Cậu ấm nhà họ Trì đứng dưới nắng ấm, mặt mày đắc ý ra mặt.
Cổ Tấn Đình rất biết phối hợp, hỏi: “Sao tự dưng lại đi xỏ khuyên tai?”
“Đây là quà tôi nhận được.”
Cổ Tấn Đình lộ vẻ khó hiểu, lửa than trong lò nổ lách tách một tiếng, cậu ta ngồi thẳng người hơn, cầm kẹp lên gạt gạt mấy viên than: “Thế nên cậu vì một món quà mà đi xỏ một cái lỗ tai à?”
Cậu ta không khỏi tò mò món quà này là của ai.
“Không phải, là anh ấy muốn tặng khuyên tai cho tôi, nên mới xỏ lỗ tai cho tôi.”
Cổ Tấn Đình: ?
Người tặng quà này có hơi bá đạo quá không?
Trì Nghiên Tây vừa ném lạc vào miệng, vừa liếc mắt trộm về phía Úc Chấp. Thẩm Gia Nhất đúng là cái ngữ chẳng biết giữ khoảng cách, đứng gần quá rồi đấy, thật là ngày nào cũng lượn lờ thách thức giới hạn của mình, chỉ chực bị đuổi việc.
Sao Úc Chấp không đẩy cậu ta ra? Với mình thì động tay động chân thẳng thừng, sao thế? Alpha không có nhân quyền à? Lũ beta chúng bay tương thân tương ái với nhau à?
“Hừ!”
Cậu ấm đối diện bỗng nổi quạu, Cổ Tấn Đình quan sát cậu mấy giây.
“Cậu yêu rồi à?”
Trì Nghiên Tây đang ném lạc vào miệng thì bị dọa cho giật mình, sơ ý bị hóc, cậu khoa trương đấm ngực ho sù sụ. Cổ Tấn Đình vươn tay vỗ vỗ lưng cho cậu.
Trì Nghiên Tây ho bật được hạt lạc ra, mặt không biết là vì nín thở mà đỏ hay vì ngượng mà đỏ: “T-tôi… tôi làm gì có, cậu nói bậy bạ gì đấy.”
Gió thổi bay mấy lọn tóc mai trước trán của alpha, đôi mắt đen láy với những vệt sáng tối không ngừng biến đổi lén lút liếc về phía Úc Chấp đang đi vào nhà.
Tình cảm của kẻ trẻ tuổi cũng giống như ánh dương này, vốn chẳng thể nào che giấu cho đặng.
Cổ Tấn Đình bắt được ánh mắt của Trì Nghiên Tây, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người beta kia.
Cậu ta kinh ngạc đến độ muốn buột miệng chửi thề.
Cuối cùng, cảm xúc này hóa thành nỗi lo cho người bạn thân. Người beta này, Nghiên Tây không đấu lại được đâu.
Úc Chấp chuẩn bị sắp xếp lại quần áo, nhưng trước đó anh mặc một chiếc tạp dề màu xanh lục đậm chất đồng quê, rồi lại buộc một chiếc khăn trùm đầu dệt hoa, tức thì biến thành bé Hoa họ Úc chuẩn bị vào rừng hái nấm.
Mặc xong đồ làm việc, anh cũng xắn tay áo lên.
Đầu tiên, anh ngồi trên tấm đệm, lần lượt mở các túi lớn, lấy ra những bộ quần áo được đựng trong các túi nhỏ bên trong. Mỗi túi nhỏ đều có một túi thơm, nên quần áo lấy ra đều thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Chẳng mấy chốc, quần áo đã chất thành một vòng quanh người anh.
Lấy hết ra rồi mới khuân lên lầu, bé Hoa họ Úc chạy lên chạy xuống như một NPC được lập trình sẵn, không biết mệt mỏi, tràn đầy nhiệt huyết.
Úc Chấp thích quần áo đẹp.
Phòng chứa đồ sau lần mua sắm trước của anh đã gần như chật ních, anh đành phải phân loại lại một lần nữa, dọn chỗ để cất quần áo mới vào.
Lại một công trình lớn, nhưng Úc Chấp không hề thấy phiền muộn hay nhàm chán. Khi treo quần áo mới vào, anh sẽ ngắm thêm vài giây, hoặc cầm lên ướm thử trước gương soi toàn thân, nếu là bộ đặc biệt yêu thích, anh sẽ mặc thử luôn.
