Tiễn Chiết Ngự Huân đi, quay lại đóng cửa, dịch chuyển ngọn nến tới bàn trang điểm và ngồi xuống, nàng nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, nàng nhẹ nhàng buông tóc xuống, mái tóc nàng rủ xuống, nàng khẽ vuốt nó, nghĩ ngợi.
"Pi! Không tiền đồ, ngươi rất nhớ người đàn ông đó sao?"
Ngón tay ngọc luồn qua kẽ tóc, nàng làm cái mặt quỷ trong gương, từ từ đứng dậy, khẽ cởi áo ngoài, đồ lót, da dẻ mịn màng trắng trẻo, đến nàng nhìn cũng thấy si mê, nhưng…
Ngón tay mân mê da thịt mình, từ lông mày xuống mũi, trượt trên đôi môi mọng, sau đó chuyển qua gáy, và trên bộ ngực căng.
Bộ ngực sữa, eo thon nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp không có lấy một khe hở, giờ nàng đã là một người phụ nữ trưởng thành, tựa như quả chín, tươi ngon, đang chờ chủ nhân của nó hái xuống và nhấm nháp.
Mặt Chiết Tử Du ngày một nóng lên: Đúng vậy, ta muốn đàn ông, muốn tên xấu xí gài bẫy người kia…ức hiếp ta…
Ý niệm như vậy bỗng xuất hiện trong đầu khiến nàng hoảng sợ, cảm thấy quá xấu hổ liền trốn vào chăn, rồi từ từ kéo chăn xuống rồi giật chăn lên, Chiết Tử Du mở từ từ đôi mắt nhìn lên bức tranh cẩm tú có đàn cá vờn lá sen, thầm nghĩ: "Thế A Cổ Lệ thì sao? Có diễn giả làm thật không?"
Nguy hiểm của Tiêu Quan, chẳng cường địch có thể đoạt. Đó là một kẻ làm quan vạn kẻ ở nhờ, đóng quân ở Thượng Ba Thiên đó, không phải vì chỗ đó không chú trọng binh thì khó thủ, nguyên nhân thực sự là, bãi cỏ dưới núi, cây rừng trên núi vốn có thể nuôi được bộ tộc khổng lồ, có thể định cư lại, họ đương nhiên sẽ không cần chăn thả xung quanh để kiếm đồ ăn cho bộ lạc.
Lý Kế Đàm là tướng lĩnh Hạ Châu, Thượng Ba Thiên binh xuất Tiêu Quan, khi phối hợp với dân tộc Thổ Phiên Lương Châu và định nan quân tác chiến, hắn từng đánh với quân đội của Thượng Ba Thiên, hơn nữa đuổi một chặng đến Tiêu Quan, vô cùng hiểu địa bàn ở đây cho nên có quyền lên tiếng nhất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
"Ngoài ra chỗ Thượng Ba Thiên là nơi đóng trọng binh, điều mà lo lắng nhất là sẽ bị người ta tấn công từ nội bộ, dựa vào sơn thế nhất phương lũng hữu có thể không nguy hiểm, mà các phương lũng hữu gần kề nhất mới xác lập địa vị bá chủ của Thượng Ba Thiên, trước đây bộ Thượng Ba Thiên, bộ Đại thạch, bộ Tiểu thạch, bộ An gia, bộ Diên gia cùng nhau tranh đấu cũng rất ghê gớm, thế lực thủ lĩnh Thổ Phiên Thốc Bô, Vương Nê Trư không yếu hơn Thượng Ba Thiên, lúc đó căn cơ của Thượng Ba Thiên chủ yếu nằm gần Tiêu Quan, cũng chính là hai năm nay, được sự giúp đỡ của Tống quốc, hắn mới nhất cử trở thành thủ lĩnh chư bộ".
