“Bố ơi!!!” - tiếng gọi vừa to vừa thanh của Lan Anh khiến cho Đức Trung giật mình. Nhưng nhận ra tiếng của con gái nên anh nở một nụ cười tươi rói mặc cho bao mệt mỏi vì hôm nay quán của anh khá đông khách.
Lan Anh nhảy khỏi vòng tay của cô Lan, chạy tới nhảy chổm vào Đức Trung. Cô gái bé nhỏ đó vừa trông thấy ba đã bắt đầu luyên thuyên về những món ăn ngày hôm nay cô bé đã ăn, những người bạn mới quen.
“ y cha, trông có vẻ thiên thần của bố hôm nay chơi vui phết nhỉ.” - Đức Trung vừa cười vừa ẵm Lan Anh trong tay.
“Cậu hôm nay có vẻ đông khách nhỉ? Có cần tôi phụ gì không?” - Cô Lan trông thấy cảnh tượng đó của Lan Anh và Đức Trung cũng thấy vui lây.
“À không đâu cô. Hôm nay thật sự cảm ơn cô nhiều lắm. Tú Trinh đang ở trong kia phụ cháu. Hai bà cháu cứ ngồi chơi đi, cháu vào bên trong phụ Tú Trinh một lát rồi cháu ra.” - Đức Trung cuối rập người, lễ phép cảm ơn cô Lan vì đã giúp anh chăm sóc cho Lan Anh trong cả buổi tối ngày hôm nay.
Cô Lan và Lan Anh ngồi ở cái bàn ngoài cùng của quán ăn. Trông thấy sự cố gắng của Đức Trung và sự hồn nhiên của cô bé Lan Anh, cô Lan mỉm cười, nói nhỏ với Lan Anh.
“Cháu thấy không? Bố cháu đang cố gắng vì cháu đấy. Cháu phải học thật giỏi để sau này lo lại cho bố cháu nhé. Còn cả mẹ Tú Trinh nữa. Cháu có biết chưa?”
Lan Anh gật gù. Cô bé kháu khỉnh ấy thật sự là người hiểu chuyện. Từ tốn rót ly nước cho cô Lan, tung tăng đến dọn những cái bàn mà khách đã bỏ đi từ lâu nhưng chưa được Đức Trung thu dọn vì quá đông. Cô bé kháu khỉnh ấy vừa cười vừa dọn trông thật vui vẻ và yêu đời.
Trời càng gần về tối, lượng khách cũng đã dần thưa bớt đi khá nhiều. Cô Lan lúc này mới bảo Đức Trung lại gần để nói về chuyện lớp của Lan Anh xảy ra chuyện, cả Tú Trinh cũng đến lắng nghe khi biết chuyện liên quan tới Lan Anh.
“Cô Tâm chủ nhiệm của Lan Anh bị tai nạn giao thông nên trong thời gian không thể tiếp tục dạy học cho con bé được.”
“Thật vậy ạ? Cô Tâm có nguy hiểm gì hay không cô?” - Đức Trung ngạc nhiên trước thông tin đó của Cô Lan.
“Vậy ai sẽ phụ trách lớp của Lan Anh khi kì thi cuối cùng sắp đến rồi?” - Tú Trinh cũng tiếp lời với sự căng thẳng.
“Cô Tâm hiện tại không sao. Chuyện lớp của Lan Anh cô cũng đã sắp xếp xong rồi. Chiều mai một trong hai đứa phải đến trường một chuyến để gặp cô giáo mới này cho Lan Anh nhé.”
“Dạ, chúng cháu biết rồi ạ. Trời đã khuya rồi, cô và Tú Trunh đưa Lan Anh về trước đi. Cháu ở đây dọn hàng một lát rồi cháu sẽ về sau.”
Cô Lan gật đầu, ẵm Lan Anh rồi cùng Tú Trinh đưa con bé về. Trên suốt quãng đường từ quán về đến nhà, Lan Anh ra sức khoe những gì mà cô bé đã trải qua ở nhà của cô Thảo cho “mẹ” Tú Trinh nghe rồi thiếp đi trên lưng của cô.
