Dương Hạo giật lấy thư của Đinh Thừa Tông gửi đến, cẩn thận đọc một lượt, mặt nhoẻn nụ cười đắc ý: "Vu điền quốc, cô biết chứ, đó nhất định sẽ phái sứ giả tới, cô giúp hắn nhiều như vậy, chẳng lẽ lại không được báo đáp? Cao xương quốc mà, có vài điều vượt ngoài dự đoán của cô rồi, Niêm bát ca bộ và Khâu Từ quốc(tên nước cổ, ở Tây Vực, nay là huyện Khố Xa, Tân Cương, Trung Quốc) càng khỏi phải nói nữa, Khâu Từ vốn là hơi thở của ngưỡng ca lạp hãn nhân, niêm bất ca bộ lạc luôn thần phục Liêu quốc, sẽ không dễ dàng có thái độ từ chủ quyết định với một quốc gia, họ cũng đến triều kiến bổn vương, ha ha…"
Mục Dư Kiều mỉm cười nói: "Chúc mừng đại vương, chúc mừng đại vương, bởi vậy có thể thấy, các nước Tây vực đã coi đại vương là bá chủ đệ nhất tây vực rồi, nếu không thì bọn họ tới nịnh đại vương làm chi…"
"Ha ha…."
Dương Hạo vui vẻ, đắc chí nói: "Cô có thể từ một kẻ ăn mày mà xưng vương, hiện giờ có mảnh đất mười tám châu Hà Tây, cũng được tôn sùng quy nghĩa quân trương nghĩa triều của tôn sùng, chẳng mấy nữa vương quốc sẽ được mở rộng, hắc! mười tám châu, gần ba trăm vạn con dân, mở mắt nhìn thiên hạ, ngoài hai nước Tống Liêu ra còn có ai có thể bì với cô vương ta đây? Ha ha…"
Mục Dư Kiều thấy vậy vội thêm chúc mừng: "Đúng vậy ạ, đây mới chỉ là mấy năm thôi, đại vương đã trở thành bá vương tây vực, vào một ngày nào đó, đợi đến khi binh hùng tướng mạnh nhập vào Trung Nguyên, đại vương sẽ trở thành bá chủ thiên hạ".
Dương Hạo lắc đầu nói: "Haiz, đông tiến Trung Nguyên, đó có thể là vọng tưởng. Tống quốc to lớn, dựa vào chỗ hoang tàn tây bắc ta, làm vua thiên hạ đâu đến lượt. Đại Tống có số lượng chiến tướng như mây, quân đội tinh nhuệ, đặt biệt là thừa sức người, với Liêu quốc vũ lực nổi tiếng thiên hạ vậy mà cũng chẳng với đến, nó không đến đánh cô là may mắn lắm rồi, cô nào dám vuốt râu hùm nào?"
Mục xá nhân cẩn thận nói: "Đại vương, Đại Tống mạnh thật đấy, cuộc chiến Hoành sơn, đại vương…"
"Hừ! Ngươi đừng nhìn vào mỗi trận chiến Hoành sơn, thế thì đã đáng là bao nhiêu, đó là vì cô lui không thể lui, con thỏ tức giận còn cắn người mà, cô không có đường lui thì phải dốc toàn lực, thành thì cũng được, mà bại thì cũng xong, không còn cách nào khác. Nhưng mà Tống quốc…trong Tống quốc loạn Ba Thục, ngoài thì Khiết Đan thèm muốn cho nên không dồn toàn lực ra tay với ta, cô có thể định cư ở Hà Tây này mà lập quốc, thiên thu muôn đời, truyền thừa không ngớt, đã là cái may mắn rồi, Hà Tây biên thùy xa xôi có thể làm chủ được Trung Nguyên ư?"
"Nhưng…thần cho rằng…Tống quốc dã tâm rõ ràng, một khi ra tay, chỉ sợ sẽ gây bất lợi với Hạ quốc ta".
"Ha ha haaa…ý kiến của một thư sinh".
Dương Hạo lắc đầu nói: "Đại sự quốc gia, há nói đánh là đánh được hay sao? Nguyên nhân tại sao? Tống quốc đã chiếm nơi màu mỡ nhất trong thiên hạ, họ chỉ muốn tranh giành một nơi duy nhất chỉ có U Vân, vì đó là bức bình phong che chở phía bắc của Tống quốc, tây bắc thì sao, đất đai khô cằn, Trung Nguyên gặm chả được, vương triều Trung Nguyên đều đưa ra kế sách xa xôi với tây vực, giờ nghị hòa với Tống, ta có thể bình chân như vại, tự mình làm vương, ha ha ha…"
Nói đến đây, Dương Hạo bỗng nhiên tỉnh lại, liền nói: "Những lời này, không được ghi chép lại, cô…chỉ nói ngoài với ngươi thôi".