Đinh Thừa Tông nói: "chúng ta không thể chỉ trông cậy vào đánh Tiêu Quan. Đánh được Tiêu Quan có tác dụng gì chứ? Thượng Ba Thiên là người mà Tống quốc giúp đỡ, nếu như chúng ta có thực sự đánh được Tiêu Quan, Tống quốc tất nhiên sẽ tới can thiệp, đến lúc đó chúng ta đông có quân Tống, nam có Thổ Phiên, nếu như hai mặt chịu địch như vậy, thực khó chống đỡ. Mục đích của chúng ta là củng cố lại địa bàn mười tám châu Hà Tây, mở rộng tầm ảnh hưởng của Hạ Châu ở các nước tây vực trở thành bá chủ tây vực, nhưng giờ Thượng Ba Thiên chủ động khiêu khích, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, điều chúng ta cần làm là chỉ dạy cho hắn một bài học".
Xung Phóng đứng kế bên cũng nói: "Thời điểm lập quốc sắp tới, sứ giả các nước tây vực sẽ mau chóng đuổi tới, nếu như đối mặt với con chó Thượng Ba Thiên, chúng ta không có cách, đương nhiên sẽ bị chúng coi khinh, mấy tiểu quốc tây vực này, xưa nay bắt nạt kẻ yếu, thấy tình hình này tất sẽ nổi dậy sự bất kính với vương ta, cho nên dạy cho chúng một bài học là điều cần thiết".
Lý Kế Đàm nói: "Nhưng, cho dù có binh mã gấp mười lần, muốn đoạt được Tiêu Quan cũng không phải là dễ, nếu như có mười lần binh mã địch, ở trong núi sâu không bày bố được thế trận thì phải giáo huấn hắn thế nào đây?"
Dương Hạo mỉm cười, thản nhiên nói: "Lý đại nhân, không cần địch nhân chí khí, diệt uy phong của ta, cô vương đánh trận, nếu như bị bắt bí, lực ta không bằng địch, chúng ta chẳng lẽ lại không dùng trí được hay sao?"
Dương Hạo đã hiểu được tất cả nói: "Không sai, dùng trí. Người Khương Hoành sơn đi qua núi như dẫm trên đất bằng vậy, nếu như leo lên ngọn núi nguy hiểm nhiều đá, nếu như điều một binh Khương ra trèo, tập kích quân địch bất ngờ, nội ứng ngoại hợp, chẳng lẽ không đánh hạ được mấy sơn trại ư? Cô không cần nhiều, hắn đoạt hơn một binh trại, ta đoạt của hắn ba sơn trại, còn chưa đủ ư?"
Mục xá nhân vội vàng ghi chép lại, nghe đến đây bỗng ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo, rồi lại vùi đầu ghi chép…
****
Đại lễ tây hạ lập vương long trọng hơn so với lần trước xưng đế. Ngoài các văn võ bá quan quan trọng ra đều đến Hưng Châu, các sứ giả các nước cũng đến, làm tăng thêm vài phần sắc thái quan trọng, song hai nước lớn Tống Liêu lần này cũng không có sứ giả đến.
Lại hộ lễ binh hình công lục bộ đều đã xây dựng thượng thư. Tiêu Nghiễm là sứ bộ thượng thư, Từ Huyễn là lễ bộ thượng thư, song hai người này vẫn chỉ là giả danh, Dương Hạo một khi không thể lập địa vị chân chính cùng ngồi cùng ăn với Triệu Quang Nghĩa, thân phận thực sự của họ không thích hợp, song do họ sớm đã làm việc thân cận với Dương Hạo trước khi Dương Hạo kế thừa định nan quân tiết độ sứ, cái dùng chính là giả danh mà giờ dùng cho nên vẫn chưa khiến người khác hoài nghi.
Khi vào thời điểm không quan trọng là cái tên này, giờ thân phận cao quý, thân phận vốn hư cấu đương nhiên cũng sẽ bị người ta coi là thật. Hai người nổi tiếng ở Giang Nam nhưng người mà nhận ra diện mạo của họ sẽ không xuất hiện ở đây cho nên thân phận hai người không bị lộ.
