươi trước đi đến nhận lỗi với Lưu Cảnh đi, nói rõ với hắn ngươi chỉ là ngưỡng mộ đại danh của hắn, muốn cùng hắn tỷ thí một phen, tuyệt đối không có ý phạm thượng."

" Ta hiểu rõ, vậy... bên trên phải làm sao?"

" Chuyện bên trên ngươi cũng đừng có quan tâm, ta tất nhiên sẽ nghĩ cách, ngươi xử lý tốt chuyện của mình trước là được rồi."

" Đa tạ huynh trưởng, tiểu đệ cáo từ."

Trương Bình thi lễ, chậm rãi cáo từ, Trương Duẫn còn đang trong trầm tư, chức vị đốc tào Du Chước này mặc dù không mặc dù không, nhưng liên can rất rộng, một Du Chước Sở một cái nho nhỏ đã có thể khống chế buôn bán Phàn Thành, có thể nói là một chìa khóa then chốt cắm vào trong mắt nối quan trọng.

Vị trí này sớm đã bị gia tộc Khoái thị điều khiển, hắn mất rất nhiều sức lực mới có thể đem tộc đệ của mình cài vào, lại giết chết đốc tào Mã Thông, vốn tưởng rằng tộc đệ nhất định sẽ lên chức, không ngờ hôm nay đột nhiên vọt ra một Lưu Cảnh, lại không có chút dấu hiệu nào.

Mặc dù Lưu Cảnh này nói ra còn là biểu đệ của hắn, nhưng hắn lại chưa từng gặp mặt, cũng không có gì kết giao, có điều Lưu Cảnh đến Tương Dương cũng mới hơn hai tháng, hắn chắc là không biết tầm quan trọng của đốc tào Du Chước, chuyện này có lẽ không có quan hệ gì với hắn, đây hẳn là có người cố ý sắp xếp.

Là ai đây? Trương Duẫn lập tức nghĩ tới Khoái gia, sau khi Mã Thông bị giết chết, Khoái Việt không ngờ không nói một tiếng, đây không khỏi không hợp tình lý, Trương Duẫn gần như đã có thể xác định, Lưu Cảnh được sắp xếp làm Đốc tào Du Chước, chắc chắn có quan hệ với Khoái Việt.

Nếu thật là Khoái Việt, thì phiền phức rồi, hắn đấu không lại Khoái Việt, thì phải mượn sức của bên ngoài, sức lực tốt nhất có thể mượn nhờ là của Thái gia, Trương Duẫn trầm tư thật lâu, đứng lên ra lệnh:

" Lập tức chuẩn bị ngựa!"

...

Có chuyện khiến Trương Duẫn thế nào cũng không nghĩ ra được, tộc đệ Trương Bình của hắn chân trước vừa rời khỏi phủ đệ, chân sau lại đi tìm Thái Trung, Trương Bình là em vợ Thái Trung, theo hắn, bản thân gặp phải phiền toái, nhờ tỷ phu giúp việc đương nhiên.

Nhưng Trương Bình lại không rõ, đây đã không chỉ là việc riêng của Trương Bình hắn, chuyện này còn đem liên lụy tộc huynh Trương Duẫn của hắn vào, hắn chỉ là một con cờ của tộc huynh Trương Duẫn mà thôi.

Trong Thái phủ, Thái Trung dẫn Trương Bình vội vàng đi tới thư phòng Thái Mạo, Thái Trung đối với tiền căn hậu quả chuyện này rất rõ ràng, hắn cũng thật không ngờ hôm nay lại là Lưu Cảnh nhậm chức, hắn lập tức ý thức được, gút mắc bên trong sợ rằng không phải là đơn giản như vậy.

Hắn không cách nào làm chủ, chỉ có thể tìm đến gia chủ Thái Mạo.

Đi đến cửa tiểu viện của thư phòng, hắn dừng bước, quay đầu lại nói với Trương Bình:

" Ngươi trước chờ một lát, ta cùng huynh trưởng nói chuyện trước đã, sau đó lại gọi ngươi."

Trương Bình mặc dù ngu xuẩn xúc động, nhưng một vài đạo lí đối nhân xử thế hắn cũng hiểu, chuyện này hắn đã nhờ tộc huynh, bây giờ lại tới đây tìm Thái Mạo giúp đỡ, có thể sẽ khiến cho tộc huynh không vui hay không.

" Tỷ phu, chuyện này nếu không thì hôm nào rồi nói sau! Không nên phiền toái gia chủ."

