Hai ông cháu còn đang bần thần chưa kịp nghĩ thông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã phạm phải lỗi lầm ở đâu, thì một loạt tiếng bước chân bước rảo vội vã đã từ xa vọng lại. Trì Duệ và Trì Huyên, hiếm hoi lắm mới thấy cùng nhau xuất hiện.
Ánh mắt cả hai đồng loạt rơi xuống người Trì Nghiên Tây, rồi lại liếc sang Beta đang ngồi trên ghế ung dung như thể chủ nhà, thoáng một giây hoang mang. Nhà này từ bao giờ vệ sĩ được phép ngồi cùng bàn rồi?
Nhưng hiện tại, Trì Nghiên Tây mới là chuyện quan trọng hơn.
Trì Minh Qua thu lại vẻ mặt: “Sao các con lại về?”
“Em gái gọi điện cho con nói chuyện của Nghiên Tây.” Trì Duệ bao nhiêu năm mới nhận được điện thoại của em gái, liền được một trận “hỏi thăm thân tình”.
“Trì Duệ, cái đồ vô dụng nhà cậu! Cháu trai cậu đi bán thân rồi mà cậu còn như người chết thế à!”
Trì Duệ lắc đầu, cố vứt câu nói ấy ra khỏi óc. Trong ký ức của ông, cô em gái luôn ngoan ngoãn dịu dàng, ông không muốn phá hỏng hình ảnh tốt đẹp ấy.
Trì Minh Qua lại hỏi Trì Huyên: “Con cũng vậy à?” Trì Huyên gật đầu, cô cũng không ngoại lệ, cũng nhận được một trận “hỏi thăm thân tình”.
Người ta thường nói thời gian là con dao giết heo, nhưng thời gian ở Tam Giác Châu có lẽ là thuốc súng, nếu không cô thật sự không tài nào hiểu nổi sao cô em gái thỏ thẻ ngày nào lại có thể biến thành thế này.
“Ỷ Hồng con bé…” Trì Huyên đắn đo dùng từ, “… chắc là khỏe mạnh lắm, khí lực rất dồi dào.”
Cả ba người cùng im lặng, rõ ràng khi nhắc đến Trì Ỷ Hồng, ai nấy đều bị chấn động.
Nhân vật chính là Trì Nghiên Tây nhất thời bị cho ra rìa, nhưng cậu cũng đã hiểu ra chú út và cô ruột về đây là vì mình.
Rốt cuộc mình đã phạm phải tội tày trời gì? Alpha không tài nào nghĩ ra.
Trì Minh Qua xua tay: “Tạm thời đừng nhắc đến Ỷ Hồng nữa, Nghiên Tây nó…”
Trì Duệ chỉ ước có thể nhìn cho xuyên thấu xem cái đuôi của Trì Nghiên Tây rốt cuộc được gắn ở đâu. Vốn là người ngang dọc thương trường, trăm trận trăm thắng, vậy mà giờ phút này lại chẳng biết mở lời ra sao. Trong ấn tượng của ông, Nghiên Tây rõ ràng là một alpha trưởng thành rất tốt, sao đột nhiên lại…?
Ngược lại, vẻ mặt của Trì Huyên đã không còn căng thẳng như ban đầu. Là mẹ của Trì Vân Ẩn, nhìn kỹ bộ dạng này của Trì Nghiên Tây, cô lại thấy có một cảm giác quen thuộc.
“Cháu làm sao ạ?” Trì Nghiên Tây vẫn mờ mịt, lòng thầm nghĩ mau cho mình một nhát dao cho thống khoái đi.
Ba vị trưởng bối, với tư cách là những người cầm trịch Trì gia, những nhân vật lớn sát phạt quyết đoán, tự nhiên không phải hạng người bất quyết.
Trì Duệ liếc nhìn Úc Chấp đang nhắm mắt dưỡng thần. Em gái đã dặn, cô chỉ tin Úc Chấp, phải giữ anh ở lại chứng kiến toàn bộ quá trình. Xem ra em gái rất coi trọng người con nuôi này. Đã là con nuôi của em gái thì cũng được xem là người của Trì gia.
Đều là người một nhà, Trì Duệ cũng đi thẳng vào vấn đề: “Cháu thật sự đi làm cái nghề buôn da bán thịt đó à?”
Ánh mắt ba vị trưởng bối trân trân nhìn cậu.
Alpha trẻ tuổi mặt mày mê mị, vì cậu chưa từng nghĩ mọi người lại có thể hiểu lầm mình về phương diện này, nên nhất thời ngẩn ra, không hiểu Trì Duệ đang nói gì.
