Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 16

[Daddy]Chương 16: Alpha trên quả bóng đàn hồi

Phản ứng đờ đẫn của Trì Nghiên Tây nằm trong dự liệu của Úc Chấp. Những alpha cao cao tại thượng cho rằng họ là kẻ chúa tể của thế giới này, là đỉnh của chuỗi thức ăn, đến cả cái mông của họ cũng cao quý không thể xâm phạm.

Chỉ cần nghe thấy những lời thế này thôi cũng đã là một sự sỉ nhục với họ.

Đối với điều này, khóe môi Úc Chấp cong lên một nụ cười châm biếm.

Phòng tập bị nhấn nút im lặng một hồi lâu sau mới có tiếng động, Trì Nghiên Tây vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mông lung, giọng nói bồng bềnh phiêu ra: “Bị ai?”

Phản ứng thứ hai này lại nằm ngoài dự đoán của Úc Chấp, anh có chút hứng thú với tên alpha trước mặt, đây là một câu hỏi hay. Hay ở chỗ tại sao một alpha lại để tâm đến vấn đề này?

Đôi môi mỏng chậm rãi hé mở: “Có lẽ là một alpha giống cậu, cũng có thể là một beta không có pheromone như tôi, biết đâu chừng lại là một omega.”

Anh ngẩng đầu, một lọn tóc dài vắt trên vai trượt xuống trước ngực, lúc này mới phát hiện hôm nay trong tóc anh có cài những sợi chỉ bạc lấp lánh xinh đẹp, dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.

Con ngươi sắc nhạt tựa như muốn nhìn thấu tâm can của alpha: “Cậu muốn ai ch*ch mình nào?”

Giọng điệu gần như dẫn dụ.

Dòng suy nghĩ của alpha bị anh dẫn dắt: “Tôi muốn…”

Im bặt.

Úc Chấp nhướng mày, thân hình đang hơi nghiêng về phía trước lại ngồi thẳng dậy.

Hết vui.

Alpha bừng tỉnh, mặt đỏ bừng, nếu không có Úc Chấp ở đây chắc chắn đã tự cho mình một cái tát. Cậu chột dạ cao giọng: “Tôi nào có nghĩ! Anh đừng có nói bậy! Với lại đây là cái lời thề quái quỷ gì, anh đổi cái khác cho tôi!”

Cậu trừng mắt nhìn gã beta, quả nhiên không phải là beta đứng đắn!

Úc Chấp: “Cậu sợ rồi?”

“Tôi mà sợ á!” Trì Nghiên Tây khịt mũi một tiếng, “Tôi là đang cho anh một cơ hội chiếm hời, đã không biết nắm bắt thì thôi. Được, tôi thề. Tôi, Trì Nghiên Tây, sẽ không nhìn trộm anh qua cửa sổ nữa, nếu không làm được thì sớm muộn gì tôi cũng bị người ta ch*ch!”

Alpha gào rất to.

Lọt vào tai Úc Chấp lại thành: Gâu gâu gâu!

Hai người đã thỏa thuận xong, tiếp theo là vào vấn đề chính.

Trì Nghiên Tây vừa nghĩ đến cảnh tượng mình đánh bại Úc Chấp trong tương lai không xa, khóe miệng vui sướng đến không kìm được. Cậu phải quang minh chính đại đánh bại hắn, rồi gửi ảnh hắn mập mờ với kẻ khác cho cô nhỏ, đá hắn về lại Tam Giác Châu.

Để hắn hoàn toàn đại bại.

Nghĩ đến đây, cậu ác ý hỏi: “Ở Tam Giác Châu của các người, tình nhân của lão đại mà cắm sừng ông ta thì thường có kết cục gì?”

“Chết.”

Úc Chấp trả lời dứt khoát, tuy đáp án chỉ có một nhưng cách chết thì có đến trăm ngàn kiểu, dùng đến mọi thủ đoạn tàn độc nhất.

Trì Nghiên Tây chớp mắt, trong cái vòng tròn của bọn họ, thân phận tình nhân tuy không được lên mặt bàn, nhưng đa số đều có, thường thì làm ầm lên khó coi lắm cũng chỉ là cắt hết tài nguyên của tình nhân, để đối phương không còn gì cả.

Giết thẳng tay thì không đến mức, vì một kẻ tình nhân mà dính vào một vụ án mạng, không đáng.

