Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 18

[Daddy]Chương 18 – Beta này siêu mạnh

Đám đông xôn xao.

Tuy tiếng tăm điên rồ của chàng Beta đã lan xa, nhưng dù sao mọi người cũng chỉ nghe nói, bụng bảo dạ chắc ít nhiều cũng có phần khoa trương.

Nhưng xem ra bây giờ, anh ta điên hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất là rất ngông cuồng.

Chỉ có Trì Nghiên Tây là không cùng tần số với mọi người, trong đầu toàn là: Sao anh ta lại đến đây? Đến từ lúc nào? Có nghe thấy những lời mình vừa nói không? Không đúng, trọng điểm bây giờ là hôm qua mình còn rơi nước mắt, anh ta không thấy chứ?

Không đúng, đây cũng không phải trọng điểm!

Trọng điểm là hôm qua hai người vừa xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, anh ta còn mắng mình b**n th**! Thế mà hôm nay mình đã hấp tấp chạy đến đây bênh vực anh ta.

Chết tiệt!

Alpha đột nhiên nhận ra mình thật dễ dãi!

Nhưng mà anh ấy nói sống là người của mình, chết là ma của mình mà, dễ dãi một chút cũng đâu có sao.

Đầu óc của Alpha như muốn bốc khói.

Lúc này, từng cặp mắt dần dần chuyển về một hướng. Ngô Trường Ương, lính đánh thuê từ Tam Giác Châu trở về, đã làm vệ sĩ ở Trì gia sáu năm, thực lực của gã, phần lớn người ở đây đều hiểu rõ và công nhận, có thể nói là đỉnh cao của đám vệ sĩ bọn họ.

Giữa không gian yên tĩnh vang lên một tiếng cười khàn khàn.

Đến từ một Alpha mặt sẹo, trạc bốn mươi tuổi: “Tao chính là Ngô Trường Ương.”

Úc Chấp nhanh chóng lướt qua ký ức trong đầu, không tìm ra nhân vật này.

Ngô Trường Ương: “Mày tìm tao có việc?”

Đây xem như là biết mà vẫn hỏi, thật ra ai cũng lòng dạ biết cả, tại sao Úc Chấp lại đến, chỉ không ngờ anh lại dũng cảm đến thế.

Úc Chấp với động tác tao nhã cởi khuy măng sét, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng trẻo, rắn rỏi: “Đừng hỏi mấy câu ngu xuẩn để tự phơi bày trí tuệ của mình ra như thế, chuyện đó không giúp ông nhận được chút thương hại nào của tôi đâu.”

Bề ngoài thì yên lặng, nhưng trong lòng có kẻ đã hét lên chói tai. Ai mà không thích hóng chuyện chứ, thậm chí đã bắt đầu mong chờ hai người đánh nhau.

Cái miệng của chàng Beta này lợi hại như vậy, chắc thực lực cũng không yếu đâu nhỉ, nếu không thì chẳng phải là tự tìm đến ăn đòn sao? Trông anh ta không giống kẻ ngu ngốc đến thế.

Úc Chấp tựa như không hề nhận ra bầu không khí căng thẳng, lại hờ hững châm thêm một mồi lửa: “Đấu một trận, ba chữ này có hiểu được không?”

Có người phải bịt miệng lại vì sợ mình sẽ hét lên vì phấn khích. Mọi người thậm chí còn quên mất một trong những chủ nhân của Trì gia, Trì Nghiên Tây, vẫn còn ở đó. Nhưng Trì Nghiên Tây không ngăn cản. Với nghề vệ sĩ, biết đánh nhau mới là đạo lý cứng. Trận này nếu Úc Chấp thắng sẽ có tác dụng hơn vạn lời cậu vừa nói, sẽ giúp anh đứng vững gót chân ở Trì gia.

