Nói tới thừa tự đường, hiện giờ ít nhất cũng có 200 năm lịch sử. thừa tự đường cũng không phải là một bang phái giang hồ, mà là xưng hồ thống nhất của một ít người trong Đại Đường Thất Tông Ngũ Họ. Đại Đường Thất Tông Ngũ Họ là Thanh Hà Thôi, Bác Lăng Thôi, Phạm Dương Lô, Huỳnh Dương Trịnh, Lũng Tây Lý, Triệu Quận Lý, Thái Nguyên Vương( Thôi, Lô, Trịnh, Lý, Vương – ngũ họ các tên đằng trước là tỉnh lỵ hành chính). Bọn họ là những danh gia vọng tộc có thanh danh lớn nhất Đại Đường, bảy thế lực môn phiệt khổng lồ nhất. Từng có Thanh Hà Thôi thị vì ghét bỏ hoàng thất Đại Đường vì có huyết thống người Hồ mà cự tuyệt hôn thú với công chúa Đại Đường; Đại Đường tể tướng Tiết Nguyên Siêu lấy việc bình sinh mình không thể lấy được nữ nhân một trong Ngũ Họ làm thê tử là việc ăn năn lớn nhất đời mình. Từ việc này mà nói, ngươi có thể thấy được thế lực môn phiệt cùng ảnh hưởng của nó lớn tới như thế nào.."
Lô Nhất Sinh nín thở nghe, Nhạn Cửu lại nói: "Nhưng là những môn phiệt này cực thịnh cho tới nhà Đường, chúng là nguy cơ ẩn dấu khi Đường triều lập quốc. Đại Đường có thể cung phụng các trọng thần khai quốc bên trong có một phần ba là dân tộc Hung nô, dân tộc Tiên Ti, tộc duệ Đột Quyết. Đường Thái Tông bản thân cũng là người có huyết thống người Hồ, hơn nữa trước khi kiến quốc còn mượn binh lực của người Đột Quyết, cho nên sau khi khai quốc, tự nhiên từ bỏ đi quốc sách của Tùy Văn Đế là lấy hoa hạ làm quốc gia chính thống còn các dân tộc man di bốn hướng là phụ, coi trọng tất cả cùng một thể.
Di tộc có được chính thể của mình, binh quyền, cùng với có nền văn hóa khác với người Hán, lại dung túng không tăng lực áp chế tai họa dần dần ngầm chôn xuống. Ban đầu Đại Đường lập quốc, Đường Thái Tông binh hùng tướng mạnh, chiến tướng như mây, lại thừa dịp Đột Quyết nội loạn, mấy năm liên tục thiên tai, tiêu diệt Đông Đột Quyết, phân liệt Tây Đột Quyết, binh uy chấn nhiếp thiên hạ. Người Hồ tự nhiên đều thuần phục hắn, nhưng đám người Hồ này thuận theo Đại Đường chỉ là một cái danh tự mà thôi, thực lực một chút cũng không bị kiềm chế, ngược lại ngày càng lớn mạnh.
Tới những năm cuối Đường Thái Tông, binh uy khai quốc dần hết, lúc này tán phổ (vua) Songtsän của dân tộc Thổ Phiên thôn tính chư Khương làm cho thế lực tăng lớn, dùng hai mươi vạn binh lực, đòi lấy công chúa Đại Đường. Đường Thái Tông cho rằng một người con gái có thể đổi lấy mười vạn hùng binh, liền buông tha việc động võ, đồng ý hôn sự, cũng mang đi y dược, xây dựng, công kỹ, nông nghiệp đủ loại tài nghệ đổi lấy hữu nghị.