Căn nhà mà Lan Anh và ba Đức Trung đang sống nằm giữa một con ngõ nhỏ, ngôi nhà trong thật đơn sơ nhưng đâu đâu cũng là những vết tích ghi lại sự trưởng thành của Lan Anh. Một góc vườn nhỏ trồng hàng tá các loại hoa khác nhau do chính tay cô bé vun trồng, đối diện là một bức tường đầy những nét vẽ nguệch ngoạc của cô bé năm nay mới 7 tuổi.
Nhiều năm trước.
Trúc An và Tú Trinh là hai người bạn thân từ hồi cấp 3, cả hai cùng có chung một giấc mơ là trở thành giáo viên nên đã cùng nhau thi vào trường sư phạm. Ở đây cả hai cùng gặp gỡ Đức Trung - một cậu sinh viên nghèo nhưng có thành tích thực sự đáng nể.
Cả ba đã cùng nhau tạo ra những kỉ niệm đẹp trong suốt quãng đời sinh viên đầy biến động ấy. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, Đức Trung và Trúc An sớm nhận ra tình cảm dành cho nhau nên đã quyết định đến với nhau mặc cho sự ngăn cản của cô Thảo khi biết về mối quan hệ này.
Còn bản thân Tú Trinh, mặc dù có tình cảm với Đức Trung nhưng anh chỉ xem cô như là một người bạn thân, là người đã giúp đỡ anh rất nhiều trong quãng thời gian khó khăn vì sự cẩm cản của cô Thảo.
Và cái ngày Valentine của 8 năm trước, Đức Trung vì sự ngăn cản của cô Thảo nên đã nói lời chia tay với Trúc An kèm với đó là sự thừa nhận tình cảm với Tú Trinh. Trúc An cảm thấy như mình bị phản bội, mối tình gần 3 năm ấy nay là một vết thương trong lòng cô, chính vì vậy cô đã quyết định du học để quên đi mối lương duyên này.
Và cũng chính ngày mà Trúc An lên máy bay để ra nước ngoài, ngày mà Đức Trung ví như là “ngày tận thế” thì anh và Tú Trinh đã nhặt được Lan Anh đang nằm bên đường, dưới cơn mưa trái mùa vào tháng 2. Lan Anh được quấn bên trong một cái chăn khá ấm áp, kèm với đó là một sợi dây chuyền và một bức thư.
“Nhà tôi nghèo nên không thể lo cho con bé được. Nhờ người qua đường rủ lòng thương lo cái ăn cái mặc của con bé giúp cho người mẹ này.”
Và như một định mệnh, sự xuất hiện của Lan Anh khiến anh dần quên đi hình ảnh của Trúc An và cùng với Tú Trinh, suốt 8 năm qua, anh đã nuôi nấng cô bé ấy trở thành một cô nhóc kháu khỉnh và hoạt bát đến nhường nào.
Thậm chí, chính Đức Trung đã ngày đêm đi làm cật lực để có chi phí trang trải cho ca phẫu thuật của Lan Anh năm con bé vừa tròn 2 tuổi vì mắc bệnh tim bẩm sinh. Thời gian đó quả thật là một quãng thời gian khó khăn của hai cha con. Nhưng với sự yêu thương cùng với sự hỗ trợ của cô Lan và Tú Trinh, Lan Anh cũng dần khỏi bệnh và trở thành cô bé hoạt bát, đáng yêu như ngày nay.
Đức Trung hàng ngày vẫn cặm cụi đi đi về ở chỗ làm của mình, anh làm công việc linh động thời gian để tiện chăm sóc cho con gái cưng của mình. Buổi tối thì anh lại mở một quán ăn nhỏ, nơi anh nấu món mà Trúc An thích ăn nhất - bò kho. Lan Anh tối nào cũng ra quán để học bài, cô bé ngồi ngay chỗ ngồi đẹp nhất của quán để học bài - bên cạnh Đức Trung.
