Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 23

[Daddy]Chương 23 – Để ý tôi thế, anh thích tôi à?

Úc Chấp chẳng chút do dự siết cò, nhờ có ống giảm thanh mà tiếng súng gần như im bặt, nhưng âm thanh nứt gãy giòn tan của ô cửa sổ vẫn theo tai nghe lọt vào tai Trì Nghiên Tây.

Có điều, cậu lúc này đang vì câu nói của Úc Chấp mà chột dạ ậm ừ, chẳng có chút khí thế nào để vặn lại: “Ai thèm mong chờ.”

Trên cửa sổ lưu lại một lỗ đạn tròn vành vạnh, những vết nứt như mạng nhện lan ra bốn phía. Ngay khoảnh khắc kẻ trong phòng bị tiếng động giòn tan kia thu hút mà ngẩng đầu lên, một tiếng hét thảm thiết đã vang lên.

Bàn tay cầm dao của Kiều Dục Thần bị đạn xuyên thủng, con dao găm loảng xoảng rơi xuống đất. Gã vừa ôm lấy bàn tay đầm đìa máu tươi, vừa căm hận nhìn chòng chọc ra ngoài cửa sổ, đồng thời vội vã lùi về phía sau.

Căn phòng tức thì náo loạn, mọi người đổ xô chạy về phía cửa ra vào ở tít đằng xa. Do cách âm quá tốt, đám vệ sĩ bên ngoài chỉ láng máng nghe thấy một tiếng động khá lớn. Hai người nhìn nhau, không có tiếng gọi hay tín hiệu nguy hiểm rõ ràng, bọn họ nào dám tự tiện đẩy cửa xông vào.

Một trong hai gã định dùng bộ đàm liên lạc với nhân viên phòng giám sát để xác nhận xem bên ngoài tầng năm có nguy hiểm không, thì nghe có người hét lớn gọi vệ sĩ.

Hai gã không còn trù trừ, tức tốc mở cửa lao vào.

Tân Ý cau mày lùi lại, nhìn về phía cửa sổ thì thấy một bóng người gần như từ trên trời giáng xuống. Nương theo ánh nến, gã thấy một đôi chân dài thẳng tắp, chiếc đế giày cao gót màu đỏ bạo tàn đạp vỡ tan những vết nứt vừa xuất hiện vì viên đạn.

Tựa như một nàng tiên cá, cứ thế nhẹ bẫng trơn tru lướt vào từ bên ngoài.

Thế nhưng, bất cứ ai có chút kinh nghiệm huấn luyện đều biết, để hoàn thành động tác này khó đến nhường nào. Tay, bả vai, eo, tất cả đều phải cực kỳ có lực, trên nền tảng đó còn phải linh hoạt tương tiếp.

Mọi chuyện xảy ra chóng vánh, đám vệ sĩ cũng chỉ vừa đẩy cửa vào, còn chưa kịp quan sát rõ tình hình hiện tại, Úc Chấp đã buông tay khỏi khung cửa, cùng lúc với những mảnh kính tung tóe khắp nơi mà đáp xuống đất, đoạn giật chiếc khuyên tai ngọc trai ở tai còn lại ném về phía cửa.

Sau đó, anh liền lộn một vòng trên đất.

Anh gần như vừa mới ngồi xổm xuống, gã vệ sĩ nhanh chóng nắm bắt tình hình đã bóp cò về phía anh.

Viên đạn mang theo tiếng xé gió lao tới.

Chiếc khuyên tai ngọc trai kia cũng nặng nề rơi xuống đất, một tiếng “ầm” vang lên, mấy người ở cửa đều bị hất văng. Quả bom cỡ nhỏ không đến mức khiến họ thịt nát xương tan, nhưng cũng đủ làm mấy kẻ đó choáng váng mất hết tri giác.

Trì Nghiên Tây nghe thấy những âm thanh xáo xác dữ dội trong điện thoại, còn chưa kịp mở lời, du thuyền cũng vang lên một tiếng động trầm đục và một cơn rung lắc dữ dội đầy điềm gở.

Cậu cảnh giác bước ra cửa: “Anh đang xem phim hành động à?”

Cửa sổ vỡ nát, gió biển ào ạt tràn vào, nến chỉ còn vài ngọn leo lét, chẳng đủ soi sáng cả một không gian rộng lớn. Úc Chấp bắn một phát vỡ tan đèn chùm, một trong số vệ sĩ chạy tới đồng thời nhấn công tắc, thật đáng tiếc, chẳng có ngọn đèn nào có thể sáng lên, một gã vệ sĩ còn ngước nhìn lên trần nhà.

Úc Chấp thong dong đáp lại Alpha ở đầu dây bên kia: “Ừ, thông minh đấy.”

Tâm trạng anh lúc này không tệ, vì tình hình hiện tại, và vì sự ngốc nghếch của alpha.

Không trăng, không sao, không đèn, mấy ngọn nến còn sót lại cũng đã tắt lịm. Trong căn phòng tối đen như mực chỉ có thể thấy những bóng người lờ mờ. Úc Chấp tiến lên một bước, vạt váy bỗng bị níu lại, là ả omega bị trói mà anh đã lờ đi.

“Cứu tôi, cầu xin ngài.”

Úc Chấp chỉ dùng dư quang xác nhận đối phương có nguy hiểm hay không, đoạn lạnh lùng giật vạt váy ra, không lãng phí thêm một giây nào vào ả, một tay cầm súng bắn về phía tất cả những bóng người có thể thấy.

Từng bước tiến lên.

Từng bóng người ngã xuống.

Trì Nghiên Tây xuất hiện ở hành lang, cảm thấy có gì đó không ổn. Trên lầu rất ồn ào, cậu nhìn về phía Cao Vũ còn lại.

Cao Vũ thấy cậu đang gọi điện, liền nói nhỏ: “Cao Hãn đi kiểm tra rồi ạ.”

Trì Nghiên Tây gật đầu, trở lại phòng rồi tiếp tục trò chuyện với Úc Chấp: “Cứu người đó chưa?”

Giữa chốn lạc đạn tên rơi, Úc Chấp khẽ giãn mày, tóm lấy một thi thể mặc áo choàng che trước người.

Cứ như thể đã quay về những ngày làm lính đánh thuê ở Tam Giác Châu, đồng thời giọng điệu vẫn bình thản đáp lời Trì Nghiên Tây: “Không cứu, giết thẳng rồi.”

“Gì cơ?”

Tân Ý đã lùi ra ngoài rìa nhưng không rời đi. Sườn xám, tóc dài, là ả omega đó! Đáy mắt gã ánh lên vẻ hưng phấn. Ả omega dùng thi thể làm lá chắn, chạy về phía cửa, đôi giày cao gót bảy tám phân khi tiếp đất phát ra những tiếng động khiến tim người ta thót lại, vạt sườn xám tung bay, dù trong bóng tối đen trũi này vẫn chói mắt với đôi chân dài màu men sứ trắng ngần vung ra, để lộ sợi dây đai màu đen trên đùi.

Khoảnh khắc ấy, đồng tử của Tân Ý co rụt lại.

Trái tim đập thìn thụp.

Úc Chấp ném thi thể trong tay về phía trước, tay còn lại rảnh ra liền móc từ trong dây đai một quả bom nhỏ khác, ném theo ngay sau.

