Bồ Đề Kiếp

Chương 99

Editor: Vũ Linh

Ức Cẩn nói chúng ta hiện giờ vẫn đang ở quỷ giới, nhưng Quỷ vương đã thả chúng ta ra ngoài và còn hứa sẽ giúp chúng ta trốn khỏi người của thiên giới.

Nghe xong ta dĩ nhiên cực kì nghi hoặc, liền hỏi Ức Cẩn sao lại thế.

"Quỷ vương kia..." Ức Cẩn có chút không tự nhiên, nàng ra vẻ cười cười, "Quỷ vương là người ta từng quen biết, vốn dĩ cũng thiếu nợ ân tình của ta, bây giờ gặp dịp nên trả ơn thôi".

Ta gật đầu, "Hóa ra là thế".

"Có điều sau này các ngươi định đi đâu? Cũng không thể ở quỷ giới mãi được". Ức Cẩn lo lắng hỏi.

Ta nhíu mi, ta phải nói với Ức Cẩn thế nào đây, cũng không thể nói thật được.

Cũng may Chiết Lan nhanh trí, vội nói, "Chúng ta định tới nhân gian một chuyến".

"Nhân gian?!" Ức Cẩn kinh hãi, "Ở nhân gian không phải càng dễ bị lộ sao?"

Chiết Lan khẽ cười, "Ở nhân gian có người, có yêu, có quỷ, có tiên, chúng ta hóa thành người rồi ở ẩn trong rừng, như thế sẽ không có người phát hiện ra đâu".

Ức Cẩn thở dài, "Nói cũng đúng, cũng là một biện pháp tốt".

"Ức Cẩn, ta có thể đi ra ngoài một chút được không?" Ta hỏi.

Ức Cẩn dừng một chút rồi vui vẻ nói, "Tinh thần của ngươi khá hơn nhiều rồi hả? Đi ra ngoài một chút cũng tốt. Ta đưa ngươi đi, ở quỷ giới có không ít chỗ thú vị đâu".

Ta vội lắc đầu, "Ta...Ta muốn cùng Chiết Lan nói chuyện, được không?"

Ức Cẩn khẽ cười, "Ta lại quên mất, vợ chồng son các ngươi đã lâu chưa được ở chung một chỗ, nên cho các ngươi có thời gian tâm sự. Vậy các ngươi đi quanh quanh trong cung này thôi nhé". Nói rồi Ức Cẩn đưa cho ta một chiếc chuông, "Nếu lạc đường thì rung chuông này lên, rất nhanh sẽ có người tới giúp các ngươi".

Ta gật đầu, "Cảm tạ".

Dứt lời Ức Cẩn liền rời đi.

"Chiết Lan". Ta đưa tay ra, Chiết Lan nhanh chóng nắm lấy tay ta.

"Linh Nhược cô nương".

"Chúng ta ra ngoài một lúc đi, không chừng hồn phách Xuyên Huyền cũng gần đây".

Sau đó ta lại hỏi Xuyên Huyền, nhưng hắn nói vẫn không thể cảm nhận được hai phách kia ở đâu.

Thế là chúng ta đi tới đi lui trong hoàng cung quỷ giới, Chiết Lan vẫn luôn nắm tay ta nhưng ta vẫn cảm thấy bất an.

"Linh Nhược cô nương, ta sẽ không bỏ lại ngươi đâu".

Chiết Lan bỗng lên tiếng, giọng điệu nhu hòa lại khẩn thiết, chắc là cảm giác được ta đang lo lắng.

"Thực xin lỗi, không phải ta không tin ngươi..." Ta than nhẹ, nhưng trong lòng vẫn là cảm giác đó, có lẽ là do ngày ta và Lạc Trần chia li đang tới gần.

Đi một lát ta bỗng nhận thấy xung quanh quá mức yên tĩnh, mới hỏi Chiết Lan, "Chiết Lan, vì sao hoàng cung to như thế mà không có một bóng người? Chúng ta cũng đi được một lúc rồi, nhưng ta chẳng nghe thấy âm thanh gì cả. Cho dù là quỷ cung cũng không thể như thế chứ!?"

Chiết Lan nắm chặt tay ta, "Là ta chọn nơi không có người lui tới, tiện cho chúng ta nói chuyện, có lẽ cũng tìm được hồn phách của thiên tôn".

Ta gật đầu, không khỏi oán giận, "Xuyên Huyền cũng thật là, đi tới chỗ tốt thì không đi, lại còn đến mấy cái nơi quỷ giới này, nơi này có gì tốt chứ?"

Chiết Lan cười, "Chắc thiên tôn cũng không muốn đến đây đâu, bất đắc dĩ mới tới đây thôi".

"Bất đắc dĩ?"

"Dù sao hiện tại thiên tôn đã thành quỷ hồn, tàn hồn tản ra nên mới lưu lạc tới đây".

