Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 54

Trong sân Du Chước Sở, Trương Bình cung kính quỳ xuống trước đốc tào, ôm quyền hành lễ:

" Ty chức Trương Bình thô lỗ ngu dốt, không biết cao thấp tôn ti, mạo phạm đốc tào, đặc biệt đến thỉnh tội!"

Trương Bình lại ôm quyền với Lư Thăng:

" Trương Bình cũng phải xin lỗi với thư tá."

Lư Thăng vội vàng đáp lễ, không dám nhận lời xin lỗi của hắn.

Trương Bình xin lỗi nằm trong dự đoán của Lưu Cảnh, ngày hôm qua lần đầu gặp gỡ, cho dù Trương Bình nói xin lỗi thế nào, Lưu Cảnh cũng sẽ không tha cho hắn, có điều ngoài ý muốn phát hiện mình nhậm chức đốc tào Du Chước đúng là an bài của Khoái Việt, trong lòng Lưu Cảnh ít nhiều có chút không vui.

" Cá nhân ta có thể tiếp nhận xin lỗi của tặc tào, nhưng ta làm việc luôn công và tư rõ ràng, tặc tào có thể ở lại, còn phải xem ý tứ trong quận."

" Có thể ở lại hay không không quan trọng, quan trọng là đốc tào một côn đánh ta tỉnh lại, khiến ta hiểu rõ làm người phải biết mình biết ta, ta vẫn luôn cho rằng bản thân võ công cao cường, lần trước nhìn thấy đốc tào cùng Thái Tiến luận võ, ta liền không nhịn được muốn tìm đốc tào đấu một trận, kết quả tự rước lấy nhục, haiz! Ta luyện côn thuật mấy chục năm, không ngờ không đỡ nổi một đòn của đốc tào!"

Dừng một cái, Trương Bình lại nói:

" Ta nguyện lập công chuộc tội, nguyện ra sức vì đốc tào, càng thêm cố gắng đi dò xét mặt sông, mong đốc tào ân chuẩn."

Trương Bình ngữ khí vô cùng thành khẩn, không thể không nói, người này mặt mày dữ tợn, nhìn như hung hãn thô lỗ, nhưng lúc mềm mỏn, lại giống như cháu nội, hận không thể nằm rạp xuống trên đất liếm chân đối phương.

Thật ra loại người này mới đáng sợ, đây là loại người không có ranh giới điển hình nhất, không có tự tôn, tất nhiên cũng không có lòng khoan dung, một khi đắc chí, thủ đoạn của hắn cũng tàn khốc vô tình.

Đối với loại người này, phải luôn hoàn toàn cảnh giác, không thể bị thành ý của hắn mê hoặc.

Lưu Cảnh cười nhạt một tiếng:

" Trương tặc tào khoan hãy làm chuyện này đã, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta chờ tin tức của quận nha."

Hai người tranh đấu, Trương Bình bây giờ nên làm gì, thân mang tội trên người, còn ở nhà đợi tin, trong này liên quan đến một khoảng thời gian mấu chốt.

Trương Bình một lòng muốn lưu lại ở chức vị này, nếu như chuyện này không giải quyết được gì, đối với hắn gần như không có gì ảnh hưởng tới, hơn nữa chuyện này rất có thể chính là không giải quyết được gì.

Nhưng Lưu Cảnh lại không đồng ý hắn mang tội giữ chức, kiên quyết đuổi hắn về nhà.

Bề ngoài tranh luận, một hồi không có kế quả, nếu Trương Bình không có ở đây, Lưu Cảnh có thể sắp xếp nhân thủ mới, cho dù buộc tội không thông qua, chờ lúc Trương Bình quay lại lần nữa, sớm đã là cảnh còn người mất.

Cho nên hai người đối chọi gay gắt, cũng không chịu nhượng bộ.

Trương Bình lại cười hùa nói:

" Bây giờ mắt thấy đến cuối năm, là thời khắc bận rộn nhất trong một năm, thủy tặc thủy đạo rục rịch xuất hiện, trốn thuế thoát thuế cũng nhiều nhất, vào lúc này ty chức nào có thể ở trong nhà nghỉ ngơi?"

Lưu Cảnh cười ha hả nói:

" Trương tặc tào trung với cương vị của mình, khiến người khác kính nể, có điều dựa theo lệ cũ, mấy ngày nay Trương tặc tào quả thật không nên lại xuất hiện ở Du Chước Sở, để tránh bị người lên án, về trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ hết sức thay tặc tào nói tốt, một khi có tin tức, ta lập tức báo cho ngươi quay về, ngươi cứ yên tâm đi!"

