Trì Nghiên Tây quăng mạnh cánh tay Úc Chấp ra, gần như bật nảy người dậy. Gã beta này đang nói năng linh tinh cái gì thế!
“Với lại cách nói chuyện của anh cũng thô lỗ quá rồi đấy!”
Cậu phát hiện ra rồi, gã beta này trông thì cao sang tao nhã, nhưng từ ngữ dùng trong phương diện này lại thẳng tuột, thô thiển lạ thường.
Rốt cuộc anh ta đang dùng cái miệng đẹp đẽ đó để nói cái quái gì vậy!
So với phản ứng dữ dội của Alpha, Úc Chấp từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ quan sát như người ngoài cuộc, như thể đang đối mặt với một đối tượng nghiên cứu nào đó. Anh chỉ cần thả ra thứ cần thiết, việc tiếp theo là chờ đợi đối phương tự mình biến đổi.
Rồi anh sẽ rút ra kết luận từ sự quan sát đó.
Trì Nghiên Tây bồn chồn đi đi lại lại, lẩm bẩm một mình: “Tôi muốn anh…”
“Ha— haha— đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, tôi là alpha đấy!”
Úc Chấp rõ ràng chưa nói gì, Trì Nghiên Tây đã phản bác trước. Cậu dừng lại, dùng tư thế nhìn xuống phóng tầm mắt về phía gã beta trên giường: “Đừng nói cái gì mà alpha của anh bị beta ‘làm’, cho dù có thì cũng không phải là tôi. Tôi, Trì Nghiên Tây, tuyệt đối sẽ không! Không muốn! Không cần! Không thể nào!”
Chắc như đinh đóng cột.
Thiếu điều nhổ một bãi nước bọt xuống đất cho nó thêm phần chắc nịch.
Vì quá kích động, Trì Nghiên Tây nói xong một tràng dài liền thở hổn hển, đôi mắt hoa đào trừng trừng nhìn Úc Chấp, ra chiều “anh mà dám phủ nhận, tôi sẽ lao vào cắn anh”.
Úc Chấp vẫn ung dung tự tại, thậm chí còn vê một lọn tóc rủ trước ngực mà nghịch. Mái tóc màu bạc quấn quanh ngón tay trắng ngần. Khi thẩm vấn người ta có một quy luật, đối phương càng gào thét phủ nhận một cách cuồng loạn, chứng tỏ đối phương càng chột dạ.
Là người thẩm vấn, chỉ cần thả mồi một cách thích hợp.
“Vậy những lần cậu ‘dựng’ lên với tôi là?”
“Là bệnh!”
“Tôi có bệnh!”
Ba chữ này lại được Trì Nghiên Tây nói ra với vẻ tự hào. Cậu còn chống nạnh, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Không phải đã gửi cho anh báo cáo kiểm tra của tôi rồi sao.”
Đôi mắt đảo một vòng, lại thấy vết thương chưa xử lý xong trên tay Úc Chấp. Cậu do dự một lúc rồi vẫn bước tới, lấy từ hộp cứu thương một lọ bột thuốc thúc đẩy liền sẹo. Vừa rắc lên vết thương vừa nói: “Xem ra anh không hiểu, vậy để tôi giải thích cho. Sở dĩ tôi xảy ra tình trạng đó…”
Nhắc đến vẫn không tránh khỏi ngại ngùng.
“Đó là vì tuyến thể của tôi chưa phát triển hoàn toàn.” Cậu đặt lọ bột thuốc về chỗ cũ, lấy ra băng gạc y tế, kéo tay Úc Chấp lại gần hơn một chút, cẩn thận quấn băng, “Dẫn đến pheromone của tôi hơi rối loạn, từ đó ảnh hưởng đến thay đổi của cơ thể, chứ không phải tôi có suy nghĩ đó với anh.”
Cậu nhướng mí mắt, ánh mắt có phần khiêu khích: “Làm người đừng quá tự tin.”
Ha!
Cuối cùng cũng dạy dỗ được Úc Chấp rồi!
Sướng điên!
Cậu dứt khoát thắt một chiếc nơ con bướm trên băng gạc.
Úc Chấp không hề để tâm đến sự châm chọc của Alpha, thu tay về. Vết thương được xử lý khá đẹp. Nói chuyện không ảnh hưởng đến công việc, đây là một ưu điểm. Nhưng anh đã tìm ra được điểm đột phá: “Vậy ý cậu là không phải nhắm vào tôi, mà là với bất kỳ ai cũng có thể ‘dựng’ lên.”