Sau khi đại công cáo thành, Úc Chấp chìm vào trạng thái mãn nguyện.
Tủ quần áo chật ních nhắc nhở anh, tất cả đã qua rồi.
Anh không cần phải mặc những bộ quần áo không vừa vặn, hay những bộ vừa bẩn vừa xấu nữa, càng không đến nỗi quần áo chẳng đủ che thân.
Có thêm nhiều quần áo như vậy, phụ kiện phối kèm lại hơi ít, Úc Chấp nhìn về phía tủ kính trưng bày phụ kiện giữa phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc băng đô ngọc trai.
Đêm đó, sau khi xử lý xong đám m* t**, anh đã thấy nó trên bàn trà, đựng trong một chiếc hộp tinh xảo, không cần nói cũng biết là ai đã mang tới.
Anh không cho rằng alpha kia thật sự rung động hay yêu thích mình, những thứ đó quá hư ảo.
Cậu cả có lẽ cả đời chưa từng gặp người đối xử với mình như vậy, cái máu M trong người trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu ném cậu ta đến khu Tam Giác Châu, chắc chỉ vài phút là có thể yêu đến tám, mười người.
Úc Chấp co ngón trỏ, gõ nhẹ lên mặt tủ kính.
Thẩm Gia Nhất lẽo đẽo theo sau Cao Vũ về ký túc xá của họ, Chung Sơn đang cùng Cao Hãn chơi cờ caro, thấy hai người liền hỏi: “Hai cậu đi đâu về đấy?”
Cao Hãn: “Hai người xách cái gì thế?”
Thẩm Gia Nhất vui vẻ giơ túi trong tay lên: “Là quà cảm ơn đội trưởng tặng cho em và anh Vũ, lúc hai bọn em dắt Đức Bảo đi dạo thì gặp đội trưởng đi lấy đồ chuyển phát nhanh, nên giúp anh ấy xách một chút.”
Chung Sơn đặt quân cờ xuống: “Xem nào.”
Bốn người xúm lại, là đồng hồ.
Chung Sơn chụp ảnh tìm kiếm ngay, rồi “wow” một tiếng: “Cái đồng hồ này của cậu hơn năm vạn tệ, đội trưởng đúng là hào phóng thật.”
Vừa nghe đến hơn năm vạn, ba người còn lại đều trợn tròn mắt, dù lương của họ không thấp nhưng đồng hồ giá này cũng không thể nói tặng là tặng được, huống hồ hai người chỉ giúp xách đồ.
Đây đâu phải đội trưởng, đây rõ ràng là thần tài rải của.
Chung Sơn nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, đây chính là viện phí một tháng của Tiểu Bảo.
Cao Hãn: “Anh ta giàu thế cơ à?”
Hắn còn nghi đây là hàng giả, xoay đi xoay lại chiếc đồng hồ, cố tìm bằng chứng.
Chung Sơn nhìn chiếc đồng hồ màu đen trong tay Thẩm Gia Nhất: “Có lẽ cũng là người khác tặng anh ấy thôi, hôm anh ấy nghỉ phép đi dạo phố gặp cậu chủ, cậu chủ chẳng phải cũng đi cùng anh rất lâu sao.”
Mấy lời này của cậu ta vừa dứt, không khí bỗng trở nên kỳ quặc.
Hôm đó họ đều ở đấy, cậu chủ đầu tiên là ra mặt giúp đội trưởng, sau đó lại đi dạo phố cùng anh, suốt quá trình đều kè kè bên cạnh, chỉ thấy cậu ba nói không ngớt còn đội trưởng thì rất lạnh lùng.
Thái độ đối với ông chủ như vậy là điều họ không dám tưởng tượng nổi, sau đó cậu cả còn đặc biệt đưa đội trưởng đến tiệm may mà cậu thường lui tới.
Nghĩ kỹ lại, thật là…
Thẩm Gia Nhất: “Giống y như con công đang xòe đuôi.”
Cậu ta đang nói ai, mọi người đều lòng dạ biết rõ.
Sắc mặt Cao Hãn không được tốt lắm, hắn đặt mạnh chiếc đồng hồ xuống: “Anh ta chỉ là một beta.”