Da thịt?
Buôn bán xuất nhập khẩu các loại thịt à?
Sự im lặng của cậu khiến bầu không khí trầm trọng đến độ hơi thở cũng trở nên trì trệ.
Trì Huyên không chắc chắn lắm, lên tiếng: “Bộ quần áo này của cháu là co… computer… không đúng, computer là máy tính.”
Trì Huyên lẩm bẩm, nhất thời không nhớ ra cái này gọi là gì, nhưng cũng không quan trọng: “Tóm lại, bộ đồ này của cháu là do Vân Ẩn đưa cho?”
Trì Minh Qua, Trì Duệ: Còn có cả chuyện của Vân Ẩn nữa! Lũ tiểu bối nhà họ Trì này rốt cuộc bị làm sao hết rồi!
Trì Nghiên Tây lúc này mới thoát khỏi dòng suy nghĩ về ngành xuất nhập khẩu thịt, gật đầu: “Chị ấy bảo cháu vào một vai để đi lễ hội truyện tranh cùng, chị ấy phải đi kiểm tra địa điểm trước nên đã qua đó rồi.”
“Ông nội gọi cháu qua có việc gì ạ? Cháu mà không đi là muộn mất.”
Trì Minh Qua nhìn về phía Trì Huyên, người dường như đã biết đôi chút sự tình. Trì Huyên đáp lại ông bằng một ánh mắt an tâm.
“Chuyện này là hiểu lầm thôi, con gọi cho Ỷ Hồng giải thích một chút.”
Nghe cô nói vậy, Trì Minh Qua và Trì Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, ai về chỗ nấy ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà đã hơi nguội.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trước khi Trì Ỷ Hồng kịp lên tiếng “hỏi thăm thân tình”, Trì Huyên đã nhắc một câu: “Ba cũng đang ở đây.”
Chỉ nghe Trì Ỷ Hồng hít một hơi thật sâu rồi mới cất lời: “… Vậy rốt cuộc Nghiên Tây là thế nào?”
Trì Huyên cũng ung dung ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên bên phải, những ngón tay sơn đỏ mọng lướt qua mái tóc ngắn mềm mại: “Là chị hiểu lầm rồi, Nghiên Tây chỉ nhận lời Vân Ẩn đi tham gia một sự kiện thôi. Tính chất sự kiện là hóa trang thành nhân vật mình yêu thích, hợp pháp và không liên quan gì đến bán thân cả. Mấy năm nay trong giới trẻ rất thịnh hành, sự kiện này hình như gọi là lễ hội truyện tranh.”
Trì Ỷ Hồng ở đầu dây bên kia: … Lễ hội truyện tranh.
Trong đầu cô vụt qua tấm ảnh Úc Chấp gửi: Khu đèn đỏ ở Đế Đô.
Cục cưng Úc Úc ơi, con hại cô rồi…
Trì Nghiên Tây vẫn luôn im lặng lắng nghe, mãi cho đến khi nghe bốn chữ “bán thân hợp pháp” rồi lại nhớ đến “nghề buôn da bán thịt” mà chú út vừa nói, cậu bỗng phúc chí tâm linh, ngũ quan tuấn tú đều trở nên méo mó. Giờ phút này là vừa phẫn uất vừa ấm ức, sao họ có thể nghĩ về mình như vậy!
“Mọi người nghi ngờ cháu đi làm trai bao!” Alpha gầm lên không thể tin nổi, tiếng gầm như muốn làm rụng cả đèn chùm.
Ba vị trưởng bối nhà họ Trì đồng thanh: “Là do cô út của cháu nói.”
Trì Ỷ Hồng ở đầu dây bên kia nhanh như chớp đổ vỏ: “Là Úc Chấp nói.” Rồi nhanh chóng cúp máy, rút khỏi chiến trường.
Beta vốn đứng ngoài cuộc bỗng chốc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hóa ra thủ phạm đầu sỏ lại ở đây!
Trì Nghiên Tây gầm một tiếng làm Úc Chấp tỉnh cả ngủ, anh mở mắt, vẻ mệt mỏi vẫn chưa tan: “Là tôi nói.”
Thản nhiên thừa nhận.
Khí thế của Trì Minh Qua lập tức trấn ngự cả không gian. Beta này từ lúc đến đây đã làm ra không ít chuyện quá trớn, nhưng nể mặt Ỷ Hồng nên ông không tính toán, song hắn ta thực sự có hơi…
Ngay trước khi Trì Minh Qua kịp nổi giận, Trì Nghiên Tây đã chắn trước mặt Úc Chấp: “Úc Chấp, anh ra ngoài đợi tôi trước đi.”
