Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 28

[Daddy]Chương 28 – Món quà đáp lễ đặc biệt của beta

Hồi lâu sau, trong đầu Úc Chấp mới nảy ra một ý nghĩ: Nhiều thế này ăn không hết sẽ hỏng mất.

Còn ai là người sắp đặt thì không cần phải đoán. Hành động bất ngờ kiểu này của Trì Nghiên Tây, anh không phải lần đầu gặp phải. Châu báu, hoa tươi, nhà cửa xe cộ tiền bạc, vô số người đã tặng anh.

Nhưng những người đó là theo đuổi anh, muốn ngủ với anh.

Và sự bất ngờ mà những món quà đó mang lại thực sự không bằng những chiếc bánh này.

Còn về Trì Nghiên Tây, nhớ lại bộ dạng đắc ý ngốc nghếch của cậu ta, có lẽ cậu ta chỉ muốn nhận được lời cảm ơn chân thành của mình, rồi coi đó như một chiến thắng của cậu ta.

Úc Chấp không động đến những chiếc bánh ngay, sau khi tắm rửa thay đồ mới quay lại phòng khách. Anh dùng ngón tay chỉ từng chiếc một để đếm, những chiếc bánh lớn nhỏ cộng lại có 52 cái.

Không có cái nào trùng lặp.

Anh mở điện thoại ra tra trước: Bánh ngọt để trong tủ lạnh được mấy ngày?

Thông thường là hai ngày, nhưng nếu không chê thì để ba đến bốn ngày cũng được.

Đôi mắt màu sáng nhạt lại lướt qua những chiếc bánh, dần vui vẻ. 52 chiếc bánh, trong vòng 4 ngày anh chắc chắn có thể ăn hết. Thế là anh không còn do dự nữa.

Chàng beta hạnh phúc đứng giữa những chiếc bánh, cắn chiếc nĩa, hơi hoa mắt không biết nên hạ thủ chiếc bánh nào trước. Anh sống 24 năm chưa bao giờ rối rắm như vậy.

Cái phủ đầy dâu tây kia trông ngon quá.

Cái bánh màu xanh kia xếp cuối cùng.

Cái màu xanh lam chuyển sắc kia trông cũng không tồi.

Khó xử mãi, cuối cùng Úc Chấp cũng đưa ra quyết định, quả quyết đi về phía chiếc bánh màu tím mà ban ngày anh đã tò mò nhưng chưa được ăn. Trên đường đi ngang qua những chiếc bánh khác, anh còn thỉnh thoảng nói một câu.

“Đừng buồn, tôi đến ăn cưng ngay đây.”

Ai mà ngờ được một beta lạnh lùng, mạnh mẽ lại có thể dịu dàng với một chiếc bánh như vậy.

Anh cầm chiếc bánh cỡ lòng bàn tay lên, mở bao bì, đầy mong đợi dùng nĩa cắt một miếng.

Hóa ra là vị khoai môn.

Anh không ăn nhiều, chỉ ăn một miếng rồi đặt xuống.

Sau đó vui vẻ cầm chiếc bánh dâu tây bên cạnh, cắn một miếng, ngon đến mức hừ hừ~

Úc Chấp hóa thân thành con quay, mỗi chiếc bánh đều nếm một miếng, bận rộn không ngớt. Nếm xong, bụng vẫn còn chỗ, anh bèn ăn hết mấy cái, mỗi cái đều dùng nĩa cạo sạch sành sanh, tuyệt đối không lãng phí một chút nào.

Anh lại rất kiên nhẫn gói lại những chiếc bánh còn lại, xếp hàng gửi vào tủ lạnh. May mà tủ lạnh của anh không có gì, chen chúc một chút là nhét vừa hết.

Nhìn tủ lạnh đầy ắp, mức độ hạnh phúc của Úc Chấp đạt đến một tầm cao hiếm có. Có thể nói đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh trong mấy năm nay, kể từ khi rơi vào tâm trạng tồi tệ.

Anh đóng cửa tủ lạnh rồi lại mở ra, xác nhận những chiếc bánh vẫn còn ở đó, anh mới yên tâm, thỏa mãn đi rửa mặt đánh răng. Về đến phòng ngủ, mắt anh bắt được ánh đèn từ phía bên kia hồ.

Anh liếc nhìn một cái rồi nằm xuống.

Tối nay, khi ngủ, khóe miệng anh đều cong lên, cả người từ trong ra ngoài toát ra vẻ dịu dàng.

Trì Nghiên Tây bò ra cửa sổ, gần như nhìn đến mòn mắt. Đèn bên kia tắt rồi, tắt rồi thì chắc là sắp qua cảm ơn mình rồi nhỉ?

Cậu liếc nhìn con đường dẫn sang bên này.

Nhanh chóng lùi lại hai bước, nhìn bóng mình trên kính. Trên đời này lại có một alpha đẹp trai đến thế. Cậu chỉnh lại bộ vest trên người, đôi mắt lanh lợi đảo một vòng.

3 phút sau, Trì Nghiên Tây mặc một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa, đai lưng buộc lỏng lẻo, để lộ hơn nửa phần ngực, gần như thấy cả rốn, hai chân dài đung đưa bên ngoài.

Cậu ngồi xuống sofa, lại cảm thấy như vậy hơi cố ý.

Cậu đứng dậy rời đi, lát sau cầm một ly rượu vang đỏ quay lại. Như vậy hoàn hảo hơn.

1 tiếng sau, Trì Nghiên Tây đã uống đến ly thứ hai. Chỗ ở của hai người họ xa đến vậy sao?

*

Trong bóng tối, Úc Chấp từ trên giường bò dậy, không bật đèn, xỏ dép lê, lẹp xẹp chạy xuống lầu, mở tủ lạnh, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đang cười của anh.

Anh lấy ra một chiếc bánh nhỏ, ăn một miếng.

