Diêu Phỉ Vũ thấy Nạp Lan Nhược Thấm đi tới, vội vàng khẽ lắc đầu, quan hệ giữa cô và Nạp Lan Nhược Thấm không thể truyền ra ngoài.
Nạp Lan Nhược Thấm thấy Diêu Phỉ Vũ lắc đầu với mình thì hơi khó hiểu, ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Diêu Phỉ Vũ, hoàn hảo cô là người thông minh, không bao lâu liền hiểu rõ, Diêu Phỉ Vũ cần mình âm thầm làm điền sản, tự nhiên không muốn bị người khác biết, hẳn là ý bảo mình không cần biểu hiện ra là mình quen biết cô ấy.
"Đến rất nhanh. Tôi cũng vừa đến không bao lâu." Nạp Lan Nhược Thấm cười nói với Gia Cát Vi Vũ, sau đó mới quay đầu nhìn Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ. "Hai vị này là?"
"Để tôi giới thiệu, đây là bạn tốt của tôi Lam Diệc Nhiên, vị kia là Diêu Phỉ Vũ." Sau đó, Gia Cát Vi Vũ giới thiệu Nạp Lan Nhược Thấm cho Lam Diệc Nhiên các nàng. "Vị này chính là Nạp Lan Nhược Thấm, lão bản Hồng Tú điền sản."
Hồng Tú điền sản, Nạp Lan Nhược Thấm, Lam Diệc Nhiên tựa hồ đã nghe qua, nghĩ nghĩ mới nhớ là người chiếm khu đất kia của mình, không ngờ Gia Cát Vi Vũ và cô ấy lại trở thành bạn bè, quay đầu nhìn Gia Cát Vi Vũ, mới vấn an Nạp Lan Nhược Thấm: "Hạnh ngộ."
"Lam thị Lam Diệc Nhiên? Kính đã lâu, kính đã lâu a." Nạp Lan Nhược Thấm nghe tên Lam Diệc Nhiên, hơn nữa Diêu Phỉ Vũ ở bên người nàng, lập tức đoán được thân phận của Lam Diệc Nhiên.
"Ồ? Cô biết tôi?" Lam Diệc Nhiên đối với việc Nạp Lan Nhược Thấm nhận biết mình vẫn còn có chút tò mò.
"Đương nhiên, cô là đại nhân vật, tạp chí kinh doanh có nhắc tới, nào, nào, chúng ta vào phòng trò chuyện đi." Nạp Lan Nhược Thấm chỉ căn phòng mình định sẵn.
Lam Diệc Nhiên vốn là tiễn đưa Diêu Phỉ Vũ, bây giờ bốn người cùng nhau, nàng không biết Diêu Phỉ Vũ nghĩ thế nào, quay đầu nhìn nhìn Diêu Phỉ Vũ.
Diêu Phỉ Vũ hiểu Lam Diệc Nhiên là đang hỏi ý kiến của mình, cô cũng muốn nhìn xem một chút quan hệ giữa Nạp Lan Nhược Thấm và Gia Cát Vi Vũ là gì, khẽ gật đầu.
Diêu Phỉ Vũ là lão bản của Nạp Lan Nhược Thấm, trong lòng tự nhiên có kiêng kị, cô dẫn ba người vào phòng, chờ Diêu Phỉ Vũ vào phòng rồi cô mới vào theo. "Đều ngồi xuống đi, không cần khách khí. Tôi a, vốn là muốn mời Vi Vũ tiểu thư ăn một bữa cơm kết giao bằng hữu, không nghĩ tới còn có thu hoạch lớn, Lam tiểu thư cũng tới, thật sự là may mắn quá."
Đợi mọi người ngồi xong, Nạp Lan Nhược Thấm tiếp tục nói: "Chúng ta gọi món ăn đi." Ánh mắt nhìn Diêu Phỉ Vũ dò hỏi: "Các vị muốn ăn cái gì?" Sau đó đẩy menu đến trước mặt Diêu Phỉ Vũ.
Lam Diệc Nhiên và Gia Cát Vi Vũ khó hiểu, Nạp Lan Nhược Thấm này rõ ràng xem Diêu Phỉ Vũ là nhân vật chủ yếu trên bàn cơm, lẽ ra một lão bản công ty điền sản không nên làm việc như thế. Hồi tưởng lúc vừa đến Nạp Lan Nhược Thấm thấy Diêu Phỉ Vũ thì lặng đi một chút, không khí có chút quỷ dị a.