Ngô Trường Ương là kẻ biết giữ bình tĩnh, ít nhất là vẻ bề ngoài không hề nổi giận. Gã như một con sư tử chúa trong rừng, trân trân nhìn con sư tử trẻ không biết sống chết dám khiêu khích mình.

Rời khỏi ghế, gã bước ra lối đi: “Có cần tao phải chú ý điều gì không? Nhóc con.”

Úc Chấp chỉnh lại tay áo, lại đi cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi, một chiếc, hai chiếc, rồi dừng lại. Con ngươi màu nhạt dõi theo Ngô Trường Ương, cất giọng nói êm tai của mình: “Cẩn thận đừng để chết là được, đồ cổ.”

Yết hầu Trì Nghiên Tây trượt xuống một cái, đột nhiên cảm thấy bình thường Úc Chấp nói chuyện với mình kể ra cũng coi như là dịu dàng rồi.

Nghĩ vậy, cậu lại có chút——len lén vui mừng.

Ngô Trường Ương vốn đề nghị chuyển đến phòng huấn luyện của họ, nhưng đến đó phải đi bộ hơn mười phút nên bị Úc Chấp từ chối. Những người nhiệt tình muốn xem đánh nhau không cần họ mở lời, đã dùng tốc độ nhanh nhất dọn bàn ghế, tạo ra một khoảng trống.

Bọn họ đều muốn biết thực lực của chàng Beta này rốt cuộc ra sao.

Hai người cũng không nói nhiều thêm, trực tiếp ra tay. Bây giờ chỉ còn một việc phải làm, đó là giành lấy chiến thắng trước mắt bao người.

Không có vũ khí, hoàn toàn là vật lộn tay chân.

Ngay khoảnh khắc hai nắm đấm chạm nhau, cả hai đều phản ứng nhanh như chớp né tránh, cuối cùng chỉ có cánh tay va vào nhau. Không ai chọn đối đầu trực diện, trong lòng cũng đã có ước lượng sơ bộ về sức mạnh của đối phương.

Tiếp đó là một trận đối đầu hoa cả mắt, quyền qua chưởng lại, mỗi một đòn đều khiến người ta nghe thấy một tiếng uỵch trầm đục, hoàn toàn có thể tưởng tượng được lực đạo của cả hai mạnh mẽ đến mức nào. Sắc mặt mỗi người từ hóng chuyện ban đầu chuyển sang tập trung, nhưng thỉnh thoảng vẫn vì hình xăm chuỗi huyết châu bỉ ngạn nơi hõm xương quai xanh của Úc Chấp mà thoáng thất thần.

Dưới lớp áo sơ mi trắng tinh, nghiêm túc là một hình xăm yêu dị, lả lướt đến vậy, mà người mang hình xăm diễm lệ đó lại đang lạnh mặt vung những nắm đấm thô bạo.

Một sự tương phản đến tột cùng, mỗi một khía cạnh đều k*ch th*ch như thế, khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.

Úc Chấp lại dùng một chưởng đẩy nắm đấm của Ngô Trường Ương ra, chớp lấy cơ hội nhấc chân đá về phía đối phương. Bắp chân thon dài căng cứng thành một đường thẳng tắp đẹp mắt, gọn ghẽ, nhắm thẳng vào cánh tay đang đỡ của Ngô Trường Ương, là một cú đá liên hoàn ba cước nhanh đến độ nhiều người không theo kịp.

Đá cho Ngô Trường Ương phải lùi lại từng bước, ngay khi mọi người tưởng rằng sắp kết thúc, Úc Chấp lại tung ra cú đá thứ tư.

Lực đạo không những không giảm mà còn mạnh hơn.

Đám đông sững sờ, phải có lực eo và cơ bụng mạnh đến mức nào chứ. Ánh mắt tập trung vào vòng eo được thắt lưng siết chặt, một vạt áo sơ mi đã bị kéo ra, lấp ló một chút cơ bụng rắn chắc, trắng như sứ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Ngô Trường Ương bị cú đá cuối cùng này quật ngã xuống đất, cảm giác gạch lát sàn cũng sắp bị đập nứt.

