Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh

Chương 6

11.
Thường xuyên quấn lấy Thế tử ư? Giờ đây l.i.ệ.t trên giường, liệu còn có thể gây nên sóng gió gì không?

Trịnh cô vô cùng cao hứng, lập tức miễn việc cho ta: “Ngươi làm tốt lắm, thưởng lớn!”

Ta cúi đầu vâng dạ, thăm dò hỏi: “Vậy... nô tỳ có thể đổi việc được chưa ạ?”

“Vốn dĩ là được, nhưng ngươi đã làm bỏng Thiếu phu nhân, công t.ội bù trừ. Chưa bị bán đi đã là đại khai ân điển lắm rồi.”

Bà ta đắc ý nhướng mày, nhìn chăm chú sắc mặt ta từ kích động chuyển sang thất vọng và mờ mịt.

“Ngươi cũng đừng có o.á.n h.ậ.n. Ta bảo ngươi đi thử lòng, ai biết ngươi lại dùng cái kế hại người chẳng lợi mình này? Thôi thôi, lát nữa đến chỗ Vương ma ma lĩnh mười lạng bạc, cũng coi như là bồi thường cho ngươi.”

Ta ngơ ngác q u ỳ xuống: “Tạ ơn phu nhân.”

Thế là, khi trời tối, ta vẫn là tấm nh//ục bình phong đó.

Khi ngọn đèn dầu trong viện Lâu Ngô vừa được thắp lên, Lý Tầm đã đến.

Sau khi cho hạ nhân lui ra, hắn cau mày chất vấn: “Nàng cho người làm A Lư bị thương? Nàng rõ ràng biết nàng ấy đang mang b/ệ/nh lạ, còn sai người đến ứ c h.iếp nàng?”

Gương mặt vốn đang vui mừng của Trịnh cô lập tức sa sầm.

“Sao thế? Chàng không phải đến thăm ta, mà là đến để đòi công đạo cho nàng à?”

Bà ta ôm lấy n.g.ự.c, vành mắt đỏ hoe: “Ta là có lòng tốt mang canh an thần đến cho nàng, nhưng con nha đầu đó tự mình vụng về, cũng có thể đổ lỗi lên đầu ta sao?”

“Ta là mẹ chồng của nàng, nếu có tâm muốn ứ c h.iếp, thì có trăm ngàn cách. Hà cớ gì phải làm một việc thừa thãi, để người của ta ra tay ngay trước mắt, mà lưu lại chứng cứ chứ?”

“Đúng, ta g.h.en tị với nàng, ta h.ậ.n không thể để nàng ta l.i.ệ.t vĩnh viễn trên giường thì mới hả dạ. Nếu không phải vì chàng, hà cớ gì ta phải mời thái y cho nàng ta, làm pháp sự cho nàng ta...”

Mấy câu này vừa thốt ra, Lý Tầm đã có phần mềm lòng.

Trịnh cô lại hít một hơi thật sâu, xa xa chỉ tay về phía ta: “Đó, chính là con bình nữ đó đã làm người trong lòng của chàng bị thương đấy. Đi đi, chàng muốn trút g.i.ậ.n cho nàng ta, thì cứ lôi con bình nữ này đi đi, dù là đ á n h ch.êc bằng gậy, hay tùy ý bán đi cũng được, đều tùy chàng cả!”

Ta hoảng hốt bất an q u ỳ sang một bên, hơi thở dồn d.ập, ra vẻ sợ hãi nhưng lại không dám nhúc nhích.

Sau một hồi im lặng, Lý Tầm thở dài một tiếng, nhưng trong lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm.

Chiêu lấy lui làm tiến này, Trịnh cô nắm bắt rất khéo.

Nam nhân cúi đầu, bắt đầu dỗ dành bà ta: “Là ta trách lầm nàng.”

Hắn nắm lấy những ngón tay của bà ta trong tay mình, từng ngón từng ngón một, cẩn thận mân mê. Hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Huynh trưởng của nàng ta vừa mới được lòng Thánh Thượng, phụ thân cũng năm lần bảy lượt muốn ta cùng bên đó tạo dựng quan hệ tốt, ta sao có thể không tỏ thái độ một chút được?”