"Vâng ạ!" Mục Dư Kiều biết hắn còn chưa quen với địa vị mới nên vẫn còn dùng chữ cô để xưng hô, hãn hữu mới xưng trẫm hay ta gì đó, có lúc thì không chú ý nói tùy hứng nói vài câu gì đó, rồi lại quay sang dặn dò là không được ghi lại, đây cũng không phải lần đầu hắn làm thế, vì vậy cũng chẳng có gì là lạ, vội vàng đồng ý.
Cách đó không xa, Dương Tuyết mặt đỏ gay cố gắng lôi đuôi bạch lang, A Cổ Lệ vương phi tay cầm đoản kiếm, đứng ở bên cạnh chém cũng không phải, không chém cũng không phải, nàng chỉ cảm giác rất thích thú với đứa trẻ này, nhấc kiếm chỉ ngược lên, Dương Hạo thấy, liền bước tới phía bọn họ.
Mục Dư Kiều cũng muốn đi cùng, Dương Hạo xua tay nói: "Cô mang hai vị tiểu công chúa này đến sông băng ngắm phong cảnh bắc quốc mà thôi, ngươi không cần mất thời giờ đi cùng nữa"
Mục Dư Kiều chắp tay kính cẩn: "Đại vương, trách nhiệm của thần không chỉ có việc ghi chép việc quốc gia đại sự, còn là người phát ngôn của đại vương nữa ạ".
Dương Hạo không kiên nhẫn nói: "Nhàm quá, cô giờ đi làm bạn nữ nhân mà thôi, ngươi muốn ghi chép gì nữa đây, lẽ nào cô về cung rồi, khi ở cùng với phi tần, ngươi cũng đứng bên ghi chép hay sao?"
Mục Dư Kiều sợ hãi nói: "Thần không dám ạ, thần nào dám bất kính như vậy chứ. Nhưng mà đại vương chỉ cần lên triều, xuất cung, thần phải đi theo bên cạnh ghi chép hết thảy, đây là trách nhiệm của thần mà…"
"Thôi được rồi, được rồi, quy tắc chẳng phải do cô đề ra hay sao? Ngươi nhớ lấy, về sau khi trẫm ở bên cạnh nữ nhân, không cần ngươi đi theo, đây được tính là ranh giới, ngươi đợi ở đây, dám bước qua nửa bước, cô sẽ chặt cái đầu ngươi". Dương Hạo nói rồi xoay người bước đi, Mục Dư Kiều chỉ đứng nguyên tại chỗ cười.
Dương Hạo đi một lúc lâu, cầm đuôi to của tiểu bạch và chẳng có cách nào, cuối cùng phải gọi hai nông phu bào băng lấy cá đến, bảo họ bào tảng băng to để lôi cái đuôi lang ra, tiểu lang ngâm dưới băng, chỉ biết kêu rên, Dương Tuyết hét toáng lên, nước mắt dàn dụa, Dương Hạo thấy vội vàng chạy tới nựng.
Vào lúc này, mục xá nhân lại nhận được một công hàm, hắn mở ra xem, không khỏi sợ hĩa, việc này hắn không dám trì hoãn, song Dương Hạo lại kẻ đường vạch không cho hắn bước qua, hắn nào dám bước, có thể được chọn làm việc bên cạnh Dương Hạo, đúng mực là ưu điểm của hắn. Hắn đứng nguyên tại chỗ, quơ công hàm mà gọi: "Đại vương, đại vương, có tin tức quan trọng từ Hưng Châu".
Tin mà mục xá nhân vừa nhận được là tin mà Tiêu Quan bên đó mang đến. quân Tây Hạ và ba ngàn bộ đội sở thuộc trấn thủ Tiêu Quan đã xảy ra trận chiến. Tiêu Quan là con đường cần phải đi qua của Hà Tây lũng hữu, đương nhiên, nếu như trừ có người vượt núi đi qua, thế thì Hà Tây lũng hữu sẽ không có gì che chắn, có thể nói đâu đâu cũng là đường, nhưng sơn lộ như vậy nhân mã đại đội không thể qua được, đại đội nhân mã để tiện cho việc qua lại, thì lương thực mang theo không được quá nặng, nếu không cần nói đến ngựa cũng cần phải chở cả vũ khí chiến tranh nữa, vì vậy bị vây trong núi Tiêu Quan, mà đó lại là con đường duy nhất để cho đại quân nhân mã đi qua, điều đó chứng tỏ tầm quan trọng của nó.
Cho nên, cho dù là ban đầu phòng bị Lý Quang Duệ cũng tốt, giờ phòng bị Dương Hạo cũng tốt, Tiêu Quan là yếu địa quân sự mà thủ lĩnh Thổ Phiên coi trọng nhất, ở đây đóng quan có đến bảy vạn tộc quân, mỗi người làm một nơi hiểm yếu, đóng bảy vạn tộc quân hơn nữa già trẻ trai gái có đủ cả, chỗ này thực sự là bức tường sắt.