Trì Nghiên Tây im lặng một lúc. Trực giác mách bảo cậu câu này có gì đó không ổn, nghe như thể cậu là một kẻ b**n th** vậy. Nhưng giờ cậu chỉ có thể cứng đầu mà nhận.
“Đúng, không sai.”
“Chứng minh cho tôi xem.”
Úc Chấp mặc kệ Alpha đang ngây như phỗng: “Chứng minh cho tôi thấy cậu đúng như những gì cậu nói, bệnh của cậu quả thực là như vậy.”
“Cứ gọi Thẩm Gia Nhất qua đây đi, cậu ta cũng là beta.” Úc Chấp quăng lọn tóc đang vê trong tay ra sau, đưa tay qua người Trì Nghiên Tây để lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Cánh tay đột nhiên bị túm lại.
Khi anh quay đầu, có lẽ vì góc độ, khóe môi như đang mỉm cười, nhìn Alpha đang quay cuồng chóng mặt: “Không chứng minh, tức là cậu đang nói dối.”
“Tôi không nói dối.”
“Vậy thì chứng minh đi.”
Trì Nghiên Tây không thoát ra khỏi logic của Úc Chấp. Rõ ràng cậu nghe báo cáo từ bảo vệ nói Úc Chấp đã ra ngoài, nghĩ rằng đêm hôm khuya khoắt Úc Chấp tuyệt đối không đi làm chuyện tốt, cậu mới qua đây chặn đường, còn mang cả quà tới.
Không hiểu sao sự việc lại phát triển thành cậu phải chứng minh với Úc Chấp rằng mình cũng sẽ “dựng” lên với người khác?
Cậu nhìn Úc Chấp gần trong gang tấc, giọt nước trên tóc bị ánh đèn rọi vào lấp lánh.
A— anh ấy còn chưa lau tóc.
Úc Chấp đã cầm điện thoại lên. Cậu lúc này mới hoàn hồn, mắt đảo một vòng rồi đẩy tay Úc Chấp ra, chạy về phía cửa.
Alpha chọn cách trốn chạy.
Nhìn cánh cửa ngày càng gần, cậu cảm thấy sau lưng là ma quật, còn Úc Chấp là ma mị, sẽ quyến rũ tâm trí người ta, khiến người ta răm rắp nghe lời.
Úc.Ma-mị.Chấp bỗng dưng lên tiếng, đầy lòng từ bi: “Tôi có thể cho cậu lựa chọn thứ hai.”
Alpha chỉ còn một bước là chạy thoát bỗng phanh kít lại, bị mê hoặc mà quay người lại. Cậu không tin Úc Chấp lại tốt bụng đến thế, cố bám víu lấy chút cảnh giác cuối cùng mà vịn vào khung cửa: “Tại sao?”
Úc Chấp hơi nhấc cánh tay đã được băng bó, nhẹ bẫng đáp: “Phần thưởng.”
Mắt Trì Nghiên Tây sáng rực lên. Cậu buông tay khỏi khung cửa. Cậu thích hai từ này.
Ngập ngừng hỏi: “…Vậy lựa chọn thứ hai là gì?”
Úc Chấp ném điện thoại lên giường, cẳng tay tùy ý gác lên đôi chân hơi tách ra, người khẽ nghiêng về phía trước, một tư thế trông thì vững chãi nhưng thực chất lại vô cùng giống động tác chuẩn bị của loài thú trước khi đi săn.
Đồng tử màu sáng phản chiếu con mồi ngu ngốc của anh.
“Ngay bây giờ, ở đây, trước mặt anh, tự mình làm ra đi.”
Vẫn là giọng nói hay đó, âm điệu có chút không chuẩn, và nội dung thì thô thiển không thể tả.
Chút mong đợi trong lòng Trì Nghiên Tây vỡ tan như quả bóng bị chọc thủng, thậm chí có một thoáng choáng váng. Dù trong ký ức cậu đã từng làm chuyện này, nhưng bây giờ cậu đang tỉnh táo!
Lồng ngực phập phồng một hồi rồi nén ra một câu: “Đồ điên!”
Cậu quay người định đi.
Úc Chấp xoa xoa đầu ngón tay, như thể có thứ gì đó đang nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Trì Nghiên Tây.”
“Tôi không phải đang thông báo cho cậu.”
Alpha bị một câu nói của anh đóng đinh tại cửa. Cậu nên rời đi, nhưng đôi chân chết tiệt lại không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng giây, Úc Chấp rõ ràng không thúc giục, không mở miệng, nhưng trong căn phòng yên tĩnh này, sự hiện diện của anh lại ngày càng mạnh mẽ. Có lẽ vì ánh mắt không rời của anh khiến đầu Trì Nghiên Tây càng lúc càng cúi thấp, như thể đang nghển cổ chịu tội.
Căn phòng tràn ngập tiếng thở nặng nề của cậu, như thể không khí cũng trở nên ẩm ướt, dính nhớp.
Mãi đến khi một giọt nước nữa rơi xuống từ đuôi tóc của Úc Chấp.
“Tách.”
Một đóa hoa nước nở trên sàn.
Trì Nghiên Tây chậm rãi bước trở lại, bước chân từ lê lết đến kiên định.
Cậu không thể từ chối…
Không thể từ chối mệnh lệnh của Úc Chấp.
Hơn nữa, toàn bộ tế bào trong người cậu đều đang hưng phấn vì mệnh lệnh này, biến thành nước sôi, chưa làm gì đã sắp tan chảy. Cậu phải làm chuyện hạ lưu này trước mặt Úc Chấp, tất cả sẽ bị Úc Chấp nhìn thấy rõ mồn một.
Anh sẽ có biểu cảm gì?
Có lộ ra ánh mắt ghê tởm, xem thường như nhìn một con chó không?
Cậu mong đợi đến mức sắp nổ tung.
Chút lý trí cuối cùng của Trì Nghiên Tây là điều chỉnh lại ánh sáng. Căn phòng lập tức chuyển từ sáng như ban ngày sang màu vàng mờ ảo. Vài chiếc đèn nhỏ ẩn trong trần nhà, tỏa ra vầng sáng ấm áp, tạo thành những ngọn đồi nhỏ trên tường.
Dù Trì Nghiên Tây không dám nhìn Úc Chấp, mặt cũng đỏ ửng như quả táo một cách ngây thơ, nhưng tay cậu cởi cạp quần lại không hề ngừng. Bàn chân đi tất thể thao màu trắng rút ra khỏi đống ống quần.
Quả nhiên, cơ thể con người thành thật hơn não bộ rất nhiều.
Úc Chấp không thích bị người khác nhìn từ trên xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống dưới. Khoảnh khắc đó, Trì Nghiên Tây đã hoài nghi liệu trong mắt anh, mình có khác gì Đức Bảo không.
Nhưng đứng thế này cũng thật sự không hợp, với chênh lệch chiều cao giữa hai người, cậu dễ làm bẩn mặt Úc Chấp.
Cậu bất giác nghĩ đến cảnh tượng đó, k*ch th*ch đến mức phải nuốt nước bọt.
Nhưng cậu không dám.
Alpha đột nhiên phát hiện ra mình lại hèn đến thế!
Alpha từ từ khuỵu gối, làm ra tư thế thần phục. Được rồi, cậu thích chênh lệch chiều cao này hơn.
Ánh mắt Úc Chấp theo cậu từ từ hạ xuống. Dù Alpha có hơi lề mề, nhưng có thứ lại phản ứng rất nhanh, rất dễ thấy.
“Bắt đầu đi.”
Úc Chấp mở miệng, giọng điệu như mỗi lần anh ra lệnh cho cấp dưới khi tham gia nhiệm vụ.
Sự thật chứng minh, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Vì vậy, đa số người ta chỉ là người khổng lồ trong tư tưởng, nhưng là người lùn trong hành động.
Nhưng Alpha không muốn làm người lùn. Bàn tay hơi run nhưng vẫn kiên định. Chỉ có điều, dáng vẻ quỳ gối cúi đầu này của cậu có hơi giống tội phạm, động tác cũng lén lút, bàn tay nắm lấy như thể đang cố giấu vật chứng vào trong áo.
Sự kiên nhẫn trong mắt beta sắp cạn kiệt: “Áo.”
Chậc.
Cái này cũng cần anh dạy.
Đôi khi thật không phân biệt được cậu ta là ngây thơ? Hay lẳng lơ? Hay là— vừa ngây thơ vừa lẳng lơ.