Đặt lại, lấy một vị khác, ăn ngon lành một lúc rồi mới vui vẻ trở về.

Chưa đầy một tiếng sau, Úc Chấp lại bước chân nhẹ nhàng đi xuống, lặp lại quy trình trước đó, mở tủ lạnh, lấy bánh nhỏ ra ăn vài miếng rồi vui vẻ đặt lại, đặt lại xong còn vỗ nhẹ vào hộp bánh như đang dỗ dành.

Cả một đêm, Úc Chấp lặp đi lặp lại nhưng không hề thấy mệt. Ánh đèn tủ lạnh chiếu ra một chú mèo con tóc dài dựng xù. Anh lại giải quyết xong mấy chiếc bánh nhỏ nữa, bận rộn đến gần sáng mới hài lòng ngủ thiếp đi trên sofa phòng khách.

Bên kia, Trì đại thiếu gia say khướt trên sofa, trên bàn trà là một chai rượu rỗng. Cậu mặt đỏ bừng, lật người, ly rượu trong tay rơi xuống, chân giơ lên vắt lên lưng sofa, thất vọng lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa tới…”

Ánh sáng bên ngoài không ngừng thay đổi, màn đêm phai màu, phía xa hiện lên màu trắng bạc của bình minh. Những giọt sương trong veo đọng trên lá cây. Một cái đầu nhỏ lông xù từ từ xuất hiện, để lộ đôi mắt xanh biếc tròn xoe nhìn chằm chằm vào con bọ rùa bảy sao trên lá. Bàn chân nhỏ lông xù đột nhiên vỗ một cái, chiếc lá bị gãy, giọt sương lăn xuống, con bọ rùa vỗ cánh bay về phía xa.

Thúy Quả bước đi như mèo, lại đi trêu chọc một con bọ rùa khác.

Trông ra dáng bá chủ của Trì trạch.

Trì Nghiên Tây bị nắng chiếu tỉnh giấc, mày nhíu chặt đến mức sắp dính vào nhau, đưa tay lên trán che nắng. Cậu nằm sõng soài trên sofa, đai áo choàng ngủ đã tuột từ lâu, cơ thể trẻ trung đẹp đẽ lồ lộ không sót một chi tiết nào.

Đầu hơi đau, nhãn cầu dưới mí mắt đảo vài vòng rồi mới miễn cưỡng mở ra. Cơn say khiến cậu mơ màng, hồi lâu sau mới nhận ra cuối tầm mắt có một đôi chân. Cậu mơ hồ dụi mắt, buông tay xuống, đôi chân vẫn còn đó.

Dù người đó đang co chân ngồi trên sofa, vẫn có thể thấy đôi chân rất dài. Tầm mắt cậu từ từ nâng lên. Người này ăn mặc thật tinh tế, có thể so với Úc Chấp rồi. Trong đầu cậu lóe lên đủ mọi hình ảnh của Úc Chấp, đồng thời cuối cùng cũng nhìn thấy mặt đối phương.

Đầu óc trống rỗng.

Vừa mở mắt đã thấy Úc Chấp, chuyện này cậu còn chưa dám nghĩ tới.

Cậu ngây ngốc, đờ đẫn nhìn.

Úc Chấp ngoắc tay: “Lại đây.”

Không phải giọng ra lệnh, nhưng lại là mệnh lệnh không thể chối từ.

Trì Nghiên Tây ngơ ngác nhưng vẫn nghe lời đứng dậy khỏi sofa, chiếc áo choàng ngủ nhàu nhĩ rủ xuống, theo bước chân cậu đung đưa sau bắp chân. Nhìn chung, chiếc áo choàng ngủ này trên người cậu có tác dụng như bộ quần áo mới của hoàng đế.

Alpha cao 1m86 như một chiếc mắc áo hoàn hảo, ánh nắng ban mai chiếu lên người cậu, do góc độ thay đổi, hệt như những con sóng vàng dập dềnh cuộn trào trên cơ ngực vạm vỡ, cơ bụng săn chắc và đường nhân ngư quyến rũ của cậu.

————

Cuối cùng biến mất trong khu rừng rậm gọn gàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh thức con thú hoang đang ngủ say.

Úc Chấp từ đầu đến cuối không đổi sắc mặt. Cơ thể con người đối với anh chẳng qua chỉ là những khối thịt có thể di động và không thể di động.

Trì Nghiên Tây đến trước mặt anh, suốt quá trình không rời mắt khỏi gương mặt anh.

Anh lật ngửa bàn tay, ngón trỏ và ngón giữa khép lại gõ xuống một cái.

Hành động này Trì Nghiên Tây đã thấy, khi Úc Chấp huấn luyện Đức Bảo ngồi, chính là động tác ra lệnh này, tùy ý mà bá đạo.

Đức Bảo sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống rồi nhận được phần thưởng của Úc Chấp. Thế là Alpha trẻ tuổi với bộ não còn ngâm trong cồn bèn ngồi xổm xuống trước mặt Úc Chấp. Ánh mắt vốn nhìn xuống dần chuyển thành ngưỡng vọng.

Khoảng cách giữa sofa và bàn trà tuy không hẹp nhưng để một alpha như cậu ngồi xổm xuống cũng trở nên chật chội, gần như sắp dán vào chân Úc Chấp. Cái đầu ngước lên của Trì Nghiên Tây từ từ nghiêng về phía chân Úc Chấp, ra vẻ muốn dựa vào, chỉ có ánh mắt là luôn dán chặt vào mặt Úc Chấp, không nỡ rời đi một giây một phút.

Ngay trước khi Trì Nghiên Tây dựa vào, mũi giày da sáng bóng ấn lên cơ bụng của Trì Nghiên Tây, đế giày cứng lạnh khiến cơ bụng đang nóng ran bất giác co rúm lại.

Nếu gót giày hạ xuống hoàn toàn, sẽ giẫm lên “vốn liếng” của alpha.