Lúc này ta mới hiểu được, không khỏi cười theo, lại nói với Xuyên Huyền, "Hóa ra ngươi cũng có lúc khó xử".

Xuyên Huyền không để ý, cũng cười khẽ, "Thế gian này, chuyện khiến ta khó xử cũng không ít, chỉ là ngươi không có cơ hội nhìn thấy thôi".

Ta hừ hừ, trong lòng không khỏi thấy khó chịu. Hắn nói như thế là muốn nhắc nhở thời gian đó chúng ta chưa quen nhau thôi.

Qua một lúc Chiết Lan dừng lại.

"Phát hiện ra cái gì rồi sao?"

"Linh Nhược cô nương, ngươi cứ đứng yên đây, ngàn vạn lần đừng chạy lung tung, rất nhanh ta sẽ trở lại".

Ta gật đầu, "Ngươi đi nhanh về nhanh".

Ta liền nghe thấy tiếng bước chân dè dặt của hắn xa dần xa dần. Trong lòng cũng khẩn trương, càng thêm bất an.

"Xuyên Huyền....Chiết Lan rốt cuộc muốn đi đâu? Không có việc gì chứ?"

Xuyên Huyền miễn cưỡng nói, "Ngươi yên tâm, hắn không sao đâu, chỉ là đi do thám tình hình thôi".

"Do thám?" Ta nhướn mày, "Lúc này rồi mà còn do mới chả thám..."

Xuyên Huyền bỗng hiện thân, kéo ta đến ngồi lên một khối ghế đá.

"Xuyên Huyền, ngươi mau vào trong đi". Ta hoảng hốt, dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

"Không cần lo, nơi này không có ai đâu. Ngươi sợ hãi như thế, không bằng để ta ngồi cùng ngươi một lát, nói chuyện rồi sẽ tốt hơn".

Hắn nói thế khiến ta nhẹ nhõm không ít. Ta cúi đầu yên lặng nghe hắn.

"Tiểu Linh Nhược, chờ mọi chuyện xong rồi, ngươi phải quên ta đi đấy".

Ta ngẩn ra, chậm rãi gật đầu.

"Ta cũng sẽ quên ngươi".

"Ta biết".

"Ta không muốn lừa ngươi..." Hắn nói xong rồi lôi ra thứ gì đó, "Có điều ta muốn cảm tạ ngươi, lúc trước ta vẫn không biết, hiên giờ thì biết rồi, trong lòng ta thật ra vẫn luôn có một người".

Ta cười khổ, "Ta biết, người đó là Tương Tư".

"Ừm, tuy ta vẫn chưa nhớ ra được cái gì, nhưng ngươi cũng từng kể qua cho ta rồi". Ngữ khí hắn nhu hòa, tựa như gió xuân. Hắn nắm lấy tay ta rồi để ta xoa xoa thứ hắn đang cầm trong tay, "Còn nhớ cái này không?"

Ta gật đầu, "Là túi hương Tương Tư đưa cho ngươi".

"Ừm, không biết vì sao ta vẫn nhớ rõ vật này như thế. Tựa như nhìn túi hương là có thể nhớ tới người đó. Sau khi ngươi đưa lại cho ta, ta cũng hiểu được người trong lòng ta là nàng, nếu không ta sẽ không nhớ đến thế..."

Ta thu tay về, "Trong lòng ngươi đương nhiên có nàng, không chỉ là một kiếp ngươi ở nhân gian, trong lòng ngươi đã sớm có nàng".

Xuyên Huyền không nói gì, tựa như đang đợi ta nói.

"Tương Tư thật ra cùng là thần nữ trên thiên giới, nàng sống ở thần vực Nam Trạch. Không biết ngươi có nhớ ra được cái gì không? Ta nghe nói, ngươi từng vì nàng mà làm nhiều chuyện. Cho nên rất lâu về trước, trong lòng ngươi đã có nàng, chỉ là một kiếp ở dưới nhân gian, ngươi lại ở cạnh ta, bây giờ kiếp nạn của ngươi đã qua, ngươi lại trở thành kiếp nạn của ta..."

Nước mắt ta không kìm được mà đua nhau rơi xuống.

"Linh Nhược..."

Xuyên Huyền có vẻ luống cuống, hắn muốn an ủi ta mà không biết nên nói thế nào. Ta vội tránh hắn.