Chân Úc Chấp tiếp tục giáng xuống Ngô Trường Ương, gã vừa gượng dậy được một nửa đã phải dùng vai gánh lấy một cách cứng rắn, ánh mắt như diều hâu, như lang sói, nhân cơ hội lao bổ tới ôm ghì lấy eo Úc Chấp, quật mạnh anh xuống đất.

Trì Nghiên Tây “chậc” một tiếng, cậu không thích cảnh này, cảm giác tay của Ngô Trường Ương đã làm bẩn eo của Úc Chấp.

Ngay khoảnh khắc bị quật ngã, Úc Chấp đã phát động phản công, tốc độ nhanh đến kinh người, như thể anh chẳng hề cảm thấy đau. Đầu gối cong lại, th*c m*nh vào người Ngô Trường Ương.

Chỉ một đòn, thúc đến nỗi Ngô Trường Ương trào ngược nước chua rồi lại phải nuốt xuống.

Những người vây xem cúi nhìn Úc Chấp đang ngã trên sàn, mái tóc dài màu trắng bạc có chút tán loạn, cộng thêm chiếc áo sơ mi đã cởi hai cúc, vẻ đẹp ấy luôn khiến người ta quên mất đây là một trận đấu tàn nhẫn và thô bạo, chỉ hận không thể thay vào vị trí của Ngô Trường Ương.

Bị thúc cũng cam lòng.

Hai người vừa tách ra, Úc Chấp lại dùng một cước quét ngã Ngô Trường Ương còn chưa đứng vững, trong lòng đã dự đoán được vị trí gã sẽ ngã, sớm đã nắm quyền đấm xuống.

Ngô Trường Ương quả thật đã ngã đúng vào vị trí anh dự đoán, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, gã lăn một vòng trên đất để né đòn. Úc Chấp đã không kịp thu lực, một quyền đấm thẳng xuống sàn gạch cứng ngắc, khớp ngón tay tức thì bật máu.

Cô nàng Văn Trí đang cố nhón chân ở phía sau đám đông lo sốt vó.

Trì Nghiên Tây trân trân nhìn bàn tay rớm máu của Úc Chấp, lòng bực bội, gương mặt tuấn tú hiếm khi âm u đến vậy.

Ngô Trường Ương nhân cơ hội đá về phía Úc Chấp, anh hoàn toàn phớt lờ bàn tay bị thương, nhấc cánh tay lên, mặc cho Ngô Trường Ương đá vào mạng sườn rồi hạ cánh tay xuống kẹp chặt lấy chân gã.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Ngô Trường Ương. Úc Chấp đã co tay còn lại, dùng khuỷu tay th*c m*nh vào điểm giữa khoeo chân của gã.

Cùng với một tiếng “rắc” khẽ đến mức khó nghe, chân của Ngô Trường Ương cong vẹo một cách rõ rệt.

Ai thua ai thắng đã có đáp án.

Nhưng Úc Chấp không dừng lại ở đó, anh kéo kẻ đã gãy chân đến trước mặt, siết lấy cằm Ngô Trường Ương, lạnh lùng đối diện với đôi mắt không cam lòng của gã. Nắm đấm mang theo kình phong giáng xuống, đập nát cái miệng chuyên đi nói xấu của Ngô Trường Ương, mấy chiếc răng văng ra cùng với máu.

Anh cố tình.

Người có mắt đều nhìn ra, đây là sự trừng phạt của chàng Beta dành cho cái miệng hay nhai lại của Ngô Trường Ương.

Đúng là một Beta ăn miếng trả miếng, không ít người đã hạ quyết tâm sau này tuyệt đối không chọc vào anh.

Úc Chấp vứt Ngô Trường Ương mặt đầy máu xuống. Gã đã già, lại rời khỏi Tam Giác Châu nguy hiểm bao năm, thua là điều đã định.

