Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 17

[Daddy]Chương 17 – Xoa dịu nhịp tim xao động lạ thường

Nửa đêm về sáng, Úc Chấp nhận được tin nhắn của Trì Nghiên Tây. Anh điểm vào xem, là một tờ báo cáo xét nghiệm, trong đó có một chỗ được cố tình khoanh đỏ.

Dòng chữ ghi rõ: Tuyến thể phát triển là nguyên nhân khiến pheromone bất ổn, việc xuất hiện phản ứng sinh lý không thể kiểm soát là hiện tượng bình thường.

Anh liếc mắt sang căn biệt thự đối diện vẫn còn sáng đèn, quả nhiên Alpha đúng là một lũ phế vật.

*

Văn Trí mang bữa sáng tới, nét mày khóa chặt một nỗi ưu tư. Hai ngày nay, những lời đồn thổi ác nghiệt về cậu Úc cứ thế lan ra, mà nhà ăn lại chính là trung tâm trao đổi thông tin quan trọng, cũng là nơi khai sinh của những lời ong tiếng ve. Thân là nhân viên nhà ăn, cô tự nhiên chẳng thể thoát khỏi những lời xì xào ấy.

Lũ người đó biết cậu Úc không đến nhà ăn, bèn càng lúc càng nói quá quắt.

Cô gõ cửa hai tiếng.

Úc Chấp đã chơi game một đêm trời lúc này mới nhận ra trời đã rạng, anh dụi mắt, đặt điện thoại xuống rồi ra mở cửa.

Văn Trí thấy mái tóc Úc Chấp có hơi rối, dưới mắt còn thoáng quầng thâm, đoán rằng anh cũng đã nghe thấy những lời đồn thổi kia nên chẳng được nghỉ ngơi.

“Cậu Úc, cây ngay không sợ chết đứng, cậu rất tốt mà.”

Úc Chấp: ?

Anh nhận lấy bữa sáng: “Cảm ơn.”

Trước khi rời đi, Văn Trí còn làm động tác cổ vũ với anh.

Úc Chấp thầm nghĩ: Quả nhiên, dân đi làm lúc tám giờ sáng chẳng có ai là bình thường cả.

*

Hồi Phong Viện

Bạch Ý Hứa dằn mạnh tách cà phê xuống: “Bọn họ quá đáng lắm rồi!”

Trong đầu cậu ta đã mường tượng ra dáng vẻ tổn thương, sầu não trên gương mặt xinh đẹp của Úc Chấp, nhất định là chực trào nước mắt nhưng vẫn cố nén lại, thật đúng là khiến người ta trông mà thương, không nhịn được muốn ôm gọn anh vào lòng mà vỗ về an ủi!

Trì Vân Tiêu đưa giấy ăn qua: “Lau nước miếng đi.”

Bạch Ý Hứa có chút ngượng ngùng nhận lấy, chỉ có Trì Nghiên Tây là vẫn còn mờ mịt: “Có chuyện gì vậy?”

Lau xong nước miếng, Bạch Ý Hứa phẫn uất nói: “Còn không phải do lũ người đó ghen ăn tức ở với Úc Chấp của tôi sao, cứ ở sau lưng xì xào anh ấy dùng thân thể để leo lên, rồi đem anh ấy ra đùa cợt bậy bạ, đúng là ghê tởm chết đi được!”

Trì Nghiên Tây chau mày, còn có chuyện này sao?

Bạch Ý Hứa đập bàn đứng bật dậy, chấn động khiến chiếc bình hoa tráng men trên bàn chao đảo muốn ngã, may được Trì Vân Tiêu đỡ lấy.

“Không được! Tôi phải đi tìm Úc Chấp ngay! Dù anh ấy có thật sự phải dùng thân thể để đi lên thì chắc chắn cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Tôi hiểu rồi, mỹ cường thảm chính là số mệnh của anh ấy, còn cứu rỗi anh ấy lại là định mệnh của tôi!”

Trì Nghiên Tây vẫn còn một điều chưa thông, bèn hỏi Trì Vân Tiêu: “Hai người không phải sắp đính hôn rồi à?”

Vẻ mặt cậu ra chiều, vị hôn phu của anh vì người khác mà phát rồ lên thế kia anh không quản à.