Không ngờ, Thổ Phiên bởi vậy càng thêm mạnh mẽ, dã tâm cũng nảy sinh ngày càng sâu, Văn Thành công chúa còn ở đó, tình hữu nghị giữa hai nước vẫn còn. Sau đó khi nàng mất đi, Thổ Phiên lần nữa hưng binh xâm Đường, bình tây đại tướng quân Tiết Nhân Quý đại bại, đánh tan mười vạn quân Đường, dân tộc Thổ Dục Hồn rơi vào tay giặc. Thổ Phiên được thứ ngon, từ đó về sau nhiều năm liên tiếp vượt biên giới, trước sau chiếm lấy bốn trấn An Tây nhà Đường là Quy Tư, Yên Kỳ, Vu Điền, Sơ Lặc, khống chế toàn bộ Tây Vực.
Thời Võ Tắc Thiên, tổng quản Võ uy quân Vương Hiếu Kiệt đả bại Thổ Phiên, thật vất vả mới thu phục lại được An Tây Tứ trấn. Khi tới Đường Trung Tông, Đại Đường lại đáp ứng thỉnh cầu của dân tộc Thổ Phiên, tiếp tục dùng chính sách hữu nghị thân thiết, gả công chúa Kim Thành cho tán phổ(vua) Thổ Phiên, còn ngu xuẩn đêm Hà Tây cửu khúc ban do dân tộc Thổ Phiên, lấy nơi xinh đẹp này nói là nơi tắm rửa cho Kinh Thành công chúa. Cửu khúc là nơi thổ nhưỡng phì nhiêu, dân tộc Thổ Phiên được cửu khúc thì như hổ thêm cánh, từ đó thực lực lại tăng mạnh, lại mấy năm sau đó liên tục phản loạn xâm Đường. Ở Đường, Tiết độ sứ An Lộc Sơn người Hồ phản loạn, dân tộc Thổ Phiên nhân cơ hội chiếm cứ Hà Tây, Lũng Hữu, cho tới khi đem toàn bộ An Tây nhét vào trong lòng bàn tay họ."
Mắt thấy cái gọi là quốc sách hoa di nhất thể làm cho thế lực người Hồ ngày càng lớn mạnh, dân cư người Hồ nhanh chóng bành trướng, các môn phiệt này cảm thấy phi thường bất an. Bọn họ lo lắng nếu cứ dung túng như vậy nữa, sẽ lại xuất hiện thảm kịch ngũ hồ loạn hoa.(2)
"Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị. Nhung địch chí thái, bất dữ hoa đồng!" (3) Đây là một câu nói của người Tấn, Giang Thống trong [Tỷ Nhung Luận], hắn viết ra một thiên chính luận này không tới mười năm, liền xảy ra thảm họa Ngũ Hồ Loạn Hoa. Tộc nhân Hoa Hạ cơ hồ bị giết không cồn. Thất Tông Ngũ Họ những người này cho rằng các tộc man di đối địch không thể thành thật với nhau! Đại Đường đối với man di quá mức tín nhiệm cùng dung túng, thậm chí một triều đại còn cho tiết độ sứ quyền khuynh thiên hạ là người Hồ, đây là hành vi dưỡng hổ vi hoạn, một khi triều đình không thể khống chế thì khó tránh khỏi bi kịch. Hơn nữa làm hại người trung quốc, tất là các dân tộc man di đối địch, đây là mối họa cực kỳ lớn.
Ngươi phải biết rằng, trong quá khí thiên hạ luân phiên, triều đình thay đổi, cùng lắm cũng chỉ là các bộ tộc Hoa Hạ phân tranh. Mà Thất Tông Ngũ Họ chính là Hoa Hạ chính thống, cho nên mặc kệ ai là hoàng đế, lợi ích của các đại tộc nhà cao cửa rộng này cũng không bị tổn thất quá lớn. Nhưng là một khi người Hồ ngoại tốc gây ra rắc rối ở Trung Nguyên, những thế gia vọng tộc môn phiệt này sẽ đứng mũi chịu sào, nói không chừng truyền thừa mấy trăm năm của các gia tộc này sẽ tan thành mây khó, cho nên bọn họ cho rằng phải ứng biến sớm cho kịp. Quốc không thể tồn thì phải tự bảo tồn gia đình. Nhưng là bọn họ những người có cơ trí dù sao cũng chỉ là số ít, trong đó chỉ có một số trưởng lão trong gia tộc có thể quyết định lại không có mấy, khó có thể vận dụng được lực lượng của gia tộc.
