Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 25

[Daddy]Chương 25: Bị phát hiện… khi đang làm chuyện ấy với tấm ảnh của Úc Chấp

Chiếc đĩa bay màu vàng tuột khỏi tay, Đức Bảo phấn khích đuổi theo, chẳng mấy chốc đã oai phong lẫm liệt như một vị tướng quân thắng trận, hiên ngang ngoạm đĩa bay chạy về.

Thẩm Gia Nhất đứng bên cạnh, mặt mày ủ ê hâm mộ. Kể từ khi dạy cho Đức Bảo được cái ngón nghề này, anh Úc toàn chơi với cậu.

Haizz… người không bằng chó mà.

Đức Bảo ngoạm đĩa bay, ngoan ngoãn dừng lại trước mặt Úc Chấp. Anh rút chiếc đĩa ra khỏi miệng nó, Đức Bảo liền ngẩng cái đầu chó lên chờ đợi phần thưởng, cái đuôi vẫy tít muốn lên tận trời.

Úc Chấp ban ơn, đưa tay gãi cằm nó. Đối với loài chó là phải thế, nó ngoan thì thưởng, chẳng việc gì phải cố tình trừng phạt, bởi loài vật nhỏ bé cũng biết đau lòng.

Thẩm Gia Nhất cảm thấy cằm mình cũng ngưa ngứa. Nhìn cái vẻ khoan khoái của Đức Bảo mà thèm, cậu liếc sang bàn tay của Úc Chấp, mu bàn tay vẫn còn dán miếng băng gạc chống nước, vết thương ở nhà ăn lần trước vẫn chưa lành.

Ngón tay anh Úc rất dài, cái kiểu dài hơn cả tỉ lệ thông thường, đang linh hoạt gãi cằm Đức Bảo. Chậc chậc, một đôi tay thế này, làm gì hẳn cũng thuận tiện lắm đây.

“Đội trưởng, anh nói xem, trong môi trường hiện tại, liệu sau này tôi có khả năng trở thành một beta lợi hại như anh không?”

Kể từ khi gặp Úc Chấp, ước mơ của cậu đã có một hình hài rõ ràng và cụ thể, đó là trở thành một beta lợi hại như thế, một beta được người đời kính trọng.

Cậu ngồi xổm xuống cạnh Đức Bảo, xoa đầu nó vài cái: “Hay là phải đến môi trường như ở Tam Giác Châu tôi mới có thể trưởng thành nhanh chóng? Đội trưởng, hồi ở Tam Giác Châu, tại sao anh lại đi làm lính đánh thuê? Có phải anh đã huấn luyện từ khi còn rất nhỏ không?”

Có lẽ vì nắng hôm nay quá ấm, vài ký ức ẩm mốc và tăm tối bị khơi gợi, bỗng trỗi dậy đòi có một góc riêng trong tâm trí Úc Chấp, hoặc cũng có lẽ chúng muốn tìm chút nắng ấm, để thằng bé Úc Chấp trong những năm tháng ấy cũng được sưởi ấm đôi phần.

Bàn tay đang gãi cằm Đức Bảo của Úc Chấp chậm lại.

“Chạy lên!”

Tiếng gầm giận dữ hòa cùng tiếng roi vút xuống. Giữa cơn mưa như trút nước, cậu bé Úc Chấp chín tuổi mặt trắng bệch, thần trí hoảng hốt chạy về phía trước. Cách đó không xa, một thằng bé trạc tuổi cậu bị quất cho một roi ngã lăn ra đất, sau lưng da tróc thịt bong. Mưa xối xả rơi xuống vết thương, buốt rát như xát muối. Gã đàn ông hộ pháp vung roi lại gần, tặng thêm cho thằng bé một cú đá, khiến nó lăn mấy vòng trên đất rồi co giật.

“Đừng giả chết!”

