Não Trần Hạo giờ đã có chút không load kịp rồi.
Một giây trước còn đánh sinh đánh tử với lực lượng thần bí ở đây, sao mới một giây sau thì đã chuyển đến tiệm lẩu rồi?
Trong phòng khách, nhìn Lý Lâm Lang đang ngồi đối diện nấu ruột vịt, Trần Hạo một bụng nghi vấn, nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
"Ăn đi!' Lý Lâm Lang liếc mắt nhìn Trần Hạo đang ngồi ngây người, "Nếu không có món mình thích thì gọi món khác đi."
Trần Hạo cầm đũa nhưng nghĩ một hồi thì lại đặt xuống, nói: "Vừa nãy là sao thế?"
"Lưu Tam bị gì vậy?"
"Còn có cung tên đó là cái thứ gì?"
"Rốt cục các người là ai?"
Lý Lâm Lang đang nhúng ruột vịt vào nước sốt rồi bỏ vào miệng, nghe được mấy vấn đề liên tiếp của Trần Hạo thì cầm khăn tay lau miệng.
"Tiểu tử gấp gáp vậy.”
"Chị đây còn chưa ăn cơm tối mà phải chạy tới cứu cậu đấy."
"Một câu cảm ơn cũng không nói mà chỉ biết đặt câu hỏi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Lý Lâm Lang vẫn đặt đũa xuống, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trần Hạo, một lát sau mới nói: "Tôi muốn xác nhận một chuyện trước đã."
"Cậu. . . có thể nhìn thấy sao?"
"Hả?" Trần Hạo chưa kịp phản ứng, không hiểu Lý Lâm Lang nói thấy là thấy cái gì.
"Nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được đấy. . ." Lý Lâm Lang một tay nâng cằm, cười như không cười nhìn Trần Hạo, dùng giọng vô cùng khẳng định, "Tỉ như linh hồn thể xuất hiện sau khi người chết; lại tỉ như mũi tên ánh sáng mà tên trộm mộ đó bắn ra. . ."
"Cậu có thể nhìn thấy nhỉ."
Trần Hạo im lặng, hắn đối mặt với Lý Lâm Lang, ngay khi ánh mắt va chạm, trong lòng Trần Hạo khẽ thở dài một hơi.
Mặc dù hắn vẫn chưa chuẩn bị để người ta biết bí mật của mình, nhưng hắn biết rõ không thể dối gạt được.
Cũng đúng thôi, phản ứng của Lưu Tam lúc đối mặt mình trong Truy Cổ hiên trước đó, hơn nữa còn lần nhắc nhở cô gái này, đều đã bại lộ chuyện mình có thể thấy những thứ này.
Nếu không phải nguyên nhân này, chỉ sợ cũng sẽ không tự dưng có cái nồi lẩu trước mặt đâu.
"Ừm." Trần Hạo nhẹ gật đầu, không còn giấu diếm nữa.
"Tôi đã mở Âm Dương Nhãn. . ."
"Âm Dương Nhãn?" Lý Lâm Lang bật cười, lắc đầu, "Mặc dù trong truyền thuyết quả thực có cách gọi này, nhưng chuẩn xác hơn nên là Linh Thị."
"Đây là một loại năng lực thị giác siêu duy, cũng là năng lực cơ sở nhất của loại người bọn tôi."
"Loại người bọn tôi?" Trần Hạo bén nhạy nắm được ý ngầm trong lời của Lý Lâm Lang.
Lý Lâm Lang gật gật đầu: "Đúng vậy, Phá Bích giả."
Vẻ mặt Trần Hạo vô cùng nghi hoặc, nhìn sang Lý Lâm Lang.
Lý Lâm Lang cũng không thừa nước đục thả câu, lai cầm đũa gắp một miếng thịt bò đặt vào dĩa Trần Hạo, sau đó tiếp tục giải thích: "Nhân loại có một loại lực lượng, nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại chân thực tồn tại, gọi là tinh thần lực."
"Người có tinh thần lực mạnh mẽ đều sẽ có một loại công năng đặc dị, tỉ như trí nhớ siêu quần, lại tỉ như ngũ giác sẽ vô cùng nhạy cảm, trong đó bao gồm năng lực Linh Thị."
"Thậm chí có cách nói, khi tinh thần lực tới được đỉnh phong sẽ có thể tạo vật từ hư không, nhất niệm sinh thế giới. . . Đương nhiên, đây cũng chỉ là tôi nghe nói thôi chứ chưa từng gặp."
"Nói nhỏ cho cậu biết, thật ra có rất nhiều ảo thuật gia nổi tiếng cũng chỉ là Phá Bích giả có tinh thần lực hơn người thôi. Tiểu xảo ảo thuật gì chứ, đơn giản chỉ là nhờ tinh thần lực để hoàn thành thôi."
Nói xong, Lý Lâm Lang lại đổ thêm một dĩa thịt dê vào trong nồi lẩu.
Trần Hạo thì lại hỏi Lý Lâm Lang: "Vậy tại sao gọi là Phá Bích giả? Bích này là sao? Là đang chỉ bức tường sao?"
Lý Lâm Lang đưa tay ra hiệu Trần Hạo chờ cô nuốt hết miếng thịt trong miệng, rồi lại uống một ngụm đồ uống xong mới lên tiếng ——
"Đa số người ở thế giới này không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần lực."
"Cậu có biết vì sao không?"
"Bởi vì một khi tinh thần lực vượt qua giới hạn nào đó thì thân thể con người sẽ không thể thừa nhận nổi, nhẹ thì tinh thần thất thường, nặng thì chết não đầu thai."
"Cực hạn này, bọn tôi gọi là linh hồn bích lũy hay có thể nói là bức tường linh hồn."
"Vì sinh tồn có thể nẩy nở, gien di truyền nhân loại sẽ chủ động áp chế tinh thần lực, bảo đảm rời xa bức tường linh hồn."
Dường như là lo lắng giải thích của mình vẫn chưa đủ rõ ràng, Lý Lâm Lang lại chỉ vào nồi lẩu: "Ví du đơn cử, cậu nhìn nồi lẩu này đi, khi nhiệt độ đạt đến 100 độ thì nước sẽ sôi trào."
"Cậu có thể xem 100 độ này là tham số bức tường linh hồn."
"Mà tuyệt đại bộ phận cường độ tinh thần lực của con người sẽ không cao hơn 60 độ."
Trần Hạo đang tiêu hóa lời của Lý Lâm Lang: "Cho nên Phá Bích giả chỉ là người có cường độ tinh thần lực đạt tới hoặc thậm chí vượt qua 100 độ à? Sao có thể được chứ?”
Lý Lâm Lang giảm độ lửa, trả lời: "Là trời sinh."
"Cường độ tinh thần lực của một người từ sau khi sinh ra đã là cố định, hạn mức cao nhất này sẽ không thay đổi."
"Theo tuổi tác tăng dần, tinh thần lực cũng từ từ tăng lên, nhưng một khi đạt tới hạn mức cao nhất thì sẽ không tăng thêm một phân một tấc nào nữa."
"Nhưng trong chúng sinh chắc chắn sẽ có một số người trời sinh linh hồn cường đại, hạn mức cao nhất của tinh thần lực sẽ cao hơn cả bức tường linh hồn, tỉ như cậu và tôi."
"Nhưng chúng tôi cũng là người, bức tường linh hồn vẫn sẽ tồn tại, bởi vậy khi tinh thần lực của chúng tôi đạt đến cấp độ bức tường linh hồn, thì cơ chế bảo vệ của con người sẽ cưỡng chế đánh gãy sự tăng trưởng của tinh thần lực."