Lời này Thẩm Gia Nhất lại không ưa nghe, cậu ta lập tức đứng bật dậy, đừng nhìn mặt cậu ta tròn, tóc xoăn mà tưởng hiền, tính cậu ta lại rất nóng: “Anh nói thế là có ý gì? Beta thì sao? Anh đánh lại đội trưởng không? Anh…”
Cậu ta nổi đóa lên, Cao Hãn ngược lại ngớ cả người.
Cao Vũ vội vàng chạy tới kéo Thẩm Gia Nhất lại, giải thích thay cho Cao Hãn: “Gia Nhất, cậu hiểu lầm rồi, nó không có ý đó, ý nó là cậu chủ là alpha, đội trưởng là beta, giữa họ không thể có chuyện gì được.”
Cao Hãn ngây ngô gật đầu, hắn chính là có ý đó.
Thẩm Gia Nhất vẫn tức giận: “Tình yêu AB cũng đâu phải là không có!”
Cao Vũ: “Nhà bình thường thì có thể, nhưng đó là cậu chủ đấy.”
Nhà họ Trì sao có thể để cậu ta ở bên một beta không thể bị đánh dấu, lại còn là một cựu lính đánh thuê, nay làm vệ sĩ. Bất luận là thân phận, địa vị, hay gia thế, giới tính, chẳng có điểm nào xứng với nhà họ Trì cả.
Thẩm Gia Nhất tuy cũng hiểu lý lẽ này nhưng vẫn không phục: “Anh Úc xứng với bất kỳ ai!”
Cậu ta tức tối cầm đồng hồ của mình bỏ đi.
Cao Vũ thở dài, quay đầu nhìn đứa em trai ăn nói vụng về của mình, lại mệt mỏi lắc đầu.
“Tôi nghĩ mình nên trả lại món quà này, quá quý giá.”
“Tôi thấy không cần phải trả lại đâu,” Chung Sơn lên tiếng, “Vừa ra tay đã tặng món đồ đắt tiền như vậy, rõ ràng là muốn mua chuộc lòng người, cậu trả lại sẽ không hay.”
Cao Hãn hừ một tiếng: “Tính cách anh ta không giống người biết mua chuộc lòng người.”
Thế là Chung Sơn liền thuận theo lời hắn đổi giọng, xoay xoay hộp đồng hồ: “Vậy chắc là đối với chúng ta thì quý giá, chứ đối với anh ấy có khi còn chẳng thèm đeo. Mấy cái đồng hồ anh ấy đeo, cái rẻ nhất cũng phải sáu con số.”
Đặt hộp đồng hồ xuống: “Đối với anh ấy, đây chỉ là món đồ nhỏ chẳng đáng giá, cậu cố tình trả lại chỉ càng thêm khó xử.”
Rõ ràng là một món quà cảm ơn tử tế, qua lời cậu ta lại thành ra có chút gai người.
Úc Chấp hoàn toàn không biết về cuộc thảo luận do món quà cảm ơn của mình gây ra, anh vẫn đang tiếp tục tiêu diệt bánh ngọt, chỉ còn lại ba cái.
Và rồi, dạo này anh không muốn ăn bánh ngọt nữa.
Vừa ăn vừa lướt điện thoại, vụ nổ ở bãi container Thiêm Anh đã lên tin tức, nội dung viết có bảy nhân viên không may gặp nạn.
Giả, con số này đã không đúng, lúc đó tại hiện trường không chỉ có mấy người này.
Hơn nữa họ cũng không phải nhân viên, mà là xã hội đen, buôn m* t**. Úc Chấp không tin họ chỉ buôn lậu m* t**, cờ bạc, m** d*m, m* t** thường không tách rời, huống hồ còn là nguyên tắc hành xử bạo lực của xã hội đen.
Không chắc là do chính quyền không muốn gây hoang mang nên cố ý che giấu, hay bị lừa gạt mà không phát hiện, hay là tay của nhà họ Cao vươn quá dài, nhưng điều này cũng chẳng liên quan gì đến anh, anh chỉ là một kẻ ngoại lai đến từ khu Tam Giác Châu.
Chỉ thế mà thôi.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, sấm chớp không ngớt, cành cây bị gió lớn quật vào nhà liên hồi.
Cửa biệt thự của Úc Chấp bị mở ra từ bên ngoài, Trì Nghiên Tây xuất hiện như một con ma nước, người nhỏ giọt nước lạnh lẽo đi thẳng đến trước mặt Úc Chấp đang ngồi trên sofa.