“Tôi nói dối đấy.”

“Đồ chó ngốc.”

Mặt Trì Nghiên Tây đỏ bừng lên, nóng đến mức khiến cậu vừa định ngồi xuống đã phải bật phắt dậy. Trên đời này, nếu có kẻ nào dám mắng cậu là chó, cậu nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học, nhưng hai chữ “chó ngốc” này lại khiến cậu chỉ muốn nghe thêm vài lần nữa.

Tin tức Cao Hãn quay về mang theo từ trên lầu đã khiến Trì Nghiên Tây bình tĩnh lại.

Cao Vũ đề nghị họ nên đi gặp Trì Vân Tiêu trước.

Trì Nghiên Tây đồng ý.

Thực ra lúc này cậu nên cúp máy, nhưng cuộc gọi này quả thực quá đỗi khó có được, cậu không nỡ mở lời, ngược lại còn buột miệng: “Thì ra anh cũng biết đùa.”

Sau quả bom thứ hai, đám ruồi bọ phiền phức cuối cùng cũng tạm thời im hơi lặng tiếng. Cửa ra vào hỗn loạn khói mù, người nằm la liệt ngổn ngang. Úc Chấp một cước đá vào Kiều Dục Thần đang giả chết sát vách tường, gót giày gần như muốn đạp gãy xương sườn của gã.

Tân Ý được hộ tống rời khỏi đây, cùng lúc đó, lực lượng an ninh ở các vị trí khác trên thuyền cũng đang cấp tốc chạy tới.

Úc Chấp chẳng bận tâm, đó không phải mục tiêu của anh.

Mũi chân lại móc một cái, hất ngửa Kiều Dục Thần đang nằm sấp lên, rồi một chân đạp lên ngực đối phương, mũi giày nghiền mạnh, đáy mắt ngập tràn ác nghiệt.

“Không phải đùa.”

Gã beta này thẳng thớm đến lạ, từ đầu đến cuối, bộ phim có tiếng này đều là do anh bịa chuyện.

Vậy mà chú chó nhỏ ngốc nghếch kia lại chẳng hề nghi ngờ, còn nghe ngon lành.

Kiều Dục Thần bị thương trong vụ nổ, nửa mặt dính đầy máu, nhưng vẫn còn ý thức. Gã trừng mắt nhìn Úc Chấp, cũng nhận ra đây chính là vật tế thứ hai mà gã đã nhắm tới, nhưng sao lại quen mắt thế này? Gã bỗng trợn trừng mắt trong phẫn nộ.

“Mày, mày là Úc…”

Một chữ “Chấp” suýt nữa đã tuột ra, phơi bày tất cả ra ánh sáng, nhưng gã không còn cơ hội nữa rồi, một viên đạn đã kết thúc tất cả ân oán.

Trì Nghiên Tây liếc nhìn Tân Ý bết bát xuất hiện, tò mò hỏi: “Hắn nói gì thế? Tôi không nghe rõ.”

Úc Chấp rũ hàng mi cong dài, con ngươi màu nhạt bình tĩnh nhìn tròng mắt của Kiều Dục Thần đang dần mất đi ánh sáng, thưởng thức sự phẫn uất và bất an trên mặt gã, và thú vị nhất là nỗi sợ hãi cùng sự bất lực trước cái chết.

Khiến cho gương mặt này trở nên vô cùng sinh động.

Là mức độ thích hợp để làm thành tiêu bản.

Úc Chấp không trả lời ngay, mà móc từ dây đai ở đùi ra một điếu thuốc trắng mảnh, lúc châm lửa, ánh lửa soi sáng bộ móng tay sơn đen của anh, trên đó có giọt máu đỏ tươi trượt xuống, kề lên đôi môi đỏ mọng, rít một hơi thật sâu rồi lẳng lặng nhả ra một vòng khói.

“Hắn chưa nói xong.”

“Tại sao?”

Úc Chấp búng tàn thuốc rơi xuống thi thể Kiều Dục Thần, nhếch môi: “Vì hắn chết rồi.”

Trì Nghiên Tây: …

Cậu đi vào phòng Trì Vân Tiêu, lẩm bẩm: “Anh xem cái phim quái gì thế?”

Hồi lâu không thấy trả lời, cậu nhìn vào điện thoại mới phát hiện Úc Chấp đã cúp máy.

Chẳng có gì bất ngờ.

Cậu đặt điện thoại xuống, nói với Trì Vân Tiêu về chuyện bên ngoài, gã Bạch Ý Hứa chen vào: “Tôi không thể xảy ra chuyện được, tiểu ca ca Tầm Thường của tôi vẫn đang đợi tôi!”

Úc Chấp rời đi qua cửa sổ, với tốc độ nhanh nhất đến nhà vệ sinh tầng bốn, lật người vào buồng trong cùng. Hai phút sau, anh trong bộ sườn xám nhung màu xanh rêu sẫm mở khóa bước ra.

Chiếc sườn xám đính cườm tạo hình gợn sóng, mỗi bước đi tựa như non nước chao nghiêng.

Anh loạng choạng xuất hiện ở hành lang, người nồng nặc mùi rượu, túm lấy một nhân viên an ninh đi cuối cùng, lè nhè hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không sao đâu thưa cô, một chút vấn đề nhỏ thôi, sẽ giải quyết ngay.” Đối phương không nói nhiều, vội vã chạy đi.

Úc Chấp đi giày cao gót, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

Đám an ninh xuất hiện ở tầng năm nhìn cảnh tượng tan hoang, thủ phạm đã biến mất, chỉ còn lại vài thi thể cùng những kẻ bị thương, ngất xỉu hoặc giả chết.

Đội trưởng lập tức ra lệnh: “Mau tìm đi! Cô ta không chạy xa được đâu!”

Gã nhìn sợi dây thừng đứt trên đất, ả omega kia cũng biến mất rồi, chẳng lẽ là vì cứu ả?

Về phần ả omega kia, lúc này đã chạy về phòng mình, dùng chăn quấn chặt lấy người, ngồi thụp xuống một góc, run lẩy bẩy, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.

Ả đã ngỡ mình sắp chết.

Nhưng cuối cùng, ả omega kia đã chặt đứt dây trói, nói với ả: “Muốn sống thì tự mình bò dậy mà chạy đi.”

Ả omega dùng sức lau nước mắt, ả phải báo cảnh sát! Dù Kiều Dục Thần đã chết, ả cũng phải khiến những kẻ còn lại phải trả giá!

Úc Chấp đã tính toán thời gian một cách hoàn hảo. Nhân lúc hầu hết an ninh đều tập trung ở tầng năm, cộng thêm các loại thông tin mà “đồng đội” trong khuyên tai gửi tới, anh gần như không gặp phải bất cứ trở ngại nào khi quay về tầng một. Anh kéo chiếc vali màu hồng của mình ra từ sau một tủ trưng bày, bên trong là một túi nhựa ép chân không, đợi anh mở chiếc túi ra thì một chiếc thuyền hơi bật ra.

Sau hai vụ nổ, du thuyền đã dừng lại.

Vài vệ sĩ chạy vào nhà vệ sinh tầng bốn, lát sau một gã cầm theo bộ sườn xám dính máu chạy ra: “Cô ta thay đồ rồi!”

Đêm nay trên du thuyền, chắc mẩm là một đêm không ngủ.

