Lũ chim trong rừng núi bị kinh động, vỗ cánh bay tán loạn, khiến con đường núi vốn phải yên tĩnh về đêm bỗng chốc trở nên ồn ào. Vệt bánh xe đen ngòm hằn trên mặt đất vẫn còn bốc khói, lặng lẽ tuyên cáo về vụ va chạm kịch liệt vừa rồi.
Cây gậy sắt vốn lơ lửng lên xuống bên đầu Cao Tân Đồng bỗng giáng xuống, nện lên cánh tay không bị thương của hắn đang tựa vào cửa xe.
Yết hầu Cao Tân Đồng khẽ động. Người trên xe ngược sáng, lại đeo mặt nạ, mũ trùm áo còn đổ một vệt bóng đen lên chiếc mặt nạ. Dù vậy, hắn vẫn để ý đến đôi mắt kia, lạnh hơn cả ánh trăng, sâu thẳm hơn cả màn đêm. Rõ ràng đang làm một việc điên cuồng như thế, mà lại bình thản đến độ khiến người ta rét lạnh sống lưng.
Bàn tay đang lén lút cử động của hắn không dám manh động nữa. Đối phương nhạy bén hơn hắn tưởng.
Một hồi đối mặt trong im lặng khiến hắn căng thẳng đến nghẹt thở. Đối phương không mở miệng, hắn không hiểu y muốn gì, muốn làm gì. Đột nhiên, đối phương vung vút cây gậy sắt, nếu cú này giáng xuống, cánh tay lành lặn duy nhất của hắn cũng sẽ tàn phế.
Cơn nguy kịch tột độ k*ch th*ch từng tế bào não, khiến hắn vào giây phút cuối cùng phải giơ tay đưa ra chiếc điện thoại đang nắm chặt: “Cho anh, cho anh!”
Chữ cuối cùng đã vỡ giọng.
Hắn nghĩ phen này xong rồi, mình đưa ra quá muộn, với lực vung này, cây gậy sắt căn bản không thể thu lại. Hắn nhắm nghiền mắt, không muốn chấp nhận kết quả này. Cơn đau như dự tính không hề xuất hiện, ngược lại tay trống không. Hắn bấy giờ mới từ từ mở mắt, bất giác nhìn về phía cổ tay đối phương, bàn tay căng cứng được bao tay che khuất, vững như bàn thạch nắm chặt cây gậy.
Hắn có thể cảm nhận được cây gậy đã chạm vào tay mình. Dù thời điểm không thích hợp, nhưng với một kẻ thường ngày cũng hay luyện đánh đấm, trong lòng vẫn bất giác cảm thán: Mẹ nó, mạnh thật, đây là cánh tay sắt chắc!
Thế mà cũng thu lại được!
Màn hình điện thoại dừng ở giao diện gọi đi, còn chưa kịp bấm. Ngón cái của Úc Chấp lướt trên màn hình, một tin nhắn nhảy ra: 【Tân Đồng đến đâu rồi? Chuẩn bị nhận hàng nhé, không phải cậu nói món hàng mới này phải đích thân nếm thử miếng đầu tiên sao.】
Hàng, nếm thử.
Úc Chấp chộp được hai từ này, mở giao diện trò chuyện của hai người, lướt lên vài cái đã thấy thông tin mấu chốt. Bàn tay nắm gậy sắt càng thêm siết chặt.
Ma. Túy.
Thứ xếp thứ tư trong danh sách những thứ anh ghét.
Trong đầu anh vụt qua gương mặt của Amanta. Amanta là một thành viên của đội lính đánh thuê, sau khi anh gia nhập, cậu ta chịu trách nhiệm dẫn dắt anh. Amanta là một người giống như một chú ngựa, cần cù chịu khó, không quản ngại vất vả, có thể gánh vác rất nhiều thứ, thỉnh thoảng cũng sẽ buông thả đôi chút rồi lại tiếp tục gánh vác trách nhiệm của mình mà tiến về phía trước.
Hơn một năm đó, anh theo Amanta thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, được cậu ta chăm sóc hết mực. Nghe Amanta kể về kế hoạch xây nhà mới cho gia đình, kế hoạch gửi em trai rời khỏi Tam Giác Châu Châu, kế hoạch cho cô gái của mình một đám cưới hoàn hảo nhất.
Năm đó, Amanta bị người ta bắt và cưỡng ép tiêm m* t**.
Chú ngựa thồ hành trang chạy về phía hạnh phúc xa xôi ấy đã ngã quỵ. Ngã quỵ ngay khi mọi thứ sắp trở nên tốt đẹp, nằm đó mục rữa dần rồi đâm đầu vào tảng đá bên cạnh.
