Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 27

Chương 27: Thẩm Lưu Quang thật xấu
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Tiêu Dực ngoan ngoãn giao cho Tiểu nhân sâm mười trang kiểm điểm.
Thẩm Lưu Quang lật từng tờ từng tờ một, biểu tình khi thì bình thản, khi thì ngưng trọng, tựa như đang rất nghiêm túc mà xem xét vậy.
"Tốt lắm." Tiểu nhân sâm nhanh chóng xem xong, hai tay chắp sau lưng, chỉ điểm người như thật: "Có tiến bộ rất nhiều, nên không ngừng cố gắng."
Dung Vương điện hạ một bên đáp ứng, một bên rất tâm cơ mà xoa xoa đốt ngón tay hơi đỏ, sau đó làm bộ như vô ý động động mấy ngón tay.
Thẩm Lưu Quang quả nhiên chú ý đến đốt ngón tay đã đỏ lên kia, không nói gì kéo qua nhìn một cái, sau đó thì ngẩn người.
Tay bị mài thành như vầy, nhìn một cái là biết đã rất nghiêm túc bán mạng mà viết kiểm điểm. Dung Vương điện hạ đang chờ người kia đỏ mắt nhào vào lòng mình.
"Ngươi không biết làm biếng một chút sao!" Tiểu nhân sâm kích động, nhẹ nhàng vuốt ngón tay hắn, sợ động mạnh sẽ làm người đau.
Tiêu Dực không biết xấu hổ nói: "Ai mà không biết Dung Vương điện hạ rất thành thật?"
"Im miệng!", Tiểu nhân sâm kéo tay hắn đưa lên miệng thổi thổi: "Có đau không?"
Dung Vương điện hạ hoàn toàn không biết cái gì gọi là thu được kết quả tốt rồi thì nên thu tay lại, chân mày hơi nhíu lại: "Đau."
"Đáng đời!", Thẩm Lưu Quang mắng người, đến gần hôn nhẹ lên đầu ngón tay hắn, buồn bực nói: "Viết kỹ như vậy để làm gì?"
Đồ ngốc, sao lại không lười một chút! Ta cũng không thể kiểm tra chính xác từng câu từng chữ của ngươi được!
Tiêu Dực cúi đầu nhìn y, cười khẽ: "Viết đàng hoàng cũng không được sao?"
"Ừm.", Thẩm Lưu Quang gõ đầu hắn, hung dữ nói: "Bắt ngươi viết, ngươi liền viết một lèo như vậy hả?"
Dung Vương điện hạ: "Ta đánh không lại ngươi."
"...", Thẩm Lưu Quang nhướng mày: "Ý ngươi là ta rất hung dữ?"
Tiêu Dực rất thức thời nói: "Không dữ."
Vốn là không dữ chút nào mà. Thẩm Lưu Quang bĩu môi một cái rồi phồng má dè dặt thổi thổi ngón tay cho hắn.
Tiêu Dực nhìn bộ dạng nghiêm túc của y, đáy mắt đầy ý cười. Đầu ngón tay khẽ động một cái là có thể chạm đến cánh môi mềm mại của người kia.
Vì vậy Dung Vương điện hạ luôn cố ý nhúc nhích ngón tay một chút, nhẹ nhàng chạm vào môi y, làm không biết mệt.
"Tốt rồi.", Thẩm Lưu Quang hơi tách ra một chút, vô tình đánh rớt cái tay không an phận kia: "Hết đỏ rồi."
Tiêu Dực có chút hối hận, vì sao lúc nãy không sờ nhiều hơn một hồi, lại dùng sức hơn một tẹo.
"Đồ ngốc, không biết lười một chút sao!", Thẩm Lưu Quang hận rèn sắt không thành thép, dạy dỗ hắn: "Ta cũng sẽ không thể nghiêm túc xem được, cho nên ngươi viết ẩu viết ít một chút, khoảng cách chữ lớn một chút, tốt nhất là một tờ viết ba chữ thôi, như vậy cuối cũng sẽ viết có ba mươi chữ thôi, sẽ không mệt mỏi như bây giờ."