"Ngươi không cần lo lắng. Không Giới đã đáp ứng ta rồi, chờ đến khi tìm đủ hồn phách của ngươi, chờ đến khi ngươi sống lại, sẽ giúp ta quên ngươi. Đến lúc đó ta sẽ gả cho người hắn chỉ định, sau này chúng ta sẽ không có vướng mắc gì tới nhau nữa. Cho nên...Cho nên ngươi không cần áy náy, cũng không cần cảm thấy gánh nặng. Bao giờ ngươi sống lại, nhất định phải hoàn thành nốt lễ thành hôn không thành với Tương Tư, rồi vui vẻ sống với nàng ấy. Lúc đó, hai người có thể mãi mãi ở bên nhau rồi. Mấy vạn năm, mấychục năm, bên nhau thật lâu, thật lâu..." Ta chùi nước mắt, kéo khỏe miệng quay về phía Xuyên Huyền, "Chờ đến khi các ngươi thành thân không biết ta còn ở đó không. Nhân lúc này ta chúc trước, chúc các ngươi hạnh phúc. Sau này nếu các ngươi hạnh phúc, ta cũng không uổng công từ bỏ Ly Hận Thiên, đi vào ba nghìn kết giới vì ngươi".

"Linh Nhược..."

Có lẽ do ta bị ảo giác rồi, vì Xuyên Huyền vừa kêu tên ta, ta camt thấy giọng hắn còn có chút run rẩy và thấp thỏm lo âu.

Ta không muốn nói thêm nữa bèn chuyển đề tài, "Sao vẫn chưa thấy Chiết Lan trở về nhỉ? Hắn thật sự không có chuyện gì sao?"

Xuyên Huyền cũng không ép ta, liền nói theo, "Ngươi cứ yên tâm, đây là nơi ở cũ của hắn, đương nhiên hắn muốn nán lại thêm một chút".

"Nơi ở cũ?" Ta có chút giật mình.

Xuyên Huyền liền giải thích, "Chiết Lan vốn không phải xuất thân từ tiên nhân. Thậm chí cũng không phải phàm nhân. Nguyên thân của hắn là một gốc cây phong lan sinh trưởng ở ma giới. Ta thấy tâm tính hắn cũng không xấu nên liền thi phép cứu giúp, sau đó tinh lọc ma niệm trong người hắn rồi đem lên thiên giới. Ta sắp xếp cho hắn tu tiên ở Hư Lam Sơn, từ đó mới có được Chiết Lan ngày hôm nay".

Ta nhíu mi, "Sao ngươi nhớ được nhiều chuyện thế?"

Hắn lại cười, "Ta đã nhớ lại không ít chuyện rồi, ngay cả nàng Khuynh Nhan mà ngươi vừa nói tới..." Hắn biết là mình lỡ lời, liền trầm giọng nói, "Ta đã nhớ lại nhiều chuyện rồi".

Ta làm như không để ý nói, "Như vậy thật ra rất tốt, về sau các ngươi gặp lại cũng không bị xa lạ".

Xuyên Huyền vẫn không nói gì, ta lại hỏi, "Vậy ngươi biết chuyện Chiết Lan và Phùng Cơ không? Vì sao Phùng Cơ vừa gặp đã như có thù oán với hắn từ lâu vậy?"

"Chuyện này ta có nhớ một chút. Chiết Lan vốn là người ma giới, đương nhiên cũng nhận được rất nhiều người ở ma giới. Có điều hắn tâm tính kiêu ngạo, cậy mình thanh cao nên không thèm nói chuyện với ai, lúc ở ma giới cũng thế. Mà Phùng Cơ cũng là nữ tử ma giới, lại là người hoạt bát, sáng sủa, chắc là nàng ta thích Chiết Lan nên thường xuyên quấn quít lấy hắn, về phần bọn họ có khúc mắc gì thì ta cũng không rõ. Nhưng lần đó Chiết Lan bị thương, được ta cứu về, Phùng Cơ từng lên thiên giới tìm, thế là bị thiên hình. Cuối cùng Chiết Lan vẫn không chịu gặp, thế là nàng ta chán nản rời đi. Bây giờ nhờ phúc của ngươi mà hai người lại gặp mặt, không biết là tốt hay là xấu đây".

Ta hừ hừ, "Đương nhiên là vô cùng tốt. Bọn họ là một đôi uyên ương mệnh khổ, sau bao nhiêu lâu xa cách bây giờ cũng được ở bên nhau, có gì mà không tốt. Tí nữa ta phải hỏi Chiết Lan một chút, nếu hắn nguyện ý thì cùng ta đi tới Chi cảnh hoang vu". Nói xong ta lại quay về phía Xuyên Huyền, "Ngươi không được dùng sức mạnh rồi ép hắn ở lại đâu! Tuy bây giờ ta đối với Chiết Lan cũng có chút kiêng dè, nhưng Phùng Cơ đối xử với ta rất tốt nên ta không muốn nàng bị tổn thương. Cho nên Chiết Lan này, ta phải đoạt hắn về giúp nàng".

Xuyên Huyền nghe xong bật cười, "Ngươi yên tâm, đến lúc đó bọn họ tổ chức hôn lễ, ta cũng phải tới tặng đại lễ".
Bình Luận (0)
Comment