Máu me đầm đìa.
Sau này, anh thay cậu ta xây xong nhà mới, thay cậu ta gửi em trai rời khỏi Tam Giác Châu, còn cô gái của cậu ta, ôm di cốt của cậu, tổ chức một hôn lễ chỉ có hai người, rồi theo bước chân cậu ta rời khỏi thế giới hoang đường này.
Đó là lần đầu tiên anh nhận thức được cái gọi là “tình yêu”.
Một thứ tình cảm lại có thể thôi thúc một người sẵn lòng vì một người khác mà chọn cái chết. Anh không thể lý giải, và cảm thấy tình yêu như hồng thủy mãnh thú, sẽ hủy hoại lý trí con người.
Nhưng khi ấy, nỗi buồn trĩu nặng lan tỏa trong lòng, khiến anh không thể suy nghĩ nhiều về chuyện tình yêu. Anh chỉ nghĩ, Amanta chắc chắn sẽ không muốn cô gái của mình lựa chọn như vậy. Đó là mặt trăng của cậu, là đóa hoa của cậu, là người cậu muốn dành cả đời để đối tốt, sao lại nỡ lòng để mình trở thành lý do cho đối phương chọn cái chết.
Úc Chấp nhảy xuống khỏi nắp capo, ánh mắt Cao Tân Đồng căng thẳng dõi theo.
Anh quay lại xe địa hình trước, sau một hồi gầm ghè bị nén lại, chiếc xe mới khởi động. Anh lùi xe ra sau, rồi lại xuống xe, quay lại bên cạnh xe của Cao Tân Đồng. Cao Tân Đồng đang định mò lấy điện thoại dự phòng liền không dám động đậy nữa. Đối phương rất nhạy bén, hơn nữa tính khí khó lường.
Người bình thường sẽ trực tiếp bắt hắn giao điện thoại ra, còn người này lại bắt hắn đoán, đoán sai là một gậy, nếu cứ đoán sai mãi, hậu quả không dám nghĩ.
Cửa xe phía hắn, chỗ gần đầu xe, đã biến dạng.
Úc Chấp vung một gậy lên cửa sổ xe, thân hình cao ráo phô diễn một vẻ bạo lực tột cùng. Mặt Cao Tân Đồng lại thêm không ít vết thương, mí mắt trái suýt nữa bị mảnh kính vỡ rạch đứt. Cùng lúc đó, động cơ phát ra một tiếng “bụp” trầm đục, nắp capo bị chấn động nảy lên, khói đen bốc ra.
Cao Tân Đồng: “Xe sắp nổ rồi!”
Úc Chấp như thể không thấy khói đen, cứ tự mình hành động theo nhịp điệu riêng, đưa cây gậy sắt vào nửa chừng qua cửa sổ vỡ, nửa còn lại mắc vào khung xe bên ngoài, dùng sức bẩy một cái.
Cao Tân Đồng mắt lóe lên vẻ toan tính, lúc này mà ra tay…
Giờ cẳng chân hắn bị thương, cánh tay phải hoàn toàn gãy lìa, nếu không thể một đòn tất sát, chờ đợi hắn sẽ là con đường chết.
Hắn không hành động bừa bãi, nén mình lại.
Cửa xe bị Úc Chấp bẩy bung một cách thô bạo, anh vươn tay tóm lấy cánh tay lành lặn của Cao Tân Đồng.
Trong bàn tay gãy của Cao Tân Đồng đang nắm một mảnh kính vỡ. Dù xương khuỷu tay đã gãy, nhưng liều mạng một phen vẫn có thể nhấc lên được.
Chỉ cần hắn đâm mảnh kính này vào cổ đối phương.
Hắn vẫn đang phán đoán xác suất thành công, Úc Chấp đã dùng sức ở tay “rắc” một tiếng, bẻ trật khớp cánh tay lành lặn của hắn.
Cao Tân Đồng đau đớn kêu lên, trừng mắt nhìn Úc Chấp, hận không thể lột da rút gân anh.
Úc Chấp một tay túm lấy cổ hắn, mở miệng nói câu đầu tiên: “Trên mạng có câu này tặng cậu, do dự sẽ thất bại.
Giọng điệu khinh miệt đến mức khiến người ta tức điên mất lý trí.
Cao Tân Đồng nghiến răng, nhấc cánh tay gãy lên đâm mảnh kính về phía Úc Chấp.
Khóe môi dưới lớp mặt nạ cáo của Úc Chấp cong lên, dứt khoát tóm lấy cổ tay Cao Tân Đồng: “Ồ, câu này còn vế sau nữa, quả quyết sẽ toi công.
