Gã nhân viên thoáng chốc bần thần, suýt nữa thì bị nhan sắc làm cho mê muội mà cho người vào, may mà lý trí kịp thời quay về vào khắc cuối cùng, hắn đang làm việc!
Thấy hắn tỏ vẻ khó xử, Úc Chấp bèn đưa ra cách giải quyết: “Tôi có thể gọi bạn tôi tới chứng minh, nhưng tôi ngồi ở kia chờ được không?”
Anh chỉ vào khu nghỉ ngơi gần đó trên thuyền, mũi giày cao gót nhón lên rồi hạ xuống: “Đi giày cao gót đứng lâu mỏi lắm.”
Gã nhân viên cảm giác trái tim mình như bị đôi cao gót đen đế đỏ kia bắn đi đánh phót một cái, đối phương đã thấu tình đạt lý đến vậy, hắn mà còn không đồng ý thì đáng bị lôi ra xử bắn!
“Được ạ, mời cô ra đó ngồi chờ, có cần tôi chuẩn bị chăn không ạ, gió trên biển lớn lắm.”
Ân cần như một con trung khuyển của Úc Chấp.
Đôi mắt có phần trắng dã, lạnh lùng và xa cách của Úc Chấp có một đặc điểm, đó là khi nheo lại cười thì ngọt ngào khôn xiết, dẫu sao thì hết thảy nét lạnh lùng đều đã bị che khuất, chỉ còn lại đường cong mềm mại nơi khóe mắt.
“Không cần, cảm ơn, bạn tôi sắp đến rồi.”
Gió biển thổi bay mái tóc đen dài của anh, anh đưa tay đè chiếc mũ lưới cổ điển, ánh mắt tự nhiên rơi xuống boong tàu tầng ba.
Kiều Dục Thần đang ở đó.
Anh thu tầm mắt lại rồi đi về phía khu nghỉ ngơi.
Đôi mắt dưới cặp kính râm của Kiều Dục Thần xoay chuyển theo anh, hắn đang chờ Úc Chấp. Đối phương không tìm công ty thám tử theo dõi mình, vậy thì hắn sẽ cho Úc Chấp cơ hội ra tay này. Nơi đây là sân khấu hắn đã tỉ mẩn sắp đặt cho Úc Chấp, và cũng là bãi tha ma hắn chọn cho anh.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn đưa ly sâm panh lên miệng, gã omega đã yên vị trong khu nghỉ ngơi.
Tân Ý trong chiếc áo phông trắng quần đen xuất hiện bên cạnh Kiều Dục Thần, trước đây khi Kiều Dục Thần và Trì Nghiên Tây giao hảo thì luôn vạch rõ giới tuyến với gã, nhưng nay đã khác xưa.
“Kiều công tử chọn xong vật tế rồi à?”
Hắn bắt được ánh nhìn của Kiều Dục Thần dưới cặp kính râm từ phía bên, đoạn nhìn về phía khu nghỉ ngơi. Một cơn gió thổi qua làm đầu mày hắn ánh lên nét kinh diễm. Biển biếc trời xanh, mỹ nhân sườn xám, vạn vật xung quanh đều hóa thành phông nền nhòa ảo.
Không phải gương mặt quen thuộc, hẳn là bạn bè của ai đó dẫn đến.
“Kiều công tử chọn được một vật tế tốt đấy.”
“Không phải cô ta.”
Kiều Dục Thần lại nhìn về phía cổng lên tàu, tên beta chết tiệt kia mới là lựa chọn hàng đầu cho vật tế của hắn.
Úc Chấp không động thanh sắc mà đảo mắt quan sát xung quanh, đám nhân viên an ninh mặc đồng phục vest đen chia làm hai trạng thái, một loại thì khá ung dung đi tuần trong khu vực của mình, loại còn lại thì chạy ngược chạy xuôi, chỉ chỉ chực chọc thủng mặt từng người một, rõ ràng là đang tìm người.
Hai nhóm người này còn có một điểm khác biệt rõ rệt, dây tai nghe của nhóm đi tuần màu trắng, còn nhóm kia màu đen.
Tìm ai?
Người của ai?
Và Kiều Dục Thần đang nhìn ai?
