Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 15

[Daddy]Chương 15: Úc Chấp: Cậu thề đi. / Trì Nghiên Tây: Tôi thề.

Bệnh viện tư nhân Tĩnh Vân, một sản nghiệp của Trì gia.

Do phu nhân Trì Minh Qua sáng lập, vốn dĩ chỉ định xây dựng một bệnh viện tư chuyên phục vụ cho người Trì gia, sau này dần mở cửa cho nhân viên của Trì gia, đến nay ngay cả người nhà của nhân viên cũng có thể hưởng ưu đãi khám chữa bệnh tại đây.

Nói một cách giản lược, nếu có mối quan hệ tốt với Trì gia, cuộc đời bạn ở một mức độ nào đó sẽ thuận lợi và hạnh phúc hơn rất nhiều.

Ngoài ra, khoa tim mạch và thần kinh ở đây danh tiếng lẫy lừng, một vài thế gia có quan hệ không tệ với Trì gia nếu có nhu cầu cũng sẽ đến đây chẩn trị.

Trước cổng bệnh viện là bãi đỗ xe chuyên dụng của người nhà họ Trì, Úc Chấp gác cánh tay đang kẹp điếu thuốc cháy dở ra ngoài cửa sổ, ánh mắt u trầm dõi theo tòa bệnh viện trắng toát trước mặt.

Vài ký ức chẳng mấy tốt đẹp từ trong hộp chạy thoát ra, khuấy đảo tâm trí anh, tựa như một con ác quỷ nhe nanh múa vuốt chực chờ kéo anh vào vực thẳm.

Anh giơ tay kéo lơi phần cổ áo sau đang dính chặt vào da, để lộ ra một mảng sẹo.

Tại văn phòng viện trưởng trên tầng mười hai của bệnh viện, Trì Nghiên Tây nhận lấy tách trà từ tay viện trưởng: “Nghe nói con trai của Ngụy viện cũng đã vào bệnh viện, quả là hổ phụ vô khuyển tử.”

Ngụy viện cười hềnh hệch, niềm kiêu hãnh không sao giấu được trên mặt: “Thằng nhóc đó từ nhỏ theo sau đuôi tôi đã thề sau này phải vào bệnh viện chúng ta, cũng coi như là ước mơ thành sự thật.”

Giữa lúc nói chuyện, một alpha trẻ tuổi mặc chiếc áo blouse trắng sạch sẽ tinh tươm, phong thái hăm hở bước vào, trên bảng tên ghi: Bác sĩ thực tập khoa Tuyến thể Ngụy Khải.

“Viện trưởng, đây là báo cáo kiểm tra của Trì tiên sinh.”

“Sao lại là cậu mang đến? Trưởng khoa Phương đâu?” Ngụy viện nhận lấy báo cáo rồi đưa cho Trì Nghiên Tây.

Ngụy Khải tỏ vẻ khó xử, cuối cùng chỉ nói một câu: “Sư phụ đột nhiên có việc gấp.”

Rồi quay sang Trì Nghiên Tây: “Xin lỗi Trì tiên sinh, sư phụ không phải cố ý không tới, về bản báo cáo kiểm tra, tôi có thể giải thích chi tiết cho ngài.”

Trì Nghiên Tây khẽ gật đầu, tỏ ý cho phép.

Ngụy viện: “Nói cho cẩn thận, đừng căng thẳng, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.”

“Viện trưởng yên tâm, chỉ là tuyến thể của Trì tiên sinh quả thực đã phát sinh một vài vấn đề.”

Ánh mắt Trì Nghiên Tây vụt ngẩng lên khỏi bản báo cáo, nhìn thẳng vào Ngụy Khải, nhưng trong mắt cậu không phải là căng thẳng, mà là hân hoan.

Cậu biết ngay mà!

Cậu chắc chắn là có vấn đề rồi! Cậu tuyệt đối không phải vì Úc Chấp mà mất kiểm soát cương lên!

Trời mới biết trước đó cậu đã thấp thỏm đến mức nào, ảo não chán chường ra sao, dẫu sao thì Úc Chấp ngoài việc là một beta, anh ta còn là tình nhân của cô nhỏ.