Sau đó, người Hồ An Lộc Sơn quả nhiên phản loạn, Đường quân chiến bại nhiều lần, bất đắc dĩ mượn binh lực của Hồi, người Hồi đáp ứng xuất binh, nhưng là bọn họ có điều kiện ước định với Đại Đường "Lấy lại thủ đô, đất đai của Đường, cung nữ tơ lụa để cho người Hồi tùy ý lấy trong ba ngày." Đại Đường thiên tử lại đáp ứng.
Dân tộc Hồi nhân cơ hội tiến vào Trung Nguyên cướp bóc tài vật, gian dâm nữ nhân, nguy hại này thậm chí so với phản quân An sử còn dữ hội hơn. Lúc ấy có quan binh địa phương, đúng là người của Thất tông Ngũ họ, hắn phẫn nộ, bắt giam một đại quan người Hồi thủ phạm phóng hỏa thiêu chết rất nhiều người dân chạy nạn vào trong chùa. Thủ lĩnh người Hồi sau khi nghe thấy tự mình phi ngựa vào nhà ngục, chém quan coi ngục cứu người khỏi tù. Cái gọi là thần quốc kiêu ngạo như vậy, mà Đại Đường lại thúc thủ vô sách (không có biện pháp gì.)
Cái này cũng chưa tính là gì, đợi cho người Hồi đi rồi, Đại Đường còn muốn không ngừng ban "thưởng tứ" để trấn an bọn họ, đồng thời phải mua rất nhiều ngựa bệnh, ngựa già của người Hồi. Ngươi nghĩ xem, các thế gia vọng tộc chính thống của Hoa Hạ, quan niệm rất mãnh liệt, Đại Đường hoàng đế có huyết thống người Hồ đã làm cho trong lòng bọn họ sinh ra khinh bỉ, huống chi lại tùy ý để cho ngoại tộc tàn sát bừa bãi như vậy, triều đình cũng không cố giữ thể diện cùng tôn nghiêm?
Những thế gia vọng tộc này đều có ý oán giận, do nề hà mặt mũi của triều đình, thực lực cũng không đông đảo, bọn họ cũng thúc thủ vô sách. Có người nhìn thấy nguy cơ ngày càng gần, nhưng là bọn họ không thể thuyết phục được những gia chủ cao cao tại thượng này chuyển từ sáng vào trong tối, che dấu lực lượng. Lúc này, một người tài trí tuyệt nhân trong bọng họ liền nghĩ ra một bố cục, nghĩ lợi dụng những người này để nắm giữ tài lực cùng nhân lực, chia cắt Thất tông Ngũ họ đang ở chỗ sáng, giấu một phần vào dân gian, như vậy khi thiên hạ đại loạn, Thất tông Ngũ họ đã bị một kích đả kích trí mạng, bọn họ vẫn có thể tồn tại huyệt mạch tiếp tục cho Thất tông Ngũ họ."
Nhạn Cửu tự hào nói: "Vị trí giả này, đó là người họ Lô chúng ta, cũng là tổ tiên của nhất mạch họ Lô. Ngươi đừng xem thường lực lượng của bọn họ, thực lực của Thất tông Ngũ họ, nếu tập trung đầy đủ được, đủ để lập ra một quốc gia, hoặc làm sụp đổ một quốc gia. Chỉ cần những người có thế lực lớn trong thiên hạ này tụ tập lại cùng nhau lực lượng sẽ làm cho bất luận kẻ nào thậm chí cả một quốc gia cũng không dám khinh thường.
Sau khi bọn họ bố trí, Đại Đường thịnh qua ba đời, lập tức thường xuyên loạn " Ngư Dương tần cổ" "An sử chi loạn" "Lấy lại thủ đô, đất đai về Đường, cung nữ tơ lụa vàng bạc người Hồi tùy ý lấy ba ngày" "Chu bí chi loạn" "Lưu Triển chi loạn" "Phiên trấn cắt cứ" "Kết đảng chi tranh" "Cam lộ sự biến" " Lý hi liệt chi loạn" "Ngô tể nguyên chi loạn" "Kinh sư tam hãm, thiên tử tứ thiên" "Nhân nhân dịch tử tương thực", một loạt loạn cục làm cho Đại Đường từ từ suy vi, gió lớn càng thổi càng cháy mãnh liệt.