Sự hành hạ vẫn tiếp diễn, đây là năm thứ hai Úc Chấp ở đây, đã quen đến chai sạn. Rừng rậm ở Tam Giác Châu, lá rụng chất đống đang dần mục ruỗng, mặt đất lầy lội khó đi. Giữa màn mưa chẳng thấy nổi đường phía trước. Úc Chấp giẫm phải một chiếc lá, chân trượt đi, quỳ sụp xuống đất. Đôi chân gầy trơ xương không tự chủ mà run lên bần bật, hoàn toàn không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, đầu óc càng thêm mê muội, dưới cơn mưa xối xả, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Dù vậy, thằng bé Úc Chấp vẫn cố gượng dậy, bởi nó biết nếu không dậy nổi, nó sẽ phải nhận lấy— Tiếng roi vô tình quất xuống, cơ thể gầy gò đang gắng gượng chống đỡ không thể chịu nổi nữa mà đổ gục về phía trước. Cảnh tượng như được tua lại, nó cũng bị đá bay đi, lăn mấy vòng rồi đập vào thân cây mới dừng lại. Máu ở đầu gối trái vừa rỉ ra đã bị nước mưa cuốn trôi, vết thương bị xối đến trắng bệch như một miếng thịt chết.

“Mẹ kiếp! Từng thằng một giả chết với ông!”

“Đồ vô dụng, ba vòng cũng không chạy nổi!”

Thằng bé Úc Chấp tựa vào thân cây, vết roi quất sau lưng đã không còn cảm giác. Cơn mưa lớn này dường như đã biến thế giới thành một biển nước, còn nó là một con cá sắp chết đuối.

Mí mắt trở nên nặng trĩu và cứng đờ, cảnh vật trước mắt cũng nhòe đi, không còn thật nữa. Nó cảm thấy mình đang mơ, một cơn ác mộng, một cơn ác mộng không hồi kết. Rời khỏi căn nhà đó, nó đã nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…

Ngày hôm đó, nước mắt đã giấu mình vào trong mưa, thằng bé Úc Chấp khóc mà không một ai hay biết.

Vài năm nữa trôi qua, Úc Chấp mười bốn tuổi đã bắt đầu trổ giò. Gương mặt non nớt bầm tím, con ngươi màu sáng nhạt tràn đầy vẻ hung tợn. Cậu vung một đấm về phía gã trai đối diện, người ở cùng ký túc nhưng giờ là đối thủ. Cả hai tung quyền múa cước, chẳng ai nương tay, dù rằng ngày thường trong ký túc, họ còn bôi thuốc cho nhau.

Gã trai bị Úc Chấp đá ngã, chưa kịp bò dậy, Úc Chấp đã lao tới, đè lên người hắn, những cú đấm tới tấp như mưa rào giáng xuống, đánh cho hắn mũi dãi mặt mày sưng vù, máu me bê bết.

Một người không dừng, một người không xin tha.

Quen rồi, quen lâu rồi. Mỗi ngày luyện tập đều như vậy. Đối phương lớn hơn cậu hai tuổi, cũng đến sớm hơn một năm, ban đầu người bị ăn đòn luôn là Úc Chấp. Về sau dần ngang tài ngang sức, đến giờ thì Úc Chấp thắng hết lần này đến lần khác.

Sau khi huấn luyện viên hô dừng, Úc Chấp ngừng tay, sự điên cuồng và khát máu trong đáy mắt đặc quánh lại, gần như hoá thành thực thể. Cậu thở hồng hộc, rời khỏi người gã trai, lắc lắc nắm đấm rỉ máu, bước xuống đài.

Còn gã trai sẽ được khiêng đi, nhận chút trị liệu sơ sài.

Căn phòng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ bằng bàn tay, không đèn cũng chẳng có cửa, đó chính là ký túc xá của họ. Tường xi măng vì khí hậu mà đọng một lớp hơi nước ẩm ướt, có nơi đã nổi mốc, góc nhà, rêu xanh tạo thành một thế giới nhỏ.

Hai tấm bìa các-tông kê sát hai bên tường chính là giường của họ. Úc Chấp ngồi xuống, tháo từng vòng dải vải dính máu trên tay. Đôi mày trẻ tuổi đầy vẻ âm u và lạnh lùng. Dải vải bị vứt sang một bên, cậu tựa lưng vào tường, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, một giọt máu từ kẽ tóc trượt dài xuống má.

Thỉnh thoảng có vài đứa trẻ con đi ngang qua phòng cậu, đứa nào cũng đầy thương tích, rách rưới, bẩn thỉu như nhau.

Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ tối dần, Úc Chấp nhận ra trời đã tối. Cậu nhìn sang chiếc giường đối diện vẫn còn trống, bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa về.

Tiếng khóc từ bên ngoài vọng vào.

Cậu không đứng dậy, quá mệt, quá đau.

“Chết rồi, anh Lượng chết rồi…”

“Còn cả chị Lộ nữa, họ đều bị ném vào, bị ném vào…”

“Sao lại thế được? Rõ ràng trước giờ chưa từng có.”

“Hình như có nhân vật lớn nào đó từ trên xuống, đặc biệt chuẩn bị màn biểu diễn cho ông ta.”

Úc Chấp đăm đăm nhìn chiếc giường đối diện, qua một lúc rất lâu, lâu đến mức trong mắt cậu chỉ còn lại một màu đen kịt vô vọng, cậu mới như một ông lão sắp gần đất xa trời, chống người vịn tường đứng dậy, lê từng bước ra khỏi ký túc.

Lại mưa, lất phất.

Cậu đứng sững trước khu vườn quây bằng lưới sắt, bên trong mấy con hổ đang no nê say ngủ. Một con hổ đầu còn gối lên một cái chân người. Cả một vùng thịt da bầy hầy máu me, bị nước mưa xối vào, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Úc Chấp bất động nhìn chằm chằm vào cái chân người đó, cổ chân có quấn một dải vải, cùng màu với dải vải trên tay cậu. Đêm qua, chính tay cậu đã xé nó làm đôi, một nửa quấn lên tay mình, một nửa quấn vào cổ chân của Lượng ca.

Mưa rơi suốt đêm, Úc Chấp mười bốn tuổi không rơi thêm một giọt lệ nào nữa.

“Đội trưởng, anh nói xem tôi có nên đến Tam Giác Châu làm lính đánh thuê rèn luyện một phen rồi quay về không?” Thẩm Gia Nhất từ khi gặp Úc Chấp, khao khát tiến bộ đến tột cùng.

Cậu không đợi được câu trả lời, ngẩng đầu lên mới phát hiện anh Úc đang thất thần. Dưới ánh mặt trời, mái tóc dài màu bạc và làn da trắng như tuyết của anh dường như đang phát sáng. Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu gãi cằm Đức Bảo, mái tóc thỉnh thoảng bị gió thổi bay. Khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được một nỗi bi mẫn toát ra từ người anh.

Thoáng qua, tựa như một ảo giác.

Đức Bảo l**m tay Úc Chấp, anh sực tỉnh, xoa đầu nó. Gã beta lại trở về vẻ lạnh lùng, xa cách, chán chường với cả thế gian, không chơi với Đức Bảo nữa.

Còn về những câu hỏi của Thẩm Gia Nhất, câu trả lời của anh là: “Tam Giác Châu mưa nhiều, người lớn lên dưới ánh mặt trời không hợp với nơi đó.”

Anh nheo mắt nhìn mặt trời.

Kẻ lớn lên trong tăm tối ẩm ướt, cũng chẳng quen với thứ ánh sáng này.

*

Phòng tập gym của Trì Nghiên Tây lại được cải tạo, thêm cả sàn đấu quyền anh và một vài trang thiết bị tập luyện.

Tất cả đều để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Alpha khởi động trước nửa tiếng, gã beta thì đúng giờ đúng khắc xuất hiện.

Trì Nghiên Tây nghe tiếng, hưng phấn quay người lại: “Anh…”

Những lời còn lại nuốt ngược vào trong khi thấy cái đuôi Thẩm Gia Nhất. Cậu nên tìm một lý do để đuổi việc Thẩm Gia Nhất, ví như vừa rồi gã bước chân trái vào trước, điều đó làm cậu rất ghét.

Lý do quá đủ!

Thẩm Gia Nhất gật đầu với Trì Nghiên Tây, sao lại thấy ánh mắt cậu chủ sắc lẻm thế này?

Trì Nghiên Tây rất bất mãn: “Anh dẫn cậu ta đến làm gì?”

Nhưng Úc Chấp trong bộ đồ thể thao trước mắt vẫn khiến cậu sáng bừng, một cảm giác mới mẻ như nhân vật game mở khoá được trang phục mới.