Trì Nghiên Tây nhận được mệnh lệnh mới, dù xấu hổ vẫn cắn răng nhắm mắt vén áo lên. Nhưng cậu quen dùng hai tay, không còn cách nào khác đành phải dùng miệng cắn lấy áo.
Vị trí của cậu ở bên trái phạm vi chiếu sáng của ngọn đồi đèn thứ ba, ánh đèn vàng mờ vừa vặn rọi xuống từ phần áo vo lại trước ngực cậu, nhuộm một lớp men bóng lên cơ ngực và bụng của Alpha.
Bàn tay với những đường nét rắn rỏi siết chặt.
Cậu cố gắng lờ đi tình hình hiện tại, bỗng dưng coi sự hiện diện mạnh mẽ của gã beta đối diện như bình thường.
Rất nhanh, phần đầu non nớt dưới ánh đèn như thể đã ngấn nước.
Còn Úc Chấp ở trong bóng tối nơi giao nhau giữa ngọn đèn thứ hai và thứ nhất, cái bóng in trên tường như một loài mãnh thú nào đó, theo thời gian trôi đi dần dần lớn lên, nuốt chửng lấy con mồi đang mải mê biểu diễn trong ánh đèn thứ ba mà không hề hay biết.
Trì Nghiên Tây cắn lấy vạt áo ướt đẫm nước bọt. Cậu bồn chồn hơn thường lệ, vừa muốn thể hiện tốt, lại không biết phải thể hiện ra sao. Vòng eo săn chắc căng thẳng, cơ bụng càng thêm rắn chắc, sau khi xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn càng thêm đẹp đẽ, quyến rũ.
Úc Chấp chỉ từ từ đảo mắt, biểu cảm của anh không có bất kỳ thay đổi nào, khiến người ta không thể xác định được anh có hài lòng với màn trình diễn này không.
Trì Nghiên Tây chỉ chăm chú nhìn vào đôi chân của Úc Chấp trong tầm mắt. Anh đi chân trần từ phòng tắm ra, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen có hoa văn chìm, sau khi ngồi xuống, mắt cá chân lộ ra một đoạn.
Nền đen làm nổi bật đôi chân trắng như ngọc, so với sàn nhà, đôi chân lại mềm mại như mây. Lòng bàn chân và mắt cá chân còn phớt hồng, khiến người ta nhìn mà thèm thuồng, ứa nước bọt.
Vừa muốn làm bẩn nó, lại vừa muốn cung phụng nó.
Cậu đang điên cuồng suy nghĩ vẩn vơ. Trước khi gặp Úc Chấp, cậu chưa bao giờ biết mình lại có nhiều suy nghĩ và h*m m**n kỳ lạ đến vậy.
Khoảnh khắc này, cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ, mình thế này có phải hơi b**n th** không?
Úc Chấp nhìn rất rõ. Alpha rõ ràng thích sự thô bạo, dù là cậu ta đang tự biểu diễn, lực tay cũng khiến người ta lo lắng liệu có bị văng gãy không.
Alpha đột nhiên ngửa đầu ra sau. Ánh mắt Úc Chấp lập tức dõi theo, Alpha trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt.
Khóe miệng đang cắn vạt áo của Trì Nghiên Tây căng cứng, giọt mồ hôi từ mái tóc đen trượt xuống gò má, khiến cậu trông như một quả đào vừa rửa xong còn đọng nước, cắn một miếng là tứa nước.
Alpha trước mắt không khó coi, không hổn hển chửi thề, không méo mó ngũ quan, chỉ rất yên tĩnh điều hòa lại hơi thở, thậm chí có chút ngoan ngoãn.
Một lúc lâu sau Trì Nghiên Tây mới mở mắt, linh hồn bay đi đã quay về cơ thể. Cậu chột dạ nhìn về phía Úc Chấp, rồi lại như bị điện giật mà cúi đầu xuống khi chạm phải ánh mắt anh.
Cúi đầu xuống, càng thêm xấu hổ.
Sàn nhà bẩn rồi.
Chưa hết, trọng điểm là nó còn vương trên ống quần ngủ của Úc Chấp. Quần ngủ màu đen, thật sự quá rõ ràng.
Alpha từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cảm thấy mình không cần sống nữa, cậu đi tìm một miếng đậu phụ đập đầu chết cho xong.
Úc Chấp nhìn chằm chằm vào ống quần, không tỏ rõ vui giận, chỉ dịch bàn chân về phía trước một chút.