Song bên này Dương Hạo cũng không phải hoàn toàn bị mất địa lợi, chỗ Tiêu Quan còn có Đâu lĩnh. Thượng Ba Thiên không phải là toàn bộ sơn thế chiếm cứ, quan sát vùng đất bằng phẳng Hà Tây, vào thời điểm Lý Quang Duệ, định nan quân chiếm lĩnh Đâu lĩnh, hơn nữa ở đây cũng đã xây dựng doanh trại, Dương Hạo sau khi tiếp nhận định nan quân, thủ quân này đương nhiên đầu vào Dương Hạo, song xét về địa thế, đoạn yếu đạo khó tấn công nhất nằm ở lũng hữu Thượng Ba Thiên, mấy ngọn núi bên Hà Tây chiếm lĩnh toàn toàn không thể so sánh được.
Thượng Ba Thiên vô ý khai chiến với Dương Hạo, La Đan cũng là thủ lĩnh của bộ tộc Thổ Phiên, hơn nữa hiện giờ lũng hữu luôn đối nghịch với hắn, tuy nói thế lực La Đan còn kém xa hắn, song không phải muốn diệt là diệt được, hơn nữa hai bạch lang của Lý Kế Quân và Dạ Lạc Hất vừa đến, sự nóng hổi nhiệt tình còn chưa vội đập móng, cướp người, giật tiền bạc, cố tình ngầm đồng ý và ủng hộ của Tống quốc, hắn lại không thể trở mặt, cho nên lúc này tuyệt đối không muốn trêu chọc Dương Hạo.
Vấn đề nằm ở chỗ, hắn không muốn, có người muốn, người này chính là Lý Kế Quân.
Lý Kế Quân đả khởi cờ hiệu người Đảng Hạng ở trên địa bàn của hắn, với thân phận là Đảng Hạng thiếu chủ trắng trợn lôi kéo tộc người Đảng Hạng lũng hữu, Thượng Ba Thiên nhìn vô cùng chướng mắt, song thủ đoạn mà Lý Kế Quân dùng vô cùng bình thản, Thượng Ba Thiên lại không thể lật mặt, đành linh hoạt mà ra tay. Cho hắn một mảnh đất ở ần với Tiêu Quan để hắn giupws việc phòng thủ Tiêu Quan cho xong.
Thượng Ba Thiên biết Lý Kế Quân tuy không đồng lòng với mình nhưng với thái độ của Dương Hạo tuyệt đối nhìn với ánh mắt hình viên đạn hơn hắn, thề không đội trời chung, điều hắn đi, nói trắng ra là sự sắp xếp không hợp lý bất quá. Song, hắn nhất định không thể ngờ rằng, Lý Kế Quân còn tích cực, còn chủ động hơn cả hắn tưởng tượng.
Dương Hạo đã xưng vương, ý nghĩa quan trọng hơn cả ban đầu mới xưng Hoàng đế. Bất kể ai cũng biết, ban đầu khi hắn xưng vương đang tác chiến với Tống quốc, vị Hoàng đế này về căn bản không được thế lực các phương thừa nhận, coi như nội bộ Dương Hạo, đặc biệt rất nhiều người không coi là thật. Nếu ngươi nói một tiếng ta cần làm Hoàng đế thì nếu như có được coi là Hoàng đế thật, từ cổ chí kim có biết bao lớp người quê mùa tạo phản, Sơn đại vương chiếm núi đã từng khởi quốc hiệu, xưng Hoàng đế, há chẳng phải đều đã ghi vào sổ đế vương rồi sao?
Nhưng giờ thì khác hẳn, Dương Hạo giờ xưng vương, tuy xưng thấp hơn Hoàng đế trước đây, rõ ràng được Tống quốc thừa nhận. Tống quốc là quốc gia có tính pháp lý về sự tồn tại chính quyền Dương Hạo duy nhất, Tống quốc đồng ý, thế thì chính quyền Dương Hạo của Hà Tây hiện giờ không còn là thảo đầu vương nữa mà là một vương quốc chân chính. Chính quyền của hắn, quan phủ của hắn, văn võ bá quan của hắn, từ nay trở đi tồn tại một cách chính thức, mặc dù có hướng Tống quốc xuất sứ thì cũng sẽ được coi là thân phận sứ thần.
Lý Kế Quân làm sao có thể chờ đợi được? Giang sơn ở đó, quận đội ở đó, tất cả đều ở đó, vốn dĩ đều là của hắn, giờ Dương Hạo đường đường chính chính xưng Tây Hạ vương rồi mà hắn lại rơi vào bước trầm luân này sao? Vào thời điểm Dương Hạo chuẩn bị khai quốc, hắn không làm ra chút chuyện thì không phải là Lý Kế Quân rồi.
Thế là Lý Kế Quân vội chạy tới Tiêu Quan, sau khi xây dựng doanh trại của mình xong, việc đầu tiên hắn làm chính là đi gặp đại tướng Thổ Phiên trấn thủ Tiêu Quan Hô Diên Ngạo Bác, việc đầu tiên gặp được Hô Diên Ngạo Bác chính là hiến mỹ nữ yêu kiều, cửu phu nhân xưa nay tuy châu thứ lại Lý Phi Lộc cưng chiều nhất, đầu giường của Lý Kế Quân nhân hoa phi điệp bị hắn coi là nước cờ đầu cho Hô Diên Ngạo Bác.
