Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 26

Chương 26: Tiểu thân và đại thân.
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Tiểu nhân sâm ho một tiếng, dè dặt nói: "Vậy có thể hầu hạ ta thoải mái không?"
Tiêu Dực: "Dục tiên dục tử!"
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, hung hăng đánh hắn một cái, thấp giọng mắng: "Đại lưu manh!"
"Vậy ngươi có muốn thuận tiện đem đại lưu manh trói đi luôn không?" Tiêu Dực giữ chặt eo y.
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, không nói lời nào.
"Hửm?" Tiêu Dực tiến lại gần hơn, nói thầm bên tai người ta.
Người kia nói chuyện đem hơi thở thổi lên tai làm Thẩm Lưu Quang có chút đứng không vững, nắm lấy tay hắn, đỏ mặt nói: "Miễn cưỡng trói đi."
"Thuận tiện đem đám mặt trắng kia bán đi hết." Đại lưu manh được voi đòi tiên.
Thẩm Lưu Quang hắng giọng: "Vậy thì phải nhìn biểu hiện của ngươi rồi."
Tiêu Dực cắn lấy vành tai y: " Vậy như thế nào mới tính là biểu hiện tốt?"
"Đầu tiên..." cảm giác tê dại truyền thẳng vào người, Thẩm Lưu Quang cả người đứng không vững, cắn môi mới miễn cưỡng nói ra lời: "Không được cắn tai ta..."
Tiêu Dực cuối cùng cũng bỏ qua cho y, chuyển qua hôn lên má.
Thẩm Lưu Quang hô một tiếng, đỏ mặt: "Trước tiên không được hôn, ngươi có muốn bị ta trói lại hay không!"
Tiêu Dực mổ lên miệng y một chút, trong mắt đầy ý cười: "Đương nhiên muốn."
"Nghe đây." Thẩm Lưu Quang hắng giọng, nghiêm túc nói: "Ngươi phải đảm bảo chăn trên giường thời thời khắc khắc đều phải ấm áp, còn phải chú ý đến tâm tình biến hóa vi diệu của ta, phải thường xuyên khen ta, không được chê ta."
"Cái này đơn giản." Dung Vương điện hạ nói xong lại đi sờ eo người ta, khoác loác không biết ngượng nói: "Còn nữa không?"
"..." Thẩm Lưu Quang nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, mới bĩu môi nói: "Mỗi ngày tiểu thân một lần, ba ngày đại thân một lần."
Dung Vương điện hạ cũng nghiêm túc nhớ, sau đó hỏi: "Cái gì là tiểu thân? Cái gì là đại thân?"
Tiểu nhân sâm nhanh chóng mổ một cái lên khóe môi hắn: "Đây là tiểu thân nè."
Tiêu Dực cong khóe miệng, dịch người lại gần một chút: "Đại thân đâu?"
Thẩm Lưu Quang dứt khoát đưa tay vòng lên cổ hắn, ngậm lấy cánh môi, đầu lưỡi linh hoạt đi vào một chút, làm mẫu cho người ta xong liền lập tức rụt lại, xấu hổ đến mức đôi mắt hiện lên một tầng sương mờ, âm thanh thấp đến cơ hồ không nghe được: "Đây là đại thân."
Red: Thật ra Red không thích dùng từ "thân" này chút nào =]] nhưng edit ra thì 1 là dài dòng, 2 thì thô lắm mất hay. Tiểu thân dịch là hôn nhẹ nghe cute, nhưng đại thân dịch là hôn mạnh, hôn nặng gì đó thì kì quá =]]]]] không thì thân mật nhẹ nhàng với thân mật mãnh liệt gì đó cũng rất dài dòng. Red vs Gián bàn đoạn này cừi ị =]]]]]
Tiêu Dực bị y trêu chọc đến có chút không chịu nổi, cố định cổ y lại, làm cho người ta thấy cái gì mới là đại thân.
Tiểu nhân sâm bị hôn đến dục tiên dục tử muốn tắt thở đến nơi. Cuối cùng trưng ra cái mũi hồng hồng đá Dung Vương điện hạ đi viết kiểm điểm.
Tiêu Dực ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cầm giấy múa bút thành văn.