Tơ tưởng đến tình nhân của cô nhỏ, đùa kiểu gì vậy.

Nhưng cũng may.

Sự thật chứng minh, cậu chỉ là có bệnh mà thôi.

“Cái gì? Cậu chắc chứ?” Ngụy viện còn sốt ruột hơn cả Trì Nghiên Tây, lại tự lẩm bẩm, “Máy móc kiểm tra, máy của bệnh viện đều là loại tối tân nhất, một tháng trước vừa kiểm tra bảo dưỡng, không thể nào sai được, cái này…”

“Nghiên Tây cháu đừng lo, Ngụy Khải mau nói rõ xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Ngụy Khải cầm lấy bản báo cáo, bắt đầu giải thích cho Trì Nghiên Tây.

Ngoài hành lang, Chung Sơn gọi Cao Hãn một tiếng: “Đúng lúc cậu đi mua ít thuốc bỏng đi.”

Ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay Cao Hãn, chỗ bị đầu thuốc lá dí vào đã đóng vảy.

Cao Hãn nhìn thấy vết sẹo này liền nhớ tới gương mặt của gã beta kia, lạnh lùng mà kiêu bạc, nhìn gã như nhìn một con chó.

“Không sao, không cần đâu.”

Chung Sơn vỗ vai gã: “Cậu đừng có chui vào ngõ cụt nữa, hắn ta là lính đánh thuê đấy.”

Một câu nói đã châm ngòi cho Cao Hãn: “Lính đánh thuê thì hay lắm à? Hôm đó tôi không ra tay với hắn thôi, vệ sĩ chúng tôi cũng chẳng phải hạng ngồi không!”

Chung Sơn ấn gã lại: “Sao cậu không hiểu ra nhỉ, hắn ta nhảy dù xuống làm đội trưởng của chúng ta, lẽ nào thật sự chỉ vì hắn là lính đánh thuê?”

Cao Hãn chau mày.

“Từ lúc đến đây hắn chẳng coi ai ra gì, gây ra bao nhiêu là họa mà vẫn bình an vô sự, người ta ấy à, chống lưng cứng lắm đấy.”

Bàn tay Chung Sơn đang đặt trên vai Cao Hãn khẽ siết lại: “Trứng gà như chúng ta đừng có đi chọi với đá tảng như người ta.”

Cao Hãn trầm mặc không nói, nhưng mặt vẫn đầy vẻ bất phục: “Chống lưng của hắn là ai?”

“Với gương mặt đó của hắn, chống lưng có thể là bất cứ ai.”

Hai người nhìn nhau, trong mắt Cao Hãn ngập tràn kinh ngạc và không thể tin nổi, rồi dần chuyển thành ghê tởm, khinh bỉ.

Chung Sơn ra hiệu về phía cửa sổ.

Cao Hãn nhìn sang, ở bãi đỗ xe có một alpha đang đứng cạnh chiếc xe của Úc Chấp, khom lưng nói chuyện.

Gương mặt nhìn nghiêng này, con người này, gã có ấn tượng.

Là tên alpha đã quấn lấy Úc Chấp ở trường đua hôm đó, vết sẹo bỏng trên mu bàn tay dường như lại đau nhói, xem ra hai kẻ đó vẫn câu kết với nhau.

Trì Nghiên Tây từ văn phòng bước ra, hai vệ sĩ lập tức quay về trạng thái làm việc, rời khỏi cửa sổ. Cậu vì hiếu kỳ mà bước tới, vô thức nhìn về phía xe của họ.

Đôi mắt hoa đào trong khoảnh khắc trở nên sắc lẹm.

Cậu không nhìn thấy gã beta trong xe, chỉ thấy được bàn tay gác trên cửa sổ, dưới ánh dương tựa ngọc tựa ngà, thiêng liêng như thể đáng được thờ phụng trong khám Phật.

Alpha kia xòe lòng bàn tay ra bên dưới, rồi thấy ngón tay thon dài kia khẽ gõ nhẹ vào tàn thuốc, tro thuốc lả tả bay xuống tựa như một phần thưởng.

Thần kinh của cậu bị cảnh này châm ngòi, thứ được thờ phụng kia cũng có thể là Hoan Hỉ Phật, chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay là đủ sức xô người ta ngã vào vực thẳm của d*c v*ng trầm luân.

Trì Nghiên Tây hít một hơi thật sâu, nhưng cậu không còn hoảng hốt với suy nghĩ của mình nữa, tất cả chẳng qua chỉ là do tuyến thể bất ổn đang tác quai tác quái. Trước hai mươi ba tuổi, tuyến thể vẫn còn trong chu kỳ phát triển, một vài chỉ số dao động gây ra ảnh hưởng đến cơ thể là chuyện thường tình.

Thông thường uống thuốc một thời gian là có thể ổn định lại.

Chẳng phải là cậu có tâm tư bẩn thỉu gì với Úc Chấp cả.

Chung Tử Kỳ: “Chúng ta thật sự rất có duyên, không ngờ lại gặp nhau lần thứ hai giữa biển người mênh mông.”

Trong một thời gian ngắn mà gặp một người đến hai lần, Úc Chấp thường sẽ cân nhắc đến thân phận, mục đích, mức độ nguy hiểm của đối phương, để phán đoán xem mình có nên giết hắn hay không.

“Lần này, tôi có vinh hạnh được trao đổi phương thức liên lạc với anh không?”

Ánh mắt Úc Chấp rơi xuống chiếc vòng tay màu đen biểu trưng cho thân phận alpha của hắn.

Chung Tử Kỳ để ý, vội nói: “Thân phận không phải vấn đề, dù anh là beta tôi cũng không ghét bỏ đâu, chỉ cần người đó là anh.”

Nụ cười của hắn rất chân thành.

Cao Vũ ngồi ở ghế lái bị lờ đi có chút lo lắng Úc Chấp bị lừa, liếc anh một cái. Chẳng hiểu sao, từ lúc đến bệnh viện, áp suất quanh người anh rõ ràng đã hạ thấp đi nhiều.

Thời gian như bị kéo dài đến vô tận trong sự im lặng của Úc Chấp, có lẽ nhiệt độ mùa hè quá cao đã thiêu đốt tâm trí lẫn cơ thể, khiến Chung Tử Kỳ trong cái nhìn đối diện này lại tự mình đa tình mà nếm ra được mùi vị ái muội.

Nhất là khi Úc Chấp mỉm cười, hắn gần như đã không thể chờ đợi mà muốn hôn lên.

“Thứ sinh vật thấp hèn bị kỳ mẫn cảm cầm tù, mày đang huênh hoang với ai đấy.”

Gã beta thu lại nụ cười châm biếm, ánh nhìn khinh miệt giẫm nát tên alpha đang tự tin ngút trời xuống tận bùn đen.

Lòng tự tôn của Chung Tử Kỳ dính đầy bụi bặm, gương mặt xu nịnh cũng biến thành đen kịt.

Cao Vũ, một alpha bị vạ lây, vô tội chớp chớp mắt.

“Tử Kỳ, sao anh không đợi em mà chạy ra đây thế?” Một omega trang điểm tinh xảo chạy tới ôm lấy cánh tay Chung Tử Kỳ, thuận theo ánh mắt hắn nhìn vào trong xe.

Khi thấy Úc Chấp, omega rõ ràng sững người.

Nắm tay Chung Tử Kỳ siết chặt rồi lại thả lỏng nhiều lần, mồ hôi trong lòng bàn tay làm ướt cả tro thuốc, dính chặt vào đường vân. Hắn thẳng lại cái lưng vốn đang nửa khom.

Vốn tưởng là một chén trà thanh hương nhàn nhạt nên hắn mới giả vờ lịch lãm, không ngờ lại là một ly whisky cay nồng rực lửa.

Ánh mắt hắn càng thêm đậm đặc d*c v*ng chiếm hữu, nhưng ngại có omega ở đây nên không làm gì thêm, ôm eo omega rồi rời đi.

Omega đi ba bước lại ngoái đầu một lần, dò xét nhìn Úc Chấp.

“Tử Kỳ, người đó là ai vậy?”

“Không quen, anh chỉ mượn lửa thôi. À mà, em kiểm tra sao rồi?”

