Úc Chấp trở về phòng ngủ, thay toàn bộ ga gối đệm, nhét cả đồ ngủ vào máy giặt, rồi đi tắm.
Người thoảng mùi sữa tắm thơm mát, anh tắt đèn nằm xuống. Trong chăn không còn hơi thở của người khác khiến anh dễ chịu hơn. Anh không nảy sinh được h*m m**n với cơ thể con người, và tất nhiên, với những sinh vật không phải người cũng vậy.
Nhưng cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh. Anh cũng mộng tinh ở độ tuổi tương đương, mỗi sáng đều có phản ứng sinh lý bình thường, và nếu muốn, anh hoàn toàn có thể xuất tinh.
Nhưng anh ghét cay ghét đắng chuyện này.
Lần đầu tiên trải qua hiện tượng sinh lý ấy, anh đã thấy ghê tởm chính thứ đang ngóc đầu dậy của mình.
Anh với tay lấy hộp thuốc trên bàn đầu giường, mở ra, nhìn chằm chằm vào trong. Thiếu mất một điếu. Cho đến giờ, căn phòng này chỉ mới có một tên trộm nhỏ ghé qua. Một đốm lửa lóe lên trong bóng tối. Cơ thể của tên trộm nhỏ ấy gần như hoàn hảo, da dẻ sạch sẽ, thịt thà săn chắc. Ở Tam Giác Châu có một gia tộc nức tiếng với nghề làm búp bê hình người.
Cách thức làm búp bê của gia tộc này cũng rất đặc biệt, họ sẽ chọn những người có ngoại hình gần như hoàn mỹ rồi lột da lóc xương, dùng công nghệ đặc biệt để xử lý tấm da người được lột ra. Da người sau khi xử lý, nếu được bảo quản đúng cách có thể trăm năm không mục rữa. Cuối cùng, tấm da này sẽ được khoác lên một bộ khung đã tạo sẵn, sau khi trang điểm, một con búp bê sống động y như thật đã hoàn thành.
Dù giá trên trời nhưng rất được ưa chuộng, phải xếp hàng mới mua được.
Anh đã vài lần giao thiệp với người của gia tộc này. Lần đầu tiên, anh trốn thoát khỏi tay đối phương, không bị biến thành búp bê. Lần thứ hai là ba năm sau, anh với thân phận lính đánh thuê bảo vệ cho người mua tìm đến họ.
Trong khu vườn kỳ quái âm u đó, người thợ lột da với địa vị tôn quý, sắc mặt trắng bệch đã quỳ một gối trước mặt anh, vô cùng thành kính: “Tôi xin thề với thần Ashina-Deva rằng nhất định sẽ chế tác Ngài thành con búp bê hoàn mỹ nhất. Thần tích của tôi, lưỡi dao của tôi, giấc mộng đẹp của tôi, xin Người rủ lòng thương, ban cho tôi.”
Kẻ nắm quyền đầu đội mũ trắng viền vàng cúi thấp cái đầu cao quý của gã, thành kính áp sát xuống nền đất trước chân Úc Chấp.
Những giọt nước trên mái ngói đỏ lăn xuống thành một chuỗi châu không tiếng động, rơi xuống làm lùm cây xanh vô danh trong sân không ngừng lay động. Đôi tay của người thợ lột da với những hình xăm đặc biệt cung kính đưa lên, trong lòng bàn tay là lưỡi dao sắc bén đã lột da vô số thân thể.
Úc Chấp mười chín tuổi khi ấy mặc bộ đồ tác chiến rằn ri màu xanh sẫm, mái tóc tém màu trắng bạc khiến anh trông có phần ngoan ngoãn, chỉ là khi gió thổi bay lọn tóc, đôi mắt màu sáng nhạt lại lộ ra vẻ sắc lẹm, lạnh lùng. Anh như không nghe thấy gì, chỉ ngắm mưa, ngắm điếu thuốc đang cháy lặng lẽ trong tay, vụng về đưa lên miệng, rồi nhíu mày.
Đắng.