Vốn Nạp Lan Nhược Thấm làm chủ, mà chủ yếu là mời Gia Cát Vi Vũ, mình không nên phát biểu trước, nhưng động tác này của Nạp Lan Nhược Thấm là hỏi mình trước, đành phải giả vờ tự nhiên nói: "Tôi sao cũng được. Hai người chọn đi." Sau đó đẩy menu đến trước mặt Gia Cát Vi Vũ.
Gia Cát Vi Vũ từ thời đại học đến lúc làm việc đều xem Lam Diệc Nhiên là thủ lĩnh, kêu nàng gọi món ăn thật sự có chút không thích ứng a, vì thế lại đẩy menu đến trước mặt Lam Diệc Nhiên, nói: "Diệc Nhiên, cậu xem cần ăn cái gì?"
Lễ tiết bình thường đúng là đủ phiền phức, trật tự gọi món liền lộn xộn, menu đều bị đẩy qua đẩy lại ba lần rồi, Lam Diệc Nhiên nói: "Tôi lần đầu tiên tới đây, vẫn là để Nạp Lan tiểu thư chọn đi." Lam Diệc Nhiên đẩy menu về cho Nạp Lan Nhược Thấm.
"Nhược Thấm tiểu thư chọn đi." Diêu Phỉ Vũ bổ sung một câu.
Nạp Lan Nhược Thấm lúc này mới mở menu ra bắt đầu chọn món ăn. Chờ thức ăn được bưng lên còn cần một ít thời gian, Nạp Lan Nhược Thấm thấy không khí có phần lạnh xuống, nói tiếp: "Tôi mời Gia Cát Vi Vũ ăn cơm, là muốn cùng cô ấy kết giao bằng hữu, hai người xem, ngoại hình của cô ấy giống hệt học sinh, hai người thấy có đúng không?"
Gia Cát Vi Vũ và Lam Diệc Nhiên không biết hình tượng giống học sinh và kết giao bằng hữu có quan hệ gì, Lam Diệc Nhiên nói trước: "Ừ, đúng vậy, từ lúc tốt nghiệp hình tượng của cậu ấy vẫn vậy, nhìn rất thanh thuần. Tôi cảm thấy như thế rất tốt, thích hợp mới là tốt. Bất quá, cô muốn kết giao bằng hữu với cậu ấy cũng bởi vì cậu ấy trông giống học sinh?"
"Đúng đó. Hai người không biết đâu, nửa năm trước tôi còn là một giáo viên, trường học cách đây cũng không xa, cho nên lúc tôi nhìn thấy Gia Cát Vi Vũ liền muốn làm quen. Vì thế tôi hẹn cô ấy ăn một bữa cơm, không nghĩ tới cô ấy còn mang theo hai quý nhân cho tôi làm quen, Vi Vũ người bạn này là nên giao, hai người nói xem?" Nạp Lan Nhược Thấm rót trà cho từng người, miệng vẫn nói chuyện, thoạt nhìn là một nhân vật giao tế rất lợi hại.
Diêu Phỉ Vũ ở một bên lẳng lặng nghe Nạp Lan Nhược Thấm nói, chỉ hợp thời mỉm cười, cô hiện tại cảm thấy, Nạp Lan Nhược Thấm làm thương nhân, tuyệt đối là lợi hại hơn giáo viên nhiều lắm, cô ấy có lực tương tác cùng khả năng ứng biến rất tốt.
"Ôi chao, là cô suy nghĩ nhiều, cái gì là tôi mang quý nhân tới cho cô làm quen? Tôi là vừa vặn ở cửa nhà hàng gặp Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ, bằng không người không có sinh ý như tôi đến nỗi nhiều chuyện như thế sao?" Gia Cát Vi Vũ luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện cũng không hàm hồ.
Nạp Lan Nhược Thấm có chút xấu hổ, Gia Cát Vi Vũ này thật trực tiếp.
Gia Cát Vi Vũ bên này không hề nghĩ cho cảm thụ của Nạp Lan Nhược Thấm, nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Cô nửa năm trước là giáo viên, bây giờ lại là lão bản, công ty vừa thành lập đã chiếm được lô đất khiến đông đảo xí nghiệp đỏ mắt, cô có chút thủ đoạn đó!"
