Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 100

Nhạn Cửu im lặng một lát nói: "Không sai, người đại anh hùng có tâm làm hoàng đế này chính là phụ thân của chúng ta."

Hắn thở dài một tiếng nói: "Trong vài thập niên trước, hào kiệt khắp thiên hạ đứng lên, lập quốc xưng đế giống như trò đùa, nếu lúc trước phụ thân có thể thống nhất Thất tông Ngũ họ, làm sao còn có Hán quốc, Đường quốc cùng Tống quốc ngày hôm nay, thiên hạ này đều là của họ Lô. Đáng tiếc…đáng tiếc chung quy người thất bại trong gang tấc, việc cơ mật bị bại lộ, ngược lại còn dẫn tới lục tâm hợp lực phản kích, trong một đêm, thế lực Lô thị của ta hoàn toàn bị tiêu diệt, thôn tính chiếm đoạt, cũng có nhiều đồ đệ gặp lợi vong nghĩa, bỏ rơi phụ thân dựa vào lục tông còn lại.

Lục tông bọn họ, diệt được Lô gia chúng ta, chiếm lấy tài phú, huyết hải thâm cừu này ta hận không thể đốt cháy toàn bộ xương cốt của bọn họ để giải mối hận này. Nhưng là… nói dễ hơn làm à, bọn họ hoặc lấy kinh thương, hoặc theo chính, hoặc làm một thổ hào địa phương, đã cùng gắn bó một mảnh với tất cả thế lực địa phương rồi, Tái Bắc, Giang Na, Nam Chiếu, Đông Hải, Tây Khương, nơi nơi chốn chốn đều có chi nhánh của bọn họ, hơn nữa hoàn toàn bí ẩn, ngay cả hoàng đế đem toàn bộ con dân của mình giết sạch đi, cũng không cam đoan có thể đào được bọn họ ra, với lực của ta và ngươi, cả đời này cũng không thể làm gì được?"

Lô Nhất Sinh khi rời khỏi nhà thì trẻ người non dạ, đối với Nhạn Cửu có thâm tình như với phụ thân, người giang hồ chú ý ân oán phân minh, hắn nhiều năm làm tặc như vậy, mưa dầm thấm đất, cũng chịu ảnh hường này. Trong chuyện này, rõ ràng là phụ thân muốn đem lục tông còn lại một lưới vây bắt hết, lúc này mới bị phản phệ, hắn xem ra cũng chẳng thể trách người. Chẳng qua… người thân không thể không để ý, tuy nói khí thế không khỏi có yếu đi vài phần, hắn đối với lục tông phẫn hận cũng là chưa từng giảm đi chút nào.

Lô Nhất Sinh nói: "Ca ca, ta hiện giờ mới biết được chân tướng, theo lời huynh vừa mới nói, Đường Tần hai nhàn cũng chỉ là một biểu tượng của thừa tự đường, mà chỉ vào Tần Đường hai nhà cả đời ta và huynh cũng không có đủ lực để san bằng được, báo thù là kế lớn, có thể chậm lại cũng được. Nhưng là, huynh ở lại Đinh gia, chẳng lẽ có thể khôi phục được Lô thị ta sao?"

Nhạn Cửu nói: "Lúc trước trốn vào gia đình người ta làm nô tài, chúng ta chỉ vì bất đắc dĩ mới làm như vậy, chỉ cần tránh thoát được tính mạnh, làm sao có thể kén cá chọn canh mà so đo nhiều được? Cho tới sau này, ngươi và ta tuổi tác càng lớn, ta nghĩ, cứ như vậy mà tiếp tục chung quy không phải là biện pháp, nhưng là, chúng ta hai tay trống trơn, làm sao có thể sơn đông tái khởi? nhất định phải có một trợ lực, ta liền tới Đinh gia không để vào mắt này là thứ nhất.