Thái Trung kinh ngạc nhìn hắn một cái, đột nhiên có chút hiểu được, liền cười nói:

" Ngươi yên tâm đi! Gia chủ chỉ là giúp ta, không liên quan gì đến ngươi, ngươi tìm đến ta là chuyện hết sức bình thường, không ai có thể nói gì được ngươi, an tâm chờ đi, ta sẽ cho ngươi tin tốt lành."

Nói xong, Thái Trung cũng không để ý Trương Bình có nguyện ý hay không, trực tiếp vào tiểu viện.

...

Thái Mạo vừa mới từ quan nha trở về, đang ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng của tộc đệ Thái Trung:

" Đại ca, ta có thể vào không?"

" Vào đi!"

Cửa mở, Thái Trung từ ngoài phòng đi vào, quỳ xuống thi lễ:

" Đại ca, có chuyện muốn nói, là về Lưu Cảnh."

Thái Mạo vốn là nửa dựa trên ghế, nghe thấy tên của Lưu Cảnh, hắn lập tức ngồi thẳng dậy, cười hỏi:

" Hắn rốt cuộc xuất hiện rồi sao?"

Lưu Cảnh mất tích một tháng, Thái Mạo tình cờ nghĩ tới, cũng cảm giác hơi kỳ quái, bị đuổi khỏi phủ trạch, vô duyên vô cớ biến mất, hắn còn cho rằng Lưu Cảnh trở về quê nhà Sơn Dương nữa chứ.

Thái Mạo bây giờ biết Lưu Cảnh cũng không muốn kết hôn với nữ nhi của mình, điều này làm cho hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mấu chốt vẫn là thái độ của Lưu Biểu, nếu Lưu Biểu kiên trì Lưu Cảnh cưới vợ, Lưu Cảnh cuối cùng cũng phải nhường bước.

Chỉ là Lưu Biểu hiện tại cũng không nhắc tới chuyện này, khiến Thái Mạo thủy chung có vướng mắc, không bỏ xuống được.

" Hắn bây giờ đang làm cái gì?"

" Bây giờ ta mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh không ngờ nhậm chức đốc tào thứ hai ở Du Chước Sở, ngày đầu tiên đã xảy ra không ít chuyện rồi."

Thái Trung liền đem chuyện phát sinh trong Du Chước Sở hôm nay từ đầu chí cuối nói cho Thái Mạo, cuối cùng nói:

" Em vợ của ta ở ngoài cửa, hắn đã đi cầu Trương Duẫn, lại chạy đến tìm ta, chuyện này ta không biết có nên nhúng tay vào hay không, đặc biệt đến đây thỉnh giáo đại ca."

Thái Mạo nhướng mày, chuyện này hắn vậy mà không biết, bổ nhiệm đốc tào Du Chước là chuyện của quận Tương Dương, không cần báo cáo với Lưu Biểu, trên trình tự Thái Mạo quả thật sẽ không biết.

Nhưng chuyện này liên quan đến ám đấu của Trương Duẫn cùng Khoái Việt, Thái Mạo không ngờ không biết, cái này có chút vấn đề, Thái Mạo giọng điệu vẫn vậy nói:

" Trương Duẫn cùng Khoái Việt ám đấu, ngươi đã biết từ trước đó?"

" Tiểu đệ có biết một hai trước đó."

" Rầm!"

Thái Mạo nặng nề đập một chưởng xuống bàn, giận dữ mắng mỏ Thái Trung:

" Chuyện này ngươi vì sao không sớm báo cáo với ta?"

Thái Trung sợ tới mức khẽ run rẩy:

" Chuyện này... Không có quan hệ gì với Thái gia, cho nên..."

" Đồ ngu! Đây là chuyện nhỏ sao? Chuyện trọng đại như vậy không ngờ ngươi bây giờ mới nói cho ta biết, ngươi..."

Thái Mạo chỉ thẳng Thái Trung, tức giận đến nói không được.

" Huynh trưởng, tiểu đệ biết sai rồi."

Thái Mạo bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, hắn phát hiện chuyện này nếu xử lý ổn thỏa, có thể đem Trương Duẫn hoàn toàn kéo về phía mình, Trương Duẫn là cháu trai của Lưu Biểu, ở trong quân địa vị rất cao, nếu hắn liên thủ với mình đối phó Khoái gia, đây không phải là trời giúp Thái Mạo hắn sao?