Một hành động khiến Úc Chấp bốc hỏa.
Thời tiết thế này mà dìm Trì Nghiên Tây xuống hồ chắc là không cứu được, anh nghĩ thầm rồi nhìn cậu, từng giọt nước nhỏ xuống từ người Trì Nghiên Tây đều đang thúc giục Úc Chấp thực thi kế hoạch dìm hồ.
Anh cầm một điếu thuốc lên châm lửa, rít mạnh hơn bình thường, điếu thuốc cháy nhanh vùn vụt.
“Chuyện ở bãi container Thiêm Anh có liên quan đến anh không?” Trì Nghiên Tây vào thẳng vấn đề.
Đêm lạnh mưa buốt, sắc mặt alpha vốn hồng hào nay trắng bệch, càng làm nổi bật đôi mắt đen kịt, phô bày trọn vẹn cơn giận dữ.
“Là anh giết Cao Tân Đồng?”
“Tại sao?”
“Vì chuyện ở trung tâm thương mại?”
Úc Chấp dụi đầu thuốc vào gạt tàn, anh đang nghĩ alpha này dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể đứng đây chất vấn anh?
Là vì mấy lần gần đây, mình đã làm cậu ta sướng?
“Cút ra ngoài.”
Úc Chấp lại với tay lấy hộp thuốc.
Thái độ của anh k*ch th*ch Trì Nghiên Tây không thể kìm nén cảm xúc được nữa, cậu xông lên giật lấy hộp thuốc ném đi: “Úc Chấp! Đây là Đế Đô không phải khu Tam Giác Châu! Ở đây có pháp luật! Các gia tộc càng đan xen rễ má, thế lực hùng mạnh, ở đây không có đoàn lính đánh thuê của anh mà chỉ có một mình anh, anh lợi hại, anh ngon! Một mình anh có đánh lại được sự trả thù bằng mọi giá của cả một gia tộc không!”
Cậu gào đến khản cả cổ, hai tay chống lên bàn trà, đôi mắt đen láy từ giữa những lọn tóc bị nước mưa làm bết lại u uất nhìn Úc Chấp.
Cậu gần như gằn từng chữ: “Trước các thế lực ở Đế Đô, anh chỉ là một con kiến, anh biết không?”
Cậu đã phải khó khăn lắm mới dàn xếp, đè nén được nhà họ Tân và nhà họ Kiều, quay đi quay lại anh lại đắc tội với nhà họ Cao. Nhà họ Cao đối với nhà họ Trì tuy chỉ là nhà nhỏ cửa bé, nhưng nhà họ Cao là xã hội đen, họ không câu nệ quá nhiều đạo nghĩa quy tắc, cho dù Úc Chấp chỉ vì sự việc ở trung tâm thương mại mà trở thành đối tượng nghi ngờ của nhà họ Cao, họ cũng sẽ giữ vững nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
g**t ch*t Úc Chấp.
Thiệp của gia chủ nhà họ Cao được gửi đến tay ông nội một giờ trước, trong đêm mưa gió bão bùng này, đủ thấy sự gấp gáp.
Trì Nghiên Tây gào xong một trận thì xìu cả người, tấm lưng cong cong lộ vẻ bất lực: “Anh không thể ngoan ngoãn hơn một chút được à…”
Ông nội tuy nể mặt cô Út không định giao Úc Chấp ra, nhưng đã có ý định đưa Úc Chấp về lại khu Tam Giác Châu rồi.
Lần này cậu rất khó thay đổi được ý định của ông.
Những điều cậu nói, Úc Chấp tự nhiên biết, anh chỉ là không sợ mà thôi, không sợ chết nên chẳng sao cả, dù có bị ai bắt giết cũng không thành vấn đề.
Nhưng lúc này anh phân biệt rõ ràng được giọt nào trên mặt alpha là nước mắt, giọt nào là nước mưa.
“Khóc cái gì?”
“Giao tôi ra là được rồi.”
“Anh nói nhảm.”
Trì Nghiên Tây không tự nhiên quệt mặt, đứng thẳng người dậy: “Ai khóc, là nước mưa, với lại tôi không phải vì bảo vệ anh, bổn thiếu gia đây chính là không chấp nhận bị uy h**p.”