Trịnh cô ấm ức rúc vào lòng hắn: “Phải, các người đều cưng chiều nàng ta, căn bản không để ý đến ta, nhưng ta cũng chỉ lớn hơn nàng có mấy tuổi...”

Lý Tầm toàn thân cứng đờ, rồi lại ôm người kia ch.ặt hơn: “Tỷ, là Lý gia chúng ta phụ tỷ.”

Đêm dài đằng đẵng, hai người lại một lần nữa mặn nồng.

Trong những tiếng hổn hển nối tiếp nhau, chỉ nghe thấy giọng nói đ.ứt quãng của nữ nhân: “Nếu đã phụ ta, vậy thì chàng... chàng phải đền bù cho ta thật tốt.”

12.
Những ngày sau đó, Trịnh cô thường lấy đủ mọi lý do để hẹn gặp Lý Tầm.

Hai người m/ây m/ưa điên đảo, không biết trời đất là gì.

Vương ma ma vẫn như thường lệ, yên tâm giao việc canh cửa cho ta, còn mình thì sang phòng bên cạnh lười biếng.

Không một ai hay biết, vào lúc này, luôn có một bóng hình sâu thẳm ẩn mình sau lưng ta.

Ta cũng giả vờ không biết.

Cho đến khi, Thôi Lư không thể chịu đựng được nữa, bước đến bên cạnh ta.

Trong phòng, những âm thanh h**n ** kìm nén vang lên từng đợt, nàng cứ thế lặng lẽ đứng bên cạnh ta, gương mặt tràn đầy vẻ chế nhạo.

“Ngươi muốn gì?”

Hôm đó, khi mượn cớ dâng canh mà cầu xin tha thứ, d.ập đ.ầu, ta đã dùng tay làm bút, nhúng vào canh, viết lên mặt đất bốn chữ: “Thế tử bất d ụ c”.

Đây là bí mật ta vô tình nghe được từ Vương ma ma.

Thế tử vì để an ủi phu nhân, cũng là để có thể dễ dàng g.ian d.íu với bà ta hơn, đã sớm...

Cho nên thành hôn đã lâu, Thôi Lư vẫn chưa hề mang thai.

Trước đây, ta cố ý để nàng biết được mối gian tình của hai người họ, chính là vào lúc trước khi nàng về phủ mẹ đẻ, để nàng có thể nhận ra chân tướng.

Thôi gia cũng không phải là gia đình bình thường, lúc đó nàng không làm ầm lên, chắc chắn là có mưu đồ lớn hơn. Cho nên sau khi về phủ, nàng mới “một trận ốm không dậy nổi”, còn ta thì nhân cơ hội này đầu quân cho nàng.

Ta muốn gì ư?

Ta cười lạnh, thứ ta muốn, Thôi Lư sẽ cho sao?

Không, họ đều là những tiểu thư thế gia giống nhau, căn bản sẽ không để tâm đến việc một nh//ục bình phong h/èn m/ọn muốn gì. Nàng chịu hạ mình hỏi ta, căn bản không phải là để chờ câu trả lời, mà là muốn sự thần phục của ta.

Thế là, ta ra vẻ tham lam, dùng trán cọ vào mũi giày của nàng, khẽ nói: “Người mới là nữ chủ nhân chân chính tương lai của Hầu phủ. Nô tỳ không cầu xin gì cả, chỉ cầu có cơ hội được h/ầu h.ạ bên cạnh người.”

Nàng rất hài lòng với sự thức thời của ta.

Ta lại báo cáo với nàng chuyện đưa thuốc cho Cát Tường.

“Ngươi là một người thông minh, yên tâm đi, đợi việc thành, ta sẽ đưa khế ước b.á.n th ân cho các ngươi, còn có một khoản bạc lớn, đảm bảo nửa đời sau của các ngươi không phải lo nghĩ.”

Ta lập tức d.ập đ.ầu: “Đa tạ Thiếu phu nhân! Nô tỳ nhất định sẽ như Thiên lôi sai đâu đ á n h đó.”

Trong đêm đen, đôi mắt của Thôi Lư như một đốm lửa, gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng của Trịnh cô.

Sau đó, nàng thấp giọng dặn dò hai câu, rồi lại biến mất vào trong bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment