Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 20

[Daddy]Chương 20 – Beta mặc đồ nữ

Trì Nghiên Tây mặc kệ.

Thứ đó gần đây ngày càng không nghe lời. Mùa hè qua đi rõ ràng là mùa thu, nhưng thứ đó dường như đã bước vào mùa xuân sớm hơn.

Cậu tham lam cảm nhận hương vị giữa môi và răng, nhớ lại lời của Ngụy Khải: “Ngăn không bằng khơi, cậu Trì bây giờ việc cần làm không phải là kiềm chế bản thân, mà là khi tình huống này xảy ra thì hãy thỏa mãn chính mình, như vậy cơ thể mới không cảm thấy áp lực, mới dần dần ổn định và hồi phục bình thường.”

Cậu nên nghe lời bác sĩ.

Đúng vậy, không liên quan gì đến Úc Chấp, cậu chỉ đang giải quyết căn bệnh của mình mà thôi.

Bàn tay đưa qua, nắm chặt lấy.

Alpha ra sức rít thuốc, thỏa mãn ngả đầu ra sau. Cậu bất giác nhớ lại dáng vẻ hút thuốc của Úc Chấp, khuôn mặt ấy sẽ lộ ra một vẻ sảng khoái, rất có khí chất.

Nhưng cậu có chút tò mò, cậu không biết hút thuốc nên không hiểu, khi hút thuốc thì lưỡi nên đặt ở đâu?

Cậu vụng về m*t nhẹ đầu lọc.

Nhận ra vấn đề về chiếc lưỡi, đầu lưỡi của Alpha bắt đầu không yên phận. Lưỡi của Úc Chấp sẽ đặt thế nào? Trong đầu cậu toàn là chiếc lưỡi hồng phớt của Úc Chấp. Tưởng tượng xem lưỡi của Úc Chấp sẽ làm gì, thế là lưỡi cậu bắt đầu quấn lấy đầu lọc đang ngậm trong miệng, cuốn lấy, l**m láp, quấn quýt, khẽ cắn…

Dường như thứ cậu đang quấn lấy không phải là điếu thuốc, mà là…

Tay của alpha ngày một nhanh hơn.

Cậu dường như cũng đã quên mất điếu thuốc này từng được Úc Chấp ngậm trong miệng, là do cậu nhặt được dưới đất.

Trong đêm đen tĩnh mịch chỉ còn tiếng th* d*c khe khẽ của Alpha, một lúc lâu sau mới dần dần trở lại yên tĩnh.

Alpha trẻ tuổi mơn mởn như trái đào mọng nước thỏa mãn nhắm mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đuôi mắt đào hoa ửng lên một mảng hồng.

Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, sở thích phong phú, nên Trì Nghiên Tây không phải là người có h*m m**n quá nặng, tần suất không cao, một tháng cũng chỉ khoảng hai lần.

Nhưng lần này cảm giác lại khác hẳn, cậu cảm thấy xương sống mình đang tê dại, thậm chí còn nghi ngờ trong điếu thuốc này có phải có thuốc gây tê gì không.

Một lúc sau cậu mới giơ bàn tay sạch sẽ kia lên, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, đầu lọc đã ướt đẫm, kéo ra một sợi nước mỏng dài.

Khoảnh khắc sợi nước đứt đoạn, lý trí của Trì Nghiên Tây như bị búng một cái, cậu tỉnh táo hơn nhiều, vội vàng cất điếu thuốc trở lại ngăn kéo, đứng dậy chạy vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên.

Úc Chấp dõi theo tin nhắn từ công ty thám tử gửi đến.

[Ngày mai hắn sẽ tham gia bữa tiệc trên du thuyền của Tân Ý, du thuyền sẽ đi vào vùng biển quốc tế, hành trình ít nhất 3 ngày.]

Úc Chấp chậm rãi nhả ra một vòng khói, vùng biển quốc tế, một địa điểm gây án rất tốt, xử lý thi thể cũng trở nên thuận tiện, chỉ cần ném xuống thuyền là xong, tiện thể còn có thể cho cá ăn, cũng coi như là tích đức làm việc thiện.

