“Hiệu trưởng, Giáo viên chủ nhiệm lớp 2/4 xảy ra chuyện rồi. Bệnh viện vừa gọi đến, cô ấy hiện đang được đưa đến đó. Không biết đã xảy ra chuyện gì với cổ nữa.” - Phòng giáo viên của trường tiểu học quận 1 được một phen nháo nhào lên trước tin dữ đó.
“Cô nói sao? Cô giáo chủ nhiệm lớp 2/4, cô Tâm đấy à? Cô ấy bị làm sao?” - Từ bên trong phòng Hiệu trưởng vọng ra một giọng nói trầm ấm nhưng đầy vẻ lo lắng về tình hình đồng nghiệp của mình.
Và với giọng nói căng thẳng lẫn vào đó là tiếng nấc của cô thư kí, cô Lan - Hiệu trưởng trường tiểu học quận 1 như ngồi trên đống lửa, cô liên tục gọi cho số máy của cô Tâm nhằm xác minh tình hình.
“Cô Tâm đấy à? Tôi nhận được thông tin là cô xảy ra chuyện? Bây giờ cô như thế nào rồi cô Tâm?” - giọng hối hả của cô Lan càng khiến cho mọi người có mặt trong phòng giáo viên cũng trở nên căng thẳng hơn.
“Dạ , chào cô, tôi là mẹ của cháu Tâm. Cháu gặp tai nạn giao thông khi đang trên đường đến trường. Tâm được người đi đường đưa vào viện, hiện tại vẫn còn đang được cấp cứu.” - Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ lớn tuổi, với đầy sự hoang mang và cả những tiếng nấc.
“Vâng. Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện để xem tình hình của cô Tâm như thế nào. Cô cho tôi thông tin đi, tôi tới ngay.”
Cô Lan vội vàng rút ngay trong ví một ít tiền, xách ngay cái giỏ đặt trên bàn, nhanh chóng lái chiếc xe Cub nhỏ nhỏ đến bệnh viện. Ở đây, gia đình cô Tâm cũng đã tập trung đông đủ, ai nấy đều hiện lên vẻ căng thẳng, hoang mang.
1 tiếng rồi 2 tiếng trôi qua trong sự lo lắng của tất cả mọi người thì cuối cùng ca cấp cứu của cô Tâm cũng đã xong. May mắn thay, cô Tâm đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng trong thời gian sắp tới, cô Tâm phải tịnh dưỡng và không thể tiếp tục đi dậy được.
Hoàn thành mọi thủ tục nhập viện cho cô Tâm cũng như trao số tiền của công đôàn hỗ trợ viện phí xong cho người nhà cô Tâm thì cô Lan cũng từ biệt gia đình và trở về trường. Lúc này cô Lan có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa bệnh viện vì một vấn đề khác của cô Tâm.
“Ai sẽ là chủ nhiệm của lớp 2/4 trong thời gian cô Tâm tịnh dưỡng?”
Câu hỏi ấy khiến cho cô Lan suy nghĩ mãi trên suốt quãng đường từ bệnh viện về tới trường. Vì cô hiểu rằng, quãng thời gian chuẩn bị cho các cháu thi cuối học kì là quãng thời gian mà các thầy cô gần như phải “gánh” khối lượng công việc khổng lồ nên không thể nhất thời tìm ra được phương án chu toàn cho vấn đề của lớp 2/4.
“Tiến thoái lưỡng nan” là tình cảnh của cô Lan, ánh mắt lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt đã hằn lên những vết nhăn với mái tóc đã hai màu. Cô Lan lo cho các cháu, lo các cháu sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học tập của bản thân vì đối với các cháu thì cô Tâm chẳng khác nào là người mẹ của các cháu cả.
“Lớp 2/4 sẽ tạm thời không có GVCN khi cô Tâm sẽ tịnh dưỡng trong thời gian khá dài sắp tới. Không biết có thầy cô nào có thể xung phong hỗ trợ lớp 2/4 trong thời gian sắp tới được không ạ?”
Chầm chậm bước vào phòng giáo viên, nét mặt trầm tư của cô giáo già ấy vẫn không thay đổi kể từ lúc trở ra từ bệnh viện. Nhưng cô cũng nhanh chóng tự trấn an bản thân để giải quyết tình hình của lớp 2/4.
Nhưng đáp lại lời “thỉnh cầu” đó của cô Lan là sự im lặng từ phía thầy cô ở phía dưới vì ai nấy đều hiểu rằng, việc nhận lời cô Lan ngay lúc này đây đồng nghĩa với việc sẽ lơ là lớp chính của bản thân và sẽ ảnh hưởng đến các cháu trong lớp của mình.
Nhưng cô Lan cũng là người hiểu được sự khó khăn của các thầy cô, cô chép miệng, giọng nói run rẩy.
“Vậy được rồi, nếu như không có thầy cô nào xung phong thì tôi sẽ tìm cách khác để giúp các cháu lớp 2/4. Mọi người cũng mau về lớp của mình đi, đã đến giờ rồi đấy. Chiều nay mong cô Trang , chủ nhiệm lớp 2/1 sẽ trông hộ các cháu lớp 2/4 nhé”
Tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên ngay sau đó, các thầy cô giáo vội đứng dậy và tiến về lớp của mình. Ai nấy đều ngoáy người lại nhìn về phía cô Lan đang cúi đầu ở một góc phòng, người đang bị đè nặng bởi nỗi lo đang hiện hữu phía trước.
“Reng”.
Đang rối bời, chưa biết lối thoát ra làm sao thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên. Nó khiến cô Lan có chút khó chịu với âm thanh chói tai ấy nhưng cũng là lúc cô Lan được kéo xuống mặt đất, không còn trầm tư về vấn đề của lớp 2/4 nữa.
“Thảo Mai? Tại sao cô ấy lại gọi mình vào lúc này nhỉ?”
“Alo, Thảo hả, cậu gọi mình có việc gì không?”
“Lan à. Tối nay cậu có rảnh không? Con bé Trúc An nhà mình hôm nay vừa đi du học về. Ông nhà mình bảo là mời cậu sang nhà ăn tối.”
Đầu dây bên kia là cô Thảo - bạn thân từ thời đại học của cô Lan. Cô Thảo cùng cô Lan học chung lớp sư phạm nhưng vì dòng đời đưa đẩy cô Thảo đến với “đại gia” nên cô đã từ bỏ ước mơ làm giáo viên để trở thành một bà nội trợ.
Cô Thảo tính tình hào sảng, mỗi lần gọi cho bạn của mình thì đều cười ha hả, rất thích pha trò chọc ghẹo bạn của mình mỗi khi gặp mặt. Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Và bản tính vui vẻ ấy của cô Thảo cũng vô tình khiến tâm trạng của cô Lan trở nên vui vẻ hơn.
“À con bé Trúc An đó à. Gớm, đi suốt 8 năm mới chịu về đấy à. Chắc giờ cũng lớn lắm nhỉ?”
“Đúng rồi, bây giờ lớn lắm, cũng đã trưởng thành rồi còn gì. Gần 30 rồi còn gì nữa. Nó vừa xuống máy bay sáng nay nên tối nay cậu ghé nhé.” - Cô Lan vừa chấp nhận lời mời xong là cô Thảo đã nhanh chóng ngắt máy trước sự ngỡ ngàng của cô.
Cuộc trò chuyện của hai người bạn thân vừa kết thúc cũng là lúc trống báo hiệu hết giờ học cũng vang lên. Cổng trường tiểu học quận 1 từ lúc nào đã chật kín người, kẻ đón người đưa đông không xuể, tiếng còi inh ỏi càng khiến cho không gian càng trở nên ngột ngạt. Cô Lan bước ra giữa sân trường, ánh mắt trầm tư hướng về phía lớp 2/4 đang vui vẻ nối đuôi nhau ra cổng trường.