Gã nhân viên phụ trách việc lên tàu thỉnh thoảng lại liếc nhìn về khu nghỉ ngơi, đến lần thứ ba ngoảnh lại thì bóng dáng gã omega đã biến mất. Hắn sững người, không phải lo công việc của mình gặp sự cố mà là lo gã omega xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dẫu sao thì trông cô ta mong manh đến thế.
Ánh mắt tìm kiếm của hắn chợt dừng lại, gã omega kéo theo chiếc vali hồng đang vừa cười vừa nói với hai omega khác đi về phía bên kia của con tàu, chắc hẳn đó là bạn bè của cô ta.
Hắn yên tâm.
Hai omega ở khúc quanh ngờ vực nhìn người tiếp tục đi thẳng về phía trước, khó hiểu nhìn nhau, không rõ vì sao người này ban nãy lại đi sát rạt bọn họ như vậy.
Một trong hai cô omega cảm thán: “Cô ấy thơm quá~”
Alpha mặc vest đen vừa rẽ vào một khúc quanh đã va phải một thân hình mềm mại thơm tho. Hắn theo phản xạ sờ đến khẩu súng bên hông, mi mắt vừa cụp xuống đã thấy hàng mi cong vút như lông quạ, gương mặt trắng sứ và đôi môi đỏ rực như lửa.
Gió thổi tung vành mũ lưới của đối phương, làm tim gan Alpha dậy sóng.
Bàn tay đang sờ súng dừng lại, đỡ gã omega dậy, cứng nhắc hỏi một câu: “Không va vào cô chứ?”
Gã omega lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với hắn: “Không sao.”
Gật đầu, kéo vali đi lướt qua người hắn, suốt quá trình chẳng thèm liếc mắt lấy một cái mà lại câu mất hồn của Alpha. Hắn cứ thế nhìn theo cho đến khi gã omega đi xa, đôi cao gót mảnh mai bước đi tạo nên dáng vẻ chấp chới sinh tình, không khí dường như vẫn còn vương lại một vệt ngọt thơm.
“Đại ca, mọi người lên hết rồi, không thấy Úc Chấp.”
Âm thanh từ bộ đàm truyền đến mới khiến Alpha hoàn hồn nhớ ra công việc của mình, hắn giơ tay ấn tai nghe sâu hơn vào tai, chỉ là trên sợi dây tai nghe màu đen đã có thêm một chấm đen nhỏ không dễ nhận thấy, hắn lên tiếng: “Kiểm tra lại một lượt trên tàu, nếu vẫn không thấy Úc Chấp thì hẵng báo cáo với ông chủ.”
Mệnh lệnh của cấp trên là thấy Úc Chấp thì lập tức ra tay, mỗi người bọn họ đều mang theo ống tiêm thuốc mê. Bọn họ đã xem ảnh của Úc Chấp, một gương mặt như thế quả thực là nhìn qua khó quên, hệt như vị omega ban nãy, Alpha bất giác lại ngoái đầu nhìn một cái.
Úc Chấp đang đứng trước sơ đồ mặt bằng của du thuyền, chiếc kẹp tai trân châu không chỉ vang lên rõ ràng giọng nói của Alpha, mà ngay cả những âm thanh rất nhỏ lọt ra từ tai nghe của hắn cũng bị thu lại trọn vẹn và rơi vào tai anh.
Thì ra là tìm mình.
Trên chiếc du thuyền này, ai sẽ cố tình tìm mình chứ?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Gã beta chẳng hề hoảng sợ mà ngược lại còn nhếch môi, công ty thám tử phản bội hay là bị lộ rồi?
Nhưng vấn đề này cũng không quá quan trọng, quan trọng là bây giờ cả anh và Kiều Dục Thần đều ở trên con tàu này, tiếp theo phải xem hươu chết về tay ai.
Úc Chấp dạo một vòng trên du thuyền, quả thực vô cùng xa hoa, còn đặc biệt thiết kế nhiều góc check-in sống ảo, chỗ nào cũng đông nghịt người.
Sau khi du thuyền chính thức khởi hành, “đồng bọn” trong tai nghe vẫn không tìm thấy Úc Chấp, chuẩn bị báo cáo lên cấp trên.
“Ông chủ chắc chắn sẽ mắng cho một trận, chậc.”
“Người ta có lên tàu đâu mà chúng ta chặn được.”