“Ôi… tim thì vẫn vậy thôi, không chú ý một cái là ‘bùm’ một tiếng nổ tung ngay.”

Ánh mắt Úc Chấp dừng lại trên người omega, trông có chút quen mắt, anh đã gặp ở đâu rồi?

Việc anh không nhớ ra là một chuyện rất kỳ lạ, vì tính chất công việc, khả năng nhớ mặt người của anh gần như là nhìn qua không quên.

Cao Vũ đắn đo mãi cuối cùng vẫn mở lời: “Tôi cũng là một alpha nên tôi hiểu trong kỳ mẫn cảm mà không có pheromone của omega vỗ về thì khó chịu đến mức nào. Tuy ban đầu có thể tình yêu vượt qua vạn khó, nhưng thời gian bên nhau lâu dần, sự mới mẻ và nồng nhiệt sẽ phai nhạt, chỉ có sự khó chịu này là lần sau lại càng sâu sắc hơn lần trước, sẽ từ ‘vì em anh nguyện chịu đựng’ biến thành ‘vì em mà anh mới phải chịu đựng’, omega cũng vậy. Cho nên cá nhân tôi đề nghị, sau này đội trưởng chọn bạn đời trăm năm thì vẫn nên chọn cùng giới tính là tốt nhất.”

Nói xong Cao Vũ lại bồi thêm một câu: “Mong anh đừng thấy tôi lải nhải, tính tôi nó hơi hay lo chuyện bao đồng.”

Khi gã nghĩ rằng Úc Chấp sẽ không đáp lời, Úc Chấp lại nói một câu: “Tính cách của cậu và em trai cậu rất khác nhau.”

Cao Vũ cười: “Bọn tôi đã giống nhau như đúc rồi, tính cách mà còn giống nữa thì sẽ bị trò ‘Tiêu Tiêu Lạc’ xóa sổ mất.”

Một câu tự cho là hài hước.

Úc Chấp: “Tiêu Tiêu Lạc là cái gì?”

Cao Vũ ngẫm lại một chút, à, đối phương là người nước ngoài.

Thế là trong điện thoại của Úc Chấp xuất hiện ứng dụng game đầu tiên.

Trên đường về, Trì Nghiên Tây nhận được điện thoại của Cổ Tấn Đình: “Kết quả kiểm tra thế nào?”

“Vấn đề nhỏ thôi.”

“Phương Hạo nói vậy à?”

“Ngụy Khải.”

“Sao lại là cậu ta?”

Trì Nghiên Tây nhìn cảnh vật biến đổi không ngừng ngoài cửa sổ: “Một vài trò đấu đá thôi.”

Ngụy Khải vào bệnh viện lúc này, đợi đến khi Ngụy viện về hưu, nếu cậu ta biểu hiện xuất sắc thì vừa hay có thể tiếp quản, đối thủ cạnh tranh duy nhất là Phương Hạo. Nhớ lại cảnh tượng trong văn phòng, là cố ý để Ngụy Khải lộ mặt trước mình, một trò vặt vãnh rất dễ thấy.

Nhưng cậu không quan tâm, chẳng qua chỉ là vài màn tranh đấu của kẻ dưới, với cậu mà nói thì vô thưởng vô phạt, không đáng để cậu bận tâm cũng không cần thiết phải nói toạc ra. Thứ cậu cần chỉ là sự phục vụ tận tâm tận lực mà thôi.

Cổ Tấn Đình hiển nhiên cũng có suy nghĩ này nên không hỏi thêm: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”

“Đương nhiên là trả thù hắn rồi, tôi đã quyết, tôi sẽ đi học quyền cước, tôi phải đánh bại hắn một cách tàn nhẫn trên phương diện vũ lực mà hắn tự phụ nhất.”

Alpha ngây thơ mài quyền rèn sức, nhắm thẳng vào Úc Chấp.

Cổ Tấn Đình đề nghị: “Đã học quyền cước thì chi bằng học ngay từ hắn. Hắn dạy cậu tự nhiên sẽ dạy theo thói quen của mình, đợi cậu học thành tài thì cũng đã nắm rõ đường đi nước bước của hắn, đúng câu gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Trì Nghiên Tây cảm thấy hắn nói rất có lý.