Và cứ như thế, thời gian cứ đều đều trôi, quán ăn của Đức Trung ngày càng nổi tiếng về món bò kho còn Lan Anh cũng đã trở thành một cô bé tiểu học ngày ngày được cắp sách đến trường như bao bạn nhỏ khác. Và dường như ngược với sự hoạt bát đáng yêu ấy, nét già đi đã hiện ra khá rõ trên khuôn mặt của Đức Trung vì sự vất vả trong suốt những năm vừa qua.
“Lan Anh đã ngủ chưa?” - Đức Trung khẽ hỏi Tú Trinh.
“Con bé đã ngủ rồi. Cậu vừa về đấy à, có mệt lắm không? Mình chuẩn bị nước nóng cho cậu rồi đó.” - Tú Trinh thiếp đi trên chiếc sofa nằm ở giữa căn phòng, cô bị đánh thức bởi tiếng động mà Đức Trung tạo ra.
“Mình không sao, mà cũng khuya rồi. Để mình lấy xe rồi đưa cậu về. Cậu có đói không? Ở đây mình còn một phần đặc biệt làm riêng cho cậu nè. Cậu ăn đi cho nóng.”
“Thôi, để đó mình mang về rồi ăn sau. Cậu vào với Lan Anh đi, mình về đây.”
“Để mình đưa cậu về, trời cũng đã khuya rồi mà. Cậu về như vậy mình sẽ lo đấy.”
Bao năm nay, ngoài sự xuất hiện của Lan Anh thì Tú Trinh cũng là người quan trọng với bản thân Đức Trung, và nếu không có cô thì không biết việc nuôi dạy Lan Anh sẽ khiến anh stress đến nhường nào. Và mỗi lần cô trông Lan Anh ngủ khi Đức Trung chưa trở về thì sau đó anh đều lái xe đưa cô về nhà.
Đức Trung lái chiếc Dream được cô con gái Lan Anh “đì co” cưc kì cute với màu hồng phấn là chủ đạo, chở Tú Trinh về nhà. Dưới tiết trời se se lạnh đó, Tú Trinh thật sự hạnh phúc vì những khoảnh khắc như thế này mặc cho chàng trai ngồi phía trước kia, bao năm trôi qua vẫn một lòng nghĩ đến việc chăm sóc Lan Anh và hình bóng của Trúc An.
Nhà của Tú Trinh nằm trong khu đô thị đắt bậc nhất của thành phố này, gia cảnh của cô cũng không phải là tầm thường, và việc cô qua lại với Đức Trung cũng bị chính người mẹ của cô - bà Khánh ngăn cản một cách kịch liệt. Hàng tá buổi xem mắt được bà Khánh chuẩn bị cho cô con gái yêu quý của mình nhưng đêu bị Tú Trinh lờ đi vì trong mắt cô lúc này chỉ có Đức Trung mà thôi.
Trời bất chợt đổ mưa lớn, khiến cho cả hai phải sớm từ biệt nhau.
“Đúng rồi, chuyện của Lan Anh, ngày mai cậu hay mình sẽ lên trường vậy?” - Tú Trinh vừa đưa cho Đức Trung cái áo mưa vừa nói. Áo của Đức Trung cũng đã thấm mưa phần nào.
“Đương nhiên là mình rồi. Chuyện quan trọng như vậy làm sao mình có thể vắng mặt được cớ chứ? Hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm. Cậu vào nghỉ đi. Mình phải về đây, trời mưa dễ khiến Lan Anh tỉnh giấc đấy, nếu không thấy mình hay cậu nó sẽ gào lên cho xem.”
“Mình biết rồi. Cậu cũng mau về đi. Có gì thì nhắn cho mình một tin.”
Cả hai chào tạm biệt nhau, Đức Trung quay ra xe thì Tú Trinh không quên dặn dò.
“Cậu về cẩn thận. Về đến nhà hãy làm điều mà những lần trước cậu làm nhé.”
“Mình biết rồi. Cậu vào nhà đi, trời đang mưa to lắm đấy. Về tới nhà mình sẽ nhắn tin cho cậu ngay mà.”