Quần short thể thao màu đen, bên trong còn mặc một chiếc quần bó nén cùng màu. Vì nó ôm sát cơ thể, nên càng làm nổi bật đôi chân thẳng và dài của gã beta.

Trên người mặc áo khoác thể thao, khiến người ta không khỏi đoán xem bên trong anh mặc gì.

Tóc búi củ tỏi, trông có chút đáng yêu.

Úc Chấp: “Hai người đấu một trận.”

Trì Nghiên Tây rất không hài lòng với sự sắp xếp này: “Tôi không…”

Lời chưa dứt đã chạm phải đôi mắt của Úc Chấp, bên trong chứa đựng sự chán ghét không hề che đậy. Dù sao cũng tiếp xúc một thời gian, cậu cũng phần nào hiểu được tính cách của Úc Chấp, gã beta này còn độc đoán hơn cả cậu ấm nhà giàu như cậu, không thích bị phản bác, bị nghi ngờ.

Nói gọn lại, anh không thích những con chó không nghe lời.

Phải ngoan ngoãn như Đức Bảo mới nhận được phần thưởng từ gã beta này.

Trì Nghiên Tây do dự một chút, thầm lẩm bẩm trong lòng, trước hết, cậu không đời nào làm chó cho Úc Chấp, cậu chỉ phối hợp để việc luyện tập được suôn sẻ, để sớm ngày hạ gục anh mà thôi.

Cậu đổi giọng: “Tại sao tôi phải đấu với cậu ta?”

Thẩm Gia Nhất cũng muốn biết.

Úc Chấp: “Không đấu thì kết thúc.”

Anh không phải người thích giải thích, trong cuộc đời anh cũng chẳng tồn tại hai từ giải thích. Giao nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, đó mới là lối sống của anh.

Kẻ như Trì Nghiên Tây, cứ hỏi mãi không thôi, đáng lẽ phải bị cắt lưỡi.

Ánh mắt anh dừng trên đôi môi của Alpha đang phẫn uất. Anh từng kẹp lưỡi của một Alpha, cảm giác ấm nóng, mềm mại, màu sắc khỏe mạnh. Một cái lưỡi như vậy nếu cắt xuống sẽ thành món ngon trên đĩa, được một số người rất ưa chuộng.

Ở Tam Giác Châu, thưởng thức lưỡi của đối phương không chỉ có mỗi ý nghĩa hôn môi.

Trì Nghiên Tây vẫn đánh giá thấp sự áp đặt của Úc Chấp, câu hỏi lùi một bước vẫn không nhận được câu trả lời, tức đến nỗi hừ một tiếng nặng nề, nhảy lên sàn đấu. Sớm muộn gì cũng có một ngày!

Thẩm Gia Nhất từ đầu đến cuối chỉ có phận nghe theo sắp xếp.

Úc Chấp dặn dò thêm một câu: “Không cần nể nang thân phận của cậu ta, dốc toàn lực.”

Thẩm Gia Nhất thấy cậu chủ không có ý kiến gì, liền đáp một tiếng “Vâng”.

Trì Nghiên Tây chờ Úc Chấp cũng dặn dò mình một câu, nhưng chỉ đợi được câu: “Bắt đầu.”

Trì Nghiên Tây: …

Cậu ấm nhà giàu nén một bụng lửa, giao đấu với Thẩm Gia Nhất. Thẩm Gia Nhất tuy đã hứa với Úc Chấp sẽ dốc toàn lực, nhưng khi đánh thật vẫn có chút e dè, nên lúc đầu còn có qua có lại.

Úc Chấp khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc quan sát Trì Nghiên Tây.

Năm phút sau, anh lên tiếng: “Thẩm Gia Nhất, nếu đây là thực lực của cậu, thì sau khi kết thúc, cậu có thể cuốn gói xéo đi được rồi.”

Thẩm Gia Nhất mím môi.

Trì Nghiên Tây vừa nghe đã biết mình được nương tay, Alpha sĩ diện: “Đánh nghiêm túc vào, thắng tôi, tôi thưởng tiền.”