Trì Vân Tiêu đang lật xem tin tức tài chính, mắt cũng chẳng buồn nhấc lên: “Đúng vậy, nhưng vì chúng tôi chẳng có ý nghĩ gì khác với đối phương, nên đã đạt được thỏa thuận, đôi bên chơi thế nào thì chơi, không can dự vào nhau.”

Trì Nghiên Tây chỉ đáp lại bằng một con số 6.

Bạch Ý Hứa gửi cho Trì Vân Tiêu một nụ hôn gió điệu đàng: “Trên đời này không có đối tượng liên hôn nào tốt hơn anh trai cậu nữa đâu.”

Xoay người định đi, hắn lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, tôi mua đứt Úc Chấp đấy nhé, cậu đừng có mà không đồng ý. Cậu không biết đâu, lần trước tôi tìm anh ấy, anh ấy bảo không được, cả đời này anh ấy chỉ là vệ sĩ của cậu thôi, chỉ bảo vệ một mình cậu thôi.”

Chàng Omega giỏi huyễn tượng cuộc đời thành tiểu thuyết này đã quen thói sửa đổi ký ức một chút để nó thêm phần kịch tính.

Trì Nghiên Tây hoài nghi lỗ tai mình: “Cậu nói cái gì?”

“Anh ấy nói sống là người của cậu, chết là ma của cậu. Tôi đi đây.”

Bạch Ý Hứa hấp tấp chạy đi. Cậu ta nào có tham lam vẻ đẹp của Úc Chấp, chỉ là lòng dạ mềm yếu, muốn cho những sinh linh bé nhỏ đáng thương trên thế gian này một mái ấm, rồi lại săn sóc giúp họ sưởi ấm chăn giường mà thôi.

Úc Chấp vừa mở cửa đã thấy chàng Omega kia với đôi mắt hạnh ngấn lệ: “Anh đừng buồn, có tôi ở đây sẽ không để ai bắt nạt anh đâu. Tôi đã nói chuyện với Nghiên Tây rồi, vì tương lai của anh, cậu ấy bằng lòng nén đau cắt ái để anh được tự do!”

Trước khi đến đây, chị Hồng từng bảo với anh, ngôn ngữ của Đế quốc uyên thâm sâu rộng, nhưng sống cùng chị bao năm như vậy chắc không thành vấn đề.

Giờ thì anh muốn nói với chị Hồng, không, có vấn đề, anh thật sự nghe không hiểu Bạch Ý Hứa đang lải nhải cái gì.

Thấy anh im lặng, Bạch Ý Hứa lau nước mắt: “Anh đừng vì những lời đồn đãi bậy bạ đó mà quá đau lòng, tuy bọn họ nói anh dựa vào việc bán thân để leo lên, nhất là cái gã Ngô Trường Ương còn nói anh một lần hầu hạ mấy người…”

Hắn vừa nói vừa lén lút hành động, định bụng kéo lấy bàn tay nhỏ của Úc Chấp. Thân là một kẻ cuồng tay, hắn thèm thuồng lắm rồi!

Nghe đến cái tên Ngô Trường Ương, Úc Chấp nhớ lại lời Chung Sơn từng nhắc qua, là đội trưởng đội vệ sĩ của Trì Duệ, trước kia cũng là lính đánh thuê ở Tam Giác Châu.

Anh chắp tay sau lưng, tránh khỏi bàn tay của Bạch Ý Hứa.

Bạch Ý Hứa khóc càng thêm chân tình.

Sau khi nắm rõ tình hình và tiễn Bạch Ý Hứa đi, Úc Chấp lại mở game lên chơi.

Năm giờ chiều là giờ cơm tối ở nhà ăn, chưa đầy mười phút đã có không ít người, chủ đề trên mỗi bàn ăn chẳng được đôi ba câu đã lại vòng về Úc Chấp.

Cao Vũ nghe không lọt tai nữa, định đứng dậy thì bị Chung Sơn ngồi đối diện cản lại.

“Đại ca, bọn họ nói quá quắt lắm rồi.”

Trước khi Úc Chấp đến, Chung Sơn vẫn luôn là người dẫn dắt mọi người, nên ai cũng quen miệng gọi anh ta là đại ca.

Chung Sơn: “Miệng mọc trên người khác, quản sao được.”

Anh ta nhìn Cao Vũ vẫn muốn đi tranh cãi một phen mà cảm khái: “Cậu đúng là một người tốt quá mức, cậu ta làm bỏng Hãn Tử mà cậu cũng…”

“Làm bỏng Hãn Hãn? Đại ca, ý anh là sao?”

Chung Sơn sững người một thoáng, rồi làm bộ vỗ vào miệng mình: “Nhìn cái miệng của tôi này, cậu không biết à, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là…”

Úc Chấp còn chưa bước vào nhà ăn đã nghe thấy tiếng ồn ã bên trong.

“Phải tôi nói nhé, hắn ta còn làm lính đánh thuê làm gì, l*m t*nh nhân không sướng hơn à.”

“Mày hiểu cái gì, thân phận lính đánh thuê chơi mới càng k*ch th*ch.”

“Nhưng mà hắn ta một lần hầu sáu người thật á? Chịu nổi không?”

“Hê hê hê, biết đâu người ta thiên phú dị bẩm thì sao~”

Lần đầu tiên đến nhà ăn đã nghe những lời thế này, thật khiến ấn tượng của anh về nơi này giảm đi vài phần.

Khi anh bước đến cửa kính, một bóng người bất ngờ lọt vào mắt anh.

“Các người đang nói gì thế? Hay là nói to lên một chút cho tôi nghe với.” Trì Nghiên Tây từ một cánh cửa khác của nhà ăn bước vào. Nhà ăn vốn đang ồn ào tức thì im phăng phắc, từng người một im lìm bất an đứng dậy.

Bọn họ chưa ngu đến mức nghĩ rằng Trì Nghiên Tây thật sự muốn nghe, dù sao cậu vẫn luôn bênh người nhà, nhưng không ngờ cậu lại bênh đến mức đích thân đến tận nhà ăn chỉ vì một vệ sĩ.

Trì Nghiên Tây hỏi người gần mình nhất: “Ban nãy anh nói Úc Chấp làm sao?”

Người nọ lắp bắp: “Không… không sao ạ.”

Thế là Trì Nghiên Tây lại quay sang hỏi người khác: “Hình như anh cũng nhắc đến Úc Chấp nhỉ, hai người thân nhau lắm à?”

Người kia lắc đầu quầy quậy: “Không thân ạ.”

Alpha lạnh mặt, mùi pheromone Whiskey nồng đậm khiến đám đông cảm thấy cực kỳ khó chịu: “Ở Trì gia mà dám bắt nạt người của Trì Nghiên Tây tôi, các người xem thường tôi đấy à?”

Đám đông cúi gằm mặt, vội nói không dám.

Ánh mắt Úc Chấp dừng lại trên gương mặt trẻ trung, tuấn tú của Alpha. Chuyện có người ra mặt vì mình, anh gần như có thể nói là chưa từng trải nghiệm.

Một cảm xúc không tỏ tường âm ỉ nảy mầm trong lòng.

Anh khẽ đặt tay lên ngực, xoa dịu nhịp tim đập khác lạ.

Anh đã quen với việc tự mình giải quyết vấn đề hơn.

Ngón trỏ cong lại gõ nhẹ lên cửa, trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều ngoảnh về phía cửa.

Chàng Beta mặc sơ mi trắng, quần tây đen đứng ở ngưỡng cửa, mái tóc dài buộc gọn sau gáy, cả người toát lên vẻ sạch sẽ, sảng khoái, thẳng thớm.

Dù phần lớn người ở đây chưa từng gặp, nhưng chỉ một ánh nhìn đã nhận ra đây chính là chàng Beta trong truyền thuyết.

Chẳng vì lẽ gì khác——chỉ vì quá đỗi xinh đẹp.

Phải hình dung vẻ đẹp của chàng Beta này thế nào đây, tựa như đóa hoa yếm thế xa cách, nở trên vách đá, dưới ánh trăng.

Beta cứ thế thong dong dạo bước vào nhà ăn, đoạn rồi ra lệnh.

Anh nói: “Ngô Trường Ương, cút ra đây.”

Bình Luận (0)
Comment