Đối với khối thơm ngào ngạt này, mềm và thơm, miếng bánh ái giường cấp phẩm, Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy rất sảng khoái và vui vẻ nhận lấy, sau khi vui vẻ thì mỉm cười từ chối đề nghị Lý Kế Quân đầu độc hắn xuất quân tấn công Tây Hạ, dâm đãng chạy về phòng ngủ của mình thử nghiệm hiệu quả ái giường của nước cờ đầu.
Hô Diên Ngạo Bác không sợ đánh giặc, hơn nữa còn rất biết đánh giặc, là đại tướng đệ nhất thuộc hạ Thượng Ba Thiên, đồng thời hắn còn là huynh đệ kết giao của Thượng Ba Thiên, rất trung thành và tận tâm với Thượng Ba Thiên. Chưa có lệnh của tbt, hắn sẽ không xuất một binh một tốt nào cả, lễ vật thì hắn có thể vui lòng nhận, đề nghị xuất binh hắn chần chừ và cười trừ.
"Vương bát đản này không nói".
Lý Kế Quân mắng một thôi một hồi nhưng hắn là mới thực lực làm sao dám so sánh với Hô Diên Ngạo Bác, và còn không dám đắc tội hắn, chỉ có thể tự nghĩ ra cách, cách mà Lý Kế Quân nghĩ ra chính là phái một đám bộ đội đánh úp binh tâ hạ đóng quân ở trên Đâu lĩnh, sau đó dụ họ tới phạm vi phòng ngự của Hô Diên Ngạo Bác. Kế sách dụ địch của hắn quả có tác dụng, sau năm lần bảy lượt bị quấy rầy, kết quả bên Tây Hạ đã mất một doanh trại.
Doanh trại đã mất, Đâu lĩnh hạ quân chủ tướng còn dám coi thường ư, vừa cầu viện quân đội đóng quân Vi Châu, vừa phát phản kích, hai việc này đánh như vậy, Dương Hạo nhận được tin chính là hậu quả tiền căn sự kiện.
Dương Hạo thấy bức báo quân tình, phản ứng đầu tiên là: Trúc Vận và Cẩu Nhi còn ở Biện Lương, Diễm Diễm cũng đang dần dần ra khỏi sự khống chế của Phi Vũ, mà tổ chức điệp báo vẫn đang tăng tốc cung cấp những thông tin tình báo sát ván nhất, xem ra cơ cấu tổ chức ban đầu rất thành công, có thể làm phế lập bất nhân nhân, cho dù nhân vật đầu não thay đổi thế nào, trước sau bảo đảm hoạt động có hiệu quả. Đây mới là cơ cấu hoàn thiện.
Phản ứng thứ hai chính là: Tử Du quả nhiên là nữ trung Gia Cát. Ban đầu có thể ý kiến của Tử Du mới bỏ qua Dạ Lạc Hất và Lý Kế Quân, đặt họ đến lũng hữu, hai người này quả nhiên không phụ công sức, mọi hành vi của họ ở lũng hữu thực sự còn hơn giết họ, còn có giúp đỡ cho ta. Tử Du, nha đầu này sẽ theo Chiết đại ca trở về rồi ư? Chẳng có chút tin tức nào của nàng cả…
Mục xá nhân cẩn thận theo dõi sắc mặt của hắn, thấy hắn xem xong tấu báo sắc mặt thay đổi nhanh chóng, và cuối cùng thì lại lấy lại được tinh thần, quay ra hỏi: "Đại vương, không có ý chỉ của ngài, Vi Châu không thể xuất binh, dựa vào thủ quân Đâu lĩnh thì không phải đối thủ của Hô Diên Ngạo Bác, người xem chuyện này…"
Dương Hạo trầm ngâm một lúc sau nói: "Bên Đâu lĩnh cô không rõ lắm, với thực lực của Thượng Ba Thiên thì càng không rõ, về trước cái đã, đợi mấy vị đại thần trở về thương lượng bàn bạc cho cẩn thận. Dù thế nào đi nữa, cô lập quốc sắp tới, sứ giả các nước sẽ chạy tới, Thượng Ba Thiên gây hấn như vậy, cô không thể không lấy nhan sắc, nếu không chẳng phải để người ta xem nhẹ cô gia sao?"
"Bảo bọn họ tiếp tục du ngoạn, chúng ta đi". Dương Hạo bước nhanh về phía trước, Mục Dư Kiều quay đầu rồi chạy nhanh theo.
***
Diêm Châu sản xuất muối ăn, muối ở đây không những có thể cung cấp được cho các châu Hà Tây mà còn có thể vận chuyển được cho Liêu quốc và Tống quốc. Bản thân Liêu quốc cũng là nơi sản xuất ra muối, nhưng muối ở bên đó xa nên không thu được muối tinh khiết như ở đây, cho nên để không đánh sâu vào kinh tế sản xuất muối của nước này, hai nước đều có chính sách bảo hộ với muối phá giá Hà Tây, đặc biệt là Tống quốc, căn bản không phê chuẩn cho bán muối, nhưng chất lượng muối Hà Tây ngon, giá cả thấp, vì cái lợi mà lén buôn lậu phần lớn là nhiều, vì vậy cũng đã tạo thành phồn hoa của Diêm châu.