Lúc bọn họ đang ồn ã cả lên, Úc Chấp đã chèo chiếc thuyền hơi của mình đi về phía xa.

Anh không vội vã, cứ thế bồng bềnh xuôi dòng, sau đó thì nằm hẳn ra, vểnh chân lên, đôi giày cao gót tuột khỏi gót chân, lủng lẳng. Anh bèn hất chân một cái, đôi giày rơi xuống biển, bắn lên một chùm nước.

Một giây sau, anh lại ngồi dậy vớt đôi giày về, ném lên thuyền.

Bảo vệ môi trường, người người có trách nhiệm.

Bầu trời âm u cả đêm lúc này đã hiện ra một vầng trăng khuyết, ánh trăng dịu dàng rải xuống như một tấm chăn mềm mại, đắp lên người gã beta đang say ngủ trên thuyền, khóe môi gã beta khẽ nhếch lên, xem ra đang có một giấc mộng lành.

Trì Nghiên Tây dù đang đứng ngay trước thi thể của Kiều Dục Thần, vẫn không thể tin rằng hắn đã chết.

Cứ thế mà chết…

Rõ ràng không lâu trước đó họ còn gặp nhau.

Tân Đồng nắn sống mũi bước vào, liếc nhìn bốn cái xác trên sàn. Hai gã an ninh thì không sao, nhưng chủ yếu là Kiều Dục Thần và Mạnh Lê, làm sao để ăn nói với hai nhà đây?

Trì Vân Tiêu hỏi một câu lấy lệ: “Có manh mối không?”

Tân Đồng lắc đầu, không nói chi tiết.

Thực ra là hoàn toàn không có thông tin đăng ký của đối phương, tất cả các cảnh quay có ả trong camera giám sát đều bị mũ che khuất phần nào. Dù vậy, gã vẫn liên lạc với gia đình, gửi video qua, nhưng kết quả lại rất đáng thất vọng.

Ngay cả khi gia đình đã dùng đến quan hệ, đối chiếu trong kho dữ liệu dân cư vẫn không tìm thấy ả omega này.

Về phần bộ sườn xám ả thay ra, vệ sĩ vớt được từ trong bồn cầu nhà vệ sinh, đã ướt sũng, khó mà tra ra được gì.

Tốc độ của đối phương quá nhanh, từ lúc xuất hiện ở tầng năm đến lúc biến mất chỉ trong vòng bốn phút, từ lúc rời tầng năm đến khi rời khỏi du thuyền lại càng chưa đến sáu phút.

Ả gây ra động tĩnh lớn ở tầng năm, khiến gã phán đoán sai cấp độ nguy hiểm, điều động toàn bộ an ninh đến đó, muốn giải quyết vấn đề nhanh nhất để tránh sự việc lan rộng.

Nhưng không ngờ… điều này lại tạo cơ hội cho ả.

Trì Vân Tiêu đau lòng nhìn Trì Nghiên Tây. Dù gần đây cậu và Kiều Dục Thần có chút không vui, nhưng tình bạn của họ đã từng là thật. Anh đưa tay vỗ vai Trì Nghiên Tây.

Cổ Tấn Đình đã sớm chia ngả đôi đường với Kiều Dục Thần cũng hơi đỏ hoe vành mắt.

Tân Đồng liếc nhìn em trai mình, Tân Ý từ đầu đến cuối đều rất im lặng, gã cũng lười hỏi. Gã trước giờ vẫn không hiểu nổi trong đầu em trai mình đang nghĩ gì, ví như cái gọi là hiến tế kia.

Ánh mắt lướt qua đám Trì Nghiên Tây, nếu họ biết Kiều Dục Thần đã chuẩn bị làm gì trước khi chết, liệu lúc này có còn đau buồn vì cái chết của hắn không?

Khóe miệng gã nhếch lên một nụ cười châm biếm.

Chiếc du thuyền vốn náo nhiệt trở nên tĩnh lặng chết chóc, còn chưa ra đến hải phận quốc tế đã phải quay đầu trở về.

Trời sáng, Úc Chấp lên một chiếc thuyền đánh cá cũ nát, sau đó cập bến ở một nơi rất hẻo lánh. Anh băng qua rừng cây, bước ra là một gã beta tóc bạc trong bộ đồ đua xe mô tô đen tuyền, đến một tiệm tạp hóa nhỏ rồi cưỡi con mô tô yêu quý của mình đi mất.

Ánh nắng mai tươi rói, dưới chiếc mũ bảo hiểm là khuôn mặt tươi cười của gã beta.

Chị Hồng gọi điện tới.

“Úc Úc cưng à~ Dạo này thế nào? Có quen với cuộc sống ở Đế quốc không? Có thấy ở đó chỗ nào cũng tiện lợi, nhiệt độ dễ chịu, đồ ăn ngon nhiều không đếm xuể, có thấy cõi nhân gian này cũng khá tuyệt vời không?”

“Không.”

“…Khụ khụ, thuốc lá chị gửi cho cưng rồi, chắc hai hôm nữa là tới.”

“Mà dạo này cưng hút hơi nhanh thì phải?”

“Không phải, em hút một điếu, vứt một điếu.”

“Chậc, cái đồ ranh con này, chị thấy cưng ngứa da rồi đấy, trời cao hoàng đế xa chị không đánh được mày, nên mày tinh tướng lên phải không.”

“Vậy em về.”

“Hút tiết kiệm thôi, đây là lượng của cả quý đấy, cưng mà hút hết thì chị mặc kệ, cúp máy đây.”

Úc Chấp vặn ga hết cỡ, lao về phía trước như một ngôi sao băng đen tuyền. Lúc ôm cua, cả thân xe gần như dán xuống mặt đất khiến người ta tim đập chân run, ngay khi tưởng chừng anh sắp bay ra ngoài thì xe đã dựng thẳng trở lại.

Một khúc cua hình chữ S được anh xử lý vô cùng nhuần nhuyễn. Có người gần đó trông thấy, liền hét lên: Đỉnh vãi!

Trên đường về, anh đi qua một sân vận động, lúc chờ đèn đỏ, một chân dài chống xuống đất, anh thích thú nhìn những người ra ra vào vào sân vận động.

Cách ăn mặc của mỗi người trong mắt anh đều rất kỳ quái, tóc tai đủ màu, phong cách ăn mặc không ra thể thống gì, trang điểm và tạo hình cực kỳ khoa trương.

Từng nhóm năm tụm ba không ngừng chụp ảnh, còn có rất nhiều người cầm trên tay một tấm thẻ nhỏ hoặc một con búp bê nhỏ, cứ chụp lia lịa.

Ánh mắt anh dừng lại trên tấm biển dựng đứng.

“Lễ hội truyện tranh?”

Lễ hội truyện tranh là cái gì?

Vài người với tạo hình khoa trương đi tới trước mặt anh, một trong số đó hỏi: “Anh cosplay nhân vật nào thế? Đẹp trai quá!”

Úc Chấp: Ý gì?

“Cho em chụp chung một tấm được không ạ?”

Ánh mắt Úc Chấp dừng lại trên đôi tai và chiếc đuôi lông xù của đối phương, cùng với tấm vải che thân ít ỏi trên người họ.

Anh cứ ngỡ Đế quốc sẽ tương đối bảo thủ, không ngờ lại có thể công khai mặc đồ tình thú ở nơi công cộng thế này.