Chủ nhân của đôi giày tăng thêm lực.

Alpha đang ngồi xổm không chút kháng cự mà ngã ngửa ra sau, đụng vào bàn trà, chai rượu vang đỏ trên đó lăn lông lốc xuống. Chưa đợi Úc Chấp ra lệnh tiếp, Trì Nghiên Tây đã chống tay xuống đất trở lại, thuận thế d*ng ch*n quỳ gối trước mặt Úc Chấp.

Không có chút tức giận nào, ngược lại còn có một sự vui sướng như được ban thưởng.

Alpha tr*n tr**ng quỳ trên nền gạch cứng lạnh, vết bầm tím trên cổ tay và mắt cá chân vẫn chưa tan hết, đai áo choàng ngủ màu xanh thẫm từ bên hông chạy tuột xuống dưới hông.

————

Phủ lên lớp thịt màu sắc sạch sẽ, phần đuôi lại bị mông ngồi đè lên.

Càng tôn lên làn da trắng và vẻ khêu gợi của Alpha. Mà beta đối diện cậu thì ăn mặc chỉnh tề, mái tóc dài màu trắng bạc búi sau gáy, trông quy củ, gọn gàng, lịch sự và không thể xâm phạm.

Sáng nay Úc Chấp qua đây không phải để trêu chó con.

Nể tình những chiếc bánh nhỏ, anh cất lời hỏi: “Cậu có muốn nhận quà đáp lễ của tôi không?”

Trì Nghiên Tây nhướng mắt, gật đầu: “Muốn.”

Úc Chấp nhìn sâu vào cậu một cái, không nói thêm gì, cầm lấy chiếc túi đặt bên cạnh. Cùng với tiếng sột soạt, chiếc túi nilon được mở ra. Úc Chấp đang mở đồ, Trì Nghiên Tây vẫn đang nhìn anh. Thực tế chứng minh, một đêm uống hết một chai rượu vang đỏ quả thực hơi quá sức.

Mở miếng bông tẩm cồn, Úc Chấp thầm cảm thán trong lòng về sự đa dạng của hàng hóa Đế quốc, sau đó cầm miếng bông đưa về phía tai trái của Trì Nghiên Tây, véo d** tai cậu rồi lau lau.

Đột nhiên bị nâng mặt, tuyến thể của Trì Nghiên Tây bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng dần dồn dập. Cậu cố nén không áp mặt vào tay Úc Chấp, chỉ lén hít hà mùi hương của anh.

Miếng bông cồn bị ném lại vào túi.

Úc Chấp cầm lấy chiếc kẹp bấm tai nhỏ màu trắng, kẹp vào d** tai còn ươn ướt của Trì Nghiên Tây. Nhìn Trì Nghiên Tây đang ngửi mình như một chú chó con, anh không chút do dự mà bấm xuống.

Trì Nghiên Tây đang say sưa bỗng nhíu chặt mày, cơn đau buốt như một cây kim đâm thủng lớp cồn bao bọc não cậu, khiến cậu trong phút chốc hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu ngơ ngác nhìn Úc Chấp, nhanh chóng tiếp nhận tình hình trước mắt. Lồng ngực của alpha phập phồng mạnh hơn. Úc Chấp đã bấm lỗ tai cho cậu. Ý nghĩ này nhanh chóng chiếm lĩnh não cậu.

Alpha chưa từng xỏ khuyên, không có hình xăm.

Nhưng bây giờ trên d** tai cậu có thêm một lỗ nhỏ, đến từ Úc Chấp. Dù cho sau này lỗ tai có thể liền lại cũng sẽ để lại dấu vết.

Úc Chấp đã để lại trên người cậu một dấu vết vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Đây quả thực là một kiểu đánh dấu theo đúng nghĩa vật lý.

Chỉ số trên vòng tay của Trì Nghiên Tây lại lần nữa vượt mức. Pheromone nồng nặc đến mức khiến người ta nghi ngờ nếu vắt không khí một cái sẽ vắt ra rượu whisky.

Ánh mắt cậu nóng rực đến mức gần như bốc cháy. Cậu đã được Úc Chấp đánh dấu.

Ý nghĩ này khiến alpha hưng phấn đến mức sắp không kìm chế được.

Úc Chấp dùng bông cồn lau đi một chút máu ở lỗ tai, cầm lấy một hộp vuông nhỏ bọc nhung, từ trong lấy ra một chiếc khuyên tai hình bướm với đá quý đen làm chủ thể, viền kim cương.

Đầu ngón tay chai sần đẩy chiếc khuyên bạc mũi nhọn xuyên qua lỗ tai hơi sưng đỏ, cuối cùng cài chốt lại.

Alpha đang run rẩy.

Úc Chấp dùng khăn ướt lau tay, để lại một câu “Hôm nay tôi nghỉ”, rồi đi thẳng không quay đầu lại.

Trì Nghiên Tây chộp hụt một cái. Alpha đã không thể kìm nén được nữa, cậu vùi đầu xuống nền nhà nơi Úc Chấp vừa ngồi, vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, vị đắng thanh khiết, gây nghiện…

Alpha nắm lấy thứ sắp nổ tung của mình, vừa hít hà vừa…

Nhưng dù vậy vẫn không thỏa mãn.

Đôi mắt đào hoa long lanh ngấn nước, không ngừng l**m môi. Miệng thật cô đơn, muốn được hôn quá đi.

*

Úc Chấp đang dạo trong trung tâm thương mại. Đế đô ngày một lạnh hơn, quần áo anh mang theo không có nhiều đồ dày. Anh phải chuẩn bị trước, để phòng trường hợp nhiệt độ đột ngột giảm mà không có quần áo mặc.

Anh không muốn bị cảm lạnh lần nữa.