Bữa tiệc của Tân Ý, Trì Nghiên Tây sẽ không được mời, mà có được mời cậu cũng sẽ không tham gia.

Úc Chấp trầm ngâm suy nghĩ, tàn thuốc rơi xuống một đoạn.

Trì Nghiên Tây hùng hục khí thế từ phòng tắm bước ra, bây giờ cậu từ thể xác đến tâm hồn đều vô cùng trong sạch.

Giây tiếp theo, alpha với vẻ mặt chột dạ đi về phía ban công, cậu không phải là định vi phạm lời thề đi nhìn Úc Chấp đâu, cậu chỉ là định tự tay kéo rèm cửa điện của mình lại thôi.

Trì Nghiên Tây nắm lấy rèm cửa, ánh mắt vượt qua mặt hồ rơi xuống gã beta đang nằm trên ghế tựa, tư thế ngủ rất ngoan, nằm thẳng, đầu nghiêng sang một bên, hai tay ngoan ngoãn đặt lên bụng.

Lúc này Trì Nghiên Tây mới để ý, dưới tay Úc Chấp đang đè một chiếc chăn nhỏ cỡ chiếc khăn mặt.

Cậu suy nghĩ một lát rồi không nhịn được mà bật cười.

Người của Tam Giác Châu cũng có thói quen ngủ phải đắp bụng sao?

Ai mà ngờ được một gã beta đánh nhau tàn nhẫn như vậy, cao ngạo khó gần, lúc ngủ lại ngoan ngoãn đắp bụng nhỏ chứ.

Bỗng nhiên mưa phùn lất phất rơi xuống, khơi dậy vạn ngàn gợn sóng trên mặt hồ. Trì Nghiên Tây cắn môi, bực bội vì cơn mưa đêm không biết điều này nhưng lại chẳng làm gì được, gã beta trên ghế tựa quả nhiên bị mưa đánh thức.

Vầng trăng vẫn còn đó, khiến cho cơn mưa đêm nay càng thêm vấn vít. Gã beta đưa tay ra hứng lấy, dường như đang xác nhận cơn mưa này có phải là thật không.

Xác nhận xong, gã beta đứng dậy, cầm lấy chiếc chăn nhỏ của mình đi về phía trong rồi đột nhiên dừng lại.

Trì Nghiên Tây tò mò không thôi, thấy Úc Chấp cúi đầu nhìn xuống đất, cậu nhìn không rõ lắm, bèn mở máy ảnh trên điện thoại, phóng to, rồi lại phóng to.

Cậu nhướng mày.

Úc Chấp đang nhìn cái bóng của mình được ánh trăng chiếu xuống đất.

Một cái bóng thì có gì đáng xem chứ?

Ngay lúc cậu đang nghĩ vậy, Úc Chấp đã quay trở về phòng. Nhìn ban công trống không, Alpha đấm vào không khí một cái, trút giận lên cơn mưa đêm.

Beta bỗng nhiên tay không quay trở lại, tao nhã đưa tay về phía cái bóng, rồi ngay sau đó thay đổi động tác và bắt đầu khiêu vũ.

Trì Nghiên Tây sững sờ, thế giới như chỉ còn lại một cảnh tượng này.

Anh đang dìu chiếc bóng của mình vào một vũ điệu.

Những hạt mưa hóa thành những cánh bướm pha lê chấp chới bay lượn quanh gã beta đang nhảy múa.

Khung cảnh lãng mạn đẹp như trong truyện cổ tích khiến Alpha không khỏi nở một nụ cười say mê. Bất giác, cậu di chuyển đến vị trí của người nữ, vào tư thế.

Khoảnh khắc này, cách một mặt hồ biếc xanh gợn sóng, hai người cùng nhau nhảy một vũ điệu.

Mưa là những đóa hoa bay vì họ mà tung cánh, tiếng mưa rơi trên mặt hồ là bản nhạc đệm của họ.

Ánh mắt Trì Nghiên Tây chỉ có Úc Chấp ở đối diện, cậu theo từng bước nhảy của anh mà phối hợp, xoay người, lùi lại, rồi cùng lúc bước về phía trước.