Dương Hạo lập quốc ban bố chức vụ. Tuy nói đã từng cân nhắc nhiều lần, yêu cầu xử lý công việc công bằng, nhưng đều bất bình, mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, có người thích có người không. Ví như Phan Ân Kỳ làm hộ bộ thượng thư, Dương Kế Nghiệp hồi kinh nhậm binh bộ thượng thư, Lâm Bằng Vũ là hình bộ thượng thư, mấy người này không có ý kiến gì về chức vụ của mình.
Mà xảo thủ danh tượng Lý Hưng được nhậm công bộ thượng thư, đó là cái vui ngoài ý muốn của hắn. Đám người Mộc Ân Mộc Khôi nhậm tiền quân đô đốc, hậu quân đô đốc cũng rất hài lòng. Sa Châu Trương Thừa được là một thái sư tộc trưởng thế gia đức cao vọng trọng, địa vị cao như vậy, chức quan không thực quyền cũng không dị nghị, điều mà cảm giác mất mát là ngoài Thác Bạt Thị vốn cho rằng vài quý tộc được trọng dụng.
Kỳ thực trong tộc người Thác Bạt Thị, Dương Hạo cũng đã đề bạt một vài người, chủ yếu là theo Tiểu Dã Khả Nhi, Thác Bạt Hạo Phong hắn nam chinh bắc chiến, nỗi buồn bực là nhậm chức định nan quân trước đây, nhưng do nhiều thế hệ làm quan đã trở thành thế gia quan lại, thế lực quá mạnh, Dương Hạo sớm biết những người này có chút bất mãn, song nếu như không loại bỏ đám người ngồi không ăn bám nhàn rỗi, triều đình của hắn rất khó tỏa sáng lên được, vì vậy vẫn chưa cân nhắc cho bọn họ nhậm chức quan quan trọng.
Những người này vốn đã rời ngoài hạch tâm thế lực của Dương Hạo, hơn nữa sau khi dời đô, rời bỏ mảnh đất căn cơ của họ. Tầm ảnh hưởng của họ đối với Dương Hạo vô cùng có hạn cho nên dù trong lòng bất mãn cũng chẳng thể tránh được. Song đại lễ kết thúc, bách quan bãi triều xảy ra chuyện bất hòa giữa ngũ quân đại đô đốc Trương Phố và nội các đại học sĩ Xung Phóng, lại cho họ một tia hi vọng.
Đại lễ kết thúc, bách quan bãi triều, ngũ quân đô đốc đại đô đốc Trương Phố rời khỏi triều đình, rất nhiều quan lại tướng tá đặc biệt là hệ nguyên Ngân Châu, hệ định nan quân lật lượt tiến lên chúc mừng: "Chúc mừng Trương đại nhân, giờ quan bái ngũ quân đại đô đốc, có thể nói là người đệ nhất võ tướng trong triều ta".
Trương Phố chẳng hề vui vẻ, ngoài thì cười trong thì không nói: "Thôi thôi được rồi, có cái gì đâu chứ, đại đô đốc của ta có chuyện gì chẳng phải là cần thương lượng với hòa binh bộ Dương thượng thư sao. Còn về quyền điều binh xuất binh càng phải được nội các cho phép, chẳng có gì là giỏi cả, vẫn là Xung đại nhân, Thác nội các thủ phụ đại học sĩ chúng ta, đó mới là người dưới một người trên cả vạn người, ha ha…"
Lời Trương Phố nói có ý nghĩa vô cùng sâu sa, nụ cười trên mặt các quan cứng đờ lại, Xung Phóng đứng ở nơi không xa, bị một đám quan viên vây quanh chúc mừng, tuy nói hắn chưa nghe được đến lời Trương Phố nói, nhưng khó bảo toàn sau không cho ai nói với hắn, ai dám lúc này cười vui sướng chứ? Song, vốn dĩ những quan lại bất mãn với chức vị của mình lại cảm nhận được chút không bình thường, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lời nói của Trương Phố khiến những người chúc mừng hắn cụt hứng, mọi người đang chuẩn bị tan, tiếng Xung Phóng nói khá to: "Trương đại nhân dừng bước". Rồi bước nhanh tới gần Trương Phố.