Đang là lúc giao mùa, đồ thu đông lên kệ, trung tâm thương mại cũng khá náo nhiệt. Hơn nữa đây còn là một trong những trung tâm thương mại cao cấp hàng đầu Đế đô, có một nhà vệ sinh siêu sang trọng, số người không mua sắm mà chỉ đến đây check-in nhà vệ sinh cũng không đếm xuể.

Úc Chấp đã chọn được hai bộ đồ, xách hai túi lớn trên tay, lại bước vào một cửa hàng thương hiệu. Nhân viên nhìn trang phục của anh rồi lại nhìn túi đồ trên tay anh, lúc chào hỏi cũng đặc biệt nhiệt tình.

“Thưa ngài, ngài có thể đưa đồ cho tôi trước, như vậy ngài đi xem sẽ tiện hơn.”

Úc Chấp đưa túi cho cô: “Cảm ơn.”

“Không có gì ạ, được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi. Chúng tôi vừa có rất nhiều mẫu mới, không chạy theo những kiểu dáng đại trà đang thịnh hành, mà chú trọng thiết kế ra phong cách độc đáo, đặc biệt phù hợp với phong thái và khí chất của ngài.”

“Ví dụ như chiếc áo khoác này…”

20 phút sau, Úc Chấp thanh toán, hóa đơn năm con số.

“Thưa ngài, ngài có thể tạm gửi đồ ở đây để tiện đi xem tiếp, tuy nhiên đồ quý giá xin ngài tự bảo quản ạ.”

Thái độ phục vụ hạng nhất.

Úc Chấp tay không rời khỏi cửa hàng này. Mua áo khoác dạ rồi, nên mua thêm vài chiếc áo phao, dáng dài, dáng vừa, dáng ngắn đều chuẩn bị sẵn.

Lúc anh đang chọn áo phao, một giọng nói không hài hòa vang lên.

“Là hắn ta phải không, vệ sĩ beta của Trì thiếu.”

“Tao thấy giống.”

“Cái tên mỹ nhân điên khùng đó?”

“Cái tên có thù oán với Kiều ca ấy.”

Úc Chấp đang nghĩ chiếc áo phao dáng dài phong cách thể thao màu đen này, nên phối với quần và giày gì cho đẹp.

“Này.”

Một tiếng quát hung hãn, một bàn tay từ phía sau đẩy về phía Úc Chấp.

Nhân viên bán hàng bên cạnh mặt mày căng thẳng không dám hó hé nhắc nhở. Mấy vị công tử này đều là khách VIP, hội cậu ấm của Đế đô, dân đen đầu tắt mặt tối như họ không đắc tội nổi.

Úc Chấp quay người lại, tay của Cao Tân Đồng đẩy hụt.

Trong số họ chỉ có vài người thực sự gặp Úc Chấp. Dù sao Úc Chấp là vệ sĩ của Trì Nghiên Tây, mà thân phận của họ so với Trì Nghiên Tây thì một trời một vực.

Những cuộc vui của các đại thiếu gia thực thụ, đa số họ không được tham gia, dù có dựa vào quan hệ để chen chân vào, cũng chỉ là dạng ngồi rìa.

Cao Tân Đồng là người có địa vị cao nhất trong số họ, và hắn ta luôn đi theo Kiều Dục Thần. Nhưng bây giờ Kiều Dục Thần toi rồi, chiếc thang dẫn hắn ta vào vòng tròn đó cũng gãy.

Hắn ta trừng mắt nhìn Úc Chấp, chưa kịp mở lời.

Úc Chấp: “Chó tốt không cản đường.”

Sự chán ghét trong ánh mắt gần như tuôn trào. Nếu ở Tam Giác Châu, bây giờ anh đã có thể trực tiếp ra tay giải quyết. Cái xã hội pháp trị này làm anh bực bội.

Hội cậu ấm phát ra những tiếng quái đản, kinh ngạc vì sự gai góc của anh, phẫn nộ vì sự coi thường của anh.

Cao Tân Đồng phất tay, nhân viên bán hàng co rúm người nhanh chóng rời đi, đến bên cạnh cửa hàng trưởng mặt mày nghiêm trọng.

Báo cảnh sát là không thể. Chỉ hy vọng nếu thật sự đánh nhau, họ có thể bồi thường, và hy vọng mấy cậu ấm này không bị thương. Nếu họ bị thương gặp chuyện, việc bồi thường cơ bản là khỏi nghĩ.

Thế thì hình như chỉ có thể…

Cửa hàng trưởng nhìn về phía beta nổi bật như hạc giữa bầy gà, chỉ dựa vào chiều cao vượt trội mà dù bị vây quanh vẫn có thể nhìn thấy ngay. Chỉ có thể thiệt thòi một chút cho anh ta thôi.

Ông ta sẽ giúp anh ta gọi 120!

Cao Tân Đồng toát ra khí chất nham hiểm, mặc vest cũng không giống người tốt. Hắn ta được Kiều Dục Thần để mắt tới là vì nhà hắn ta từ hắc đạo chuyển sang bạch đạo, bạch đạo trên danh nghĩa.

Hắn ta tai nghe mắt thấy từ nhỏ, hoàn toàn khác với những cậu ấm thông thường.

“Chuyện của Kiều ca có liên quan đến mày phải không.” Hắn ta không phải đang hỏi Úc Chấp. Kể từ khi Kiều Dục Thần gặp chuyện, nhà họ Kiều, nhà họ Tân và nhà họ Mạnh vẫn luôn điều tra hung thủ, còn có cả cảnh sát, Đế đô gần như bị lật tung lên, nhưng vẫn không có bất kỳ thông tin nào về omega kia.

Sau đó, nhà họ Kiều không còn cố chấp vào omega trên thuyền nữa, bắt đầu điều tra xem gần đây Kiều Dục Thần có thù oán với ai.

Beta trước mắt được xếp ở vị trí đầu tiên.

Và vóc dáng của anh ta và omega kia lại rất giống nhau.