Đại Đường lấy biên cương của Đại Tùy, nhưng là từ khi lập quốc tới mất nước, cho dù là thực lực quốc gia vào thời điểm thịnh trị nhất cũng không khôi phục được ranh giới cùng phú cường thời Tù, đã thế lại tự mình đục khoét khối thịt trên người mình mang ra nuôi dưỡng người ngoại tộc. Liêu Đông bị người Mô Hơ chiếm lĩnh, Liêu Tây bị Khiết Đan chiếm cứ, An Tây cùng Bắc Đình hộ phủ bị Thổ Phiên, Hồi, chia cắt; Hà Tây, Xuyên Tây bị Thổ Phiên chiếm lĩnh, bắc Trường An, Hạ Châu, Khánh Châu bị triều đình nhà Đường chắp tay dâng cho người Đảng Hạng, Thổ Phiên, người Hồi đều từng công hãm Trường An, thậm chí một quốc gia nho nhỏ phía nam cũng từng tiêu diệt hơn mười vạn quân Đường, hai lần chiếm lĩnh thành đô. Náo loạn tới nay, cơ hồ toàn bộ đất đai nuôi ngựa từ thời Tần Hán tới nay cơ hồ toàn bộ tiêu vong trong tay ngoại tộc.
Đợi tới lúc Hoàng Sào tạo phản, Đại Đường căn bản không còn lực bình định, vì thế lại mượn binh người Sa Đà, đến lúc này còn dẫn sói vào nhà, họa người Sa Đà loạn Trung Nguyên, mười năm lập một quốc gia, ba năm lập một quân, nhất thời chư quốc san sát, chiến loạn không ngớt, cái gì cũng đều bị đánh tan cũng bị tiêu diệt hết, thị tộc môn phiệt sụp đổ, không còn lại phong cảnh ngày trước. Nhưng mà tổ tiên Lô thị ta cùng một số người của các tông các họ khác thành lập lên " thừa tự đường" bởi vì ở bên ngoài tam giáo cửu lưu, lấy ngũ họ dòng họ làm trung tâm, ẩn thân trong dân gian cho nên không bị đánh sâu vào. Lúc Thất tông Ngũ họ không còn nắm giữ lại chút lực lượng nào trong triều đình thì "thừa tự đường" ở dân gian lại có được lực lượng thật lớn, lực lượng này cực kỳ khổng lồ. Bọn họ có được thật nhiều tài phú, hoàn thiện mạng lưới tình báo, nhân mạch giăng khắp nơi, thậm chí là vũ lực cường đại.
Thừa tự đường lúc ban đầu thành lập tôn chỉ là "kế tục tồn tại" ngũ họ, nhất thống ở Trung Nguyên, ở trong dân gian mà an định thiên hạ, bảo tồn thực lực, cũng nghiêm mật thân phận. Nhưng là …."
Nhạn Cửu ánh mắt hơi lóe ra một chút nói: "Nhưng là….theo thời gian thành lập ban đầu của "thừa tự đường" bọn họ liền chặt đứt quan hệ với Thất tông Ngũ họ, hoàn toàn che dấu trong dân gian, ở ngoài Thất Tông Ngũ Họ mà phát triển ra một cỗ thế lực khác. Hơn hai trăm năm, ước chừng hơn hai trăm năm, bọn họ hoàn toàn không có liên hệ cùng Thất tông ngũ họ. " kế thừa, tồn tại" tôn chỉ này đã bị con cháu đời sau của Thất tông ngũ họ hờ hững."