Cậu lườm Úc Chấp một cái: “Đợi tôi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ xử lý anh.”
Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, chẳng qua cũng chỉ có hai cách, một là dùng thân phận xã hội đen của nhà họ Cao để uy h**p, nhưng điều này chắc chắn sẽ gây ra sự trả đũa của nhà họ Cao, hơn nữa sẽ trả đũa lên cả nhà họ Trì, không phải là lựa chọn tối ưu.
Cách thứ hai là đưa ra lợi ích đủ lớn, không biết mạng của Cao Tân Đồng đối với nhà họ Cao đáng giá bao nhiêu tiền, đứa cháu trai duy nhất chắc không rẻ, lần này cậu chắc phải xuất huyết nặng rồi.
Còn phải thuyết phục ông nội giữ lại Úc Chấp, một đống việc chờ cậu giải quyết.
Hơi lạnh xâm nhập cơ thể khiến cậu rùng mình một cái, cậu dặn một câu: “Dạo này anh đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà đi, tôi đi đây.”
Alpha lại lếch thếch người ướt sũng nước đi về phía cửa.
Úc Chấp chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này, đại khái là đãi ngộ của một đứa trẻ hư, bên ngoài gây họa, đắc tội người ta tìm đến cửa thì mình chẳng cần làm gì, đã có người chống lưng.
Rất xa lạ.
Xa lạ đến mức anh cảm thấy không quen.
Beta trên sofa sắc mặt biến đổi liên tục, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
“Trì Nghiên Tây.”
Trì Nghiên Tây đã ra đến cửa, ló đầu vào như một chú cún: “Hả?”
Úc Chấp cảm thấy rất khó chịu, anh không nói được là khó chịu ở đâu nhưng chính là rất khó chịu, khó chịu đến mức anh có chút ngồi không yên, tiện tay chỉ xuống đất: “Hộp thuốc.”
Trì Nghiên Tây thật sự muốn ấn cái lão tổ tông này vào vũng nước, cậu lại lóc cóc đi vào: “Anh không tự nhặt được à, tôi là ông chủ của anh đấy, người như anh mà đổi ông chủ khác thì đã bị đuổi việc tám trăm lần rồi.”
Cậu lẩm bẩm nhặt hộp thuốc lên: “Tôi giữ anh lại không phải vì mấy thứ linh tinh vớ vẩn, tôi giữ anh lại chỉ đơn thuần là muốn thắng anh một lần, đợi tôi thắng anh tôi sẽ đuổi anh.”
Ném hộp thuốc về phía Úc Chấp.
“Một ngày anh hút nhiều thuốc thế sẽ bị ung thư phổi đấy.”
Úc Chấp: “Cậu định xử lý chuyện này thế nào?”
Trì Nghiên Tây lại quệt nước trên mặt: “Chuyện đó không cần anh quan tâm, dù sao tôi cũng có cách.”
“Đến chỗ ông nội cậu ăn vạ, làm mình làm mẩy, treo cổ tự tử?”
“Úc Chấp! Tôi đang giúp anh giải quyết vấn đề đấy!”
“Không cần.”
Hộp thuốc da màu đen xoay tròn trên bàn tay trắng nõn của Úc Chấp, anh vô cùng tự tin nói với alpha không tin mình: “Tôi tự giải quyết.”
Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng.
Trì Nghiên Tây không tin một mình anh có cách gì: “Ra vẻ ta đây là sẽ bị sét đánh đấy.”
Úc Chấp: “Lên thư phòng trên lầu lấy máy tính của tôi xuống đây.”
Trì Nghiên Tây không tin nhưng Trì Nghiên Tây vẫn muốn xem anh định làm gì, cậu kéo lê bộ quần áo ướt sũng nặng trịch lên thư phòng trên lầu.
Khoảnh khắc lấy máy tính ra, cậu bỗng nghĩ Úc Chấp đến cả thư phòng cũng cho mình vào, vậy bước tiếp theo chẳng phải là chui vào chăn rồi sao~
“Hắt xì—”
Một cái hắt xì làm alpha tỉnh táo lại.
Cậu đặt máy tính lên bàn trà, mở máy, định ngồi xuống sofa, vừa cử động mới nhớ ra mình đang ướt sũng nên đành ngồi bệt xuống đất.
Hai tay khoanh lên bàn trà, chờ xem Úc Chấp giải quyết chuyện này thế nào.