"Đây là cố gắng cộng thêm vận khí, tôi là người mới bắt đầu kinh doanh, sau này vẫn mong các vị chiếu cố nhiều hơn." Nạp Lan Nhược Thấm trả lời, tư bản hiện tại quyền quý, ai không biết a? Tất cả mọi người đều biết, chỉ là những lời này chưa bao giờ thích hợp đàm luận, lời không thể nói ra, nhất định phải bảo trì trầm mặc.
"Vẫn là Nạp Lan đại lão bản ngài chăm sóc chúng ta đi..."
Nạp Lan Nhược Thấm và Gia Cát Vi Vũ tranh cãi bất diệc nhạc hồ*.
*ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên cả trời đấtLam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ bên này rất kiệm lời, hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy tính cách Gia Cát Vi Vũ và Nạp Lan Nhược Thấm rất hợp nhau.
Chờ thức ăn được dọn lên, Gia Cát Vi Vũ và Nạp Lan Nhược Thấm mới yên tĩnh lại, nói nửa ngày đã đói bụng, đều tự mình ăn.
Trên bàn cơm, bốn nữ tử trẻ tuổi, đều có được địa vị không tầm thường, mà đúng là một loại duyên phận, chỉ ăn cơm nói chuyện phiếm, không hề đề cập tới ích lợi lại càng hiếm thấy, ở phương diện nào đó, các nàng đều tịch mịch cô độc, bằng hữu chân chính bên cạnh rất ít, nếu bốn người này có thể trở thành bạn bè, không phải là một sự đền bù?
Một bàn đồ ăn lớn, ăn nửa giờ, thịt thà không vơi bớt nhiều, tất cả mọi người không phải người có sức ăn lớn, Diêu Phỉ Vũ nhìn thời gian, nói: "Tôi còn phải lên máy bay, tôi xin phép đi trước, bữa cơm này rất vui vẻ."
"Hai người đây là muốn đi công tác?" Gia Cát Vi Vũ hỏi Lam Diệc Nhiên.
"Không có, là Phỉ Vũ muốn đi Kinh Thành." Lam Diệc Nhiên trả lời.
"Việc riêng, mới xin phép Lam tỷ cho nghỉ ba ngày." Diêu Phỉ Vũ bổ sung nói.
Nạp Lan Nhược Thấm nghĩ có lẽ Lam Diệc Nhiên là cùng Diêu Phỉ Vũ đi ăn một bữa cơm thôi, ít nhất một lão bản sẽ không tiễn thư ký lên máy bay, vì thế nói: "À, vậy hả, buổi chiều tôi không có việc gì, nếu không tôi đưa Diêu tiểu thư ra sân bay đi?"
Gia Cát Vi Vũ cảm thấy kỳ quái, Nạp Lan từ đầu tới đuôi không có hỏi qua thân phận hay lai lịch của Diêu Phỉ Vũ, biểu hiện này có vẻ như không coi trọng, nhưng ở trên bàn cơm lại rõ ràng để ý Diêu Phỉ Vũ. Đến phút cuối cùng còn đưa ra chủ ý muốn đưa đi sân bay, phương diện này có chút khả nghi, chẳng lẽ đối Diêu Phỉ Vũ sinh ra hứng thú sao?
Lam Diệc Nhiên cũng có chút nghi hoặc, tất cả mọi người là người thông minh, những chi tiết nhỏ nhặt đều có thể nhìn ra sự bất đồng.
Diêu Phỉ Vũ cười nói: "Không cần, Lam tỷ sẽ đưa tôi đi. Cám ơn."
"Ừ, tôi đưa em ấy, hai người cứ tiếp tục ăn, bữa cơm này cám ơn nhiều, lần sau có cơ hội tôi mời khách." Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến." Nạp Lan Nhược Thấm cũng đứng dậy tiễn khách.
Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ leo lên xe, Lam Diệc Nhiên lái xe, sắp tới giờ, đến sân bay là có thể lên máy bay ngay. "Nạp Lan Nhược Thấm này có chút ý tứ." Lam Diệc Nhiên nói một câu.
Diêu Phỉ Vũ quay đầu nhìn Lam Diệc Nhiên, chờ nàng nói tiếp.
"Chị thấy, cô ấy có ý với em đấy." Lam Diệc Nhiên cười cười nói.
"Không thể nào, sao Lam tỷ lại nghĩ như vậy? Cũng không thể bởi vì chúng ta cong, cho nên xem người khác đều cong chứ?"