Tiểu nhân sâm sửa sang lại quần áo, thò đầu nhìn thoáng qua thì lập tức bị tốc độ viết chữ của hắn làm cho kinh hãi.
Dung Vương điện hạ hạ bút như rồng bay phượng múa, cố ý khoe khoang tài văn chương của mình trước mặt y.
Thẩm Lưu Quang liền thay đổi chủ ý: "Viết tám trang."
"Hả?" Tiêu Dực dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn y. Vốn định biểu đạt sự sám hối nhưng tầm mắt không nhịn được mà chuyển đến bờ môi có chút sưng kia, cổ họng liền căng thẳng.
Tiểu nhân sâm: "Mười trang."
Dung Vương điện hạ: "..."
Tiểu nhân sâm phồng má, thở phì phò nói: "Ngươi đừng hòng làm biếng, cùng đừng qua loa lấy lệ, lần này ta sẽ thật sự nghiêm túc kiểm tra, nếu như có câu nào lặp lại, ta------"
"Hửm?" Tiêu Dực nhìn y, đôi mắt lộ ý cười, cả người đẹp như thần tiên.
Thẩm Lưu Quang ngây ngốc nhìn, trái tim nhỏ nhảy bùm bùm, một hồi sau mới hung dữ nói: "Buổi tốt sẽ thu thập ngươi!"
Tiêu Dực gác bút, khóe miệng nâng lên.
Tiểu nhân sâm đỏ mặt: "Không được cười!"
"Còn có thể như vậy sao?" Tiêu Dực nói xong giơ tay bóp mũi y: "Thật bá đạo."
"Lại nữa." Tiểu nhân sâm ồm ồm nói: "Không được cười!"
Dung Vương điện hạ: "Tại sao?"
Thẩm Lưu Quang im lặng nửa ngày, mặt phồng đến đỏ bừng, sau một hồi mới nghĩ ra được lời giải thích, hung dữ nói" "Dù sao cũng không được cười với người khác như vậy!"
Tiêu Dực nhẹ nhàng vuốt ve vành tai y, thấp giọng nói: "Vậy có thể làm thế này với người khác không?"
Thẩm Lưu Quang không hề nghĩ ngợi mà buột miệng thốt ra: "Đương nhiên không được!"
Tiêu Dực nhịn cười, lẳng lặng nhìn y.
"Không được nhìn ta!" Tiểu nhân sâm có chút mất tự nhiên, đưa tay che mắt hắn lại.
Dung Vương điện hạ cười khẽ, cũng không đùa y nữa, cúi đầu ngoan ngoãn viết bản kiểm điểm.
"Cái đó," Thẩm Lưu Quang hắng giọng nói: "Ngươi cứ từ từ viết đi, không cho phép qua loa lấy lệ."
Tiêu Dực lại viết được một hàng nhanh như bay: "Vương phi không ở lại giám sát đôn đốc sao?"
"Ừm." Thẩm Lưu Quang bĩu môi một cái, mất tự nhiên nói: "Ta ra ngoài sân hóng gió một chút."
Tiêu Dực ngẩng đầu, gõ lên đầu y một cái: "Đừng chạy lung tung, mau trở lại."
"Ừm." Thẩm Lưu Quang ôm hắn hôn một cái rồi nhanh chân chạy đi.
Cửa phòng bếp, Vương phi chuẩn mực ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm giác mình thật tốt.
Kỳ thật ta cực kỳ hiền tuệ nha.
Trong phòng bếp, trù sư (đầu bếp) đang đùa bỡn con dao trên tay đến trời bay tán loạn, hoa cả mắt, từng lát củ cải rơi xuống chồng lên nhau, miếng nào cũng long lanh óng ánh.
"Thật lợi hại." Thẩm Lưu Quang ngây ngốc nhìn, không nhịn được mà khen ngợi.
Trù sư lớn tuổi nghe được, nhìn về phía y, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt lập tức đoán được thân phận của người, cung kính nói: "Công tử đến nơi này có gì phân phó?"
"Không có việc gì." Thẩm Lưu Quang vội vã lắc đầu: "Không cần câu nệ, ta chỉ đến nhìn thôi."
Trù sư gật đầu, lại tiếp tục đùa bỡn với con dao trong tay giống như tạp kỹ (làm xiếc), động tác nhanh đến không nhìn kịp.