Úc Chấp đặt hộp thuốc xuống, lại một tiếng sét kinh thiên, mang theo uy thế như muốn bổ đôi trời đất, alpha bên bàn trà rùng mình một cái.
Trì Nghiên Tây: “Ngày mai chắc chắn lại hạ nhiệt độ rồi.”
Trong đầu Úc Chấp hiện lên một câu: Trời lạnh rồi, nên để nhà họ Cao phá sản thôi.
Anh sững người.
Sức mạnh của Internet thật sự quá lớn, hình như anh đã bị đầu độc rồi.
Mở máy tính, những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, Trì Nghiên Tây nhìn một hồi thì cằm đã tì lên tay, thật là một đôi tay vừa đẹp vừa linh hoạt.
Tay này mà quay… máy bay chắc chắn sẽ rất sướng.
Nhưng ngón tay anh hình như hơi dài.
Vậy chắc chắn có thể vào… rất sâu.
Hửm?
Trì Nghiên Tây chớp chớp mắt hai cái, khoan đã, vào đâu?
Úc Chấp gõ gõ một hồi, trên màn hình là những dòng mã mà Trì Nghiên Tây không hiểu.
Chưa đầy vài phút, ngón trỏ của Úc Chấp đáp xuống bàn phím, nhấn Enter.
Trên màn hình, thanh tiến trình nhanh chóng chạy về phía 100%.
Cho đến khi bốn chữ “Gửi thành công” hiện lên.
Trì Nghiên Tây nghển cổ: “Anh gửi cái gì thế? Anh còn biết gõ code à?”
Úc Chấp với tay lấy hộp thuốc, chị Hồng muốn đào tạo ra những lính đánh thuê ưu tú toàn diện, anh là đối tượng đầu tiên được đào tạo. Vì sự thành công của anh, chị Hồng cho rằng việc này cũng không khó lắm, thế là hùng hổ cho toàn bộ đoàn lính đánh thuê tham gia, kết quả là…
“Chị Hồng! Em có chết cũng không học thuộc mấy thứ này!”
“Em cũng thế!”
“Em cũng vậy, em đã làm lính đánh thuê rồi tại sao còn phải học?”
Câu hỏi sắc bén rung động màng nhĩ.
Kế hoạch đào tạo thất bại.
Anh hút thuốc, chẳng mấy chốc trên màn hình hiện lên các cửa sổ pop-up, anh kẹp điếu thuốc, nhanh chóng giải quyết từng cái một.
Khi tàn thuốc sắp cháy hết, Trì Nghiên Tây lấy gạt tàn đưa ra đỡ, không để tàn thuốc làm bẩn tay Úc Chấp.
Ông nội bỗng gọi điện cho cậu, cậu liếc nhìn Úc Chấp đang chăm chú, rồi bắt máy.
“Ông nội.”
“Chuyện trên mạng là do tay cháu làm à?”
Trì Nghiên Tây nhìn vào máy tính của Úc Chấp: “Trên mạng sao ạ? Không phải cháu, cháu không biết gì cả.”
Giọng alpha ngây thơ vô số tội.
Beta liếc cậu một cái: Cún con rơi xuống nước.
“Thật sự không phải cháu?”
“Thật sự không phải cháu, ông nội, cháu nói dối ông bao giờ.”
“Vậy bây giờ cháu đang ở đâu?”
“Cháu đang ở trong phòng cháu ạ.”
Trì Nghiên Tây như có linh cảm ngẩng đầu lên, liền rơi vào đôi mắt màu sáng của Úc Chấp, khoảnh khắc đó cậu bất giác cảm thấy đôi mắt kia không còn là món đồ thủy tinh vô cảm nữa, mà là mặt hồ gợn sóng được ánh dương soi chiếu.
Ngoài kia mưa giông sấm chớp, trong phòng vì khoảnh khắc đối mắt này mà dâng lên một bầu không khí chưa từng có.
Bí mật chỉ thuộc về hai người.
Khoảnh khắc này họ thân mật hơn bao giờ hết.
Alpha đỏ mặt, khóe môi cong lên, rõ ràng vẫn đang ướt át thảm hại mà giờ lại hồng quang mãn diện.
Beta tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính, không vạch trần lời nói dối của alpha.