Vốn tưởng cuối cùng đã chờ được mây tan, sắp tìm ra hung thủ, ai ngờ nhà họ Kiều và cảnh sát lại gặp phải vấn đề lớn nhất.

— Nhà họ Trì.

Nói chính xác, là Trì Nghiên Tây.

Cậu ta cử luật sư từ chối yêu cầu điều tra của cảnh sát, yêu cầu cảnh sát đưa ra bằng chứng xác thực Úc Chấp đã lên thuyền mới chịu hợp tác thẩm vấn.

Cậu ta còn từ chối yêu cầu của nhà họ Kiều muốn đưa người đi thẩm vấn riêng. Vì vậy, hai nhà Kiều-Trì có thể nói là đã hoàn toàn tuyệt giao. Gần đây nhà họ Kiều đang điên cuồng trả đũa nhà họ Trì trên thương trường, cố gắng để nhà họ Trì hiểu rằng vì một vệ sĩ mà làm vậy là không đáng.

Nhưng bây giờ, vệ sĩ đang gây sóng gió này lại đang thảnh thơi mua sắm trong một cửa hàng thương hiệu.

Cao Tân Đồng: “Mày định làm một thằng hèn dám làm không dám nhận?”

Hắn ta nhướng đôi lông mày đứt đoạn.

“Không thừa nhận cũng không sao, hôm nay mày gặp tao…”

“Nhộn nhịp quá nhỉ.”

Giọng nói trong trẻo như không hề nhận ra không khí đang căng như dây đàn, ung dung xuất hiện.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, muốn xem là thằng ngốc nào không có mắt nhìn như vậy, sau đó phát hiện ra thằng ngốc là chính mình.

Người phản ứng nhanh đã dạt sang một bên, cố ý lớn tiếng chào hỏi để nhắc nhở Cao Tân Đồng: “Trì thiếu.”

Trong nháy mắt, bức tường người vốn đứng sau lưng Cao Tân Đồng tự giác dạt sang hai bên, ai nấy đều không dám ngẩng đầu, sợ bị Trì Nghiên Tây biết mình là tôm tép nhà nào, không vui một cái là nghiền chết.

Trong mắt Trì Nghiên Tây còn chưa chứa nổi mấy nhân vật nhỏ bé này. Cậu sải bước, Cao Hãn mặt lạnh đi theo sau cậu. Ngoài cửa còn có Thẩm Gia Nhất và Cao Vũ.

Cao Tân Đồng nghe tiếng bước chân ngày một gần, hận hận trừng mắt nhìn Úc Chấp một cái, không cam lòng quay người, dạt sang bên, cúi người thấp đầu: “Trì thiếu.”

Trì Nghiên Tây trước tiên đánh giá Úc Chấp một lượt, xác nhận an toàn.

Quả nhiên là một lúc rời mắt cũng không được, luôn có mấy kẻ không có mắt vây quanh.

Đôi mắt đen láy của alpha không có ý cười, lạnh đến kinh người. Cậu cụp mắt, dồn ánh nhìn áp bức lên người Cao Tân Đồng.

“Tên?”

Đầu Cao Tân Đồng càng cúi thấp hơn: “Cao Tân Đồng.”

Trì Nghiên Tây có chút ấn tượng, đã nghe qua từ miệng Kiều Dục Thần.

Cao Tân Đồng không thể không lấy hết can đảm mở lời: “Trì thiếu, chỉ là hiểu lầm thôi, là tôi không có mắt, ngài đại nhân đại lượng, nể tình anh Kiều tha cho tôi lần này, tôi bảo đảm tuyệt đối không có lần sau.”

Trì Nghiên Tây không đáp lời hắn ta, mà hỏi Úc Chấp: “Anh nói sao?”

Úc Chấp thu lại ánh mắt khỏi người Cao Tân Đồng, đi về phía cửa.

Trì Nghiên Tây hơi ngạc nhiên, lần này sao Úc Chấp lại độ lượng vậy? Cậu ta liếc nhìn Cao Tân Đồng một cái, vẻ mặt khó coi của hắn ta khiến cậu rất yên tâm. Cậu đi theo sau Úc Chấp rời khỏi cửa hàng.

Khi hai người ở riêng, cậu lập tức hiện nguyên hình.

“Nói trước, tôi không có theo dõi anh đâu.”

“Anh đi mua sắm à?”

“Im miệng.”

Trì Nghiên Tây mấp máy môi rồi ngậm lại. Thật ra cậu đến để chọn quà. Úc Chấp đã tặng cậu quà đáp lễ, cậu chắc chắn phải đáp lại một món khác, như vậy cậu lại có thể nhận được quà của Úc Chấp nữa rồi.

Cậu vén tóc bên tai, để lộ hoàn toàn chiếc khuyên, sợ người khác không nhìn thấy.

Úc Chấp đã dạo quanh mấy trung tâm thương mại gần đó hai tiếng đồng hồ, tiêu không ít.

Trì Nghiên Tây phát hiện Úc Chấp mua quần áo là mua theo từng bộ, còn đặc biệt phối thêm phụ kiện phù hợp. Lúc Úc Chấp chọn dây buộc tóc, cậu cảm thán: “Nếu anh không phải lính đánh thuê, cũng không phải người Tam Giác Châu, nếu anh sinh ra, lớn lên, học tập ở Đế đô, chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang rất xuất sắc.”

“Cũng có thể trở thành người mẫu chuyên nghiệp hoặc ngôi sao.” Cậu thấy Úc Chấp rất hợp với những công việc hào nhoáng như vậy.

Nhưng nếu xét đến tính cách của anh, Trì Nghiên Tây cầm một chiếc dây buộc tóc ngọc trai, lén ướm sau đầu Úc Chấp: “Nghiên cứu viên, bác sĩ, luật sư những ngành nghề này cũng rất hợp với anh.”