Một điếu thuốc mà anh hút ngắt quãng mãi mới xong, lãng phí gần một nửa.
Anh xoay người rời đi.
Còn gã thợ lột da kia thì bị anh hoàn toàn bơ đẹp. Anh đâu phải kẻ thiện lương hễ ai cầu là ứng, trong thế giới của anh không tồn tại cái lý rằng người khác bắt chuyện thì mình phải đáp lời.
Úc Chấp thành thục nhả ra một vòng khói. Gã đó chắc chắn cũng sẽ rất thích cơ thể của Trì Nghiên Tây. Cơ thể của Trì Nghiên Tây, về cơ bản anh đã thấy hết rồi, kể cả nơi thầm kín nhất.
Nếu cần phải cận chiến với Trì Nghiên Tây, anh sẽ chọn cách rạch cổ Trì Nghiên Tây để giết cậu. Vị trí này vừa yếu ớt lại vừa phơi bày ra ngoài, ra tay ở đây vết thương sẽ không quá lớn, có thể đảm bảo sự toàn vẹn của thi thể ở mức tối đa. Nếu đâm vào bụng thì rất dễ xảy ra cảnh tượng ruột gan lòi cả ra ngoài, không đẹp mắt.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Ra tay từ lồng ngực thì có thể một dao xuyên tim, nhưng không chắc tim cậu ta có nằm ở vị trí giống người thường hay không. Phần th*n d*** thì Úc Chấp không cân nhắc, cách giết người từ phần dưới cơ thể là chờ máu chảy cạn hoặc gây ra thương tổn nghiêm trọng, khiến đối phương đau đớn đến chết.
Thực ra nếu phải ra tay, đầu chắc chắn là lựa chọn hàng đầu, dù là tai, thái dương hay miệng đều là những vị trí rất dễ dàng đoạt mạng.
Úc Chấp gối tay, nghiêng người vào trong, dần chìm vào giấc ngủ trong những tưởng tượng về cách g**t ch*t Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây ngồi xếp bằng trước tủ đầu giường, ngăn kéo dưới cùng được mở ra, bên trong có một điếu hút dở, một điếu chưa hút, và một điếu chỉ còn lại mẩu tàn, được xếp ngay ngắn cách đều nhau.
Cậu đan hai tay vào nhau chống cằm, nửa đêm nửa hôm không ngủ, mặt mày nghiêm trọng.
“Tao thu thập chúng mày lại để làm cái quái gì nhỉ?”
Đại thiếu gia nghiêm túc tự vấn. Cậu nghĩ không ra, thậm chí còn nghi ngờ mấy điếu thuốc này đã nhân lúc cậu không để ý mà tự chạy vào, nếu không cậu thực sự không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm chuyện này.
Mấy điếu thuốc rõ ràng không thể trả lời câu hỏi của cậu.
“Úc Chấp ra bờ biển làm gì?”
Cậu vừa đến nhà hàng, còn chưa kịp xuống xe đã thấy Úc Chấp lên một chiếc xe khác rời đi, thế là cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà bám theo. Nghĩ đến đây, cậu bất giác hừ một tiếng. Úc Chấp lại chẳng hề phát hiện ra cậu. Không được, ngày mai phải nói chuyện này với anh, phải mắng cho anh một trận ra trò, làm một vệ sĩ mà đến mình bị theo dõi cũng không biết.
Trì Nghiên Tây nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu trả lời đáng tin.
Chắc chắn Úc Chấp nhớ nhà rồi. Dù sao cũng từ Tam Giác Châu xa xôi một thân một mình đến đây, lại lạ nước lạ cái, với cái tính của anh thì cũng chẳng kết bạn được với ai, nên mới một mình chạy ra biển buồn rầu.