Điều đó càng khiến cô Lan thêm lo lắng. Với một người có tình yêu với lớn với những đứa trẻ như cô thì khó khăn của lớp 2/4 lúc này thật sự khiến cô lo lắng, không biết phải giải quyết như thế nào.
Còn với các bạn nhỏ lớp 2/4, ai sẽ là GVCN của các em. ai sẽ giúp các em hoàn thành chặng cuối của cả một năm học vẫn còn là một bí ẩn. Nhưng đối với cô bé Lan Anh, một cô bé kháu khỉnh, học giỏi “đàn chị” nhất của lớp 2/4 và cũng là hàng xóm của cô Lan thì những ngày sắp tới đây sẽ càng nhiều chuyện xảy ra với cô bé khi em bị cuốn vào mối quan hệ của ba con người.
Buổi tối ngày hôm đó, cô Lan mặc dù còn ngổn ngang những nỗi lo nhưng cô vẫn tươi tắn đến nhà cô Thảo để dùng bữa tối cùng gia đình cô Thảo. Cô diện bộ đồ nhẹ nhàng nhưng đầy nét kiêu sa, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn hiện lên nét đẹp lão của người phụ nữ trung niên.
Và còn một nhân vật đồng hành cùng cô Lan tối nay, chính là cô bé Lan Anh. Bố của cô bé - Đức Trung, hôm nay có lượng khách hàng khá lớn đến với quán ăn vỉa hè của mình nên đã nhờ cô Lan trông giúp Lan Anh nên cô bé đã được dịp hưởng “ké” đồ ăn ngon đến từ người bạn của vị hàng xóm đáng kính của mình.
Lan Anh cũng diện cho mình bộ đồ khá nhí nhảnh nhưng thoải mái, cô bé tỏ ra lễ phép khi đi cùng cô Lan. Mọi người trong nhà cô Thảo cũng khá thích cô bé, với sự nhỉ nhảnh, lễ phép đó.
“Nay cậu mang cháu cố đến thăm mình đó à. Cậu tính đá đểu mình đúng không? Thiệt tình đấy.” - Cô Thảo vẫn bản tính ấy, vừa gặp đã “khịa” cô Lan một trận.
“Cô bé này là hàng xóm của mình, nay ba con bé bận nên nhờ mình chăm sóc cô bé, nên mình mang cô bé theo luôn. Cậu không ngại chứ?” - Vừa nói cô Lan vừa kéo Lan Anh đến chỗ mình. Cô bé cũng lễ phép chào cô Thảo.
“Bà chào cháu. Con cái nhà ai mà lễ phép thế. Con mau ra vườn chơi cùng các bạn đi. Sắp được ăn rồi.” - Nở một nụ cười phúc hậu, cô Thảo vuốt nhẹ má Lan Anh rồi chỉ hướng sân vườn cho cô bé, nơi có những đứa trẻ khác đang chơi đùa.
“Con bé Trúc An đâu rồi? Sao từ nãy đến giờ mình không thấy nó?” - Cô Lan ngó ngang ngó dọc tìm An.
“Kia kìa. Con bé tóc vàng vàng đang nấu ăn phía trong bếp kìa.”
Cô Lan nhìn theo hướng tay của cô Thảo về phía bếp. Một cô gái cao ráo, dàng chuẩn, mái tóc vàng nâu đang xoắn tay áo, tất bật nấu nướng. Trúc An được thừa hưởng nét đẹp đến từ mẹ của cô, một nét đẹp trưởng thành, làn da trắng với đôi mắt nâu hệt như mẹ của cô.
“Trúc An ơi, cô Lan đến rồi nè, mau ra chào cô đi con.” - Cô Thảo gọi lớn tên Trúc An.
“Dạ.”