"Trương đại nhân, lũng hữu Thượng Ba Thiên sở bộ Hô Diên Ngạo Bác nhiều lần xâm phạm ranh giới biên cương ta, Đâu lĩnh thủ quân hao binh tổn tướng, chưa thấy tấn công. Vài ngày trước, triều đình chọn binh Khương Hoành sơn giỏi vượt núi đánh úp cũng chưa thấy có hiệu quả gì cả. Thượng Ba Thiên nhỏ tí, lẽ nào còn có thể dung nạp hắn bừa bãi ư? Đại nhân, có thể đến phủ ta, chúng ta cùng thương lượng về tình hình chiến sự bên Đâu lĩnh Tiêu Quan hay không, loại bỏ nỗi phiền đại vương".
Mặt mày Xung Phóng trầm xuống: "Trương đại nhân là ngũ quân đại đô đốc, lẽ nào chuyện này không phải là chuyện trong tầm tay đại nhân sao? Giờ khiêm tốn vậy, có vẻ bất thường?"
Trương Phố cười dài nói: "Nếu như đại học sĩ cảm thấy công huân của Trương mỗ không xứng đáng với chức ngũ quân đại đô đốc này thì có thể cáo với Đại Vương miễn chức của ta đây. Còn về qua phủ ta thì dạy, thực không dám, nếu như đại vương muốn Trương mỗ xử trí chuyện Tiêu Quan, đợi thấy ý chỉ của đại vương, trương mỗ đương nhiên sẽ tuân theo. Cáo từ".
Trương Phố cung kính chắp tay, ngang nhiên đi. Xung Phóng nhăn mày, nén giận chờ phân phó, một bên lại đi ra Dương Kế Nghiệp, hai ba câu nói lôi kéo hắn đến. Người vây xung quanh chúc mừng bỗng nhiên cảm thấy ngại, đương nhiên là phải giải tán.
Muốn đạt được mục đích của mình đương nhiên không nhất thiết mình phải xuất hiện, nếu như có nhân vật mạnh hơn mình phá vỡ quy tắc hiện hành thì họ có thể theo được chỗ tốt của mình. Nhìn theo tình hình hiện nay, Trương đại đô đốc rõ ràng không lấy làm hài lòng với Xung đại học sĩ. Nếu như mê hoặc Trương Phố làm ầm lên mà đại vương chắc chắn thỏa hiệp, thế thì…
Đám đông trước mặt đương nhiên không tiện nói nhiều, song những người này đã hiểu tâm tư, trong lòng đều đã cân nhắc, chuẩn bị về sau qua lại nhiều với Trương đại đô đốc. Người đồng bệnh tương liên luôn dễ nói đến một điềm, coi như không thể tranh thủ càng nhiều điểm tốt, chí ít cũng đã bám được vào một nhân vật tầm cỡ.
***
"Quan nhân"
Vừa thấy Dương Hạo trở về, Đông Nhi, Diễm Diễm cùng tới đón. Đại lễ ngày hôm nay thực bận rộn, cuối cùng thì cũng cần hoàn thiết đãi sứ giả các nước, đợi đến khi mọi việc xong xuôi thì cũng đã là nửa đêm, lúc này mới có thể trở về nội cung. Một nước vừa mới thành lập, quy tắc cũng vừa lập, song Dương Hạo đã nói trước với người nhà xong xuôi rồi, khi mọi người quây quần bên nhau vẫn dùng cách xưng hô của thường dân, hắn không thích giữa vợ chồng, cha con được phân rạch ròi tôn ti, như vậy sẽ làm cho tình cảm mờ nhạt.
Cử động lần này vốn có Triệu Khuông Dận tiền lệ, Đông Nhi, Diễm Diễm mấy người đó cũng không phải là câu nệ không đổi, đương nhiên tự biết nghe lời. Song Dương Hạo còn triệt để hơn những gì Triệu Khuông Dận làm, rất nhiều quy tắc trong hoàng cung, không một quy tắc nào được sử dụng, sửa đổi vô cùng triệt để.