Thứ hai, ta mất hai mươi năm, chờ nhị thiếu…" hắn thuận miệng nói, ở trước mặt huynh đệ mình kêu tên đứa con ra, vẫn phải xưng hắn là nhị thiếu gia, giọng nó có một chút nhỏ, thần sắc không khỏi cảm thấy chua sót: "Ta kiên nhẫn chờ Nghiệp nhi lớn lên, phải bất động thanh sắc mà lấy Đinh gia, mưu đồ chính là ngươi và ta ở sau màn làm việc. Ta biết một ít phương pháp kinh doanh cùng phương hướng hành nghề của thừa tự đường. Lương thực, chính là việc bọn họ để ý tới mười phần. Không nói gạt ngươi, sớm đã có người tới tìm lão …đi tìm lão Đinh Đình Huấn, muốn hợp tác cùng Đinh gia. Nhưng là lão già kia không chịu cho người ta dính dáng một ngón tay tới gia tộc hắn, chẳng sợ đối phương, một mực cự tuyệt. Nếu không, cục diện của Đinh gia đâu chỉ có bộ dạng như ngày hôm nay, chỉ sợ đã sớm giống như hai nhà Tần Đường trở thành hào môn số một số hai Tây Bắc. Ta hoài nghĩ, người bàn bạc của Đinh Đình Huấn kia, đến cùng là ai, hay chính là người của Thừa tự đường. Đáng tiếc, việc này là cơ mật, ngay cả với người tâm phúc như ta, Đinh lão nhân cũng không nói rõ ràng.

Ta mặc dù hận thừa tự đường, nhưng là Lô thị ta phải quật khởi lại một lần nữa, lại không rời khỏi trợ giúp của bọn họ. Ngươi ta không thể gặp người khác, thừa tự đường từ trước tới nay làm việc cẩn thận, một khi quyết ý mượn sức người nào đó nhập bọn, tất nhiên miệt mài tìm hiểu lai lịch ba đời bọn họ. Ngươi ta những gì trải qua khi còn nhỏ, một khi tra ra thì không thể trống không được, không thể làm thế nào, một khi vô ý, có thể làm bại lộ thân phận. Nếu có Đinh gia che dấu, tự nhiên việc kia chẳng phải thỏa đáng sao.

Cho nên, ta kiên nhẫn chờ khi Nghiệp nhi lớn lên, sẽ đoạt lấy gia nghiệp Đinh gia, giao cho Nghiệp nhi để ý, ta thì đi theo sau phụ tá, cùng sử dụng một chút phương pháp nhỏ khiến cho người thừa tự đường chú ý. Khi đó, lão Đinh Đình Huấn đã chết trên tay ta, phủ chủ mới được thành lập, bọn họ tất nhiên lợi tới mời chào, chúng ta có thể…"

Hắn lạnh lùng cười nói: "Mượn lực của thừa tự đường, Lô thị ta có thể sơn đông tái khởi, hiện giờ thiên hạ đã có xu hướng thái bình, mỗi người đều biết bắc hán, nam hán còn có Đường quốc Lý Dục kia còn ra hồn, được thiên hạ tất là Triệu Đại. Chỉ cần thiên hạ yên ổn, không có loạn thế, thiên hạ liền có vương pháp. Khi đó Lô thị ta lại hùng cứ một phương, khi đó công nhiên khôi phục thân phận; thừa tự đường cũng không dám không kiêng kị thiên hạ to lớn, mà tiếp tục công kích mạnh mẽ tới chúng ta."

Lô Nhất Sinh nghe tới đó mới biết nội tình, hắn hơi nhíu mày nói: "Nhưng là …Nghiệp nhi căn bản không biết lại lịch của mình, hắn có thể tin tưởng lời huynh nói sao? Mặc cho huynh bài binh bố trận sao? Nói nữa, ta mặc dù không thường tới, cũng có nghe thấy, Nghiệp nhi dường như….có chút không chịu nổi suy xét."

