Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 59

Trải qua một đêm gây sức ép, lúc Diêu Phỉ Vũ rời giường đều cảm thấy thân thể có chút đau nhức, thể lực cạn kiệt, nhưng cũng xem như ngủ ngon, rất ít khi dang tay ưỡn lưng, cô xuống đất đi đến trước cửa sổ thuỷ tinh, vén màn, mặt trời vừa lên cao, Lam Diệc Nhiên còn ở trong phòng ngủ say.

Mặt trời đỏ rực, khuất sau cây hoa quế, bóng vẫn chưa lui hết, dưới tàng cây đủ loại hoa nở rộ kia có một chỗ râm, Diêu Phỉ Vũ đứng trước cửa sổ, lúc này mặt trời không nóng lắm, rất dịu, cô nghĩ; có lẽ mọi người càng muốn đứng dưới chỗ râm mát kia, cũng không thích cái gọi là chín tầng trời quang minh thiêu đốt.

Nghĩ đến chán chê, cô vào phòng bếp nấu cháo, nếu chỉ có cô, chỉ cần nướng bánh mì là xong việc.

Đợi đến hơn 8h mà Lam Diệc Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, Diêu Phỉ Vũ an vị ở đại sảnh, uống cà phê, xem báo chí, hôm nay cô phải đi Kinh Thành, vé máy bay buổi tối nhờ người khác mua sẽ tốt hơn, dù sao cô không vội.

Lam Diệc Nhiên tỉnh lại, trong phòng vẫn tối đen, bởi vì màn đều được kéo lại, ánh mặt trời không thể xuyên qua, nàng chậm rãi mở to mắt, vươn tay sờ soạng, vị trí bên người trống không, xem ra Diêu Phỉ Vũ đã rời giường trước rồi. "Phỉ Vũ, Phỉ Vũ..." Nhẹ nhàng kêu hai tiếng.

Diêu Phỉ Vũ nghe được Lam Diệc Nhiên gọi mình, tay buông cà phê đi vào trong phòng. "A, Lam tỷ, chị tỉnh rồi."

"Ừ..., mấy giờ rồi nhỉ, em thức sớm vậy." Lam Diệc Nhiên chống tay ngồi dậy, ở bên giường tìm y phục của mình.

"Sắp 9h, em còn định cho chị ngủ thêm chút nữa." Diêu Phỉ Vũ cầm dục bào cạnh góc giường đưa cho Lam Diệc Nhiên.

"Hả? 9h? Sao em không gọi chị sớm hơn, hôm nay cũng không phải cuối tuần." Lam Diệc Nhiên mặc quần áo tử tế, tìm điện thoại mở lên nhìn nhìn, quả nhiên là gần 9h.

"Lam tỷ, không cần phải gấp gáp a, chị là lão bản mà..." Diêu Phỉ Vũ bất đắc dĩ trả lời, Lam Diệc Nhiên luôn luôn nghiêm túc, thậm chí tăng ca suốt, chưa từng thấy Lam Diệc Nhiên đi trễ, ở trong mắt Diêu Phỉ Vũ là mệt đến phát sợ, thật sự không cần thiết.

Lam Diệc Nhiên nghe lời Diêu Phỉ Vũ nói, động tác mới chậm lại, ngẫm lại cũng đúng, hôm nay không có đại sự gì, mình đi làm trễ một chút cũng không sao cả, khó có cơ hội buổi sáng tỉnh giấc cùng Diêu Phỉ Vũ ở chung một chỗ. "Được rồi. Vì chị quen thế."

"Em nghĩ trước kia Lam tỷ nhất định là học sinh ngoan, phẩm chất tốt học lực tốt, giỏi nhiều mặt." Diêu Phỉ Vũ trêu ghẹo.

"Không khoe khoang, chứng thực là thế a, thành tích không lọt khỏi top 10, một đường đều là lớp trưởng hội trưởng." Lam Diệc Nhiên trả lời trước khi vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi đi vào, Lam Diệc Nhiên thò đầu ra hỏi: "Em cũng vậy đi? Chị xem lý lịch sơ lược của em, có ghi đạt được học bổng toàn phần mà."

"Em? Thành tích tạm được, chỉ là chưa làm lãnh đạo bao giờ." Diêu Phỉ Vũ đi đến cửa phòng tắm, trước kia thành tích của cô rất tốt, chỉ là cô không thích xuất đầu lộ diện, nên lớp trưởng gì đó đều bị cô ném cho người khác.