Trì Nghiên Tây lĩnh hội ý, vớ lấy chiếc quần định lau sạch cho Úc Chấp.
Úc Chấp nhấc bàn chân xinh đẹp lên rồi lại hạ xuống, dứt khoát, không cho phép từ chối hay kháng cự: “l**m.”
l**m ống quần?
Dù đó chỉ là một mảnh vải…
Trì Nghiên Tây, người đã vớ lấy chiếc quần đến trước chân anh, ngây người ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình. Khi cậu đối diện với đôi mắt màu sáng của Úc Chấp, cậu vô cùng chắc chắn rằng đối phương không nói đùa.
Ánh mắt là một cuộc đối đầu im lặng.
Mãi một lúc lâu Trì Nghiên Tây mới cúi đầu xuống nhìn ống quần của Úc Chấp. Cậu muốn từ chối, nhưng sự kiện cái đuôi lại lóe lên trong đầu.
Đối với Úc Chấp, nhiều chuyện anh sẽ không cho cậu cơ hội thứ hai.
Cậu không dám cược, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Giữa hai người, ai là người thua cuộc, căn bản không cần nói nhiều. Alpha trước mặt beta chưa từng thắng, nhưng có những chuyện cậu thua một cách cam tâm tình nguyện, gần như là nhận được phần thưởng.
Thuyết phục được bản thân, Trì Nghiên Tây đã chấp nhận phần thưởng.
Cậu hơi run rẩy cắn lên đoạn ống quần, khoảnh khắc đó, linh hồn cậu run lên.
Apha khuất phục trước d*c v*ng, trở thành chú chó nhỏ của beta.
Lúc này, điện thoại của Úc Chấp sáng lên. Anh liếc mắt cầm lên, nhận điện thoại, giọng điệu bình thản: “Chị Hồng.”
Alpha bỗng cứng đờ người. Anh ta lại nhận điện thoại của cô Úc vào lúc này!
Quả nhiên l*m t*nh nhân nhỏ thì không có nhân quyền, phải có mặt ngay khi được gọi. Thật ra Úc Chấp cũng đáng thương, nếu không phải vì cuộc sống ép buộc, ai lại muốn l*m t*nh nhân.
Lòng thương của Alpha tràn ngập, chỉ có điều trái tim lại nghiêng về một phía quá mức.
Trì Nghiên Tây bật chế độ nghe lén, nhưng ở hơi xa, điện thoại của Úc Chấp thu âm tốt, cậu thật sự không nghe được âm thanh bên trong, điều này khiến cậu bồn chồn.
Úc Chấp động chân một chút.
Chú chó nhỏ tiếp tục l**m ống quần, rất ngoan ngoãn.
“Úc cưng, bên đó chắc là trở lạnh rồi, chị gửi cho em một ít quần áo thu đông, chắc ngày mai là đến. Nhớ đừng vì phong độ mà quên nhiệt độ, loại nhóc con xứ nhiệt đới như em sẽ bị mùa đông Đế Đô làm cho đông thành chó đấy.”
Úc Chấp nghe, nhìn chú chó nhỏ thật sự đang quỳ rạp trên đất l**m ống quần của anh.
“Cảm ơn chị Hồng, em cũng gửi cho chị một ít đặc sản ở đây về, chắc cũng sắp đến rồi.”
“Oa! Úc cưng em đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của chị~”
Trì Nghiên Tây: Đúng là tình nhân nhỏ tri kỷ thật, lại còn nghĩ đến việc gửi đặc sản cho cô Úc!
Cậu tức lắm, trong lòng chua lè.
Rõ ràng là anh ta ra lệnh cho mình làm chuyện này mà sự chú ý lại không hề đặt trên người mình.
Cậu không cho phép!
Trì Nghiên Tây đột nhiên há miệng to hơn một chút cắn lên người Úc Chấp, cố tình lệch đi một chút.
——
Một nửa môi chạm vào mắt cá chân của Úc Chấp.
Úc Chấp trong thoáng chốc căng cứng người, rất không quen với điều này, thậm chí còn suýt nữa theo bản năng quăng đối phương bay đi nhưng lại kiềm chế được. Đôi mắt hơi nheo lại nhìn chú chó nhỏ tự tiện hành động.
Chú chó nhỏ đang từ từ, đầu lưỡi xoay tròn l**m mắt cá chân của anh.
“Em và Nghiên Tây gần đây sống với nhau thế nào? Mối quan hệ có tốt hơn chút nào không?”