Thừa tự đường này phát triển, kỳ thực có chỗ tương tự với Thanh hồng bang sau này, kỳ thật rất nhiều tổ chức, tôn giáo, trong quá trình phát triển đều dần dần bị lung lạc với phương hướng ban đầu. Muốn con cháu mấy trăm năm sau, vì mục đích tổ tiên mấy trăm năm trước của mình mà kiên định tiếp tục đi theo con đường của bọn họ, đích xác có chút ép buộc. Bởi vì, lòng người là hay thay đổi.
Nhạn Cửu ánh mắt biến hóa kỳ lạ đứng lên: "Gia chủ của một thế hệ Thất tông Ngũ họ kia là một vị gia chủ cực kỳ có thể lực lai có hùng tâm đã nghĩ, hắn không cần phải … khôi phục cái danh vọng từ mấy trăm năm trước, vì dòng họ mà tiếp tục ẩn nhẫn, lãng phí tâm huyết sáng tạo của tổ tiên tiền bối mình? Bên trong loạn thế, nếu tập trung toàn bộ lực lượng của thừa tự đường chẳng lẽ hắn không thể lấy cho mình một thiên hạ thật rộng lớn sao? Phải tồn tại một cái huyết mạch, có thể so với trở thành hoàng đế một quốc gia tốt hơn sao?"
Nhạn Cửu tiếp tục nói: "Nhưng là … nhóm gia chủ của Thất tông Ngũ họ đều không phải cùng một lòng với hắn, trong bọn họ vẫn còn người muốn tiếp tục theo di huấn của tổ tiên, tiếp tục che dấu trong dân gian; có người đã không còn hy vọng xa vời là khôi phục lại uy phong môn phiệt những năm đầu Đại Đường, thầm nghĩ mình phải dùng một thân phận mới đều tiếp tục kéo dài; có người muốn hy vọng bồi dưỡng một hoàng đế mới, còn mình tiếp tục ẩn cư sau màn. muốn tham dự phân tranh thiên hạ, chỉ có vị hùng tài đại lược kia thôi.
Nhạn Cửu thoáng dừng một chút, khóe miệng run rẩy vài cái lại nói: "Nhưng là chỉ bằng lực lượng một mạch của hắn, thành không tự nhiên không lớn. Cho nên..hắn muốn tập hợp toàn bộ lực lượng "thừa tự đường". Nhưng mà Thất tông Ngũ họ làm theo ý mình, phải chỉnh hợp toàn bộ lực lượng "thừa tự đường", vậy phải nghĩ ra được biện pháp xảo diệu, đem chủ sự của Thất tông Ngũ họ một lưới bắt hết…."
Lô Nhất Sinh nghe thấy thế, trầm giọng hỏi: "Vị gia chủ hùng tài đại lược muốn làm hoàng đế này, là phụ thân của chúng ta?"
==========
Chú Thích: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
(1) Songtsän Gampo (Wylie: Srong-brtsan Sgam-po) (sinh 604, mất 650) là một vị vua đã mở rộng quyền lực của Tây Tạng và người được cho là đã mời Phật giáo vào Tây Tạng. Khi cha của ông, Namri Löntsän chết vì bị đầu độc, khoảng 618,[5] Songtsän Gampo đã nắm lấy quyền lực sau khi dập tắt một cuộc nổi loạn ngắn.
(2) Ngũ Hồ loạn hoa: là vào thời kì Đông Tấn Trung Quốc, liên minh các bộ lạc người Hồ du mục ở phương Bắc thừa dịp vương triều Tây Tấn ở Trung Nguyên suy nhược mà mở quy mô lớn di chuyển về nam thành lập ra quốc gia người HỒ tạo thành thời kì giằng co với chính quyền Trung Hoa chính thống lúc bấy giờ. " Ngũ Hồ" là chỉ Hung Nô, Tiên Bi, Yết, Khương, Đê năm bộ tộc du mục người Hồ liên minh với nhau. Trong hơn trăm năm mở ra thời kì Ngũ hồ thập lục quốc.
(3): không phải tộc ta, tâm tất khác nhau, chí hương Nhung Địch, khác với người Hoa ta.