Thái thị Tương Dương, Khoái thị nam quận, trước khi Lưu Biểu đến Kinh Châu, hai gia tộc một nam một bắc, nước giếng không phạm nước sông, nhưng Lưu Biểu cắt cứ một phương, Thái thị, Khoái thị đồng thời có được trọng dụng, hai bên vì tranh đoạt lợi ích càng lớn, giữa hai gia tộc bắt đầu tranh đấu gay gắt.

Thái Mạo trầm tư một lát, rất nhanh liền tính toán rõ ràng, quận thừa Tương Dương Vương Ký cùng Khoái Việt quan hệ không phải tầm thường, chức vị này của Lưu Cảnh có lẽ chính là Khoái Việt nhờ Vương Ký xếp vào, nhằm báo thù chuyện Trương Duẫn tháng trước giết chết Mã Thông.

Bây giờ Lưu Cảnh trở thành đốc tào, đương nhiên là muốn đá Trương Bình ra, cho nên mới lấy chuyện dĩ hạ phạm thượng làm cái cớ, Vương Ký nhất định sẽ biết thời biết thế, trực tiếp bãi miễn chức vụ Trương Bình, hoặc là điều hắn đi.

Nghĩ vậy, Thái Mạo căn dặn:

" Đem hắn gọi vào đi!"

Thái Trung ra ngoài, rất nhanh dẫn Trương Bình tiến đến, Trương Bình quỳ xuống cung kính dập đầu một cái:

" Bái kiến quân sư."

" Không cần khách khí, tất cả mọi người đều là người một nhà, ngươi có chỗ khó, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, chuyện này ta đã nghe Tam đệ nói, yên tâm đi! Ta nhất định sẽ hết sức tương trợ."

Thái Mạo ngữ khí rất thân thiết, nghe vậy nước mắt Trương Bình cũng sắp chảy xuống, hắn cuống quít dập đầu:

" Đa tạ quân sư!"

Thái Mạo khẽ cười lại hỏi:

" Chuyện này, Trương hiệu úy trả lời ngươi thế nào? Ta nói sau khi xảy ra chuyện hôm nay, ngươi chắc là đã đến gặp hắn rồi chứ!"

" Chuyện này..."

Trương Bình có chút khó xử, nhưng bao trùm dưới sự uy nghiêm của Thái Mạo, hắn vẫn nói rõ ràng ra.

" Gia huynh bảo ta đến xin lỗi Lưu Cảnh trước, nói cũng không phải là phạm thượng, chỉ là ngưỡng mộ võ công, ắt phải giải hòa với hắn."

Trương Bình vừa nói như vậy, Thái Mạo liền hiểu rõ dụng ý Trương Duẫn, Trương Duẫn vẫn là muốn cho tộc đệ Trương Bình ở lại bên trong Du Chước Sở, như vậy nếu đã thế thì, thế tranh đấu giữa Trương Duẫn và Khoái Việt là không thể tránh, mình có phải thêm dầu vào lửa hay không?

Chuyện này kỳ thật nội chính quận Tương Dương, Thái Mạo không thể nhúng tay, có điều Thái Mạo cũng có nhân mạch, trưởng sử Tương Dương Ngô Khánh chính là con rể Thái gia, có thể thông qua hắn để giữ được vị trí Trương Bình.

Nghĩ tới đây, Thái Mạo ôn hòa cười nói:

" Chuyện này kỳ thật cũng không khó làm, dù sao ngươi là bị Lưu Cảnh đánh bị thương, cho nên ngươi mặc dù trước có vô lễ, nhưng sau khi thất bại, huynh trưởng ngươi nói đúng, ngươi phải đến nhận sai, phải cụp đuôi nhận sai, thái độ phải thành khẩn, chỉ cần ngươi có thể lưu lại, không quá một năm, đốc tào vẫn là của ngươi."

" Này là vì sao?"

Trương Bình khó hiểu hỏi.

Ánh mắt Thái Mạo cười híp lại:

" Hắn là cháu của chủ công, sẽ không ngồi im ở một vị trí nhỏ quá lâu đâu."

Trương Bình lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách tộc huynh nhất định muốn mình ở lại, hóa ra có duyên cớ này.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người nhà bẩm báo:

" Lão gia, Trương hiệu úy ở bên ngoài phủ cầu kiến!"

Thái Mạo cùng Thái Trung liếc nhau một cái, hai người đều nhịn không được bật cười lên, Trương Duẫn quả nhiên tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment