Bồ Đề Kiếp

Chương 98

Editor: Vũ Linh

Vốn tưởng có thể lánh nạn ở quỷ giới được ít hôm, không ngờ chúng ta vừa mới ở đây chưa được bao lâu đã bị phát hiện.

"Các ngươi là ai? Dám tự ý xâm nhập vào quỷ giới".

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ta lập tức cảm thấy cấp bách.

Trong động này vốn không to, lúc này lại còn bị một đống người...à...một đống quỷ vây quanh, chúng ta không có chỗ nào để trốn. Tuy ta không nắm rõ tình cảnh hiện giờ, nhưng thông qua sự trầm mặc của Chiết Lan là có thể biết được hắn đang căng thằng. Chúng ta sợ là khó lòng bỏ chạy rồi.

Biện pháp duy nhất bây giờ đó là thức tỉnh phượng hoàng trong người ta ra, lợi dụng sức mạnh của nó để phá vòng vây, sau đó Chiết Lan sẽ đưa chúng ta bỏ chạy. Nhưng nếu làm thế sẽ đưa tới đây thêm nhiều người nữa, thậm chí là người của tiên giới, bọn họ tất cũng sẽ nhận ra được.

Ta kéo tay Chiết Nhan, nhỏ giọng hỏi, "Chiết Lan, ngươi có biện pháp gì không?"

Chiết Lan không đáp lại, chỉ kéo tay ta đi lên phía trước vài bước.

Sau đó hắn mới nói, "Vị tướng quân này, chúng ta vốn là một đôi uyên ương đang bỏ trốn, vì đã vi phạm quy củ thiên giới mà bị phải lưu lạc tới tận đây. Mong tướng quân giúp đỡ, để chúng ta nương nhờ ở đây vài ngày".

Ta giật giật khóe miệng, tên Chiết Lan này đúng là nói dối không chớp mắt, không hổ là người của Xuyên Huyền...

Nhưng tên tướng quân kia cũng chả thèm để ý lời của Chiết Lan, chỉ cười lạnh, "Một du hồn, một tiên nhân, thật là một mà cảm động. Có điều tự tiện xông vào quỷ giới là tội lớn, bản tướng quân sao có thể dễ dàng tha cho bọn ngươi như thế chứ?! Quỷ giới cũng chả phải là chỗ để các ngươi tùy ý tới lánh nạn!"

Ta thầm kêu không ổn rồi, người này nhất định là không bắt chúng ta sẽ không yên.

Đúng lúc này Chiết Lan kéo tay ta chạy ra bên ngoài, ta bị hắn quăng vào lòng một người nào đó, đầu ta ong ong, lại nghe Chiết Lan hét lên, "Các ngươi đi trước đi!"

Dứt lời, âm thành đao kiếm lại vang lên.

"Đi mau!" Là Ức Cẩn! Nàng thuận theo sức gió mà bay đi.

Nhưng suốt một đường Chiết Lan đã tốn không biết bao nhiêu tu vi rồi, tên tướng quân kia cũng là nhân vật lợi hại, huống chi hắn còn mang theo rất nhiều binh sĩ tới, một mình Chiết Lan sợ là không đánh lại.

Ta và Ức Cẩn đi chưa được bao xa thì đã bị chặn lại.

"Ta khuyên các ngươi vẫn là ngoan ngoãn chịu trói đi, đỡ phải chịu khổ".

Ức Cẩn nghĩ nghĩ rồi hừ một tiếng, "Đi theo các ngươi là được chứ gì!"

Ta không khỏi có chút lo lắng, nắm tay Ức Cẩn. Nơi này không thể so với Hư Lam Sơn, lúc đó có Nam Cung hỗ trợ, Xuyên Huyền cũng sớm bố trí. Trong ba nghìn kết giới còn có cả Linh Hề và Tử Nhã. Kể cả thiên giới cũng là ở chỗ Xuyên Huyền từng ở. Còn đây là quỷ giới, chúng ta thật sự tiến thoái lưỡng nan, bọn quỷ ở đây cũng không dễ đối phó, bọn ta mà bị bắt được thì không bị đem đi luộc thì cũng là hấp. Mùi vị hồn phách mới mẻ, bọn chúng không ăn mới là lạ.

"Đừng sợ".

Lúc này âm thanh nhàn nhạt của Xuyên Huyền vang lên, hắn nhẹ giọng an ủi ta, "Ức Cẩn tất có cách, đến lúc đó ngươi tìm cách tìm hồn phách của ta là được".

Ta bảo vệ hoa tai phượng hoàng trong áo, không khỏi hoang mang, vì sao Xuyên Huyên lại nói Ức Cẩn sẽ có cách? Không phải Ức Cẩn cũng đnag chịu cảnh bị bắt lại giống ta sao...

Nghĩ đến đó ta lại không khỏi thầm than lắc đầu.

"Ngươi không tin ta?"

Âm thanh ôn hòa của hắn chứa đựng vài phần khẳng định. Tựa hồ là đang chất vấn ta, lại có vài phần giống như uy hiếp ta.

Ta nghe xong bất giác nuốt mấy miếng nước bọt, không ngờ thời gian trôi qua, tuy Xuyên Huyền đã quên phần đời của Lạc Trần, nhưng sau khi hồn phách dần dung nhập lại, tính cách hắn còn có vài phần hơn với Lạc Trần trước kia.

Xuyên Huyền nói thế, ta cũng không dám trả lời hắn, chỉ im lặng không nói gì làm bộ bình yên vô sự.

Xuyên Huyền lại nói, "Nếu Ức Cẩn không có biện pháp, ngươi hãy lợi dụng sức mạnh của phượng hoàng để thoát khỏi đây. Không Giới lúc trước bảo ngươi đi tìm hồn phách của ta nhưng hắn cũng để cho ngươi đường lui, đến lúc đó ngươi lại quay về Chi cảnh hoang vu cũng được".

Ta khẽ cắn môi, trong lòng lầm bầm nói ta còn lâu mới đi, dù thế nào ta cũng phải thu thập đủ hồn phách cho ngươi mới được.

Nhưng công lực gây sự với người khác của Xuyên Huyền ngày càng lợi hại, hắn lại khẽ cười, "Tiểu Linh Nhược, không phải là ngươi đang luyến tiếc chứ? Không nỡ quay về? Hay là không nỡ nhìn thấy tàn hồn của ta trôi dạt trong lục giới?" Hắn cười nhẹ nhàng nhưng lại đau đớn nói, "Tiểu Linh Nhược, kỳ thật ngươi không cần phải như thế..." Hắn thở dài, "Mấy ngày nay ngươi đối xử với ta ra sao, ta đều nhớ rõ, hiện nay hồn phách của ta cũng gần đủ rồi, ta cũng dần nhớ rõ được một số chuyện. Tấm chân tình của ngươi, ta biết, nhưng ta...ta thế nào cũng sẽ phụ ngươi, hơn nữa suốt đời không thể ở cạnh ngươi, cho nên nếu đã thế, ngươi tự mình tìm cách thoát thân đi, ta vẫn còn biện pháp tự khôi phục..." Hắn dừng một chút, lòng ta tê rần, "Tiểu Linh Nhược, ngươi cũng biết ta sớm đã có ý trung nhân, Còn nữa, tình kiếp một đời của ta ở dưới nhân gian cũng không phải là ngươi".

Ta nắm chặt hoa tai phượng hoàng, chặt đến nỗi suýt thì bóp nát nó. Ta muốn nói cho hắn biết, Lạc Trần thực sự yêu ta, dù hắn chưa từng nói ra miệng nhưng ánh mắt, tâm tư, hành động của hắn đều đã nói lên tất cả.

Nhưng vì sao Xuyên Huyền lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm như thế? Cho dù là lừa gạt ta, nói là tình kiếp một đời ở dưới nhân gian của hắn là ta, như thế ta cũng sẽ được an ủi phần nào.

"Tiểu Phật tử! Ngươi sao thế?"

Nghe được tiếng kinh hô của Ức Cẩn ta mới phục hồi tinh thần, lấy tay sờ mặt thì mới nhận ra mặt ta đầy lệ.

"Ta không sao..." Ta lắc đầu.

Ức Cẩn thở dài, "Ngươi đừng lo, cũng đừng sợ". Nàng nói xong, tựa hồ là đang quay về sau nhìn, "Chiết Lan ở đằng sau vẫn ổn, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Ta có cách đưa các ngươi rời đi, ngươi đừng lo lắng".

Ta vội gật đầu, miễn cưỡng cười, "Ừm, cảm tạ ngươi".

Ức Cẩn có chút ngượng ngùng cười, "Là ta không tốt, nếu không phải lúc trước ta...Thôi thôi, cũng may người ngươi thích bây giờ là Chiết Lan, nếu cứ luôn nhớ tới ...nhớ tới thiên tôn, ngươi sẽ càng khổ tâm".

Chúng ta bị người của quỷ giới đưa vào trong ngục, ta và Ức Cẩn bị nhốt chung một chỗ, không biết Chiết Lan bị nhốt ở chỗ nào.

Trong phòng giam rất âm lãnh, xung quanh còn có tiếng kêu gào của lệ quỷ, tựa hồ chúng đang chờ thời cơ nuốt ta vào bụng. Tuy ta đã là du hồn nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy rất sợ hãi, vì thế ta lui vào một góc. Lúc ở trong ba nghìn kết giới, cảnh vật cũng nhiều, hơn nữa kẻ muốn hút hồn phách của ta cũng không phải là quỷ. Ta lui về phía tường, ngồi ôm mình mởi cảm thấy một chút ấm áp, an toàn.

"Tiểu Phật tử..."

Bỗng ta nghe được tiếng Ức Cẩn gọi ta, nhưng ta không phản ứng lại. Tiếp tục ôm mình, đầu dựa vào tường, một lát sau lại lôi cuộn tranh và roi bạc ra ôm lấy.

"Tiểu Linh Nhược..."

Là âm thanh của Lạc Trần! Ta cả kinh, ý thức thanh tỉnh một chút, lập tức nghĩ đến chuyện hắn đã bị hồn phi phách tán rồi.

"Tiểu Linh Nhược..."

Ta dùng sức lắc đầu, không phải Lạc Trần, không thể nào là hắn, hắn đã không còn nữa...

"Tiểu Linh Nhược, mau tỉnh lại!"

Ta nhíu mi, hay là Lạc Trần thật nhỉ? Nhưng sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây?

Ta ôm chặt đồ trong lòng, cúi đầu dán chặt xuống đầu gối, muốn tránh đi âm thanh vừa rồi.

"Tiểu Linh Nhược, đừng ngủ, mau tỉnh lại, nếu ngươi ngủ sẽ bị ăn đó!"

Ta lắc đầu, "Ăn thì ăn, dù sao Lạc Trần đã không còn, nếu ta bị ăn, có khi còn có thể được ở cùng một chỗ với hắn..."

"Tiểu Linh Nhược..."

Là âm thanh nỉ non của Lạc Trần.

Ta cả kinh, lập tức đứng dậy, nhưng cái gì ta cũng không nhìn thấy, chỉ có thể huơ tay lò dò xung quanh.

"Lạc Trần?! Là ngươi phải không? Có phải ngươi đang ở đây không? Lạc Trần!"

Nhưng Lạc Trần không đáp lại, ta gọi được một lúc, xung quanh vẫn là mảnh yên tĩnh...

"Lạc Trần..."

Ta ngồi xổm xuống, khóc òa lên.

"Lạc Trần ngươi ở đâu? Không phải là có quỷ hôn muốn tới ăn ta sao? Sao còn chưa ăn?" Ta khóc càng lúc càng lớn, trong lòng không khỏi buồn phiền, "Lạc Trần, nhanh thôi ta sẽ đi cùng ngươi, ngươi đợi ta... Lạc Trần, ta rất nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi..."

Xung quanh chỉ có tiếng ta nức nở, lạnh lẽo mà bi thương.

"Tiểu Linh Nhược..." Là tiếng Lạc Trần, là tiếng than nhẹ của Lạc Trần.

Ta như bừng tỉnh trong mộng, "Lạc Trần, ngươi ở đâu thế?"

"Tiểu Linh Nhược, mau tỉnh lại, tỉnh lại thì sẽ gặp được ta..."

Ta cảm thấy bối rối, chỉ có thể đứng đờ người ôm chặt lấy cuộn tranh và roi bạc.

"Tiểu Linh Nhược, mau tỉnh lại, Tiểu Linh Nhược..."

Ta lắc đầu, "Ngươi không phải Lạc Trần...Lạc Trần đã đi rồi..."

"Tiểu Phật Tử!"

Thân mình ta bỗng nhiên bị lay mạnh, bên tai nghe được tiếng kêu gào thê lương.

"Tiểu Phật tử! Tiểu Phật tử, ngươi mau tỉnh lại!"

Ta cảm thấy rất nhức đầu, chậm rãi mở mắt ra, vẫn là một mảnh tối đem.

"Tiểu Phật tử!"

Giọng Ức Cẩn như thở phào nhẹ nhõm, "Khiến ta sợ muốn chết! Mới vừa rồi ngươi bị ác quỷ dùng huyễn thuật, suýt thì bị ăn luôn rồi!"

Ta nhíu mi, hóa ra Lạc Trân...Không, là Xuyên Huyền nói. Âm thanh ta vừa mới nghe đều là Xuyên Huyền nói với ta. Nghĩ đến ta lại thấy khổ sở, người này, rõ ràng là mắc nợ ta, nhưng lại luôn làm ta đau khổ...
Bình Luận (0)
Comment