Tiêu Dực nhịn cười, đem người ôm vào ngực: "Như vậy ngươi sẽ không đánh ta?"
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc: "Đương nhiên sẽ!"
Tiêu Dực cười khẽ rồi mổ lên môi y.
Thẩm Lưu Quang đưa tay đẩy mặt hắn đến biến dạng, hung dữ uy hiếp: "Cho nên một trang ngươi phải viết đủ mười chữ!"
Nếu thật sự chỉ viết ba chữ ta cho ngươi biết tay!
Tiêu Dực cọ lên mũi y, nhỏ giọng thương lượng: "Có thể không viết không?"
"Cũng được." Tiểu nhân sâm rất anh minh, chậm rãi nói: "Chờ lát nữa phân phó A Trực đi mua một cái bàn giặt quần áo bằng gỗ lê thật to."
Dung Vương điện hạ tỉnh táo nói: "Không cần, bổn vương vẫn tương đối thích chơi chữ hơn."
"Vương gia không cần miễn cưỡng chính mình." Tiểu nhân sâm tựa trán mình đối diện người kia, đùa dai mà nhẹ nhàng cụng cụng.
"Không miễn cưỡng." Dung Vương điện hạ dối trá nói: "Ngày nào không viết kiểm điểm thì cả người ta sẽ không thoải mái.'
"Ừm." Thẩm Lưu Quang nhịn cười đến mặt ửng hồng: "Tiêu công tử thật khác người."
Tiêu Dực hung hăng hôn lên môi y.
"Ài!", Thẩm Lưu Quang chu môi, đột nhiên tiến tới bên tai hắn, thấp giọng nói": "Lần sau viết tầm hai trang, sau đó ngươi nói hai ba câu hay ho với ta, lừa gạt một chút cho qua chuyện đi."
Tiêu Dực mắt cười híp mắt "Ừ" một tiếng.
"Nếu ta hung dữ với ngươi...", âm thanh bên tai ngày càng thấp: "Ngươi có thể cù lét ta, đồ ngốc này..."
Tiêu Dực im lặng nhìn y, muốn đem người này in sâu vào đáy mắt.
"Đừng hiểu nhầm!", mặt Tiểu nhân sâm đỏ lên, mất tự nhiên nhìn lên bản kiểm điểm: "Chẳng qua là ta đau lòng giấy mực thôi."
Tiêu Dực nhẹ nhàng sờ gò má y, thuận theo nói: "Đừng lo, chữ của bổn vương còn có thể đổi được chút bạc."
"Đã viết cho ta" Tiểu nhân sâm nhíu mày chất vấn: "Còn muốn để cho ai nhìn?"
"Ừm, viết cho một mình ngươi nhìn.", ý cười trong mắt Tiêu Dực càng đậm hơn, xoa xoa đầu y: "Lúc nãy đi vào cầm cái gì trên tay vậy?"
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Vừa nãy ta vào phòng bếp thì nhìn thấy có canh bổ thân thể nên thuận đường mang cho ngươi một chén."
Tiêu Dực nhìn y.
Thẩm Lưu Quang hắng giọng, nhanh chóng bổ sung: "Này là còn dư lại!"
Vừa lúc, thuận tiện, lại còn dư lại. Có thể tự xem là vô cùng cơ trí.
Trong lòng Tiêu Dực ấm áp, đặt cằm lên bả vai của y, nhẹ giọng nói: "Vương phi thật hiền tuệ."
Thẩm Lưu Quang bĩu môi, mặt khinh bỉ: "Trù sư là Vương phi của ngươi?"
Tiêu Dực nín cười: "Đương nhiên là người đang nằm trong lòng này."
"Vậy thì thật đáng tiếc." Thẩm Lưu Quang hắng giọng nói, chọt eo hắn: "Người đang nằm trong lòng ngươi chẳng hiền tuệ một chút nào."