Mặc kệ Trương Bình nói như thế nào, Lưu Cảnh kiên quyết không chịu nhường bước, mà lúc này Trương Bình đã không dám đắc tội Lưu Cảnh nữa, vạn bất đắc dĩ, Trương Bình đành phải cáo từ lui ra.

Chờ Trương Bình đi rồi, Lư Thăng lập tức mặt mày hớn hở nói:

" Đốc tào làm rất đúng, Trương Bình người này giỏi nhất là ám toán sau lưng người khác, nếu hắn còn ở đây, chính là mũi nhọn sau lưng đốc tào, bất lợi với việc đốc tào khống chế Du Chước Sở."

Đạo lý này Lưu Cảnh há có thể không hiểu sao, từ xưa đến nay đều là vua nào triều thần nấy, ngay cả Du Chước Sở nho nhỏ này cũng không ngoại lệ.

Hắn vừa nhâm chức đã gặp phải khiêu khích của Trương Bình, nếu chuyện này hắn làm không được, vậy sau này ai còn nghe lời của hắn? Uy vọng của hắn ở đâu?

Chỉ là Trương Bình có lưu lại hay không, đã không phải là Lưu Cảnh có thể quyết định, báo cáo hắn đã trình lên rồi, còn lại là đấu tranh của bên trên, không liên quan quá lớn với hắn.

Có điều tuy là nói như vậy, thật ra hắn còn có thể bỏ đá xuống giếng thêm nữa...

Trầm tư một lát, Lưu Cảnh liền căn dặn Lư Thăng:

" Đem toàn thể các huynh đệ triệu tập lại, ta có lời muốn nói với bọn họ."

...

Giữa trưa, bọn binh sĩ đều đang ăn cơm trong nội viện, Lưu Cảnh vội vàng đi ra Du Chước Sở, ở ngoài cửa lớn Du Chước Sở, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, chính là nha hoàn Tiểu Bao Tử của Lưu Cảnh, trong khuỷu tay nàng có vắt một cái rổ, vẻ mặt khiếp sợ, thỉnh thoảng còn rướn người nhòm vào trong cửa lớn.

Lúc này, Lưu Cảnh bước nhanh đi ra cửa chính, Tiểu Bao Tử liếc trông thấy, vui mừng nhảy dựng lên:

" Công tử, ta ở nơi này."

" Có chuyện gì không?"

Lưu Cảnh đi đến hỏi.

" Công tử, trong nhà có người tìm, là trưởng giả, đưa cái này."

Tiểu Bao Tử từ trong giỏ trúc lấy ra một tờ giấy trắng, đưa cho Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tiếp nhận, hóa ra là một bái thiếp, ngẩng đầu viết là:

"Dị Độ cung kiến..."

Lưu Cảnh kinh ngạc, hóa ra là Khoái Việt, hắn liền vội vàng hỏi:

" Người còn có ở đây không?"

" Đang chờ trong nhà! Hắn giống như có chuyện tìm công tử."

" Ta lập tức trở lại!"

Lưu Cảnh trở về dắt chiến mã, xoay người lên ngựa chạy vào trong thành...

Vào ngày hôm qua lúc thăm dò tiền nhiệm Mã đốc tào gặp chuyện, Lưu Cảnh rốt cuộc biết tin tức Du Chước Sở, trên thực tế chính là đấu tranh giữa Khoái gia cùng Trương Duẫn.

Mặc dù Lưu Cảnh cũng không rõ, đốc tào Du Chước Sở cũng không phải là địa vị cao gì, hai nhà bọn họ vì sao tranh đoạt kịch liệt như thế, nhưng có một điểm khiến Lưu Cảnh rất không vui.

Đó chính là Khoái Việt không ngờ lại xem hắn như một con cờ, để hắn nhậm chức ở Du Chước Sở, lợi dụng hắn để đối phó Trương Duẫn.

Thật ra Khoái Việt làm người không tệ, đối với hắn có nhiều chiếu cố, nếu Khoái Việt trực tiếp đưa ra yêu cầu này với hắn, hắn cũng rất nguyện ý giúp Khoái Việt, chỉ là tính cách của Lưu Cảnh, hắn không thích bị người ta thao túng.

Hắn có tôn nghiêm của mình, mặc dù Khoái Việt là trưởng bối, là quan lớn thâm niên Kinh Châu, nhưng Lưu Cảnh vẫn hi vọng Khoái Việt có thể cho mình tôn trọng nhất định.