Hiện nay trong các châu Hà Tây đất đai màu mỡ nhân lực dồi dào quy mô thương nghiệp mà nói, bất kể là Hạ Châu hay là đô thành Hưng Châu mới thành lập của Dương Hạo đều không bằng Diêm Châu. Vào giờ này, nhà Chiết Ngự Huân với đội ngũ kỵ binh tám trăm người vừa mới đến Diêm Châu. Vì thương nghiệp ở đây phát đạt, rất nhiều đại muối thương bán sỉ bán lẻ muối, cho nên có rát nhiều nhà có sân tráng lệ, hạ trang… cho nên quan lại địa phương rất dễ tìm được một thương nhân muối lớn, một ngôi nhà lớn cho người nhà Chiết Thị.
Ngôi nhà này mọi vật hết thảy đều có, ngay cả nô bộc người hầu cũng không rời đi, người nhà Chiết Thị từ xa tới đây được chăm sóc vô cùng chu đáo. Đi một quãng đường khá xa xôi, mỗi tòa thành đều cần phải đi qua, đặc biệt là từ chỗ này lại đi về hướng tây đến Linh châu, ở giữa không có tòa thành nào to lớn, mà sa mạc tám trăm dặm, Chiết Tử Duu ưa sạch sẽ đương nhiên phải tận dụng cơ hội hiếm có này đi tắm rửa một phen.
Nước thơm sớm đã được chuẩn bị, được cho thêm cả bạch chỉ, vỏ đào, lá bách, linh lăng, hương thanh mộc…nước ấm vừa đủ tỏa khói nghi ngút, nhẹ nhàng bước vào trong thùng nước, làn nước ấm áp chạy trên toàn cơ thể, tất cả mệt mỏi tan theo hư không, Tử Du không khỏi sung sướng hít một hơi dài.
Nhẹ nhàng lùa nước, đôi tay ngọc té nước lên cơ thể, nước chảy nhẹ nhàng qua xương quai xanh rồi bốc hơi lên, làm cho khuôn mặt nàng lúc ẩn lúc hiện giống như một thủy ngọc quan âm.
Đi xa Hưng Châu thêm một bước là gần với Dương Hạo thêm một bước, nàng không khỏi rung động, từng trải qua những lúc oán giận âu lo, tình cảm lúc đậm lúc nông, sau khi Dương Hạo cam lòng lấy ngọc tỷ đổi toàn gia đình nàng, giờ quay đầu lại nhìn giống như một người trưởng thành nhìn lại những chuyện khi còn thơ bé, với những tiếng cười, chỉ có lúc đồng niên ấu thơ mới thơ ngây đến vậy.
Nàng cảm nhận được linh hồn mình đã hoàn toàn rời rã, cho tới nay, cơ thể nàng trói buộc quá nhiều thứ gì đó, còn hiện nay, cả nhà đắc tha sinh thiên, nỗi vướng bận lớn nhất đời nàng đã được giải, đến ý nghĩ mang theo rất nhiều chuyện không cam lòng, khi no đói chua xót, nàng nhìn lại đã không còn đáng giá nhắc tới nữa, gánh nặng đặt trên vai nàng nặng như núi đã được gỡ bỏ, khiến cho con người như phiêu như bay.
"Hạo ca ca…"
Đôi tay khẽ nghịch nước ấm, mơn trớn theo cơ thể mình, con ngươi nàng đen láy sáng lên, khuôn mặt hé nụ cười rồi ngượng ngùng như hoa đào. Hắn chỉ nhớ hắn trong lòng, giờ lại chỉ nhớ đến hắn là được rồi, khi nhớ tới hắn, hắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn, hơn nữa sự ấm áp, sung sướng này cũng giống như làn nước ấm thơm ngát đang làm ấm lòng nàng này.
Hóa ra…hóa ra…khi lòng muốn tốt sẽ là điều tốt thôi. Khó trách Hạo ca ca nói: Nếu như trong lòng có thiên đường, mà cơ thể đang ở địa ngục thì cũng là thiên đường. Nếu như trong lòng là địa ngục mà con người ở thiên đường thì cũng là địa ngục. Đúng rồi, câu nói này là Hạo ca ca đã nói với Đường Diễm Diễm, chàng nói vì chàng nói câu này rồi sẽ làm Diễm Diễm hiểu lầm, nghĩ lầm hắn sinh chuyện với Diễm Diễm…
Khẽ thở dài một tiếng: Đúng vậy, lúc này là hiểu lầm, nhưng về sau sẽ là giả thành thật. Nghĩ đến dĩ vãng, nghĩ đến Đường Diễm Diễm, mắt nàng hơi mờ mờ, nàng cười một cách thản nhiên, trong nụ cười, khá nhẹ nhàng…
***
"Đại ca?"
