Úc Chấp buông súng, chẳng hề đả động tới trận bát nháo mình vừa gây ra, bờ môi chỉ treo một nụ cười lạnh bạc phai nhạt: “Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”
Anh luôn khắc cốt ghi tâm lời chị Hồng, phải làm một người lễ độ.
Ngay lúc anh định rời đi, Alpha bị anh bắn đi đánh phót một cái làm rách nửa vành tai đã tức tối gào lên chặn lại.
“Không được đi! Mày hủy hoại tai của ông đây rồi!”
Có kẻ lầm bà lầm bầm: “Người ta không cho mày một phát súng đi đời là đã phải đội ơn đội nghĩa rồi.”
Sùng bái kẻ mạnh là bản năng của muôn loài, đã có không ít kẻ bị thực lực của Úc Chấp chinh phục, trở thành đám người hâm mộ cuồng nhiệt của anh.
Úc Chấp vòng qua bàn, rảo bước về phía Alpha đang ngồi bệt dưới đất. Gã kia có phần hoảng sợ định lùi lại, nhưng rồi lại tự cho rằng mình đang đứng ở vị thế đạo đức cao hơn nên không hề nhúc nhích.
Úc Chấp dừng lại ngay trước mặt gã, đôi đồng tử trong veo màu hổ phách thờ ơ rủ xuống.
Chẳng một ai có thể thoát khỏi ánh nhìn ấy mà không nảy sinh ảo giác rằng mình chỉ là thứ rác rưởi.
Tất cả đều nín thở chờ đợi, chẳng biết anh định làm gì. Hành vi của một beta thực sự quá khó lường, và cũng chính vì thế, anh tựa như một ẩn đố bí hiểm, khiến người ta tò mò khôn nguôi, chỉ muốn truy tìm, khám phá.
Alpha cố làm ra vẻ hung tợn để lấy thêm can đảm, nhưng lọt vào mắt gã beta kia, bộ dạng ấy chẳng khác nào một trò cười nhạt nhẽo.
“Theo quy định của giải đấu Cúp Súng Ống Đế Quốc, với màn thể hiện của ngươi, ngươi không có tư cách cùng ta đứng chung một sàn đấu.”
Gã beta kia cất một chất giọng chầm chậm khoan thai để buông lời chân tướng tàn độc nhất. Sắc mặt Alpha tức thì trắng bệch, giải đấu Cúp Súng Ống Đế Quốc là nơi gã giành được vinh quang, là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời. Chút ý chí chiến đấu bất khuất còn sót lại đã hoàn toàn bị bẻ nát không gian thời gian, sống lưng gã đổ sụp.
Ngay khoảnh khắc ấy, Alpha đã trở thành một kẻ thất bại toàn diện.
Cả nhà ăn im phăng phắc như đứng thở hơi, vẻ mặt mọi người nhìn gã beta kia thay đổi liên tục, từ khinh miệt ban đầu đến kinh ngạc, rồi sùng bái, và giờ đây là — kinh sợ.
Một gã beta vừa kiều diễm, vừa ác nghiệt.
Có lẽ chỉ riêng ánh mắt của Trì Nghiên Tây vẫn hừng hừng khí thế. Úc Chấp càng tỏ ra mạnh mẽ, càng tỏ ra tàn độc, chỉ số trên vòng tay cậu càng tăng vọt, và tim cậu càng đập nhanh hơn.
Úc Chấp đã rời đi.
Lúc anh đến, nhà ăn đầy những lời bàn ra tán vào.
Lúc anh đi, nhà ăn lặng như tờ.
Thẩm Gia Nhất vừa vào đến nhà ăn, mặt đã bầm một mảng, cậu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Cao Vũ để ý thấy cậu: “Sao lại bị thương thế? Đã đến phòng y tế xem chưa?”
Thẩm Gia Nhất cười một cái, vết thương nơi khóe miệng bị kéo căng khiến cậu đau đến nhe răng trợn mắt: “Không sao, chỉ là một thằng ngu nói xấu đội trưởng sau lưng, tôi với nó choảng nhau một trận, nó còn thảm hơn tôi nhiều.”
Nói xong, cậu hắng giọng, thấy hôm nay nhà ăn khá đông người, bèn cao giọng: “Thẩm Gia Nhất tôi nói thẳng ở đây! Sau này đứa nào còn dám nói xấu anh Úc của tôi, tôi với nó không đội trời chung!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu.
Nhưng Thẩm Gia Nhất không hiểu, sao họ lại nhìn mình bằng ánh mắt của kẻ ngốc thế này?
Cậu mặc kệ, tiếp tục nói: “Các người chỉ là không ưa một beta lại giỏi hơn các người thôi, nhưng tôi nói cho các người biết, anh Úc của tôi chính là siêu cấp mạnh!”
Ể?
Vẻ mặt này của họ là đang đồng tình với lời của mình sao?
c** nh* giọng thì thầm với Cao Vũ: “Sao hôm nay mọi người cứ kỳ quặc thế nào ấy?”