Cậu càng nghĩ càng thấy đúng. Có lẽ nếu mình xuất hiện muộn hơn một chút đã có thể thấy Úc Chấp khóc nhè. Cậu chống má, tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Cái con người lạnh lùng thanh khiết ấy, chắc lúc khóc cũng chẳng có tiếng động gì, nước mắt chỉ lặng lẽ rơi như những chuỗi châu, mắt và chóp mũi sẽ dần đỏ lên, nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cũng sẽ vương một màu nước, thế mà đôi môi mỏng lại mím chặt thành một đường quật cường không chịu phát ra âm thanh.
Alpha ánh mắt chan chứa xót xa.
Vô thức thì thầm: “Nín đi, nín đi, tôi l**m nước mắt cho em.”
Căn phòng trở nên tĩnh lặng lạ thường. Alpha đột nhiên xấu hổ ôm mặt, mình đang nói cái quái gì thế này!
Quả nhiên thức đêm làm người ta ngu đi. Phải đi ngủ thôi.
Cậu lật người lên giường rồi lại nhoài người ra, cánh tay với những đường cơ tuyệt đẹp vươn xuống, giáo huấn lần cuối với mấy điếu thuốc: “Thôi được, chúng mày đã lén chui vào đây thì tao tha cho, nhưng không được phép lén chạy ra ngoài, ở đây tao là đại ca!”
Cậu đẩy ngăn kéo lại.
Alpha xấu hổ trốn tịt vào trong chăn.
*
Dù trời nắng chang chang nhưng cảm giác mùa thu đã rất rõ rệt. Lá của nhiều cây trong trang viên đã ngả vàng, nhân viên chăm sóc mỗi ngày phải quét dọn ba lần để đảm bảo không có lá rụng chất đống bừa bộn. Những đóa hoa mùa hạ lần lượt khô héo không còn rực rỡ, hoa mùa thu lại chưa đến mùa nở, cả trang viên rộng lớn toát lên một vẻ đẹp tiêu điều mà lại ngấm ngầm hy vọng.
Trì Nghiên Tây từ xa đã nghe thấy tiếng của Chung Sơn: “Đội trưởng, anh trông không giống đi làm mà giống đi làm người mẫu hơn đấy, haha.”
Úc Chấp đứng cạnh anh ta đội một chiếc mũ nồi màu nâu, áo gile dệt kim màu mơ phối với sơ mi màu be, gấu quần thường màu lạc đà được xắn lên hai gấu, để lộ đôi bốt Martin màu caramel.
Cả người từ trên xuống dưới, trông hệt như một chiếc bánh ngọt xốp mềm, thơm phức vừa mới ra lò.
Trì Nghiên Tây thấy sau lưng anh còn thiếu một cái giá vẽ nữa. Họa sĩ nhỏ vung vẩy tay, dậm chân bước đều lên núi vẽ tranh~
Đối với lời của Chung Sơn, Úc Chấp lôi hết mớ từ ngữ lễ phép trong đầu ra, chọn một câu: “Cảm ơn đã khen.”
Khóe miệng Chung Sơn giật giật hai cái.
Đoàn xe xuất phát.
Úc Chấp ngồi ở ghế phụ, nói là phớt lờ thì không bằng nói là đã quen, quen với ánh mắt săm soi từ hàng ghế sau. Nếu anh ở đây một hai năm nữa, anh không nghi ngờ gì việc Trì Nghiên Tây sẽ trở thành người quen thuộc với gáy của anh nhất trên thế giới này.
Hôm nay họ sẽ đến địa điểm tổ chức vòng chung kết cuộc thi “Thanh niên Kiến tạo Ước mơ” toàn Đế quốc lần thứ 13, lý do là vì Trì Nghiên Tây là khách mời danh dự.
Là đại thiếu gia nhà họ Trì, cậu không phải là kẻ ăn hại chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc, cậu sở hữu tài năng thiên bẩm đáng ghen tị. Quán bar “25 Giờ”, vừa hoàn công khai trương đã nhanh chóng lọt vào top 5 địa điểm check-in ở Đế đô phồn hoa, chính là một thiết kế của cậu, thậm chí còn giành được giải vàng trong một cuộc thi cực kỳ uy tín trong ngành.
Có thể nói là một trận vang danh.