Thuần túy là trêu ngươi.
Thú vui ác độc mười mươi.
Dạo này anh không ít lần lướt mạng.
Gương mặt méo mó của Cao Tân Đồng khiến anh cảm thấy vui vẻ. Anh dùng sức ở tay, cánh tay gãy gần như bị anh kéo rời ra, đau đến mức Cao Tân Đồng sống dở chết dở, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Bùm” một tiếng, nắp capo bị bật tung, ngọn lửa bùng lên cao ngất như muốn đốt cháy cả trời đêm. Tội nghiệp cho lũ chim chóc côn trùng trong rừng đêm nay lại bị dọa cho kêu không ngớt.
Cao Tân Đồng im bặt, cảm thấy mặt nóng rát. Hắn chủ động thuận theo lực của Úc Chấp mà dịch người ra ngoài xe. Chỉ cần lần này hắn sống sót, hắn sẽ đem kẻ này ra nghiền xương thành tro! Còn phải giết cả người thân của anh để hả giận!
Úc Chấp không vội rời đi, từ trong túi áo gõ ra một điếu thuốc.
Cao Tân Đồng ngớ người nhìn anh ung dung đưa điếu thuốc về phía ngọn lửa, khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn chửi ầm lên rằng anh là một thằng điên.
Ánh lửa chiếu rọi lên chiếc mặt nạ cáo của Úc Chấp trông có phần kỳ dị. Hắn đã nghĩ qua rất nhiều cách chết, bị lửa thiêu chết là cách hắn loại trừ.
Cảm giác sẽ rất đau đớn.
Hắn chỉ muốn chết chứ không phải không cảm thấy đau.
Đưa điếu thuốc đã châm lửa trở lại, tuy đeo mặt nạ không thể hút, nhưng anh chỉ cần ngửi một chút. Mùi vị thanh khổ từ khoang mũi tiến vào cơ thể, sự điên cuồng dâng trào trong mắt đã nguội đi phần nào.
Cao Tân Đồng, phế một chân hai tay, bị Úc Chấp lôi xềnh xệch nhét vào ghế phụ.
Xe địa hình kêu loảng xoảng suốt đường, ngoan cường xuất hiện tại bãi container Thiên Anh.
Bãi container rộng lớn lúc này yên tĩnh lạ thường, từng hàng container xếp ngay ngắn, khiến những chiếc xe tải đủ loại trông thật nhỏ bé. Từng ngọn đèn cần cẩu ở vị trí cố định chiếu sáng xuống dưới.
Bảo vệ thận trọng tiến lên, thấy Cao Tân Đồng ở ghế phụ liền lập tức đứng nghiêm cúi chào: “Ngài bị sao thế này?”
Eo bị súng dí vào, Cao Tân Đồng sưng mặt đáp: “Mẹ kiếp, đâm xe, mau mở cửa, tay tao sắp phế rồi!”
Bảo vệ thấy khúc xương lồi ra ở khuỷu tay hắn mà ê cả răng, vội vàng chạy về bốt gác. Trong bốt, một kẻ đầy vẻ du côn đang xoay xoay khẩu súng trong tay: “Ai?”
“Thiếu gia, lật xe bị thương rồi.” Bảo vệ vừa đáp vừa nhấn công tắc, cánh cổng xếp đang đóng chặt từ từ mở ra.
Úc Chấp nhấn ga.
Khi đi ngang qua bốt gác, Alpha bên trong ngó ra xe, tay nắm chặt súng, đến khi thấy mặt Cao Tân Đồng mới thả lỏng.
Mà chiếc xe đã đi vào khá xa.
Bảo vệ lại chạy ra, nhìn chiếc xe nát bươm loạng choạng đi rồi nhặt lên một con ốc vít từ mặt đất.
“Cái gã đeo mặt nạ kia là ai?” Bảo vệ nghi hoặc.
Alpha ngồi xuống: “Người của thiếu gia, một thằng bảo vệ như mày bớt hỏi đi. Đi, kiếm cho tao chai rượu.”
Có lẽ đã đến địa bàn của mình, Cao Tân Đồng có thêm dũng khí: “Anh tha cho tôi, tôi đảm bảo cũng sẽ tha cho anh. Ở đây toàn là người của tôi, cửa lớn đóng lại là anh không ra được đâu.”
Nói thì nói vậy, nhưng tối nay phải nhận hàng, nhân viên bình thường đã bị kiếm cớ cho đi hết, chỉ còn lại người nội bộ. Theo lệ cũ, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mấy người, không thể như thường ngày có nhân viên đi tuần khắp nơi. Với diện tích lớn thế này, nếu chọn chỗ trốn, thật sự chưa chắc đã bị phát hiện.