Trì Nghiên Tây cúp điện thoại xong liền kiểm tra, gần như mọi ứng dụng đều đang đăng video vạch trần nhà họ Cao buôn lậu m* t**, mà người vạch trần lại là Cao Tân Đồng. Cậu ta trông có vẻ bị thương, ngồi trong xe đối diện với ống kính, nói rằng nhà họ Cao buôn lậu m* t** ở bãi container Thiêm Anh, còn nói thêm một số việc phạm pháp khác của nhà họ Cao. Trong hình còn xuất hiện hai thi thể nằm sõng soài, vết thương ở giữa trán vừa nhìn đã biết là do súng.
Cuối video, Cao Tân Đồng ngồi ở ghế lái xe bồn chở dầu, lẩm bẩm “chết hết đi.”
Ống kính kéo ra xa, Cao Tân Đồng lái xe bồn lao về phía một nhóm người, sau đó xe bồn phát nổ.
Tiếp theo, trong hình xuất hiện một beta ôm chiếc cặp, thừa nhận bên trong là m* t**.
Chiếc cặp được mở ra, đầy ắp những túi bột trắng.
Trì Nghiên Tây xem mà ngây cả người, loại tin tức này dù có người bóc phốt thì đầu tiên về cơ bản sẽ không được duyệt, dù có may mắn qua được cũng sẽ bị gỡ xuống ngay lập tức, mà bây giờ đến cả che mờ cũng không có.
Các nền tảng càng đăng đầy rẫy, rõ ràng là có người đã nhúng tay vào, cậu không tin nhà họ Cao sẽ không chi tiền để xử lý truyền thông gỡ những video này.
Cậu từ từ thở ra một hơi, bây giờ nhà họ Cao sắp tự lo thân mình không xong rồi, dù sao cũng đã đến mức toàn dân đều biết.
Úc Chấp ngả người vào sofa, vắt chéo chân, một quốc gia có pháp luật và phần lớn người dân đều tuân thủ, sống dưới pháp luật và quy định có một điểm tốt này.
Phạm pháp đồng nghĩa với việc chọc giận công chúng.
Một khi bị vạch trần, để mọi thứ phơi bày dưới ánh mặt trời, phơi bày trước mắt quần chúng, chuyện càng to càng khó dập.
Hơn nữa còn gây ra hiệu ứng dây chuyền.
“Có người đứng ra tố cáo người thân bị nhà họ Cao đánh chết!” Trì Nghiên Tây lướt điện thoại lia lịa.
“Lại có người đứng ra nói nhà họ Cao cưỡng chiếm đất đai của họ!”
Úc Chấp không ngạc nhiên về điều này, đã nói rồi, một thế lực xã hội đen có thể buôn lậu m* t** ở Đế Đô tuyệt đối sẽ không chỉ làm một loại mua bán phi pháp này.
Tham vọng và d*c v*ng của con người một khi đã bị nhuốm đen, kết cục sẽ hoàn toàn thối rữa, và những người bị chà đạp đến tận cùng sẽ một lần nữa thử đứng dậy khi nhìn thấy hy vọng, để đòi lại công bằng cho chính mình.
Còn về Cao Tân Đồng, chẳng qua là từ bỏ nhà họ Cao để mong có được cơ hội sống sót từ tay anh.
Nhưng tiếc thay.
Anh, Úc Chấp, không phải là một quân tử nói là làm, mà là một kẻ tiểu nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Anh nhấc chân lên, khều cằm Trì Nghiên Tây, một động tác trêu chó con tiêu chuẩn: “Chuyện nhà họ Cao giải quyết xong rồi.”
Sự sùng bái của Trì Nghiên Tây gần như đã khắc lên mặt, Úc Chấp không phải là một kẻ vũ phu chỉ biết đánh đấm, anh vừa có thể xông pha trận mạc, cũng có thể thắng trận mà không cần đổ máu.
Ngưỡng mộ kẻ mạnh là bản tính của con người.
Mà với một alpha có chút máu M, bản tính này gần như đạt đến đỉnh điểm, cậu rất muốn cúi đầu hôn lên mu bàn chân của beta.
Máu trong người đang vì Úc Chấp mà sôi trào, lý trí cuối cùng khiến cậu mở miệng nhắc nhở: “Anh không sợ cảnh sát tìm đến à.”
Úc Chấp thần thái thản nhiên: “Đế Đô là một nơi coi trọng pháp luật.”