Cả hai đã nói đến nước này, Thẩm Gia Nhất kính cẩn gật đầu với Trì Nghiên Tây coi như chào hỏi, ra tay lần nữa, tốc độ rõ ràng nhanh hơn, lực cũng mạnh hơn.

Chẳng mấy chiêu, Trì Nghiên Tây đã trái đỡ phải gạt, rơi vào thế hạ phong. Đường viền hàm căng cứng, không một tiếng r*n r* mà ứng phó, mặt mày đầy vẻ không chịu thua.

Úc Chấp suốt quá trình không có biểu cảm gì thay đổi, ánh mắt trước sau như một không rời khỏi Trì Nghiên Tây nửa phân. Có thể thấy cậu ta không được luyện tập chuyên nghiệp, trụ được đến giờ hoàn toàn nhờ vào thể chất và bản năng chiến đấu.

Cũng coi như là một mầm non tốt.

Nhớ lại lần đầu gặp mặt, anh đẩy cửa, Trì Nghiên Tây vung ghế đập nát, trong phòng còn một người bê bết máu me, ngất lịm.

Một gã vũ phu trâu bò, Úc Chấp kết luận.

Trì Nghiên Tây bị Thẩm Gia Nhất quét chân ngã sõng soài trên sàn, vang lên một tiếng “rầm”. Thẩm Gia Nhất tóm lấy cổ chân cậu kéo lại gần, giơ nắm đấm nhắm thẳng vào đầu.

Alpha đã đến giới hạn, đây không phải là thứ cậu có thể né tránh bằng bản năng, cơ thể không thể làm được.

Một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên xuất hiện, kìm chặt cổ tay Thẩm Gia Nhất, những đường gân xanh mảnh nổi lên trên mu bàn tay, dễ dàng đến mức đáng kinh ngạc, khiến cú đấm toàn lực của Thẩm Gia Nhất dừng lại ngay trước mặt Trì Nghiên Tây, không thể tiến thêm một phân nào.

Đồng tử Trì Nghiên Tây chấn động, nhìn Úc Chấp không biết đã nhảy lên đài từ lúc nào. Máu huyết tăng tốc sau vận động kịch liệt xộc lên não gây choáng váng từng cơn, adrenaline tăng vọt khiến người ta sinh ra ảo tưởng rung động.

Úc Chấp: “Được rồi.”

Anh buông tay, Thẩm Gia Nhất xoa cổ tay hằn nguyên dấu ngón, kinh ngạc trước sức mạnh của Úc Chấp. Vừa rồi cậu có hơi hăng, ra tay không hề nương nhẹ.

Cậu đưa tay về phía Trì Nghiên Tây: “Cậu chủ, xin lỗi.”

Trì Nghiên Tây nắm lấy tay cậu đứng dậy, nén cơn đau toàn thân, rất có phong độ: “Có gì mà phải xin lỗi, là tôi tài nghệ không bằng người.”

Cậu nhìn về phía Úc Chấp.

Úc Chấp nói với Thẩm Gia Nhất: “Cậu có thể về được rồi.”

Thẩm Gia Nhất không thực sự muốn về, cậu muốn thử đấu một trận với anh Úc, nhưng rõ ràng thời gian và địa điểm đều không thích hợp, đành quyến luyến rời đi.

Trì Nghiên Tây đấu một trận, đầu óc tỉnh táo hơn, hiểu ra dụng ý của Úc Chấp: “Nói đi, tôi thế nào? Có phải cũng không tệ lắm~”

Cậu tiện tay lau mồ hôi trên mặt.

“Hạ bàn không vững, eo chân không đủ lực.” Úc Chấp cũng không khách khí, đây là vấn đề chính của Trì Nghiên Tây hiện tại.

“Tôi eo chân không đủ lực!” Trì Nghiên Tây bật dậy ngay lập tức. Câu nói này đối với một alpha hai mươi tuổi quả thực là một sự sỉ nhục, k*ch th*ch đến mức cậu quay đầu nhìn một vòng, khóa mục tiêu vào thanh xà đơn gần đó, gọn gàng đu người lên, rồi bắt đầu gập bụng trên không.

Vùn vụt, vùn vụt, cái này nối tiếp cái kia.

Cậu đắc ý khoe khoang nhìn Úc Chấp.