Úc Chấp đã hiểu rõ chân tướng sự việc, nhiệm vụ kết thúc. Phần còn lại là chuyện của nhà họ, ví dụ như làm sao để trừng phạt mình.
Anh chẳng mảy may để tâm.
Anh đi ra ngoài cửa, lưng dựa vào tường, chân phải tùy ý vắt lên chân trái, gõ một điếu thuốc ra, an tịnh phả khói lên trên.
Trì Ỷ Hồng gửi tin nhắn đến, là phần phổ cập kiến thức về lễ hội truyện tranh.
Anh đọc xong một cách nghiêm túc, bụi cây thấp phía trước bỗng vang lên tiếng loạt xoạt. Anh ngước mắt lên, thấy những chiếc lá xanh biếc rung rinh, ngay sau đó một vật lông lá màu vàng sữa từ trong chui ra, lật ngửa, bụng phơi lên trời. Do quá béo nên nó loay hoay mãi mà không tự lật lại được.
Nó đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
Một người một mèo, không ai nhúc nhích.
Trong đại sảnh, Trì Minh Qua lên tiếng muốn đưa Úc Chấp về lại Tam Giác Châu, và phải thực hiện ngay lập tức.
Trì Nghiên Tây: “Không được!”
Alpha kiên quyết lạ thường, đối diện với vẻ khó hiểu của các bậc trưởng bối, cậu lại tìm cho mình một lý do: “Cú đấm hắn nợ cháu, cháu còn chưa trả lại. Trước lúc đó, hắn không được phép rời đi.”
Đối với một Trì Nghiên Tây từ nhỏ đã mất cha mẹ, mọi người luôn dành cho cậu sự yêu thương và kiên nhẫn hơn người.
Trì Duệ: “Nhưng lần này nó thực sự quá hoang đường, tính cách con người này cũng…”
“Chú út, chú nghĩ kỹ lại xem, đây cũng là cậu ta quan tâm cháu mà.” Trì Nghiên Tây nói năng nghiêm túc, khóe miệng còn có xu hướng nhếch lên nhưng đã bị cậu kìm lại.
Thì ra Úc Chấp nhìn thấy bộ đồ này của mình, lại thêm việc anh không hiểu rõ văn hóa ở đây nên mới hiểu lầm. Và việc đầu tiên anh làm sau khi hiểu lầm là ngăn cản mình và lập tức liên lạc với cô út.
Đây chẳng phải là lo lắng cho mình sao.
Chắc chắn là vậy.
Alpha trong lòng sướng rơn.
Trì Minh Qua bị mạch não của đứa cháu này làm cho kinh ngạc: “Cháu không tức giận à?”
Theo như ông hiểu về Trì Nghiên Tây, phản ứng của nó không nên là thế này.
Trì Nghiên Tây ngẫm nghĩ một chút: “Có một chút.”
Trì Huyên: “Vậy cháu định xử lý cậu ta thế nào?”
Trì Nghiên Tây đắc ý hừ một tiếng, vẻ nắm chắc phần thắng: “Yên tâm đi cô, cháu có nhịp điệu của riêng mình.”
Ba vị trưởng bối: …
Họ không tin cho lắm.
Trì Nghiên Tây vừa ra ngoài đã thấy Thúy Quả đang nằm bò trên chân Úc Chấp, còn anh thì đang khẽ đung đưa chân làm xích đu cho nó.
Thúy Quả là một chú mèo con nặng gần 15 cân, Trì Nghiên Tây thật sự lo cổ chân của Úc Chấp có bị gãy không nữa.
Úc Chấp hạ chân xuống, Thúy Quả đang lim dim ngủ bị đánh thức, dùng móng vuốt nhỏ xíu dụi mắt rồi tiện thể l**m l**m vài cái, ngẩng đầu lên kêu meo meo với anh, rõ ràng là vẫn muốn chơi nữa.
Úc Chấp quay sang Trì Nghiên Tây: “Xin lỗi.”
Xử lý anh thế nào là chuyện của họ, chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình là chuyện của anh.
Anh không trốn tránh.
Trì Nghiên Tây bỗng chốc quên hết những lời thoại đã chuẩn bị sẵn. Beta đang rất nghiêm túc xin lỗi cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ Úc Chấp sẽ xin lỗi mình, lại còn thẳng thắn đến vậy.