Mà pháp luật cần có bằng chứng xác thực mới có thể bắt giữ anh, định tội cho anh. Tình hình bây giờ là dù là con tàu trên biển hay bãi container Thiêm Anh bên sườn núi, anh, Úc Chấp, từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện.
Một thiếu gia xã hội đen, một công tử tham gia vào vụ giết người, người có thù oán với họ nhiều như cá diếc qua sông, người muốn họ chết càng nhiều như cát sông Hằng.
Ồ.
Bây giờ trong mắt mọi người, Cao Tân Đồng còn là tự sát.
Anh cười nhạt.
Trì Nghiên Tây mắt nhìn không chớp, một beta tự tin và nguy hiểm như vậy quả thực là một đóa hoa anh túc di động, khiến người ta trúng độc, khiến người ta mê mẩn.
Cậu gần như không kiểm soát được mà từ từ hạ cằm xuống, bàn chân đang nâng cằm cậu bỗng đá về phía cậu, lòng bàn chân áp lên cổ cậu, như thể đang đạp lên yết hầu của cậu.
Khoái đến độ muốn thét lên.
Rõ ràng không nặng mà cậu lại không chống đỡ nổi, ngã nhào, khoảnh khắc đó cậu rất muốn bất chấp tất cả mà nắm lấy bàn chân đang thu về của Úc Chấp, từ những ngón chân tròn trịa của anh hôn lên, g*m c*n đến tận mắt cá chân.
Dù có bị đạp cậu cũng cam lòng.
Cuối cùng, alpha chỉ mang theo ảo vọng đó mà ngã xuống đất, cơ thể nóng rẫy gần như muốn làm bốc hơi hết nước trên quần áo.
Úc Chấp cầm hộp thuốc đi lên lầu: “Lau sạch sàn đi, lần sau còn tự tiện vào…”
Anh ngập ngừng một lát.
Trước đây nói câu này là để uy h**p Trì Nghiên Tây, nhưng bây giờ lại có cảm giác như đang thưởng cho cậu.
Chậc.
Người có máu M đúng là không dễ đối phó, cho một cái tát cũng bị coi là phần thưởng.
Beta tắm rửa xong lên giường ngủ thì alpha đang chuẩn bị lau nhà, chỉ là quần áo cậu vẫn đang nhỏ nước, lau cũng như không.
Cậu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng, dứt khoát cởi hết quần áo nhét vào máy giặt, đổ nửa túi nước giặt vào.
Trì Nghiên Tây nhìn chiếc q**n l*t trên giá phơi đồ, cậu đâu có muốn mặc, chỉ là cậu cũng không thể không mặc gì được, đúng không.
Cậu cẩn thận lấy chiếc q**n l*t xuống, từ từ mặc vào.
Nếu như ngay khoảnh khắc mặc vào, cậu không… lên, thì lời ma quỷ của cậu có lẽ còn đáng tin.
————
Chẳng làm gì cả, alpha đã sướng đến hừ lên một tiếng, chỉ nghĩ đến miếng vải này từng bao bọc lấy… của Úc Chấp, cậu liền…
Máy giặt đang mở bắt đầu xả nước.
Alpha bên cạnh máy giặt cũng sắp… ch** n**c.
Úc Chấp không hề ngủ, trong phòng có người khác anh không thể nào ngủ được.
Anh đứng bên cửa sổ nhìn mưa giông sấm chớp bên ngoài, nghĩ xem nên trừng phạt Trì Nghiên Tây thế nào, đây lại có thể trở thành một vấn đề nan giải là điều Úc Chấp không ngờ tới.
Ngoài việc trừng phạt ra…
Một tia chớp như con rắn bạc lóe lên trong đôi mắt màu sáng của Úc Chấp, bàn chân có vết sẹo ở mắt cá khẽ động.
Chuyện thân mật như vậy đêm đó.
Là lần đầu tiên beta trải qua.
Anh không hề bình thản như vẻ bề ngoài, cảm giác ngứa ngáy ấy như thể vẫn còn lưu lại đến tận bây giờ, khiến anh khó chịu nhưng cũng khiến anh cảm thấy đặc biệt.
Anh cúi đầu rít một hơi thuốc.
“Giá như có thể giết quách đi cho rồi…”
Alpha trong phòng giặt thở hổn hển, mình hình như đúng là một kẻ b**n th**…