Ngoài ra, “Dã Hạc Đình Viên” cũng do chính tay cậu thiết kế. Anh chỉ mới xem qua vài tấm ảnh, đối với loại kiến trúc mang đậm đặc trưng địa phương này, anh cũng khá muốn đến dạo một vòng.
Trì Nghiên Tây mặt mày ủ dột, Úc Chấp chẳng thèm nhìn cậu.
Cậu không khỏi thầm oán Úc Chấp thật có tiềm chất của một gã sở khanh. Rõ ràng tối qua còn lột quần người ta, làm thế này thế nọ với người ta, còn quay video quá đáng như vậy, hôm nay không chỉ tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra mà thậm chí còn thẳng thừng không quen biết cậu nữa.
Cậu tì má, quay đầu: “Chú Tống, sau này Tiểu Ngọc nhà chú yêu đương phải kiểm tra kỹ vào nhé, có những kẻ trông cũng ra dáng người đấy nhưng thực chất lại là một đại tra nam.”
Lão Tống: Hả? Tiểu Ngọc nhà ông mới 6 tuổi.
“Nhất là cái loại quan hệ còn chưa xác định đã động tay động chân, loại này tuyệt đối không được!”
Cậu liếc xéo Úc Chấp.
Lão Tống gật đầu: “Thế thì chắc chắn không được, đánh gãy chân nó!”
Được hùa theo, Trì Nghiên Tây vui vẻ ra mặt: “Nếu đã động tay động chân rồi mà còn không xác định quan hệ, thì lại càng không phải thứ gì tốt đẹp!”
“Thế thì tôi liều cái mạng già này cũng phải xử nó, không ai được phép bắt nạt con gái tôi.”
Trì Nghiên Tây lại thao thao bất tuyệt phân tích: “Hắn không chịu xác nhận quan hệ, một là sở khanh, hai là hắn bắt cá hai tay. Nếu còn ưa nhìn một chút, lại suốt ngày ăn diện bảnh bao, thì có khi sau lưng còn được phú bà nào bao nuôi ấy chứ.”
Lão Tống nghe chăm chú, bắt đầu lo lắng sau này Tiểu Ngọc nhà mình lớn lên có gặp phải kẻ không ra gì không.
Trì Nghiên Tây thấy gạch đã ném đủ, bèn hỏi: “Úc Chấp, anh nói xem?”
Cậu tin Úc Chấp hiểu mình đang nói ai, xem anh chối cãi thế nào!
Úc Chấp nghiêng đầu về phía Lão Tống, từ tốn cất lời: “Dạy con gái chú đừng có nửa đêm chủ động trèo lên giường người khác.”
Lão Tống trợn mắt, rõ ràng đã tức giận: “Con gái tôi không bao giờ làm thế!”
Úc Chấp: “Chỉ là nhắc nhở.”
Anh lại bắt đầu lục lọi kho từ ngữ lễ phép của mình: “Không có gì.”
Lão Tống: …
Ai cần anh cảm ơn mà anh lại “không có gì”!
Trì Nghiên Tây: …
Trì Nghiên Tây vốn tưởng mình nắm chắc phần thắng lại bị một câu tuyệt sát, láng máng cảm thấy tiểu hoa của mình lại bị thứ gì đó thúc vào. Cậu không tự nhiên mà nhích vào trong. Cậu phát hiện ra rồi, cái gã Úc Chấp này, tiếng Đế quốc nói không sõi, nhưng cãi nhau thì rất giỏi.
Đại thiếu gia dỗi không nói chuyện nữa, trong xe liền yên tĩnh hẳn. Úc Chấp nhướng mắt, liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
Bị đả kích bao nhiêu lần, cậu ta mới chịu gục ngã?
Hơi tò mò.
Anh và Cao Vũ đi theo Trì Nghiên Tây vào tòa nhà đài truyền hình. Vòng chung kết hôm nay sẽ được truyền hình trực tiếp toàn bộ tại đây. Đài trưởng, phó đài trưởng, đại diện ban tổ chức và các nhân vật tai to mặt lớn khác nồng nhiệt chào đón Trì Nghiên Tây.