Hơn nữa, từ khi xây dựng bãi container này, nhà họ Cao đã thực hiện gần nghìn giao dịch an toàn ở đây, quả thật ngày càng lơ là. Dù sao thì người ở trên đã lo lót xong quan hệ, giang hồ Đế Đô trước nay nước sông không phạm nước giếng, tường rào có lưới điện, nếu có người đến chỉ có thể vào từ cổng chính, mà cổng chính không phải người nội bộ thì lại không được cho vào.
Mọi người ngày càng thả lỏng dường như cũng có lý do cả.
Nhưng hắn không chỉ là người nội bộ mà còn là cấp lãnh đạo, nên họ vào đây đến giờ vẫn rất thuận lợi.
Úc Chấp nhìn biển chỉ dẫn phía trước rồi lái xe qua đó.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cao Tân Đồng không hiểu tại sao y lại đến nhà kho dụng cụ.
Úc Chấp nhấc cây gậy sắt lên đong đếm trong tay, không cho Cao Tân Đồng thời gian phản ứng, thô bạo nhét một đầu vào miệng hắn.
Hắn thật sự quá ồn ào.
Còn ồn hơn cả Trì Nghiên Tây.
Cú này suýt nữa làm Cao Tân Đồng ngất lịm đi. Ánh mắt muốn giết Úc Chấp không thể che giấu được nữa, chỉ tiếc là giờ hắn không phát ra được âm thanh nào, nếu không nhất định sẽ chửi long trời lở đất.
Trước mặt kẻ này, nhịn nhục nuốt giận dường như cũng vô ích.
Úc Chấp xuống xe, dùng bạo lực mở toang cửa nhà kho một cách nhanh chóng, còn cả gan bật đèn. Nhà kho rất ngăn nắp, đồ đạc được phân loại gọn gàng trên kệ hoặc dưới đất.
Anh tìm thứ mình muốn.
Còn Cao Tân Đồng trên xe đang cố gắng nhổ cây gậy sắt đang chống ở phía bên kia ra.
Một tay Úc Chấp vịn vào kệ để đủ loại cờ lê, cúi người lấy chiếc bơm hút dầu dưới đất.
“Mày là ai?”
“Mày đang làm gì đấy!”
Tiếng nói đột ngột vang lên ở cửa còn chưa dứt, Úc Chấp đã lấy xuống một chiếc cờ lê, quay người phi ra. Chiếc cờ lê mang theo tiếng xé gió đập vỡ mặt gã kia, gã gần như ngã thẳng đơ xuống đất.
Úc Chấp xách bơm hút dầu bước qua người đang co giật trên đất, tắt đèn, đóng cửa.
Đôi mắt màu sáng nhìn về phía Cao Tân Đồng đang ngoan cường lết xuống khỏi xe. Đối phương cũng đang trừng mắt nhìn anh, loạng choạng, cánh tay buông thõng chạy về phía bên cạnh.
Cách đó không xa, hai người đạp xe điện thăng bằng gần như xuất hiện trong chớp mắt.
Cao Tân Đồng nhổ ra mấy mảnh răng vỡ: “Cứu tôi…”
Trong môi trường thế này, tiếng súng lắp ống giảm thanh b*n r* gần như không nghe thấy gì. Tốc độ nổ súng của Úc Chấp còn nhanh hơn cả tiếng kêu cứu của Cao Tân Đồng. Anh thong dong như dạo chơi, một tay xách bơm hút dầu, đi về phía Cao Tân Đồng, tay còn lại cầm súng liên tục bóp cò.
Hai người kia còn chưa kịp phát hiện sự tồn tại của Úc Chấp đã ngã xuống đất. Chiếc xe thăng bằng mất kiểm soát va vào nhau, ngã đổ, lăn lông lốc.
Đối với Cao Tân Đồng, đây là một cảnh tượng tuyệt vọng, khiến hắn trong khoảnh khắc mất hết chút sức lực cuối cùng, ánh sáng trong mắt tắt ngấm.
Hắn loạng choạng ngã về phía trước. Hai người trước mặt, giữa trán rỉ máu. Hắn nhận ra họ, mới vào tổ chức không lâu đã nổi lên nhờ sự tàn nhẫn. Thời đại này, người dám giết người vô cớ không nhiều, nhưng hai tên này dám.
Tóc đột nhiên bị túm lấy, cảm giác da đầu sắp bị giật phăng. Hắn đã không còn tự tin để cầu xin tha thứ nữa.
Úc Chấp thô bạo lôi hắn dậy, trầm giọng nói: “Vốn định giữ lại mạng cho cậu.”
Giữ hắn lại để câu cá lớn, nhưng sự phản kháng của hắn khiến anh rất bực bội.
Như thể thần chết đang tuyên án, Cao Tân Đồng vốn đã mất máu quá nhiều suýt nữa ngất đi.
Chiếc xe địa hình lại khởi hành. Thay đổi ý định, Úc Chấp không mang theo bơm hút dầu nữa, dùng điện thoại của Cao Tân Đồng trả lời tin nhắn: 【Sắp đến rồi, bị lật xe, tôi xử lý vết thương một chút.】
Cao Tân Đồng toàn thân toát ra vẻ chết chóc, mãi đến khi hắn nhìn thấy hàng xe bồn chở dầu, mới muộn màng nhận ra kẻ này dường như rất rành rọt các khu vực trong bãi container.
Úc Chấp lôi hắn xuống xe.
Sau khi đập vỡ cửa sổ xe bồn, anh mở cửa, nhét Cao Tân Đồng nửa sống nửa chết vào trước, sau đó mở nắp capo xe bồn, giật giật mấy sợi dây, chiếc xe đã được anh khởi động.
Việc này anh làm rất thuận tay, một trong những kỹ năng thiết yếu của lính đánh thuê.
Còn tại sao anh lại quen thuộc nơi này đến vậy, đã đến tìm Cao Tân Đồng báo thù thì phòng bất trắc, vì cẩn trọng, anh đã tìm hiểu trên mạng từ lúc trên đường tới.
Tuy sau lưng làm những chuyện mờ ám, nhưng bề ngoài đây là một doanh nghiệp hợp pháp.
Rất dễ tìm thấy thông tin.
Một trong những nguyên tắc hành động của lính đánh thuê: đã chủ động tấn công thì không đánh trận không chuẩn bị.
Anh lại châm một điếu thuốc, để nó lặng lẽ cháy trong tay.
Xe bồn chở dầu hướng về khu vực được nhắc đến trong tin nhắn. Cao Tân Đồng nghĩ suốt đường rằng y là ai, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hắn quay phắt lại nhìn Úc Chấp.
“Mày là Úc Chấp!”
Gã beta thù dai đến mức điên cuồng đó!
Anh đang báo thù mình vì chuyện ban ngày!
Úc Chấp gõ nhẹ ngón tay đang kẹp điếu thuốc lên vô lăng: “Cậu có biết tại sao những người nhìn thấy mặt kẻ bắt cóc đều bị giết không?”
Vệt máu cuối cùng trên mặt Cao Tân Đồng biến mất.
Khu A-F62, hơn hai mươi người tụ tập ở đây. Dù chia làm hai nhóm, nhưng một nhóm chỉ có bốn người, trong đó có một người xách một chiếc vali cỡ lớn.
Nhưng không khí của họ trông vẫn hòa hợp.
Gã beta xách vali hỏi: “Anh Hổ, Cao thiếu gia còn bao lâu nữa mới đến?”
Alpha được gọi là anh Hổ trông rất ngang tàng, hút xì gà nhìn về phía trước: “Nó xử lý xong vết thương là đến ngay. Chuyện này xong, để tôi làm chủ thết đãi một bữa, các cậu đừng khách sáo.”
Một người bên cạnh bấm tai nghe, sắc mặt đột biến, ghé vào tai Hổ ca thì thầm: “Mất mấy anh em…”
Đèn pha đột nhiên chiếu tới từ phía trước, rọi đến mức Hổ ca phải nheo mắt lại. Có người lên tiếng: “Xe bồn chở dầu?”
Xe bồn chạy cực nhanh, một đàn em cất cao giọng hét: “Dừng lại mau!”
Nếu là xe khác, họ đã trực tiếp bắn nổ lốp, ép dừng xe rồi, nhưng đây lại là xe bồn chở dầu.
Mắt thấy xe bồn cứ thế lao thẳng tới, mọi người chỉ đành tản ra hai bên. Gã beta kia ôm chặt vali vào lòng, sau khi né ra, đôi mắt đang đảo quanh bỗng dừng lại. Phía sau xe bồn có một người đang đứng.
Lặng lẽ tựa bóng ma.
Rồi hắn thấy đối phương giơ tay lên, một động tác mà hắn rất quen thuộc, hắn vội vàng hét lớn: “Có người…”
Nửa câu sau của hắn bị tiếng nổ nuốt chửng. Một giây trước khi lửa bùng lên ngút trời, Hổ ca nhìn thấy Cao Tân Đồng trên ghế lái vừa mới mở mắt.