Lợi hại quá. Thẩm Lưu Quang trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được hỏi: "Khi nào ta mới có thể lợi hại như vậy?"
Trù sư dừng động tác trên tay: "Nếu giống y hệt tiểu nhân thì ít nhất vài chục năm."
Thẩm Lưu Quang nắn nắn ngón tay, một hồi sau nhất quyết từ bỏ, sửa lời nói: "Vậy ngài có thể thu A Dực làm đồ đệ không?"
Dung Vương điện hạ trong phòng viết kiểm điểm không hiểu sao hắt xì một cái.
Trù sư phản ứng một hồi lâu A Dực là ai, sau đó mới kinh hoảng thất thố nói: "Tiểu nhân không dám."
Thẩm Lưu Quang: "...Đừng sợ, ta chỉ nói vậy thôi."
"Ta muốn làm cho A Dực một chút canh tẩm bổ." Thẩm Lưu Quang sợ trù sư không được tự nhiên nên chủ động giải thích.
"Loại việc nặng này cứ để tiểu nhân làm đi." Trù sư nhìn y có dáng vẻ muốn tự mình động thủ, vội nói: "Công tử đứng một bên nhìn là được rồi."
Thẩm Lưu Quang: "...Cũng được."
Cái này là dược liệu sao? Thẩm Lưu Quang chống cằm, chỉ chỉ cái mấy hạt màu đen đen, thỉnh giáo: "Đây là cái gì vậy?"
Trù sư cung kính nói: "Sâu phơi khô."
Thẩm Lưu Quang biến sắc, rụt ngón tay về nhanh như chớp.
"Công tử đừng sợ." Trù sư cười nói: "Cái này có thể làm thuốc cường thân kiện thể, hiệu quả rất tốt."
Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái, lại nghiêm túc chỉ vào cái hạt đen nhỏ nhỏ đó: "Cần nhiều sâu này hơn một chút."
Dung Vương điện hạ viết kiểm điểm trong phòng lại hắt xì một cái.
Người trước mắt bộ dạng ngoan ngoãn, trắng nõn sạch sẽ, ôn hòa lễ độ, nhìn qua chẳng có chút phách lối nào. Trù sư đối với người này có ấn tượng rất tốt, nói chuyện cũng cẩn thận hơn nhiều.
Cái nồi lớn trên bếp đang ùng ục sôi, Thẩm Lưu Quang ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm quạt cẩn thận quạt lửa.
"Thật ra Vương gia cũng không dễ dàng gì..." Trù sư dừng một chút, không tiếp tục nói hết.
Thẩm Lưu Quang bĩu môi một cái, trong đầu nghĩ hắn thế mà mỗi ngày đều sung sướng muốn chết.
"Tiểu nhân ở phủ này cũng được mười năm." trù sư thở dài, cảm khái nói: "Tuy bên ngoài nói Vương gia ham mê sắc đẹp nhưng kỳ thật bên người chưa từng có bất kỳ ai."
Khóe mắt Thẩm Lưu Quang cong lên, nhịn không được muốn đem tất cả thứ tốt cho người ta.
"Có thuốc gì bổ thân thể không?", Thẩm Lưu Quang trong mắt đều phát sáng lên: "Đều mang hết ra đây."
Trù sư ho khan hai tiếng: "Thật ra nhiều dược quá đối với cơ thể không tốt, bồi bổ quá mức dễ làm tổn hại với cơ thể."
Thẩm Lưu Quang chớp mắt mấy cái: "Là như vậy hả..."
Trù sư gật đầu một cái, nói: "Công tử không bồi Vương gia sao?"
"Hắn ngốc ở trong phòng rồi." Thẩm Lưu Quang nhìn chằm chằm ngọn lửa, mở miệng nói: "Không tiện ra ngoài."
Trù sư chấn động một trận: "Vương gia không tiện ra khỏi phòng?"
Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái, thời gian này chắc còn đang viết kiểm điểm rồi.
Trù sư run tay một cái làm rớt một nùi muối xuống nồi, hoảng sợ nhìn người nhu nhược trước mắt kia.
Thẩm Lưu Quang không hiểu gì hết: "Làm sao vậy?"