Úc Chấp không định nghĩa được mối quan hệ hiện tại của anh và Trì Nghiên Tây, chỉ “ừm” một tiếng từ trong mũi.
Trì Nghiên Tây dùng đầu răng khẽ cắn mấy cái, dốc hết sức mình để thu hút sự chú ý của Úc Chấp.
“Thật ra Nghiên Tây là một đứa trẻ tốt. Dù những năm nay chị không ở Đế Đô, nhưng em cũng biết chị vẫn luôn theo dõi bên đó. Đứa trẻ Nghiên Tây này ấy à, trong sạch đơn thuần, không giống những alpha bình thường.”
Úc Chấp thấy lời này cũng không sai, ở một phương diện nào đó, Trì Nghiên Tây quả thực không phải alpha bình thường.
Trì Nghiên Tây không dám quá phận, miệng vẫn luôn chạm một nửa ống quần, như vậy nếu Úc Chấp hỏi, cậu có thể nói là vô tình đụng phải.
Da của beta mịn màng, bên trái mắt cá chân có một vết sẹo nhỏ bằng móng tay. Chú chó nhỏ l**m lên đó.
Úc Chấp hơi nghiêng đầu, cảm giác thật vi diệu.
“Như những alpha bình thường, lại với thân phận gia thế của nó, không nói đâu xa, riêng phương diện đời tư tuyệt đối là lộn xộn, không như Nghiên Tây nhà chúng ta giữ mình trong sạch, chưa từng dây dưa không rõ ràng với bất kỳ omega nào.”
Úc Chấp có chút lơ đãng. Lưỡi của chú chó nhỏ rất mềm, nhiệt độ hơi cao, mang theo sự ẩm ướt của nước bọt.
Khiến vết sẹo có chút ngứa ngáy, như thể bị tiêm một liều thuốc tê nhỏ, làm tan chảy vết sẹo, chui vào một dây thần kinh nào đó trong cơ thể, men theo đường lên làm tê liệt, khi đến tuyến yên dù gần như đã mất tác dụng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy một chút khác lạ.
Úc Chấp: “Nó quả thực không dây dưa không rõ ràng với omega.”
Chị Hồng: “Chị nói không sai chứ. Với lại, tuy chị nhờ nó chăm sóc em nhiều hơn, nhưng chị Hồng cũng muốn nhờ em chăm sóc nó nhiều hơn. Nếu không phải chuyện gì quá đáng, em cứ phối hợp với nó, nó còn nhỏ, em cứ coi như cùng nó chơi đùa thôi.”
Úc Chấp im lặng một lúc: “Em biết rồi.”
Việc trước mắt này chắc không tính là quá đáng, dù sao anh cũng chưa thật sự “làm” cậu ta, mà Trì Nghiên Tây cũng rất hưởng thụ.
“Chị Hồng, bên em có việc, em cúp máy trước đây.”
“Được, bên đó chắc cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi.”
Úc Chấp ném điện thoại đi.
Trì Nghiên Tây nhận ra điện thoại đã cúp, sự hăng hái của cậu cũng tan biến. Cậu nhìn chằm chằm vết sẹo đã đỏ lên, lý trí quay về.
Cậu đứng thẳng người, giữ khoảng cách, vẫn không dám ngẩng đầu.
“Sạch… sạch rồi.”
Sự xấu hổ muộn màng ập đến. Mình vừa rồi điên rồi sao, mình có lỗi với cô Úc, cô Úc ơi con sẽ tìm cho cô tám mỹ nam gói lại gửi đến Tam Giác Châu.
Trong lòng có chút áy náy, Trì Nghiên Tây vội vã vớ lấy quần: “Tôi đi đây.”
Lần này thật sự là chạy đi không ngoảnh đầu lại.
Úc Chấp nghe tiếng cậu chạy thình thịch, xuống đến lầu lại dừng lại. Ngay sau đó anh nghe thấy một câu “Đừng quên sấy khô tóc”.
Úc Chấp ngồi im một lúc lâu, cảm giác ngứa ngáy từ vết sẹo mới biến mất. Anh lấy ra một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, rồi từ từ thở khói ra từ mũi.
“Hờ—”
Anh ngả người ra sau, nghĩ lại dáng vẻ lúc nãy của Trì Nghiên Tây.
Hai ngón tay kẹp điếu thuốc rời đi: “Một con chó đực nợ đòn.”