Anh thông minh, miệng lưỡi lại lợi hại, làm việc còn nghiêm túc. Thật ra nghĩ kỹ lại, cậu thấy Úc Chấp làm gì cũng sẽ thành công.

Úc Chấp chỉ nghe lời cậu nói, liếc nhìn chiếc dây buộc tóc ngọc trai trong tay Trì Nghiên Tây, đó là thứ duy nhất anh để mắt trong cửa hàng này.

Anh không mở lời, đi ra ngoài.

Chắc không có ai hồi nhỏ chưa từng tưởng tượng mình lớn lên sẽ làm gì.

Anh cũng từng nghĩ.

Muốn trở thành anh hùng.

Muốn trở thành lính cứu hỏa lái xe lớn.

Muốn trở thành bác sĩ để có thể chữa trị những vết thương trên người mẹ.

Muốn trở thành đứa trẻ nhà người ta không phải chịu đòn, chịu đói.

Sau này, anh chỉ muốn được sống, trở thành một con người.

“Hay là đi đặt may vài bộ đồ tốt một chút đi, đồ mua trong cửa hàng thế này không bao giờ thoải mái bằng đồ đặt may đâu.”

Trì Nghiên Tây không bao giờ thấy ngại ngùng, lúc nào cũng có thể bắt đầu một chủ đề mới.

Cố gắng khuấy động mặt hồ phẳng lặng để tạo ra những gợn sóng bình thường.

Úc Chấp quả thực thích quần áo đặt may hơn. Ở Đế đô, anh không có cửa hàng quen nên mới đến trung tâm thương mại. Cửa hàng mà Trì Nghiên Tây giới thiệu chắc chắn không tồi. Dù trước đây cậu ta ăn mặc như học sinh tiểu học, nhưng những bộ vest của cậu ta đều rất ổn.

“Địa chỉ.”

“Tôi dẫn anh đi, tiện thể tôi cũng may vài bộ.”

Trì Nghiên Tây mặt dày ngồi lên ghế phụ của Úc Chấp, đảo mắt một vòng, chỉ muốn nói chiếc xe này thật sự không có chút hơi người nào.

Úc Chấp lên xe xong gửi một tin nhắn đi, sau đó mới khởi hành.

Suốt đường đi khá yên tĩnh.

Trì Nghiên Tây không dám nói không ngừng, sợ nửa đường bị Úc Chấp đá xuống.

Cửa hàng nằm trong một con hẻm cổ còn lưu giữ kiến trúc từ thế kỷ trước, là một tòa nhà nhỏ hai tầng màu trắng, cổng sắt lớn có hoa văn. Chủ tiệm là một sư phụ lớn tuổi, beta nam.

Con gái của sư phụ phụ trách tiếp đãi, mang đến trà đen thơm nồng.

Úc Chấp uống một ngụm, có một cảm giác ấm áp.

Uống trà xong, anh đến phòng bên cạnh chờ đo người. Trong tủ kính đặt những ma-nơ-canh mặc đủ loại vest, trên bàn thì dùng những cuốn sổ cũ ghi lại đủ loại số liệu, bút và thước đặt rải rác, hoa ly trong bình nở rất đẹp.

Cửa đẩy ra rồi lại kéo vào.

Trì Nghiên Tây ho một tiếng: “Sư phụ đột nhiên có việc ra ngoài rồi, một lúc nữa mới về được. Chúng ta đã đến rồi, tôi đo cho anh nhé.”

Úc Chấp nhìn chằm chằm Alpha.

Lời nói dối vụng về.

Trì Nghiên Tây căng thẳng, giả vờ không căng thẳng đi đến trước mặt Úc Chấp, cầm lấy thước dây trên bàn, nghiêng đầu: “Anh cởi áo khoác ra trước đi.”

Vành tai ửng đỏ lan trên làn da của alpha, làm chuyện rất vô liêm sỉ mà lại ngây thơ xấu hổ.

Úc Chấp lúc này mới nhận ra, alpha nhìn ảnh mình tự xử, muốn vụng trộm với mình, chuẩn bị bánh ngọt cho mình, có lẽ là thích mình.

Anh ta quả nhiên là một tên b**n th**.

Một alpha không bình thường.

Úc Chấp cởi áo khoác: “Bắt đầu đi.”

Trì Nghiên Tây lén vui mừng một chút, không ngờ Úc Chấp lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Cậu hít một hơi thật sâu mới dám quay đầu lại. Beta c** tr*n, rèm cửa phòng là voan organza trắng, không che được ánh nắng, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cậu nắm chặt thước dây. Thân hình của beta chắc chắn là cực kỳ hoàn hảo, chỉ là trên người đầy những vết sẹo lớn nhỏ, giống như những vết rạn trên ngọc trắng.

Alpha vô cùng chấn động.

Úc Chấp: “Không được thì đổi người.”

Trì Nghiên Tây mím đôi môi khô khốc. Hóa ra một người có thể chịu nhiều vết thương đến vậy. Đại thiếu gia không thể tưởng tượng nổi. Cậu cứng ngắc tiến thêm vài bước, vòng ra sau lưng Úc Chấp, định đo vai, đến sau lưng lại là một trận chua xót không nói nên lời, yết hầu khô khốc trượt lên trượt xuống.

Lưng so với phía trước còn chi chít hơn.

Tay cậu kéo thước dây cũng hơi run, đưa thước lên vai, đúng chỗ đó có một vết sẹo, xung quanh vết sẹo có hình răng cưa, khó mà tưởng tượng được là bị thứ gì làm bị thương, nhưng chắc chắn rất nghiêm trọng, vết sẹo này kéo dài đến tận dưới xương bả vai.

Cậu kinh hãi đo xong vai, quay lại ghi vào sổ, thực sự không nhịn được: “Đau lắm phải không.”

Úc Chấp: “Đừng hỏi câu ngớ ngẩn.”