Chiết Tử Du tắm táp khá lâu, cứ như ngày mai phải làm tân nương vậy, tắm rửa trong nước thơm, tắm rửa thật sạch sẽ, không chút cặn bẩn, rồi mới mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng tắm. Đây là chỗ thương nữ tắm rửa chính là ở trong phòng ngủ, đi ra chính là bàn trang điểm, giường nhỏ, bức bình phong tám cánh ngăn cách gian ngoài là bàn tròn gấm.
Vì bình phong đó nửa trong suốt, còn chiếc bàn lại đang thắp đèn cho nên vừa ra cửa phòng tắm, bức bình phong nhìn xuyên được thấy một người đang ngồi ở bên chiếc bàn uống trà, chỉ nhìn dáng người nàng cũng nhận ra đó là đại ca của mình, huống hồ tấm bình phong lại nửa nhìn thấu không thể che được khuôn mặt của đại ca.
Chiết Tử Du đã mặc xong quần áo ngủ, lúc này đang thắt lại dây, bước nhanh qua tấm bình phong, Chiết Ngự Huân đang cầm chén trà nhấp miệng, chợt nhìn thấy nàng ra, mỉm cười hiền hậu nói: "Ngồi đi muội".
Chiết Tử Du ngồi bên cạnh, cười nói: "Đại ca, sáng sớm ngày mai phải lên đường rồi, sao ca không đi nghỉ đi, có gì muốn nói với muội sao?"
"Ừm, thực ra là có vài điều muốn nói với muội, hơn nữa còn là điều rất quan trọng nữa kia".
Chiết Tử Du nhoẻn miệng cười, ngồi xích lại cạnh hắn, đại ca tối muộn thế này còn tới tìm nàng, chắc chắn là có chuyện quan trọng rồi, song nàng không thể nghĩ ra nổi liệu có chuyện gì quan trọng mà cần bàn bạc với nàng như vậy, lẽ nào…lẽ nào là hôn sự của nàng sao?
Tim Tử Du giật thót, mặt có chút mất tự nhiên, vội cầm lấy bình trà, rót ngay cho mình một chén, che dấu ánh mắt nói: "Đại ca, có chuyện gì vậy?"
Chiết Ngự Huân liếc mắt nhìn nàng, nhìn trái, nhìn phải, nhìn cả người nàng không được tự nhiên, liền hắng giọng nói: "Nhìn gì mà nhìn chứ, người muội có cái gì hở ra sao?"
Chiết Ngự Huân cười hắc hắc, lắc đầu nói: "Tiểu tử đó, giờ mới để ý muội. Việc này cho dù là có liên quan trong đó cũng đại khái không biết chút nào, còn muội…lại không liên quan, hắn lại dặn dò ta giao đãi với muội, thực hiếm thấy".
Chiết Tử Du lập tức hiểu tên tiểu tử mà đại ca nói là ai, vì vậy càng thêm tò mò, vội hỏi: "Chuyện gì vậy ca, nói cho muội biết được không?"
Chiết Ngự Huân uống ngụm trà nói: "Ta nghe nói, khi hắn làm quan ở Biện Lương đã từng tổ chức cuộc thi tuyển hoa khôi, có rất nhiều hình thức, còn bố trí cả vở kịch, ca hát, cả thành Đông Kinh chẳng ai không biết".
Chiết Tử Du bĩu môi, khinh thường nói: "Hắn mà lị, làm khổ người ta. Lấy việc công làm việc tư, chọn đi chọn lại, một hoa khôi Hoa bảng, một hoa khôi Diệp bảng, đều chọn vào trong nhà riêng của mình, ca hỏi chuyện này làm gì vậy?"
Chiết Ngự Huân nhìn chăm chú nàng, nhoẻn miệng cười, uống một hớp trà nói: "Ừ, tứ đại hành thủ tranh giành nhau, khiến cho người của toàn thành Đông Kinh đều rộn rịp cả lên, kỳ thực thì sao? Chuyện này đều là do hắn làm ra chứ sao, tứ đại hành thủ trước cuộc thi tuyển chọn hoa khôi đã biết trước kết quả về thứ bậc nhưng ưu điểm của ai nhiều nhất thì mãi đến khi công bố kết quả mới biết. Người của toàn thành Đông Kinh không hề biết hoa khôi hành thủ là nhà ai, chẳng hay biết gì, họ là người tham gia, lại cũng là người khách xem, hơn nữa đám quần chúng từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì, hơn nữa từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc quần chúng luôn cổ vũ, hắc! Tên tiểu tử này, ta cứ thấy như trò hề vậy?"