Cậu cứ ngỡ một kẻ kênh kiệu như Úc Chấp, có đánh chết cũng không bao giờ thừa nhận mình sai.
“Cậu cần bồi thường gì?”
Úc Chấp trước nay luôn thưởng phạt phân minh, với người khác là vậy, với chính mình cũng thế.
Mắt Trì Nghiên Tây sáng rực lên, trong một thoáng, đầu óc cậu lóe lên vô số điều muốn Úc Chấp làm. Muốn anh làm người mẫu vẽ cho mình, vì không tìm được mẫu n*d* ưng ý nên cậu vẫn chưa vẽ cơ thể người bao giờ! Muốn anh cúi đầu gọi mình một tiếng “chủ nhân”, còn muốn xem anh mặc sườn xám, mặc sườn xám nhảy múa! Loại sườn xám khoét vai ấy!
Úc Chấp nhấc Thúy Quả, vốn đang coi anh là cây leo mèo mà trèo từ cẳng chân lên ngực, xuống. Chú mèo con vẫy vẫy đôi vuốt béo mập về phía anh, không muốn rời xa, kêu meo meo không ngớt.
Úc Chấp đặt Thúy Quả lên người Trì Nghiên Tây: “Nghĩ xong thì bảo tôi.”
Đôi mắt xanh biếc tròn xoe của Thúy Quả liếc nhìn Trì Nghiên Tây đầy chán ghét, định nhảy xuống đuổi theo Úc Chấp thì bị cậu tóm lại giao cho người hầu.
“Meo~ meo~”
Người hầu kinh ngạc cảm thán: “Lần đầu tiên thấy Thúy Quả thân người như vậy.”
Trì Nghiên Tây đi theo sau lưng Beta. Có lẽ vì đến từ Tam Giác Châu nóng nực, Beta không thích ứng được với không khí lạnh. Mới chỉ có vài trận mưa làm nhiệt độ giảm đi mấy độ, mùa thu còn chưa thực sự đến mà anh đã bắt đầu quấn quần áo lên người.
Bên ngoài áo sơ mi trắng là một chiếc gi-lê vest đen, loại cài hai hàng khuy tinh xảo, dây đồng hồ quả quýt là hình những vì sao rơi, ngoài ra còn có cặp băng tay màu đen. Rõ ràng là những thứ nghiêm túc và cổ điển, nhưng không hiểu sao lại toát lên một vẻ cấm dục khó tả.
Beta vai rộng, eo thon, chân dài, mái tóc bạc dài được vuốt ngược ra sau. Làn khói chậm rãi bay lên, lẩn vào bức tường hoa bên lối đi.
— Thật đẹp.
Trì Nghiên Tây ngắm nhìn một hồi, đến nỗi quên cả lý do tại sao mình lại nhìn Úc Chấp.
Vội vã chạy đến lễ hội truyện tranh nhưng vẫn muộn mất 20 phút. Ngọn lửa giận ngút trời của Trì Vân Ẩn bỗng chốc tan biến ngay khi nhìn thấy Úc Chấp.
“Trời đất ơi, đây chẳng phải là Sám Hối Chi Vương sống sao!”
Cô nàng đi một vòng quanh Úc Chấp: “Anh đến tham gia triển lãm à?”
“Anh ta là vệ sĩ của tôi.”
Trì Vân Ẩn đảo mắt qua lại giữa hai người, rồi đột nhiên khoác tay Trì Nghiên Tây: “Anh trai yêu quý của em, hôm nay anh đến muộn, thế này đi, chỉ cần anh cho em mượn vệ sĩ này, em sẽ tha thứ cho anh.”
“Không cho mượn.”
Trì Nghiên Tây từ chối dứt khoát.
Trì Vân Ẩn không chịu buông tha: “Cho em mượn đi mà, cho em mượn đi mà. Em cũng không bắt anh ấy làm gì đâu, anh ấy chỉ cần ngồi lên ngai vàng của mình thôi, có anh ấy ở đây gian hàng của chúng ta chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
Nói rồi cô nàng gần như sắp lăn ra đất ăn vạ.
Trì Nghiên Tây đau đầu xoa trán, đành hỏi ý Úc Chấp: “Anh có đồng ý không?”
Hàng mi Úc Chấp khẽ nhướng lên. Cậu chủ lớn đang trưng cầu ý kiến của anh, thật bất ngờ.
Đôi môi mỏng cong lên: “Đây là sự bồi thường cậu muốn?”