Lam Diệc Nhiên bắt đầu đánh răng, không trả lời Diêu Phỉ Vũ, nhìn trong gương đã thấy cô đứng ở phía sau nhìn mình. Cảm giác này rất tốt, tựa như vợ chồng, cùng nhau thức dậy, cùng nhau đánh răng, cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó đi làm.

"Em có nấu cháo." Lúc Lam Diệc Nhiên rửa mặt, Diêu Phỉ Vũ nói.

"Ừ, buổi sáng húp cháo, đúng là phong cách Trung Quốc a. Phỉ Vũ, em rất thích ứng cuộc sống ở đây nha."

"Em bình thường đều là bánh mì nướng, đây không phải vì Lam tỷ thôi. Kỳ thật, bản thân em khá tốt, không có gì không thích ứng, ở đâu với em mà nói đều giống nhau. Em phát hiện em rất thích nhìn tháy chị, rất thích nghe giọng nói của chị, nghiêm túc trong công ty, thoải mái khi ở nhà, mềm mại lúc trên giường, em đều rất thích." Diêu Phỉ Vũ từ phía sau ôm Lam Diệc Nhiên, nói.

"A, chị cũng rất thích giọng nói của em, em biết không? Lúc em nói chuyện thật là đặc biệt, mang âm hưởng và làn điệu của M quốc, đáng yêu muốn chết." Lam Diệc Nhiên niết mặt Diêu Phỉ Vũ.

"Thật ra từ nhỏ em nói quốc ngữ ở nhà, nói M ngữ ở trường học, đại khái chính là vì vậy mà thanh âm của em bị trộn lẫn đi." Diêu Phỉ Vũ nghĩ nghĩ, trả lời.

Diêu Phỉ Vũ bưng cháo lên, Lam Diệc Nhiên nếm một ngụm liền thổi phồng: "Cháo này nấu thật là ngon, Phỉ Vũ, chị thấy em đúng là trù sư trời sinh."

"Chỉ là cháo hoa đơn giản..." Diêu Phỉ Vũ liếc mắt, cô biết Lam Diệc Nhiên là trêu mình mà thôi.

"À, đúng rồi, hôm nay em qua Kinh Thành, mua vé máy bay chưa?" Lam Diệc Nhiên lúc này mới nhớ đến chuyện này.

"Chưa, không vội, em nghĩ hôm nay có thể mua được, bây giờ không phải dịp Tết, đăng ký trước một giờ đều có thể mua được."

"Tốt lắm, bất quá hiện tại sắp vào thu, chị nghĩ Kinh Thành bên kia buổi tối phỏng chừng sẽ lạnh, em nhớ mang theo nhiều quần áo." Lam Diệc Nhiên dặn dò.

...

Lam Diệc Nhiên lái xe đi làm, Diêu Phỉ Vũ ở phòng khách ngồi một chút, sau đó nghĩ Hàn Quốc Đống đã trở về quốc nội, việc mua vé máy bay vẫn là giao cho hắn, vì thế gọi điện thoại công đạo, chỉ chờ một hồi, Hàn Quốc Đống liền nói cho cô biết, đã mua được vé máy bay, vào lúc 2h chiều.

Diêu Phỉ Vũ ở nhà ngây người hồi lâu, vốn là tuỳ ý thu thập quần áo bỏ vào va li nhỏ, vốn nghĩ là không cần đi lâu, đem theo vài món để tắm rửa không xê xích gì nhiều. Đến giữa trưa liền ném va li vào cốp sau, lái xe đến Lam thị, chuẩn bị kêu Lam Diệc Nhiên cùng nhau ăn cơm.

Lam Diệc Nhiên nhận được Diêu Phỉ Vũ điện thoại liền từ công ty đi ra, cũng chẳng muốn chờ tới giờ nghỉ, trực tiếp xuống lầu tìm xe Diêu Phỉ Vũ rồi đi tới.

Diêu Phỉ Vũ thấy Lam Diệc Nhiên liền mở cửa xe ra, chờ Lam Diệc Nhiên tiến vào, nói: "Lam tỷ, tốc độ thật nhanh, em vừa mới cúp điện thoại không lâu."

"Mua vé máy bay rồi? Mấy giờ?" Lam Diệc Nhiên vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, nàng quả thật là phong phạm lái xe tiêu chuẩn, phàm là lái xe đều nhớ rõ thắt dây an toàn.