Úc Chấp: Kết luận gã này là một tên vũ phu trâu bò quả không sai.

Chẳng thèm liếc thêm cái bộ dạng ngốc nghếch của Alpha, anh bước xuống sàn đấu: “Ngày mai bắt đầu huấn luyện chính thức.”

Anh bị Trì Nghiên Tây đuổi kịp ở cửa phòng tập. Hơi nóng hừng hực từ cơ thể chàng trai trẻ sau khi vận động ập đến từ phía sau.

Nếu anh không phải là một beta, lúc này đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng gần như khiêu khích bao bọc lấy mình.

Trì Nghiên Tây chặn cửa, liếc Úc Chấp mấy lần mới lí nhí cất lời: “Anh thật sự không sờ đuôi nữa à?” Không đợi Úc Chấp trả lời đã vội nói, “Tôi biết anh đã sờ những cái đuôi đó rồi, nhưng đuôi của tôi không giống.”

Úc Chấp quay người lại: “Không giống chỗ nào, đuôi của cậu mọc chĩa ra từ mông à?”

Mùi rượu whisky trong không khí lập tức nồng nặc. Trì Nghiên Tây sững người, kinh ngạc trước sự thẳng thắn của gã beta. Toàn thân đỏ bừng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, và thế là Úc Chấp cảm nhận được một luồng hơi nóng như lò lửa.

Anh cau mày.

Có chút ghét bỏ, nóng quá.

“Anh nói bậy bạ gì thế! Thứ đó sao mà nhét vào được!” Trì Nghiên Tây suýt cắn vào lưỡi.

“Cơ vòng có tính đàn hồi, có thể nhét rất nhiều thứ.”

Ở Tam Giác Châu, đây là chỗ mà bọn chúng thường dùng để giấu ma tuý, giấu châu báu.

Trong đầu Trì Nghiên Tây lướt qua vô số hình ảnh bị che mờ, ánh mắt bất giác dừng lại ở mông của gã beta, không thể không thừa nhận, gã beta này rất có thực lực.

Miệng khô lưỡi ráo.

“Cậu đang nhìn gì đấy?”

Câu hỏi của Úc Chấp khiến Trì Nghiên Tây hoảng hốt như bị bóp cổ, không thốt ra được một âm nào. Đôi mắt đào hoa như mặt hồ gợn sóng, đăm đăm nhìn Úc Chấp.

Pheromone của Alpha đang xao động.

Úc Chấp cụp mắt: “Cậu nên soi gương nhiều vào.”

Trì Nghiên Tây ngơ ngác phụ họa: “Gì cơ?”

Đôi môi diễm lệ của gã beta hé mở, vô tình và tàn nhẫn: “Để mà xem cái bộ dạng chỉ chực chờ bị người ta chơi của cậu kìa.”

Lòng tự tôn của Trì Nghiên Tây bị chọc giận, cậu túm lấy Úc Chấp định rời đi, gấp gáp gầm lên: “Anh nói bậy! Tôi là alpha! Alpha không đời nào bị chơi! Alpha là người đi chơi người khác!”

Cậu nhìn Úc Chấp chòng chọc, ra vẻ nếu anh không đồng ý thì chuyện này chưa xong.

Giây tiếp theo, bàn tay đang túm lấy Úc Chấp bị phản đòn, chưa kịp phản ứng đã bị anh mạnh mẽ ấn lên cửa kính, va chạm tạo ra một tiếng “rầm”. Má cậu áp vào cửa bị đè bẹp, mũi cay cay.

“Có giỏi thì đừng đánh lén, chúng ta…”

Úc Chấp không kiên nhẫn nghe cậu ta nói nhảm, chân tiến lên ép sát, đè lên cặp mông cao quý của Alpha. Alpha tự động im bặt, âm cuối run rẩy nuốt ngược vào trong.

Như một con chó nhỏ bị dọa sợ.

Đồng tử Trì Nghiên Tây mở to, không dám tưởng tượng ra cảnh tượng lúc này.

Bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của Úc Chấp.

“Alpha à,” giọng Úc Chấp có mấy phần khinh miệt, “bây giờ ai sẽ bị ai chơi đây?”

