Bố Ơi

Chương 5

Sáng Chủ nhật tuần ấy.

Cuối tuần của bố con Lan Anh diễn ra như bao cuối tuần khác. Một buổi sáng trong lành được hai bố con tận dụng bằng cách đạp xe cùng nhau qua các cung đường ngập đầy nắng vàng. Nhưng hôm nay mọi thứ có vẻ sẽ kết thúc sớm vì Lan Anh sẽ có buổi casting cho vai trò người đại diện dòng sản phẩm mới của TT Food theo như lời gợi ý của Tú Trinh.

Sau khi về nhà sau khi đạp xe cùng nhau, Tú Trinh đã ở trước cửa nhà từ lâu cùng với bữa sáng trên tay.

“Mẹ Tú Trinh đến rồi. Hôm nay mẹ mua gì cho bố con con vậy?”

“Hai bố con đạp xe về rồi đó à? Không rủ mẹ đi cùng, hai bố con thật ích kỉ. Mẹ mua cho Lan Anh món phở mà con yêu thích nè.”

Ánh mắt cô bé sáng rực lên khi nghe đến bữa sáng mà mẹ Tú Trinh đã mua cho mình. Cô bé háo hức, hối thúc Đức Trung mở cửa thật nhanh để có thể nhanh chóng thưởng thức món ăn mà mình yêu thích.

“Cậu trông cô bé vui chưa kìa. Cảm ơn cậu Tú Trinh.”

Đức Trung mỉm cười khi nhìn thấy cảnh Lan Anh nhảy chân sáo, tung tăng với bữa sáng trên tay của mình. Nhìn cô bé ăn một cách ngon lành, Đức Trung cảm thấy thật hạnh phúc. Niềm vui của anh bây giờ chỉ đơn giản là được thấy con gái của mình mỗi ngày đều được vui vẻ.

Còn đối với, nhìn thấy nụ cười của Đức Trung chính là vị thuốc quý của cô trong suốt gần chục năm qua, giúp cô vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống đến từ công việc và gia đình.

Bữa sáng kết thúc cũng là lúc buổi casting cũng đã gần kề. Lan Anh được Tú Trinh thay cho một bộ đồ xinh xắn với chiếc quần jeans kèm với đó là bộ áo phông và đôi giày đôi với Đức Trung. Với sự hoạt bát vốn có của mình, bộ đồ mà Tú Trinh chuẩn bị cho Lan Anh càng làm cô bé trở nên nhí nhảnh hơn.

Cả ba người đến trường Tiểu học quận 1 để chuẩn bị cho buổi casting với sự hào hứng. Đây cũng là lần hiếm hoi mà Đức Trung được trông thấy con gái mình diện những bộ cánh xinh xắn sau từng ấy năm vất vả với công việc mưu sinh.

Trường Tiểu học quận 1 sáng nay trông thật tấp nập, ngay từ sáng sớm đã có hàng dài người xếp hàng chờ đến lượt con mình casting. Buổi casting sẽ chọn ra 10 bạn nhỏ để đến với vòng chung kết diễn ra vào Chủ Nhật tuần sau tại trụ sở của TT Food. Dưới cái nắng ngày càng gay gắt của một buổi sáng cuối tuần, ai nấy đều trông khá mệt mỏi, uể oải, Lan Anh cũng không ngoại lệ, cô bé tỏ ra khá mệt mỏi, từng giọt mồ hôi đã lăn trên gương mặt của cô bé.

“Bố ơi, con nóng quá, nắng cứ chiếu vào mặt con.”

Đức Trung nghe vậy liền kéo cô bé vào trong lòng của mình, nhẹ nhàng che nắng cho cô bé, nắng chiếu tới đâu, anh che cho cô bé tới đó.

“Bố sẽ che nắng cho Lan Anh, vì Lan Anh là tình yêu của bố mà.”

Những cử chỉ ấm áp mà hai bố con dành cho nhau khiến cho cái nắng dù có như thế nào cũng không làm tắt đi nụ cười trên gương mặt của họ. Tú Trinh mặc dù là giám khảo chính của buổi casting nhưng cô không lúc nào rời mắt khỏi hai bố con, trong thấy nụ cười đó của cả hai, cô càng thấy vui trong lòng nhiều hơn.

Và những hành động đó cũng không thể qua mắt được Tuấn Anh - người đang để ý tửng hành động nhỏ nhất của Tú Trinh.