Lý do tự nhiên không phải vì cậu từng đoạt giải vàng.
“Trì thiếu, tôi xin đại diện cho đài chúng tôi nhiệt liệt chào mừng sự có mặt của ngài.” Vị đài trưởng ngoài năm mươi tuổi cười rạng rỡ, cúi người khi đưa tay ra với Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây đã quá quen, bắt tay với ông ta: “Khách sáo rồi, cứ gọi tôi là cậu Trì là được. Rất vinh hạnh khi nhận được lời mời tham gia cuộc thi lần này.”
Cùng với động tác bắt tay, tay áo dịch lên trên, để lộ chiếc đồng hồ trị giá hàng chục triệu, chỉ để che đi vết hằn trên cổ tay.
Một tràng những lời khách sáo vô vị.
Úc Chấp quan sát một lượt mấy người đối diện, trong đầu lướt qua bản đồ mặt bằng của tòa nhà này, nhìn về phía lối thoát hiểm rồi lại liếc lên vòi phun chữa cháy trên đầu và vị trí của bình cứu hỏa.
Trì Nghiên Tây được mời vào phòng nghỉ, trên bàn đã chuẩn bị sẵn các loại trà bánh cao cấp. Còn nửa tiếng nữa cuộc thi mới chính thức bắt đầu. Ông Kiệt theo ý Trì Nghiên Tây mở máy tính bảng, tìm tài liệu và tác phẩm của các thí sinh rồi bắt đầu trình chiếu.
Trì Nghiên Tây đã xem qua vài lần, bây giờ là để củng cố lại, tránh mắc phải sai sót gì làm mất mặt trên sóng trực tiếp.
Cậu xem rất chăm chú.
Đôi mắt đen láy sáng long lanh, dù sao đây cũng là việc cậu yêu thích.
Úc Chấp ngồi trên chiếc ghế hình con nhện, ăn cũng rất chăm chú. Tam Giác Châu làm gì có nhiều bánh kẹo ngon thế này, ở đó loại bánh phổ biến nhất là giã nát các loại thực vật hoặc vắt lấy nước trộn vào, vì các loại lá dễ kiếm nhất nên bánh màu xanh là phổ biến nhất, đa phần không có vị gì, có vị thì cũng là vị chát đắng.
Anh không thích ăn.
Anh thích đồ ngọt.
Anh xiên một miếng bánh nhỏ màu hồng, chưa ăn đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào khiến anh tứa nước bọt. Anh bỗng hiểu tại sao omega mùi kem lại được yêu thích đến vậy.
Ai mà không thích bánh ngọt chứ.
Anh há to miệng, đưa cả miếng bánh vào. Anh thích cảm giác đầy ắp thức ăn trong miệng, hơn nữa thức ăn để trong miệng là an toàn nhất, về cơ bản sẽ không bị cướp mất.
Trì Nghiên Tây không đợi được ông Kiệt mở tài liệu tiếp theo, ngẩng đầu lên thì thấy ông Kiệt đang ngây ra như phỗng, nước miếng sắp chảy cả ra. Cậu nhìn theo ánh mắt của ông ta, chiếc lưỡi mềm mại của Úc Chấp đang lướt qua đôi môi diễm lệ, cuốn đi lớp kem trắng, còn mím môi mấy cái ra vẻ thòm thèm.
Trì Nghiên Tây: Anh ta đang quyến rũ mình.
Cậu đá vào chân ông Kiệt đang ngây người, ông Kiệt hoảng hốt tỉnh lại, định thề thốt rằng mình không có ý đồ gì với “bà chủ”, Trì Nghiên Tây hất cằm một cái, ông ta lập tức hiểu ý, lanh lẹ chuồn đi.
Úc Chấp đang chuẩn bị tấn công miếng bánh tiếp theo.
“Anh đến đây để ăn bánh à?”
Tay Úc Chấp dừng lại giữa không trung, rồi thu về, đặt nĩa xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng.