"Cảm giác, chị chú ý cô ấy luôn nhìn em, chưa kể vừa rồi còn muốn đưa em ra sân bay nữa."
"Đa nghi, Lam tỷ tuyệt đối là suy nghĩ nhiều. Yên tâm, em là người chung tình vô cùng, tuyệt đối chuyên nhất." Diêu Phỉ Vũ biết trên bàn cơm Nạp Lan Nhược Thấm biểu hiện bất đồng, là bởi vì mình và Nạp Lan Nhược Thấm vốn đã quen biết trước, hơn nữa mình là lão bản của cô ấy, chẳng qua không nghĩ tới Lam Diệc Nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng đó, đại khái là có quan hệ với tình nhân của mình, cho nên có chút mẫn cảm.
"Hừ, chị không nhỏ mọn như thế, chị tin tưởng bản thân mình, càng thêm tin tưởng vào em." Lam Diệc Nhiên sẵng giọng. "Quên đi, không nói nữa, em đến Kinh Thành, nhớ phải gọi điện cho chị, phải chú ý mặc nhiều quần áo."
"Vâng, em biết." Diêu Phỉ Vũ nhu thuận trả lời.
...
"Cô không phải là đối Diêu Phỉ Vũ có ý nghĩ gì đi?" Sau khi Lam Diệc Nhiên các nàng rời đi, Gia Cát Vi Vũ hỏi.
"Ý nghĩ? Ý nghĩ gì?" Nạp Lan Nhược Thấm không hiểu.
"Tôi có chú ý, lúc ăn cơm cô luôn nhìn cô ấy."
Nạp Lan Nhược Thấm không phủ nhận, mình luôn nhìn Diêu Phỉ Vũ, đó là bởi vì có chút quan hệ ở bên trong, không thể nói rõ, nhưng mà Gia Cát Vi Vũ này như thế nào lại nghĩ theo chiều hướng kia đây? Mình cũng không thích người đồng giới a. Hiện tại mọi người luôn biểu đạt tình cảm một cách phóng túng và lớn mật, cho nên trong trường học cũng có, thậm chí còn có nữ sinh từng theo đuổi cô, đối với tình hình thực tế này, Nạp Lan Nhược Thấm không xa lạ gì cũng không phản cảm, bất đắc dĩ nói: "Gia Cát Vi Vũ đồng học, tôi không phải... Không phải lesbian, chỉ là vừa vặn cô ấy ngồi trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy, không thể nói rằng tôi có ý với cô ấy đi?"
"Tôi không phải "đồng học", không phải học sinh của cô. Bị cô gọi như vậy, giống như tôi trẻ trâu hơn cô, cô chưa chắc lớn hơn tôi đâu." Gia Cát Vi Vũ bắt đầu rối rắm vì xưng hô "đồng học" này.
Nạp Lan Nhược Thấm lúc này mới ý thức tới, mình kêu Gia Cát Vi Vũ là "đồng học", quả thật có chút buồn cười. "Được rồi, tôi sai lầm rồi. Thói quen nhất thời không đổi được, ai kêu bề ngoài cô giống học sinh như vậy?"
"Hả, xem ra là lỗi của tôi sao? Được rồi, tôi đây cáo từ trước, cám ơn cô đã mời cơm."
"Đi ngay bây giờ à? Tức giận sao?" Nạp Lan Nhược Thấm vội vàng nói.
"Không có, như thế nào sẽ tức giận. Chỉ là cơm đều ăn xong rồi, thời gian cũng không còn nhiều, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại." Gia Cát Vi Vũ cầm lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu.
"Tỷ như uống trà chiều chẳng hạn. Nếu nhàm chán, đi shopping hay dạo phố cũng được a."
"Nạp Lan tiểu thư, tôi thật sự là buổi chiều có việc. Đi đây." Gia Cát Vi Vũ đã thu thập xong.
Nạp Lan Nhược Thấm cũng đứng lên, đi đến quầy trả tiền, sau đó cùng Gia Cát Vi Vũ ra khỏi nhà hàng. "Có nón thật là tốt, mặt trời quá chói mắt." Nạp Lan Nhược Thấm nhìn thoáng qua Gia Cát Vi Vũ đang đội nón.
"Từ đây đến bãi đỗ xe không đến một phút đồng hồ."
"Ừ, tái kiến, tôi sẽ gọi cho cô." Nạp Lan Nhược Thấm khoát tay với Gia Cát Vi Vũ.
"Ừ, được. Tái kiến."