“Ông chủ có bao giờ nói lý đâu, mày ngày đầu mới biết à.”
“Nhà họ Kiều chẳng có ai tốt đẹp, sớm muộn gì tao cũng nhảy việc sang Trì gia!”
Úc Chấp đang đứng bên lan can hóng gió đã có được đáp án chính xác, suy đoán của anh không sai, quả nhiên là Kiều Dục Thần.
Tiếng chửi bới lầm bà lầm bầm trong tai nghe vang lên ngay sau lưng anh, hai gã mặc vest đen đi ngang qua còn trao cho bóng lưng của Úc Chấp một ánh nhìn tục tĩu.
Vừa đi xa vừa tiếp tục bàn luận.
“Mày nói xem nó có cải trang không?”
“Cái mặt đó của nó, mái tóc dài màu bạc đó có biến thành tro cũng nhận ra được.”
“Mà sao tóc nó lại màu bạc nhỉ? Nhuộm à? Tao cũng muốn nhuộm.”
Không phải nhuộm.
Úc Chấp thầm đáp lại bọn họ trong lòng, là bẩm sinh, hẳn là đến từ huyết thống của người cha alpha mà anh chưa từng gặp mặt.
Anh đã từng hỏi mẹ, ba của anh ở đâu?
Mẹ anh phẫn hận đáp: Chết rồi.
Anh hy vọng đối phương thật sự đã chết, nếu không anh sẽ tự tay giết hắn, người cha không tồn tại thì nên thực sự không tồn tại, như vậy mới công bằng.
Bỗng cảm thấy gió biển hơi lạnh, anh xoay người đi vào khoang tàu. Trì Nghiên Tây xuất hiện trên boong tàu tầng bốn, thoáng chốc đã thấy bóng người lướt qua dưới lầu.
Cậu chớp chớp mắt, cảm thấy mình điên rồi, cậu vậy mà lại thấy bóng lưng mặc sườn xám kia giống Úc Chấp.
Mường tượng một phen cảnh Úc Chấp mặc sườn xám… yết hầu Alpha bỗng dưng trượt lên xuống, cậu lắc đầu quầy quậy để văng hình ảnh Úc Chấp sườn xám ra khỏi đầu, nghĩ nữa là lại cương mất. Úc Chấp vai rộng eo thon, hẳn là rất hợp mặc sườn xám.
“Vệ sĩ của cậu không đi theo à?”
Tân Ý đột nhiên xuất hiện, cảm thấy khá tiếc nuối vì Úc Chấp không đến, nhớ đến gã beta đầy cá tính kia, không biết biến hắn thành omega rồi thì hắn còn ngông cuồng như vậy không.
Trì Nghiên Tây chẳng cho hắn chút sắc mặt tốt nào: “Não của mày không đi theo à?”
Hừ một tiếng, cậu xoay người bỏ đi.
Vừa xuống cầu thang lại chạm mặt Kiều Dục Thần, lần gặp trước là lúc bọn họ hoàn toàn trở mặt.
Trì Nghiên Tây còn chưa nghĩ ra có nên nói chuyện hay không, Kiều Dục Thần đã hỏi: “Tên beta kia sao không đến?”
Trì Nghiên Tây lạnh mặt, khí thế của alpha áp chế: “Tao nhớ đã nói với mày đừng có tơ tưởng đến người của tao.”
Kiều Dục Thần bị pheromone của cậu áp chế đến không mấy dễ chịu, lườm cậu một cái rồi đi lướt qua người cậu lên lầu.
Trì Nghiên Tây tâm trạng không vui đi tìm Cổ Tấn Đình, đối phương mở miệng câu đầu tiên: “Cái vị Úc Chấp kia…”
“Úc Chấp! Úc Chấp! Sao đâu đâu cũng là Úc Chấp!”
Trì Nghiên Tây thật sự sắp phát điên rồi, sao ai ai mở miệng ngậm miệng cũng là Úc Chấp, Úc Chấp là – vệ sĩ của cậu!
Ném mình vào ghế sofa: “Tạm thời tao không muốn nghe cái tên này.”
Cổ Tấn Đình: Anh chỉ muốn nói là anh thấy một omega mặc sườn xám trông hơi giống Úc Chấp.
Lắc đầu, không nói nữa.