Trì Nghiên Tây mấp máy môi định nói rồi lại thôi. Cậu cũng có nói không cho anh ăn đâu, tính khí cũng không nhỏ. Tiếc thật, đây là Đế đô, không có ai dỗ dành anh đâu.
Cậu mở thư mục ra, tiếp tục xem.
Úc Chấp không để lại dấu vết mà lại liếc nhìn chiếc bánh. Miếng có hoa quả kia chắc sẽ ngon lắm.
Miếng bánh màu tím sẽ có vị gì nhỉ?
Miếng màu đen kia chắc là sô cô la.
Miếng màu đỏ kia trông đã thấy ngon rồi.
Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng, nhân viên đến mời Trì Nghiên Tây lên sân khấu. Trước khi ra ngoài, Úc Chấp lại quay đầu nhìn, rồi nói với một nhân viên: “Mấy thứ đó chưa động đến, có thể ăn được.”
Bị sắc đẹp tấn công, nhân viên kia tinh thần hoảng hốt: Ăn? Muốn ăn tôi à? Tôi nguyện ý!
Cô gật đầu lia lịa.
Úc Chấp xuất hiện dưới khán đài, Cao Vũ theo sự sắp xếp của anh đã đi tiền trạm từ trước, đến trước mặt anh: “Không thấy người nào khả nghi, cũng không phát hiện thiết bị nguy hiểm nào.”
Úc Chấp gật đầu.
Trên sân khấu, sự xuất hiện của Trì Nghiên Tây đã gây ra một tràng reo hò từ khán giả. Là người đứng trên đỉnh kim tự tháp của Đế quốc nhưng lại kín tiếng, nên mọi người đa phần chỉ nghe qua truyền thuyết về cậu.
Đại thiếu gia nhà họ Trì, chỉ riêng thân phận này đã đủ khiến mọi người ghen tị. Việc mồ côi từ nhỏ lại càng tô thêm màu sắc bi thương đáng thương cho vị đại thiếu gia này. Lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước công chúng đã giành được giải vàng danh giá, ngoài ra, gương mặt này cũng một trận thành danh.
Trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai, dáng chuẩn.
Cậu trở thành người tình trong mộng của vô số người, bình luận trên sóng trực tiếp lập tức tăng vọt đến mức lag cả màn hình.
Người dẫn chương trình: “Cậu Trì có điều gì muốn nói với các thí sinh không?”
Trì Nghiên Tây phong thái ung dung: “Cá nhân tôi cho rằng, trong phạm vi hợp lý và tuân thủ quy định, thiết kế kiến trúc không tồn tại xếp hạng nhất nhì thực sự, thiết kế kiến trúc cũng là một hành trình tìm kiếm duyên phận về thẩm mỹ. Tuy nhiên, đây là một cuộc thi có chủ đề, hy vọng các tác phẩm dự thi của mọi người không bị lạc đề.”
Dưới ánh đèn sân khấu, Alpha trẻ tuổi cười một nụ cười cao quý.
Một tràng pháo tay vang lên.
Trong bóng tối, đôi mắt Úc Chấp thỉnh thoảng đảo quanh quan sát. Anh như một con mãnh thú đang ẩn mình, thu lại toàn bộ khí chất nguy hiểm, trà trộn vào đám đông. Một khi có bất kỳ sự cố nào, anh sẽ lập tức xuất kích, xé nát mối nguy.
Bằng cách tàn bạo nhất, nhanh nhất.
Cuộc thi diễn ra suôn sẻ hết vòng này đến vòng khác, Úc Chấp cứ một lúc lại đổi vị trí.
Trong tai nghe vang lên tiếng Thẩm Gia Nhất: “Đội trưởng, phát hiện một chiếc xe khả nghi.”
Thẩm Gia Nhất nhìn chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang màu xám, nó đậu ở tòa nhà đài truyền hình này thật sự không ăn nhập chút nào
Úc Chấp: “Theo dõi.”
Thẩm Gia Nhất: “Rõ.”