Trì Nghiên Tây chỉ muốn chửi thề, cái đồ beta có lợi là chiếm này! Cậu sẽ không bao giờ dùng sự bồi thường của mình cho Vân Ẩn: “Dĩ nhiên không phải.”
Úc Chấp: “Vậy tôi từ chối.”
Trì Vân Ẩn nhìn người này rồi lại nhìn người kia, phát hiện ra mấu chốt vấn đề, liền bắt đầu lắc mạnh tay Trì Nghiên Tây: “Đồng ý với anh ấy đi! Đây chính là sự bồi thường anh muốn đó!”
Trì Nghiên Tây sống chết không đồng ý. Trì Vân Ẩn cũng không phụ lòng cậu, thật sự nằm thẳng cẳng ra đất, lăn qua lăn lại: “A, anh trai không quan tâm đến sống chết của tôi, a, tôi là một đứa đáng thương không có anh trai thương yêu, a, không sống nữa, không sống nữa…”
Rất nhiều người nhìn qua, còn tưởng đây là một tiết mục biểu diễn nào đó.
Úc Chấp cũng không ngờ nhà họ Trì lại có người tính cách thế này, thật mới lạ.
Cuối cùng, Trì Nghiên Tây thực sự không chịu nổi cảnh mất mặt này, cuộc đối đầu im lặng với Úc Chấp cũng thất bại, đành uất ức lên tiếng: “Được rồi, anh đồng ý, đồng ý rồi, em mau đứng dậy đi.”
Trì Vân Ẩn một cú cá chép bật dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên người, cười toe toét: “Anh mãi mãi là người anh trai tốt nhất thế giới của em.”
Trì Nghiên Tây hừ một tiếng, không muốn làm cho lắm.
Trì Vân Ẩn đã nhảy chân sáo đến trước mặt Úc Chấp, vốn định trang điểm cho anh, nhưng nhìn kỹ lại thì hoàn toàn không cần. Đây chẳng phải là Sám Hối Chi Vương bước ra từ trong anime sao, ngay cả quần áo cũng giống hệt, không sai một ly.
“Chào anh, tin tôi đi, vào vai nhân vật chắc chắn thú vị hơn làm vệ sĩ nhiều. Anh đợi một chút, tôi sẽ cho người mang ngai vàng của anh qua ngay.”
Cô nàng nhanh chóng sắp xếp rồi giải thích cho Úc Chấp về thiết lập nhân vật Sám Hối Chi Vương: “Sám Hối Chi Vương bề ngoài là một thành viên của nhóm nhân vật chính, thân phận là một linh mục, nhưng thực chất anh ta là Trùm cuối, thiết lập là vua của thế giới. Nhưng anh ta lên ngôi bằng âm mưu thủ đoạn, là một vị vua vô cùng tàn bạo, nên nhóm nhân vật chính phải lật đổ anh ta.”
“Nhưng thực ra anh ta từ nhỏ đã bị ngược đãi nên mới trở nên như vậy, là một kẻ đáng thương luôn khao khát tình yêu và sự thấu hiểu của dân chúng.”
Úc Chấp: Đủ nhàm chán.
Nếu anh là vua, anh không cần tình yêu và sự thấu hiểu của dân chúng, anh chỉ cần họ thần phục, quỳ xuống, và cúi đầu.
“Nhưng đặc điểm nổi bật nhất của anh ta là miệng lưỡi độc địa, khi làm linh mục nghe người khác sám hối sẽ chửi thẳng mặt. Cho nên lát nữa anh ngồi lên ngai vàng, nếu có ai đến sám hối với anh, cứ chửi họ là được.”
Trì Vân Ẩn thao thao bất tuyệt.
Úc Chấp nghe xong chỉ cảm thấy không thể lý giải nổi.
Chẳng lẽ anh thật sự già rồi?
Nhưng anh cũng mới 24 tuổi thôi mà.
Trì Nghiên Tây trông như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt. Giấc mộng được Úc Chấp gọi là “chủ nhân” đã bay mất, khả năng được thấy anh mặc sườn xám cũng không còn, người mẫu n*d* lại càng đừng mong tưởng.
Còn bị người nhà hiểu lầm đi làm trai bao.
Muốn khóc.
Rất nhanh, ngai vàng gai góc của Sám Hối Chi Vương đã được mang đến. Trong lúc họ bày biện, Trì Nghiên Tây đi đến bên cạnh Úc Chấp: “Anh căn bản không hề thật tâm muốn bồi thường cho tôi.”
