9.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào “phòng giải sầu” ở Tây Các.
Trong phòng đ ố t một loại đàn hương thanh nhã, các loại vật dụng sinh hoạt, tắm rửa đều có đủ cả. Nếu không phải nơi dễ thấy nhất có một tấm rèm ngăn cách, đặt một chiếc bô thùng, thì ai cũng sẽ ngỡ đây là một phòng ngủ.
Cát Tường chỉ biết ngồi q u ỳ bên cạnh chiếc bô thùng, đôi mắt vô hồn.
Như thể cố ý muốn cho ta mở mang tầm mắt, Trịnh cô nhón ngón tay hoa lan, đi vệ sinh ngay trước mặt ta.
Nhìn Cát Tường ch.êc lặng h/ầu h.ạ bà ta, ta nghiến ch.ặt răng, mới kìm nén được cảm giác buồn nôn chực trào ra.
“Ừm, quả là ngoan ngoãn biết điều, không hổ là vật liệu tốt để làm ‘giấy mỹ nhân’!”
Trịnh cô tán thưởng một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của ta, rồi ban ơn mà cười nói: “Cứ q u ỳ ở đây, quan sát cho kỹ cả một ngày đi.”
Đợi đến khi trong phòng không còn một ai khác, Cát Tường mới chậm rãi đứng dậy, tự mình lau rửa.
“Mẹ ngươi có thứ muốn đưa cho ngươi.”
Nàng khẽ sững người, cứng đờ quay lại nhìn ta chằm chằm.
Ta mở bông tai, đổ ra mấy viên thuốc màu đen kịt.
Cát Tường lấy một viên đưa lên mũi ngửi, gương mặt vốn vô cảm của nàng đột nhiên xuất hiện một vết rạn.
Nàng và mẹ nàng đều biết về dược lý.
“Mẹ... ta... đưa?”
Có lẽ đã lâu không nói chuyện, giọng nàng căng cứng đến đáng sợ.
“Mẹ ngươi, cũng là muốn ngươi dùng thuốc cho dễ chịu hơn một chút.”
Đây là loại thuốc làm tan biến cảm giác, là do mẹ nàng đặc biệt cầu xin mà có được. Nghe nói nếu dùng lâu dài, ngũ cảm sẽ dần dần biến mất.
Chỉ là, nếu đã mất đi ngũ cảm, thì người và đồ vật còn có gì khác biệt?
Cát Tường dĩ nhiên cũng biết điều này, đôi môi mím ch.ặt của nàng cong lên thành một đường cong kỳ dị: “Dễ chịu hơn? Bà rõ ràng là đang sợ ta tìm đến cái ch.êc!”
Gia nô truyền đời mà t ự s á t là trọng t.ội, nếu nghiêm trọng, cả nhà già trẻ của nàng đều sẽ bị liên lụy mà bị bán đi.
Lúc đưa thuốc cho ta, mẹ nàng đã khóc mà nói: “Ta cũng hết cách rồi, ‘giấy mỹ nhân’ đó, nó làm sao mà chịu đựng nổi?”
Dù cho sau này chủ tử có đại phát từ bi mà miễn t.ội cho nàng, nàng cũng sẽ bị người đời gh ét/bỏ, không còn chốn dung thân.
“Thay vì như vậy, chi bằng cứ ngoan ngoãn uống thuốc, làm một tờ ‘giấy mỹ nhân’ tốt nhất, nói không chừng chủ tử sẽ không thể rời xa nó nữa, đúng không?”
Lúc này, ta nhìn gương mặt bi thương mà bất lực của Cát Tường, khẽ nói: “Không, không nên là như vậy.”
Trên mặt Cát Tường đã giàn giụa nước mắt, nàng ngây dại nhìn ta: “Ngươi nói gì?”
Ta đứng dậy, dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng, đem toàn bộ số thuốc trong tay ném thẳng vào bô thùng.
“Ngươi còn có lựa chọn khác.”
Ta từ một chiếc bông tai khác lấy ra một viên thuốc: “Cái này ngươi cũng nhận ra, hãy nghĩ cách dùng nó lên người cần dùng.”
Giọt nước mắt treo trên cằm, nàng như thể vừa mới nhận ra điều gì, toàn thân run lên.
Ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Ngươi làm được mà, chúng ta, đều có thể làm được.”
10.
Thôi Lư về thăm nhà mẹ đẻ trở về liền ngã b/ệ/nh.
Một người đang khỏe mạnh bỗng nhiên tứ chi rã rời, không thể gượng dậy nổi.
Đại phu đến hết lớp này đến lớp khác như nước chảy, nhưng lại không thể tìm ra b/ệ/nh căn.
Thấy Thôi Lư vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, khóc đến gầy rộc cả người, Trịnh cô lập tức ra vẻ lo lắng vô cùng, đích thân ra mặt xin Hầu gia lấy lệnh bài để vào cung mời Thái y.
Châm cứu, xông thuốc, làm đủ mọi cách, nhưng đôi chân của Thôi Lư vẫn không thể cử động.
“Cứ tĩnh dưỡng trước đã.” Thái y cũng chỉ có thể nói như vậy.