Trong giờ nghỉ giải lao, các thí sinh lấy hết can đảm cùng nhau đến chỗ Trì Nghiên Tây, hỏi cậu một số vấn đề về thiết kế kiến trúc.
Úc Chấp lần đầu tiên thấy Trì Nghiên Tây nghiêm túc như vậy.
Ở góc xa nhất của hàng ghế khán giả, một omega giơ điện thoại lên lén chụp một tấm ảnh Úc Chấp, dùng hai ngón tay phóng to khuôn mặt đó, chỉ hận không thể nhìn thấy cả vân da của Úc Chấp.
“Người Đế quốc các người thật sự rất thích chụp ảnh.”
Lại còn là chụp lén. Úc Chấp thực sự không hiểu sở thích của người Đế quốc.
Omega bị giọng nói bất ngờ dọa cho rơi cả điện thoại, Úc Chấp một tay bắt lấy, dứt khoát xóa tấm ảnh đi.
Omega hoảng hốt và chột dạ muốn giật lại điện thoại, cậu ta ngẩng đầu lên, Úc Chấp nhíu mày, là omega quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Anh giơ tay cầm điện thoại lên.
Omega nhảy lên cũng không với tới, lại sợ gây ra động tĩnh lớn bị người khác chú ý.
Cậu ta nhỏ giọng nói: “Trả điện thoại cho tôi.”
Úc Chấp ngước mắt lướt qua album ảnh, không để ý đến đối phương.
“Anh đang làm gì vậy?” Omega sốt ruột, “Sao anh có thể xem trộm sự riêng tư của người khác!”
Trì Nghiên Tây vừa quay đầu lại đã thấy cảnh này, omega như một chú thỏ con cứ nhảy tưng tưng, còn beta thì giơ điện thoại lên với dáng vẻ trêu chọc.
Cậu bỗng nhớ lại tối qua, beta cũng trêu chọc mình như vậy. Bây giờ là sao đây? Có phải cũng phải bắt omega kia nói cảm ơn mới trả điện thoại không.
“Cậu Trì, cậu thấy lần này…”
“Cậu Trì?”
Úc Chấp xác nhận đối phương chỉ chụp mình một tấm, định trả lại điện thoại thì màn hình hiện lên một tin nhắn.
Người Bố Tuyệt Vời Nhất Thế Gian: 【Mấy giờ về? Tối nay bố làm món cua xào say con thích ăn nhé.】
“Úc Chấp!”
Giọng nói kìm nén sự tức giận vang lên từ phía sau, Úc Chấp trả điện thoại cho omega. Album ảnh của cậu ta toàn là ảnh ăn chơi, chắc chỉ là chụp lén đơn thuần.
Omega nhận lại điện thoại, sự ngượng ngùng muộn màng ập đến: “Xin lỗi.”
Úc Chấp nhìn chằm chằm cậu ta không nói lời nào. Rốt cuộc tại sao lại thấy quen mắt?
Bị phớt lờ, Trì Nghiên Tây cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình: “Úc Chấp, tôi phải về phòng nghỉ rồi, về ngay bây giờ!”
Cậu đánh giá omega kia, nhỏ nhắn tinh xảo, lông mi lại còn màu trắng.
Úc Chấp thực sự không nhớ ra nổi, tâm trạng trở nên khó chịu. Anh lùi một bước, đụng vào lòng Trì Nghiên Tây.
Bỗng nhiên mỹ nhân vào lòng, mái tóc mềm mại áp vào mặt Trì Nghiên Tây khiến cậu tức giận tan biến ngay lập tức, chỉ muốn vùi đầu vào hít một hơi thật sâu.
Chưa kịp thực hiện, Úc Chấp đã rời đi.
Omega kia đột nhiên “A” một tiếng, ngã về phía Úc Chấp. Trì Nghiên Tây vốn còn đang tiếc nuối, phản ứng nhanh chưa từng thấy, bắt lấy cổ tay omega, đỡ người dậy.