“Cô ta nhìn cái gì thế nhỉ?” - Ánh mắt nghi ngờ của Tuấn Anh dáo dát nhìn về phía các thí sinh để tìm ra thứ đang làm cho Tú Trinh cười là gì.

“Thí sinh số 015 chuẩn bị.” - Thông báo từ chiếc loa cầm tay mini phát ra

015 cũng là số báo danh của Lan Anh, cô bé tỏ ra khá căng thẳng, mặc dù đã chuẩn bị từ lâu với phần thi của mình nhưng đây là lần đầu tiên cô bé biểu diễn trước mặt nhiều người nên căng thẳng là điều không thể tránh khỏi.

Trong suốt gần 5 phút diễn ra phần thi của thí sinh trước, cô bé gần như đứng ngồi không yên, phải đến khi Đức Trung trấn an thì cô bé mới có thể bình tĩnh trở lại.

“Lan Anh của bố, cứ cố gắng hết sức mình. Đừng quá đặt nặng chuyện thắng thua mà hãy xem đây là trải nghiệm mà tận hưởng nó, Lan Anh nhé.”

Ngay lúc này, loa mini phát thông báo đến phần thi của Lan Anh. Cô bé hít một hơi thật sâu, vẫy tay tạm biệt Đức Trung và tiến về phía sân khấu.

“Cố lên nhé Lan Anh!” - Lời nhắn nhủ của Đức Trung được gửi tới cô bé như tiếp thêm động lực cho cô bé trước phần thi của mình.

Và trước hàng trăm ánh mắt đang hướng về phía mình, cô bé lém lỉnh ngày nào bỗng trở nên căng thẳng, nói không ra lời.

“Con….con chào tất cả mọi người. Con tên là Lan Anh, học sinh lớp 2/4.”

Hoang mang, căng thẳng là điều đang bao trùm lấy cô bé. Nhưng nguồn năng lượng dồi dào của cô bé mỗi khi khó khăn lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc. Ánh mắt cầu cứu từ phía cô bé lớp 2 được “ném” thắng đển người bố của mình.

“Cố lên! Đừng sợ, có bổ ở đây.”

Đức Trung đưa tay lên làm 3 động tác như cổ vũ Lan Anh.

Hít thở như một cách để cô bé có thể bình tĩnh trở lại. Sau đó anh đưa tay lên làm động tác cố gắng như cỗ vũ tinh thần cô bé và cuối cùng là hình trái tim được anh tạo ra như muốn nói rằng dù có ra sao thì anh vẫn luôn đặt trọn niềm tin vào cô bé.

Lan Anh mỉm cười và nhìn sang người mẹ đang làm giám khảo kia, thứ cô bé nhận được là khẩu hình miệng đến từ Tú Trinh

“Cố lên con gái của mẹ.”

Lan Anh hít thật sâu và nhạc vừa lúc đó cũng cất lên. Có một chút vấp nhưng càng về sau tiết mục của cô bé càng cuốn hút sự chú ý của khán giả. Sự tự tin, nhí nhảnh, hồn nhiên kèm với đó là giọng hát ngọt ngào của Lan Anh khiến ai nấy đều phải lắc lư và tự động vỗ tay với màn trình diễn của cô bé.

Tiết mục kết thúc cũng là lúc một tràng vỗ tay lớn và kéo dài được tạo ra từ đám đông khán giả ngồi ở dưới. Lan Anh đứng trên sân khấu một hồi lâu, dường như cô bé đang trải qua khoảnh khắc mà lần đầu tiên cô bé được trải nghiệm.

Bước xuống sân khấu thì điều đầu tiên mà cô bé làm đó là chạy ngay tới vị trí mà bố Đức Trung đang đứng sẵn. Cô bé ngay lập tức ôm lấy Đức Trung, khóc nức nở như xả hết những căng thẳng mà cô bé đã trải qua khi lần đầu tiên đứng trên sân khấu.

“Lan Anh của bố đừng khóc. Con đã làm rất tốt rồi. Con xem, ai nấy đều đang nhìn con vì màn trình diễn của con kìa. Bố tự hào vì con”

“Lan Anh của chúng ta đã làm rất tốt. Cậu với Lan Anh đợi mình xong việc ở đây, chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng nhé.”