Vậy nên sau khi Úc Chấp về nhà, trò “Tiêu Tiêu Lạc” còn chưa qua được cửa thứ mười đã bị Trì Nghiên Tây gọi đến biệt thự.

Phòng phụ bên trái biệt thự là phòng tập thể hình của cậu, đủ loại thiết bị, cửa sổ sát đất chống nhìn trộm không một hạt bụi, bể bơi trong nhà thông thẳng ra ngoài trời, một màu xanh biếc khiến người ta ngỡ như nhìn thấy cả đại dương.

“Từ hôm nay, anh dạy tôi đánh quyền.”

Alpha tùy hứng phát ngôn, nhưng beta lại chẳng phải người cha nuông chiều cậu.

Úc Chấp đi tới ngồi xuống máy tập đẩy ngực, đôi chân tao nhã bắt chéo, alpha mặc áo ba lỗ màu đen, quần đùi thể thao viền đỏ, băng đô băng cổ tay đầy đủ, toàn thân toát ra hơi thở thanh xuân căng tràn sức sống.

Thân hình luyện tập không tệ, dày dặn hơn cơ bắp mỏng nhưng còn xa mới đến mức khoa trương.

Có thể gọi là tiêu chuẩn.

Một bộ dạng tiêu chuẩn của kẻ thùng rỗng kêu to.

“Chỗ các người có một trò rất thú vị gọi là thành ngữ tiếp nối. Nhưng tôi là người nước ngoài nên không giỏi đến vậy, chúng ta chơi trò đơn giản hơn, tôi nói hai chữ đầu của thành ngữ, cậu nói hai chữ sau.”

Dù hành động này của anh rất đột ngột, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói nhiều lời đến vậy, Trì Nghiên Tây có cảm giác được sủng mà sợ.

Hắn ta lại muốn chơi trò chơi với mình!

Cậu nhất thời quên mất mục đích của mình, kéo quả bóng đàn hồi bên cạnh lại rồi ngồi lên, năng động nhún nhẹ từng cái: “Được thôi, anh nói đi.”

Úc Chấp: “Bạch nhật.” (Ban ngày)

Trì Nghiên Tây vừa nghe đã thấy dễ như trở bàn tay, kiêu hãnh tiếp lời: “Tác mộng.” (Nằm mơ)

“Dị tưởng.” (Ý nghĩ kỳ lạ)

“Thiên khai~” (Trên trời rơi xuống)

“Si tâm.” (Lòng si mê)

“Vọng…” (Ảo tưởng)

Trì Nghiên Tây đột ngột im bặt, đôi mắt hoa đào trừng trừng nhìn Úc Chấp, lúc này mới muộn màng nhận ra mấy từ này căn bản là đang chế giễu cậu!

Tên beta này lòng dạ xấu xa cực kỳ!

Cậu đè nén cơn giận, khịt mũi một tiếng: “Anh thấy có thú vị không?”

Úc Chấp cong môi, thỉnh thoảng bắt nạt một con cún ngốc cũng có chút thú vị.

“Anh sợ dạy tôi xong đến lúc đó đánh không lại tôi chứ gì.” Alpha đã biết dùng não.

“Khích tướng với tôi vô dụng.”

Trì Nghiên Tây sốt ruột đứng bật dậy khỏi quả bóng: “Vậy anh nói đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới đồng ý!”

Quả bóng lăn đến trước người Úc Chấp lại bị mũi chân anh đá ngược lại, beta chậm rãi mở lời: “Cậu thề, từ nay về sau sẽ không nhìn trộm phòng của tôi nữa, nếu không thì cậu…”

“Tôi thề từ nay về sau sẽ không nhìn trộm nhà của anh nữa, nếu không tôi là con chó.”

Alpha dứt khoát gọn gàng, có gì to tát đâu, ai thèm nhìn trộm hắn, chẳng phải do pheromone tác quái sao.

Úc Chấp sửa lại cho cậu: “Nếu không thì cậu sẽ bị người ta làm.”

Bình Luận (0)
Comment