Anh đại khái đã hiểu ra.

Lễ hội truyện tranh chắc cũng giống khu vực Thấp Hỏa ở Tam Giác Châu, tức là khu kinh doanh t*nh d*c. Có điều anh vẫn luôn thấy khu Thấp Hỏa rất hạ đẳng, chủ yếu là vì những người ở đó về cơ bản chỉ đứng ưỡn ngực phô bày, Tam Giác Châu nóng nực mưa nhiều, môi trường ẩm ướt, nhà cửa đa phần là lều gỗ, toát ra mùi hôi thối mục nát, mùi ở khu Thấp Hỏa còn nồng nặc hơn, anh thực sự không thể tưởng tượng nổi trong môi trường như vậy mà bọn họ có thể làm ăn được.

Anh chụp vài tấm ảnh gửi cho chị Hồng: [Khu Thấp Hỏa của Đế quốc.]

Sau đó vặn ga rời đi.

Chị Hồng nhìn mấy tấm ảnh, đây không phải lễ hội truyện tranh sao? Liên quan gì đến khu Thấp Hỏa?

Đôi khi chị thực sự thấy Úc Chấp là một lão già cổ hủ, chẳng biết gì về những thứ trẻ trung thời thượng.

“Chị Hồng, ngài Đường đến rồi ạ.”

Chị Hồng cất điện thoại, vội đi bàn chuyện làm ăn, chẳng có thời gian phổ cập kiến thức lễ hội truyện tranh cho Úc Chấp, dù sao anh cũng chẳng đời nào đi.

Úc Chấp về đến nhà họ Trì, tắm rửa một trận khoan khoái, chơi Anipop cả buổi chiều. Bữa tối, Văn Trí mang cho anh một suất lẩu siêu sang chảnh.

Là cô tự bỏ tiền túi ra ngoài mua, chiếc vòng cổ trên cổ cô rất hợp với cô.

Chỉ có một điều cô không ngờ tới, Úc Chấp chưa từng ăn lẩu, thậm chí không có bất kỳ khái niệm nào về nó, đến mức nghe cũng chưa từng nghe qua.

Khi anh bày từng món ra bàn ăn, vẻ mặt mơ hồ.

Người Đế quốc thích ăn đồ sống?

Anh nhìn mấy hộp thịt, mấy món nội tạng động vật và hải sản tươi sống.

Chả trách người ta nói dân Đế quốc cái gì cũng ăn. Tuy rằng nên nhập gia tùy tục, nhưng món này anh thực sự không thể ăn sống nổi. Anh cất chúng vào tủ lạnh, định bụng mai Văn Trí đến thì trả lại.

Trên bàn ăn, Úc Chấp với vẻ mặt sầu não nhai lá xà lách, trông như một chú thỏ con vì muốn sống mà phải cố ăn.

Buổi tối, anh đang ngủ ngon lành trên ban công thì phía đối diện bỗng đèn đuốc sáng trưng. Con ngươi dưới lớp mí mắt mỏng đảo hai vòng rồi mới lười biếng mở ra.

Ánh mắt vượt qua mặt hồ, rơi trên biệt thự, xem ra là Trì Nghiên Tây đã về.

Không biết bỗng dưng mất đi một người bạn, tâm trạng cậu ta sẽ thế nào? Với tính cách của alpha, chắc sẽ lén lút khóc thầm đây.

Úc Chấp lật người, quay lưng về phía biệt thự, ngủ tiếp.

Trì Nghiên Tây ngồi trên sô pha, l**m đôi môi khô khốc. Lúc du thuyền cập bến, người của các gia tộc đều đã đến, không khí nặng nề ngột ngạt, ngay cả xe cảnh sát cũng phải xếp hàng phía sau.

Chẳng ai ngờ được một chuyến du ngoạn vốn dĩ rất bình thường lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Đoàn xe nhà họ Trì chiếm riêng một khu vực phía trước, Trì Duệ đích thân có mặt.

Trước khi lên xe, Trì Nghiên Tây thấy cha mẹ Kiều Dục Thần ôm thi thể hắn khóc không thành tiếng, gào thét bắt nhà họ Tân phải giải thích. Nhà họ Tân thì bận tối mắt, một bên phải an ủi hai nhà Kiều, Mạnh, một bên phải thương lượng với cảnh sát.

Một số người không có gia thế đều bị cảnh sát đưa về đồn thẩm vấn. Cậu để ý thấy một nữ omega bị người nhà họ Tân đưa đi, xa xa nghe thấy cô ta khóc lóc gào thét gì đó như là “Bọn họ đều là lũ giết người! Bọn họ muốn giết tôi! Kiều Dục Thần hắn đáng chết!”

Cô ta bị người ta vừa lôi vừa kéo nhét vào xe nhà họ Tân.

Cảnh sát ở xa đã ngó lơ tất cả những gì xảy ra.

Chiếc điện thoại trên bàn sáng lên, cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi đứng dậy đi tắm rửa. Trước khi ngủ, cậu nhìn sang ban công đối diện, lần này không tự tìm cho mình bất kỳ lý do nào.

Khi thấy người trên ghế nằm vẫn còn đó, trong đêm khuya tĩnh mịch này, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng bỗng an tịnh lạ thường.

Alpha thầm nghĩ, may mà mình xin nghỉ không đi, nếu không với ân oán giữa mình và Kiều Dục Thần, nhất định sẽ trở thành đối tượng tình nghi trọng điểm.

Một đêm không có gì xảy ra.

Khi Văn Trí mang bữa sáng đến, Úc Chấp trả lại cho cô những món ăn chưa mở.

Cô liếc nhìn: “Anh Úc, anh không thích ăn lẩu ạ?”

Úc Chấp: Thì ra kiểu ăn này gọi là lẩu.

“Tôi không thích ăn đồ sống.”

“Đồ sống? Chỉ cần cho vào đây nấu là được mà.” Văn Trí lôi ra gói tự sôi, rồi lấy ra bộ nồi nhỏ dùng một lần, làm mẫu: “Bỏ cái này xuống dưới, thêm nước, rồi đặt cái này lên, lại thêm nước, bỏ gói gia vị vào là có thể nấu rồi, cái này có thể giữ nóng được một tiếng đấy ạ.”

Úc Chấp im lặng lắng nghe.

Ở Tam Giác Châu làm gì có những thứ này. Anh nhìn gói tự sôi, dựa vào lời Văn Trí mà đoán bên trong chắc là vôi sống, bột sắt, bột nhôm các loại. Thực ra nếu dùng hợp lý, cũng có thể dùng để giết người.

Đáy mắt anh lộ ra một tia hứng thú, dù sao thì cái túi nhỏ ngay ngắn này trông cũng khá sạch sẽ, dễ lấy.

Văn Trí nói một hồi mới nhận ra một khả năng: “Anh Úc, lẽ nào anh không biết ạ?”

Úc Chấp “ừm” một tiếng từ trong mũi: “Cô có thể đợi tôi chết rồi hẵng nói cho tôi biết.”

Văn Trí: …

Gã beta: “Tôi đùa đấy.”

Úc Chấp nhìn vẻ mặt không biết nên làm thế nào của ả omega, bỗng nhớ lại lời chị Hồng: “Úc Úc cưng à, cưng là người không có tế bào hài hước, sau này mình đừng đùa với người khác nữa nhé, cưng xem, cưng dọa người ta sợ đến tè ra quần rồi kìa.”