Đức Trung vẫy tay chào Tú Trinh và biến mất trong cơn mưa nặng hạt kia. Tú Trinh cảm thấy thật sự may mắn khi trải qua biết bao nhiêu khó khăn vất vả, Đức Trung vẫn giữ sự yêu đời và một nụ cười tỏa nắng như thuở ban đầu.
Còn với Đức Trung, mặc dù còn nhiều khó khăn thử thách phía trước nhưng đối với anh, sự xuất hiện của Lan Anh và sự giúp đỡ của những người xun quanh anh là sự may mắn mà ông trời đã mang lại cho anh.
“Ting ting”
Tiếng chuông báo thức vang lên khiến hai cha con Đức Trung và Lan Anh tỉnh giấc. Và cũng như mọi ngày, hai cha con chở nhau trên chiếc xe Dream màu hồng phấn ấy, vui vẻ cười đùa, nói chuyện với nhau một cách rôm rả. Ly sữa đậu nành nóng kèm với đó là tô bánh canh “full topping” của quán cô Thu gần trường tiểu học đã trở thành những món ăn quen thuộc của cả hai gần 2 năm nay.
“Thưa bố, con đi học. Hôm nay con sẽ thật ngoan, học thật giỏi để bố Trung yên tâm kiếm tiền mua đồ ăn cho Lan Anh ạ.” - cô bé lém lỉnh ấy luôn có đủ cách khiến Đức Trung sạc đầy năng lượng vào mỗi buổi sáng.
“Bố biết rồi. Lan Anh đi học thật vui vào nhé. Chiều nay hai bố con mình gặp lại nhau nhé.”
Hai bố con từ biệt nhau khi trống trường vang lên. Mội nụ cười tạm biệt như cách hai bố con tự động viên cho nhau cùng cố gắng. Đức Trung quay xe đi đến nơi làm việc của mình.
Nơi làm việc của Đức Trung cách khá xa so với trường tiểu học của Lan Anh. Bản thân anh hiện tại đang làm shipper cho một công ty chuyên về thực phẩm để tiện bề chăm sóc cho Lan Anh. Công việc tuy có vất vả nhưng vì Lan Anh, anh vẫn luôn cố gắng.
“Trung ơi, cậu vào đây một lát.” - Vừa dựng chiếc xe xuống đất, tiếng của quản lý từ trong phòng làm việc đã vang lên.
“Dạ anh, em vào ngay đây ạ.”
“Lát nữa cậu với cậu Đạt đi giao đơn hàng lớn này nhé, cậu cứ làm việc của mình đi, khi nào hàng hóa đã chất xong thì tôi sẽ gọi cho cậu.”
Địa chỉ giao hàng ấy cách thành phố khá xa nên chính vì lẽ đó mà Đức Trung sẽ không kịp tham dự cuộc họp phụ huynh của lớp Lan Anh được nữa.
“Tú Trinh à, chiều nay cậu có thể thay mình đến lớp của Lan Anh được. Mình phải đi xa một chuyến, nếu về kịp thì mình sẽ lên thẳng lớp của Lan Anh luôn. Cậu giúp mình lần này nhé”.
“Vậy bữa tối nay cậu chi hết nhé.” - Tú Trinh hóm hỉnh trả lời lại Đức Trung. “Cô lúc nào cũng mong muốn trở thành một phần trong cuộc sống của hai cha con nên việc Đức Trung nhờ vả như vậy khiến cô càng thấy vui trong lòng nhiều hơn là phiền hà..”
“Được thôi.” - Đức Trung gửi vội cho Tú Trinh một đoạn tin nhắn rồi lên xe rời khỏi thành phố.
Nhưng chính bản thân Tú Trinh cũng không ngờ rằng, lần họp phụ huynh sẽ là lần đối mặt của cô và Trúc An sau bao nhiêu năm xa cách. Đó cũng là lúc thực tế khiến cô nhận ra rằng, đối thủ của mình đã xuất hiện và cô phải làm gì để bảo vệ trái tim của Đức Trung?
Và buổi chiều đó cũng sẽ là đoạn cua quyết định trong mối quan hệ này, nơi mà cô bé Lan Anh sẽ là người bị kẹp ở giữa.