Cao Tân Đồng căn bản không kịp phản ứng, giây phút cuối cùng chỉ có nỗi sợ hãi được phóng đại vô biên, trong đầu lóe lên một ý nghĩ hoang đường, nếu mình là người tốt, có phải sẽ không chết không?
“Ầm ầm ầm—”
Mặt đất rung chuyển, những container bên cạnh bị nổ tung, máy móc điện tử bên trong bị ảnh hưởng phát ra những tiếng nổ lách tách. Phần lớn mọi người bị lưỡi lửa nuốt chửng, lúc này biến thành những ngọn đuốc sống đau đớn la hét, chạy loạn xạ hoặc lăn lộn trên đất. Vài người bị thương nhẹ hơn, chỉ bị luồng khí nổ hất văng ra xa, đang choáng váng bò dậy.
Phía xa vang lên những tiếng ồn ào, hẳn là những người ở khu vực khác đang chạy tới.
Giữa khung cảnh hỗn loạn này, Úc Chấp vững bước tiến về phía trước, đôi mắt phản chiếu ánh lửa tìm kiếm mục tiêu. Chân anh bị một bàn tay máu thịt bầy nhầy níu lại. Anh cúi mắt.
Hổ ca với nửa khuôn mặt bị cháy trơ cả xương trừng mắt nhìn anh: “Mày… mày là ai…”
Úc Chấp chĩa họng súng xuống.
Những kẻ buôn bán m* t** đều đáng chết.
Giữa khói đặc và lửa cháy, anh bắt gặp gã beta đang ôm vali, lom khom định lẻn đi giữa những container.
Hắn ta cũng may mắn thật.
Nhưng Úc Chấp nghĩ, may mắn của hắn đến đây là hết.
Anh đứng bên nguồn lửa đang cháy, cảm nhận sự nóng rực, giơ súng lên. Cánh tay anh đang chảy máu, dù lúc nãy anh đứng khá xa, nhưng những mảnh vỡ từ vụ nổ vẫn làm anh bị thương.
Ngón trỏ bóp cò.
Gã beta sắp chạy đến sau container thì ngã gục.
Khi những người khác chạy đến, Úc Chấp đã cạy được một chiếc xe tải lớn khác, lao nhanh về phía cổng. Bảo vệ từ xa thấy vậy nghi ngờ ló đầu ra.
Hét lên: “Dừng lại, xe tải không được ra.”
Úc Chấp chỉ nhấn ga hết cỡ. Cánh cổng xếp bị đâm kêu loảng xoảng, bảo vệ kinh hãi há hốc miệng. Ngay sau đó có tiếng súng vang lên, dọa hắn ta co rúm người lại, chui xuống gầm bàn trong bốt gác, bên cạnh là Alpha say rượu đã ngã vật ra.
Phía sau mấy chiếc xe đuổi theo, có người thò ra khỏi cửa sổ xe, nhắm vào chiếc xe tải mà nã đạn không ngừng.
Trên đường núi, tiếng ma sát của xe cộ như tiếng gầm của dã thú, tiếng súng không dứt.
Khi đến gần nơi va chạm với xe Cao Tân Đồng lúc trước, Úc Chấp bẻ mạnh tay lái. Chiếc xe tải vẫy đuôi, trượt đi mấy mét rồi dừng ngang trên đường. Đầu xe và xác chiếc sedan của Cao Tân Đồng nối liền một cách hoàn hảo, tạo thành một chướng ngại vật khó vượt qua.
Úc Chấp nhanh chóng nhảy khỏi xe từ ghế phụ, xách theo chiếc vali biến mất vào màn đêm mịt mùng.
Những chiếc xe đuổi theo bị chặn lại, một chiếc không phanh kịp đâm vào xe tải, suýt nữa lật nhào.
Người của chúng từ trên xe xuống, đợi đến khi họ trèo hoặc chui qua được thì đã không còn thấy bóng dáng Úc Chấp đâu nữa.
Gã tiểu đầu mục hoảng loạn. Giờ phải làm sao? Hàng mất, thiếu gia chết, người thì chưa bắt được…
Khi Úc Chấp về đến nhà họ Trì, trời vẫn chưa sáng. Khoảnh khắc mở cửa phòng, anh cảm nhận có người. Cánh tay anh giơ lên khóa chặt cổ đối phương, đẩy người đó lùi lại.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, người trong lòng thoang thoảng mùi rượu, đầu cứ cọ tới cọ lui trên sống mũi anh, khiến anh nhớ đến video mổ lợn anh từng xem trên mạng.
Từ đó mà ra một câu: Còn khó bắt hơn cả lợn ăn Tết.