Trái ngược hoàn toàn với khoảng cách cơ thể đầy ái muội giữa hai người, trong mắt Úc Chấp là một màu lạnh lẽo. Anh tăng thêm lực ở chân, cảm nhận rõ sự giãy giụa, co rúm của Trì Nghiên Tây, cảm nhận nỗi sợ của cậu.

“Trả lời tôi.”

Là mệnh lệnh.

Trì Nghiên Tây sắp phát điên rồi. Lý trí của cậu đang giận dữ, nhưng tim cậu, cơ thể cậu lại như một chai nước ngọt đã bị lắc, đang sôi trào.

“Anh điên rồi! Buông tôi ra!”

Lý trí thắng thế một chút, Trì Nghiên Tây bắt đầu vùng vẫy. Nhưng đối với Úc Chấp, hoàn toàn vô dụng. Đè cậu ta lại, với anh mà nói, chẳng khác gì đè một con chó nhỏ.

Do Trì Nghiên Tây phản kháng quá quyết liệt, ngược lại còn giúp chân Úc Chấp suýt nữa thì miết vào khe mông cậu. Alpha nhận ra điều đó liền ngoan ngoãn lại, người đỏ bừng không rõ là vì xấu hổ, khuất nhục hay là giận dữ.

“Úc Chấp, anh buông tôi ra…”

“Trả lời tôi.”

“Bây giờ là ai có thể chơi ai?”

Trì Nghiên Tây không nói ra lời, dù thế nào cũng không thể nói ra.

Sự kiên nhẫn của Úc Chấp đã cạn, anh cúi đầu lại gần, thì thầm bên tai đỏ bừng của Trì Nghiên Tây: “Không trả lời, tôi có thể ngay tại đây, dùng hành động thực tế cho cậu câu trả lời.”

“Muốn tôi cho cậu câu trả lời không?”

“Học trò dốt.”

Trong lúc nói chuyện, hơi thở ấm nóng phả qua tai Trì Nghiên Tây, thổi bay những sợi tóc đen của cậu, khiến vành tai vốn đã đỏ bừng gần như có thể rỉ máu.

“Cây gậy bóng chày ở góc kia, muốn thử không?”

“Hay là gậy tập cơ tay?”

Đây là lần đầu tiên Úc Chấp dịu dàng với Trì Nghiên Tây như vậy, cho cậu nhiều lựa chọn.

Trì Nghiên Tây thật sự bị dọa sợ, sắc đỏ trên mặt đã phai đi, chỉ còn lại một màu trắng bệch. Người khác nói cậu có thể không tin, nhưng Úc Chấp thì… anh ta thật sự sẽ làm…

Cậu cắn môi, cứng ngắc mở miệng: “Anh, anh có thể… có thể chơi tôi.”

Alpha nhắm mắt, một giọt nước mắt trượt dài trên gương mặt trẻ tuổi.

“Trả lời sai.”

Mí mắt Trì Nghiên Tây giật giật, mở ra, ngay khi cậu định mắng Úc Chấp lật lọng.

“Là beta có thể chơi alpha.” Úc Chấp sửa lại lỗi sai của cậu, rồi ra lệnh cho cậu lặp lại một lần nữa.

Một lúc lâu sau, phòng tập vang lên giọng nói không cam tâm của Trì Nghiên Tây: “Beta có thể chơi alpha.”

Cửa mở rồi lại đóng.

Alpha trượt xuống, quỳ trên đất, co rúm thành một cục, vai dần run lên. Lần này là thật sự bị bắt nạt đến khóc.

Úc Chấp phả ra một làn khói, bước về. Đúng là mít ướt. Nếu thật sự bị chơi, chắc sẽ khóc rất lâu. Nhưng cậu ấm alpha nhà họ Trì, trừ khi tự nguyện, có lẽ sẽ không bị ai chơi.

Anh chẳng để tâm đến đoạn nhạc đệm nhỏ này, cùng lắm là cho Alpha một bài học. Về nhà, anh dựa vào tình hình của Trì Nghiên Tây để sắp xếp lịch trình huấn luyện tiếp theo cho cậu.