Cho nên Lưu Cảnh từ hôm qua bắt đầu biết được chân tướng, trong lòng liền có một tia không vui, có điều, Khoái Việt không ngờ tự mình đến thăm giải thích, khiến cho một tia không vui trong lòng Lưu Cảnh cũng biến mất sạch sẽ.

" Thế thúc tự mình đến thăm, vãn bối đảm đương không nổi!"

Lưu Cảnh đi vào trong nhà vội vàng nói.

Khoái Việt đang ngồi trong phòng uống trà, nghe thấy thanh âm của Lưu Cảnh, liền đặt chén trà xuống đi ra, cười tủm tỉm nói:

" Chủ nhà như ta đến thăm khách trọ, chẳng lẽ cũng không được sao?"

" Hóa ra đây là... nhà của thế thúc."

Lưu Cảnh quả thực không ngờ.

" Đúng vậy! Hôm nay đặc biệt đến thu tiền thuê nhà."

Khoái Việt nháy mắt mấy cái với hắn, mang theo một loại nghịch ngợm của trẻ nhỏ, hai người đều không nhịn được bật cười.

" Bên ngoài trời lạnh, thế thúc mau mời vào nhà ngồi!"

Lưu Cảnh mời Khoái Việt vào phòng khách, Mông thúc dâng trà lên cho bọn họ, Khoái Việt đánh giá gian phòng một chút cười nói:

" Căn nhà này rất tệ hại, hiền chất vẫn quen chứ?"

" Cũng không tệ lắm, ta rất thích yên tĩnh ở đây, thật ra ta là người đối với chỗ ở không để tâm mấy, một căn nhà cỏ cũng có thể ở, hơn nữa, so với ăn nhờ ở đậu thì vẫn tốt hơn."

" Ăn nhờ ở đậu? Ha ha! Hiền chất nói quá lời, châu mục bảo hiền chất ra ngoài ở, cũng là hi vọng hiền chất có thể tự lập, nếu không cũng sẽ không an bài chức vị."

Lưu Cảnh không muốn dây dưa chuyện này quá nhiều nữa, bèn chuyển đề tài nói:

" Thế thúc biết chuyện của Trương Bình chứ! Buộc tội của ta chều hôm qua đã đưa lên rồi, không biết có ý kiến gì không?"

Câu chuyện quay về chuyện chính, Khoái Việt cười khổ một tiếng, áy náy nói:

" Ta hôm nay là đặc biệt đến nhà xin lỗi, hiền chất nhậm chức đốc tào Du Chước, thực sự không phải là cố tình lợi dụng, chỉ là nhất thời không kịp nói rõ, không ngờ ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện rồi, thật xin lỗi!"

" Thế thúc dạ trưởng bối, làm sao có thể xin lỗi vãn bối được chứ, vãn bối thật sự gánh vác không nổi đâu, chuyện này không cần nói nữa, vãn bối không có bất kỳ dị nghị gì, rất cảm kích thế thúc an bài."

Khoái Việt thấy Lưu Cảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, cung kính hữu lễ, trong lòng quả thực cũng yêu mến hắn, kỳ thật hôm nay hắn không chỉ có đến nói rõ tình huống với Lưu Cảnh, đồng thời cũng muốn thương lượng với hắn một chút, làm sao ứng phó chuyện này.

Khoái Việt trầm ngâm một chút nói:

" Chuyện này không ngờ kéo cả Thái Mạo vào trong."

Lưu Cảnh khẽ giật mình.

" Trương Bình kia không phải là em vợ Thái Trung sao? Kéo Thái Mạo vào chuyện này cũng là chuyện bình thường, chẳng lẽ lạ lùng lắm sao?"

Khoái Việt lắc đầu.

" Tuy rằng hắn là em vợ Thái Trung, nhưng chuyện này cũng không kinh động Thái gia, với Thái Mạo càng không có quan hệ gì, nhưng tôi nghe nói ngày hôm qua Trương Duẫn bái phỏng Thái Mạo, cho nên hôm nay Trưởng Sử Tương Dương Ngô Khánh liền cố gắng thay Trương Bình biện hộ, Ngô Khánh này chính là con rể Thái gia."

" Sau đó thì sao?"

Lưu Cảnh lại hỏi tiếp:

" Chuyện cáo buộc sau đó có kết quả gì?"

" Không có kết quả, bế tắc tại đây, Vương quận thừa một lòng muốn bãi miễn Trương Bình, nhưng Ngô Khánh lại ra sức bảo vệ, hai người bất phân thắng bại, Lý thái thú liền đem việc này gác sang một bên, sau khi hội nghị, chỉ sợ cuối cùng sẽ không giải quyết được gì."