Trì Nghiên Tây đội mưa chạy về, việc đầu tiên khi về đến nhà là hét lên một tiếng.
“Á!!!”
Alpha như phát điên.
Alpha đập cửa, Alpha đấm tường, Alpha lấy gối sofa đập túi bụi vào sofa, rồi Alpha lại lao đầu vào sofa.
Mãi một lúc lâu Trì Nghiên Tây mới bình tĩnh lại đôi chút, rồi lập tức gọi cho Ngải Kiệt: “Tìm một số người đàn ông đẹp, dáng chuẩn, ABO nào cũng được, chủ yếu là khỏe mạnh sạch sẽ.”
Nửa đêm bị điện thoại đánh thức, Ngải Kiệt mơ màng. Bà chủ thất sủng rồi sao?
Mới bao lâu chứ.
Chậc chậc, không ngờ sếp lại là một gã trai đểu, khinh bỉ anh.
Trì Nghiên Tây: “Quan trọng nhất là chấp nhận rời Đế Đô đến Tam Giác Châu.”
Ngải Kiệt: “Vâng, thưa sếp.”
Ngải Kiệt đặt điện thoại xuống. Xem ra mình đã hiểu lầm sếp rồi. Quả nhiên có được một bà chủ thiên tiên như vậy, sao có thể để mắt đến người khác.
Trì Nghiên Tây sắp xếp xong việc này, lòng áy náy với cô Úc mới giảm đi một chút. Dù một trăm người cũng không bằng Úc Chấp, nhưng…
Trì Nghiên Tây lại gọi cho Ngụy Khải: “Bệnh tình của tôi có chút nghiêm trọng rồi.”
Ngụy Khải nghiêng đầu ngáp một cái, cố gắng tỉnh táo: “Xin hỏi triệu chứng cụ thể là gì ạ?”
Trì Nghiên Tây nhất thời nghẹn lời. Triệu chứng cụ thể là cậu thích Úc Chấp mắng mỏ cậu, ra lệnh cho cậu, mạnh mẽ ra tay với cậu, cậu muốn quỳ xuống l**m anh ta.
Không thể nói.
Một chữ cũng không thể nói ra.
Cậu vò đầu làm tóc rối như tổ quạ: “…Vậy nếu tôi chỉ phát bệnh với một người?”
Ngụy Khải đang gà gật cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Có lẽ là ngài thích người đó.”
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Trì Nghiên Tây bật dậy, gầm lên khiến Ngụy Khải giật mình tỉnh táo hẳn, lúc này mới thực sự nhận ra mình đang nói chuyện điện thoại với ai, bất giác cúi người thấp đầu: “Cũng có…”
Điện thoại đã bị ngắt.
Ngụy Khải hoang mang. Mình sẽ không chọc giận Trì Nghiên Tây chứ? Nhưng lại không dám tùy tiện gọi lại, đành liên lạc với bố ngay trong đêm để bàn bạc đối sách.
Trì Nghiên Tây lại bắt đầu đi đi lại lại. Cậu sẽ không thích Úc Chấp, Úc Chấp ngoài việc khá giỏi huấn luyện chó, ngoài việc đánh nhau giỏi một chút, ngoài việc đẹp trai một chút, ngoài việc dáng chuẩn một chút, ngoài việc giọng hay một chút, ngoài việc miệng lưỡi lợi hại một chút, ngoài việc có gu một chút ra, thì anh ta còn có gì nữa!
Khi Alpha đang suy sụp, Úc Chấp đang xử lý chiếc vali chứa đầy m* t**.
Anh đeo mặt nạ, găng tay, ngồi xổm trước bồn cầu trong nhà vệ sinh dành cho khách, đổ từng túi m* t** vào trong.
Nút xả nước được nhấn đi nhấn lại nhiều lần.
Gần nửa tiếng sau mới xử lý xong toàn bộ, ngay cả túi đựng m* t** cũng được anh xả nước mấy lần. Sau đó, anh cho tất cả vào túi rác, cuối cùng lại dùng vòi hoa sen cọ rửa kỹ lưỡng nhà vệ sinh.
Trở lại nhà vệ sinh trên lầu tắm lại lần nữa. Đứng dưới vòi hoa sen, chuẩn bị mở công tắc thì anh nhìn xuống băng gạc trên tay.
Anh nhấc vòi hoa sen lên, lúc này mới mở công tắc, tránh vết thương mà tắm rửa cơ thể.