Tối chuẩn bị đi ngủ, chị Hồng gửi một tin nhắn: “Bé Úc yêu dấu~ Em gửi số của Nghiên Tây cho chị, chị add nó.”

Anh chuyển tiếp số của Trì Nghiên Tây qua, rồi tiện tay đổi ghi chú cho cậu ta thành: 【Đồ mít ướt】

Đồ mít ướt đích thực đang ngồi trên sofa, vừa ăn nho vừa chửi Úc Chấp. Lần này Úc Chấp thật quá đáng!

Trì Nghiên Tây tức đến mức lúc ngồi lúc đứng, đến nỗi một quả nho lăn xuống gầm sofa, tức đến đấm ngực giậm chân: “Một quả nho rách cũng bắt nạt tao! Hôm nay tao phải ăn mày!”

Cậu hùng hổ ngồi xổm xuống cạnh sofa, thò tay vào mò, mò một hồi lại lôi ra một tấm ảnh.

Tấm ảnh của Úc Chấp.

Là cậu chụp trộm rồi nhờ Kỷ tiên sinh rửa ra, có lẽ là hôm cậu ném đi nó đã bay xuống gầm này.

Nhìn gương mặt của Úc Chấp trong ảnh, Trì Nghiên Tây tức không để đâu cho hết, ác ý nảy sinh.

Beta chơi alpha, chuyện cười. Giờ tao chơi mày đây!

Cậu đặt tấm ảnh lên bàn trà, đôi mắt dán chặt vào nó.

————

Lôi “hàng” ra là bắt đầu “q*** t**”, bụng bảo dạ xem tao bắn cho mày một mặt.

Điện thoại trong phòng ngủ kêu một tiếng, bị lờ đi.

Thế là Úc Chấp nhận được cuộc gọi video từ chị Hồng: “Bé Úc yêu dấu, sao Nghiên Tây không chấp nhận lời mời kết bạn của chị? Chị vẫn không yên tâm lắm, chị phải xác nhận trực tiếp với nó, em dẫn chị đi tìm nó đi.”

Úc Chấp xưa nay không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của chị Hồng.

Anh thay bộ đồ ngủ, mặc bộ khác rồi đi về phía biệt thự của Trì Nghiên Tây.

Chị Hồng: “Em sống trong căn nhà này à.”

Bà có lẽ đã nhớ lại những năm tháng ở nhà họ Trì, cảm thán: “Căn nhà này có một bức tường hoa tường vi rất đẹp.”

“Cái hồ này lớn hơn nhiều rồi, trước kia không rộng thế này.”

“Nghiên Tây ở trên ngọn núi này à? Hồi nhỏ chị hay trèo lên núi này lắm, chị còn dựng một ngôi nhà trên cây ở đây, không biết còn không nhỉ?”

Úc Chấp đến trước biệt thự, vì phải đến đây dạy Trì Nghiên Tây đấm bốc, nên cậu đã cho anh nhập vân tay.

Thế là anh đặt ngón tay vào, cửa lớn mở ra, điều khiến anh ngạc nhiên là ngay cả cửa nhà cũng không đóng, anh chạm vào là mở.

Dù sao cũng là đứa cháu trai lớn đã nhiều năm không liên lạc, chị Hồng có chút căng thẳng, đến nơi thì im bặt. Theo chân Úc Chấp vào trong, cả hai đều nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Họ nhìn nhau qua màn hình.

Chỉ vài bước chân, Úc Chấp đã thấy người trong phòng khách. Alpha quỳ trước bàn trà, tay đặt trên bàn đang nắm một tấm ảnh, tay kia thì bận rộn không ngừng.

Cậu ta dán mắt vào tấm ảnh, miệng còn lẩm bẩm gì đó, mặt rất đỏ.

Úc Chấp không rời đi ngay mà vẫn bước tới, Alpha đang mải mê nên không để ý.

Thế là Úc Chấp thấy được gương mặt của chính mình trong tấm ảnh.

Chị Hồng: “Chúng ta đến không đúng lúc rồi phải không? Tiếng của Nghiên Tây nghe không ổn lắm~ Hê hê hê~”

Giọng nữ lạ hoắc đột nhiên vang lên dọa Trì Nghiên Tây ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt màu sáng nhạt.

Bình Luận (0)
Comment