Cậu lại trừng mắt nhìn Úc Chấp, từ bỏ ý định vạch trần hắn trước mặt cô nhỏ. Cứ giữ hắn ở đây không cho hắn về, lâu dần cô nhỏ sẽ có tình nhân mới.

Đúng, cậu không thể để Úc Chấp rời khỏi Trì gia để quay về Tam Giác Châu!

Cậu phải giữ người này lại ngay dưới mí mắt mình để trông chừng, phòng trường hợp hắn lại lừa gạt cô nhỏ.

Vẻ mặt của alpha tựa như đang xả thân vì nghĩa lớn, tất cả là vì cô nhỏ!

Đã quyết định thì không tiếp tục chủ đề này nữa: “Bắt đầu nhanh đi, chúng ta làm gì trước?”

Úc Chấp đứng dậy: “Tối mai tám giờ chính thức bắt đầu.”

Thấy anh sắp cứ thế mà đi, Trì Nghiên Tây muốn túm anh lại, đùa à, cậu đã chuẩn bị xong cả rồi, đang rất gấp!

Vừa chạm vào cánh tay Úc Chấp đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh liếc qua làm cho khựng lại, nhất thời bước chân loạn xạ mất thăng bằng ngã về phía sau.

Gương mặt xinh đẹp của Úc Chấp trong tầm mắt cậu mỗi lúc một xa dần, gã beta cứ thế nhìn cậu mà hoàn toàn không có ý định giúp.

Cậu sắp chửi thề rồi!

Đôi lúc cậu thật sự nghi ngờ Úc Chấp có biết mình là sếp của anh ta không nữa?

Cơn đau như dự đoán đã không xuất hiện, Trì Nghiên Tây ngã ngửa trên quả bóng đàn hồi, cơ thể theo quả bóng nảy lên nảy xuống, trong chớp mắt đã lăn đến trước người Úc Chấp.

Nghĩ đến việc Úc Chấp lúc nãy hoàn toàn không thèm đỡ mình, Trì Nghiên Tây chẳng buồn đứng dậy, nhanh tay túm lấy Úc Chấp lần nữa, nhất quyết phải kéo được người ngã xuống cậu mới hả giận.

Úc Chấp nhìn tên alpha đang nhe răng trợn mắt, thật quá giống một con chó.

Chỉ trong một thoáng thất thần như vậy, gã beta vốn không bao giờ sơ hở lại thật sự bị tên alpha dùng hết sức bình sinh kéo ngã.

Cái eo thon gầy rắn rỏi sập thẳng vào g*** h** ch*n của alpha, khóa thắt lưng cứng rắn đập trúng vào nơi hiểm yếu nhất của alpha, kẻ gây sự biến thành kẻ xui xẻo, Trì Nghiên Tây đau đến mức kêu thành tiếng.

Cánh tay nổi gân xanh chống bên cạnh đầu Trì Nghiên Tây, chống đỡ lấy chút khoảng cách cuối cùng giữa alpha và beta, mới không xảy ra nụ hôn ngoài ý muốn như trong phim thần tượng.

Úc Chấp chau mày.

Tên alpha này một giây không gây sự là khó chịu.

Lực ngã của anh rất nặng, quả bóng chịu lực càng mạnh thì nảy càng hăng, thêm một lực như vậy nữa quả thực muốn bay lên trời, từng cái một nhấc bổng alpha lên.

Qua lớp vải quần mỏng manh ngày hè, dần dà có thể cảm nhận được đường nét của đối phương.

Cùng với quả bóng không ngừng ép vào nhau.

Alpha vừa bị va chạm mạnh không chịu nổi cú đập này, Trì Nghiên Tây đau đến mức hít khí lạnh liên tục, giơ tay chống lên ngực Úc Chấp: “Cút ra!”

“Là cậu tự tìm lấy.”

Gã beta tàn nhẫn gạt tay alpha ra, rồi lại mạnh bạo đấm một cú lên quả bóng.

Rõ ràng đây là sự trừng phạt của beta dành cho cậu.

Sắc mặt alpha biến đổi, mày sắp xoắn vào nhau, cơ thể mất kiểm soát nảy tưng tưng trên quả bóng, từng cái một đập vào Úc Chấp.

Cảnh tượng trông lại cực kỳ chủ động.

Trì Nghiên Tây bị hành động của Úc Chấp làm cho tức đến hụt hơi: “Anh con mẹ…”

Lời chửi bậy chưa kịp thốt ra, Úc Chấp lại đấm thêm một cú, lần này Trì Nghiên Tây gần như bị nảy bật lên, nhào vào lòng Úc Chấp.

“Đau!”

Alpha mặt mày đau khổ ngã vật trở lại.

Đối diện với đôi mắt sắc nhạt của Úc Chấp, không thấy chút từ bi thương xót nào, anh ta từ trên cao nhìn xuống cậu, đôi môi diễm lệ hé mở.

Anh nói: “Ráng chịu đi.”

Trì Nghiên Tây: …

Đuôi mắt hoa đào của alpha đỏ ửng một mảng, phản ứng của cơ thể không nghe theo đại não, mắt dần dần ươn ướt, ngưng tụ thành một giọt lệ.

Là nước mắt sinh lý do đau.

Chỉ số trên vòng tay vọt lên mức cao nhất, lần này lại không phát ra tiếng báo động. Trì Nghiên Tây cân nhắc đến tình hình bất ổn gần đây của mình nên đã tắt hệ thống cảnh báo để khỏi bị làm phiền đến chết.

Úc Chấp đột nhiên lộ vẻ ngạc nhiên, bàn tay đang chống trên quả bóng đẩy mạnh một cái, mượn lực đứng dậy. Quả bóng bị anh đẩy lùi về phía sau, alpha chật vật ngã lăn ra đất.

Trì Nghiên Tây tức đến mức chẳng còn biết đau, cậu muốn liều mạng với Úc Chấp!

Chưa kịp bò dậy, đôi giày da sáng bóng của Úc Chấp đã xuất hiện trong tầm mắt, cậu ngẩng đầu, đầu tiên là thấy làn khói thuốc bay tới, mùi vị thanh đắng tựa như xuân dược.

Khiến cậu nhất thời quên mất mình định làm gì.

Chỉ thấy bàn tay xinh đẹp kia đưa điếu thuốc ra khỏi môi, rồi búng một cái về phía cậu, đốm lửa ấy tựa như sao băng bay về phía cậu.

Chính xác không lệch một ly, rơi xuống h* th*n của cậu.

Để lại một vệt tro, rơi xuống.

Cái nóng rất nhẹ qua lớp vải khiến thứ đang ngẩng cao kia khẽ run lên.

Lúc này cậu mới nhận ra mình vậy mà đã cương lên.

Mà lúc nãy cậu rõ ràng còn đang kêu đau.

Cậu thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Úc Chấp nữa, nhưng gã beta không vì thế mà buông tha cho cậu.

“Đồ b**n th**.”

Một câu nói ném xuống từ trên cao, đập cho alpha không còn chỗ dung thân.

Cậu muốn giải thích mình không phải, nhưng đợi đến lúc ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng dáng beta đâu nữa. Giữa lúc ngẩng đầu, giọt lệ đã ngưng tụ từ lâu trong mắt chợt trượt xuống.

Trì Nghiên Tây ngẩn ngơ mất mát, một lúc lâu sau mới nhục nhã siết chặt nắm đấm. Cậu không phải, cậu chỉ là bị bệnh một chút, tất cả chuyện này không liên quan đến ý chí của cậu!

Nhà họ Ngụy.

Ngụy Khải vẫn không yên tâm lắm: “Ba, chúng ta ngụy tạo báo cáo kiểm tra của Trì Nghiên Tây thật sự không có vấn đề gì chứ ạ?”

Ngụy Xuân Kiều cầm bản báo cáo thật của Trì Nghiên Tây: “Có vấn đề gì được chứ, các chỉ số của cậu ta đều bình thường. Còn cái tình trạng mà cậu ta mô tả chẳng qua chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, ở tuổi này khí huyết phương cương, không như vậy mới là bất thường.”

Ném bản báo cáo xuống: “Chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ vô thưởng vô phạt, cái lý lịch từng chữa trị cho cậu ta sẽ rất hữu dụng cho con đường thăng tiến của con sau này.”

【Lời tác giả】

Trì Nghiên Tây hùng hồn nói: “Tôi bị bệnh!”

Trì Nghiên Tây khi biết sự thật: “Tôi… không bị bệnh…”

Bình Luận (0)
Comment