Dương Hạo nói: "Ngày đầu tiên, tân nương lên kiệu hoa, việc sẽ nhiều lên một chút, đã muộn rồi, mọi người còn chưa đi ngủ ư?"
Đông Nhi hé miệng cười nói: "Đây chẳng phải là ngày đại hỷ ư, Quan Nhân uống nhiều như vậy, chàng không sao là tốt rồi, ngồi lâu thì cũng mệt, ta đi ngủ trước, Tuyết Nhi, San Nhi và Tiểu Giai tối nay ngủ trong phòng ta".
Đông Nhi dứt lời cười rồi đi, Diễm Diễm và Oa Nhi, Diệu Diệu cùng nhìn nhau, xấu hổ mặt hồng cả lên. Diệu Diệu nhanh liếc nhìn Diễm Diễm và Oa Nhi nói: "Thiếp…thiếp cũng đi ngủ đây".
"Đợi ta một chút". Oa Nhi cũng hơi ngượng ngùng vội đuổi theo.
Dương Hạo liền chặn lại, ôm lấy eo nhỏ các nàng cười nói: "Các nàng đều không cần đi đâu hết, chiếc giường trong phòng Diễm Diễm lẽ nào không đủ cho chúng ta sao?"
Oa Oa và Diệu Diệu mặt đỏ như gấc: "Quan Nhân…", Diễm Diễm trừng mắt liếc nhìn một cái rồi chạy đi.
Khi mây gom thì mưa đến, ánh nến trong phòng đã lụi, cơ thể ngang dọc trên giường, kiều diễm".
"Ò ó o o…"
Từ xa tiếng gà gáy vọng lại.
Con mèo Oa Oa cuộn tròng trong lòng Dương Hạo bỗng nhiên nở nụ cười.
Dương Hạo vuốt da thịt nàng, lười biếng nói: "Nàng cười gì vậy?"
Oa Oa khé hé mắt, liếc nhìn hắn nói: "Lang quân cả đêm hoang đường, trời đã sáng rồi, đây thực là đêm xuân ngày dài đêm ngắn, quân vương không cần lên triều buổi sớm ư?"
Dương Hạo cười méo mó nói: "Đây không phải là đại khánh ba ngày sao, nếu không…"
Hắn bỗng nhớ tới điều gì đó, quay người, đổi đầu giường, Oa Oa giật mình vẫn đang theo dõi xem hắn định làm gì, Diệu Diệu nằm bên cạnh cũng dựa sát vào hắn, hai người mỗi người một đùi trắng nõn gác lên người hắn. Duy chỉ có Diễm Diễm là cô gái chịu đựng nhất, nằm dẹp vào một góc giường, kéo toàn bộ chăn đắp lên người mình, nằm nghiêng và ngủ rất say.
Dương Hạo nói: "Nàng vừa nói thì ta nghĩ đến điều này, Xung Phóng hỏi ta, nước ta có mấy ngày phải lên triều sớm, triều định ra là mấy tiếng, ta còn chưa định được đây, ừm, phải đi định ra mới được…"
Dương Hạo suy tư một lát cười nói: "Định như này đi, năm ngày lên triều một lần, triều sớm vào giờ thìn tốt lắm".
Nói tới việc lên triều vào buổi sáng, Dương Hạo không khỏi may mắn, may là vì đến triều Tống, đây nếu là Minh Thanh thì quá khủng bố rồi. Từ Hán đến mãi triều Tống, triều sớm thường là ba ngày một triều hoặc năm ngày một lần lên triều, triều sớm tuy có sớm có muộn, chênh lệnh không lớn lắm. Cho đến triều Minh, công việc do Chu lão gia tử tọa thiên hạ mới ngày ngày lên triều.
Các đại thần ở gần ở xa khác nhau, Lão Chu 6h đã lâm triều, các đại thần phải đi từ canh ba, 5h vào cung, ngày ngày như vậy chẳng khác gì tra tấn, lúc ấy cũng bởi vì có người không chịu nổi ngày ngày đi từ nửa đêm gà gáy mà phải rút lui từ chức. Có đại thần tên Tiền Tể còn viết cả thơ về vấn đề này.
"Nước ta mới thành lập, năm ngày lên một triều có ít một chút, hay là ba ngày lên một triều nhỉ?"
Diệu Diệu tuy mong ước được ở bên Dương Hạo nhiều ngày một chút, song biết trọng bên nọ khinh bên kia, không nhịn được nói.
Dương Hạo nói: "Tấu chương công văn mỗi ngày đều phải trình lên, nếu như có việc quan trọng, nội các vụ tất phải bẩm báo. Triều sớm hà tất phải thường xuyên như vậy làm gì, gây sức ép cho người ta, ăn không ngon ngủ không yên".
Diệu Diệu nói: "Nhưng…"
Dương Hạo bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vỗ lên người nàng một cái, giả vờ giận dỗi: "Quên ta và các nàng có ước pháp tam chương ư, quốc gia đại sự không được can thiệp nhé".
Hắn vỗ vỗ không đau, song da thịt Diệu Diệu nõn nà, vỗ không đau nhưng cũng hằn lên chút hồng trên da thịt. Dương Hạo nói: "Thiếp biết tội của thiếp rồi, thiếp chỉ nghĩ…"
Dương Hạo nói: "Ta biết nàng có ý tốt, những lời nàng nói chẳng có gì là quá cả, nhưng, đây là kinh nghiệm mà bao nhiêu vương triều hưng suy đúc kết, cần cẩn thận lưu ý mới đúng. Một quốc gia cần có chế độ và trật tự nhất định, còn người nhà của đế vương thì chỉ là người bên cạnh quân vương không phải là người quản lý quốc gia, cho nên một khi làm quấy nhiễu tới trật tự vận hành, quốc gia tất sẽ tự bị hỗn loạn.
Ngươi tin mình sẽ không làm chuyện không tốt cho người khác, ta cũng tin nàng sẽ không làm chuyện không tốt cho người khác, nhưng các nàng một khi quan tâm tới quá nhiều, người bên cạnh nàng sẽ từ từ mà can thiệp vào, sự việc dần dà sẽ bị chệch phương hướng. Hơn nữa con của chúng ta sau này trưởng thành cần là người thông minh hoạt bát biết phải biết trái, chúng ta phải cho con một điểm đích mới đúng?"
Diệu Diệu mỉm cười, cắn môi gật đầu, bộ dạng ôn hòa, Dương Hạo thấy vậy đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, rồi cười nói: "Hôm nay dù sao cũng đã muộn, chúng ta làm tiếp chuyện đó một hồi nữa". Nói rồi xoay người ngồi trên. Diệu Diệu vừa thấy vậy vội vàng xin tha: "Nô gia yếu lắm, xin lang quân thương…"
Dương Hạo quay đầu nhìn về phía Oa Oa, Oa Oa giật mình, vội xua tay: "Đừng tìm thiếp, đừng tìm thiếp".
Diễm Diễm cũng bị tỉnh giấc, mở mắt, khoanh chân ngồi dậy, tay che lên miệng ngáp rồi quay sang hỏi:
"Con nào, con nào cơ ạ?"
Diễm Diễm vừa tỉnh ngủ sau một đêm say giấc nồng, bộ dạng mệt mỏi, hai mắt nửa mở nửa nhắm.
Mắt lim dim dần mở ra thấy Dương Hạo cười bỡn cợt trước mặt mình: "Vi phu nói cần tận dụng tam thiên đại giả, cúc cung tận tụy, vất vả cần cù, muốn tặng nàng một đứa nhỏ đáng yêu mà".
Nói rồi, đôi tay hắn lật tung tấm chăn trên người, trong chốc lát hai người hợp làm một…
***
"Nhìn chàng kìa, lớn vậy rồi còn không biết tiết chế, bảo Diễm Diễm hầu hạ chàng là được rồi, tại sao lại bừa bãi vậy, hỏng thân mình thì làm thế nào đây".