Trúc An tiến ra phía ngoài phòng khách, lễ phép cúi chào cô Lan. Cô Lan là người mà Trúc An cực kì kính trọng từ khi còn là một cô bé, người mà cô coi như là người cô đầu tiên của An. Sau 8 năm xa cách, đây là lần đầu tiên cả hai người gặp lại, có quá nhiều chuyện đển nói cùng nhau nên dường như cuộc nói chuyện ấy không có điểm dừng,
Buối tối diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm cúng. Lan Anh ngồi cạnh Trúc An và được cô chăm sóc khá nhiệt tình. Cô bé cũng là người khá dễ gần nên cả hai đã trở nên thân thiết lúc nào không hay.
Trúc An kể về quãng thời gian cô sống ở nước ngoài, vui có buồn có, nhưng với cô được trở về Việt Nam là điều mà cô luôn nghĩ tới. Điều đó khiến cô càng quyết tâm mau chóng hoàn thành khóa học của mình và trở về Việt Nam sớm nhất. 8 năm trôi qua, quãng thời gian đấy vô cùng khó khăn đối với cô nhưng điều quan trọng hiện tại cô thấy mình đã trưởng thành nhiều hơn trước.
Buổi tối được nối tiếp bằng những tách trà, những đĩa trái cây và những câu chuyện về cuộc sống của mỗi người. Ngay lúc này, Lan Anh lên tiếng hỏi cô Lan.
“Bà ơi, cô Tâm lớp con hôm nay không lên lớp, Tụi con lo cho cô lắm, cô chẳng bao giờ làm vậy trước đây cả. Liệu có chuyện gì xảy ra với cô không?”
“Không đâu con. Cô Tâm được trưởng cử đi công tác rồi. Cô sẽ trở về sớm thôi. Con và các bạn đừng lo nhé.” - Nói rồi cô Lan bảo Lan Anh ra vườn chơi cùng các bạn còn bản thân thì hằn rõ sự lo lắng sau khi nghe câu hỏi từ Lan Anh.
“Haizzzz.” - Đáp lại câu hỏi của cô Thảo là tiếng thở dài, Co kể ra nỗi lo lắng của mình cho vợ chồng cô Thảo và An.
Và ngay lúc này, người bạn thân của cô như ném một cái phao xuống cho cô Lan.
“Cậu nhờ Trúc An thử xem sao. Nó tốt nghiệp loại ưu của trường sư phạm đó, nên chắc sẽ giúp được cho cậu trong quãng thời gian này đó. Chưa kể bản thân nó cũng nên kiếm việc làm trong thời gian này đi.”
Cô Lan chỉ cần nghe thấy thế cùng với sự đồng ý của Trúc An, cô Lan như giải tỏa hết mọi căng thẳng, lo âu đã đeo bám cô suốt từ chiều đến giờ.
“Cháu giúp cô một thời gian nhé. Chiều mai, cháu hãy tới trường nhé, cô sẽ họp cùng các vị phụ huynh về vấn đề này rồi cháu hãy vào sau nhé.”
Trúc An vui vẻ nhận lời. Nhưng cô không ngờ rằng cái gật đầu ấy của Trúc An sẽ khiến cô gặp lại mối tình đầu của cô, người đã bỏ mặc cô khi cả hai vẫn còn đang mặn nồng, và cũng chính vì chàng trai đó mà cô mới đưa ra quyết định du học để quên đi những kỉ niệm đẹp về tình yêu tuổi sinh viên.
Và lần gặp lại này sẽ gây ra dẫn đến rất nhiều tình huống khó xử cho cả hai vì đó là ba của Lan Anh - Đức Trung,
Bữa tối kết thúc. Cô Lan cùng Lan Anh vui vẻ ra về, cả hai đều có những khoảnh khắc đáng nhớ với buổi tối ở nhà cô Thảo.
“Bà ơi. Bà đưa cháu đến quán của bố cháu đi, cháu rất muốn kể với bố cháu về những chuyện cháu đã trải qua tối nay.”
Cô Lan vui vể gật đầu, cả hai lên chiếc Cub xinh xinh, vui vẻ cùng cười nói và đến quán của bố Lan Anh.