Lưu Cảnh trầm mặc không nói, thật ra thì không giải quyết được gì cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hắn có thể dùng lý do 'chuyện còn chưa giải quyết xong', cự tuyệt Trương Bình ở ngoài cửa, không để cho hắn phục chức, tin tưởng hắn quyền lực này.

Mấu chốt là chuyện này lại đem Thái Mạo cũng kéo vào trong, Thái Mạo rất rõ ràng là nể mặt Trương Duẫn, như vậy thứ nhất, Thái Mạo, Trương Duẫn cùng trên một chiếc thuyền, Thái Mạo trái lại sẽ nắm lấy thời cơ, có lẽ trong lịch sử Thái Mạo cùng Trương Duẫn kết minh chính là bắt đầu từ chuyện này.

Khoái Việt thấy Lưu Cảnh trầm mặc không nói, còn tưởng rằng hắn là vì hậu quả của chuyện này mà lo lắng, bèn an ủi hắn nói:

" Thật ra chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, với Khoái gia mà nói, chỉ là trút giận thôi, con rể Khoái gia ta cứ như vậy bị người làm thịt, cơn tức này thật sự nuốt không trôi, nói thật, một chức đốc tào nhỏ nhoi, Khoái gia còn không để vào mắt, ta chủ yếu là không muốn bỏ qua cho Trương Bình, nếu hiền chất cảm thấy khó xử, vậy bỏ đi."

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút lại hỏi:

" Trương Duẫn kia tại sao phải cố gắng giữ chức này?"

Khoái Việt cười lạnh một tiếng.

" Chỉ là vì lợi ích thôi."

Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi vài bước ở trong phòng, một chức đốc tào nho nhỏ kỳ thật hắn cũng không để vào mắt, chẳng qua nếu như lợi dụng chuyện này khiến Khoái gia nợ mình một nhân tình, ngược lại là một cuộc mua bán lớn, mặc dù bỏ qua cho Trương Bình có chút tổn hại uy vọng của mình, nhưng nếu so sánh với có được nhân tình của Khoái gia, chút tổn thất này cũng không đáng kể đến.

Nghĩ tới đây, Lưu Cảnh cười nói:

" Thế thúc, ta có hai phương án, đầu tiên là đem Trương Bình đuổi ra Du Chước Sở, chuyện này rất đơn giản, ta ngày mai có thể làm được..."

" Làm sao ngươi có thể làm được?"

Khoái Việt khó hiểu hỏi.

" Rất đơn giản, ta ngày mai bảo tất cả binh sĩ tập trung dâng thư lên quận nha, lên án Trương Bình ức hiếp thuộc hạ, hắn có lẽ sẽ không quay lại được."

Khoái Việt nở nụ cười.

" Biện pháp này không tồi, kỳ thật đi châu nha dâng thư, hiệu quả sẽ càng tốt hơn."

" Vậy thế thúc muốn nghe phương án thứ hai hay không?"

Lưu Cảnh lại cười hỏi.

" Hiền chất mời nói, ta rửa tai lắng nghe!"

Khoái Việt hứng thú càng đậm, hắn rất muốn biết, Lưu Cảnh xử lý như thế nào chuyện này.

" Phương án thứ hai là để Trương Bình ở lại Du Chước Sở, ta bảo đảm trong vòng nửa năm, đem tính mạng của hắn giao cho thế thúc, đồng thời khiến Trương Duẫn thân bại danh liệt."

Ánh mắt Khoái Việt sáng lên, lại liếc mắt nhìn Lưu Cảnh, ý vị thâm trường nở nụ cười, hắn biết năng lực của Lưu Cảnh, với lời của hắn tin tưởng không nghi ngờ.

Hơn nữa Khoái Việt cũng cảm nhận được thành ý Lưu Cảnh nguyện kết giao Khoái gia, đây cũng là chuyện Khoái Việt vẫn luôn mong đợi, hắn lần đầu tiên thấy Lưu Cảnh, đã cảm thấy hắn không giống tầm thường.

Bây giờ, có thể giết Trương Bình hay không ngược lại không quan trọng, quan trọng là Lưu Cảnh có thành ý với Khoái gia.

Khoái Việt gật đầu.

" Nếu như là vậy, ta sẽ chọn phương án thứ hai, ta rất mong đợi nhìn thấy kết cục đặc sắc kia."

Nói đến đây, Khoái Việt đứng dậy cười nói:

" Căn nhà này nếu hiền chất không chê tồi tàn, ta sẽ tặng cho ngươi, coi như là ta chúc mừng hiền chất thăng chức!"
Bình Luận (0)
Comment