Đông Nhi bưng bát cháo ấm mùi thơm lan tỏa đến bên cạnh Dương Hạo, vừa bưng vừa nói, Dương Hạo cười hắc hắc nói: "Cung là hai ngày này ta cũng nghỉ ngơi, thoải mái một chút, đúng rồi, việc muốn nàng làm, đã bắt đầu chưa vậy?"
"Vâng". Đông Nhi ngồi bên cạnh hắn, dịu dàng nhìn trượng phu ăn từng miếng cháo mà nàng bón cho, rồi nói: "Khởi tạo hoàng cung và nha môn, thuê lực lượng lớn dân chúng vì chiến tranh mà mất đi nhà cửa, những người này chẳng kế mưu sinh, làm thuê kiến trúc để lấy tiền công, trời đông gió rét này sẽ lạnh đói mà chết mất. Xung Phóng đã thông báo cho Lý Hưng, kế tiếp, sẽ để họ nhậm việc xây dựng phủ đệ cho quan viên, đợi đến khi hoàn thành mọi việc thì cũng đã mùa đông năm sau rồi".
Dương Hạo hít hà mùi thơm của cháo nói: "Ừm, những việc này, chủ yếu là giao cho đám người Lý Ngọc Xương, không thể hoàn toàn ỷ lại Thừa Tự đường được, còn có rát nhiều thợ thủ công tay nghề tốt. những người này đã trải qua việc xây dựng một hai năm rồi, phần lớn đều có thể từ thiết kế đơn giảm mà bắt đầu nắm được tài nghệ, theo đó thì có thể để họ đi xây khách điếm, tửu lầu, hiệu cầm đồ…hà tây càng ngày một phát triển, thành thị cũng sẽ ngày một nhiều, kiến trúc xây lên không ngừng, có thẻ có vài người chuyên môn đi làm việc này".
"Những ngành nghề khác cũng vậy, Diêm Châu có sản lượng muối lớn mạnh, Hạ Châu thì mạnh về tinh luyện kim loại, khu Than Lương thành thì có thế mạnh về nông nghiệp, còn Cam Châu là các loại thủ công nghiệp, da lông gia công nghiệp…à, thôi, việc của Cam Châu bên đó, ta có thể trực tiếp bàn với A Cổ Lệ".
Đông Nhi gật đầu nói: "Thực ra, chàng vốn không cần thiết phải lo nhiều việc vặt như vậy, vị khởi xá nhân không thể dựa, cho hắn một chức quan khác không thể khởi đến tác dụng tương kế tựu kế sao? Thế là tốt nhất, bên cạnh chàng còn có một cơ sở ngầm giúp đỡ, những việc này còn để cho ta đi truyền lại lời của chàng. Đúng rồi…Chiết gia khi nào đi ạ?"
Dương Hạo ngừng một chút nói: "Ngày mai".
"Thế…Tử Du thì sao ạ?"
Dương Hạo cười méo mó nói: "Cũng ngày mai".
Đông Nhi khẽ nhếch khóe miệng nói: "Nếu như làm một hôn quân, sao không làm triệt để một chút đi, chàng đưa nàng ấy vào cung thì có ai dám cản chàng chứ?"
Dương Hạo cười nói: "Như vậy nào có được, ta hiện giờ chỉ cần làm được hai điểm là đủ rồi, một là bắt đầu bài xích dị kỷ, áp được những người uy hiếp ta, tận lực tập trung quyền lực. Hai là chí đắc mãn, công tư tiến thủ, ngồi chắc chắn ghế hà tây. Điều thứ nhất là việc cần làm mỗi một quốc gia hoàng đế mới lập quốc, ta đã làm rồi, hợp tình hợp lý với Triệu quan gia chưa làm tốt là cái vui bên ngoài. Điều thứ hai, ta vốn đã hiểu được, Triệu quan gia xem ra cũng coi là tầm thường thôi, nếu ta có nhiều thê thiếp quá thì cũng không hay".
"Chàng ấy à, thực xấu tính, thế…đã ăn cơm rồi còn xem xem nàng ấy".
Dương Hạo gật đầu: "Ừ, lát nữa ta qua đó".