Trần Hạo hơi nghi hoặc: "Nghe thì cũng không phải là chuyện xấu. . ."
Lý Lâm Lang lắc đầu: "Cậu cho rằng loại đánh gãy này không có hậu quả sao?"
Trần Hạo không hiểu: "Hậu quả là gì?"
Mắt Lý Lâm Lang đầy thâm ý nhìn Trần Hạo, "Tinh thần lực liên tục tăng trưởng sẽ giống như thủy triều va đập vào bức tường linh hồn, mỗi một lần va chạm đều sẽ khiến nhục thân cảm thấy rất khó chịu."
"Tỉ như đau đầu, cuối cùng sẽ khiến người ta chết trong đau đớn."
"Lại tỉ như gây ảo ảnh, khiến người ta lâm vào tình trạng điên loạn không thể chữa trị, dẫn đến tử vong."
"Hoặc như. . ."
Lý Lâm Lang một hơi nói ra mười mấy kiểu chết dằn vặt đau đớn nhất, sau đó ánh mắt sâu kín nhìn sang Trần Hạo: "Cậu thuộc loại nào?"
Trần Hạo có chút xuất thần nhìn nồi bọt xương trong nồi, nói khẽ: "Đau đầu. . ."
Lý Lâm Lang gật gật đầu, không tiếp tục đề tài "Đau đầu" này nữa mà tiếp tục nói: "Cho nên chúng tôi cần phải đánh vỡ bức tường này để tinh thần lực tiếp tục tăng trưởng. . ."
"Đây cũng là lý do có Phá Bích giả tồn tại."
"Ở cổ đại, trình tự này gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất."
Trần Hạo vốn định hỏi làm sao để phá tường nhưng lại không biết trong chuyện này có kiêng kị gì không, nên sau một thoáng cân nhắc thì quyết định không nói lại chuyện này nữa, mà là hỏi: "Vậy Lưu Tam. . . cũng là Phá Bích giả?"
"Tên đó xứng à?" Trên mặt Lý Lâm Lang hiện lên chút xem thường, "Hắn chỉ là người bình thường, bất quá mượn nhờ sức mạnh của cổ linh vật thôi."
"Cổ linh vật?"
Lý Lâm Lang thoáng do dự sau đó lấy chiếc ban chỉ kia đặt trên mặt bàn, nói: "Chủ nhân của chiếc ban chỉ này là Phi tướng quân Lý Quảng thời Hán."
"Tiên hiền Cổ đại, lưu danh sử xanh, xưng là nhân kiệt."
"Sau khi những nhân kiệt này chết đi sẽ khiến dòng sông lịch sử chấn động, chút vật phẩm của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng, từ đó biến thành linh vật."
"Có điều phần nhiều thời gian, linh vật đều ở trạng thái yên lặng, chỉ khi bị kích hoạt mới có thể hiển lộ ra năng lục đặc thù."
"Tựa như chiếc ban chỉ này, không biết vì sao mà lại bị kích hoạt."
"Phần lớn đặc tính cổ linh vật biểu hiện ra sẽ có liên quan đến hình thế của chủ nhân và bản thể."
"Tỉ như Lưu Tam, sau khi ban chỉ kích hoạt sẽ có thể dùng tinh thần lực của mình làm mũi tên để tiến hành công kích."
"Cũng may hắn chỉ là người bình thường, tinh thần lực có hạn, lực sát thương không cao, càng không bền, nên cũng chỉ có thể đối phó với người bình thường."
"Nếu rơi vào tay Phá Bích giả thì khó đối phó hơn nhiều."
Nói xong, ánh mắt Lý Lâm Lang lại dừng trên người Trần Hạo.
Trần Hạo: (*゚ロ゚)
Nhìn tôi làm chi, tôi không có ham muốn gì với cái ban chỉ này đâu nha!
"Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu thôi." Dường như nhìn ra Trần Hạo đang thầm phỉ nhổ, Lý Lâm Lang thu hồi ban chỉ, nói: "Cậu là Phá Bích giả, tỷ lệ gặp được cổ linh vật sẽ tương đối cao."
"Mặc dù cổ linh vật dùng tiện, nhưng không phải chính đạo, thỉnh thoảng phụ trợ thì vẫn được nhưng nếu dùng lâu thì vẫn sẽ gây thưởng tổn cho bản thân."
"Chính đạo?" Trần Hạo hai mắt tỏa sáng, truy hỏi: "Vậy chính đạo là cái gì?"
Lúc này trong đầu Trần Hạo thoáng hiện lên hình ảnh Lý Lâm Lang chém xuống một đao lúc đối mặt với Lưu Tam.
Đối với phản ứng của Trần Hạo, Lý Lâm Lang dường như hết sức hài lòng: "Đương nhiên là sau khi đột phá bức tường thì tinh thần lực sẽ không còn bị khống chế, có thể kết nối văn vật, câu thông. . ."
Nói đến đây, Lý Lâm Lang ngừng lại, nhìn đôi mắt hiếu kỳ của Trần Hạo, nhíu mày: "Không được, cậu vẫn chưa ký hiệp nghị, những chuyện này không thể nói với cậu được."
Trần Hạo: (¬¬)ノ
Kẻ chọc ngứa người khác sẽ chết không toàn thây đâu!
"Hiệp nghị gì?" Trần Hạo đổi góc độ tiếp tục truy hỏi.
"Đương nhiên là hiệp nghị bảo mật." Lý Lâm Lang liếc mắt nhìn Trần Hạo, "Bao gồm cả chuyện phá bích như thế nào cũng sẽ được nói sau khi cậu ký hiệp nghị."
Trần Hạo khẽ nhíu mày.
Nói thật lòng, hắn có hỏi không tình nguyện cuốn vào những chuyện không hiểu mô tê gì như này, nhưng nếu không hoàn thành phá bích, dựa cách nói của Lý Lâm Lang thì sớm muộn mình cũng sẽ đau đầu mà chết thôi.
"Vậy. . . Làm sao ký hiệp nghị?"
Lý Lâm Lang lấy điện thoại ra, nói: "Đưa cách liên hệ hệ đi, gửi thêm hồ sơ cá nhâ nữa, tôi sẽ báo lên trên."
"Đến thời điểm tự nhiên sẽ có người liên hệ cậu."
Trần Hạo vội vàng dùng điện thoại thêm liên hệ của Lý Lâm Lang.
Nhìn lý lịch các nhân Trần Hạo gửi tới, Lý Lâm Lang tiện tay gửi đi, đại khái nói rõ chút tình huống, sau đó liền đặt điện thoại xuống.
"Được rồi, tôi đã gửi hồ sơ của cậu đi rồi. Mau ăn đi, nồi lẩu sắp lạnh rồi."
Trần Hạo nghe vậy, đang muốn hỏi tiếp về chuyện hiệp nghị nhưng vừa định đặt câu hỏi, liền bị Lý Lâm Lang ngăn lại.
"Được rồi, chuyện gì nói được cũng đã nói với cậu rồi."
"Còn lại thì sau khi cậu ký hiệp nghị rồi tính tiếp!"
Lý Lâm Lang gắp một miếng huyết đã được nhúng trong nồi lẩu từ lâu, đặt vào dĩa mình.
"Vậy tôi có thể biết là ký hiệp nghị với ai không?" Trần Hạo vừa cười vừa nói.
Lý Lâm Lang nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nói: "Hội liên hiệp viện bảo tàng Viêm Hạ."