Mơ hồ Trì Nghiên Tây cảm thấy Úc Chấp đang ở ngay trước mặt mình, đôi mắt màu nhạt ấy đang phản chiếu khuôn mặt cậu, và bước nhảy tiến lên này nếu cậu lại gần thêm một chút, sẽ hôn lên đôi môi diễm lệ kia, chiếc lưỡi trong môi là màu hồng phớt.

Alpha nín thở, rõ ràng trước mặt không có ai nhưng trong bóng tối lại đỏ mặt.

Một vũ điệu kết thúc, gã beta tao nhã làm một động tác chào.

Trì Nghiên Tây nhấc tà váy ảo tưởng lên đáp lại.

Mưa vẫn chưa tạnh.

Ban công đã không còn một bóng người.

Alpha đứng đó bần thần một lúc lâu.

Sáng sớm, Trì Nghiên Tây từ viện Hồi Phong đi ra, cậu đến đây là vì chuyện Úc Chấp làm Ngô Trường Ương bị thương, đặc biệt đến để xin lỗi chú nhỏ của mình.

Thi đấu là một chuyện.

Làm đội trưởng đội vệ sĩ của chú nhỏ cậu bị thương lại là chuyện khác.

Trì Vân Tiêu cùng cậu đi ra ngoài: “Vì nó mà ra mặt, lại thay nó dọn dẹp hậu quả, cậu…”

Trì Nghiên Tây: “Yên tâm, em không phải là kẻ bám đuôi của anh ta đâu.”

Trì Vân Tiêu tỏ vẻ nghi ngờ về câu nói này. Bạch Ý Hứa bên cạnh thì đang chuyên tâm trò chuyện với một alpha mới quen, hoàn cảnh của đối phương rất đáng thương, chính là đối tượng cần cậu ta giải cứu!

Trì Nghiên Tây đắc ý hừ một tiếng: “Em chỉ thay đổi chiến lược một chút thôi.”

Nếu Úc Chấp này không ăn cứng, trọng điểm là cậu cứng không lại Úc Chấp…

Khụ khụ, cho nên cậu định dùng mềm.

Ân tình cứ ào ạt đổ xuống, thế nào cũng phải tạo ra được một chút gợn sóng chứ.

Gợn sóng còn chưa kịp tạo ra, tin nhắn của Úc Chấp đã đến: [Nghỉ 4 ngày.]

Trì Nghiên Tây: ???

Trì Vân Tiêu: “Bọn anh sắp đi dự tiệc du thuyền của Tân Đồng, em có muốn đi không? Nhưng Tân Ý chắc chắn cũng ở đó.”

Vì có người không được sự đồng ý của mình đã tự ý xin nghỉ, mà còn là nghỉ dài ngày, Trì Nghiên Tây đang bực tức đầy bụng, bèn ngẩng đầu lên: “Đi!”

Đi tìm một cái bao cát họ Tân để xả giận!

Bên bờ biển, chiếc du thuyền 5 tầng sang trọng đã bắt đầu nhộn nhịp đón khách.

“Chào cô, xin vui lòng cho xem thư mời.” Nhân viên vừa nói vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên, tràn đầy kinh ngạc.

Trước mắt là một tuyệt thế giai nhân với mái tóc đen nhánh buông dài ngang vai, đầu đội một chiếc mũ voan đen mang hơi hướng hoài cổ. Thân hình trác tuyệt được tôn lên trọn vẹn trong bộ sườn xám gấm đen cổ điển, trên đó là những đóa bỉ ngạn đỏ thắm được thêu kim tuyến. Đường cong cơ thể hoàn mỹ, đôi chân thon dài trắng ngần lấp ló ẩn hiện nơi tà váy xẻ cao.

Chuỗi ngọc trai trên đôi giày cao gót quấn quanh cổ chân hai vòng.

“Thư mời bạn tôi mang vào trong rồi.” Úc Chấp đưa tay lên, trên cổ tay trắng ngần là chiếc vòng tượng trưng cho thân phận omega, anh vén mái tóc dài để lộ miếng dán ngăn mùi trên gáy, “Tôi hơi khó chịu, có thể cho tôi vào trước được không?”

Hương rượu hoa quả ngọt ngào, từng sợi từng sợi bay ra.

Bình Luận (0)
Comment