Đương nhiên còn một điểm quan trọng nhất, ở đây họ nói mình là lính đánh thuê từ Tam Giác Châu, còn ở Tam Giác Châu, họ sẽ nói mình là sản phẩm số NO.001 từ trại thuần dưỡng.

Úc Chấp vung tay đứng dậy, dáng người vẫn thẳng tắp, ngạo nghễ quét mắt một vòng: “Còn ai muốn tỉ thí với tôi không?”

Một sự im lặng gần như nghẹt thở bao trùm, sự mạnh mẽ của anh và một Ngô Trường Ương bị khiêng đi tạo thành một sự tương phản rõ rệt và đầy áp bức.

Nhưng luôn có những kẻ thông minh, hoặc là tự cho mình là thông minh.

Dư Vọng giơ tay: “Lính đánh thuê không chỉ cần cận chiến mà còn phải thành thạo súng ống. Tôi so với cậu tháo lắp súng.”

Hạng mục này rất hay, có lý có cứ.

Không ít người muốn vỗ tay cho hắn, khoảnh khắc này họ đoàn kết một lòng, quyết phải thắng được kẻ ngoại lai Úc Chấp, bảo vệ vinh quang của đội vệ sĩ bản địa. Hơn nữa, Dư Vọng từng đoạt giải ở hạng mục này, mọi người vẫn rất tin tưởng hắn.

Bàn tay phải của Úc Chấp vẫn còn rỏ máu, anh phớt lờ đám đông, dùng tay trái móc ra điếu thuốc, chậm rãi châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả ra vòng khói. Phối hợp với dáng vẻ có phần lộn xộn này, anh toát ra một khí chất hoang dã khác hẳn ngày thường.

“Được, nhưng cược thêm.”

“Lắp ráp xong có thể bắn đối phương một phát, vị trí tùy chọn, sống chết tự gánh.”

Giữa những tiếng hít hà kinh ngạc, anh cười khẩy nhìn Dư Vọng đang cứng đờ mặt.

“Dám không?”

Mùi vị đắng ngắt từ môi anh phiêu tán đến mọi ngóc ngách, nhưng lại không thể khiến bất kỳ ai bình tĩnh lại——Beta này đúng là một tên điên!

Bảng chỉ số trên tay Trì Nghiên Tây lại vọt lên mức cao nhất, trong mắt cậu chỉ còn lại chàng Beta ngông cuồng, coi chúng nhân như cỏ rác kia. Giây phút ấy, cậu thậm chí còn muốn mở miệng nói tôi đấu với anh, xin hãy để viên đạn của anh găm vào người tôi.

Dư Vọng phải căng da đầu nhận lời, là hắn mở miệng trước, trước mắt bao người, hắn không còn đường lui.

Trong lúc những người khác chuẩn bị địa điểm thi đấu, Trì Nghiên Tây đến bên cạnh Úc Chấp, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay định đưa cho Úc Chấp lau máu.

“Đội trưởng, lau máu trên tay trước đi ạ.” Cao Vũ đưa một gói giấy ăn qua.

Chậm một bước, Trì Nghiên Tây kiên trì: “Hay là để bác sĩ…”

“Anh Úc, xử lý vết thương trước đi ạ.” Văn Trí xách hộp thuốc chen vào.

Trì Nghiên Tây: ……

Đại thiếu gia đôi khi thật sự muốn sa thải hết tất cả nhân viên.

Úc Chấp lại đột nhiên hỏi cậu: “Cậu nói gì?”

Trì Nghiên Tây sững người, Cao Vũ và những người khác cũng ngơ ngác, đại thiếu gia đến từ lúc nào vậy?

Dưới ánh mắt của Úc Chấp, Trì Nghiên Tây bỗng dưng câm như hến, bàn tay cầm khăn bất giác siết chặt, khô khốc nói một câu: “Không nói gì cả.”