Nhạn Cửu đau khổ cười:" Đâu chỉ không biết suy xét, quả thực là… ai, cho dù là anh chủ một thế hệ hùng tài đại lược, cũng sẽ không dạy dỗ được một thái tử có triển vọng, huống chi là ta đây. Đây là chuyện tình duy nhất không nằm trong lòng bàn tay ta. Ta là một gia phó, ngay cả một lời nói nặng cũng không thể. Đinh lão nhân này coi trọng tôn ti cao thấp, ta làm sao có thể quản giáo nhị công tử nhà hắn? Đinh lão nhân vốn sủng nịnh hắn, ta vốn tưởng đây là chuyện tốt, ai ngờ học giỏi không được nhưng học cái xấu lại không khó. Sau đó, ta vì tiếp tục ở lại bên người Nghiệp nhi, cũng vì không cho Đinh lão nhân kia sinh ra chán ghét mà vứt bỏ Nghiệp nhi, còn giúp hắn che lấp một vài chuyện phong lưu, người làm cha như ta, thật sự là bi ai mà."

Hắn im lặng một lát lại tỉnh lại nói: "Chẳng qua người rồi sẽ lớn lên, thiếu niên thì phong lưu hoang đường, vị tất không phải là châu báu. Về phần thân phận đích thực của Nghiệp nhi, hắn đương nhiên hiện tại không biết, đại sự chưa thành, ta sao dám nói cho hắn. Khi còn nhỏ không thể nói, sau khi thành niên việc cơ mật cũng chưa thành, với bộ dạng của hắn, nếu hắn biết, khó tránh khỏi lộ ra sơ hở, đợi cho hết thảy mọi việc ở trong lòng bàn tay ta. Khi đó ta có thể đối với hắn tay ta ta đoạt, hắn có thể không tin sao? Nếu là không tin chính xác, chúng ta liền dùng phương pháp lấy máu nhận thân, hắn nên tin không? Là con ta, giả cũng không được."

Lô Nhất Sinh nặng nề gật đầu: "Hiện giờ nói tới, ta thật cảm thấy được biện pháp của đại ca có một chút thỏa đáng. Nếu như thế, liền y theo đại ca đi, huynh muốn giết người nào, ta tìm cơ hội diệt trừ hắn, rồi trở về sơn trại."

Nhạn Cửu lắc đầu nói: "Chuyện này, nhất thời cũng không lo lắng. Ta vốn lo lắng Đinh lão nhân kia sẽ cho tên tiểu súc sinh nhận tổ tôn, cuối cùng ta cũng không thể dùng kế giết hết người Đinh gia được, như vậy quá ồn ào, nhiều người để ý. Hiện gì…Đinh lão nhân đã đánh hắn, nghe khẩu khí của Đinh lão nhân, cũng không có ý muốn nhận hắn, người này đã không còn gây được chuyện gì rồi. Hơn nữa Đinh gia gặp phải đại nạn, hắn cũng cố mà phải giải quyết. Lại cho ta một tháng thời gian, ta có thể thuận lợi đưa Đinh gia chuyển tới tay Nghiệp nhi, người nọ có quan trọng gì. Nhưng thật ra ngươi có thể gặp được hoàng đế Bắc Quốc đây là kỳ ngộ khó gặp, cũng là đại sự quan trọng nhất. Ngươi lập tức cống hiến cho hắn, tương lai, Lô gia ta có thể chưa có được quan hệ giao thiệp với thừa tự đường, thì ở Tây Bắc này chịu được ưu ái của bọn họ, quật khởi một lần nữa cũng dễ dàng hơn nhiều."

Lô Nhất Sinh nói: "Hết thảy theo ý của đại ca đi, ta nghỉ nửa ngày nữa, chạng vạng sẽ rời. Đúng rồi, Đinh gia có chuyện lớn gì?"

Nhạn Cửu nửa cười nửa không cười nói: "Cửa thành cháy, hại người vô tại gặp nạn mà thôi. Đinh gia ở Phách Châu có chỗ dựa vững chắc, còn liên lụy tới Đinh gia, Đinh Đình Huấn cũng không coi việc này là phiền não. Chẳng qua chuyện này khó xử, sẽ không hủy được Đinh gia, thật ra không cần lo lắng quá mức."