“A, cổ của tôi…”
Trì Nghiên Tây cảm thấy cổ mình sắp gãy. Rõ ràng cậu định ra ngoài, sao lại bị ấn ngược vào thế này? Cậu dùng sức đấm vào cánh tay đang siết lấy mình.
“Tôi là Trì Nghiên Tây, thả tôi ra!”
“Tôi biết.”
Bàn tay đang đấm của Trì Nghiên Tây dừng lại. Gã beta đột ngột lên tiếng, hơi nóng lướt qua tai khiến lỗ tai cậu bỗng ngứa ran, cổ cũng không thấy đau nữa, ngược lại nhận ra tư thế này của mình chẳng khác nào bị Úc Chấp ôm trọn trong lòng.
Bóng tối che đi gương mặt đỏ ửng của Alpha.
Khoảng cách thân mật thế này khiến Trì Nghiên Tây nhất thời không biết nên nói gì, làm gì. Hay là, không làm gì cả, cứ để anh ôm thế này…
Tư thế này hợp để làm từ phía sau ghê.
Suy nghĩ của alpha rất nhảy vọt, phần lớn đều nhảy sang những chuyện bậy bạ. Tuổi hai mươi của một alpha như lang như hổ.
Cậu đang tâm viên ý mã.
Úc Chấp lại lên tiếng, bóng tối khiến giọng anh càng thêm quyến rũ, đặc biệt là ở khoảng cách gần thế này, tựa như xuân dược lướt qua người Trì Nghiên Tây.
Anh nói: “Đang nghĩ tư thế này rất hợp để làm từ phía sau.”
Đồng tử Trì Nghiên Tây co rút lại, nổi hết cả da gà, có cảm giác người sau lưng không phải Úc Chấp mà là một nam quỷ nào đó.
Alpha chối đây đẩy: “Tôi làm gì có! Anh đừng có mà ngậm máu phun…”
Úc Chấp quăng cậu ra.
Trì Nghiên Tây quay tít như con quay mấy vòng mới đầu óc choáng váng dừng lại.
Cậu đưa tay lên đỡ đầu, mắt trừng lên: “Người đâu!”
Nhìn ban công trống không, cậu chớp mắt mấy cái. Nhầm hướng rồi. Cậu lại quay người lại, dậm chân: “Người!”
Úc Chấp đi ngang qua trước mặt cậu, lên lầu, vô tình và lạnh lùng: “Ra ngoài.”
Sau khi anh đi, Trì Nghiên Tây khịt khịt mũi. Không khí còn vương lại mùi máu tanh và mùi xăng, lấn át cả mùi thanh khổ dễ chịu của Úc Chấp.
Mùi máu tanh?
Cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu. Anh ấy bị thương sao?
Úc Chấp vừa cởi áo khoác, Trì Nghiên Tây đã xuất hiện ở cửa. Anh ném thẳng áo khoác về phía cậu.
Trì Nghiên Tây giật phắt chiếc áo khoác đang che mặt xuống, chiếc quần lại được ném tới. Đợi cậu bắt lấy chiếc quần, đang mong chờ món tiếp theo thì trong phòng đã không còn bóng dáng Úc Chấp, chỉ để lại một câu: “Máy giặt ở phòng bên cạnh.”
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.
Một lúc lâu sau Trì Nghiên Tây mới hiểu ý Úc Chấp. Cậu nhìn đống quần áo bẩn trong tay. Không phải chứ? Cậu là sếp của anh ta! Là đại thiếu gia nhà họ Trì!
Dựa vào đâu mà bắt cậu giặt quần áo cho anh ta!
Đã giặt thì sao không ném luôn cả q**n l*t qua đây!
Quá đáng!
Trì Nghiên Tây mặt lạnh ôm quần áo đến phòng giặt, vừa ngẩng đầu, hê hê, trên mắc áo treo hai chiếc q**n l*t màu đen viền trắng.
Trước khi cho quần áo vào máy giặt, cậu nhớ đến mùi máu tanh ngửi được, bèn giở quần áo ra kiểm tra. Thấy chỗ rách trên tay áo, cậu đưa tay sờ vào.
Đầu ngón tay dính vệt máu đỏ.
Gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc. Úc Chấp bị thương rồi.
Chết tiệt!
Ai đã làm Úc Chấp bị thương? Anh ấy rõ ràng đã chịu nhiều vết thương như vậy rồi…
Alpha rất tức giận, như thể người bị thương là chính mình.
Cậu nhanh chóng nhét quần áo vào máy giặt, đổ nửa túi nước giặt, vội vàng đóng cửa rồi chạy về phòng ngủ, chạy đến cửa phòng tắm nhắc nhở: “Cánh tay anh bị thương rồi phải không, không được dính nước.”