Ánh mắt Úc Chấp rơi xuống chiếc khăn tay lộ ra từ kẽ tay cậu, nhớ lại bài diễn thuyết ban nãy của cậu, anh chìa tay ra: “Đưa đây.”

Trì Nghiên Tây không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Úc Chấp không cho cậu cơ hội thứ hai, định thu tay về thì chiếc khăn tay chất liệu cotton-lanh đã nhàu nhĩ vội vàng được nhét vào tay anh.

Khi tay Trì Nghiên Tây rời đi, đầu ngón tay lướt qua đường tình duyên không phân nhánh, dính máu trong lòng bàn tay Úc Chấp.

Alpha trẻ tuổi ngượng ngùng nói: “Anh còn chưa dạy tôi đấm bốc, không được chết.”

Hàng mi dài cong vút của Úc Chấp run lên. Anh vẫn luôn nghe người ta bảo đừng thua, đây là lần đầu tiên có người bảo anh đừng chết.

Lời này nghe thật mới lạ.

Mới lạ đến mức Úc Chấp không biết phải đối phó ra sao.

Anh không nói gì nữa, tùy ý đổ cồn sát trùng lên vết thương, nhìn mà Văn Trí cũng thấy tay mình đau nhói. Úc Chấp đã dùng khăn tay quấn quanh vết thương.

Bàn đấu cũng đã được dựng xong, là hai chiếc bàn ăn ghép lại, ở giữa kẹp một tấm bìa các-tông xin được từ nhà ăn, cao bằng nửa người, cộng thêm khoảng cách của bàn ăn có thể che khuất tầm nhìn sang phía đối diện, sẽ không xảy ra chuyện cảm thấy mình sắp thua rồi bất chấp quy tắc nổ súng trước hoặc bỏ chạy.

Súng lục kiểu G.92, loại phổ biến trên thị trường, hộp đạn hai hàng đạn đơn, sức chứa 15 viên.

Theo tiếng “bắt đầu” của Trì Nghiên Tây, hai người lập tức bắt đầu tháo lắp, động tác nhanh đến hoa cả mắt. Thứ duy nhất Trì Nghiên Tây có thể nhìn rõ là màu sắc của chiếc khăn tay quấn trên tay Úc Chấp đã sẫm lại.

Đám đông nín thở, không dám thở mạnh.

Nhiều ánh mắt hơn đổ dồn về phía Úc Chấp, trên bàn xuất hiện từng giọt máu, động tác của chàng Beta vẫn tuần tự, ngăn nắp, trong lòng không khỏi nảy sinh sự kính phục.

Tháo rời xong, bắt đầu lắp ráp lại. Ngực Dư Vọng phập phồng ngày càng rõ, hắn muốn thắng, sắp xong rồi, hắn có cơ hội thắng!

Thế rồi, hắn nghe thấy tiếng kinh hô.

Hắn vừa lắp năm viên đạn còn lại vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, tai trái đã truyền đến một cơn đau dữ dội, ngay sau đó hắn mới nghe thấy tiếng súng, ôm lấy bên tai đầy máu ngã ngồi xuống đất.

Cả nhà ăn chìm vào tĩnh lặng.

Chỉ có những cặp mắt lặng lẽ chuyển động, kinh ngạc trước sự dứt khoát và không chút do dự khi nổ súng của Úc Chấp.

Ánh mắt dừng lại trên bàn tay cầm súng kia, khói súng nơi họng súng vẫn chưa tan đi, tựa như còn đang lưu luyến đầu ngón tay anh. Máu đỏ tươi theo một góc chiếc khăn tay màu xanh sẫm rỏ xuống, nện lên mặt bàn, bung nở thành một đóa bỉ ngạn y hệt như đóa hoa nơi hõm xương quai xanh của Úc Chấp.

Khoảnh khắc này, họ nhận thức một cách rõ ràng tột độ, Beta này siêu mạnh.

Bình Luận (0)
Comment