Dù sao cũng là người trải qua nhiều sự đời, trù sư suy nghĩ một chút liền biết chuyện gì xảy ra, cười gượng nói: "Công tử uy vũ!"
Thẩm Lưu Quang bĩu môi nói: "Ai bảo hắn không nghe lời."
"Dù vậy vẫn phải tiết chế một chút." Suy đoán trong nội tâm trù sư càng thêm chắc chắn, ho nhẹ một tiếng.
Nhìn xem làm thành cái gì rồi...
"Mạo muội hỏi nhỏ một câu." Trù sư già lo lắng cho thân thể của Vương gia, không nhịn được nói: "Vương gia cùng công tử đại khái là mấy lần?"
Sợ y mất tự nhiên, trù sư vội vàng giải thích: "Tiểu nhân có biết một chút y thuật, nếu biết rõ thì bốc thuốc tốt hơn."
Bao nhiêu lần hả...
Tên Tiêu Dực hỗn đản lúc nào cũng ôm mình hôn hôn, Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ít nhất mười lần."
Thân thể trù sư già lắc lư một cái, trợn to hai mắt, từ xưa đến nay chưa bao giờ hoảng sợ đến vậy nói: "Mười, mười lần?"
"Ừm." Thẩm Lưu Quang khuấy khuấy nồi canh, bĩu môi nói: "Có lúc ăn cơm cũng sắp đến gần, nếu nghiêm túc tính toán thì không chỉ mười lần."
Cả người trù sư đều không tốt, trong đầu ầm ầm vang lên, cảm thấy mình già thật rồi.
Thẩm Lưu Quang mê mang nói: "Làm sao vậy?"
"Không thể nào...", trù sư gian nan mở miệng: "Người trẻ tuổi đúng là... tràn đầy tinh lực."
Thẩm Lưu Quang ngửi nước thuốc, trong đầu nghĩ, sao phản ứng lại lớn như vậy?"
Trù sư cười gượng nói: "Bất quá vì thân thể của Vương gia, công tử nên tiết chế một chút."
Hôn hôn mà cũng không tốt với cơ thể sao? Thẩm Lưu Quang có chút khiếp sợ, khó trách mỗi lần hôn xong, chân y đều mềm đi.
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, thấp giọng nói: "Tên ma bệnh khốn khiếp, động một chút liền dính tới, không biết nặng nhẹ..."
Thính lực của trù sư vẫn tốt, đang bổ não dáng vẻ Vương gia ở trên giường cầu hoan, cả người run lên, bệnh thấp khớp cơ hồ muốn tái phát.
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Lần sau ta nhất định sẽ đẩy hắn ra."
"Công tử anh minh." Trù sư cười gật đầu một cái, ôm hy vọng lớn vào người này.
Thẩm Lưu Quang mắt nhìn về phía trước, nghiêm túc nói: "Một ngày không thể vượt quá năm lần."
Trù sư: "..." Năm lần cũng là rất nhiều nha.
Thẩm Lưu Quang nhìn hắn: "Sao biểu cảm của ngươi lại kỳ quái như vậy?"
Thôi thôi, trù sư già lắc đầu một cái, tâm tình phức tạp tăng thêm thật nhiều đồ bổ.
Thẩm Lưu Quang nhìn thuốc đen thui, nhướng mày một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Có phải rất đắng không?"
"Dĩ nhiên là đắng." trù sư giải thích: "Đã là thuốc đều có ba phần độc."
Thẩm Lưu Quang suy tư một phen, nghiêm túc nói: "Thêm chút đường đi, như vậy sẽ không đắng lắm."
"Công tử đối với Vương gia thật tốt." Trù sư ha ha cười.
Thẩm Lưu Quang có chút ngượng ngùng: "A Dực vừa mới khen ta nha..."
Rất nhanh, thuốc liền nấu xong. Thẩm Lưu Quang nhắm mắt lại ngửi ngửi, vẫn là thấy đắng, liền bỏ thêm một chút đường.
Cùng lúc đó, Dung Vương điện hạ trong phòng đã viết đủ tám trang kiểm điểm, lật tờ giấy, tiếp tục viết trang thứ chín, cả người đầy hạnh phúc trong đau khổ.
Hết chương 26

Bình Luận (0)
Comment