Tiêu Dực tỉnh táo nói: "Thật ra thì bổn vương cũng không đặc biệt thích hiền tuệ."
"Bớt đùa giỡn ba hoa đi." Thẩm Lưu Quang giả bộ bình tĩnh chỉ chỉ chén thuốc trên bàn, hắng giọng: "Lão trù sư nhờ ta hỏi ngươi có uống hay không?"
Tiêu Dực thả người, nhìn chén thuốc trông rất kinh khủng trên bàn. Chén thuốc đen thui, còn nổi một tầng vụn vụn màu đen không rõ nguồn gốc lềnh bềnh phía trên.
Tiêu Dực bình tĩnh nhìn đống đen đen kia, có dự cảm bất ổn hỏi: "Đây là cái gì?"
"Ngươi đoán xem?" Thẩm Lưu Quang ngước đầu, con mắt cong cong.
Dung Vương điện hạ ngây thơ nói: "Hạt mè?"
"Đồ ngốc!", Thẩm Lưu Quang gõ lên đầu hắn, nghiêm túc nói: "Đây là con sâu!"
Tiêu Dực: "..."
Một hồi lâu sau, Tiêu Dực gian nan mở miệng: "Vương phi có phải còn đang tức giận hay không?"
Thẩm Lưu Quang nhíu mày: "Ý ngươi là sao?"
"Không có gì." Tiêu Dực tự an ủi mình đó là hạt mè, kiên cường bưng cái bát sứ lên.
Sau khi uống một ngụm, nhất thời mặt đen như đất, lòng xám như tro tàn. Dung Vương điện hạ ở trong lòng ba giây chỉnh đốn lại biểu tình của mình để không làm tổn thương lòng tự ái của vật nhỏ.
Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: "A Dực?"
Tiêu Dực nuốt vài lần mới nuốt xuống được, ho khan hai tiếng: "Ngọt?"
Thẩm Lưu Quang gật đầu một cái, trong mắt đầy mong đợi: "Uống ngon không?"
"Ừm." Dung Vương điện hạ gật đầu một cách chân thành, kín đáo nói: "Vậy sao lại loáng thoáng có vị cay?"
"Đúng vậy!" Thẩm Lưu Quang có chút xấu hổ: "Sợ vị không ngon, ta thả thêm chút bột tiêu cay."
Dung Vương điện hạ tán thưởng nhìn y, sau đó lòng như giá rét uống ngụm thứ hai thì mặt biến sắc.
Thẩm Lưu Quang nhìn hắn, có chút khẩn trương.
Tiêu Dực tỉnh táo nhổ ra một mảnh thuốc cứng màu nâu nâu, có chút khó hiểu: "Đây là cái gì?"
Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt: "Đại hồi."
(Đại hồi: chúng ta thường gọi là hồi, có hình ngôi sao năm cánh, vị ngọt, cay, tính ấm, là nguyên liệu làm ra bột ngũ vị hương...mô phật)
Dung Vương điện hạ: "..."
Thẩm Lưu Quang giải thích: "Nếu không có thì mùi sẽ rất nhạt nhẽo."
Nếu không phải chính miệng nếm được thì Tiêu Dực sẽ tuyệt đối không bao giờ tin trên cõi đời này còn có vị ngọt ngọt đắng đắng lại thêm chút mặn, chút cay này.
"Vương phi thật hiền tuệ." Tiêu Dực tỉnh táo nhéo nhéo mặt y.
Thẩm Lưu Quang được khen có chút ngượng ngùng, nuốt nước miếng một cái định nếm thử xem rốt cuộc nó ngon như thế nào. Nhưng đó là thuốc cho A Dực nên y không thể làm gì hơn là nhịn xuống, len lén nuốt nước miếng.
Tiêu Dực bị bộ dạng của y chọc cười, cả chén thuốc đen thui này cũng thấy đáng yêu hơn.
Thẩm Lưu Quang dè dặt vân vê vạt áo, thấp giọng nói: "Ta không muốn uống, cho ngươi hết đó."