"2h, cơm nước xong liền đi ngay." Diêu Phỉ Vũ quay đầu nhìn Lam Diệc Nhiên trả lời, cô thật sự ưa thích dáng vẻ Lam Diệc Nhiên nghiêm túc làm việc, thắt dây an toàn cũng là cẩn thận tỉ mỉ.

"Ừm, vậy đi thôi, đi đâu ăn?" Lam Diệc Nhiên nịt chặt dây, thoáng điều chỉnh thân thể rồi nói, sau đó nhìn Diêu Phỉ Vũ, nghiêm túc nói tiếp: "Phỉ Vũ, sao em không cài dây, không an toàn."

"Nhà hàng này không xa, em lại không tăng tốc, Lam tỷ, tin tưởng kỹ thuật của em." Diêu Phỉ Vũ thoải mái trả lời.

"Ai nha, bình thường chú ý cũng sẽ không phiền toái, nghe lời, đừng liều lĩnh, cài lên." Lam Diệc Nhiên luôn chấp nhặt việc nhỏ, trong mắt nàng, việc nhỏ quyết định rất nhiều việc lớn.

"Được rồi." Diêu Phỉ Vũ nhu thuận đáp, sau đó thắt giây an toàn. "Có một nhà hàng không tệ, em đi qua một lần, chúng ta đến đó nhé?" Diêu Phỉ Vũ nói là chỗ lần trước Nạp Lan Nhược Thấm hẹn mình, cảm thấy hoàn cảnh và thực vật nơi đó cũng không tệ.

"Ừ, cũng được, đi thôi."

...

Nạp Lan Nhược Thấm đợi một tuần cũng không thấy Gia Cát Vi Vũ liên hệ mình, mà mình trong khoảng thời gian này cũng rất bận, lúc rảnh rỗi lại nghĩ tới việc này, không biết mình làm sao vậy, như thế nào lại thích cách ăn mặc của cô bé kia, có lẽ là mình làm giáo viên quá lâu, nhất thời rời đi chức vụ này, trong lòng nghĩ ôn lại, ai kêu người kia ăn mặc giống hệt học sinh chứ?

Gần giờ cơm trưa, cô gọi cho Gia Cát Vi Vũ, chờ bên kia chuyển được máy, chỉ nghe thấy: "Alô, xin chào. Ai đó?"

Nha, nguyên lai người kia hoàn toàn quên mất mình, có điểm bất đắc dĩ nói: "Gia Cát Vi Vũ đồng học, không phải chứ? Mới bao lâu đã quên tôi a, Nạp Lan Nhược Thấm đây."

Gia Cát Vi Vũ có chút buồn bực, đồng học? Xưng hô này không thích hợp đi? Hơn nữa hai người tựa hồ không thân thiết như vậy, Nạp Lan Nhược Thấm cũng không khách khí. "A, Nhược Thấm tiểu thư, chẳng lẽ cô vừa tốt nghiệp không lâu? Như thế nào gặp người đã kêu đồng học, tôi đã tốt nghiệp từ mấy mùa quýt trước rồi."

Nạp Lan Nhược Thấm nở nụ cười, Gia Cát Vi Vũ này nói chuyện thật sự là dí dỏm đến cực điểm, mùa quýt? Hình dung này bất quá mình cũng là nhất thời thói quen kêu một câu đồng học, xem ra nếu hai người có thể trở thành bằng hữu thì sẽ rất thú vị. "Tôi? Tôi tốt nghiệp cũng lâu rồi a, giữa trưa nghĩ mời cô đi ăn cơm, cô có hân hạnh nhận lời không?"

Gia Cát Vi Vũ đem báo biểu phân tích tài vụ để qua một bên, nghĩ nghĩ, nói: "Vừa lúc tôi đói bụng, cô đưa tới cửa, sao lại không nhận lời?"

"Ừ, rất tốt, xin đợi đại giá..." Nạp Lan Nhược Thấm báo địa chỉ cho Gia Cát Vi Vũ xong liền cúp điện thoại, đi ra ngoài.

Gia Cát Vi Vũ trước đó đã điều tra Nạp Lan Nhược Thấm, bất quá không tra được gì, có thể ở cục Quốc thổ vây tiêu, hậu trường có bao nhiêu lớn?