Dòng tin nhắn từ Tú Trinh gửi đến Đức Trung khiến Lan Anh trở nên vui vẻ hơn hẳn, đối với cô bé đó chính là những lời động viên tuyệt vời nhất đối với cô bé. Và trong suốt quãng thời gian còn lại của buổi casting cũng như chờ đợi đến giây phút kết quả được công bố, Lan Anh chăm chú xem từng tiết mục của các bạn đồng trang lứa với mình với một sự ngưỡng mộ cùng những tiếng vỗ tay sau mỗi tiết mục.

Cuối cùng phần được mong chờ nhất cũng đã tới, kết quả của top 10 được xướng lên, cái tên Lan Anh được MC xướng lên đầu tiên với điểm số gần nhau tuyệt đối đến từ ban giám khảo.

Cái tên Lan Anh xướng lên cũng là lúc hai bố con ôm lấy nhau, nhảy cẩng lên ăn mừng.

“Lan Anh của bố giỏi lắm. Con đã làm được rồi.”

“Con cảm ơn bố đã động viên con.”

“Lan Anh muốn ăn mừng cái gì nào. Lát nữa mẹ Tú Trinh sẽ đến và đi ăn mừng cùng chúng ta đấy.”

“Lan Anh ăn gì cũng được. Bố Trung và mẹ Trinh chọn đi.”

“Vậy chúng ta ăn bò nướng nhé. Món mà Lan Anh lâu rồi chưa được ăn đó.” - Tú Trinh từ phía sau đi tới, ôm chầm lấy Lan Anh.

Cô bé niềm nở gật đầu trước gợi ý mà Tú Trinh đưa ra.

“Cậu đưa Lan Anh ra xe trước đi, mình dặn dò mọi người ở đây một lát sẽ ra sau ngay thôi.”

“Không sao, cậu cứ làm việc của mình đi. Mình cùng Lan Anh sẽ đợi ở đây. Lan Anh cũng muốn thấy lúc cậu làm việc trông sẽ như thế nào mà.”

Tú Trinh mỉm cười, cô nhanh chóng quay về phía tổ Marketing đang ráo riết với những công việc cuối cùng của buổi casting. Trông Tú Trinh hệt như người khác khi cô bắt tay vào công việc, còn hai bố con Đức Trung đứng từ xa quan sát cô làm việc.

Và ở một góc sân trường, Trúc An cũng quan sát toàn bộ phần thi của Lan Anh, quan sát cô bé từ nãy đến giờ nhưng bằng một cách nào đó cô vẫn không tài nào nhìn thấy gương mặt thật sự của bố Lan Anh.

Khi cô muốn tiến đến chúc mừng Lan Anh và cũng muốn được gặp mặt bố cô bé để trả lời câu hỏi mà bấy lâu nay cô luôn thắc mắc “Bố Lan Anh có phải là Đức Trung hay không?” thì cô lại thấy được cảnh sum vầy của gia đình Lan Anh, thấy luôn cả cảnh dắt tay nhau rời khỏi sân trường.

Cảm giác tiếc nuối xen lẫn chút khó chịu là điều mà Trúc An phải trải qua vì sự thắc mắc bấy lâu nay của mình vẫn chưa nhận được câu trả lời. Cô cũng chẳng đuổi theo được vì sân trường lúc ấy đông người, khoảng cách với Lan Anh lại xa nên trong phút chốc cô bé cùng gia đình đã biến mất trước tầm mắt của Trúc An.

“Không sao, còn nhiều cơ hội khác mà.” - Trúc An tự nhủ với bản thân.

Còn với gia đình Lan Anh, một bữa tiệc “mừng công” bằng thịt bò nướng - món mà cô bé Lan Anh thích nhất nhưng lâu lâu mới ăn khiến cô bé háo hức đến lạ thường, và cả bữa ăn tràn ngập tiếng cười ấy diễn ra trước ánh mắt của Tuấn Anh, người vẫn luôn theo dõi Tú Trinh để gạt bỏ toàn bộ trở ngại của mình trên con đường “cưa đổ” Tú Trình nhằm phục vụ cho mục đích của mình.

Và dường như, hắn ta đã tìm ra mục tiêu của mình, Lan Anh và bố của cô bé Đức Trung. Tuấn Anh rời đi, cùng một nụ cười nham hiểm, chẳng ai biết hắn sẽ làm gì với gia đình nhỏ này, với cô bé Lan Anh nhưng một điều có thể chắc chắn đó chính là sóng gió đang bắt đầu nổi lên với Lan Anh và gia đình của cô bé.

Bình Luận (0)
Comment