Lần đó anh đã đùa cái gì nhỉ?

Anh nghĩ lại, là một lần hỗ trợ chính quyền địa phương lân cận Tam Giác Châu truy bắt tội phạm m* t**, bắt được một lão già. Lúc đó, đám Tỏa Tử đang tán gẫu, rồi chuyển sang chủ đề trống da người đặc sản ở một nơi nào đó.

Thế là anh nói với lão già kia, sẽ lột da lão làm trống da người.

Anh đúng là đang đùa, vì lão già quá rồi, da dẻ nhăn nheo, lằn dọc vết ngang, căn bản không thể căng ra được, không thể làm thành một chiếc trống da người có độ đàn hồi.

Anh thấy cũng khá buồn cười.

Tiếc là không ai hiểu được sự hài hước của anh.

Anh lại cầm lấy những thứ dùng để ăn lẩu từ tay Văn Trí: “Cảm ơn.”

Gật đầu rồi quay vào.

Văn Trí tay không đứng ở cửa một lúc mới hoàn hồn. Trong lòng cô, anh Úc là người tốt, chỉ là tính cách có chút – “đặc biệt”.

Úc Chấp làm theo lời Văn Trí, cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, rồi ngồi trên ghế nghiêm túc chờ nước sôi. Khi thấy nước sôi lục bục, anh nhướng mày, rồi bỏ tất cả đồ ăn vào nồi.

Khi anh nếm miếng lẩu đầu tiên, anh biết mình đã yêu món này mất rồi, thơm đến mức đầu anh bất giác lắc lư hai cái.

Khoảng 10 giờ, Trì Nghiên Tây chuẩn bị ra ngoài. Lên xe, cậu theo thói quen liếc nhìn ghế phụ. Úc Chấp mặc một chiếc áo polo kẻ sọc, phối với quần tây màu nâu, vừa cổ điển vừa thoải mái.

Chỉ là có đeo một chiếc khẩu trang.

Cậu khá tò mò không biết Úc Chấp đã mang bao nhiêu quần áo đến đây. Trong đầu cậu hiện ra một phiên bản Q của Úc Chấp, sau lưng vác một cái bọc khổng lồ buộc quanh cổ, tay trái một túi to, tay phải một túi to, khệ nệ băng qua vạn dặm non sông từ rừng rậm Tam Giác Châu tới đây.

Khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười.

Đồ chưng diện.

Trên đường đi, cậu liên tục liếc nhìn Úc Chấp. Cuộc điện thoại tối đó, cậu tự cho rằng mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn phần nào, nhưng Úc Chấp dường như vẫn luôn coi cậu là không khí.

Trước khi mở lời, Alpha l**m môi: “Kết thúc bộ phim là gì?”

Một câu không đầu không cuối.

Bác Tống liếc nhìn Trì Nghiên Tây qua gương chiếu hậu, rồi lại nhìn Úc Chấp. Theo góc nhìn của ông, hai người này dường như vẫn luôn không hợp nhau, mà hôm qua ông cùng vợ con đi xem phim còn đăng lên vòng bạn bè.

Thế nên ông chắc mẩm, câu này là hỏi ông.

“À, kết thúc là kẻ xấu bị đánh bại, không ngờ cậu chủ cũng thích xem Heo Con Siêu Đẳng.”

Trì Nghiên Tây nghi hoặc nhìn bác Tống: ?

Trong sự im lặng, giọng Úc Chấp khàn khàn vang lên: “Kết thúc là một kẻ xấu chết, một kẻ xấu chạy thoát.”

Dấu hỏi trên đầu Trì Nghiên Tây càng nhiều thêm, vừa định mở lời.

Bác Tống: “Hả? Anh Úc xem phiên bản Heo Con Siêu Đẳng nào thế?”

Úc Chấp: “Heo Con Siêu Đẳng là gì?”

Bác Tống: “Heo Con Siêu Đẳng…”

“Cổ họng anh sao thế?” Trì Nghiên Tây ngắt lời ông thẳng thừng, dẹp cái Heo Con Siêu Đẳng của ông đi!

Vì không ăn được cay lắm mà lẩu lại quá cay, nhưng lại thèm, lại nguyên tắc không lãng phí thức ăn nên đã ăn sạch, đến mức cay muốn mất giọng, một gã beta nào đó hiếm khi có chút ngượng ngùng.

Cứng miệng nói: “Không sao.”

Anh cầm chai nước, vén khẩu trang từ dưới lên uống một ngụm.

Trì Nghiên Tây liền thấy đôi môi đỏ mọng hơi sưng của anh, ý nghĩ đầu tiên là trông rất dễ hôn, ý nghĩ thứ hai là không lẽ anh lén lút sau lưng mình hôn ai đến sưng môi!

“Anh nghỉ phép đã làm những gì?” Alpha giọng điệu cứng nhắc, gấp gáp.

Những việc Úc Chấp đã làm thì nhiều vô kể, trong đầu anh vô thức lướt qua một lượt, lúc này mới ngẩng lên đôi mắt với đường nét sắc như dao, bắt gặp ánh mắt Trì Nghiên Tây trong gương chiếu hậu.

“Lần thứ năm.” Anh mở lời, không rõ vui giận.

Trì Nghiên Tây cau mày, bác Tống thì ngơ ngác, lần thứ năm gì cơ? Sao hôm nay hai người này nói chuyện không đầu không cuối thế?

Bác Tống thầm thấy tủi thân, cảm giác như bị ra rìa.

Trì Nghiên Tây hình như đã lờ mờ đoán được Úc Chấp đang nói gì. Cái cảm giác về ranh giới chết tiệt!

Sắc mặt cậu thay đổi, nhưng cậu mới là ông chủ, sao có thể bị một gã beta dọa cho sợ được.

Cậu vắt chân: “Đây là Đế quốc, không phải Tam Giác Châu, không có đội lính đánh thuê của anh, chỉ có một mình anh thôi.”

Ý tứ đã quá rõ ràng.

Khi không khí giữa hai người trở nên gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, bác Tống bỗng lên tiếng: “Bún riêu cay.”

Không ai để ý đến câu tự nói một mình của ông.

Một bác Tống cố gắng hòa nhập nhưng thất bại, trái tim tan nát.

Chưa kịp ghép lại trái tim mình, ghế phụ bỗng có một bóng đen vụt qua, ông cảm nhận được một luồng gió. Luồng gió còn chưa tan, Trì Nghiên Tây vốn ở phía sau đã ngã nhào vào khoảng giữa ông và Úc Chấp.

Với tư thế bị ép buộc, vô cùng bết bát.

Khoảnh khắc đó, bác Tống sợ đến mức suýt nữa đã dừng xe, nhưng tố chất của một tài xế giỏi đã khiến ông không dám có hành động phanh gấp nguy hiểm trên đường, chỉ có thể không biết phải làm sao, đành giữ chặt vô lăng tiếp tục lái về phía trước, khuyên nhủ: “Anh, anh Úc, anh bình tĩnh một chút.”

“Mẹ kiếp!”

“Úc Chấp! Hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày!”