Chiết Tử Du như sắp phát điên, cầm lấy tay hắn hỏi: "Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Nàng càng vội thì Chiết Ngự Huân càng điềm tĩnh, rất hiếm khi thấy muội muội của mình như thế này, hắn không mong muội muội của mình nặng nề, Chiết Ngự Huân lại chậm rãi uống hớp trà, ung dung phủi quần áo, thấy ánh mắt hình viên đạn của muội muội nhìn mình mới lên tiếng: "Tiểu muội, mấy hôm trước Trình Thế Hùng rời khỏi khu vực phòng thủ tới đón tiếp ta, cho rằng dù trước đây thế nào, giờ hắn là tướng lĩnh dưới trướng Dương Hạo, biết đúng mực, nếu như dám tự tiện rời khỏi nhiệm vụ công tác, còn không kiêng dè nói toạc ra, đã mất bổn phận, phải không?"
"Làm sao, điều muội nói không đúng? Hay là nói…ca ca muốn…"
Chiết Ngự Huân cười méo mó nói: "Nghĩ gì mà nghĩ? Coi như Phủ Châu vẫn ở đó, những điều ta nghĩ cũng chỉ là giữ lấy cơ nghiệp tổ tông, còn có dã tâm lớn hơn? Giờ chẳng còn gì nữa, Muội làm đại ca váng đầu? Không biết tự lượng sức mình? Hơn nữa nói hắn dùng ngọc tỷ đổi đại ca về, đại ca chẳng lẽ lại vô tình vô nghĩa thế ư?"
"Thế thì…" nguồn truyenggg.com
Lão Trình là một người ngay thẳng trung thành, hắn vốn là đầy tớ của Đỗ Trọng Uy sau khi Đỗ Trọng Uy chết đi, cây đổ bầy khỉ tan, hơn nữa hắn danh tiếng không được tốt, những người trước kia cũng không dám quan hệ với hắn, còn lão Trình…song chẳng qua là một đầy tớ của Đỗ gia, lại có thể hao hết tâm tư đón lấy gia quyến chủ cũ, phụng dưỡng như thường, sự trung thành này chẳng ai có thể so sánh. Hắn đến đón ta, là do tính tình cho phép. Song, lão Trình tuy nhìn như thô lỗ hào phóng kỳ thực lòng rất nhỏ nhen, hắn sẽ làm rầm rộ lên, dẫn đại đội nhân mã chặn đường dựng trại, mở tiệc rượu đón ta đơn giản vậy sao?"
Chiết Tử Du khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói: "Ý ca là nói?"
"Hắc, đương nhiên là tiểu tử kia chỉ huy".
Chiết Tử Du cảm thấy như rụng rời tay chân, bậm môi, dào dạt nói: "Hắn…Hắn ngược lại là có lương tâm…"Là trước mặt đại ca của mình, không nên khen hắn quá mức, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói thêm một câu".
Chiết Ngự Huân trợn trừng mắt: "Lương tâm cái rắm, giờ muội đương nhiên thấy hắn làm vậy đều là tốt cả, tiểu tử này cố ý sai lão Trình làm vậy, nhưng không phải là để đón lão ca của muội, chỉ muốn hại người mà thôi".
"A…hại người ư?" Chiết Tử Du lại cuống cả lên.
Chiết Ngự Huân lúc này mới cúi người về phía trước, nói rõ đầu đuôi cho nàng nghe, Chiết Ngự Huân nói khá lâu, Chiết Tử Du nghe cũng khá lâu, đợi đến khi đã nói xong, Chiết Ngự Huân mới nói: "Giờ tiểu tử này mở trò diễn còn lớn hơn, lần này không những người xem chẳng hay biết gì, coi như người trong đó, rất nhiều cũng chẳng hề hay biết, hiểu thực sự ý đồ con người hắn có mà thành thần".
Chiết Ngự Huân thò tay, xòe rộng năm ngón tay, rồi đặt xuống bàn lại nói: "Vốn dĩ, diễn xuất này không liên quan gì tới muội, song hắn lại dặn dò ta rằng, cần phải để cho muội biết tất cả, muội nói hắn có hải là rất coi trọng muội không nào?"
Chiết Tử Du trừng trừng mắt, bỗng nhiên khẽ cười kiểu khinh khỉnh, học theo câu nói của đại ca: "Coi trọng cái rắm, hắn…hắn rõ ràng sợ muội hẹp hòi, lo muội giận mà".
Chiết Ngự Huân lại cười nói: "Thế muội nếu như không nghe được những lời ca nói hôm nay thì muội có hẹp hòi không?"
"Đương nhiên muội…" giọng nói đang to bỗng lẩm nhẩm nói, cổ hòng nàng nói không lên tiếng, đến nàng cũng không thể nghe được".
Chiết Tử Du mặt đỏ như gấc vì xấu hổ, lớn tiếng: "Sẽ không có gì là hẹp hòi cả".
Chiết Ngự Huân bĩu môi, không cho là đúng nói: "Có thật không?"
"Thật, thật mà". Chiết Tử Du vội đổi chủ đề, mắt đảo một vòng nói: "Ngược lại được, thượng binh phạt mưu, lần sau phạt giao, lần kế nữa phạt binh, rồi lại công thành, hắn được coi như phạt mưu rồi. Song…muội thấy hắn làm vậy, ngược lại muốn nhất cử lưỡng tiện đấy".