Trịnh cô lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt: “Đúng là nghiệp chướng, chẳng lẽ đã va phải thứ gì không sạch sẽ sao?”
Bà ta lại tự mình đi mời đạo sĩ về làm mấy buổi pháp sự.
Vào lúc đêm khuya vắng lặng, bà ta hỏi Vương ma ma: “Cái con Thôi Lư kia sao sớm không b/ệ/nh, muộn không b/ệ/nh, vừa về nhà một chuyến đã ngã b/ệ/nh rồi?”
“Có phải nó đã phát hiện ra điều gì, cố ý giả b/ệ/nh tỏ ra yếu đuối để ta lơ là cảnh giác, rồi tìm cách nắm thóp của ta không?”
Vương ma ma muốn khuyên bà ta đừng suy nghĩ nhiều: “Thái y cũng đã đến xem rồi, tứ chi của nàng huyết mạch không thông, cơ bắp cứng đờ, e là b/ệ/nh thật rồi.”
“Nhưng nguyên nhân b/ệ/nh là gì? Đến cả thái y cũng không tìm ra được nguyên nhân, làm sao biết không phải là nó cố ý giả b/ệ/nh?”
Vương ma ma suy nghĩ một lát: “Hay là... tìm người đến thử một phen?”
Trịnh cô chớp chớp mắt, ra chiều suy nghĩ.
Một đêm trôi qua, cuối cùng bà ta cũng nghĩ ra được cách.
Bà đá vào người ta đã q u ỳ đến tê dại, cằm hất lên cao: “Phú Quý, làm nh//ục bình phong mãi cũng không phải là một công việc lâu dài. Vương ma ma tuổi cũng đã lớn, bên cạnh ta người hợp ý không còn nhiều, ngươi có muốn làm một đại nha hoàn, h/ầu h.ạ bên cạnh không?”
Ta mở to mắt, mãi đến khi Vương ma ma kéo ta dậy, mới ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
“Tạ ơn phu nhân, có thể vì phu nhân mà cống hiến, nô tỳ có ch.êc vạn lần cũng không từ.”
Bà ta mím môi, dường như không mấy hài lòng với việc ta chỉ biết nói suông để biểu lộ lòng trung thành.
“Nếu đã muốn vì ta mà cống hiến, gần đây đúng là có một chuyện phiền lòng, nếu ngươi làm xong, thì cái chức nh//ục bình phong này sẽ không cần phải làm nữa.”
Chuyện phiền lòng đó, dĩ nhiên là đi thử lòng Thôi Lư.
Ta nhận lệnh, buổi chiều liền hầm một bát canh an thần, bưng vào phòng của Thế tử.
“Nô tỳ phụng mệnh mang canh đến cho Thiếu phu nhân.”
Thôi Lư không nhận ra ta, nhưng biết ta là người trong viện của phu nhân.
“Làm phiền mẫu thân đã hao tâm, cứ đặt ở đó đi, để nguội rồi ta sẽ uống.” Nàng đưa mắt ra hiệu, liền có người định nhận lấy khay trà trong tay ta.
Ta lại vô ý vấp chân một cái, hất cả bát canh về phía nàng.
Chỉ tiếc là, nha hoàn bên cạnh nàng là một kẻ trung thành, đã nghiêng người ra chắn, nên phần lớn canh nóng đều đổ hết lên lưng nàng ta.
Mùa đông áo dày, nàng ta kinh hô một tiếng rồi cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nên không bị bỏng.
Nhưng vẫn có vài giọt bắn lên tay của Thôi Lư.
Dù sao cũng là người được nuông chiều từ nhỏ, chỉ mấy giọt canh đó cũng đủ làm cho mu bàn tay trắng nõn của nàng đỏ lên một mảng lớn.
“Thiếu phu nhân tha mạng!” Ta q u ỳ trên đất không ngừng d.ập đ.ầu, cố ý d.ập mạnh đến rách da đầu, rớm cả m.á.u.
Nha hoàn bên cạnh nàng lo đến mức nước mắt sắp rơi ra, vội bưng nước lạnh đến để chườm cho nàng.
Thôi Lư mím ch.ặt môi, mặt tái mét.
“Không sao, may mà tứ chi của ta gần đây đều không có cảm giác, vết thương này trông thì đáng sợ, nhưng thực ra không hề đau.”
Nàng trấn an nha hoàn của mình, rồi lại ngẩng mắt nhìn ta: “Trong phòng mẫu thân, sao lại có kẻ không biết nặng nhẹ như ngươi?”
Răng ta va vào nhau lập cập: “Thiếu phu nhân thứ t.ội, nô tỳ vừa mới được điều từ chỗ nh//ục bình phong lên, nhất thời sơ ý đã gây ra đại họa, cầu xin người đại phát từ bi, x.ử ph.ạt nhẹ tay.”
“Ngươi là người của mẫu thân, sao ta có thể tùy tiện x.ử ph.ạt được?”
Từng chữ một, dường như nàng đã nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.
“Ngươi về đi. Chuyện hôm nay, ta sẽ thuật lại nguyên văn cho mẫu thân.”
“Phải ph.ạt thế nào, người tự có định đoạt.”
Ta mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng dưới hàng mi cụp xuống, khóe môi lại khẽ cong lên.