Alpha chửi ầm lên, cậu bị Úc Chấp túm cà vạt lôi qua, hoàn toàn không kịp phản ứng. Sau một hồi va đập đau điếng, cậu đã bị vặn người, mặt ngửa lên trời bị ấn trên bảng điều khiển trung tâm.

Cậu trừng mắt nhìn Úc Chấp, cậu còn tưởng quan hệ giữa họ đã tốt lên một chút.

Giây phút này, trong lòng Alpha dâng lên cảm giác tủi nhục vì tự mình đa tình, nền màu của nó là nỗi uất ức không thể nói thành lời, đuôi mắt đào hoa泛起 sắc đỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung dữ.

Cậu vung tay tóm về phía Úc Chấp.

Úc Chấp ngồi vững trên ghế, không hề khống chế tay cậu, chó con vẫy vuốt thì có thể gây ra nguy hại gì chứ. Chỉ có bàn tay đang nắm cà vạt là cuộn từng vòng, dần dần siết lại quanh cổ Trì Nghiên Tây, và khuôn mặt cậu cũng ngày càng đỏ lên vì ngạt thở.

Bác Tống tìm được chỗ tấp vào lề, định vội vàng xuống xe cầu cứu đám Chung Sơn ở hai xe vệ sĩ trước sau. Ai là chủ, ông vẫn biết, huống hồ Trì Nghiên Tây là do ông nhìn cậu lớn lên.

Vừa mở cửa xe.

Trì Nghiên Tây gắng gượng nói: “Bác Tống, bác xuống đi, đừng gọi ai!”

Chàng trai trẻ vô cùng bướng bỉnh.

Cậu nắm lấy cánh tay Úc Chấp, cố gắng kéo anh ra, gần như sắp xé rách tay áo anh.

“Hai đứa đừng đánh nhau nữa, có gì từ từ nói.”

“Bác Tống xuống đi!”

Bác Tống với vẻ mặt phức tạp xuống xe Chung Sơn đã từ phía trước chạy lại, liếc nhìn vào trong xe, nhưng cửa sổ chống nhìn trộm khiến hăn chẳng thấy được gì.

“Sao thế? Anh Tống?”

Bác Tống sắc mặt khó coi: “Không sao, đang… đang giao lưu tình cảm.”

Hai cái đứa gấu này! A a a a! Cái nghề này thật sự một ngày cũng không muốn làm nữa!

Chung Sơn: Tôi vừa nghe thấy gì thế?

Trong xe, Trì Nghiên Tây buông tay khỏi cánh tay Úc Chấp, định bóp cổ anh.

Tay Úc Chấp đã đến cổ cậu, ngón cái cách lớp cà vạt ấn lên động mạch chủ của cậu, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập, là biểu tượng của sự sống.

Đầu ngón tay chầm chậm xoa nhẹ.

Động tác này dù anh làm rất mạnh nhưng vẫn có chút mập mờ, dù cách một lớp cà vạt vẫn khiến Trì Nghiên Tây cảm thấy từng đợt tê dại. Mắt thấy sắp tóm được tay Úc Chấp, cậu bỗng mất hết sức lực, tay rơi xuống, đầu ngón tay lướt qua trước người anh rồi đập xuống đùi anh.

Vị trí rất tinh tế.

Đồng tử Trì Nghiên Tây run rẩy, ngón tay co lại hai lần rồi lại nhấc tay lên.

Hành động nhỏ này đã kịp thời làm vui lòng Úc Chấp.

“Biết tôi sẽ không giết cậu, nên mới có gan như vậy.”

Anh lên tiếng, giọng khàn đặc mang một vẻ lả lướt sau cơn mây mưa.

Vì anh đeo khẩu trang, trên khuôn mặt chỉ còn lại đôi mắt xa cách, lộ rõ vẻ chán ghét, màu mắt nhàn nhạt gần như muốn đông cứng Trì Nghiên Tây thành hổ phách.

Trì Nghiên Tây mấp máy môi, không phát ra tiếng.

Thì ra Úc Chấp sẽ không thực sự giết cậu.

Giây phút này, cậu cũng không biết tâm trạng mình là gì. Giây tiếp theo, ngón tay đang xoa nhẹ bỗng dừng lại, rồi móc cà vạt nhấc cậu lên.

Cậu như một con búp bê trong máy gắp, bị gắp lên mà không thể phản kháng.

Khoảng cách lại được kéo gần.

Trì Nghiên Tây đã căng thẳng đến mức không thở nổi, cậu cũng không hiểu tại sao, cậu lại sợ hơi thở của mình quá nóng sẽ làm Úc Chấp khó chịu.

Quá gần rồi.

Gần đến mức hàng mi của họ sắp quyện vào nhau.

“Úc…”

“Nếu tôi muốn, tôi có thể chơi cậu đến mức cậu tự muốn chết.”

Giọng gã beta bình lặng, không phải đang uy h**p mà là đang trình bày sự thật. Nếu không nghe nội dung, thì càng giống như những lời thủ thỉ thân mật sau khi xong việc.

Rõ ràng không phải lời hay ý đẹp gì, nhưng tốc độ máu chảy của Trì Nghiên Tây lại tăng lên rõ rệt, bừng bừng lên não. Alpha là sinh vật không chấp nhận sự khiêu khích, bàn tay đang giơ lên tàn nhẫn túm lấy áo Úc Chấp, vô cùng ngang ngược: “Tôi chống mắt lên chờ.”

Có câu nói, nhìn nhau là nụ hôn tinh thần.

Vậy thì lúc này, tinh thần của hai người chắc chắn đang hôn nhau rất kịch liệt.

Phản ứng trâng tráo không chịu thua của Trì Nghiên Tây đã chọc trúng điểm của Úc Chấp.

Chó biết cắn người mới có giá trị thuần phục.

Đuôi mắt nhếch lên một nụ cười thấu suốt, beta tung ra đòn chí mạng: “Dạo này cậu toàn mặc đồ công sở.”

Alpha tức thì mất hết sức chiến đấu, ngay cả cái đầu vừa mới sôi máu cũng ngoan ngoãn rụt lại.

Ngón tay thon dài rút ra từ dưới cà vạt, Trì Nghiên Tây thất thần ngã xuống.

Cạch một tiếng, Úc Chấp mở chiếc bật lửa đặt làm riêng, châm một điếu thuốc.

Tư thế của kẻ chiến thắng thong dong.

Alpha cả người đỏ bừng như sắp nổ tung, một cảm giác xấu hổ như bị lột cả q**n l*t, cậu không ngờ Úc Chấp lại để ý đến!

Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Úc Chấp, ai bảo anh chế giễu gu ăn mặc học sinh tiểu học của cậu! Alpha vừa xấu hổ vừa bối rối, không nói được lời nào, tự mình bò về hàng ghế sau.

Khi Úc Chấp sắp hút xong điếu thuốc, Trì Nghiên Tây bỗng lên tiếng: “Để ý tôi thế, anh thích tôi à.”

Trì Nghiên Tây vừa nói xong câu này đã hối hận.

Bây giờ cậu rất muốn gõ vào đầu mình, hỏi xem não mình còn ở nhà không?

Nhưng lại không kìm được mà mong chờ. Bàn tay đang chỉnh cà vạt loay hoay mãi không xong, bèn  giật phăng cà vạt ra, ra vẻ bận rộn lắm mà chẳng biết đang bận cái gì.