Alpha mang theo vẻ oán giận.
“Tất cả đều là lựa chọn của chính cậu.”
Ánh mắt Úc Chấp rơi xuống chiếc đuôi thỉnh thoảng lại ve vẩy của Alpha, anh đưa tay ra.
Chiếc đuôi bông xù bị Trì Nghiên Tây ôm đi khỏi tay anh, cậu hất cằm: “Không cho sờ, đây cũng là lựa chọn của tôi.”
Ánh mắt lộ vẻ khiêu khích.
Đầu ngón tay Úc Chấp sờ hụt không khí, khẽ co lại rồi buông xuống, không có phản ứng gì.
Cô nương Trì Vân Ẩn nhiệt tình: “Vương, mời ngài ngồi.”
Úc Chấp được mời lên ngai vàng, đôi chân dài vắt chéo, khuỷu tay chống lên đài hoa trên ghế, những ngón tay co lại chống bên thái dương, vừa lười biếng vừa cao quý.
Trì Vân Ẩn che miệng, khí thế này, đúng là Sám Hối Chi Vương trời chọn!
Úc Chấp chỉ muốn ngủ bù một giấc. Mấy ngày nay Trì Nghiên Tây không ra ngoài, anh ngày đêm chơi game xếp hình, thiếu ngủ trầm trọng.
Cô nương Trì Vân Ẩn: “Anh, đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng trước.”
Trì Nghiên Tây có chút không yên tâm về Úc Chấp, luôn cảm thấy để anh một mình ở đây không an toàn. Anh ta hình như ngoài đánh nhau ra thì không biết gì cả, lỡ bị người ta lừa đi mất thì sao?
Người đi theo cậu là Cao Hãn, người ở lại bên ngoài là Thẩm Gia Nhất. Cậu nghĩ một lát rồi gọi Thẩm Gia Nhất đến, sắp xếp ở bên cạnh mình, còn để Cao Hãn đi trông chừng Úc Chấp.
Cao Hãn không hiểu, anh ta là vệ sĩ lại đi trông một vệ sĩ khác?
“Trông chừng cẩn thận, không để anh ta đi theo người khác, cũng không được phép cho số liên lạc.” Trì Nghiên Tây không hề thấy sự sắp xếp của mình có gì không ổn.
Cao Hãn tuy không hiểu nhưng chỉ có thể làm theo. Anh cảm thấy rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cậu chủ đối xử với một vệ sĩ như vậy, có cảm giác như coi đối phương là vật sở hữu riêng.
Quá ồn ào, Úc Chấp căn bản không ngủ được. Ánh mắt thanh lãnh lười biếng lướt qua mọi người, dừng lại trên những người mang vũ khí trên lưng. Anh biết chúng là giả, nếu nhân cơ hội mang một món thật đến chắc cũng không ai phát hiện.
Nhìn như vậy, nơi đây quả thực là một hiện trường phạm tội với độ khó bằng không. Xem ra sau này nếu cần cải trang, mình có thể thử kiểu hóa trang nhân vật này.
Trên đường đến đây, anh đã tìm kiếm thông tin về lễ hội truyện tranh. Hóa ra trên đời lại có nhiều nhân vật anime, manga và game đến vậy, nhiều hơn cả chủng loại súng đạn. Thật kỳ lạ, rõ ràng súng đạn vũ khí mới là nhu yếu phẩm.
Cao Hãn đi đến cây cột cách anh không xa. Chuyện ở nhà ăn sau này anh đã nghe cả rồi, tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng nhiều vệ sĩ khen ngợi thổi phồng như vậy, xem ra Úc Chấp quả thực có thực lực chứ không phải dựa vào bán thân để leo lên.
Có thực lực, ngoại hình lại đẹp, Cao Hãn không khỏi tò mò Thượng Đế đã đóng lại cánh cửa nào của anh ta?
“Wow! Có người cosplay Sám Hối Chi Vương kìa!” Một người kích động đi đến trước ngai vàng, “Vương, ngài có thể mắng tôi một câu được không?”
Mí mắt Úc Chấp cũng không thèm nhấc: “Cút.”
Đối phương phấn khích nhảy cẫng tại chỗ, Vương bảo anh ta cút!
Không lâu sau lại có một người ăn mặc như chiến binh tương lai đến, chắp tay trước ngai vàng bắt đầu sám hối: “Vương, hôm nay tôi đi taxi hết 62 đồng, tôi đưa ông ta 100, rồi ông ta không có tiền lẻ trả lại, hỏi tôi có 8 đồng lẻ không. Tôi nói có nên cho ông ta mượn, cuối cùng ông ta trả lại tôi 38 đồng.”