Bàn tay vươn ra của omega, ngón tay chỉ cách mái tóc của Úc Chấp một hai centimet thì hạ xuống.
Trì Nghiên Tây lạnh mặt đỡ omega đứng vững rồi buông tay. Cậu ta chắc chắn là cố ý, lũ chó đói ngửi thấy mùi thịt là xông vào.
Omega vẻ mặt tiếc nuối, còn muốn nói thêm gì đó với Úc Chấp thì cảm thấy toàn thân lạnh toát. Quay lại, alpha mặt mày lạnh lùng, đôi mắt đen láy đọng lại ánh sáng sắc lạnh, pheromone đầy áp lực ập đến khiến cậu ta gần như đứng không vững, có cảm giác như sắp bị g**t ch*t.
Cậu ta cúi đầu, cầm lấy chiếc túi trên ghế, hoảng hốt vội vàng bỏ chạy.
Trì Nghiên Tây hừ một tiếng. Cái thứ mình mẩy toàn mùi sữa như mày, lấy tư cách gì mà đấu với tao, một thân toàn mùi rượu hảo hạng!
Úc Chấp đã đi được một đoạn, mất kiên nhẫn: “Cậu rốt cuộc có về phòng nghỉ không?”
Alpha nhìn cái gã chiêu ong dụ bướm kia, ba chân bốn cẳng chạy lon ton lại gần: “Hai người vừa nói gì thế? Bây giờ là giờ làm việc đấy, giờ làm việc cấm bắt chuyện, tán gẫu, kết bạn với người khác!”
Cậu nghển cổ, chỉ hận không thể dí đầu vào vai Úc Chấp, đưa ngón trỏ và ngón giữa lên mắt ra hiệu.
“Tôi sẽ luôn theo dõi anh.”
“Vì cô tôi!”
Đối với điều này, Úc Chấp khịt mũi coi thường, cụp mắt nhìn gã càng lúc càng giống chó con: “Cậu muốn lén lút sau lưng cô cậu để vụng trộm với tôi.”
Úc Chấp đi xa.
Trì Nghiên Tây còn lại tại chỗ: Vụng trộm?
Đù má!
Sắp cứng rồi!
Cuộc thi kết thúc thuận lợi, Trì Nghiên Tây không tham gia bữa tiệc sau đó, cậu không thích những bữa tiệc nhàm chán như vậy.
Hơn nữa còn có việc chính phải làm.
Trên đường về, cậu luôn trong trạng thái đắc ý vênh váo. Úc Chấp thì suốt đường đi đều nghĩ về omega kia, có thể nói là vắt óc cũng không nghĩ ra người nào trông giống cậu ta.
Anh ghét cảm giác này, rút một điếu thuốc.
Chỗ ở của anh và Trì Nghiên Tây cùng một hướng, sau khi về đến trang viên, chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người họ, một trước một sau.
Úc Chấp đi thẳng về phía trước, khi anh chuẩn bị mở cửa vào nhà.
“Úc Chấp.”
Úc Chấp quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, chiếc cà vạt chỉn chu của alpha trở nên lỏng lẻo, hai tay chắp sau gáy, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa đắc ý đến mức muốn ăn đòn: “Tối nay anh có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Úc Chấp: ?
Không có hứng thú hỏi thêm, cửa vừa mở anh đã bắt được mùi ngọt ngấy, dừng lại ở cửa vài giây rồi mới bước vào. Đèn cảm ứng ở huyền quan sáng lên.
Anh thay giày, nhấn công tắc trên tường, ánh đèn vàng ấm áp lập tức chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Anh cảnh giác bước vào, và thấy trong phòng khách là những chiếc bánh ngọt, đủ loại.
Anh dừng lại, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ bối rối.
Ghi chú của tác giả:
Cưng ơi tui đã bật chế độ chống trộm 80%, cố gắng chống được chút nào hay chút đó. Tui có làm một cái rút thăm trúng thưởng yêu cầu tỷ lệ đăng ký là 100%, hy vọng ngày mở thưởng các cưng có thể trúng giải, moa moa.