Còn đối với câu nói của cậu, beta thậm chí còn chẳng thèm trả lời.

Trì Nghiên Tây nhận ra điều đó, liền hết bận.

Bác Tống lên xe, liếc nhìn từng người một, tốt lắm, không thiếu tay thiếu chân, xem ra ai cũng đã nguôi giận. Tuy không biết hai người này làm thế nào mà hòa bình trở lại, nhưng nghĩ lại, ông cũng không biết vì sao hai người bỗng dưng đánh nhau.

Nghĩ vậy, ông…

Ông quả nhiên bị ra rìa rồi!

Lại là một căn biệt thự khác, Trì Nghiên Tây có vô số bất động sản, vị trí này khá hẻo lánh và là một trang viên kiểu cũ, cậu ít khi đến.

Cánh cổng sắt đen to lớn từ từ mở ra, ba chiếc xe chậm rãi tiến vào.

Xuống xe, Thẩm Gia Nhất một đường đi lả lướt đã đến sau lưng Úc Chấp, nhưng không biết có phải cậu hoa mắt không, cảm giác như cậu chủ vừa lườm cậu một cái.

Quản gia đang ở trong sân đón Trì Nghiên Tây đi vào biệt thự, đồng thời báo cáo tình hình: “Người đã tỉnh, nhưng trạng thái không tốt lắm, không cho người của chúng ta đến gần.”

“Đưa cô ta xuống đây.”

Alpha 20 tuổi đã bắt đầu có khí chất của một người đàn ông trưởng thành, nhưng hơi thở thanh xuân non nớt vẫn chưa hoàn toàn phai đi, ở giữa hai trạng thái đó, sự trưởng thành và nét thanh xuân hòa quyện, giằng co, tạo nên một sức hút đặc biệt chỉ có ở lứa tuổi này.

Ra lệnh dứt khoát.

Người sinh ra đã là bề trên không cần phải ra vẻ ta đây.

Vào biệt thự, đám Thẩm Gia Nhất đứng vào vị trí như thường lệ. Úc Chấp đã đi trước Trì Nghiên Tây một bước, ngồi xuống chiếc ghế Bergère ở bên cạnh.

Chung Sơn mắt gần như muốn lồi ra, điều này thực sự quá phóng túng.

Trì Nghiên Tây cũng liếc nhìn Úc Chấp một cái, hoa văn hoa hồng rực rỡ trên vải nhung bao bọc lấy gã beta, chỉ cảm thấy khí chất tao nhã quý phái rất hợp với anh.

Không nói gì, cậu ngồi xuống.

Thẩm Gia Nhất thầm thề rằng sau này mình cũng phải trở thành một vệ sĩ có địa vị như anh Úc!

Biệt thự nhanh chóng ồn ào lên, có tiếng phụ nữ la hét, khóc lóc trên lầu, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn. Rất nhanh, một ả omega bị hai nữ giúp việc cưỡng ép lôi xuống.

Thẩm Gia Nhất: Đây là cái gì? Kim ốc tàng kiều? Cưỡng ép yêu!

Không ngờ cậu chủ lại chơi bạo thế!

Nữ giúp việc vừa lôi vừa khuyên giải, nói rằng họ thực sự không có ác ý, nhưng ả omega rõ ràng đã bị kích động, sợ hãi, không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Mãi mới đưa được ả omega đến nơi, hai nữ giúp việc cũng không dám buông tay. Trì Nghiên Tây vẫy tay, hai người mới cẩn thận buông ả ra.

Ả omega nhanh chóng ôm đầu gối, cuộn tròn người lại.

“Tôi muốn biết trên du thuyền cô đã gặp chuyện gì, chỉ cần cô nói thật, tôi sẽ không làm khó cô, còn cho cô một khoản tiền, đưa cô đến nơi an toàn.”

Ả omega ngờ vực từ từ ngẩng đầu, vì vị trí của mình, ả nhìn thấy Úc Chấp trước tiên.

Sững sờ.

Khuôn mặt sợ hãi trở nên đờ đẫn.

Úc Chấp: Là ả.

Mũi chân đang vểnh lên khẽ rung nhẹ, Trì Nghiên Tây có não hơn anh tưởng, cũng có thủ đoạn, nhưng cũng nhiều chuyện hơn một chút.

Khẩu trang của anh không hề tháo xuống, chỉ lạnh lùng nhìn ả omega.

Ả omega không chắc chắn lắm nhưng đôi mắt của đối phương, cảm giác đối phương mang lại cho ả chính là người đó. Thì ra anh ta không phải là nữ omega. Suy nghĩ một lúc, ả dời mắt sang nhìn Trì Nghiên Tây.

Ả nhận ra cậu.

Trên chiếc du thuyền đó, ai mà không nhận ra đại thiếu gia nhà họ Trì.

Nhưng cậu ta và Kiều Dục Thần là bạn tốt.

Mà Kiều Dục Thần lại bị anh ta giết…

Bọn họ lại cùng ngồi ở đây…

Đầu óc ả omega có chút quay cuồng.

“Nhà họ Tân, nhà họ Mạnh, nhà họ Kiều đều đang tìm cô.” Trì Nghiên Tây hạ giọng. Theo thông tin cậu dò hỏi được, ả omega này lúc đó có mặt tại hiện trường, ba nhà đó không biết vì lý do gì mà cho rằng hung thủ có liên quan đến ả, muốn lấy ả làm đột phá khẩu để tìm ra hung thủ.

“Chỉ có tôi mới giúp được cô, cô chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi, Kiều Dục Thần tại sao đáng chết? Các người đã làm gì ở tầng năm?”

Ả omega im lặng hồi lâu cũng không nghĩ ra được lối thoát nào khác.

Đành chấp nhận số phận mở lời: “Trong vũ hội, hắn tỏ tình với tôi, vũ hội chưa kết thúc đã đưa tôi đi, đến tầng năm thì có người trói tôi lại.”

Nhắc đến những chuyện này, ả lại không kìm được mà run lên. Lúc đó, trong hoàn cảnh như vậy, xung quanh là những Alpha mà ả hoàn toàn không thể chống cự, họ ăn mặc kỳ quái, hạn chế tự do của ả, ném ả vào giữa những hình vẽ kỳ lạ.

Nỗi tuyệt vọng, bất lực đó, đặc biệt là khi Kiều Dục Thần cầm dao lên…

“Bọn họ nói gì đó là muốn hiến tế tôi, nói tôi là vật tế của Kiều Dục Thần, Kiều Dục Thần hắn cầm dao muốn giết tôi…”

Ả omega không nói được nữa.

Một nữ giúp việc lấy chiếc khăn choàng, nhẹ nhàng khoác lên cho ả. Ả omega không chịu nổi nữa, nhào vào lòng cô giúp việc khóc nức nở, cô giúp việc liền vỗ nhẹ lên lưng ả omega trạc tuổi con gái mình.

Thông tin chấn động, làm tất cả mọi người trừ Úc Chấp đều ngẩn người ra.

Họ là người của Trì Nghiên Tây, đương nhiên cũng rất quen thuộc với Kiều Dục Thần, không ngờ hắn lại có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Trong biệt thự chỉ còn tiếng khóc của ả omega vang vọng.

Trì Nghiên Tây hồi lâu mới tiêu hóa được chuyện này: “Vậy cô có thấy người giết hắn không?”