Trì Nghiên Tây im lặng, bắt đầu đo cổ. Thước dây quấn một vòng quanh cổ Úc Chấp, cậu không kìm được mà hết lần này đến lần khác nhìn Úc Chấp.

Úc Chấp: “Thắt cổ tôi, cậu sẽ hưng phấn?”

Trì Nghiên Tây bị câu hỏi này làm cho kinh ngạc rồi lắc đầu.

Thế là Úc Chấp quan sát cậu, đưa ra kết luận: “Tôi thắt cổ cậu, cậu sẽ hưng phấn.”

Anh nói quá thẳng thừng.

Alpha muốn phủ nhận nhưng lời phủ nhận lại không thể nào nói ra được, ngược lại còn không khỏi tưởng tượng, Úc Chấp từng từ phía sau siết cổ cậu, ấn mạnh vào tuyến thể của cậu.

Tuyến thể dưới miếng dán ngăn cách lại bắt đầu nóng lên. Alpha hiếm khi im lặng.

Đến lượt đo ngực.

Úc Chấp lại đặc biệt phối hợp, giơ tay lên, đôi mắt màu sáng nhạt đã nhìn thấu alpha.

Trì Nghiên Tây từ phía sau cầm lấy thước dây, gần như ôm lấy Úc Chấp, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mùi hương đắng thanh khiết ở cự ly gần làm cậu có chút thần hồn điên đảo, tiếng nuốt nước bọt ồn ào đến mức chim trên cành bên ngoài cũng bay về phía xa.

Thước dây phải nối ở phía trước.

Trì Nghiên Tây không thể không để ý đến hai nụ hoa hồng nhạt, đáng yêu, nhỏ nhắn, đây mới là chiếc bánh đẹp nhất trên đời. Cậu không nghi ngờ gì, vị chắc chắn cũng là tuyệt hảo.

“Tiếng cậu nuốt nước bọt ồn quá.”

“…Xin lỗi.”

Mắt cậu không chớp nhìn chằm chằm đến mức lòng trắng cũng hiện lên tơ máu. Cậu ấn thước dây lên, khoảnh khắc đó Trì Nghiên Tây cảm thấy mình đã đạt đến c*c kh*** tinh thần.

Lúc ghi lại số liệu, mấy con số viết xiêu vẹo.

Cậu chống tay lên bàn đứng một lúc, tầm mắt mới rõ trở lại. Trán alpha đổ mồ hôi, mặt mày đỏ bừng.

Úc Chấp đang nghĩ mình nên nói với chị Hồng thế nào, rằng đứa cháu alpha của chị là M⁵.

Đo xong phần trên mới đến vấn đề thực sự. Trì Nghiên Tây bây giờ đã có chút quen với việc ngồi xổm trước mặt Úc Chấp. Bây giờ cậu phải đo vòng đùi của Úc Chấp.

Cậu không dám bảo Úc Chấp cởi, chưa nói đến việc Úc Chấp có đồng ý hay không, cậu chỉ cảm thấy người chịu tội sẽ là mình.

Đo vòng đùi ở vị trí này, tầm mắt cậu không thể không liếc về phía háng của Úc Chấp.

Tuyệt đối không thua kém mình, thậm chí có thể còn lợi hại hơn.

Lơ đãng một chút, động tác đo vòng đùi cũng không vững, cổ tay giơ lên va phải.

Cậu hít một hơi, vội vàng chỉnh lại tay mình.

Mềm mềm.

Lát sau, mắt lại liếc qua, không tự giác, đầu cậu cũng nghiêng về phía đó, thỉnh thoảng còn mím môi.

Gần hơn một chút nữa, mũi cậu có thể dán lên đó.

Úc Chấp cúi đầu, thu hết dáng vẻ si mê của alpha vào mắt.

Một alpha nhìn chằm chằm vào đ*ng q**n người khác mà nuốt nước bọt, mặt mày viết rõ chữ “muốn” quả thực rất hiếm thấy.

Những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen, túm lấy rồi giật mạnh về phía sau, alpha bị buộc phải ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc ấy, chóp mũi cậu sượt qua… của beta.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trì Nghiên Tây ngay cả lời chối cãi cũng không nói ra được, dù sao bây giờ cậu đang vì cơn đau nhẹ do bị túm tóc và sự sỉ nhục này mà — hưng phấn.

Úc Chấp cúi đầu xuống một chút, quan sát Trì Nghiên Tây ở cự ly gần hơn.

Anh đã thấy bộ dạng xấu xí của Alpha cặn bã kia lúc đ*ng d*c, điên cuồng, bạo ngược, gớm ghiếc.

Alpha trước mắt thì khác.

Say mê, khát khao, e lệ, vô thức để lộ ra dáng vẻ si ngốc thuần túy, đôi mắt ngập nước.

【Nghiện t*nh d*c là bệnh, kháng cự hành vi t*nh d*c cũng là một loại bệnh tâm lý, đặc biệt là trong miêu tả của cậu, mẹ cậu và Alpha kia là nguyên nhân ban đầu khiến tính cách cậu sụp đổ, cậu vì họ mà bài xích. Dưới tiền đề không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, vô tính không phải là không được, nhưng bây giờ cậu có bệnh cần điều trị, cần phải gỡ bỏ nguyên nhân.

Cho nên đề nghị cậu thử tiếp xúc với người khác, thử hành vi t*nh d*c, để thay đổi ấn tượng về chuyện này, từ đó thay đổi ấn tượng về alpha và omega, rồi từ từ lan sang những cảm xúc khác. Hơn nữa, cậu cần một cái ôm, một sự giải phóng bản năng, vì cơ thể cậu không có bệnh, cậu vẫn luôn kiềm chế, đè nén nó.