"Đinh gia ở Phách châu có chỗ dựa vững chắc? huynh nói là …tri phủ Phách châu?"

"Không sai." Nhạn Cửu nói: "Đại Tống thừa lúc Bắc Quốc nội chiến, đang muốn xuất binh thảo phạt bắc hán, một mũi tên diệt trừ mối họa tâm phúc này. Tây Bắc quan phủ các nơi phải tự mình bố trí một chút, tể tướng Đại Tống Triệu phổ kia cùng tri phủ Phách Châu có mối oán hận chất chứa, Triệu Phổ ẩn nhẫn tới nay, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội có thể trả thù, hắn nói chức quan tri phủ là không may mắn, muốn thu phục dân chúng tự nhiên cần nhiều chứng cứ, tố cáo tri phủ Phách Châu tham ô nhận hối lộ. Đinh gia đương nhiên khó thoát khỏi can hệ, chỗ dựa vững chắc nhiều năm bị đổ, lại bị quan phủ truy vấn, đứa con cả đắc lực nhất bị phế đi, Đinh lão nhân hiện giờ đang sứt đầu mẻ trán rồi."

Nhạn Cửu vui sướng khi thấy người gặp họa xong rồi lại nói: "Chẳng qua, hắn rất nhanh sẽ giải quyết được việc khó xử này, ta sẽ đưa hắn quy thiên trước, sau đó thay hắn chuẩn bị thật thỏa đáng cho Đinh gia." truyện được lấy tại truyenggg.com

...........

Giữa hai nước nổi lên phong vân, triều đình lục đục với nhau, đối với tiểu nhân vật như Đinh Hạo mà nói, bình thường như chín ngày chín đất vậy, hắn chẳng những chưa từng nghe nói, cũng căn bản không thèm quan tâm. Phách châu phủ quan lại thế nào, nhân sự biến đổi, cũng chả có can hệ gì tới hắn, hắn chỉ biết Phách châu phủ thay đổi người, thậm chí không biết sau cái này còn rất nhiều chuyện cũ. Hắn ở trên đê thông lòng sông, hắn càng ngày càng yêu thích tiểu nương tử, đếm đầu ngón tay đã đến hạn kỳ nửa năm trông ngóng rồi.

Còn có nửa tháng, hắn có thể rời khỏi Đinh phủ. Mà cảm tình của hắn với La Đông Nhi, cũng ngày càng tiến triển, vô luận là thân thể hay tâm lý, La Đông Nhi đối với hắn lực kháng cự ngày càng nhỏ. Nàng nguyên là một người tiểu phụ đáng thương bị người ta khi dễ, bây giờ vẫn là như thế, chẳng qua người khi dễ nàng từ một nữ nhân biến thành nam nhân, phương thức từ bạo lực gia đình cũng biến thành quấy nhiễu tình dục mà thôi.

Nhưng là Đinh Hạo "khi dễ" lại luôn làm cho nàng vừa thẹn vừa giận, sau khi trở về lại vừa vui vừa ngọt ngào, tiểu nha đầu đáng thương dần dần phải đổi thành "chịu cuồng ngược." rồi.

Nàng vẫn là không dám muốn về nói với ba bà mình là mình muốn tái giá, nhiều năm chịu ảnh hướng, vừa thấy Đổng lý thị, trong lòng nàng liền sợ hãi ra mặt, nhưng là bóng dáng của Đinh Hạo đã ngày càng trở nên rõ ràng trong lòng nàng, càng ngày càng sáng rõ, đã muốn che lấp mất bóng ma Đổng lý thị trong lòng nàng rồi.

Đinh Hạo hy vọng, hy vọng lão nương sớm khỏi bệnh một chút, hy vọng con sông này sớm một ngày thành công, hy vọng La Đông Nhi vì hắn mà cố lấy dũng khí trực tiếp đối mặt với Đổng lý thị. Hắn còn đang trông mong, Tao trư nhi lại vội vàng đưa xe ngựa tới đây…
Bình Luận (0)
Comment