Ả omega lắc đầu: “Tối quá, tôi sợ quá…”

Trì Nghiên Tây không hỏi thêm nữa, tay cứng đờ giơ lên. Thư ký Triệu đi cùng họ cầm theo một tập tài liệu tiến lên.

“Thưa cô, chúng tôi sẽ đến phòng khách nhỏ để bàn về những việc tiếp theo, sau đó sẽ đưa cô đi.”

Ả omega nức nở được nữ giúp việc đỡ dậy khỏi sàn, trước khi đi, ả kín đáo liếc nhìn Úc Chấp một cái. Anh đã cứu ả, làm người phải biết ơn báo đáp.

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lất phất. Cuối hạ, mưa nhiều hơn, là điềm báo mùa thu sắp đến.

Biết được sự thật, tâm trạng Trì Nghiên Tây luôn rất ảm đạm. Giết người…

Cậu không thể tưởng tượng nổi.

Làm sao có thể xuống tay kết liễu một sinh mạng, lại còn là với một người vô tội, không có khả năng chống cự.

Thế là cậu hướng mắt về phía Úc Chấp ở ghế phụ, hỏi một câu ngớ ngẩn: “Anh đã từng giết người chưa?”

Beta không vì nể nang tâm trạng của alpha mà trả lời câu hỏi này, những chuyện thuần túy lãng phí nước bọt, anh lười làm.

Trì Nghiên Tây cũng không hỏi dồn.

Chuyện này dường như cứ thế trôi qua, chỉ có Trì Nghiên Tây mấy ngày liền không rời khỏi nhà. Nhưng khi cậu xuất hiện trở lại, trông đã tiêu hóa xong chuyện này, alpha trẻ tuổi vẫn tràn đầy sức sống.

Sắp đến ngày khai giảng, Trì Nghiên Tây bị Trì Vân Ẩn năn nỉ mãi, đành phải đồng ý cùng cô đi lễ hội truyện tranh, cosplay một nhân vật. Nếu không đồng ý nữa, cô sẽ đi mách lẻo với cô út, nói rằng anh trai này không thương em gái.

Ngày khởi hành, Úc Chấp biết được điểm đến của họ, có chút bất ngờ.

Thông tin của Alpha cho thấy cậu ta trong sạch, sẽ không đến những nơi ăn chơi phong lưu như vậy. Nhưng cũng có thể là trước đây cậu ta còn nhỏ, dù sao thì bây giờ cậu ta là một tên b**n th** có thể “lên” cả trên quả bóng đàn hồi.

Nhưng khi thấy Trì Nghiên Tây đeo tai thú và chiếc đuôi lông xù, anh vẫn có một thoáng không hiểu.

Anh cứ ngỡ cậu ta đến để tiêu tiền.

Không ngờ lại là đến để kiếm tiền.

Nhà họ Trì phá sản rồi sao?

Lương của anh còn nhận được không?

Trì Nghiên Tây bị ánh mắt nhìn chòng chọc của beta làm cho cả người không thoải mái. Nhân vật cậu cosplay dạo này khá nổi.

Tai thú, đuôi, kính mắt cơ khí, áo đen bó sát phối với quần đồng phục, vừa ngầu vừa đáng yêu.

“Nhìn gì?” Alpha khô khốc mở lời, trước mặt gã beta có cảm giác như không mặc quần áo.

“Người nhà họ Trì đồng ý cho cậu làm chuyện này?”

“Chuyện này có gì mà không đồng ý?”

“Vậy là cậu tự nguyện?”

“…Coi là vậy đi.”

Úc Chấp lấy một điếu thuốc ra, rít một hơi thật sâu: “Cậu thích à?”

Trì Nghiên Tây đối với sự quan tâm đột ngột của anh có chút sủng ái kinh ngạc, chiếc đuôi và đôi tai điện tử thỉnh thoảng lại vẫy vẫy theo thời gian cài đặt.

“Cũng tàm tạm, tuy hơi phiền phức nhưng cũng khá thú vị.”

“Sắp đến giờ rồi, lên xe đi.” Trì Nghiên Tây thúc giục, tự mình đi mở cửa xe.

Úc Chấp ấn cánh cửa cậu vừa mở xuống, giơ tay ra hiệu bảo cậu chờ một chút, ngậm điếu thuốc đi sang một bên gọi điện cho chị Hồng. Tuy chuyện này không liên quan đến anh, nhưng chị Hồng rất quan tâm đến người thân của mình.

“Úc Úc cưng, mặt trời mọc đằng Tây rồi hay sao mà chủ động gọi cho chị.”

“Nhà họ Trì cho phép Trì Nghiên Tây đi bán thân kiếm tiền, lại còn bắt nó cắm đuôi vào mông giả làm chó.”

Trì Minh Qua nhìn số điện thoại gọi đến mà thất thần, bao nhiêu năm rồi, đứa con gái nhỏ của ông chưa bao giờ liên lạc với ông.

Uống một ngụm trà rồi mới cầm điện thoại lên nghe.

Giọng chị Hồng gầm lên: “Lão già! Nhà họ Trì sắp phá sản rồi hay ông già nên lú lẫn rồi hả! Ông lại để Nghiên Tây đi làm trai bao kiếm tiền! Lại còn là đứa bị người ta chơi!”

Trì Minh Qua: “…Cái gì?”

Trì Nghiên Tây không hiểu tại sao Úc Chấp lại cản không cho mình đi, đang định đẩy anh ra thì ông nội gọi điện tới.

“Dạ, ông nội.”

“Cháu đang ở đâu?”

“Ở nhà ạ, cháu đang chuẩn bị ra ngoài.”

“Không được ra ngoài!”

Trì Nghiên Tây mặt mày ngơ ngác, từ khi ba mẹ mất, ông nội chưa bao giờ lớn tiếng với cậu như vậy.

Cậu đã làm sai gì? Cậu nhanh chóng bắt đầu tự kiểm điểm lại hành vi gần đây của mình.

Chưa kịp kiểm điểm ra nguyên nhân, người từ nhà chính đã ùn ùn kéo đến một đoàn lớn, cậu bị đưa đi một cách mơ hồ.

Úc Chấp nhận lời ủy thác của chị Hồng, phải tận mắt theo dõi toàn bộ quá trình để tránh nhà họ Trì nói dối chị, nên cũng đi theo.

Vẫn là đại sảnh toát lên vẻ nghiêm nghị, quy củ. Trì Minh Qua liếc mắt một cái đã rơi trên chiếc đuôi của Trì Nghiên Tây.

Khoảnh khắc đó, Úc Chấp cảm nhận rõ ràng tấm lưng thẳng tắp của ông cụ đã sụp xuống một chút.

Trì Minh Qua lẩm bẩm: “Thật sự cắm đuôi…”

Ông cụ cũng không hiểu gì về cosplay, ông không khỏi tự vấn, cách giáo dục của mình rốt cuộc đã sai ở đâu?

Trì Nghiên Tây cũng tiếp tục tự kiểm điểm, cố gắng tìm ra sự thật trước tiên.

Là người duy nhất trong số những người có mặt đáng lẽ phải nghiêm túc tự kiểm điểm, một beta nào đó lại dồn sự chú ý vào chiếc đuôi lông xù của Trì Nghiên Tây. Sờ vào chắc thích lắm.

Bình Luận (0)
Comment