Úc Chấp đang gội đầu, vết thương trên tay bị nước xối không ngừng chảy máu.
Khi anh ra ngoài, Trì Nghiên Tây vẫn ở đó, còn ngồi trên giường của anh.
Úc Chấp không động thanh sắc đi tới.
Trì Nghiên Tây mở hộp cứu thương: “Ngồi đi, tôi xử lý vết thương cho.” Lại tự mình tìm cớ, “Anh đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ sợ anh bị thương không xử lý cẩn thận, lúc bảo vệ tôi lại xảy ra vấn đề gì thôi.”
Úc Chấp châm một điếu thuốc. Vết thương không xử lý sẽ bị viêm, viêm sẽ gây sốt cao, kéo theo hàng loạt vấn đề phiền phức.
Trước mắt cũng coi như là lao động miễn phí.
Anh ngồi xuống.
Trì Nghiên Tây cẩn thận xắn tay áo anh lên: “Anh nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài đánh nhau với ai?”
“Tôi không phải quan tâm anh đâu nhé, anh đừng có hiểu lầm. Chẳng qua là vệ sĩ của tôi mà anh đánh thua thì tôi mất mặt lắm, hơn nữa tôi cũng không biết ăn nói sao với cô Úc.”
Alpha miệng lưỡi cứng rắn.
Lại khi nhìn thấy vết thương trên tay thì cứng đờ cả người. Trì Nghiên Tây hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm xúc, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm với chút oán giận: “Không phải đã bảo anh đừng đụng nước sao, rốt cuộc anh có chút kiến thức thường thức nào không vậy.”
Úc Chấp không hiểu tại sao Alpha lại có biểu cảm này. Vết thương như vậy đối với anh căn bản không là gì, bị thương ở đây cũng không chết được, mà dù có chết, với mối quan hệ của họ, cũng không đáng để cậu ta phải buồn.
Trì Nghiên Tây trước khi chuẩn bị sát trùng vết thương đã nhắc Úc Chấp một câu: “Có thể sẽ hơi đau, anh chịu khó một chút.”
Úc Chấp rút điếu thuốc thứ hai, gò má nhanh chóng phập phồng. Alpha vẻ mặt chuyên chú, cẩn thận từng li từng tí làm sạch vết thương cho anh, như thể đang sửa chữa một món bảo vật nào đó.
“Anh chạy đi đánh nhau với ai thế?”
“Có phải bọn họ đông người không?”
Trì Nghiên Tây vẫn không nhịn được hỏi, dù cậu cảm thấy Úc Chấp sẽ không cho mình câu trả lời, và cậu cũng thấy nếu solo, Úc Chấp sẽ không thua.
“Nếu họ đông người thì anh cũng có thể gọi người mà. Anh nói với tôi… khụ khụ, ý tôi không phải là tôi sẽ giúp anh.”
Lời giải thích của Alpha đúng là lạy ông tôi ở bụi này.
“Ý tôi là anh là vệ sĩ của tôi, anh thua tôi sẽ rất mất mặt. Anh mà có chuyện gì tôi cũng không biết ăn nói sao với cô Úc.”
Lý do này hình như vừa mới dùng.
Úc Chấp dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Dòng máu sôi sục đã lắng xuống, những ý nghĩ điên cuồng cũng từ từ tan biến. Bấy giờ anh mới hỏi Alpha đang lải nhải không ngớt: “Cậu muốn gì ở tôi?”
Trì Nghiên Tây nhìn anh, trong khoảnh khắc, đầu óc cậu lóe lên quá nhiều thứ, đến nỗi không biết bắt đầu từ đâu.
Úc Chấp vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra sau, để lộ vầng trán và đôi mắt màu sáng. Mái tóc vuốt ngược khiến anh thêm phần hoang dã bất kham, lại vì tiện tay vuốt nên còn nhỏ nước, trông sinh động và tùy ý, giống một “người sống” hơn thường ngày.
Dù vẻ công kích cũng mạnh hơn.
“Cậu muốn tôi ‘làm’ cậu à?”
Quá thẳng thắn, tr*n tr**.
Anh hiếm khi có thêm chút kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Alpha, chỉ có những giọt nước trên tóc không ngừng rơi xuống sàn nhà, tiếng “tách tách” nhắc nhở thời gian trôi qua, cũng từng tiếng gõ tỉnh hồn Alpha.
“Anh nói bậy bạ! Ai… ai muốn chứ!”
Tác giả có lời muốn nói:
[Để tôi xem nào]