“Hu hu hu, lỗ mất 8 đồng, Vương mắng con đi.”
Úc Chấp gõ gõ thái dương, uể oải: “Đồ ngu.”
“Vương mắng đúng lắm, mắng hay lắm, con là đồ ngu hu hu hu…”
Số người tụ tập ở chỗ anh ngày càng đông, xếp hàng chờ bị mắng.
“Phế vật.”
“Lôi ra ngoài.”
“Câm miệng.”
“Giết hắn đi.”
Mỗi câu của Úc Chấp đều nhận được một tràng reo hò.
Đến lượt một alpha mặc đồ cổ trang, anh ta kích động tiến lên: “Vương! Tôi xin được hôn lên đế giày của ngài!”
Trong phút chốc, không gian im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người xung quanh thầm nghĩ, tên nhóc này b**n th** thật, nhưng lại ngấm ngầm mong đợi câu trả lời của Úc Chấp. Họ nhìn Beta trên ngai vàng gai góc, lần đầu tiên thấy có người không cần trang điểm mà vẫn cosplay được nhân vật. Trai đẹp xé sách bước ra là có thật!
Beta vốn luôn hờ hững cuối cùng cũng nhướng mắt lên, đôi ngươi trong như lưu ly, lạnh lẽo mà xuyên thấu.
Đôi môi diễm lệ chậm rãi mấp máy: “Vậy thì bây giờ, ngươi nên học cách quỳ xuống, và ngước nhìn ta.”
Giọng nói chậm rãi, cách nhả chữ có phần đặc biệt, rõ ràng là những lời cao ngạo nhưng lại khiến người ta máu huyết sôi trào. Từng đôi mắt nhìn vào đôi giày da tinh xảo của Beta, sạch bóng không một hạt bụi, hình như cũng không phải không thể hôn một cái, hoặc nói cách khác, nếu họ quỳ xuống liệu có được tư cách hôn không.
Có người đang nuốt nước bọt.
Cách đó không xa, Chung Tử Kỳ bị một omega lay tay: “Là Beta ở bệnh viện lần trước.”
Chung Tử Kỳ thu lại vẻ nồng nhiệt trong mắt, cố tình giả vờ không nhận ra: “Ai cơ? Beta ở bệnh viện? Sao anh không nhớ nhỉ.”
Omega cười: “Anh Tử Kỳ trí nhớ kém quá.”
Chung Tử Kỳ véo lên gò má bầu bĩnh của omega: “Đúng vậy, nhưng không sao, dù anh có quên hết tất cả mọi người cũng nhất định sẽ nhớ em.”
Omega được dỗ dành đến đỏ mặt, ngượng ngùng đổi chủ đề: “Anh không thấy anh ta có chút quen mắt sao?”
Chung Tử Kỳ lắc đầu, một mỹ nhân như vậy nếu anh từng gặp người giống thế chắc chắn sẽ không quên: “Chúng ta đi chỗ khác xem đi, anh thấy bên kia có cảnh sát thỏ mà em thích kìa.”
Trước khi rời đi, omega lại liếc nhìn Úc Chấp một lần nữa.
Một chú hồ ly nhỏ đang ngồi xổm trước mặt Úc Chấp, đắn đo xem phải nói thế nào để bị mắng cho thật đau.
Úc Chấp từ khe hở của đám đông bắt được bóng dáng Trì Nghiên Tây đang đi tới từ xa, ánh mắt rơi xuống chiếc đuôi trắng như tuyết của chú hồ ly, hàng mi dài cong vút khẽ nhướng lên, anh đưa tay: “Đuôi.”
Chú hồ ly thụ sủng nhược kinh, phản ứng mất hai giây rồi ngơ ngác ôm đuôi ra phía trước. Có người bên cạnh thấy anh hứng thú với đuôi, liền quay lưng lại ngồi xổm xuống.
“Vương! Tôi cũng có đuôi!”
“Đuôi của tôi mềm.”
“Đuôi của tôi nhiều lông.”
Trì Nghiên Tây quay lại và chứng kiến cảnh tượng tranh nhau khoe đuôi này. Úc Chấp bị những chiếc đuôi bao vây, cậu nhìn thấy bàn tay xinh đẹp đó đang đặt trên một chiếc đuôi màu trà sữa, nhẹ nhàng v**t v*.
Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng, từ gần gốc đuôi, ôm lấy chiếc đuôi và chậm rãi vuốt đến tận chóp.
Răng của Alpha gần như sắp bị nghiến nát.
Úc Chấp rũ mi mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt đó.
Giờ nghỉ giữa hiệp, Úc Chấp đi đến khu vực hút thuốc. Vừa vào đã có một người bị anh mắng đứng dậy đưa cho anh một điếu thuốc.
“Tôi không hút thuốc.”
“Cảm ơn.”
Úc Chấp đi sang phía bên kia, lấy hộp thuốc của mình ra gõ một điếu.
Người kia chớp chớp mắt, wow! Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng rất ra dáng Sám Hối Chi Vương!
Úc Chấp vừa hút một hơi, Trì Nghiên Tây đã theo sát gót, nói với người kia: “Phiền anh ra ngoài một lát được không?”
Người kia rõ ràng không muốn.
Trì Nghiên Tây: “Một nghìn tệ, làm phiền rồi.”
Người kia lập tức rất sẵn lòng.
Khu vực hút thuốc chỉ còn lại hai người họ. Beta lười biếng hút thuốc, không có ý định mở lời. Anh nhìn Alpha đang đứng cúi đầu cách đó không xa, hai tay lúng túng xoa vào nhau.
Trong sự im lặng, chỉ có làn khói không ngừng bay đến trước mặt Trì Nghiên Tây, theo từng hơi thở mạnh mẽ xâm nhập vào lồng ngực, đi vào sâu trong cơ thể.
Lồng ngực Alpha phập phồng rõ rệt. Quần áo cậu mặc rất bó, dù đã dán miếng che ngực vẫn có thể thấy được dấu vết. Với nhịp thở mạnh như vậy, cảm giác như cơ ngực sắp làm rách toạc cả áo.
Cậu ngượng ngùng đưa một tay ra sau, vuốt chiếc đuôi ra phía trước: “Không phải anh muốn sờ đuôi sao.”
“Tôi cho anh sờ.”
Quá xấu hổ, Alpha thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Úc Chấp. Nhưng đợi mãi không thấy anh hồi đáp, cậu đành phải bất chấp xấu hổ mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt màu nhạt như thủy tinh, không nhìn ra cảm xúc của Beta.
Trong khoảnh khắc một giây dài như một thế kỷ, Úc Chấp bố thí mở lời.
Anh nói: “Cậu mất cơ hội rồi.”
Búa của trọng tài đã gõ xuống, Trì Nghiên Tây bị xử thua.
Úc Chấp ném đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn inox, sải bước rời đi.
Trái tim Trì Nghiên Tây cũng theo đó mà bị ném lên rồi rơi xuống, chìm vào vực sâu không đáy. Trong chốc lát, cảm giác hối hận ập đến như vũ bão, chỉ còn câu nói “cậu mất cơ hội rồi” không ngừng vang vọng bên tai và trong tâm trí.
Beta đã rời đi, chỉ còn lại vị khói đắng ngắt và một Alpha có tâm trạng còn đắng hơn cả khói.
Hiệp sau, Úc Chấp không còn vào vai Sám Hối Chi Vương nữa. Anh đi dạo một vòng trong lễ hội, mua vài chiếc mặt nạ, còn những người muốn chụp ảnh cùng đều bị anh từ chối.
Trì Vân Ẩn nghiêng đầu, giơ tay huơ huơ trước mặt Trì Nghiên Tây: “Anh, anh sao thế?”
Trì Nghiên Tây buồn bã không vui. Lúc đó tại sao mình lại không cho Úc Chấp sờ đuôi chứ…
“Đây là một cái đuôi thất bại.”
Cô nương Trì Vân Ẩn không nghe nổi câu này: “Anh nói vớ vẩn… phì, cái đuôi này là em dùng loại lông tốt nhất làm từng sợi một đấy! Anh có thể nghi ngờ em nhưng không được nghi ngờ tay nghề của em!”
Lễ hội truyện tranh kết thúc thuận lợi, Úc Chấp cũng thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm.
2 giờ sáng.
Trì Nghiên Tây đột nhiên mở mắt ngồi dậy, đấm mạnh xuống giường. Chết tiệt! Rốt cuộc tại sao mình lại không cho Úc Chấp sờ đuôi!
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Chấp: Cầm trịch một chú cún, dễ như trở bàn tay.
Trì Nghiên Tây: Đã từng có một cơ hội bày ra trước mắt, tôi lại không biết trân trọng, đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận vô cùng… T^T