Nạp Lan Nhược Thấm có một vị phụ thân, chẳng qua chức quan không to, cũng đã sớm quy thiên, cho dù còn sống cũng không tạo được ảnh hưởng gì, huống chi đã sớm chết? Nạp Lan là dòng họ Mãn Thanh, cái này càng vô nghĩa, Mãn Thanh không đến mức có thể ảnh hưởng đến hiện tại, vì sao cô có lực lượng khống chế cục Quốc thổ, Gia Cát Vi Vũ tra không ra, cho nên trong lòng cũng rất hiếu kỳ.

Chân đạo là vô xảo bất thành thư*, chờ Gia Cát Vi Vũ theo địa chỉ Nạp Lan Nhược Thấm nói, khi tới nơi thì vừa vặn ở bãi đỗ xe nhìn thấy Lam Diệc Nhiên, bất quá không phải xe Lam Diệc Nhiên, sau đó chỉ thấy Diêu Phỉ Vũ từ trên xe bước xuống.

*trùng hợp một cách kỳ lạ

"Diệc Nhiên." Gia Cát Vi Vũ đội mũ lưỡi trai, kêu một tiếng, nàng biết Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ quan hệ rất gần, nhìn thấy các nàng đi cùng nhau cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là trong lòng có chút chua xót.

Lam Diệc Nhiên xuống xe, nhìn nhìn quang cảnh xung quanh, cảm giác cũng không tệ lắm, đang đợi Diêu Phỉ Vũ đỗ xe liền nghe thấy có người gọi tên mình, men theo thanh âm nhìn sang thì thấy đỉnh mũ lưỡi trai, biết đó là Gia Cát Vi Vũ, kia quả thật chính là dấu hiệu nhận biết nàng, nàng đi đâu cũng đội mũ, hơn nữa phối với mái tóc xoã dài, tạo hình thoạt nhìn thanh thuần xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo.

"À, là Vi Vũ a." Lam Diệc Nhiên cười trả lời.

Diêu Phỉ Vũ nghe Lam Diệc Nhiên nói chuyện, sau đó đã có người đi tới, nguyên lai là người lúc trước Lam Diệc Nhiên đi họp mặt bằng hữu có gặp qua. "A, Gia Cát... Vi Vũ tiểu thư, đã gặp mặt." Hào phóng cười cười, mở miệng vấn an trước, Diêu Phỉ Vũ trí nhớ không tệ, huống chi cái tên Gia Cát Vi Vũ này thật đặc biệt.

"Đúng, Diêu Phỉ Vũ, ấn tượng khắc sâu." Gia Cát Vi Vũ cũng cười trả lời.

"Sao cậu lại ở chỗ này?" Lam Diệc Nhiên mở miệng hỏi.

"Hẹn một vị bằng hữu ăn cơm. Thật là tình cờ a."

"Vào trong đi, nơi này nắng nóng." Mặt trời đang chính Ngọ rất mãnh liệt, Diêu Phỉ Vũ đi đến bên người Lam Diệc Nhiên, vãn tay Lam Diệc Nhiên nói.

"Ừ, vào trong thôi." Lam Diệc Nhiên một tay che khuất ánh nắng, nói.

Vì thế ba người vào nhà hàng, trong phòng ăn đã có rất nhiều người, Lam Diệc Nhiên tìm được vị trí, quay đầu hỏi Gia Cát Vi Vũ: "Bằng hữu của cậu đâu?"

"Không biết, hẳn là tới rồi đi." Gia Cát Vi Vũ trả lời, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số của Nạp Lan Nhược Thấm.

Sau khi Nạp Lan Nhược Thấm bắt máy, từ gian trong đi ra, lần này cô ngây ngẩn cả người, cô vốn nghĩ chỉ có mỗi Gia Cát Vi Vũ tới, như thế nào sẽ... Ngay cả Diêu Phỉ Vũ cũng ở đây? Vội vàng đi tới.

"Ừm, đó là bằng hữu đã hẹn mình." Gia Cát Vi Vũ chứng kiến Nạp Lan Nhược Thấm, nói.

Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên theo hướng nhìn của Gia Cát Vi Vũ trông qua, lúc này đến phiên Diêu Phỉ Vũ kinh ngạc, vì sao lại là Nạp Lan Nhược Thấm? Cô không biết Gia Cát Vi Vũ và Nạp Lan Nhược Thấm có tầng quan hệ này a.
Bình Luận (0)
Comment