Cao Vũ nở một nụ cười hiền từ, đứa trẻ này cũng không đến nỗi ngốc quá.
Úc Chấp vừa về đến nơi ở đã thấy một người mặc áo blouse trắng đứng sẵn ở cửa. Anh thầm nghĩ nếu siết cổ người này rồi treo lên thì trông rất giống búp bê cầu nắng.
“Chào anh Úc, thiếu gia dặn tôi đến xử lý vết thương cho anh.”
Trong đầu Úc Chấp thoáng hiện lên khuôn mặt của Trì Nghiên Tây.
Anh gật đầu: “Cảm ơn.”
Chiếc khăn tay bằng vải lanh đã thấm đẫm máu, dính chặt vào vết thương. Bác sĩ phải dùng nước muối sinh lý rửa qua mới không phải giật mạnh ra.
Vết thương tập trung ở hàng khớp ngón tay, da rách toạc để lộ cả thịt. Bác sĩ lại bảo anh cử động một chút, xác nhận xương cốt không có vấn đề gì rồi mới bắt đầu bôi thuốc và băng bó.
“Còn chỗ nào bị thương nữa không ạ?”
Úc Chấp lắc đầu.
“Tuy là băng gạc chống nước nhưng anh vẫn nên chú ý đừng để ngâm nước, thời gian này cũng đừng ăn đồ cay nóng. Nếu có chỗ nào không thoải mái, xin hãy đến phòng y tế ngay lập tức.”
Úc Chấp tiễn bác sĩ đi, định vứt chiếc khăn tay bẩn vào thùng rác nhưng lại ngừng tay.
Anh vào phòng tắm, ném quần áo vào giỏ đồ bẩn. Trên người anh là những mảng bầm tím do va đập, xương sườn bên phải bị Ngô Trường Ương đá một cước, chỗ nặng nhất còn tím bầm xen lẫn những tia máu đỏ.
Tựa như một bức tranh sơn dầu bị đánh đổ trên cơ thể trắng nõn, những mảng màu tươi đẹp đến nao lòng. Nhưng điều gây kinh hoàng táng đảm hơn cả là những vết sẹo lớn nhỏ, trải khắp toàn thân, nhìn vào vết sẹo có thể thấy chúng đến từ đủ loại vũ khí.
Thân thể ấy tựa như một món đồ sứ tuyệt mỹ, chẳng rõ vì lẽ gì lại giăng mắc những vết rạn, khiến người ta phải xuyến xao, phải tiếc nhớ, phải khao khát được dịu dàng mân mê những đường nứt gãy ấy, lại chỉ sợ người thấy đau, chỉ sợ người sẽ vỡ tan.
Khiến người ta chẳng biết phải làm sao cho phải.
Anh bước đến dưới vòi sen, mở nước lạnh. Chẳng mấy chốc, da đã nổi hết cả gai ốc, nhưng anh dường như không hề hay biết, chỉ vốc một vốc nước lên mặt, ngửa đầu, nhắm mắt lại, an tịnh đón nhận dòng nước gột rửa.
Ánh sáng từ ô cửa sổ bên cạnh dịu dàng rọi lên người anh.
Thanh khiết như một kỳ tích của tạo hóa.
Trì Nghiên Tây không tài nào ngủ được. Cậu cứ trằn trọc mãi, trong đầu toàn là hình ảnh Úc Chấp đánh nhau, nổ súng ở nhà ăn hôm nay.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thực anh đã đẹp trai đến mức cậu suýt nữa thì chào cờ ngay tại chỗ.
Giữa màn đêm dày đặc, cậu lúi húi bò dậy, lôi ra ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường, bên trong chỉ có độc một thứ, là một mẩu thuốc lá đã được châm lửa.
Nhìn độ dài thì có lẽ chưa cháy được bao lâu.
Rõ ràng là đang ở trong phòng mình, vậy mà cậu lại lén la lén lút như đang làm chuyện mờ ám, cầm mẩu thuốc lá ấy lên. Trên đầu lọc màu xanh vẫn còn lưu lại dấu vết bị ngậm qua.
Trì Nghiên Tây bần thần nhìn nó, chỉ số trên vòng tay không biết đã tăng vọt đến lần thứ bao nhiêu. Đầu ngón tay cậu liên tục vê qua vê lại đầu lọc, nỗi lưỡng nan của một Alpha còn nặng nề hơn cả bóng tối. Không biết bao lâu sau, tay cậu hơi run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng.
Cậu không có bật lửa, vì cậu vốn dĩ chẳng định châm điếu thuốc này.
Alpha ngậm lấy đầu lọc, hít một hơi thật sâu. Mọi mâu thuẫn trong lòng tan đi như khói sương trong cái vị đăng đắng thanh tao ấy. Khoảnh khắc này, điều cậu hối hận nhất chính là tại sao mình lại do dự lâu đến thế.
Vị đăng đắng còn chưa kịp trôi xuống cổ họng.
Alpha đã cứng như thép.