Mặc dù nhìn một cái là biết uống ngon lắm luôn...Thẩm Lưu Quang len lén nuốt nước miếng cái nữa.
"Nếm thử một chút.", Tiêu Dực múc một muỗng nhỏ đưa đến khóe miệng y: "Bổn vương cũng không uống được nhiều như vậy."
Uống không được nhiều như vậy? Mắt Thẩm Lưu Quang sáng lên: "Có thể cho ta uống vài ngụm không?"
Nếu là ngày thường thì cho ngươi toàn bộ cũng không sao. Nhưng cái chén thuốc mùi vị quỷ dị này thì phàm là người có tố chất tâm lý cường đại mới có thể nuốt trôi được.
Vì vậy Tiêu Dực tốt bụng nói: "Một ngụm thôi."
Keo kiệt muốn chết! Thẩm Lưu Quang hùng hổ nâng chén chuẩn bị làm một miệng thật to.
Tiêu Dực ngăn ngăn nhưng không cản nổi y, đành yên lặng quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Ầy, cây trúc kia lớn lên dáng không tệ.
Một hồi lâu sau, Thẩm Lưu Quang mới phản ứng thật lớn, phồng má, mặt như muốn khóc.
Tiêu Dực không phúc hậu mà bật cười.
Tiểu nhân sâm đá hắn một cái, rưng rưng đem canh trong miệng nuốt xuống một cái ực rồi liều mạng le lưỡi.
Tiêu Dực bưng nước lên đút y uống.
"Sao lại cay như vậy?" Thẩm Lưu Quang vội uống nước, thỉnh thoảng thở gấp, cái mũi hồng hồng, trong mắt toàn là hơi nước.
Tiêu Dực nín cười, uống một ngụm nhỏ tiếp.
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, đẩy đẩy hắn: "Đừng uống."
Tiêu Dực lại uống một ngụm, nghiêm túc đánh giá dư vị một phen, sau đó an ủi: "Ít ra mùi vị cũng không nhạt nhẽo."
Thẩm Lưu Quang cắn môi, đỏ mặt mắng: "Không cho nói chuyện!"
Thẩm Lưu Quang uể oải muốn chết, ôm đầu gối tự vấn về nhân sinh. Ngồi trên băng ghế nhỏ một hồi mà mùi hương tạp vị trong miệng vẫn chưa tan vì thế y dứt khoát ngồi cái ghế cạnh bàn để có thể tùy thời uống nước.
Dư quang quét qua bản kiểm điểm trên bàn, Thẩm Lưu Quang gối đầu lên cánh tay nghiêm túc nhìn một hồi.
Mặc dù xem không hiểu gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sùng bái của y với hắn. Thẩm Lưu Quang vừa nhìn mấy trang giấy, vừa liếc trộm Dung Vương điện hạ đang trải chăn đằng kia, càng nhìn càng thích.
Tiểu nhân sâm trên mặt cười ngây ngô, cưỡng chế bản thân đem tầm mắt nhìn về hướng bản kiểm điểm.
Xem tài văn chương của A Dực nhà ta đi, có thể thi đậu Trạng Nguyên đó nha! Nhìn một chút, Thẩm Lưu Quang đột nhiên phát hiện có điểm là lạ ở chỗ nào. Nghiêm túc nghiên cứu một chút, phát hiện chữ đầu tiên của mỗi dòng hình như có thể ghép thành một câu có nghĩa.
Lời tỏ tình gì chứ....
Thẩm Lưu Quang đó mặt lên, tinh thần lập tức dâng lên cao, ưỡn thẳng sống lưng. Đầu ngón tay nghiêm túc chỉ vào từng chữ cái đầu tiên của mỗi hàng, trong miệng lẩm bẩm: "Thẩm, Lưu, Quang, thật, xấu, là, một, cái, tiểu, béo, tử...."
Red: cừi ị =]]]]]]]]]
Hết chương 27

Bình Luận (0)
Comment