Cổng phụ Trì gia.
Thẩm Gia Nhất và Cao Vũ đặt mấy túi lớn lên chiếc xe đẩy nhỏ màu xanh. Đây toàn là quần áo mùa đông chị Hồng gửi cho Úc Chấp.
Cô đã đặc biệt đi các nơi thu mua nguyên liệu, gửi đến Tam Giác Châu, rồi mang đến tiệm may đo Úc Chấp hay đến, từng chiếc một làm xong rồi gửi qua.
Khá giống với ý “đường kim mũi chỉ của người mẹ hiền”.
Thẩm Gia Nhất: “Đội trưởng, anh lên xe đi, tôi và anh Vũ kéo về cho.”
Từ đây đến chỗ ở của Úc Chấp ít nhất phải mất 20 phút.
Úc Chấp nghĩ một chút. Bây giờ là đối phương yêu cầu anh lên xe, anh lên là chấp nhận yêu cầu của cậu ta, vậy nên lời lẽ văn minh anh nên nói là—
Anh bước lên xe: “Không khách sáo.”
Thẩm Gia Nhất im lặng nhướng mày, khó hiểu nhìn Cao Vũ. Dù không hiểu nhưng cũng không quan trọng.
Hôm nay nắng đẹp, hai người kéo chiếc xe đẩy màu xanh phía trước, Úc Chấp ngồi trên xe tiện thể giữ các túi đồ. Đức Bảo lon ton chạy theo sau xe, Thúy Quả không biết từ đâu vọt ra, đậu lên chân Úc Chấp.
Nó ưỡn mình, để lộ cái bụng tròn vo lông lá.
Úc Chấp đột nhiên nghĩ đến một câu: Giegie~ anh nhìn em đi, em không tin hai mắt anh trống rỗng~
Dạo này anh thật sự lướt mạng rất nhiều.
Trì Nghiên Tây và Cổ Tấn Đình đang ngồi ngoài ban công nấu trà bên bếp lò. Gạch đỏ xếp thành một vòng tròn, than hồng bên trong tỏa ra hơi ấm, phía trên là một tấm lưới sắt để đồ.
Chiếc nồi nhỏ đựng lê tuyết, táo đỏ… đang sôi lục bục, bên cạnh còn có khoai lang, lạc, hồng sấy.
Hôm nay không có gió, cái se lạnh của mùa thu cũng có thể thưởng thức một cách trọn vẹn.
Bỗng thấy Úc Chấp và nhóm người đi tới từ xa. Ánh mắt Trì Nghiên Tây dán chặt vào gã beta đang trêu mèo chọc chó.
Cổ Tấn Đình: “Kế hoạch báo thù của cậu tiến hành đến đâu rồi?”
Trì Nghiên Tây: Báo thù? Báo thù gì? Báo thù ai?
Ngẩn người một lúc mới nhớ ra.
Cậu bưng chén trà, thổi cho bớt nóng rồi bắt đầu nói năng lung tung: “Đang đến giai đoạn anh ta bị tôi đưa lên thật cao, tưởng đã hoàn toàn nắm chắc được tôi, nhưng anh ta không biết đó là màn kịch tôi dựng lên để anh ta ngã đau hơn.”
Uống một ngụm trà, cả người và tim đều ấm lên.
Cổ Tấn Đình bóc lạc: “Cậu định làm thế nào để anh ta ngã xuống?”
Trì Nghiên Tây lại bắt đầu uống trà, đầu óc quay cuồng, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh sau hơi nóng: “Tôi định làm cho anh ta yêu tôi, rồi tôi sẽ thẳng thừng từ chối anh ta!”
Cổ Tấn Đình lau tay, rồi dùng mu bàn tay chạm vào trán Trì Nghiên Tây. Không sốt, vậy là đơn thuần bị ngốc.
Trì Nghiên Tây: “Sao? Anh không tin tôi à?”
Cổ Tấn Đình nhìn về phía beta đang huấn luyện chó dưới ánh nắng.
Ngón trỏ của anh xoay một vòng xuống dưới, con chó kia liền đứng dậy xoay theo.
Đúng là một cao thủ huấn luyện chó.
“Chúc cậu may mắn.”
“Với lại, đừng có làm gì với tóc của cậu nữa. Tôi thấy cậu xỏ khuyên tai, đeo khuyên tai rồi, hai cái lỗ dưới lông mày của tôi không phải để thở đâu.”