Hãy đi cảm nhận thực sự nhiệt độ của người sống, đừng lúc nào cũng nghĩ đến những người đã chết.】

Trì Nghiên Tây bị Úc Chấp nhìn chằm chằm quá lâu, lại cảm thấy anh không nhìn mình. Cảm giác vi diệu này làm cậu có chút hoảng, hơn nữa cậu sắp ngồi không nổi nữa rồi.

“Úc Chấp…”

Nhãn cầu của Úc Chấp động đậy, như một con robot được kích hoạt.

Anh lại nhìn Trì Nghiên Tây một cái.

Anh buông tay: “Trì Nghiên Tây, cậu nên kiềm chế lại đi.”

Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trì Nghiên Tây mất sức ngồi phịch xuống đất, Úc Chấp đã mặc áo ra ngoài rồi.

*

10:42 tối.

Điện thoại của Úc Chấp có một tin nhắn: 【Từ Thiên Hà Phủ đến bãi tập kết container Thiêm Anh ở Tây Sơn, đi qua đường đèo Tây Sơn, biển số xe Ad6666.】

Úc Chấp xuất phát trong đêm.

Đường đèo Tây Sơn giờ này cơ bản đã không còn xe cộ, vì bãi tập kết container buổi tối không xuất hàng. Mặt đường những năm nay bị đủ loại xe lớn đè lên lồi lõm, không ít vết nứt.

Chiếc xe hơi màu đen biển số Ad6666 từ xa lao tới, tốc độ rất nhanh, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nhạc xập xình.

Ở khúc cua phía trước bị núi che khuất, Úc Chấp ngồi trong xe rít nốt hơi thuốc cuối cùng.

Góc độ này, anh có thể thấy đối phương, nhưng đối phương không thấy anh.

Khi đèn pha của đối phương xuất hiện trong tầm mắt, anh nhấn ga, chiếc xe việt dã cũ nát như một con mãnh thú hung tợn, tàn bạo đâm sầm vào chiếc xe hơi màu đen kia. Đầu xe đối phương không thể chống cự mà bẹp dúm, bị húc mạnh vào lan can, rồi làm cong cả lan can.

Cao Tân Đồng trong xe bị thương, mặt dính máu, tiếng ù tai làm đầu hắn ta sắp nổ tung.

Hắn ta giơ tay đập vào đầu, tiếng ù tai mới biến mất, vẻ mặt hung tợn nhìn ra ngoài. Hắn ta phải g**t ch*t đối phương, mẹ kiếp! Dám đâm hắn ta trên con đường này! Đúng là tìm chết!

Nghĩ đến việc chính của mình bị trì hoãn, hắn ta càng tức đến nghiến răng. Lão già đã dặn lô hàng này hắn ta nhất định phải tự tay nhận. Đó là hàng cấm trị giá hàng chục triệu, hàng mới, tuyệt đối có thể mở ra một cục diện mới ở Đế đô.

Chiếc xe việt dã lùi lại. Hắn ta vừa định xuống xe, chiếc xe việt dã lại lần nữa đâm tới.

Lúc này hắn ta mới nhận ra đây không phải là tai nạn.

Phản ứng đầu tiên là đưa tay về phía ngăn chứa đồ ở ghế phụ, trong đó có súng, nhưng hắn ta bị đâm đến mức không thể kiểm soát được cơ thể mình.

“Chết tiệt!”

Chân Cao Tân Đồng bị kẹt, không thể cử động, hắn ta duỗi tay, nghiến răng cố với tới ngăn chứa đồ.

Úc Chấp từ xe việt dã bước xuống, đeo một chiếc mặt nạ cáo, mũ áo khoác màu đen che đi mái tóc, thong dong vung vẩy cây gậy sắt đi đến giữa hai chiếc xe. Tay anh chống lên mui xe hơi đã vỡ nát, dễ dàng nhảy lên.

Anh liếc nhìn Cao Tân Đồng trong xe, vung gậy sắt đập về phía cửa sổ ghế phụ.

Một tiếng “rắc” giòn tan, kính vỡ tan tành, trên tay và mặt Cao Tân Đồng lại có thêm nhiều vết máu.

Hắn ta quay đầu nhìn ra ngoài, vầng trăng sáng tỏ trở thành phông nền, người đeo mặt nạ cáo có vóc dáng cao ráo, cây gậy sắt vắt trên vai trông như lưỡi hái của tử thần.

Hắn ta cảm thấy mình sẽ chết.

Hắn ta bắt đầu liều mạng với tới ngăn chứa đồ, chân bị kẹt dùng sức, bắp chân bị rách toạc hắn ta cũng không màng.

Lại một gậy sắt vung xuống, trên đường núi vang lên tiếng kêu thảm thiết. Cánh tay của Cao Tân Đồng đang cố với tới ngăn chứa đồ bị đập đến biến dạng.

Xương khuỷu tay gãy đâm thủng da thịt.

Úc Chấp đập vỡ cả cửa sổ bên phía ghế lái, gậy sắt vung đến bên cạnh đầu Cao Tân Đồng.

Anh nghiêng đầu, cây gậy sắt nâng lên rồi lại hạ xuống.

Lặp đi lặp lại.

“Đừng, đừng giết tôi…” Cao Tân Đồng vừa cầu xin vừa khóc lóc, “Tôi có tiền, tôi cho anh tiền, hay là anh muốn thứ khác? Chỉ cần anh không giết tôi, tôi cái gì cũng cho anh, xin anh, xin anh…”

Nỗi sợ hãi cái chết làm tiếng khóc của hắn ta ngày càng không thể kìm lại.

Úc Chấp nhìn chằm chằm hắn ta. Quả nhiên, bộ dạng này của hắn ta vẫn là thuận mắt hơn.

Ghi chú của tác giả:

Xin lỗi các cưng, vốn là mỗi ngày đăng sáu ngàn chữ, kết quả viết mãi không xong, càng viết càng nhiều, trễ một tiếng, xin lỗi [tim] [tim] [tim].

Bình Luận (0)
Comment