Lúc này Chiết Tử Du kiên nhẫn nói: "Không thể không dám nói, người hắn trọng dụng, phần lớn là những người bé nhỏ hoặc cùng đường, lúc này mới phụ thuộc vào hắn, sự trung thành với hắn không còn gì nghi ngờ, nhưng người thì chẳng ai hoàn mỹ cả, mỗi người đều có khuyết điểm của hắn, dựa vào mấy ngày ở Hạ Châu, đã có phát hiện ra rằng, nếu như nói, tướng lĩnh khởi vu lô phần lớn tự giác ưu việt, cho dù đối diện với quan lại cao hơn mình cũng ít vài phần cung kính, còn hàng tướng ta phần lớn là cẩn thận, cho nên có ý thức tiếp cận tương trợ lẫn nhau, hình thành một đoàn thể khác.
Lại thêm một ví dụ nữa, tính cách Đinh Thừa Tông có chút quái gở, tất cả tâm tư đều dành cho Dương Hạo, không mấy chú ý tới chuyện kết giao văn võ; Xung Phóng thì được Dương Hạo coi trọng, đặc biệt trải qua Lô Châu diễn võ đường, những học sinh mà hắn dạy bảo nên được trải rộng toàn quân, trở thành tướng tá nòng cốt, cho nên ngoài đối diện với Dương Hạo, đám người ít ỏi Đinh Thừa Tông, Xung Phóng có khí phái của nhân sư, thích cung phụng người khác. Còn Trương Phố cũng là văn võ toàn tài, có lập được nhiều chiến công lớn, không thua gì địa vị của Xung Phóng, bởi vậy gặp Xung Phóng cao hơn đỉnh, có chút không vừa mắt.
Chiết Ngự Huân cười nói: "Đây là chuyện quá bình thường rồi, coi như một nhà người cũng có người hợp người không huống hồ là thế lực mạnh như này, khi ta ở Phủ Châu, dưới trướng những tướng lãnh không phải cũng vậy sao? Mở tầm mắt mà nhìn xa, lớn là cả quốc gia, nhỏ là một châu một phủ, giữa người với người, cũng sẽ có muôn vẻ vấn đề như vậy".
Chiết Tử Du nói: "Vâng, nhưng, tình hình của Dương Hạo có chút đặc biệt, hắn quật khởi quá nhanh, đứng ở góc nhìn của nhân mã thuộc hạ, nhìn như cực thịnh, song cơ bản thì không ổn định, vì vậy, hao tổn người bên cạnh quan lại bất hòa, ảnh hưởng tới đại cục, còn ở chỗ hắn, một khi phát triển đến mức độ tương đối khó có thể điều hòa thì sẽ lại xảy ra những chuyện lớn tương đương. Huống hồ điều ta đưa ra không bao gồm phái Mô Ngư chân trong chân ngoài".
Chiết Ngự Huân tiếp lời: "Ý của muội là?"
Chiết Tử Du cười đắc ý nói: "Muội nói hắn muốn nhất cử lưỡng tiện, ngoài muốn che đậy cái thứ cho là đúng, mục đích khác chính là thông qua việc giả diễn mà thật, đưa những văn võ bá quan dưới trướng ngầm bất hòa với nhau có cơ hội làm lại, và đều diễn lên sân khấu khiến họ ngẫm nghĩ, mối họa sẽ khiến họ từ bỏ.
Hơn nữa chỉ là khúc mắc trong lòng, quan văn võ họ biết thừa ra là diễn, đương nhiên sẽ không thực sự bất hòa nhưng trong số họ lại có những tính cách khác nhau, xuất thân cũng khác nhau và đó là nguyên nhân xung đột, do chuyện này, họ sẽ hiểu được chỗ xấu của cuộc tranh giành và sẽ nghĩ lại sẽ biết nơi nào là vầng ánh dương mà hướng đến, một khi giữa họ có thực sự xảy ra các kiểu xích mích, có hại vô ích cho người thì sẽ tự cảm thấy mà tránh, đó chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
"Ồ…"Chiết Ngự Huân vuốt râu, mắt hếch lên nói: "Điều này ta chưa nghĩ đến, nếu như là thực như vậy, thì đám người này đúng là giả dối vô cùng".
"Đại ca, đây là thông minh có phải không ạ? Chưa từng thấy ca nghĩ ra cách thế này".
Chiết Ngự Huân cười đứng dậy: "Tóm lại, muội hiểu được ý đồ hắn làm vậy là được rồi, đỡ phải giận dữ rồi lại bỏ trốn mất dạng".
Chiết Tử Du dậm chân hờn dỗi: "Ca…"
"Ha ha, không nói, không nói nữa. Giờ ta đã nói với muội hết thảy rồi, ngủ sớm đi nhé, ngày mai còn phải lên đường nữa đấy, hắn thông minh cơ biến cũng tốt, âm hiểm giả dối cũng giỏi, tóm lại…dùng ở trên thân kẻ địch không phải dùng ở trên thân muội, như vậy mới tốt".
Chiết Ngự Huân vỗ vai muội muội an ủi, quay người bước ra ngoài.